Chương 12
a tiếng đồng hồ sau hoàng hôn chúng tôi mới trở lại được hang. Những người khác đã bỏ đi. Tôi quá mệt, đến mức không mở mắt được nữa. Tôi lăn xuống đất. "Tôi đói".
"Rồi sẽ quen". Mèo Bự đáp. Hắn đi quanh hang, mắt dõi trên đất trong ánh sáng mờ tỏ.
"Cả khát nữa". Hắn không trả lời. Một lát sau, tôi tò mò xem hắn tìm kiếm cái gì. "Anh làm gì đấy?"
Hắn liếc tôi. "Tớ đang cố xem bọn họ đi lâu chưa".
Hắn quỳ một gối xuống nhặt cái gì đó, nghiền nó trong tay và ném đi. "Rồi! Họ mới đi được một giờ. Có thể chúng ta đuổi kịp họ".
Tôi cố đứng lên. "Sao anh biết? Anh tìm thấy cái gì thế?"
"Cứt ngựa" hắn nói và rời hang. "Ở giữa vẫn còn âm ấm".
Tôi chưa bao giờ nghĩ Mèo Bự có thể đi nhanh đến thế, cứ phải chạy gằn theo hắn, tới đỉnh núi. Dưới ánh trăng, con đường rõ như ban ngày. Đêm lạnh dần. Tôi hổn hển. "Còn bao xa nữa?"
"Bọn họ sẽ dừng lại ở bên kia núi thôi".
Phải đến hai dặm nữa mới tới đỉnh. Tôi lăn xuống bên đường thở dốc. "Cậu làm cái gì thế?" Mèo Bự hỏi.
"Không thể đi được nữa... " tôi khóc. "Tôi đói... Tôi rét... "
Hắn chằm chằm nhìn tôi. "Tớ cứ tưởng cậu là một thằng đàn ông", hắn cay nghiệt nói.
"Tôi không phải là một thằng đàn ông. Tôi rét và tôi mệt".
Hắn ngồi xuống bên tôi. "Được thôi", giọng hắn nhẹ nhàng hơn. "Thì chúng ta nghỉ". Hắn thọc tay vào túi lôi ra một mẩu xì gà nhỏ, cẩn thận bụm tay che gió khi châm lửa, rít một hơi dài.
Tôi nhìn hắn, run cầm cập. "Đây", hắn bảo, "rít một hơi đi. Nó sẽ sưởi ấm cậu".
Tôi làm theo, và tức khắc ho sặc sụa đến nghẹn cổ. Hết cơn ho, thật kỳ lạ, tôi thấy ấm hơn thực. Hắn bỏ áo khóac ra, quàng lên vai tôi, kéo tôi vào lòng. Có cái gì đó thuộc về mùi đàn ông phả ra từ hắn làm tôi cảm thấy an toàn, chắc chắn, song trước khi nhận ra điều đó, tôi đã chìm vào giấc ngủ.
Những tia nắng đầu tiên rọi vào mắt đánh thức tôi dậy. Tôi lăn đi, quờ tay tìm hắn. Nhưng tay chỉ quờ vào đất và tôi bật ngồi dậy. Hắn đã biến mất. Tôi hãi hùng nhìn quanh. "Mèo Bự!".
Có tiếng sột soạt trong bụi cây và Mèo Bự chui ra, mang theo con thỏ xiên trên đầu gậy. "Vậy là cậu cũng đã dậy đấy à?"
"Tôi tưởng... "
"Cậu tưởng là tớ bỏ cậu à?" hắn cười. "Tớ chỉ đi kiếm cái gì để ăn thôi. Nào, kiếm củi chất lửa lên trong khi tớ lột thằng thỏ này".
Con thỏ dai ngoách nhưng tôi chưa từng ăn cái gì ngon đến như thế. Tôi lấy ngón tay chùi mỡ trên miệng rồi liếm sạch. Mèo Bự cười, đứng lên. "Cất xương vào túi ấy. Rồi thì chúng ta sẽ có cái mà nhai trong cả ngày nay". Hắn đá tung đám lửa nhỏ. "Đi thôi".
Tôi nhặt đến mẩu xương cuối cùng bỏ vào túi rồi theo hắn lên đường. "Tôi xin lỗi vì chuyện tối qua".
"Quên chuyện ấy đi".
"Nếu không vì tôi thì anh đã đuổi kịp mọi người rồi".
Giọng hắn hiền hoà. "Nếu không vì cậu thì xương tớ đã mục ở trong thung lũng rồi. Vả lại, chúng ta chẳng thể đuổi kịp họ đâu".
"Chúng mình sẽ làm gì đây? làm thế nào để về nhà được?"
"Cuốc bộ. Con người đi bộ trước khi học cưỡi ngựa".
Tôi nhìn hắn. Mèo Bự chúa ghét đi bộ. Từ Bandaya đến chỗ ẩn náu của chúng tôi ở trên núi đi ngựa mất hai ngày rưỡi. Đi bộ phải mất đến hơn một tuần.
Giọng Mèo Bự cắt ngang suy nghĩ của tôi. "Dỏng tai lên. Nghe thấy gì là chúng ta rời đường cái ngay. Chúng ta không mạo hiểm. Hiểu chưa?"
"Ừ, hiểu" tôi lẩm bẩm.
Cuối cùng, chúng tôi vượt đỉnh núi và vào khoảng nửa dặm xuống suờn núi bên kia thì gặp một con suối nhỏ. "Chúng ta dừng nghỉ ở đây" Mèo Bự nói.
Tôi chạy đến và nằm vật bên dòng nước, uống lấy uống để. Mèo Bự lôi tôi lại. "Đủ rồi. Nghỉ một lát đã, rồi lại uống tiếp".
"Tôi bơi được không?"
Hắn nhìn như thể tôi hoá dại. Người miền núi không tin ở sự tắm táp. "Được" hắn nói, "nhưng đừng ngâm lâu. Lớp bảo vệ trên da cậu sẽ trôi hết mất".
Tôi tụt quần áo ra rồi lội xuống suối. Dòng nước trong vắt làm tôi vui sướng vẫy vùng. Có con cá trắng nhỏ lướt qua và tôi sải tay lao theo nó. Rồi nghe có tiếng khúc khích, tôi nhìn quanh.
Hai đứa con gái nhỏ đang đứng trên bờ nhìn tôi, còn Mèo Bự thì mất hút. Tôi vội vàng thụp xuống dòng nước nông.
Đứa con gái bé lại khúc khích cười. Đứa lớn quay ra gọi "Bố ơi! Diego! Lại đây nhanh lên. Có một thằng bé ở dưới suối".
Một lát sau, hai người đàn ông từ trong bụi đi ra, súng trường trong tay, chĩa vào tôi. "Mày làm gì ở đấy?"
"Cháu bơi".
"Đi lên!"
Tôi toan đứng dậy nhưng lại vội thụp xuống nước. "Ném cho cháu cái quần".
Người lớn tuổi liếc nhìn hai đứa con gái. "Quay đi", ông ra lệnh.
Tôi đứng lên lội vào bờ.
"Mày có một mình à?" Người đàn ông trẻ tuổi hỏi.
"Không, thưa ông" tôi cầm chiếc quần anh ta giơ ra. "Cháu đi cùng với bố".
"Bố mày đâu?"
"Thưa ông cháu không biết. Bố cháu vừa mới ở đây... "
"Đây rồi", Mèo Bự chui từ trong bụi ra, bộ mặt bự của hắn rạng rỡ trong một nụ cười, để lộ những chiếc răng to tướng. Hắn bỏ mũ và cúi chào "José Harnandez xin có mặt, thưa các ông".
Hắn đứng thẳng lên, vẫn toe toét. "Juan, thằng con trai tôi", hắn nói thêm, ra hiệu về phía tôi. "Thằng nhóc thích nước".
Người lớn tuổi chĩa súng vào hắn. "Anh làm gì ở đây?"
Mèo Bự bước tới như thể không hay biết gì về khẩu súng đang chĩa về mình. "Tôi và thằng con trai từ thung lũng trở về nhà. Ở Bandaya nhiễu nhương quá. Cánh quân đội. Chẳng phải chỗ cho hai bố con yêu hoà bình kiếm công ăn việc làm".
Mũi súng đã gần chạm bụng Mèo Bự. "Các người sống ở đâu?"
"Từ đây về mất một tuần. Các ông về đâu đấy ạ?"
"Estanza".
Từ Bandaya đến Estanza mất mấy ngày. Con đường rẽ xuống miền Nam, vượt hai dãy núi. Đến đấy, chúng tôi có thể rẽ theo những đường mòn qua rừng núi.
"Có thể các ông cho phép chúng tôi được đi cùng", Mèo Bự cúi đầu. "Người ta nói ở đấy có bọn cướp".
Hai người đàn ông nhìn nhau. "Đúng", người trẻ tuổi nói. "Đại tá Guiterrez bảo rằng đường có nhiều cướp lắm". Anh ta quay lại Mèo Bự. "Ngựa của các người đâu?"
Mèo Bự cười. "Ngựa ấy à? Làm sao mà có được ngựa, thưa ông? Chúng tôi chỉ là dân quê nghèo. Nếu có được một con lừa thì cũng đã phúc lắm rồi".
"Nhưng, thưa ngài... " Người đàn ông trẻ tuổi phản đối.
"Được thôi, Diego", người kia nói, thoáng chút bận tâm. "Một người đàn ông với một thằng con nít thì làm gì được?"
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu