Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nơi Những Cơn Gió Dừng Chân
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 13: Những Bản Phác Thảo Chì
W
hatever you do in life will be insignalficant, but it’s very important that you do.
Because no one else will do”.
(Remember me)
o O o
Chiếc túi màu xám
Diệp vẫn còn nhớ đó là một ngày cô rất buồn. Nhưng cô không tìm gặp ai để than thở, kể khổ là hành vi giải tỏa stress thì ít mà tự hành hạ bản thân và người khác thì nhiều, cô luôn nghĩ thế. Diệp đã vào rạp chiếu phim một mình và kéo chiếc mũ áo lên, xem hết một bộ phim hoạt hình 3D vô cùng nhạt nhẽo nào đó mà cô chắc chắn sẽ không bao giờ chọn vào một chiều vui vẻ. Chỉ vì nó là bộ phim 3D duy nhất trong ngày, mà Diệp thì đang muốn đeo cái kính tốỉ thui đó vào, để khỏi phải quan tâm đến xung quanh, hoặc để nếu cô có khóc thì cũng chẳng ai để ý. Thế nên sau khi credit dài ngoằng về tên tuổi của đạo diễn, diễn viên, biên kịch, quay phim, người mua cơm hộp, cô pha nước, chị rửa đạo cụ, anh lau sàn nhà và chắc là cả bác bảo vệ của đoàn làm phim đã chạy hết, thì Diệp mới thèm bỏ cái kính 3D ra. Khá ngạc nhiên, dưới chân cô là một chiếc túi màu xám. Chiếc túi nằm ở đó một cách tội nghiệp như thể giận dỗi kẻ đã bỏ quên nó. Nếu là một ngày bình thường khác, Diệp sẽ mang chiếc túi đó đưa cho bộ phận nhận đồ bỏ quên của khách.
Nhưng đó lại là một ngày không bình thường.
Diệp đã cầm nó về, mà cũng không hiểu sao mình lại làm thế. Cô thậm chí còn không biết làm gì với nó lúc đã ngồi ở nhà, cạnh Kem - con mèo trắng to sụ đang vờn chiếc túi với ánh mắt nghi hoặc.
- Mày nghĩ trong này không có bom chứ? - Diệp hỏi Kem e dè.
Con mèo kêu ngoeo lên một tiếng vô thưởng vô phạt rồi tiếp tục cào cào chiếc túi. “Đây, tao mở nó ra đây”. Diệp nói rồi mở chiếc túi, dốc hết đồ bên trong ra. Không có gì nhiều. Một chiếc máy ảnh Canon, một chiếc áo phông có in hình tháp Eiffel nằm ngang, hai quyển tạp chí công nghệ và một tập giấy phác thảo - trong đó vẽ đủ thứ, từ một con phố, một góc trong quán cà phê, Nhà Hát Lớn, một chiếc xe chở hoa và cả một cô gái. Nhiều nhất chính là những bức vẽ cô gái, từ đủ mọi góc. Diệp chăm chú nhìn những bức vẽ phác thảo chì đó, bằng một cảm nhận vô cớ, cô thầm nghĩ người vẽ những thứ này phải có một tình cảm rất đặc biệt với cô gái. Có lẽ giá trị của chiếc túi này với người đã vô tình để quên nó lớn hơn Diệp nghĩ khi mang nó về rất nhiều.
“Phải trả lại chiếc túi này” - suy nghĩ đó đến trong đầu Diệp, mặc dù cô chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Diệp lật đật phóng xe lên rạp chiếu phim với ý định đế lại thông tin của mình tại quầy nhân viên cho người mất đồ có thể liên lạc. Khi bước vào thang máy, Diệp thoáng có một cảm giác rất lạ.
Chiếc áo Eiffel
Thất vọng sau khi lên quầy tiếp nhận thông tin khách hàng và không thấy ai để lại chiếc túi mình đã bỏ quên, Khải thẫn thờ bước về phía thang máy. Khi đã ở trong thang máy, anh mới chợt nhớ mình quên không để lại thông tin liên lạc cho nhân viên dịch vụ, nhưng rồi anh thở dài khi nghĩ rằng nếu người nhặt được muốn trả thì người ta đã trả rồi. Khải không mong lấy lại được những thứ khác, tập vẽ phác thảo mới thật sự quan trọng với anh, nhưng việc chiếc máy ảnh cũng ở trong đó, khả năng chiếc túi có thể được trả lại quá thấp. Khi bước ra khỏi thang máy một cô gái với mái tóc dài bước vào, Khải thoáng nhìn thấy sự vội vã trong bước chân của cô. Bất giác anh tự mỉm cười: “Lại một người nữa quên đồ, mình không phải người ẩu đoảng duy nhất trong cái ngày thảm hại này!” Với cách tự an ủi kỳ quặc đó, Khải bước ra ngoài trung tâm thương mại. Những cơn gió mùa thu dịu nhẹ đã bắt đầu thổi qua. Anh thở dài. Mùa thu năm ngoái Lê đã mất trong một tai nạn giao thông, từ sau lúc đó, Khải có cảm giác một nửa trong mình đã chết đi. Những gì còn lại của Lê mà anh có không nhiều, giá trị nhất chính là những bức vẽ đó - những bản phác thảo chì mà khi còn ở bên nhau, Khải đã vẽ Lê với một tình cảm mà anh chắc chắn rằng sẽ chẳng bao giờ có thể tìm lại. Khải luôn giữ tập phác thảo đó trong túi, khi đi bất cứ đâu, như để có cảm giác rằng Lê vẫn đang ở bên anh. Thế mà bằng một sự lú lẫn không thể giải thích nổi, anh lại để quên chiếc túi khi bước ra khỏi rạp chiếu phim. Là sự thiếu tỉnh táo vì uống quá nhiều cà phê trong đêm hôm trước bởi deadline cuối tuần, hay vì đêm nào cũng như đêm trước?
Có một lần, khi Khải đang vẽ Lê lúc cô nhấp từng ngụm sôcôla nóng, Lê đã mỉm cười và nói: “Đừng vẽ em bằng sự đam mê đến thế. Anh đã tự ban cho em một quyền lực quá lớn. Nhỡ ngày nào em khỏi cuộc đời anh, thì quyền lực em đang có sẽ khiến anh tổn thương lắm đó!” Câu nói vu vơ vô tình ám ảnh Khải, sau khi mọi chuyện xảy ra.
Lang thang ngoài đường không mục đích, khi đi ngang qua một quán cà phê nhỏ trên con đường Quang Trung nhiều lá, đột nhiên Khải thấy một cô gái đang ngồi ở một bàn trên vỉa hè. Điều thu hút ánh nhìn của Khải không phải con mèo trắng muốt đang nằm ngoan ngoãn trong lòng cô gái, mà là chiếc áo phông in hình tháp Eiffel mà cô đang mặc. Khải dừng khựng xe, định quay lại phía cô gái, đó chính là chiếc áo anh đã để quên trong chiếc túi đã mất! Một chiếc taxi đi cùng chiều không kịp phản ứng trước cú phanh gấp của Khải. Tiếng bánh xe mài xuống mặt đường rít lên...
Sự thúc đẩy
Khi Diệp về nhà, cô khá thất vọng vì lúc ở quầy tiếp nhận đồ thất lạc, nhân viên đã nói với cô rằng có một chàng trai đến tìm chiếc túi, nhưng đã rời đi mà không để lại thông tin gì trước khi cô đến chỉ vài phút. Diệp mở cửa phòng, ngả người xuống giường định ngủ một giấc đến tối vì sự mệt mỏi. Cô hốt hoảng nhận ra chiếc áo cô để trên giường đã biến mất. Khi không thấy Kem đâu, Diệp đã nhận ra ngay vấn đề. Cô nhấc máy bấm số Trang:
- Này, em lấy chiếc áo chị để trên giường à?
- Vâng, em tưởng chị mới mua. - Trang vui vẻ - Cái áo đẹp thế. Em mượn mặc một hôm nhé!
- Sao em vô ý thế? Sao em không bảo chị một câu! Cái áo đó không phải của chị. Em phải hỏi trước khi lấy chứ! - Diệp giận dữ.
- Thì em đâu biết, không lẽ chị em với nhau mà còn phải hỏi! Nếu không được thì mang cho em cái áo khác ra đây, em thay trả chị. - Giọng Trang giận dỗi.
- Em đang ở đâu?
Diệp lấy một chiếc áo rồi nhanh chóng ra khỏi nhà. Vừa bắt taxi cô vừa tự nhủ không hiểu ngày hôm nay là ngày quái quỷ gì nữa, khi cô cứ vừa về đến nhà thì lại phải hớt hải đi thế này. Nhưng có một điều gì đó cứ thôi thúc Diệp khiến cô không thể chờ đợi thêm được. Khi chiếc đang đi, Diệp vừa nhìn ra ngoài một cách lo lắng vừa nói với lái xe:
- Đây, anh rẽ vào ngõ ngay kia.
Người tài xế gật đầu, đột nhiên anh la lên rồi đạp mạnh phanh. Trong một giây, Diệp cảm thấy choáng váng, chiếc xe lắc mạnh như va vào một thứ gì đó rồi dừng lại...
- Cô có sao không? Trời ạ, đi đứng kiểu gì thế không biết! - Người lái xe thảng thốt.
- Tôi không sao. - Diệp trả lời mặc dù cú phanh gấp làm cô cảm thấy nghẹn thở.
Diệp mở cửa xe bước xuống. Trước mắt cô là một chàng trai đang nằm cạnh chiếc xe máy đổ chỏng chơ trên đường. Diệp chạy lại gần:
- Anh, anh có sao không?
Chàng trai nằm bất động, không có bất cứ phản ứng nào. Diệp thấy Trang chạy từ quán cà phê gần đó ra. Cô quay lại nói với người tài xế:
- Không biết anh ta có sao không nữa. Anh giúp em đưa lên xe chở vào viện đi.
Làn khói
Ngay sau khi cảm giác mình đổ xuống đường và ngất đi, Khải trải qua một chuyện vô cùng kỳ lạ. Anh thấy Lê, cô nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh, mỉm cười.
- Lê?
- Em đây.
- Vậy là anh đã...
- Không, anh chỉ đang ngất đi thôi. - Lê cười - sẽ tỉnh lại bây giờ.
- Lê à, anh vừa...
- Em thấy rồi, em vẫn dõi theo anh mà. Nhưng một chút nữa thôi em sẽ đi, và anh phải mạnh mẽ bước tiếp một mình, anh nhé! Anh đừng buồn về chiếc túi, em đã làm anh quên nó đó!
- Vì sao...
- Một chút nữa anh sẽ hiểu. Em biết tình cảm anh dành cho em, nhưng anh không nên sống mãi như thế. Ngoài kia vẫn còn những điều tốt đẹp đang chờ đợi anh. Giờ anh hãy tỉnh lại nhé! - Lê nói và chạm nhẹ vào người Khải.
Trong một thoáng, Khải mở mắt, anh cảm thấy mình đang nằm dưới đường, có tiếng của một cô gái:
- Trang, giúp chị đưa anh ấy vào viện.
- Không, không cần đâu. - Khải trả lời, đầu óc anh vẫn quay cuồng.
- Anh tỉnh rồi à? Anh có sao không? - Diệp hốt hoảng nhìn Khải.
- Tôi không sao, tôi chỉ hơi chóng mặt. Có chỗ nào gần đây có thể ngồi được không...?
Khi Khải ngồi trên ghế ven vỉa hè của quán cà phê Vero, anh hỏi Trang:
- Cô... cô có thể nói tại sao cô có chiếc áo này được không?
Diệp và Trang nhìn nhau. Bằng một sự ngập ngừng, Diệp kê lại câu chuyện về chiếc túi cho Khải. Khi câu chuyện kết thúc, Diệp rụt rè:
- Tôi xin lỗi! Tôi cũng không hiểu sao lúc đó mình lại mang nó về nữa.
- Vậy cô là cô gái trùm mũ lúc ngồi trong rạp? Chính tôi còn không hiểu tại sao tôi lại xem bộ phim đó nữa.
- Tôi để chiếc túi ở nhà, giờ tôi đưa anh về nhà tôi lấy nó nhé.
- Cảm ơn cô. Tôi là Khải. Cô tên là gì nhỉ?
Khi chiếc taxi dừng lại ở tòa chung cư JSC, nơi Diệp ở, cả ba người đứng sững trước cảnh tượng xảy ra trước mắt. Tòa chung cư bốc khói mù mịt, một đám cháy lớn trong tòa nhà. Diệp không thể tin vào mắt mình, chỉ mới nửa tiếng trước cô vẫn còn ở nhà và định sẽ ngủ một giấc. Khải nghĩ về điều Lê đã nói với anh khi anh ngất đi, Khải nhìn thấy cả hình ảnh Lê đang nhẹ nhõm bay lên, thanh thản, như vừa hoàn thành nghĩa vụ cuối cùng của cô trong cuộc đời này. Bất giác, anh quay sang Diệp:
- Giờ tôi đã hiểu tất cả chuyện này. Tôi hiểu vì sao tôi và Diệp lại ở đây lúc này rồi.
- Nếu không vì chiếc túi đó, tôi vẫn đang ở trên đó rồi...
- Hoặc không phải vì chiếc túi.
Khải đứng đó, anh cảm nhận được từng bức vẽ phác thảo của mình đang tan ra trong đám cháy biến thành làn khói bay lên bầu trời xanh.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nơi Những Cơn Gió Dừng Chân
Minh Nhật
Nơi Những Cơn Gió Dừng Chân - Minh Nhật
https://isach.info/story.php?story=noi_nhung_con_gio_dung_chan__minh_nhat