Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nơi Cuối Cầu Vồng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 13
T
ừ Alex
Gửi Rosie
Tiêu đề Đến thăm Boston?
Vừa mới nghỉ ngơi một tí sau khi trình diễn tiết mục "phẫu thuật thùy não" xong, gửi một email nhanh hỏi thăm xem cậu đã tiến hành tìm việc đến đâu rồi. Cậu còn một tuần cho đến khi Andy Máu đá cậu ra khỏi đế chế ghim kẹp của ông ta, vì thế vẫn còn khối thời gian và nếu tình cờ không có gì bắt mắt cậu lúc đó, tớ có thể gửi một tấm séc để góp phần giúp cậu khỏi chết chìm trong một thời gian (nhưng chỉ khi cậu muốn có sự giúp đỡ ấy của tớ).
Tớ muốn về nhà ngay bây giờ và đi ngủ, tớ mệt quá. Tớ vừa trực ca đúp nên ngày mai tớ sẽ không phải nhúng tay vào máu nữa; tớ có cả ngày nghỉ, thật may mắn quá... Vấn đề là khi tớ về đến nhà thì Sally sẽ đang chuẩn bị để vào ca trực của cô ấy. Bọn tớ không có nhiều thời gian cho giap tiếp xã hội trên đời này lắm - à, không có trừ phi cậu tính cả việc nói chuyện với những người đang lăn lộn vì đau trên giường bệnh viện. Xin lỗi, việc đó không buồn cười nhỉ.
Tớ mệt quá, Sally với tớ không thật sự có nhiều thời gian cho nhau, và khi bọn tớ có thời gian thì thường là bọn tớ mệt quá nên chỉ ngồi thở thôi.
Có một ý rất hay đây. Nếu cậu đến đây với Katie và cái-anh-chàng-tên-là-gì-đó ấy thì tớ sẽ nghỉ phép vài ngày và chúng ta đều có thể ngắm cảnh, đi ăn nhà hàng, thư giãn và tớ có thể ngủ. Và cuối cùng tớ sẽ gặp cái-anh-chàng-tên-là-gì-đó ấy. Tớ đã có vài tuần chả ra gì; tớ thật sự cần sự nhẹ nhõm vui tươi của cậu vô cùng! Hãy thực hiện phép màu của cậu đi, Rosie Dunne, và làm cho tớ cười xem nào.
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Rosie đây!
Chào nhé, người đàn ông khốn khổ. Đừng sợ, Rosie đây! Rất tiếc vì gần đây mọi thứ của cậu đã chả ra gì. Tớ nghĩ cuộc đời thỉnh thoảng thích làm điều đó; nó nhấn chìm cậu và khi cậu thấy không thể chịu được nữa thì mặt nước lại êm đềm trở lại. Nhưng cho đến lúc đó thì bạn của tôi ơi, tớ sẽ cố gắng giúp cậu giải trí bằng cách giải thích những sự kiện của đời tớ cho cậu nghe.
OK, đầu tiên cậu đã có một ảnh hưởng vô cùng xấu đối với tớ. Sau khi tớ đọc cái tuyệt phẩm đã từng là CV của tớ, và sau khi tớ đọc bức thư của cậu, tớ cảm thấy thật có động lực vô cùng và phấn chấn đến độ tớ đã mặc bộ cánh thể thao của tớ vào, đeo băng đô buộc tóc, băng đeo cổ tay và giày chạy bộ (không hẳn là giày chạy bộ) và tớ đã chạy quanh thành phố Dublin như một người phụ nữ mang trên vai một sứ mệnh cao cả ấy.
Cậu đúng là một tên kinh khủng. Cậu đã khiến tớ cảm thấy như tớ có thể làm bất cứ chuyện gì, cứ như tớ có thể gánh vác cả thế giới ấy (đừng bao giờ làm thế nữa), vì thế đã rải CV của tớ khắp các khách sạn mà tớ từng muốn làm việc nhưng lúc nào cũng e sợ. Thật đáng xấu hổ cho cậu vì đã cho tớ sức mạnh ấy, vì nó đã nhanh chóng biến mất và tớ thấy mình phải đối mặt với hàng triệu tỷ cuộc phỏng vấn với hàng triệu tỷ những công ty kiêu căng căm ghét tớ và sự ngạo ngược của tớ chỉ vì tớ đã dám nghĩ tớ có thể làm việc cho họ cơ đấy.
Xem nào, cuộc phỏng vấn đáng xấu hổ nào tớ nên kể cho cậu nghe trước đây? Hmm... có nhiều lựa chọn quá đi mất. Ừ, hãy bắt đầu với cuộc phỏng vấn gần đây nhất đi nhỉ. Hôm qua tớ có một cuộc phỏng vấn vị trí tiếp tân ở khách sạn Two Lakes - cậu biết đấy, cái khách sạn hết sức choáng lộn ở thành phố ấy mà. Phía trước tòa nhà khách sạn làm toàn bằng kính, thế nên ta có thể nhìn thấy những chùm đèn treo to tướng sáng long lanh lóng lánh rủ xuống từ cách xa hàng dặm. Vào buổi tối trông tòa nhà cứ như đang bốc cháy ấy, sáng trưng cả lên. Nhà hàng ở tầng trên cùng, vì thế ta có thể nhìn xuống toàn bộ thành phố. Thật sự thì khách sạn rất đẹp.
Nhưng đó cũng là một trong những nơi có một anh chàng (thật sự là quý ông thì đúng hơn) mặc một chiếc áo choàng và đội một chiếc mũ cao đứng ở cả và không phải ai cũng cho vào. Tớ đã phải mất mười phút chỉ để vào được cửa thôi đấy. Anh ta chẳng thèm nghe, cứ liên tục nói rằng tớ cần phải là khách ở đó mới được.
Thành thật mà nói thì làm sao ta có thể trở thành khách trọ tại đó nếu người ta không cho ta qua cửa cơ chứ? Cuối cùng anh ta cũng để tớ vào và tớ gần như trượt đi trên lớp sàn đá cẩm thạch quá bóng lộn.
Chỗ đó thật yên lặng đến độ ta có thể nghe tiếng một cái đinh rơi. Không, tớ nói nghĩa đen luôn đấy: người phụ nữ ở quầy tiếp tân thật sự đã đánh rơi một cái đinh. Tớ nghe thấy tiếng nó. À, tớ cho là khách sạn này không yên lặng đến mức ấy: có tiếng piano lanh canh vang ra từ phòng chờ, có một đài phun nước ở khu vực hành lang - âm thanh ấy thật bình thản. Còn có những thứ đồ gỗ khổng lồ mà từ khi còn bé tớ vẫn luôn yêu thích, như những tấm gương khổng lồ, những chiếc gương treo to khủng khiếp, những cánh cửa cao bằng tường nhà tớ. Khi tớ bước đi trên những tấm thảm, tớ nghĩ mình sắp sửa bay bật lên đến tận ban công ấy, mấy tấm thảm ấy thật là mềm xốp quá.
Tớ được ngồi ở một cái Bàn Dài Chưa Từng Thấy để tham gia phỏng vấn. Có hai ông và một bà ngồi ở bên bàn - hay ít ra thì tớ nghĩ đó là nơi họ ngồi; tớ ngồi xa đến mức gần như chẳng nhìn thấy gì (tớ suýt nữa đã nhờ họ chuyển cho lọ muối như kiểu ngồi ở bàn ăn nữa đấy).
Rồi tớ nghĩ tớ sẽ thử và tự buộc mình thích công ty này, như cậu đã dặn tớ, vì thế tớ hỏi họ xem khách sạn này sao lại có tên ấy vì tớ chẳng thấy có cái hồ nào trong thành phố cả. Hai người đàn ông bắt đầu cười và tự giới thiệu họ tên là Bill Lake và Bob Lake. Họ là chủ khách sạn. Thật là xấu hổ quá.
Vì thế về cơ bản tớ cứ tiếp tục nói những gì cậu bảo: tớ thích làm việc nhóm như thế nào, rằng tớ thân thiện với mọi người như thế nào, rằng tớ thích điều hành khách sạn như thế nào và rằng tớ đã là một người chăm chỉ như thế nào và luôn luôn để hết tâm trí vào công việc và hoàn thành những gì đã bắt tay vào làm như thế nào... v.v... Và sau đó tớ lải nhải khoảng một tiếng đồng hồ về việc tớ thích khách sạn từ khi còn bé và luôn muốn làm việc trong khách sạn như thế nào. (À, việc sống trong một khách sạn rõ là một thứ xa xỉ nhưng chúng ta đều biết là tớ không đủ tiền chi cho việc đó.)
Và sau đó họ bắt đầu làm hỏng hết khi nói câu gì đó ngu ngốc kiểu như: "Vậy thì Rosie, sau thời gian cô làm việc ở công ty Kẹp giấy Andy Sheedy, có những gì cô nghĩ có thể đem đến chiếc bàn tại khách sạn Two Lakes này không?"
Làm ơn đi, cứ như thể câu ấy đáng hỏi lắm ấy.
OK, tớ phải đi đây, thật đấy, vì Katie vừa đi học về với một vẻ mặt xấu xa đáng ngờ và tớ vẫn còn chưa nấu cơm tối.
Từ Alex
Gửi Rosie
Tiêu đề Khách sạn Two Lakes
Thật đáng tiếc là cậu phải vội đi. Tớ thích cái email ấy lắm. Thật vui khi nghe tin các buổi phỏng vấn của cậu đã tiến triển tốt đẹp - điều này làm tớ vui lên đấy!
Nhưng tớ nóng lòng muốn biết câu trả lời của cậu cho câu hỏi của họ đến chết đi được ấy. Cậu đã trả lời thế nào?
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Đáp: Khách sạn Two Lakes
Alex, khong phải đã rõ ràng rồi hay sao?
Kẹp giấy chứ còn gì nữa!
(Họ chỉ cười khi tớ trả lời câu đó thật dễ dàng). OK, giờ tớ sẽ đi đây. Katie đang gí mấy bức tranh nó vẽ ở trường vào mặt tớ. Ôi, với lại có một bức nó vẽ cậu đấy... cậu trông có vẻ gầy đi nhiều đấy. Tớ sẽ scan cho cậu...
Thưa cô Rosie Dunne,
Chúng tôi rất vui mừng được thông báo với cô rằng chúng tôi xin mời cô đảm nhiệm vị trí tiếp tân trưởng tại Khách sạn Two Lakes.
Trong một ghi chú hơi có chút cá nhân, chúng tôi rất vui được tiếp cô tại đây sau buổi phỏng vấn thành công tuần trước. Cô đã xuất hiện như một phụ nữ trẻ sáng sủa, thông minh và trí tuệ; đúng típ người chúng tôi muốn mời làm việc tại khách sạn này.
Chúng tôi tự hào với việc tuyển vào làm việc những người mà chính chúng tôi thích được họ chào đón tại khách sạn mà chúng tôi có một niềm tin to lớn rằng nụ cười của cô đem tới cho chúng tôi khi chúng ta gặp nhau cũng sẽ xuất hiện trên khuôn mặt các khách của khách sạn khi họ đến quầy tiếp tân. Chúng tôi vui mừng có cô là một thành viên của nhóm, và hy vọng quan hệ làm việc của chúng ta sẽ còn phát triển thành công nhiều năm sau này.
Đề nghị cô liên lạc với Shauna Simpson ở quầy tiếp tân về vấn đề đồng phục làm việc.
Trân trọng,
Bill Lake Bob Lake
TB: Chúng tôi cũng sẽ rất cảm ơn nếu cô có thể mang kẹp giấy đến - nguồn cung cấp văn phòng phẩm khá hạn hẹp!
Bạn có một tin nhắn từ: ROSIE.
Rosie: Ôi trời ơi, Ruby, có lẽ nào em thật sự sẽ có một hay nhiều ông chủ tốt bụng ư? Em nghĩ cuối cùng mọi thứ cũng đã ở đúng chỗ của nó.
Ruby: Và thế là cô ấy tiến lên và tự gây rắc rối cho mình. Cô ấy sẽ chẳng bao giờ học được điều gì...
Từ Rosie
Gửi Stephanie
Tiêu đề Chúc mừng
Em thật vui khi nghe nói chị và anh Pierre đính hôn! Mặc dù đêm qua mình đã nói chuyện điện thoại mấy tiếng đồng hồ rồi nhưng em vẫn muốn gửi chị email này. Chúc mừng chị! À với lại gần đây chị có tin tức gì về Kevin không? Nó chẳng bao giờ gọi điện hay email cho em cả - em nghĩ nó sợ em sẽ nhờ nó trông trẻ nữa.
Có gì đó rất kỳ lạ đang xảy ra với cuộc đời em, Stephanie ạ. Em có một người bạn trai yêu em và em cũng yêu anh ấy, em sắp làm việc ở một khách sạn trong mơ, Katie thật xinh xắn và khỏe mạnh và ngộ nghĩnh, và cuối cùng em đã cảm thấy mình là một bà mẹ tốt. Em thấy hạnh phúc. Em muốn tận hưởng cảm giác này và say sưa với vận may của mình, nhưng có gì đó ở sâu thẳm trong em cứ không yên thế nào ấy. Có một giọng nói thì thầm với em "Mọi sự quá hoàn hảo". Gần như cảm giác về sự bình lặng trước cơn bão vậy.
Có phải đây là cách một cuộc đời bình thường cần phải thế không? Vì em đã quen với các tấn bi kịch rồi. Em đã quen với những thứ từ chối đi vào đúng con đường của em. Em đã quen với việc phải vật lộn, rên rỉ và khóc than trên chặng đường đi đến một cái gì đó không chính xác là cái em muốn mà chỉ đơn giản là cái diễn ra.
Đây không phải là cái sẽ "diễn ra", đây là sự hoàn hảo; chính xác là cái em muốn. Em muốn được ai đó yêu, em muốn Katie ngừng phân vân tự hỏi có phải là lỗi của nó không khi nó không có bố như tất cả những đứa trẻ khác, em muốn cảm thấy rằng hai bọn em không chỉ thuộc về nhau mà trên đời này còn có người khác chấp nhận bọn em trong đời anh ta nữa, em đã muốn thấy mình quan trọng, em đã muốn cảm thấy mình là ai đó, em đã muốn rằng nếu em gọi điện báo nghỉ ốm thì người ta sẽ nhớ em. Em đã muốn không thấy tủi thân nữa, và em đã có được những điều đó.
Mọi sự đang thật tuyệt vời. Em thật sự đang cảm thấy mình thật tuyệt vời và em không hoàn toàn quen với việc đó lắm. Đây là một Rosie Dunne mới. Một Rosie trẻ và bối rối đã ra đi rồi. Phần hai của cuộc đời em giờ đây sẽ bắt đầu...
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nơi Cuối Cầu Vồng
Cecelia Ahern
Nơi Cuối Cầu Vồng - Cecelia Ahern
https://isach.info/story.php?story=noi_cuoi_cau_vong__cecelia_ahern