Chương 12
gày thứ Hai tiếp đó, trên các trang chính đều đăng tin "Người phụ nữ bí mật của Jason!"
Đương nhiên, Taylor - là người duy nhất không đăng ký báo Us Weekly định kỳ - không biết chuyện này đến khi cô đến chỗ làm và thấy Linda cùng các thư ký đang tụ tập ngoài văn phòng của cô. Vì mối liên hệ giữa Taylor với Ngài Jason Andrews, thư ký của cô đã trở thành nhân vật quan trọng trong đám nhân viên hành chính.
Linda trông rất phấn khích. Cả đời Taylor, chưa bao giờ từ này có trong đầu cô nhưng nó là từ duy nhất để miêu tả cô thư ký của cô sáng nay.
"Cô đã đọc chưa?" Linda hỏi ngay khi Taylor vừa bước vào.
Taylor nghĩ có lẽ chánh án đã ra phán là vụ kiện không có đủ bằng chứng và bãi kiện rồi. Cô hồi hộp hỏi.
"Đọc cái gì?"
Linda giơ tờ Us Weekly lên, Taylor nhìn nó chăm chú, không hiểu. Kỳ lạ, cô nhận ra cái áo sơ-mi trắng và cái quần jeans trước khi nhận ra người phụ nữ trong ảnh là cô.
Nhưng nó rành rành ra đó.
Dưới cái tựa đề thật kêu - "Người phụ nữ bí mật của Jason!" - là tấm ảnh cả hai đang bước ra khỏi cửa nhà hàng Mr.Chow's. Theo hướng dẫn của Jason, tấm hình chỉ có hình Taylor nhìn từ phía sau, giấu kín hình thật của cô.
"Là cô, phải không?" Linda hào hứng hỏi.
Đích thực là cô. Ngay trên trang bìa của tạp chí đắt khách của cả nước, với ngôi sao nổi tiếng nhất Hollywood. Đối với Taylor, khoảnh khắc đó như không thật.
Cô rời mắt khỏi tạp chí, nhìn lên và thấy Linda cùng khoảng 10 đôi mắt khác đang chăm chú ngó cô.
"Chuyện không giống như mọi người nghĩ đâu," Taylor nói nhanh.
"Cô ăn tối với Jason Andrews," Linda ngưỡng mộ nói.
Taylor lắc lắc ngón tay. "Không, không, tôi có một cuộc họp với Jason Andrews mà tình cờ diễn ra ở một nhà hàng. Khác biệt lớn lắm." Cô gồng mình chuẩn bị nghe tra hỏi thêm.
Nhưng Linda làm cô bất ngờ.
"Được rồi," Linda nhún vai, "nếu cô nói như vậy, thì nó là như vậy."
Taylor đứng đó nhìn Linda xua các thư ký khác về làm việc; sao chuyện dễ hơn là cô tưởng.
"Ồ, vậy được, tốt." Taylor không kềm nổi sự ngạc nhiên bởi vẻ không quan tâm của Linda. "Tôi mừng là mọi việc đã ổn." Cô chờ thêm một lúc thấy chẳng ai nói thêm gì thì quay lưng đi về văn phòng. Ngồi xuống bàn, cô trầm ngâm. Chà, 15 phút nổi tiếng qua mau quá chừng.
Không phải là cô để ý đến nó đâu.
Vài ngày sau, Taylor quay lại văn phòng khá sớm vì phiên tòa đã xong sớm hơn kế hoạch khi một trong các nhân chứng bên khống đã không xuất hiện.
Linda gọi với từ bàn của cô ấy khi Taylor đi ngang qua.
"Phiên xử sao rồi?"
Taylor mỉm cười tự hào. Phiên tòa đã diễn tiễn tốt hơn cô mong đợi. Nếu cô không phải là người khiêm tốn, cô có thể nói là cô đã hoàn toàn làm suy sụp nhân chứng của bên khống với cuộc thẩm vấn. Cô nghi không phải là tình cờ mà một trong số các nhân chứng đã không chịu đến làm chứng hôm nay.
Taylor biết rõ cô cũng có khuyết điểm - nhiều nữa là khác. Nhưng điều cô biết sâu xa nhất và không có nghi ngờ gì về nó hết là: cô là một luật sư giỏi.
"Bên khống đang chật vật lắm," cô kể với Linda, nghĩ là đó là một cách miêu tả khá rộng lượng về vị thế của đối phương. "Nhưng chúng ta cũng còn một chặng đường dài để đi - mình không bao giờ biết chắc bồi thẩm đoàn sẽ làm gì đâu."
Linda gật đầu đồng ý. "Đúng, đúng. Ồ, có một việc," Linda thản nhiên nói thêm, "Ông Andrews gọi. Ông ta nói là nhắn với cô ông ấy sẽ đón cô ngày mai sau giờ làm việc. Ông ta nói sẽ giữ bí mật sẽ đưa cô đi đâu, trừ một điều tôi nên cảnh cáo với cô là sẽ có thay đổi, lần này ông ấy sẽ người dạy cô một cái gì đó."
Sau khi đã lập lại lời nhắn, Linda có vẻ chờ đợi sự hướng dẫn của cô. Taylor rục rich, ai đó có chuyện cần phải giải thích rồi đây.
"Linda, nó không..."
Linda giơ tay lên. "Không cần nói gì đâu. Tôi hiểu, đây đơn giản là công việc thôi. Như cô đã nói - chúng ta sẽ xử lý dự án Andrews với khả năng cao nhất của một người chuyên nghiệp."
Linda nói sang vấn đề khác. "Thêm nữa, một cô Foster đã gọi cô. Cô ấy nói cô có thể gọi lại ở số của chỗ làm." Rồi Linda quay lại đánh máy tiếp.
Cả văn phòng yên ắng, ai nấy đều lo làm công việc hằng ngày của họ. Điều này giúp Taylor có cơ hội để suy nghĩ về tin nhắn đầy ẩn ý của Jason. Cô quay bước về phòng, lòng thầm nghĩ không biết ý anh là gì khi...
Cô há hốc miệng kinh ngạc với cảnh tượng trước mắt.
Một tường đầy Jason đang cười với cô.
Toàn bộ cánh cửa phòng cô đã được dán đầy các trang bìa của tạp chí People số mới nhất. Đó là bản đăng cuộc bỏ phiếu cho "người đàn ông gợi tình nhất còn sống" và rõ ràng kết quả đã có.
Những Jason cười rạng rỡ nhìn xuống cô, như châm chọc cô với nụ cười phần-thắng-đang-ở-phía-tôi-là-cô-bị-tôi-thu-hút.
"Chuyện này sẽ tốt cho cái tôi của anh ấy đây," Taylor lẩm bẩm.
Tấm hình trang bìa đã được chụp một cách hoàn hảo. Anh trông có vẻ ranh mãnh, hứng khởi. Vẫn là cái nhìn tự tin anh thường thể hiện - cái nhìn đó cho người ta biết anh biết một điều gì đó mà người ta không biết nhưng anh chưa muốn nói ra. Và đôi mắt xanh tinh quái đó nữa...dù chỉ là tấm ảnh nhưng chúng như nhìn xuyên qua cô.
Khi cô đang đứng ngó mấy tấm hình, cô nghe có tiếng khúc khích sau lưng mình.
"Vui thật quý vị ạ," cô gọi với qua vai, nói với các thư ký cô biết đang ngó cô. "Rất dễ thương."
Linda xuất hiện bên cạnh Taylor. "Ý cô là rất "quyến rũ" phải không?" Linda hỏi một cách ngây thơ, chỉ vô các tấm hình. Rồi không nén nổi, cô phá ra cười.
Khi các thư ký khác cũng phá ra cười, Taylor đứng đó, cố nén cười, nhưng cuối cùng cô đành đầu hàng và phá ra cười chung với họ
Ừ, thì thôi. Cô đáng bị trêu như vậy.
Vì buổi trưa không phải ra tòa như đã dự tính, Taylor có vài phút rảnh để gọi lại cho Val. Val trả lời ngay khi Taylor vừa ngồi xuống ghế.
"Ê, tao nè," Taylor nói. "Tao nhận được tin nhắn của mày - cái quái gì..."
Hiển nhiên, Linda và đội quân các thư ký của cô ấy đã dán thêm một tấm hình trang bìa đó lên ghế của Taylor đề phòng trường hợp cô không nhìn thấy 50 tấm dán được trên cửa phòng.
"Có chuyện gì à?" Val hỏi, như buồn cười vì câu chào của Taylor.
Taylor kéo tờ tạp chí dưới mông ra. "Không có gì, tao vừa phát hiện tao đang ngồi trên mặt Jason Andrews".
"Đã. 1 giờ nữa gọi lại cho tao để cho tao biết nếu chuyện đó tuyệt vời như tao đã tưởng tượng."
Taylor phì cười. "Thư ký của tao để cuốn tạp chí People lên ghế tao ngồi." Cô giải thích.
"Tao mới mua một cuốn hồi sáng trên đường đến chỗ làm," Val thì thào. "Mày có biết đây là lần thứ ba họ bầu anh ấy là "người đàn ông gợi tình nhất còn sống" không? Như vậy là hơn lần các người thắng khác đó."
"Mày là giáo sư dạy nhạc ở Đại học Ivy League, thời gian đâu ra để mày theo mấy tin này?"
"Mày giỡn chơi. Mình đang nói về Jason Andrews đó. Tao đã coi tất cả các phim chàng đóng rồi. 6 lần là ít."
Nụ cười của Taylor nhanh chóng biến mất, cô cau mày. Lại cái thông số quái quỷ.
Cô trừng mắt với Jason trên tấm hình vì anh đã đúng. Và tấm hình thứ hai ở góc dưới bên phải tạp chí thu hút ánh mắt cô.
"Ê, tao thích tấm hình của Scott Casey," cô nói trong sự ngưỡng mộ. Dưới tiêu đề ""Những người được đề cử khác" là tấm hình của nam diễn viên chính trong trang phục của phim A Viking's Quest.
"Anh ta đẹp quá mày ha?" Val thở dài đầy ước. "Tao muốn nói là tao biết mày không thường dùng từ này để miêu tả đàn ông nhưng Scott Casey thực sự định nghĩa từ này mày ơi."
"Mày có nghĩ anh ta gần như quá đẹp không?" Taylor nghiên cứu tấm hình. Cô thở dài tạo vẻ kịch tính. "Tao cho rằng tao có thể đối phó vẻ đẹp này nếu tao phải chịu," cô nói, rồi phì cười với ý nghĩ đó. Làm như...
"Nói tới chuyện đối phó..." Val định lòng vòng nhưng rồi nói thẳng luôn. "Kate nói tao là mày đang phí thời giờ của mày, suốt ngày trốn trong cái văn phòng thôi."
Nhận xét này lập tức làm Taylor vô thế phòng thủ. "Không ai hiểu là tao đang phải ra tòa à?"
"Tao không biết mày ám chỉ ai, nhưng Kate và tao là bạn mày. Tụi tao sẽ không làm đúng trách nhiệm của tụi tao trong giai đoạn hậu chia tay của mày nếu tụi tao không khuyến khích mày tiếp tục vui sống."
Taylor hứ Val. "Tao đâu có bị khổ sở hậu chia tay đâu. Tao hứa với tụi mày, tao đang vui sống đây nè." Và khi cô nói những lời này, cô nhận ra đó là sự thật. Cô đã không hề nghĩ đến Daniel từ ngày nhận được hoa của anh gửi. Cô đã bị nhiều cái khác chi phối.
"Và nếu để mày thấy yên tâm hơn," cô nói tiếp, "tao có kế hoạch sẽ đi ra ngoài vào tối mai, nhưng mày đừng phấn khởi quá, nó chỉ là một sự kiện - nghĩ mãi cô mới tìm được từ hợp lý - liên quan đến công việc."
Val nghe có vẻ hài lòng với tin này. "Ít nhất có liên quan đến đàn ông chứ?"
Taylor cân nhắc xem nên trả lời câu hỏi này như thế nào. Cô rất muốn nói cho Val nghe về Jason, nhưng cô đã quyết định tốt nhất nên trực tiếp kể khi Val và Kate đến thăm cô. Cô cần tập tự chủ đặc biệt khi Val dính líu vô. Taylor thương bạn muốn chết nhưng cô ấy không thể kín miệng.
"Một người đàn ông đã bảo trợ cho sự kiện này." Taylor nghĩ ít nhất câu này là đúng sự thật.
"Có cơ may nào đó là một người đẹp trai?" Val hỏi trong hi vọng.
Taylor liếc xuống tấm hình Jason trên bìa tạp chí People. Ồ, không thực sự đẹp, cô nghĩ thầm, chỉ là người đàn ông hấp dẫn nhất còn sống thôi.
"Tao nghĩ một số người có thể nói anh ta quyến rũ." Cô khúc khích cười với câu đùa của mình.
Và lập tức che miệng lại.
Ôi trời.
Val phản hồi ngay suy nghĩ này. "Chết tiệt." Cô ngừng lai. "Mày vừa cười khúc khích phải không?"
Taylor lắc đầu. "Không," cô lẩm bẩm một cách ngây thơ sau bàn tay vẫn che miệng. "Tất nhiên là không."
"Bởi vì mày chưa bao giờ khúc khích cả," Val nói tiếp. "Đó không phải là cách của Taylor Donovan."
Taylor mạnh mẽ gật đầu. "Đúng rồi. Tao không như vậy. Tao chỉ vừa à ừ... ho."
Nhạt.
Val vẫn nghi ngờ. "Mày biết, tao sẽ truy chuyện này đến cùng để biết chuyện gì đang xảy ra với mày ngay khi tao đến đó."
Taylor mỉm cười. "2 tuần, Val, tao hứa, tao sẽ kể mày nghe mọi thứ."
Scott Casey liếc nhìn cuốn tạp chí People mà người quảng cáo vừa bị đuổi của anh Leslie đã đem đến.
"Những người được đề cử khác."
Nói anh không vui với tiêu đề là nói quá nhẹ.
Đây là lần thứ 2 trong gần 2 tuần anh được hứa sẽ lên trang bìa để rồi chỉ thấy lời hứa theo gió bay với hình thằng quái Jason Andrews trên đó. Nó đủ làm anh nổi điên lên và muốn sa thải người quảng cáo của anh.
Và anh đã làm đúng như vậy chỉ sau 3 phút đến Chateau Marmont và thấy cuốn tạp chí được Leslie đem đến trong buổi họp và ăn trưa kết hợp. Anh có thể làm gì khác nào?
Anh chắc chắn không có thời gian để nghe lời giải thích cũ rích của cô là cô đã hứa anh sẽ được lên trang bìa chứ không phải hứa anh sẽ là trang bìa của báo. Sao cũng được. Anh đã phủi cô và những lời giải thích cũ rích của cô với chỉ một cái phẩy tay.
Scott biết thời của anh đã đến - anh hấp dẫn hơn cả lúc mới đóng xong A Viking's Quest và được mời đóng Outback Nights. Anh cần một người quảng cáo tốt nhất mà 5% tiền thù lao có thể mua được.
Vì thế, ngồi tại một bàn ở hồ bơi của khách sạn, Scott tìm cách lên kế hoạch. Anh nhìn sang Rob, người đã ngồi xuống ăn trưa với anh thay Leslie khi ghế vừa được trống.
"Tao cần Marty Shepherd," Scott mạnh dạn tuyên bố.
Rob gật đầu đồng ý trong khi cắn thêm miếng bánh mì kẹp thịt và phô mai. "Mày nên để Adam lo," anh vừa nói vừa nhai, đề cập đến quản lý của Scott. "Nói Shepherd là năm tới, mày không chịu cái gì khác ngoài chức "người đàn ông quyến rũ nhất còn sống" và "người đẹp nhất năm".
Scott trừng mắt với Rob. "Không phải vì chuyện này."
Roby nhìn anh nghi ngờ, nói với miệng đầy đồ ăn. "Không? Vậy vì chuyện gì?"
"Vì muốn đảm bảo tao sẽ không bao giờ là diễn viên lót đường trong những show truyền hình với những vai như là tên bị rắn cắn mông trong Anaconda 4 ".
Rob có vẻ bị xúc phạm. "Ê, tao đang tạm ngừng diễn thôi. Ừ thì tao lên vài kg... tao sẽ xuống lại vào mùa thu." Anh chỉ cái bánh mì kẹp thịt của Scott. "Đừng trút cơn bực Jason Andrews lên tao."
"Tao không bực mình," Scott bắt bẻ. Anh giơ tờ tạp chí khác cũng do Leslie đem đến, cuốn mới ra của tờ Us Weekly, về người phụ nữ bí mật của Jason Andrews.
"Tao chỉ muốn bịnh khi lúc nào cũng phải nghe về tên này. Và tao tin ai cũng thấy vậy."
"Ghen tị", Rob lẩm bẩm.
Scott đảo tròn mắt. "Kệ mày."
Thấy Scott giận dữ, Rob vội tỏ vẻ thông cảm. Scott ở vị trí cao hơn trong giới sao nên chuyện đôi khi nịnh bợ, vỗ về và khen ngợi là điều cần thiết.
"Coi nào, mày nên gọi Marty Shepherd sớm. Ông ta là bậc thầy quảng cáo." Rob nhe răng cười. "Thậm chí một diẽn viên quèn mới có một vai quan trọng trong phần tiếp của Ocean như tao cũng biết điều đó." Anh tự hào nhặt một miếng khoai tây chiên lên và cắn một cách khoái chí.
Scott ngạc nhiên. "Mày được vai đó?"
"Tao sẽ quay ở Vegas thứ Sáu này."
"Một ngày thôi? Vậy là vai nhỏ rồi."
Rob quyết định phớt lờ nhận xét này. "Sao cũng được, với Marty Shepherd, trong vài tuần tới, trên đó - anh chỉ tờ trang bìa của Us Weekly - sẽ là mày."
Scott để tờ tạp chí xuống trước mặt cả hai. "Vậy mày có nghĩ toàn bộ chuyện người phụ nữ bí mật chỉ là cách quảng cáo không thôi?"
Rob nhún vai không quan tâm, mải nhìn 2 cô gái trẻ dễ thương mặc bikini vừa đi ngang bàn họ. Đây là vòng thứ 4 mà 2 cô cố gắng một cách không tế nhị để thu hút sự chú ý của Scott. Anh cá họ sẽ đi thêm một vòng nữa trước khi chịu thua để áp sát lại và nói một điều gì đó.
"Không phải bây giờ lúc nào cũng như vậy sao?" Rob trả lời, mắt dán vào mông cô gái mập hơn, chắc cũng gần size sáu rồi (vậy là khá mập, dáng mảnh khảnh là size 0 hoặc size 2)
Khi mà chọn giữa 2 cô, chắc chắn anh sẽ được cô mông bự.
"Jason Andrews sắp có phim công chiếu phải không?"
Scott gật. " Inferno, tháng sau."
"Vậy đó chắc chắn là cách thuận lợi để làm mọi người điên cuồng vì hắn trước khi phim được chiếu."
Scott thấy có vẻ đúng. Anh ngắm tấm hình của Jason đứng với người phụ nữ được gọi là kỳ bí trước nhà hàng Mr. Chow's. Người phụ nữ tóc nâu đó đang đứng quay mặt tránh máy chụp hình.
"Mày nghĩ cô ta là ai?" anh hỏi.
Rob rời mắt khỏi hai cô xinh xắn lúc này đang nửa đường vòng quanh hồ lần nữa và nghiêng sang ngó kỹ tờ tạp chí. "Tao không biết... nhìn khá giống Kate Beckinsale. Không, khoan, giống Eva Green." Anh huýt gió ngưỡng mộ. "Đúng là nữ James Bond tuyệt vời. Không nghi ngờ gì nữa."
Scott đồng ý với phán đoán của Rob. Mái tóc dài sẫm màu và thân hình, từ những gì anh có thể nhìn thấy, rất giống một trong hai nữ diễn viên này. "Có lẽ một trong hai người này... không nói chính xác được," anh trầm ngâm. "Nhưng trông cô ta gợi cảm thật đấy."
"Cô ta sẽ không ở cùng Jason Andrews nếu cô ta không trông gợi cảm."
Khi Scott nhìn lên khó chịu, Rob nhún vai. "Xin lỗi, nhưng đó là sự thật."
"Ai nói cô ta "ở cùng" Jason Andrews?" Scott chỉ tấm hình. "Tao chỉ tháy hai người bước ra khỏi nhà hàng thôi."
Rob hài hước. "Tao không nghĩ Jason Andrews tham dự những cuộc giải trí mang tính thuần khiết."
Trước khi Scott có thể đối đáp, hai cô xinh xắn lúc nãy dừng lại ngay bàn của họ. "Chúa ơi", cô size 2 kêu mừng rỡ, "tôi đã đúng rồi, tôi bảo cô ta chính là anh mà."
Cô chỉ cô size 6 lúc này mắt đang mơ màng. "Chúng tôi rất hâm mộ anh."
Scott ngắm họ từ trên xuống dưới. Cảm thấy hơi thoải mái trong lòng nên anh cười và liếc Rob với cái bánh mì kẹp thịt ăn gần hết.
"Nào, bạn tôi ơi, cậu còn bụng để ăn tráng miệng không?"
Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại - Julie James Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại