Chương 13
ụng gò to, Nhi vẫn ngồi vào bàn máy. Cô muốn nuôi con bằng chính sức lao động và mồ hôi của mình. Một tuần lễ ra đi, bóng hình Trung vẫn biền biệt, nỗi đau âm ỉ đến xé lòng. Đứa con trong bụng thỉnh thoảng đạp mạnh đau nhói, tiếng xe dừng lại trước cửa nhà làm Uyển Nhi dừng tay ngẩng lên. Cô buông rơi mảnh vải trên tay đờ ra, Hoàng Văn dựng mạnh chống xe, anh hấp tấp lao vào nhà:
- Uyển Nhi!
Anh ôm chầm lấy đôi vai cô:
- Em về đây từ bao giờ vậy? Tình cờ gặp Uyển Phương anh mới biết, nên vội đến đây.
Mặt Văn hớn hở, Nhi gỡ nhẹ vòng tay anh đứng lên, hai mắt Văn tối sầm lại trước bụng to đồ sộ của Nhi, anh cúi mặt rồi giữ lại vẻ thản nhiên:
- Em ốm quá... con đâu em?
- Mẹ em vừa dẫn ra phía trước. - Phương nhanh nhẩu - Để em đi dẫn bé về.
Cô quay lưng chạy ù ra cửa, Nhi ngồi xuống ghế:
- Anh ngồi ghế kia đi.
- Uyển Nhi... có phải Trung đuổi em đi không?
- Không đâu! Em sắp sanh nên muốn về nhà với mẹ em.
Hoàng Văn ngập ngừng:
- Anh muốn em quay về với anh... Anh sẽ xem con Trung như con anh.
- Đừng anh Văn... đời em lúc đó vì con mà phải ưng Trung, để cho cha mẹ không nhục nhã tai tiếng. Giờ đây anh Trung đang nghĩ đứa con em đang mang không phải là của anh ấy. Do đó em càng phải chứng tỏ cho Trung biết, anh ấy đã hiểu lầm em. Em và anh cũng như hai đường thẳng song song không bao giờ gặp lại, anh thương con đến thăm, điều ấy em không bao giờ dám cản. Quên em đi!
Văn lặng nhìn Uyển Nhi, cô ốm quá, lòng anh bất nhẫn. Anh muốn ôm cô vào lòng an ủi vỗ về nhưng có một bức tường vô hình ngăn anh lại... chính cái bụng to xồ xề kia. Anh nghe trong tim mình sụp đổ đau nhức.
- Bé Minh! Mừng bác đi con.
Phương dắt thằng bé đến trước mặt Văn, nó giống Văn quá, anh xúc động kéo con vào lòng mình thôm nhẹ lên má.
- Ư...
Nó đẩy Hoàng Văn ra vì lạ, nhìn anh chăm chú:
- Bác là ai vậy?
- Bác tên Hoàng Văn, bạn của mẹ con.
Thằng bé vụt nhoẻn miệng cười nhô hàm răng nhỏ xíu trắng đều như hạt lựu, giơ tay ra phía trước đòi bắt tay Hoàng Văn. Anh mỉm cười sung sướng chìa tay ra siết mạnh tay con, Nhi ứa nước mắt mỉm cười, lòng cô ấm lại.
Xoạch...
Túi đồ chơi và trái cây rơi tung toé nơi ngạch cửa, những trái nho chính mòng mọng rơi lăn lóc, Trung đứng sững nơi cửa, mắt anh mở to trừng trừng nhìn hoạt cảnh trước mắt. Văn đang ôm bé Khải Minh còn Uyển Nhi ngồi gần bên, Trung quay đầu hấp tấp đi như chạy.
- Ba ơi, ba ơi!
Thằng bé xô mạnh tay Văn ra, nó tất tả chạy theo Trung, vừa khóc vừa kêu. Trung vẫn chạy, tiếng gọi như xé lòng tha thiết của đứa trẻ không làm anh dừng chân lại, bởi anh vừa chứng kiến hạnh phúc đoàn tụ của vợ và người tình làm tan nát trái tim anh. Uyển Nhi đâu có cô đơn, đâu có mong chờ anh như anh đã nghĩ.
Rầm... Tiếp theo là một tiếng hét xé tai. Trung quay lại, anh kinh hoàng nhận ra bé Khải Minh nằm sóng soài trước đầu xe honda, máu loang đỏ mặt đường, anh bổ nhào trở lại ôm chầm lấy nó.
- Ba ơi!
Thằng bé ngất trên tay Trung, anh bế xốc nó lao ra con lộ lớn, người anh đỏ cả máu. Văn đứng như trời trồng bất động, sau lưng anh Uyển Nhi đổ xuống như một cây thịt.
Uyển Nhi sanh non, đứa bé mới tám tháng rưỡi, nuôi trong lồng kính. Bé Khải Minh bị gãy chân phải băng bột, cả nhà Trung vây quanh thằng bé, bà Khải Bình không ngớt đay nghiến Trung. Anh ngồi bất động trên giường thằng bé, chỉ có Uyển Phương lo lắng lo cho Uyển Nhi, thỉnh thoảng bà Khải Bình chạy đến thăm. Hoàng Văn là kẻ thừa, không có chỗ nào cho anh chen vào được, dù là đến với con. Anh chỉ đứng từ xa lặng lẽ nhìn con khi không có ai.
Uyển Phương cứ căn dặn mãi:
- Anh đừng làm khổ chị Nhi hơn nữa. Sự có mặt của anh sẽ làm cho bên nhà chồng chị Nhi biết bé Minh không phải là con của anh Trung.
Văn đứng lặng tựa lưng vào vách, mắt anh ươn ướt. Ôi! Con của mình mà không có quyền lo, còn đau đớn nào hơn chứ?
Thông cảm với nỗi đau của Văn, Phương luôn cận kề Văn, cô không hay mình là điểm tựa cho Văn, anh cứ cầm bàn tay cô mãi trong tay mình, thinh lặng với nỗi đau. Cô vụt đưa tay vuốt lên tóc anh như bà chị đối với em nhỏ. Văn tựa vào cô, họ chìm trong im lặng với niềm thông cảm sâu xa.
- Em liệu bé Minh có tật không Phương?
Văn hỏi không biết bao nhiêu lần với Phương, dù anh đã gặp bác sĩ chuyên khoa hỏi cặn kẽ, Phương vẫn dịu dàng:
- Anh quên nhà anh Trung có tiền hay sao, họ có thể đưa bé Minh đi nước ngoài chỉnh hình. Nhưng bác sĩ bảo không nguy hiểm gì hết, may nhờ chiếc xe chạy chậm.
- Em đúng là bà tiên Phương ạ, em giúp anh vượt qua bao âu lo.
Văn đưa tay Phương lên môi mình, một cử chỉ vô tình bộc phát. Phương đỏ mặt, cô không dám rút tay về, như sợ vỡ tan hạnh phúc êm dịu huyền bí, họ chợt nhìn nhau...
Hoàng Văn rung động, anh vừa thấy hình ảnh một Uyển Nhi. Bất giác anh siết nhẹ vai cô kéo vào lòng mình, không gian thật êm ả... Phương khẽ cựa mình:
- Em phải vào với chị Nhi, anh về đi!
- Uyển Nhi khoẻ chưa em?
- Chị Nhi khoẻ rồi... chị ấy khóc hoài, em rầu quá.
- An ủi chị Nhi giùm anh.
Hoàng Văn ra về, dáng anh lầm lũi cô đơn. Phương muốn chạy theo ôm lấy anh để cùng chia sẻ... nhưng cô chỉ đứng lặng lẽ nhìn theo, trong lòng dâng lên một thứ tình cảm khó tả.
Bà Khải Bình đi cùng Trung xuống khu dưỡng nhi, đứa bé được nuôi trong lồng kính đến ngày thứ mười, tỏ ra linh hoạt cựa mình và mở mắt.
- Con nhìn xem nó giống con quá trời, Trung ạ! Hai đứa cháu trai, bà nội con mừng quá trời.
Nó còn nhỏ quá, nước da đỏ hỏn, đôi mắt to đen khẽ chớp. Đôi mắt là của Uyển Nhi, còn bao nhiêu là của Trung. Anh xúc động ngắm con quên thôi. Vậy mà anh đã ghen hờn bỏ rơi nó, mặc kẹ Uyển Nhi.
Ân hận dấy lên trong lòng Trung. Tuy nhiên, anh vẫn chưa muốn gặp Nhi, bà Khải Bình nhẹ nhàng:
- Con đừng ác như vậy Trung ạ! Cứ cho là Uyển Nhi có lỗi đi, nhưng con của nó vô tội, một đứa gãy chân nằm trên kia, còn đây một đứa thiếu tháng. Con nhìn xem, nó có hai ký lô rưỡi, con nên tử tế với con Nhi một chút.
Trung lầm lì bước đi. Nếu không có buổi trưa anh đến và chứng kiến hạnh phúc đoàn tụ kia, có lẽ anh đã tha thứ cho cô. Nhưng bây giờ hình ảnh kia như một thứ định mệnh khắc nghiệt ăn sâu vào tâm não anh, làm sao anh quên để tha thứ đây?
Bà Khải Bình thở dài đi theo Trung lên khoa ngoại, thằng Khải Minh vừa dậy, thấy bà nội đòi ngồi dậy:
- Mẹ ơi! Mẹ của con...
Bà Khải Bình dỗ dành:
- Mẹ con đang sanh em bé, nằm dưới kia.
- Em bé... thích quá, dẫn con đi thăm em bé đi nội.
- Con chưa đi được đâu.
- Con nhớ mẹ quá hà.
Nó đập đập tay lên giường khóc, bà Khải Bình phải dỗ dành một lúc. Đang mè nheo, nó vụt reo lên:
- Mẹ...
Rồi ngã về phía trước như muốn đứng dậy, nó nhân mặt vụt khóc:
- Đau quá!
Uyển Nhi trùm khăn lên đầu, Phương dìu đi. Uyển Nhi sà xuống bên con, cô ôm chầm con hôn lia lịa lên mặt, nước mắt cô ướt cả má con. Bà Khải Bình cằn nhằn:
- Sao con đi sớm chi vậy Nhi?
- Nằm một chỗ không thấy mặt hai đứa nhỏ, con chịu không được. Con vừa ở dưới phòng dưỡng nhi đi thẳng lên đây.
Trung bước tránh ra cho Uyển Phương có chỗ ngồi, anh vẫn chưa biết nên nói lời gì với vợ. Uyển Nhi rờ rẫm lên chân con, thằng bé được dịp nũng nịu nhõng nhẽo bằng thích.
- Bác sĩ nói là ngày nay con và thằng Minh có thể xuất viện được, một tuần sau thì đưa nó trở lại thay băng bột.
Uyển Nhi vuốt ve bên má con. Bà Khải Bình tiếp:
- Con đang nằm một chỗ nên không thể lo cho bé Minh được, mẹ muốn con và cả thằng Minh về nhà Nhi ạ. Thằng Trung không lo cho con thì mẹ lo.
Uyển Nhi cúi đầu. Về nhà với Trung trong lúc này, thật ra cô hoàn toàn không muốn, chỉ nhìn anh lạnh lùng là cô không chịu được. Mười ngày nay, nào anh có dời chân xuống khoa sản thăm cô đâu. Còn nếu không về nhà chồng, xa con và nhớ con thì sao cô chịu nổi. Uyển Nhi nhìn Trung, anh đang nhìn cô, tia mắt họ giao nhau, anh quay đi đôi môi mím lại.
- Vợ chồng có giận nhau thì lúc này cũng nên bỏ hết mà lo cho con. Thằng Trung nữa, vợ con sanh non ngày non tháng.
Trung cay đắng:
- Thì con cũng muốn Uyển Nhi về nhà vậy, con cũng biết là con phải lo khi Uyển Nhi sanh, nhưng chỉ sợ người ta muốn ở nhà bên kia cho tự do.
Nhi xanh mặt, ngực cô nghẹn lại tê tái, tay chân cô chợt lạnh toát. Uyển Phương sợ hãi ôm vai chị:
- Chị Nhi, đừng quên còn cháu bé!
Nhi lắc đầu cô nuốt vào lòng tủi hờn, cô đứng lên:
- Xin phép mẹ, con về chỗ nằm.
Tình yêu trong lòng anh hẳn đã tan biến, khi cô biết cô cần anh và yêu anh hơn hết thì hạnh phúc đã bay xa.
- Đừng thèm buồn, chị Nhi!
Nhi đi theo Phương lần xuống khoa sản, lời nói của Trung cứ vang lên làm cô đau đớn.
Uyển Nhi về nhà chồng, tình trạng cô và Trung cũng không xích lại gần nhau chút nào. Anh vẫn đến thăm con của mình, họ vẫn không nói lời nào với nhau hết. Uyển Nhi càng héo hắt, cô bắt đầu nhuốm bệnh và không nói gì cho ai biết.
Đứa bé khóc vằn vặt cả đêm vì thiếu sữa mẹ, chị vú ở hẳn luôn trong phòng. Trung không còn lui tới thăm Nhi, căn phòng luôn chìm torn bóng tối bệnh hoạn, đêm và ngày như không còn hiện hữu. Cho đến hôm Uyển Phương đến thăm, cô nhăn mặt vì căn phòng tối om. Phương quờ quạng trong bóng tối tìm Uyển Nhi:
- Uyển Nhi! Chị đâu?
Chỉ có tiếng rên khẽ, Phương mở toang cửa sổ, cô sững sờ nhìn chị. Trên chiếc giường đôi rộng thênh thang, Uyển Nhi nằm kẹp lép xanh xao. Uyển Phương kêu lên cô ôm chầm lấy vai chị, bật khóc:
- Trời ơi! Chị Nhi...
Uyển Nhi thều thào:
- Phương!
- Sao anh Trung nỡ bỏ chị như vậy chứ? Đồ tàn nhẫn!
Uyển Nhi như không còn sức sống, nước mắt cô trào ra trên đôi gò má hóp xanh xao. Phương phẫn uất:
- Em em mang chị về nhà, em và mẹ sẽ lo cho chị. Mẹ tuy nghèo nhưng không nỡ để chị như thế này đâu.
Phương lao ra cửa, cô giận dữ túm lấy Trung:
- Anh là đồ sát nhân! Anh đã giết chị của tôi. Nếu chị tôi yêu anh Hoàng Văn, chị ấy cứ việc ly dị với anh để sống chứ tội gì chị tôi phải như vậy chứ?
Cô vặt áo Trung, dằn mạnh:
- Anh vào mà xem, Uyển Nhi có còn là con người nữa không?
Phương lôi bừa Trung vào phòng, anh đứng trơ ra nhìn vợ. Không đầy một tháng, mà Uyển Nhi không còn là cô nữa. Cô như bộ xương ma quái nằm đó, chỉ còn đôi mắt mở to ra đau khổ. Anh quỳ xuống bên cô nghẹn ngào:
- Uyển Nhi!
Đôi mắt từ từ khép lại, cô không còn gì để nói với anh. Phương trở vào với người đạp xích lô, cô hốt quần áo Uyển Nhi vào túi xách, ra lệnh cho anh xích lô:
- Anh mang những đồ này ra xe, tôi bồng chị tôi.
Uyển Nhi nhẹ như nắm bông, Phương bế chị như đứa trẻ, cô nhìn Trung căm hờn:
- Hôm nay hai bác không có ở nhà. Nếu có tôi cũng không nể nang đâu.
Trung muốn chạy theo. Gần một tháng nay, anh không về nhà... Ôi! Còn đâu một Uyển Nhi xinh đẹp ngày nào anh ngây ngất ngắm cô từ trên bục đăng quang rực rỡ, chỉ vì cơn ghen cứ giày vò xéo xắt anh.
Chị vú bồng con đi ra. Trung đưa tay đón con. Đứa bé gần ba tháng, nó có vẻ èo uột vì thiếu bàn tay của người mẹ chứ không như Khải Minh lúc còn nhỏ. Gương mặt hoàn toàn giống anh, vậy mà anh từ bỏ một cách không thương tiếc. Trung gục mặt vào con, nước mắt anh rơi ra. Ta có còn là con người nữa không?
Anh quay sang chị vú:
- Chị nuôi làm em sao vậy?
Chị vú sợ hãi:
- Cháu đau hoài hà cậu, một mình tôi lo luôn cả bé Khải Minh, bà thì đi HongKhôngng với ông...
- Chị thay đồ cho bé rồi bồng đi bác sĩ với tôi.
- Dạ.
Trung trao con cho chị vú. Không! Anh không có quyền để cho con mình như thế này, dù Nhi có phản bội anh đi nữa.
Mùa Xuân Nhạt Nắng Mùa Xuân Nhạt Nắng - Thảo Nhi