Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Những Người Vợ Tốt
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 13 - Bí Mật Của Beth
K
hi Jo từ New York trở về vào mùa xuân năm ấy, cô rất ngạc nhiên vì sự thay đổi của Beth. Không ai nói gì với cô cả, không ai có vẻ nhận ra vì sự thay đổi xảy ra từ từ, thành thử những người chung quanh không ai lo lắng cả. Nhưng đối với cặp mắt được mài sắc bởi thời gian xa vắng, thì điều này thật hiển nhiên.
Một sức nặng khủng khiếp đè nặng lên trái tim Jo khi cô trông thấy nét mặt của em gái. Nó không tái hơn trước nhưng mà hơi gầy hơn mùa thu vừa qua. Nhưng có một vẻ thật lạ, trong suốt trên nét mặt, như thể cái nét chết chóc đang dần dần biến mất vậy, và cái bất diệt rạng rỡ qua làn da thịt mong manh với một vẻ đẹp thống thiết khó tả. Jo nhìn thấy và cảm nhận được điều đó, nhưng không nói gì lúc bấy giờ, và chẳng mấy chốc sức mạnh của cái cảm giác đầu tiên đã mất đi nhiều. Vì Beth có vẻ hạnh phúc. Không ai nghi ngờ về việc sức khỏe của em khá lên và sau cùng vì những lo lắng khác, Jo đã quên đi cơn sợ hãi của mình một thời gian.
Nhưng khi Laurie đi rồi, khi sự bình yên đã trở lại thì một sự lo lắng mơ hồ trở lại và ám ảnh cô. Cô đã thú thật tội lỗi của mình và đã được tha thứ. Nhưng khi cô khoe số tiền đã tiết kiệm được và đề nghị với Beth một chuyến đi lên vùng núi, thì Beth cương quyết từ chối và xin đừng để em phải xa nhà. Một cuộc hành trình ra bờ biển sẽ thích hợp với em hơn. Và vì bà ngoại không thể xa hai đứa bé, nên chính Jo là người đưa Beth đến một vùng yên tĩnh nơi hai chị em có thể sống trong bầu không khí trong lành đem lại một chút hồng hào trên đôi má tái xanh của em.
Đó không phải là một chỗ nghỉ ngơi thời thượng, và mặc dù những người ở đấy thật dễ chịu, nhưng hai chị em không kết bạn với ai và thích lúc nào cũng ở cạnh nhau hơn, như thể cả hai có được linh tính là một cuộc chia tay dài sẽ không còn xa nữa.
Cả hai cảm nhận được điều đó, thật vậy, nhưng không hề nói gì. Jo có cảm tưởng như có một bức màn mỏng đã ngăn cách tim cô và tim Beth, nhưng khi cô đưa tay định kéo nó lên thì cô cảm nhận có cái gì đó thật thiêng liêng trong sự im lặng và cô chờ cho Beth tự nói ra. Cô ngạc nhiên, và cũng thật biết ơn Chúa, là bố mẹ cô có vẻ như không nhận thấy những gì bản thân cô nhận thấy. Trong mấy tuần lễ yên tĩnh đó, khi sự lo lắng ngày càng lớn dần trong cô, cô không hề nói gì với những người ở nhà, tin chắc rằng chuyện sẽ tự rõ ra khi Beth trở về mà không khá lên. Cô càng ngạc nhiên hơn là không biết Beth có đoán ra sự thật phũ phàng đó không. Những suy nghĩ nào đã đi qua đầu em trong những giờ khắc dài dằng dặc mà em đã trải qua trên mấy tảng đá sưởi ấm bởi ánh mặt trời, đầu gối lên đùi Jo, trong khi gió mơn trớn em và biển thì reo hò dưới chân em?
Một ngày kia Beth đã chịu nói ra. Jo nghĩ là em đang ngủ, vì em nằm thật yên. Đặt quyển sách xuống, cô nhìn với đôi mắt luyến tiếc não nùng, cố tìm ra những dấu hiệu hi vọng trên đôi má tái xanh của em gái nhưng cô không tìm thấy gì có thể khiến cô an tâm, vì hai má hóp và đôi bàn tay quá yếu khiến em không cầm được ngay cả mấy vỏ ốc mà hai chị em đã nhặt được. Hơn bao giờ hết cô có cảm giác là Beth đang xa rời cô từ từ và đôi tay cô theo bản năng siết chặt hơn đứa em yêu dấu của cô. Trong vài phút, mắt cô nhòe lệ rồi cô bắt gặp ánh mắt Beth đang nhìn cô với biết bao trìu mến khiến cho lời nói gần như không còn cần thiết nữa.
– Jo, chị yêu, em rất mừng là chị đã hiểu. Em đã cố gắng để nói cho chị biết, nhưng em không thể.
Không có gì để đáp lại. Jo kề má mình vào má em. Cô không khóc, vì ngay cả khi thật xúc động cô cũng không khóc. Cô là người yếu đuối nhất trong hai người lúc bấy giờ. Beth cố gắng an ủi và cho cô thêm sức mạnh, với đôi tay choàng qua chị. Và với lời lẽ dịu dàng, em thì thầm vào tai chị:
– Từ lâu em đã biết. Bây giờ thì em đã quen với ý nghĩ đó rồi và chịu đựng không khó lắm. Chị hãy cố nhận lấy điều này như em vậy. Chị đừng lo lắng quá, hãy tin em, như vậy tốt hơn.
– Chính điều này đã làm cho em thật bất hạnh cả mùa thu qua, phải không Beth? Lúc bấy giờ em giữ thật lâu bí mật đó cho riêng em, có phải vậy không? – Jo hỏi, không nhìn nhận và nghĩ là như vậy tốt hơn, nhưng cô cũng mừng vì Laurie không liên quan gì đến những buồn phiền của Beth cả.
– Phải. Em đã thôi không còn hi vọng nữa, nhưng em không muốn thú thật điều đó. Em cố tin đó chỉ là một ý tưởng của người bệnh. Nhưng khi em nhìn thấy tất cả mọi người khỏe mạnh, hoạt bát và đầy ắp những dự kiến vui vẻ, thì thật là khó khăn khi nghĩ rằng em sẽ không bao giờ được như mọi người, và điều này làm em khổ sở, Jo à.
– Ôi Beth! Vậy mà em không nói gì với chị cả, và không để cho chị an ủi và giúp đỡ em! Tại sao em lại gạt chị ra như thế và để một mình em chịu đựng tất cả?
Giọng nói của Jo đầy những lời trách móc trìu mến, và tim cô đau nhói khi nghĩ đến cuộc đấu tranh đơn độc của Beth khi em cố tập cho mình nói lời từ giã đối với sức khỏe, tình yêu và cuộc sống và sẵn sàng nhận lấy những khổ đau của em.
– Có lẽ em đã sai, nhưng em nghĩ làm như thế tốt hơn. Không có gì chắc chắn và không ai nói gì với em cả. Em hi vọng là mình đã nhầm. Sẽ thật là ích kỉ nếu như làm cho mọi người lo sợ, trong khi mẹ lo lắng nhiều về chuyện của chị Meg, Amy thì đang đi xa còn chị thì thật hạnh phúc với anh Laurie. Ít ra thì đó là em nghĩ thế.
– Vậy mà chị cứ tưởng là em yêu anh ấy, Beth à! Chị đã ra đi vì bản thân chị không yêu, chị không thể. – Jo thốt lên, vui sướng vì sau cùng cũng đã nói lên sự thật.
Beth có vẻ ngạc nhiên trước ý tưởng đó khiến Jo mỉm cười mặc dù đang buồn và nhẹ nhàng nói thêm:
– Thế thì em không yêu cậu ấy, hả em yêu? Chị sợ em yêu cậu ấy và tưởng tượng quả tim bé nhỏ đáng thương của em tràn ngập những buồn phiền vì tình yêu trong thời gian đó.
– Làm sao em có thể yêu anh ấy được trong khi anh ấy lại yêu chị hết mình? – Beth hỏi thơ ngây như một đứa trẻ. – Em rất quý anh ấy, anh ấy thật tử tế với em, thì làm sao em lại không yêu anh ấy được? Nhưng đối với em không bao giờ anh ấy có thể là gì khác hơn một người anh. Đôi khi em thật lòng ước mong là anh ấy trở thành anh của em, vì đấy là một chàng trai giàu tình cảm.
– Không thể trông chờ ở chị được. – Jo nói vẻ quả quyết. – Amy hợp với cậu ấy hơn, cả hai rất hiểu nhau. Nhưng hiện giờ chị không có hứng lo nghĩ về những chuyện ấy. Chị không quan tâm đến ai hơn là em, Beth à. Em phải khỏi bệnh.
– Em rất muốn điều đó, em cũng vậy! Em đã cố gắng, nhưng mỗi ngày em lại yếu dần đi và em càng tin chắc là không bao giờ em khỏe lại được. Như là nước triều vậy, chị Jo à, nó rút đi, nó từ từ rút đi và không ai có thể giữ nó lại được.
– Chị sẽ giữ nó lại! Nước triều của em không được rút đi sớm như thế. Mười chín tuổi, quá trẻ. Chị sẽ không để em ra đi đâu. Chị sẽ làm việc, cầu nguyện, đấu tranh với nó. Chị sẽ giữ lấy em bất chấp tất cả. Phải có một cách nào đó, chưa muộn mà. Chúa không thể độc ác mang em đi như thế! – Cô Jo đáng thương thốt lên phẫn nộ vì cô không ngoan đạo như Beth.
Những con người đơn giản và thành thật ít khi nói về sự ngoan đạo của mình. Họ thể hiện bằng hành động chứ không bằng lời nói, điều này có sức ảnh hưởng lớn hơn là những bài thuyết giáo hoặc những lời phản đối. Beth sẽ không thể giải thích được là đức tin đã cho em can đảm và lòng kiên nhẫn để từ bỏ cuộc đời và bình thản chờ đợi cái chết. Như một đứa trẻ đầy tin tưởng, em không đặt câu hỏi và hoàn toàn đặt mình trong tay Chúa và thiên nhiên, bố mẹ của tất cả chúng ta, tin tưởng chắc chắn là chỉ có Người và duy nhất có Người mới có thể dạy dỗ và củng cố được con tim và tinh thần cho cuộc đời này và cuộc đời mai sau. Em không trách móc Jo bằng những lời lẽ ngoan đạo, mà yêu mến chị hơn vì tình thương của chị. Em bám chặt vào tình thương con người, tình thương mà Cha chúng ta không bao giờ muốn cho chúng ta dứt bỏ, trái lại qua tình thương đó Chúa kéo chúng ta về gần với thiên đường hơn. Em không nói được “Em vui sướng ra đi” vì cuộc sống thật êm ái đối với em. Em chỉ có thể thổn thức “Em cố gắng chấp nhận” trong khi em ghì chặt lấy Jo khi đợt sóng của nỗi buồn lớn vỗ vào hai chị em.
Sau một lúc Beth đã tìm lại được sự thanh thản và nói:
– Chị sẽ nói cho mọi người biết khi chúng ta trở về?
– Chị nghĩ là mọi người sẽ nhìn thấy mà không cần ai nói với họ. – Jo nói khẽ, vì cô có cảm tưởng như Beth thay đổi hằng ngày.
– Có thể là không. Em nghe nói những người biết yêu thương thường mù quáng nhất trong những chuyện như thế này. Nếu như mọi người không nhìn thấy thì chị sẽ nói cho họ biết hộ em. Em không muốn giữ bí mật, và chuẩn bị cho họ trước thì tốt cho họ hơn. Chị Meg có anh John và hai đứa bé để an ủi chị ấy, nhưng chị phải chăm lo cho bố mẹ, phải không chị Jo? Hai người sẽ cô đơn lắm nếu không có chị, chị yêu.
– Nếu như chị có thể, Beth à. Nhưng chị chưa chịu đầu hàng. Chị muốn coi đây chỉ là suy nghĩ của một người bệnh và không để cho em tin đó là sự thật. – Jo nói, cố tỏ ra vui vẻ.
Beth suy nghĩ một lúc, rồi bình tĩnh nói:
– Em không biết nên diễn đạt như thế nào, nhưng em biết em chỉ có thể nói chuyện với chị Jo của em mà thôi. Em có cảm giác như em không bao giờ được sinh ra để sống lâu. Em không giống những người còn lại trong gia đình. Em chưa bao giờ có những dự tính cho lúc em trưởng thành. Em chưa bao giờ nghĩ em sẽ lấy chồng, như tất cả mọi người có thể nghĩ. Em chỉ thấy em là cô Beth bé nhỏ ngu ngốc đi lại trong nhà, vô dụng ở bất cứ nơi nào khác. Em chưa bao giờ muốn đi xa, và bây giờ cái khó khăn nhất là em phải rời xa mọi người. Em không sợ, nhưng em có cảm giác là em sẽ thiếu vắng mọi người, cả khi em ở trên trời.
Jo không thể nói gì. Trong vài phút liền, không có tiếng động nào khác hơn là tiếng thở dài của gió và tiếng thì thầm của sóng. Một con chim hải âu cánh trắng bay đến, với tia nắng trên bộ ngực như bạc của nó. Beth dõi theo nó cho đến khi nó biến mất, và mắt em thật buồn. Một chú chim nhỏ lông xám bay đến, kêu chíp chíp trên bãi cát, như thể đang vui sướng với mặt trời và biển. Chú đến khá gần bên Beth, nhìn em với cặp mắt thật thân thiện, và đậu trên một tảng đá ấm, rỉa bộ lông bị ướt của nó, như thể đang ở nhà mình. Beth mỉm cười và thấy hạnh phúc, vì con vật bé nhỏ kia dường như đang bày tỏ tình thân thiết bé nhỏ của nó, và nhắc cho em nhớ là một thế giới thú vị vẫn còn đó để ta vui hưởng.
– Chú chim bé nhỏ thân yêu! Hãy nhìn kìa chị Jo, nó dạn người biết bao. Em thích mấy chú chim nhỏ hơn là mòng biển. Chúng không mạnh mẽ và đẹp bằng, nhưng trông chúng có vẻ hạnh phúc, tin tưởng ở những thứ nhỏ nhặt. Mùa hè vừa rồi, em thường gọi chúng là những chú chim của em. Mẹ bảo chúng nhắc cho mẹ nhớ đến em – bận rộn, những con vật mang màu áo của người Quây-cơ, luôn luôn ở cạnh bờ biển, và lúc nào cũng hót bài ca sung sướng bé nhỏ của mình. Chị là mòng biển, Jo à, mạnh khỏe và man dại, yêu thích bão táp và gió, bay xa ra tận biển khơi, và hạnh phúc khi ở một mình. Chị Meg là con chim câu, còn Amy giống như con chim sơn ca em ấy đã tả, cố bay lên cao giữa đám mây, nhưng luôn luôn rơi trở lại tổ của mình. Con bé đáng yêu! Nó thật nhiều tham vọng, nhưng tâm nó tốt và dịu dàng. Và nó bay lên cao bao nhiêu không thành vấn đề lắm vì nó sẽ không bao giờ quên gia đình. Em hi vọng được nhìn lại nó, nhưng nó có vẻ ở xa quá.
– Mùa xuân em ấy sẽ trở về, và chị nghĩ là chừng đó em sẽ sẵn sàng để gặp con bé và vui về sự có mặt của nó. Chị sẽ làm cho em lúc đó khỏe lại và hồng hào.
Jo bắt đầu nói, cảm thấy trong tất cả những thay đổi của Beth, thì cách nói của em là rõ nhất, vì dường như giờ đây em không phải cố gắng chút nào, và em hay nói to những ý tưởng của mình, không giống với cô Beth rụt rè chút nào.
– Jo yêu quý của em, chị đừng hi vọng nữa. Sẽ không có ích gì đâu, em tin chắc như vậy. Chúng ta sẽ không đau khổ, mà hạnh phúc khi cùng nhau chờ đợi. Chúng ta sẽ có những giây phút tốt đẹp bên nhau vì em không đau đớn nhiều và em nghĩ là nước triều sẽ rút đi một cách dễ dàng, nếu như chị giúp em.
Jo cúi xuống để hôn gương mặt bình thản kia. Qua chiếc hôn âm thầm đó, cô cống hiến hết mình cho Beth.
Cô có lí. Không cần nói câu nào khi cả hai về đến nhà. Lần này bố mẹ đã thấy rõ những gì mà họ thường cầu nguyện để không bao giờ phải nhìn thấy. Mệt mỏi vì cuộc hành trình ngắn, Beth lên giường ngay lập tức, bảo rằng em thật hạnh phúc khi được trở về nhà. Và khi Jo đi xuống dưới nhà, cô nhận ra mình được miễn không phải làm cái công việc nặng nề là nói cho gia đình biết về bí mật của Beth. Bố cô đứng tựa đầu vào lò sưởi và không quay lại khi cô bước vào. Nhưng mẹ cô đã đưa tay ra như để cầu cứu, và Jo an ủi mẹ và không nói lời nào.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Những Người Vợ Tốt
Louisa M. Alcott
Những Người Vợ Tốt - Louisa M. Alcott
https://isach.info/story.php?story=nhung_nguoi_vo_tot__louisa_m_alcott