Chương 12
ài liệu 2
Bây giờ là 2h30 chiều. Bên ngoài trời sáng và nóng như địa ngục. Vách đá, bầu trời, biển cả đều lấp lánh. Nhìn kỹ chúng một lúc, cảnh vật bắt đầu nhòe đi, mọi thứ hòa thành một khối hỗn loạn. Ý thức chìm trong những bóng tối mơ màng để tránh ánh sáng. Ngay cả chim cũng ngừng bay. Nhưng trong phòng thì mát mẻ dễ chịu. Miu đang ở phòng khách nghe nhạc Brahms. Chị mặc bộ đồ mùa hè màu xanh có những tua mỏng, mái tóc bạc phơ buộc túm về phía sau. Tôi ngồi ở bàn viết những dòng này.
"Nhạc có làm phiền em không?" Miu hỏi tôi.
Nhạc Brahms không bao giờ làm phiền em cả, tôi đáp.
Tôi đang lục lọi ký ức, cố nhớ lại câu chuyện Miu kể tôi nghe mấy ngày trước trong ngôi làng ở Burgundy. Việc này thật không dễ. Chuyện chị kể không liền mạch, thời gian đảo lộn lung tung. Có những lúc tôi không sao lần ra được sự kiện nào xảy ra trước, sự kiện nào xảy ra sau, đâu là nguyên nhân, đâu là hệ quả. Nhưng tôi không trách chị. Chiếc dao cạo tàn khốc bí ẩn chôn sâu trong ký ức đã rạch vào chị, và tới lúc những ngôi sao đã mờ nhạt trước ánh bình minh đang đến trên các ruộng nho thì sức sống cũng bị rút cạn khỏi đôi má chị khi chị kể tôi nghe câu chuyện của mình.
Miu kể câu chuyện ấy chỉ sau khi tôi vật nài đòi nghe. Tôi phải tìm đủ mọi cách để thuyết phục chị kể - hết khuyến khích, ép buộc, cho đến nịnh nọt, cầu khẩn, dụ dỗ để chị không bỏ nửa chừng. Chúng tôi uống vang đỏ và trò chuyện suốt đêm. Siết chặt tay nhau chúng tôi lần theo các dấu vết của ký ức chị, gom chúng lại với nhau, phân tích các kết quả. Vẫn có những chỗ Miu không thể nào kéo ra khỏi ký ức được. Một khi bị sa chân vào đấy chị lại trở nên bối rối và uống nhiều rượu hơn. Có những vùng ký ức nguy hiểm. Bất cứ khi nào đi qua đó chúng tôi đều từ bỏ cuộc tìm kiếm và thận trọng rút lui đến một vị trí cao hơn.
Tôi thuyết phục Miu kể lại câu chuyện này sau khi phát hiện chị nhuộm tóc. Miu là người thận trọng đến mức chỉ rất ít người xung quanh biết tóc chị là tóc nhuộm. Nhưng tôi thì biết. Đi du lịch lâu ngày cùng nhau, ngày nào cũng ở cạnh nhau, sớm muộn gì bạn cũng sẽ biết những việc như vậy. Mà cũng có thể Miu không cố giấu việc đó. Nếu muốn chắc hẳn chị đã thận trọng hơn. Có thể chị nghĩ đằng nào thì tôi cũng biết, hoặc có thể chị muốn tôi biết việc đó. (Hừm, đây chỉ thuần là giả thuyết của tôi thôi.)
Tôi hỏi thẳng chị. Tính tôi thế - không vòng vo tam quốc gì cả. Sao tóc chị trắng thế? Tôi hỏi. Chị nhuộm tóc lâu chưa? Mười bốn năm, chị đáp. Mười bốn năm trước tóc chị hoàn toàn bạc trắng, đến từng sợi một. Chị bị ốm à? Không, không phải thế, Miu nói. Có chuyện xảy ra và toàn bộ mái tóc chị bạc trắng. Chỉ trong một đêm.
Em muốn nghe chuyện này, tôi nói, khẩn nài chị. Em muốn biết mọi điều về chị. Chị biết em sẽ không giấu chị điều gì. Nhưng Miu lập tức lắc đầu. Chị ấy không bao giờ kể cho ai nghe chuyện đó; ngay chồng chị cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Suốt mười bốn năm qua đó là bí mật riêng tư của chị.
Nhưng cuối cùng chúng tôi đã trò chuyện suốt đêm. Chuyện gì rồi cũng có lúc phải kể, tôi thuyết phục chị. Nếu không chị sẽ vĩnh viễn bị cầm tù với bí mật ấy.
Miu nhìn tôi như nhìn vào một cảnh vật xa xăm nào đó. Có điều gì đó thoáng gợn lên trong mắt chị rồi lại chậm chạp rút về nơi đáy sâu. "Chị chẳng có gì phải làm sáng tỏ cả. Chúng có món nợ phải thanh toán, không phải chị," Miu nói.
Tôi không hiểu chị nói gì.
"Nếu chị kể em nghe chuyện đó thì hai chị em ta lúc nào cũng sẽ phải chia sẻ nó," Miu đáp.
"Và chị không biết làm thế có đúng không. Nếu bây giờ chị tiết lộ, em sẽ bị cuốn vào. Đó có phải điều em muốn không? Em có thực sự muốn biết điều mà chị đã phải hy sinh rất nhiều để cố quên đi không?"
Có, tôi đáp. Dù nó có là gì đi nữa, em cũng muốn chia sẻ cùng chị. Em không muốn chị giấu điều gì.
Lộ rõ vẻ bối rối, Miu nhấp một ngụm vang và khép mắt lại. Tiếp theo là một khoảng im lặng khi thời gian dường như ngưng đọng.
Nhưng cuối cùng chị đã bắt đầu câu chuyện. Từng chút một, ngắt quãng từng đoạn. Một số tình tiết tự nó đã bộc lộ mình, trong khi những tình tiết khác thậm chí còn chưa thành hình. Có cả những khoảng trắng và những chỗ bị bỏ qua không thể tránh, một số trong đó tự bản thân nó có tầm quan trọng đặc biệt. Giờ đây, nhiệm vụ của tôi trong vai trò người kể chuyện là thu thập - một cách thận trọng - tất cả các tình tiết đó thành một mối.
Chuyện về Miu và vòng đu quay
Mùa hè nọ, Miu một mình lưu lại một thị trấn nhỏ ở Thụy Sĩ giáp biên giới Pháp. Hồi đó chị 25 tuổi, sinh sống và học piano ở Paris. Theo yêu cầu của ông bố, chị đã đến thị trấn nhỏ này để lo vài vụ đàm phán kinh doanh. Công việc thật ra đơn giản, về cơ bản chỉ là ăn tối với đối tác và thuyết phục họ ký hợp đồng. Miu thích nơi này ngay lần đầu tiên nhìn thấy nó. Một nơi dễ chịu, đáng yêu, có hồ nước và bên cạnh là tòa lâu đài Trung cổ. Chị thấy sống ở đây cũng thú vị nên không bỏ lỡ cơ hội. Thêm nữa ở làng bên cạnh có liên hoan âm nhạc, và nếu thuê xe hơi thì ngày nào chị cũng có thể đến dự được.
Chị may mắn tìm được một căn hộ tiện nghi cho thuê ngắn hạn, một ngôi nhà nhỏ ngăn nắp sạch sẽ, vừa ý, nằm trên đỉnh đồi ở ngoài thị trấn. Cảnh trí tuyệt với. Cạnh đó có nơi để chị tập đàn piano. Giá thuê không rẻ, nhưng nếu bị kẹt tiền thì lúc nào chị cũng có thể nhờ bố chi viện.
Vậy là Miu bắt đầu cuộc sống tạm thời nhưng bình yên ở thị trấn đó. Chị tham dự các buổi hòa nhạc tại liên hoan âm nhạc, đi bộ trong vùng phụ cận và chẳng mấy chốc đã thiết lập được vài mối quen biết. Chị tìm được một tiệm ăn xinh xắn và một quán cà phê mà chị năng lui tới.
Từ cửa sổ căn hộ nhìn ra chị có thể thấy một công viên giải trí nằm bên rìa thị trấn. Trong công viên có một vòng đu quay khổng lồ. Những ca-bin có cửa màu sắc sặc sỡ được gắn vĩnh viễn vào bánh xe khổng lồ, tất cả chậm rãi quay tròn trên trời. Khi lên tới đỉnh cực đại phía trên thì nó bắt đầu quay xuống. Lẽ tự nhiên, các vòng đu này chẳng đi tới đâu cả. Chúng lên cao, chúng lại xuống thấp, một hành trình theo đường vòng mà, vì một lý do kỳ lạ nào đó, được phần lớn mọi người thấy thích thú.
Buổi tối, vòng đu quay lấp lánh muôn ngàn ánh sáng, ngay cả khi đã ngừng chạy vì trời về đêm và công viên giải trí đã đóng cửa, vòng đu quay vẫn nhấp nháy suốt đêm dài, như thể ganh đua với các vì sao trên trời. Miu thường ngồi bên cửa sổ nghe nhạc trên đài phát thanh và nhìn chăm chăm vào cử động lên xuống của vòng đu quay. Hay khi nó đã ngừng quay thì nhìn vào khối bất động như tượng đài của nó.
Miu quen một người đàn ông sống ở thị trấn. Một kiểu người Latin đẹp trai, trạc năm mươi tuổi. Anh ta cao lớn, mũi đẹp tuyệt vời và mái tóc đen thẳng. Anh ta đến làm quen với chị tại quán cà phê. Chị người nước nào? Anh ta hỏi. Tôi người Nhật Bản, chị trả lời. Và hai người bắt đầu trò chuyện. Tên anh ta là Ferdinando. Anh ta quê Barcelona, chuyển đến đây từ năm năm trước để đảm nhận công việc thiết kế nội thất.
Anh ta nói chuyện thong thả, thường pha trò. Họ chuyện phiếm một lúc rồi chia tay. Hai ngày sau họ gặp lại nhau cũng tại quán cà phê ấy. Chị biết được anh ta đã ly hôn, đang sống độc thân. Anh ta kể với chị anh ta đã rời Tây Ban Nha để bắt đầu một cuộc sống mới. Miu không có ấn tượng tốt về người đàn ông này. Chị có thể cảm nhận được anh ta đang tìm cách tán tỉnh chị. Chị ngửi thấy dấu hiệu ham muốn tình dục và điều ấy khiến chị sợ. Chị quyết định tránh quán cà phê đó.
Nhưng chị vẫn chạm mặt Ferdinando nhiều lần trong thị trấn - thường xuyên tới mức khiến chị có cảm giác anh ta bám theo mình. Có lẽ đấy chỉ là một ảo giác ngớ ngẩn. Đây là thị trấn nhỏ nên có thường đụng mặt nhau cũng chẳng phải chuyện lạ. Lần nào thấy chị, anh ta cũng ngoác miệng và chào hỏi thân mật. Tuy nhiên, chị dần dần thấy bực bội và lo lắng.
Chị bắt đầu xem Ferdinando như mối đe dọa đối với cuộc sống thanh bình của mình. Giống như tiếng chũm chọe chói tai khi bắt đầu một bản tổng phổ, một bóng đen báo điềm gở đã bắt đầu trùm lên mùa hè dễ chịu của chị.
Tuy nhiên, Ferdinando chỉ là một vệt của cái bóng đen còn lớn hơn. Sau mười ngày sống ở đây chị bắt đầu cảm thấy một thứ trở ngại đang bám lấy cuộc sống của chị tại thị trấn. Cái thị trấn xinh đẹp, sạch sẽ gọng gàng như ly như lau này giờ dường như trở nên thiển cận, tự mãn. Dân cư vẫn thân thiện, tử tế, nhưng chị bắt đầu cảm thấy một định kiến rõ rệt đối với chị vì chị là người châu Á. Thứ rượu vang chị uống trong tiệm ăn đột nhiên có dư vị dở tệ. Chị tìm thấy sâu trong mớ rau mình mua. Các màn trình diễn tại liên hoan âm nhạc nghe thật uể oải.
Chị không còn tâm trí nào cho âm nhạc nữa. Ngay căn hộ chị đã cho là khá tiện nghi cũng bắt đầu hóa ra dơ dáy, trang trí nghèo nàn. Mọi thứ đều bị mất đi vẻ lộng lẫy ban đầu. Cái bóng đen báo điềm gở lan rộng. Và chị không thể thoát khỏi nó.
Ban đêm chuông điện thoại kêu, và chị nhấc máy. "Alô?" Chị nói. Nhưng điện thoại tắt ngấm. Chuyện này lặp đi lặp lại. Chắc hẳn là Ferdinando, chị nghĩ. Nhưng chị không có bằng chứng. Làm sao anh ta biết số của chị? Chiếc điện thoại thuộc đời cũ nên chị không thể tháo phích cắm ra. Chị ngủ không sâu và bắt đầu dùng thuốc ngủ. Ăn cũng mất ngon.
Mình phải rời khỏi đây, chị quyết định. Nhưng chẳng hiểu sao chị không thể dứt mình nổi khỏi thị trấn này. Chị viện ra đủ thứ lý do để ở lại. Chị trả tiền thuê nhà cả tháng, đã mua vé xem liên hoan âm nhạc. Chị cũng đã cho thuê căn hộ ở Paris trong mấy tháng hè. Giờ chị không thể cứ thế đứng dậy mà bỏ đi được, chị tự nhủ. Vả lại, thật sự chẳng có chuyện gì xảy ra hết. Trên thực tế chị không bị bất kỳ thương tổn nào, đúng không? Chẳng ai đối xử tệ hại với chị cả. Chẳng qua mình quá nhạy cảm với mọi thứ mà thôi, chị tự thuyết phục mình.
Một tối, khoảng hai tuần sau khi đến sống ở đây, chị ăn tối ở tiệm ăn gần nhà như thường lệ. Ăn xong chị muốn thay đổi không khí nên đi dạo một lúc khá lâu. Miên man suy nghĩ, chị lang thang hết phố này đến phố khác. Trước khi nhận ra mình đang làm gì thì chị đã thấy mình đứng trước cổng công viên giải trí. Công viên có vòng đu quay. Khắp nơi rộn ràng tiếng nhạc, tiếng người bán hàng mời chào, tiếng trẻ la hét sung sướng. Khách đến công viên chủ yếu là các gia đình, một vài cặp tình nhân từ thị trấn. Miu nhớ hồi nhỏ đã từng có lần được bố đưa đến công viên giải trí. Thậm chí bây giờ chị vẫn có thể nhớ được mùi chiếc áo khoác bằng vải tuýt của bố khi hai bố con lái chiếc tách trà xoay. Suốt thời gian chơi, chị bám riết tay áo bố. Đối với cô bé Miu cái mùi ấy là dấu hiệu của thế giới người lớn xa xăm, một biểu tượng của sự an toàn. Chị thấy nhớ bố.
Đột nhiên nổi hứng, chị mua vé vào công viên. Nơi này đầy các quầy hàng, cửa hiệu khác nhau - gian chơi bắn sung, gian biểu diễn rắn, gian bói toán. Bà thầy bói, một phụ nữ to lớn, quả cầu thủy tinh đặt trước mặt, vẫy tay bảo Miu: "Thưa cô, mời cô vào đây. Chuyện này rất quan trọng. Số phận của cô sắp thay đổi." Miu chỉ mỉm cười bước đi.
Chị mua một cây kem, ngồi xuống ghế đá ăn và quan sát mọi người qua lại. Chị cảm thấy mình bị tách xa khỏi đám đông nhộn nhịp xung quanh. Một người đàn ông lên tiếng nói chuyện với chị bằng tiếng Đức. Anh ta khoảng ba mươi, nhỏ người, tóc vàng, để râu, một mẫu người trông khá dễ ưa trong bộ đồng phục. Chị lắc đầu, mỉm cười chỉ đồng hồ đeo tay. "Tôi đang đợi bạn," chị nói bằng tiếng Pháp. Giọng chị nghe cao hơn và có vẻ xa lạ. Người đàn ông không nói gì nữa, mỉm cười bối rối, khẽ vẫy tay chào chị rồi bước đi.
Miu đứng lên, dạo vòng quanh. Ai đó đang ném phi tiêu vào một quả bóng nổ tung. Một con gấu đang lắc lư nhảy múa. Tiếng đàn organ đang chơi bản "Sông Danube xanh".
Chị ngước mắt lên và thấy vòng đu quay đang thong thả quay trong không trung. Thật thú vị khi được đứng trên vòng đu quay nhìn về căn hộ của mình, chị chợt nghĩ, còn hơn là đi lòng vòng. May là trong túi áo khoác, chị có mang theo chiếc ống nhòm nhỏ. Chị để nó vào đó từ buổi đi nghe liên hoan âm nhạc lần trước, nó đã giúp chị nhìn được sân khấu từ chỗ ngồi ngoài xa trên bãi cỏ. Chiếc ống nhòm nhẹ và khá nhạy. Với nó chị có thể nhìn vào được căn phòng mình ở.
Chị mua vé ở chiếc quầy phía trước vòng đu quay. Ông già bán vé bảo chị: "Thưa cô, chúng tôi sắp đóng cửa rồi." Ông ta nhìn xuống trong lúc lúng búng câu này, như thể nói với chính mình. Rồi ông lắc đầu. "Sắp hết giờ làm việc rồi. Đây là vòng cuối. Một vòng nữa rồi chúng tôi nghỉ." Bộ râu quai nón của ông ta nhuốm khói thuốc lá, khắp cằm râu bạc trắng mọc lởm chởm. Ông húng hắng ho. Má đỏ như thể đã nhiều năm dạn dày gió bấc.
"Thế cũng được rồi. Một vòng là đủ," Miu đáp lại. Chị mua vé, bước lên thềm. Chị là người duy nhất chờ bước lên đu, và theo những gì chị có thể quan sát được, những buồng đu nhỏ bé đều trống trơn. Những cái buồng trống lừ đừ quay trong không trung như đang ngẫm nghĩ, như thế chính thế giới đang bị xì hơi cho đến cạn kiệt.
Chị bước vào buồng đu màu đỏ, ngồi xuống ghế, trong khi ông già bán vé bước đến, đóng cửa và khóa lại từ bên ngoài. Chắc là để cho an toàn. Giống như một con vật thời cổ xưa nào đó đang sống lại, vòng đu quay bắt đầu cót két quay lên cao. Hàng dãy quầy hàng và các điểm vui chơi hấp dẫn lùi xuống phía dưới chị. Trong lúc đó ánh sáng thị trấn hiện ra trước mắt chị. Chiếc hồ nằm bên trái chị, và Miu có thể nhìn thấy ánh sáng từ những chiếc thuyền du ngoạn phản chiếu nhẹ nhàng trên mặt nước. Sườn núi xa xa nhấp nháy ánh đèn từ các thôn xóm nhỏ. Ngực chị thắt lại trước tất cả vẻ đẹp đó.
Vùng đỉnh đồi nơi chị sống lọt vào tầm mắt. Miu chĩa ống nhòm tìm căn hộ của mình, nhưng tìm thấy nó không phải việc dễ dàng. Vòng đu quay càng lúc càng lên cao. Cần phải nhanh lên. Chị xoay ống nhòm tới lui điên cuồng tìm kiếm. Nhưng có quá nhiều tòa nhà trông rất giống nhau. Vòng đu đã lên tới đỉnh và bắt đầu quay xuống. Cuối cùng chị đã phát hiện ra tòa nhà đó. Đúng nó rồi! Nhưng không hiểu sao nó lại có nhiều cửa sổ hơn chị tưởng. Rất nhiều người mở cửa sổ để hóng ngọn gió mát mùa hè. Chị di chuyển ống nhòm từ cửa sổ này qua cửa sổ khác, và cuối cùng đã xác đinh được vị trí căn hộ thứ hai trên tầng ba, tính từ bên phải sang. Nhưng vừa khi đó vòng đu quay đã xuống gần sát đất. Tường của các tòa nhà khác che mất tầm nhìn. Tiếc quá, chỉ vài giây nữa là chị đã có thể thấy ngay bên trong căn hộ của mình.
Chiếc đu quay chậm chạp tiến gần đến mặt đất. Chị cố mở cửa bước ra nhưng nó không nhúc nhích. Dĩ nhiên rồi - nó bị khóa ngoài. Chị nhìn quanh tìm kiếm ông lão ở quầy bán vé nhưng chẳng thấy đâu. Đèn trong quầy đã tắt. Chị định gọi người, nhưng chẳng có bất kỳ ai để mà gọi. Chiếc đu quay lại bắt đầu quay lên. Rối tung hết cả lên, chị nghĩ. Sao lại ra cơ sự này chứ? Chị thở dài. Có lẽ ông lão đi toilet rồi quên mất giờ. Đành phải đi thêm một vòng nữa vậy.
Cũng được thôi, chị nghĩ. Tính đãng trí của ông lão sẽ cho chị cơ hội được đi đu quay vòng hai miễn phí. Lần này chắc chắn chị sẽ nhận ra căn hộ của mình. Chị nắm chặt ống nhòm và dán mắt ra ngoài cửa sổ. Lần trước chị đã nhìn bao quát toàn cảnh và xác định được vị trí nên lần này tìm căn hộ của mình dễ hơn. Cửa sổ mở, đèn sáng. Chị rất ghét trở về mà phòng tối thui, và đã định ăn tối xong là về ngay.
Chị có cảm giác tội lỗi khi dùng ống nhòm nhìn phòng mình từ một nơi xa như thế này, như thể chị đang nhìn trộm mình vậy. Nhưng mình không có ở đấy, chị cả quyết với chính mình. Tất nhiên là không. Trên bàn có điện thoại. Mình thật sự muốn gọi về đấy. Mình cũng để một bức thư trên bàn. Mình muốn đọc được nó từ chỗ này. Miu nghĩ. Nhưng lẽ đương nhiên Miu không thể thấy chi tiết thế được.
Cuối cùng chiếc đu quay đã lên đến đỉnh và bắt đầu đi xuống. Nhưng mới xuống được một đoạn thì nó đột nhiên dừng lại. Chị bị văng vào thành buồng, đập mạnh vai và suýt đánh rơi ống nhòm xuống sàn. Tiếng động cơ của vòng đu quay tắt ngấm, tất cả mọi vật chìm trong sự im lặng bí hiểm. Tiếng nhạc rộn rã mà lúc nãy chị nghe thấy đã biến mất. Hầu hết đèn trong các quầy hàng phía dưới cũng đã tắt. Chị nghe ngóng cẩn thận nhưng ngoài tiếng gió yếu ớt, không còn gì nữa. Tĩnh lặng tuyệt đối. Không tiếng người bán hàng mời chào, không tiếng trẻ la hét sung sướng. Thoạt đầu chị không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Và rồi chị nhận ra: chị đã bị bỏ rơi.
Chị vươn người ra ngoài khung cửa sổ mở lưng chừng và lại nhìn xuống. Chị nhận ra mình đang ở độ cao như thế nào. Miu tính kêu cứu, nhưng biết sẽ chẳng ai nghe thấy. Chị ở quá cao, giọng chị quá nhỏ.
Ông lão kia có thể đi đâu được kia chứ? Chắc ông ta đã uống say. Màu sắc đó của khuôn mặt, hơi thở, giọng nói khàn đặc của ông ta - không nhầm được. Ông ta đã quên mất việc cho mình lên đu quay và đã cắt điện. Lúc này có lẽ ông ta đang say sưa tại một quán rượu nào đấy, uống bia hay rượu gin, càng uống càng say và quên mất mình đang làm gì. Miu cắn môi. Có thể mình không ra được khỏi đây cho đến chiều mai, chị nghĩ. Hay có thể đến tối? Khi nào công viên giải trí lại mở cửa? Chị không biết.
Miu chỉ mặc một cái áo khoác nhẹ kèm chiếc váy cotton ngắn, và dù đang giữa mùa hè nhưng không khí ban đêm ở Thụy Sĩ vẫn lạnh. Gió đã mạnh lên. Chị lại nhô ra ngoài cửa sổ nhìn xuống dưới. Ánh sáng thậm chí còn ít hơn trước. Nhân viên công viên giải trí đã kết thúc ngày làm việc và về nhà. Chắc hẳn phải có bảo vệ đâu đó quanh đây. Chị hít một hơi thở sâu và dồn hết sức hét lên kêu cứu. Chị lắng nghe. Rồi lại hét. Một lần nữa. Không có tiếng trả lời.
Chị rút cuốn sổ nhỏ trong túi khoác và viết bằng tiếng Pháp: "Tôi bị khóa bên trong đu quay ở công viên giải trí. Xin hãy giúp tôi." Chị ném mẩu tin nhắn ra ngoài cửa sổ. Tờ giấy bay theo gió. Gió đang thổi về phía thị trấn, vì vậy nếu may mắn nó có thể bay được tới đó. Những nếu có ai nhặt được và đọc thì anh ta (hay chị ta) có tin không? Trong tờ giấy khác, chị viết tên và địa chỉ của mình kèm theo tin nhắn. Như vậy có lẽ đáng tin hơn. Người ta sẽ không coi đó là chuyện đùa mà hiểu là chị đang gặp rắc rối nghiêm trọng. Chị xé hết nửa cuốn sổ thả bay theo gió.
Đột nhiên chị nảy ra một ý, lấy hết mọi thứ trong ví ra, chỉ để lại một tờ mười franc và bỏ vào đó mẩu giấy: "Một phụ nữ đang bị khóa trong đu quay trên đầu ông bà. Xin hãy giúp."
Chị thả ví ra ngoài cửa sổ. Nó rơi thẳng xuống đất. Tuy nhiên, chị không thể nhìn thấy nó rơi xuống đâu, cũng không nghe được tiếng nó chạm đất. Chị đặt mảnh giấy tương tự vào túi xách rồi thả xuống.
Miu nhìn đồng hồ đeo tay. Bây giờ là 10h30. Chị lục lọi trong túi áo khoác xem còn gì không. Mấy thứ mỹ phẩm giản dị, gương, hộ chiếu. Kính râm. Chìa khóa chiếc xe chị thuê và chìa khóa căn hộ. Một con dao quân đội để gọt hoa quả. Một túi bóng nhỏ đựng ba cái bánh quy giòn. Một cuốn sách tiếng Pháp bìa mềm. Chị đã ăn tối nên từ giờ đến sáng mai sẽ không đói. Trời mát nên cũng sẽ không quá khát. Và may là chị vẫn chưa phải đi vệ sinh.
Chị ngồi xuống chiếc ghế nhựa, tựa đầu vào thành buồng. Sự ân hận quay cuồng trong tâm trí. Vì sao chị lại vào công viên giải trí, lại leo lên chiếc đu quay này? Lẽ ra sau khi rời khỏi nhà hàng chị nên đi thẳng về nhà. Giá như vậy thì bây giờ chị đã được tắm rửa thoải mái bằng nước nóng, cuộn mình nằm trên giường với một quyển sách hay, như chị vẫn làm mọi tối. Vì sao chị lại không làm thế? Và tại cái chết tiệt gì mà người ta lại thuê một lão say rượu không có khả năng như ông già đó chứ?
Chiếc đu quay cót két trong gió. Chị cố đóng cửa sổ lại cho gió lùa vào nhưng nó không di chuyển dù một phần. Chị đành đầu hàng, ngồi bệt xuống sàn. Mình đã biết lẽ ra nên mang theo áo len mà, chị nghĩ. Khi rời khỏi nhà chị đã dừng lại, băn khoăn không biết có nên khoác thêm chiếc áo len không. Nhưng tối mùa hè có vẻ dễ chịu, tiệm ăn chỉ cách chỗ chị ở có ba dãy nhà. Vào thời điểm đó thì việc dạo bước đến công viên giải trí và leo lên chiếc đu quay đúng là điều xa vời nhất trong tâm trí của chị. Mọi việc chệch hướng hết.
Để bớt căng thẳng, chị tháo đồng hồ, dây chuyền bạc mỏng và đôi hoa tai hình vỏ sò cho vào túi xách. Chị thu mình lại trong một góc sàn, hy vọng có thể ngủ cho đến sáng. Lẽ đương nhiên chị không ngủ được. Chị lạnh và lo lắng. Thỉnh thoảng cơn gió mạnh lại khiến buồng đu quay lắc lư. Chị nhắm mắt, hình dung mình đang chơi bản sonata cung C thứ của Mozart, lướt ngón tay trên phím đàn tưởng tượng. Chẳng có lý do gì đặc biệt, nhưng chị nhớ đến bản nhạc mình đã chơi hồi nhỏ này. Nhưng đến giữa phần thứ hai suy nghĩ của chị bắt đầu lơ mơ. Và chị thiếp đi.
Chị không biết mình đã ngủ được bao lâu. Có lẽ là mới chỉ một chốc. Chị bất ngờ thức dậy, và trong một thoáng không biết mình đang ở đâu. Dần dần ký ức của chị quay trở lại. Phải rồi, chị nghĩ, mình đang ngồi trong cái đu quay ở công viên giải trí. Chị lôi đồng hồ từ trong túi ra, đã quá nửa đêm. Miu chậm chạp đứng lên. Cơ thể chị mỏi nhừ vì tư thế ngủ gò bó. Chị há miệng ngáp mấy cái, duỗi người và xoa bóp cổ tay.
Biết là không thể ngủ lại ngày được, chị lấy cuốn sách ra khỏi túi để tránh cho đầu óc phải nghĩ ngợi và bắt đầu đọc từ đoạn bỏ dở lúc trước. Đó là cuốn truyện trinh thám mới chị mua ở hiệu sách trong thị trấn. May là đèn trên đu quay sáng suốt đêm. Nhưng mới đọc được vài trang chị nhận ra mình không theo nổi cốt truyện. Mắt để vào dòng chữ, nhưng tâm trí chị ở cách xa hàng dặm.
Miu đầu hàng, gấp sách lại. Chị nhìn trời đêm. Một màn mây mỏng che khuất bầu trời, và chị không thể nhìn thấy bất cứ vì sao nào. Mảnh trăng sáng lờ mờ. Ánh đèn phản chiếu bóng chị lên cửa sổ kính của buồng đu quay. Chị ngó khuôn mặt mình hồi lâu. Khi nào việc này sẽ kết thúc? Chị tự hỏi. Bị treo ở đây. Rồi đây sẽ thành câu chuyện cười để bạn kể cho mọi người. Cứ thử hình dung cảnh bị nhốt trong chiếc đu quay tại công viên giải trí ở Thụy Sĩ xem.
Nhưng nó đã không trở thành chuyện cười.
Đây chính là chỗ câu chuyện thực bắt đầu.
Một lúc sau, chị giơ ống nhòm chĩa về cửa sổ căn hộ của mình. Không có gì thay đổi. Thế đấy, mày trông chờ gì chứ? Chị mỉm cười tự hỏi.
Chị nhìn sang các cửa sổ khác của tòa nhà. Đã quá nửa đêm hầu hết mọi người đang ngủ say. Phần lớn cửa sổ đều tối. Tuy nhiên, vẫn có một vài người còn thức, đèn trong phòng họ vẫn sáng. Người ở các tầng dưới còn cẩn thận buông rèm cửa. Còn các tầng trên thì mọi người không thèm bận tâm, mặc cho rèm cửa mở để hưởng ngọn gió đêm mát mẻ. Cuộc sống bên trong các căn phòng yên tĩnh, trọn vẹn và tầm nhìn thông thoáng. (Ai mà ngờ được có người đang ngồi trên đu quay lúc nửa đêm dùng ống nhòm chĩa vào nhà mình?) Nhưng Miu không thích thú với chuyện nhòm ngó vào đời tư của người khác. Chị thấy nhìn vào căn phòng trống trải của mình còn thú vị hơn nhiều.
o O o
Khi đã nhìn qua một lượt tất cả các cửa sổ và quay trở về căn hộ của mình, Miu há hốc miệng kinh ngạc. Có một người đàn ông trần truồng trong phòng ngủ của chị. Thoạt đầu chị tưởng là mình nhìn nhầm phòng. Chị xoay đi xoay lại chiếc ống nhòm. Nhưng không hề nhầm: đấy đúng là phòng chị. Đồ nội thất của chị, hoa chị cắm trong bình, những bức tranh trong căn hộ của chị đang treo trên tường. Người đàn ông đó là Ferdinando. Không nhầm được. Anh ta đang ngồi trên giường chị, trần như nhộng. Ngực và bụng anh ta lông lá, cái dương vật dài rũ xuống như một con vật lờ đờ.
Anh ta có thể làm gì trong phòng mình chứ? Trán Miu lấp loáng mồ hôi. Sao anh ta vào trong được? Miu không tài nào hiểu nổi. Đầu tiên chị nổi giận, rồi bối rối. Rồi, một người phụ nữ xuất hiện ở cửa sổ. Cô ta mặc chiếc áo khoác ngắn tay màu trắng và một chiếc váy cotton ngắn màu xanh. Một phụ nữ? Miu nắm chặt ống nhòm và dán mắt nhìn.
Cái mà chị nhìn thấy là chính chị.
Đầu óc Miu trống rỗng. Mình đang ở đây, nhìn vào phòng mình bằng ống nhòm. Và trong căn phòng đó là mình. Miu chỉnh đi chỉnh lại ống nhòm. Nhưng chị có nhìn bao nhiêu lần đi nữa thì trong phòng vẫn là chị. Mặc đúng bộ quần áo bây giờ chị đang mặc. Ferdinando ôm chị và bế lại giường. Anh ta hôn Miu và nhẹ nhàng cởi quần áo cho chị ở trong phòng. Lột áo khoác, cởi nịt vú, tháo váy, hôn vào dưới cổ trong khi lấy tay vuốt ve hai bầu vú. Một lúc sau anh ta dùng một tay cởi quần lót của chị, đúng chiếc quần giờ chị đang mặc. Miu không thở nổi. Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Chị chưa kịp nhận ra chuyện gì thì dương vật của Ferdinando đã dựng đứng lên, cứng như khúc gỗ. Chị chưa bao giờ thấy một dương vật nào to đến như thế. Anh ta cầm tay Miu đặt vào dương vật mình. Anh ta vuốt ve chị và liếm khắp người chị từ đầu đến chân. Anh ta tận hưởng cảm giác thích thú. Chị không chống cự. Chị - Miu trong căn hộ - để mặc anh ta muốn làm gì thì làm, hoàn toàn tận hưởng niềm khoái cảm đang dâng lên. Thỉnh thoảng chị lại giơ tay vuổt ve dương vật và bìu dái của Ferdinando, cho phép anh ta chạm đến bất kỳ chỗ nào trên người mình.
Miu không tài nào rời mắt khỏi cảnh tượng lạ lùng này. Chị thấy phát ốm. Cổ họng khô rang đến không nuốt được. Chị có cảm giác như mình sắp nôn. Mọi thứ đã được cường điệu một cách kỳ cục, hăm dọa, giống như một bức tranh phúng dụ thời Trung cổ. Miu đã suy nghĩ thế này: hai người kia cố tình cho chị thấy cảnh này. Họ biết mình đang quan sát. Nhưng chị vẫn không thể dời mắt được.
Trống rỗng.
Rồi chuyện gì đã xảy ra?
Miu không nhớ. Ký ức chị bị đứt đoạn tại chỗ này.
"Chị không nhớ được," Miu nói. Chị lấy tay che mặt. "Chị chỉ biết rằng chuyện đó là một trải nghiệm khủng khiếp," chị khẽ nói thêm. "Tôi ở ngay chỗ này, còn một cái tôi khác ở kia. Và người đàn ông đó - Ferdinando - đang làm đủ trò với cái tôi ở kia."
"Chị nói đủ trò nghĩa là sao?"
"Chị không nhớ được. Đủ trò. Với việc chị bị khóa trong đu quay, anh ta đã làm tất cả những gì anh ta muốn - với cái tôi ở kia.
Người Tình Sputnik Người Tình Sputnik - Haruki Murakami Người Tình Sputnik