13
ôi đã làm chuyện gì vậy?
Sợ hãi, tôi buông rơi cái xẻng.
– Daniel! Mày ở đâu?
Có phải tôi đã làm đứa em biến mất? Có phải việc chôn con Grool đã khiến Daniel biến thành không khí?
– Daniel? Daniel? – Tôi run rẩy gọi.
Từ phía sau nhà xe vọng lại tiếng sột soạt. Tôi lao về phía ấy.
– Daniel, mày ở đấy phải không? – Tôi thì thào hỏi. Không có tiếng đáp lại. Tôi vòng ra sau nhà xe thì thấy Daniel ngồi đó, hai tay ôm gối, bình an vô sự.
– Daniel! – Tôi hét lên mừng rỡ và đưa tay véo nó.
– Thôi đi. – Nó cáu kỉnh, đạp vào chân tôi.
– Em làm gì lại chạy ra đây? Chị đang lo hay là con Grool đã bắt mất em!
Daniel không đáp, chỉ nhìn xuống đất.
– Sao em lại trốn? – Tôi hỏi.
– Em sợ. – Nó thì thầm. – Em nghĩ Grool có thể nổ tung, bốc lửa hoặc đại loại như thế.
– Sợ à? – Tôi hỏi. – Ít ra cũng phải đáp lại lời chị gọi chứ?
– Em tưởng con Grool đang đuổi theo chị. – Nó thú nhận, mặt đỏ bừng.
– Daniel, đừng lo nữa. – Tôi nói. Tội nghiệp thằng bé, nó rất sợ hãi, và lại xấu hổ nữa trước việc chạy trốn. Tôi đặt cả hai tay lên vai nó. – Con Grool đã toi rồi. Nó đã bị chôn sâu dưới đất.
Daniel nuốt nước bọt.
– Nhưng cái gì sẽ xảy đến đây? Cái gì trong những điều sách nói sẽ thành sự thực?
– Chúng ta sẽ không bao giờ thấy Grool nữa. – Tôi nhẹ nhàng nói. – Và em đừng quên sách nói là Grool không có thực. Nó là con vật được bịa đặt ra. Một truyện cổ thần tiên, một thần thoại.
Daniel thở dài:
– Em phải đau khổ công nhận là chị nói đúng, chị Kat ạ. Ít nhất là lần này.
– Lần này thôi ư? Thế còn các lần khác thì sao? – Tôi kêu to và đập mạnh vào tay Daniel.
– Ôi đau quá! – Daniel kêu lên. Nó ngồi phệt xuống vạt đất ẩm ra vẻ yếu ớt.
– Thôi về nhà, – tôi giục. – Em đã ướt sũng, còn chị thì bùn vấy cả người.
Daniel nhỏm dậy và huých tôi sang một bên.
– Chạy thi nào! – Nó hét to và chạy vọt về phía nhà. Tôi bám sát gót nó và lọt vào nhà trước nó khoảng độ một giây. Tôi theo lối cửa ngách vào rồi khóa chặt lại nên Daniel không thể mở được.
– Chị thắng rồi! – Tôi hét lên.
– Đây là nhờ em nhường chị. – Daniel đập tay vào cửa, kêu to.
– Em có muốn vào nhà không? – Tôi hỏi.
Daniel gật đầu.
– Vậy em hãy nói: “Chị Kat thắng em trung thực”. – Tôi ra lệnh
– Không đời nào! – Nó đáp lại.
– Thế thì em cứ việc ở ngoài suốt đêm mà nghe tiếng con Grool kêu nhé! – Tôi bảo nó và giả làm tiếng ma.
– Được rồi, được rồi. Chị Kat thắng em trung thực. – Daniel kêu hoảng lên. – Nhưng lần sau nhất định em sẽ thắng chị.
Thực tình lúc này tôi chẳng để ý gì đến chuyện chạy thi nữa. Tôi cảm thấy hài lòng vì đã chôn sống được con Grool nên sẵn lòng để cho Daniel thắng cuộc mười lần.
Khi chúng tôi vào phòng khách, bố mẹ đang đọc báo đưa mắt nhìn lên. Căn nhà đầy mùi sơn mới.
– Các con đi đâu về vậy? – Bố hỏi.
– Bọn con chạy chơi trong sân. – Tôi đáp.
– Thật vậy không? – Mẹ lo lắng hỏi. – Sao người các con bẩn thế?
– Chẳng có chuyện gì đâu mẹ ạ. – Tôi trả lời.
– Được rồi, đi rửa ráy rồi ăn cơm. – Mẹ bảo.
Daniel và tôi chạy vào phòng tắm, bơm nước cho nhau, tắm gội sạch sẽ.
– Con có biết giờ là mấy giờ không? – Mẹ hỏi khi tôi quay lại bếp.
– Biết ạ! – Tôi vui vẻ đáp. – Giờ là lúc con mới chào đời.
Nghe tôi nói thế mẹ rất sung sướng:
– Tốt lắm, con hãy ngồi xuống đây.
Tôi thả người vào chiếc ghế mẹ đã đặt sẵn, khoan khoái nghĩ rằng rốt cuộc mọi việc lại đâu vào đấy cả.
Daniel ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, khều tay tôi:
– Sẽ có chuyện rủi xảy ra. – Nó thì thào. – Chắc chắn thế, em biết chắc mà.
Đêm nay mình sẽ không để xảy ra chuyên gì rủi ro cả, tôi nghĩ.
– Thôi đừng sợ nữa – Tôi thì thầm. – Mọi việc tốt đẹp cả rồi.
Trong bếp mẹ đang sửa soạn cái bánh sinh nhật. Bà đánh diêm châm vào mười ba ngọn nến – mỗi ngọn chỉ một năm, còn ngọn thứ mười ba là để cầu may.
Cái bánh mới đẹp làm sao! Bà đặt làm nó ở một hiệu bánh ngoài phố. Nó được làm bằng đủ thứ tôi thích: kem hồng, kem sôcôla và một lớp dâu tây. Trên cùng là hình một cô tiên cũng bằng sôcôla.
– Con thấy được chứ, Kat? – Mẹ hỏi. Bà mang cái bánh để lên bàn. Khuôn mặt bà rạng rỡ hạnh phúc trong ánh nến lung linh. Bố cười vui với tôi.
Cả nhà đồng thanh hát bài “Chúc mừng sinh nhật”.
Tôi thấy Daniel vừa hát vừa chăm chú nhìn tôi.
Bài hát kết thúc. Tôi khép mắt lại, lầm thầm những điều mong ước. “Mình muốn con Killer trở về nhà. Muốn con Grool không bao giờ trở lại nữa. Và Daniel đã nhầm – không có chuyện gì bất trắc xảy ra cả”.
Tôi cúi người xuống sát những ngọn nến và thổi mạnh.
Pốp! Một tiếng nổ mạnh từ phòng bếp kế bên vọng sang làm tôi ngã chúi vào chiếc bánh sinh nhật.
Miếng Bọt Biển Ma Quái Miếng Bọt Biển Ma Quái - R.l.stine Miếng Bọt Biển Ma Quái