Những Cái Hố epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 12
êm đó, nằm trên cái chõng bốc mùi chua loét và ngứa ngáy, Stanley cố ngẫm nghĩ xem đáng lý ra cậu nên hành động khác đi như thế nào, nhưng quả là cậu chẳng thể làm gì khác được. Trong cuộc đời đầy xúi quẩy của mình, duy chỉ có lần này cậu đã có mặt đúng lúc đúng nơi, nhưng chuyện đó cũng chẳng giúp được gì cho cậu.
- Anh giữ nó à? - cậu hỏi Tia X trong bữa điểm tâm hôm sau.
Tia X đưa đôi mắt khép hờ sau cặp kính bám đầy đất nhìn cậu - Tao không biết mày đang nói về cái gì - hắn làu bàu.
- Anh biết... - Stanley ướm lời.
- Không, tao cóc biết! - Tia X quát - Để tao yên, nghe chưa? Tao cóc muốn nói chuyện với mày.
Stanley không hó hé thêm lời nào nữa.
Ông Ngài dẫn bọn con trai đi ra hồ, vừa nhằn hạt hướng dương vừa nhổ vỏ suốt dọc đường. Ông ta dùng gót ủng cà sát mặt đất để đánh dấu vị trí của cái hố mà từng thằng phải đào.
Stanley giậm chân xuống sống xẻng, nhấn nó vào mảnh đất khô cứng. Cậu không thể hiểu được tại sao Tia X lại quát mình. Nếu hắn không giao nộp ống tuýp, thì sao không để mình làm việc đó? Hay hắn định ỉm nó? Ống tuýp có màu giống như vàng, nhưng Stanley không nghĩ nó là vàng thật.
Xe tải chờ nước tới không lâu sau khi mặt trời ló lên hẳn. Stanley tu nốt giọt nước cuối cùng và leo lên khỏi hố. Vào thời điểm này trong ngày, thỉnh thoảng Stanley trông thấy vài quả đồi hay núi ở đằng xa, bên ngoài vùng lòng hồ. Chúng chỉ hiện ra trong thoáng chốc rồi lại nhanh chóng biến mất vào màn sương mù của hơi nóng và bụi.
Xe tải dừng lại, đám mây bụi trôi vù qua theo quán tính. Tia X ra đứng vào vị trí đầu hàng của mình. Ông Pendanski rót đầy nước vào bi-đông cho nó.
- Cám ơn, Má - Tia X nói, nhưng không đá động gì tới ống tuýp.
Ông Pendanski rót nước vào tất cả các bi-đông rồi leo lên buồng lái. Ông ta còn phải đi tiếp nước cho nhóm E nữa. Stanley thấy họ đang đào cách nhóm mình khoảng hai trăm thước.
- Ông Pendanski! - Tia X gọi với lên từ dưới hố của nó - Chờ đã! Ông Pendanski! Tôi nghĩ tôi đã tìm thấy thứ gì đó!
Cả bọn bám theo ông Pendanski bước tới hố của Tia X. Stanley có thể trông thấy ống tuýp vàng lòi khỏi mớ đất ở đầu xẻng của Tia X.
Ông Pendanski xem xét cái ống và quan sát đáy ống thật lâu.
- Tôi nghĩ Cai sẽ thích cái này.
- Tia X có được nghỉ một ngày không? - Mực Ống hỏi dồn.
- Cứ đào đi, chừng nào có ai nói gì hẵng hay - ông Pendanski nói. Nhưng rồi ông cười, bảo thêm - Nhưng nếu là cậu, Rex à, tôi sẽ không đào cật lực đâu.
Stanley nhìn đám mây bụi băng qua hồ lướt về phía căn chòi dưới cây sồi.
Bọn con trai của nhóm E đành chờ đợi.
Chúng không phải chờ lâu, chiếc xe tải đã quay trở lại. Ông Pendanski bước ra khỏi buồng lái. Một phụ nữ cao, tóc đỏ, bước ra từ cửa bên kia. Trông bà ta thậm chí còn cao hơn nữa, bởi vì Stanley đang ở dưới hố. Bà ta đội nón cao bồi màu đen, chân dận ủng cao bồi đen đóng đinh tán bằng những hòn đá màu ngọc lam. Ống tay áo sơ-mi của bà xắn cao, để lộ cánh tay sậm màu chi chít tàn nhang, cả mặt cũng đầy tàn nhang. Bà ta bước thẳng tới chỗ Tia X.
- Cậu tìm thấy cái này ở đây?
- Vâng, thưa bà.
- Công lao của cậu sẽ được tưởng thưởng - Bà ta quay sang ông Pendanski - Lái xe đưa Tia X về trại. Cho cậu ta tắm gấp đôi, và phát bộ đồ sạch cho cậu ta. Nhưng trước tiên tôi muốn anh rót đầy nước vào bi-đông của tất cả mọi người đã.
- Tôi mới rót xong mà - ông Pendanski nói.
Bà Cai trừng mắt nhìn ông.
- Gì cơ? - bà ta nói, giọng nhẹ như ru.
- Tôi vừa rót nước xong thì Rex....
- Gì cơ? - bà Cai lặp lại - Ta có hỏi anh đổ nước lần cuối vào lúc nào đâu?
- Nhưng, vừa mới...
- Gì cơ.
Ông Pendanski im bặt. Bà Cai ngoắt ngón tay ra hiệu cho ông lại gần.
- Trời nóng rồi đấy, và sẽ còn nóng hơn nữa. Mà các chàng trai giỏi giang này lại đang làm việc vất vả. Sao anh không nghĩ rằng họ có lẽ đã uống hết chỗ nước mà anh vừa rót đầy bi-đông cho họ?
Ông Pendanski im thin thít.
Bà Cai quay qua Stanley,
- Mọi Hang, làm ơn lại đây?
Stanley ngạc nhiên vì bà ta biết biệt danh của cậu. Cậu chưa hề trông thấy bà ta. Cho đến khi bà ta leo ra khỏi xe tải, cậu thậm chí còn không biết Cai là phụ nữ.
Cậu sợ sệt đi về phía bà ta.
- Ông Pendanski và tôi đang tranh luận. Chú em đã uống hết nước mà ông Pendanski rót vào bi-đông của chú em lần cuối cùng chưa?
Stanley không muốn gây khó cho ông Pendanski.
- Cháu vẫn còn nhiều - cậu nói.
- Gì cơ.
Cậu lí nhí - Dạ, cháu đã uống một ít.
- Cảm ơn! Phiền cậu đưa tôi bi-đông của cậu.
Stanley trao nó cho bà ta. Những móng tay của bà ta sơn màu đỏ bầm.
Bà ta điệu đàng lắc bi-đông, làm nước óc ách bên trong.
- Ông có nghe tiếng bình rỗng không? - bà ta hỏi.
- Có - ông Pendanski đáp.
- Thế thì rót đầy vào. Và lần tới, ta bảo ông làm gì, mong ông làm ngay không thắc mắc. Nếu việc tiếp nước quá khó nhọc với ông, thì ta sẽ đưa ông cái xẻng. Ông có thể đào hố để Mọi Hang lo đổ nước vào bi-đông - Bà ta quay lại Stanley - Ta nghĩ là việc đó cũng không quá khó nhọc đối với chú em, đúng không?
- Vâng - Stanley nói.
- Vậy thì sao? - bà ta hỏi ông Pendanski - Ông muốn đổ nước vào bi-đông hay là muốn đào hố?
- Tôi sẽ đổ nước vào bi-đông - ông Pendanski đáp.
- Cảm ơn.
Những Cái Hố Những Cái Hố - Louis Sacha Những Cái Hố