Trang chủ
Đăng nhập
Nhật kỳ....
Trợ giúp
Truyện
Truyện Tranh
Sách Nói
Thơ
Lời Nhạc
Sưu Tầm
Chat
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Miền Đất Thất Lạc
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 12: Trong Khu Rừng Đó Thật Là Kinh Khủng
T
ôi đã nói, hoặc có lẽ tôi chưa nói rằng, tôi thấy người hừng hừng lên vì tự hào khi ba người bạn như thế đến cảm ơn tôi đã cứu vãn được tình thế, hoặc ít ra là cũng gúp đỡ được rất nhiều cho tình cảnh này. Sự hứng khởi cùng lòng tự mãn nhỏ bé cộng thêm với lòng tin, chính ngay đêm đó, đã dẫn tôi đến một hoàn cảnh kinh hoang nhất trong đời tôi.
Sự việc diễn ra như thế này.
Tôi còn đang hào hứng về chuyến mạo hiểm trên cây, nên hầu như không ngủ được. Giáo sư Summerlee đang trong phiên gác. Cây súng trường ông ôm trên đùi, bộ râu dê nhọn hoắt thỉnh thoảng lắc lư theo cái gật gù mệt mỏi. Huân tước Roxton nằm cuộn tròn mình trong cái poncho. Giáo sư Challenger thì ngáy khò khò. Mặt trăng tròn đầy đang chiếu những tia sáng vàng ối xuống khu rừng. Không khí lạnh cóng. Đúng là một đêm lý tưởng cho những ai thích tản bộ. Ý nghĩ về một chuyến đi bộ trong rừng rậm giữa đêm trăng thanh vắng này chợt trỗi dậy trong tôi. Giả sử tôi sẽ đi đến cái hồ mà tôi nhìn thấy ngày hôm nay và sáng hôm sau quay về với bao nhiêu điều mới lạ để kể lại cho mọi người nghe thì chắc là sẽ vô cùng thú vị. Nếu cả đoàn có cơ hội quay về Luân Đôn thì tôi sẽ là người duy nhất trên thế giới đã từng đặt chân đến vùng đất nguyên thủy. Tôi chợt nghĩ đến Gladys và chợt nghĩ đến câu nói của nàng như văng vẳng ở bên tai tôi: "Thử thách ở quanh chúng ta!". Tôi nghĩ đến McArdle, tôi sẽ đăng một bài báo ba cột và đó sẽ là một bước tiến vững chắc trong sự nghiệp làm báo chí của tôi. Tôi lấy một khẩu súng và bỏ đầy một túi đạn sau đó rẽ qua hàng rào của pháo đài Challenger đi ra. Tôi liếc nhìn Giáo sư Summerlee, đầu ông vẫn đang gật gù như đầu của một con búp bê gỗ bên cạnh đống lửa.
Có lẽ do trí tưởng tượng của tôi phong phú nên tôi nghĩ rằng mình là một tay dũng cảm vô song, rằng trong tôi có một sức mạnh huyền bí nào đó. Và hiện giờ sức mạnh huyền bí đó đang dẫn tôi đi lên phía trước. Tôi không thể quay trở về trại đơn giản chỉ vì tôi chưa gặt hái được gì cả. Sĩ diện trong tôi đang chiến thắng và nó đang che lấp cả những nhược điểm cố hữu của tôi. Tôi sẵn sàng cho đi cả những gì tôi có, để được mọi người tôn vinh.
Trong rừng thật đáng sợ. Cây cối mọc dầy và tán của chúng tỏa rộng đến nỗi không thể nhìn thấy ánh trăng mười sáu nữa. Khi mắt đã quen với bóng tối tôi mới nhận ra rằng bóng đêm cũng có nhiều loại, lúc thì mờ ảo, lúc thì đen như than chì, lúc thì sâu hun hút như những cái miệng hang. Tôi nghĩ đến loài thằn lằn răng giông với những tiếng kêu khủng khiếp của chúng. Tôi nhớ đến những hình ảnh máu me của con quái vật mà Huân tước Roxton rọi đèn pin cho tôi xem. Rất có thể bây giờ tôi đang ở trong lãnh địa của nó. Bất kỳ lúc nào con quái vật đó cũng có thể nhảy xổ ra từ trong đêm. Tôi dừng lại và lấy ra một hộp đạn. Lúc này tôi mới biết là mình đã nhầm, đó không phải là đạn súng trường mà là đạn súng ngắn, tim tôi như thót lại.
Ý nghĩ quay trở lại nhanh chóng hiện ra trong đầu tôi. Có lẽ tôi đã có một lý do tuyệt diệu cho sự quay trở về hay nói cách khác là sự thất bại của tôi. Nhưng đột nhiên cái sĩ diện vớ vẩn trong người tôi lại trỗi dậy. Tôi không thể là kẻ thất bại được. Nếu tôi sử dụng khẩu súng trường này thì chắc gì nó có thể đương đầu với những nguy hiểm mà trên đường tôi gặp phải cơ chứ. Nếu quay trở lại để lấy đạn thì mọi người sẽ phát hiện ra tôi mất. Tôi sẽ không thể là kẻ duy nhất tiếp cận vùng đất trước mắt được nữa. Sau một phút do dự tôi lại tiếp tục tiến lên phía trước, trong tay là khẩu súng trường không có đạn.
Màn đêm thật đáng sợ nhưng đáng sợ hơn là những trảng cỏ đầy ánh trăng, nơi sinh sống của những con thằn lằn răng giông. Tôi nấp sau lùm cây và quan sát. Không thấy một con thằn lằn nào. Chắc có lẽ thảm họa chiều nay đã làm chúng khiếp sợ và rời khỏi đây. Trong màn đêm bàng bạc màu sương tôi không thấy ở đây có dấu hiệu của sự sống. Lấy thêm can đảm tôi chạy rất nhanh qua trảng cỏ và lúc này tôi lấy một con suối cạn làm định hướng. Tôi nghĩ con suối này sẽ chảy đến cái hồ trung tâm kia. Thỉnh thoảng những bụi cây gần như làm mất dấu vết của con suối cạn. Khi tôi đi đến dưới dốc thì cây cối ở đây đã đỡ um tùm hơn, đã có nhiều bụi cây thay thế rừng cây. Vì thế tôi đang ở trong một vị thế rất trống trải. Tôi đi đến đầm lầy nơi sinh sống của đàn rắn đáng sợ thì bất ngờ có một con vật sải cánh dài đến hai mươi feet bay vù lên trời. Khi nó bay ngang qua mặt trăng, tôi có cảm giác như đó là một bộ xương đang in hình trên nền trời vàng rực ánh trăng. Tôi bò xuống dưới những tán cây bụi bởi vì kinh nghiệm lần trước cho thấy chỉ với một tiếng kêu, con quái vật biết bay kia có thể gọi đến hàng trăm con khác. Một lúc sau mọi thứ im ắng trở lại tôi mới dám tiếp tục cuộc hành trình.
Màn đêm thật yên tĩnh nhưng tôi chợt lắng nghe thấy có tiếng gì đó rì rầm phía trước. Càng đi tôi càng thấy âm thanh kia như gần hơn. Âm thanh nghe như tiếng nước sôi trong ấm hay tiếng lục bục của một thứ chất lỏng nào đó đang sôi. Tôi phát hiện ra một cái hồ mà chu vi không lớn hơn cái đài phun nước ở Quãng trường Tralfalga, trên đó là một chất màu đen đang tung những đám khí lên không trung. Mặt đất chỗ tôi đang đứng nóng bỏng khiến chân tôi không thể dẫm chân lâu trên đó được. Rõ ràng cái núi lửa - nguyên nhân của việc nâng cái bình nguyên này lên cao vẫn chưa tiêu thụ hết năng lượng của nó. Tôi đã được chứng kiến những dòng suối nham thạch và đá đen nóng chảy nhưng tôi chưa bao giờ thấy cảnh hồ hắc ín nóng chảy và phun trào như thế này bao giờ. Tôi không có thời gian xem xét kỹ lưỡng cái hồ hắc ín này vì tôi phải tiếp tục cuộc thám hiểm một mình để quay trở lại trại trước khi trời sáng.
Quãng đường tiếp theo là một quãng đường đầy lo lắng xen lẫn căng thẳng. Mỗi khi có một tiếng động nào đó, tim tôi như chực nhảy ra ngoài lồng ngực, tôi cảm thấy những tiếng động đó như tiếng cành cây bị những con mãnh thú giẫm lên trên. Thỉnh thoảng bầu trời bỗng sáng choang trong phút chốc rồi lại tắt lịm đi. Bóng đêm như làm nhíu chân tôi lại. Mỗi lần trong đầu xuất hiện ý nghĩ đi về thì sĩ diện trong người tôi lại bừng lên và nhanh chóng dập tắt mọi nỗi sợ hãi.
Đi mãi tôi cũng đến một con suối chỗ song song với đường mòn dẫn sâu vào rừng. Đồng hồ của tôi cho biêt lúc này trời đã sáng. Mười phút sau tôi đã đứng gần đám cỏ bên bờ hồ trung tâm. Tôi cảm thấy khát vô cùng nên cúi xuống múc một ca nước đầy, nước ở đây trong vắt và lạnh ngắt. Tôi thấy có nhiều vết chân thú dẫn xuống hồ nước. Gần bờ hồ có một tảng đá nham thạch đen sẫm trồi lên. Chẳng mất mấy công sức tôi đã leo tót lên trên và đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh.
Điều đầu tiên đập vào mắt tôi khiến tôi vô cùng thích thú. Độc giả nhớ lại rằng trước đây tôi nói đến những cái lỗ tối om như những cửa hang khi tôi leo lên cây chiều hôm qua. Bây giờ nhìn gần hơn tôi mới thấy những mảng sáng tròn ở khắp mọi nơi. Mới nhìn tôi tưởng đó là do những khối nham thạch phun trào đang phát sáng và chiếu lên vách đá. Nhưng không thể thế được vì nham thạch chỉ chảy từ dưới lên chứ không thể chảy từ trong vách ra. Chắc đây phải là điều gì đó lý thú lắm. Những khoảng sáng tròn đó chắc phải là ánh sáng phát ra từ những đống lửa đốt trong hang. Ánh lửa được đốt bởi bàn tay của con người - loài người sinh sống trên bình nguyên này. Thật là tuyệt diệu. Tin tức này chắc sẽ là một tin tức sốt dẻo tại Luân Đôn cho mà xem.
Tôi nằm một lúc khá lâu theo dõi ánh sáng màu đỏ kỳ lạ đó. Khoảng cách từ chỗ tôi đến đó có lẽ khoảng mười dặm. Tại sao tôi không thử bò đến đó xem cái gì đang xảy ra nhỉ. Nếu có người đang sinh sống ở đó thì tôi sẽ quay trở lại nói với các bạn đồng hành về một chủng người xa lạ đang sống trên trái đất chúng ta. Hiện thời thì không ai có thể giải thích được nhưng nhất định chúng tôi không thể rời nơi này vì còn nhiều thứ phải nghiên cứu.
Hồ Gladys trải dài trước mắt như một tấm thảm bàng bạc dưới ánh trăng rực rỡ. Đó là một cái hồ nước cạn vì tôi còn nhìn thấy một vài nơi cát trồi lên cả trên mặt nước. Sự sống đang hiển hiện quanh đây. Đâu đó là những con cá màu bạc bơi lội tung tăng, thỉnh thoảng là những con cá mặt quỷ lượn lờ thăm dò. Trên một doi cát vàng tôi nhìn thấy một con chim giống như một con thiên nga cỡ lớn với một cái cổ rất dài, linh hoạt đang đong đưa lại tìm thức ăn. Nó lao xuống dưới nước như một mũi tên để sau đó lại lặn mất tăm.
Tôi chợt chú ý đến những gì diễn ra dưới chân tôi. Hai con vật lạ cúi xuống uống nước. Cái lưỡi dài như hai cái băng đỏ liếm liếm trên mặt nước. Một con hươu có cái sừng như những cành cây cũng vừa bước xuống uống nước cạnh hai con kia. Tôi chưa thấy con hươu nào lại to đến thế bởi vì những con hươu sừng tấm cũng chỉ bằng một nửa nó. Một con vật - đúng hơn là một con quái vật đang đi xuống bờ nước. Tôi cố lục tìm trong đầu xem mình đã thấy con vật kia bao giờ chưa? Đúng là con vật Maple White vẽ trong cuốn sổ tay mà Giáo sư Challenger đã đưa cho tôi xem. Rất có thể đây cũng là con vật mà White cũng đã chạm trán. Mặt đất như rung chuyển sau mỗi bước đi của nó, tiếng mút nước của nó làm dao động cả không gian tĩnh mịch. Con vật đứng gần tôi đến nỗi có cảm giác như tôi chỉ đưa tay ra là chạm vào nó. Uống nước xong, con vật quay đi và chẳng mấy chốc nó đã mất dạng trong rừng.
Đồng hồ đã chỉ hai giờ ba mươi sáng, đã đến lúc tôi phải quay trở về. Việc tìm đường quay lại trại không khó khăn gì vì tôi đã lấy con suối cạn làm biển chỉ đường. Tôi bắt đầu bước đi và trong lòng cảm thấy rất vui như vừa lập được một chiến công vĩ đại. Một trong những điều lý thú nhất là việc tôi đã phát hiện ra dấu vết của những cái hang trong đó tôi nghi là có sự trú ngụ của con người. Tiếp theo là những điều mới lạ mà tôi chứng kiến tại hồ Gladys. Thêm nữa tôi có một nhận định mới rằng nơi đây có rất nhiều loài sinh vật kỳ lạ sinh sống. Vừa đi tôi vừa suy nghĩ những điều mình vừa trải qua. Có lẽ có rất ít người từng được chứng kiến những điều kỳ thú kể trên.
Tôi đã đi đến điểm mà tôi đánh dấu, có lẽ đã được nửa đường. Bỗng nhiên có một tiếng động phía sau lưng. Tiếng động giống như tiếng ngáy hay tiếng hú nho nhỏ nhưng nghe vô cùng ghê rợn. Rõ ràng có một con vật nào đó quanh đây nhưng tôi nhìn khắp nơi mà chẳng thấy có điều gì bất thường cả. Tôi rảo bước được khoảng nửa dặm thì tiếng động kia lại tiếp tục nhưng lần này thì trở nên to hơn và ghê rợn hơn. Tim tôi ngừng đập với ý nghĩ rằng con vật kia đang theo sát bước chân mình. Toàn thân nổi da gà và tóc gáy thì dựng đứng. Ý nghĩ rằng đàn thú sinh sống bờ nước đã hủy diệt lẫn nhau và lần này thì đến lượt tôi đã khiến tôi vô cùng hoảng sợ. Tôi nhớ lại hình ảnh đầy máu me của con quái vật khi Huân tước Roxton ném thanh củi cháy vào mặt nó mấy ngày hôm trước. Hai đầu gối tôi như chùng xuống. Tôi nhìn con đường phía trước đang được ánh trăng soi sáng. Tất cả mọi vật yên ắng lạ thường. Ánh trăng bàng bạc xen lẫn những bụi cây đen sẫm bao phủ xung quanh. Từ trong màn đêm yên tĩnh đó, tiếng động trở nên to dần và như đang tiến gần đến tôi. Đúng là có điều gì đó bất thường đang diễn ra và đang tập trung vào tôi.
Tôi đứng chết lặng và nhìn lại con đường mình vừa đi qua. Có vật gì đó đang chuyển động. Một bóng đen vừa đi vừa nhảy như một con kang-ga-roo. Toàn thân con vật đứng thẳng trên hai chân sau, hai chân trước treo lên trước ngực. Kích thước và sức mạnh của nó khiến tôi liên tưởng đến loài voi nhưng cách di chuyển của nó lại vô cùng nhanh nhẹn. Đây là một loài động vật rất kỳ lạ. Con vật có cái đầu như đầu của một con cóc mà tôi đã gặp tại trại đêm hôm trước. Tiếng kêu kinh sợ và sức mạnh của nó khiến tôi chắc rằng đây là một loài khủng long ăn thịt cỡ lớn - loài vật đáng sợ nhất trong tất cả các loài đã từng sinh sống trên trái đât từ thời nguyên thủy đến nay. Sau mỗi bước đi nó lại đưa cái mũi ra phía trước ngửi ngửi mặt đất. Chắc nó đang đánh hơi để dò đường. Sau mỗi lần như thế nó lại nhảy về phía trước rất nhanh.
Cho đến mãi về sau khi nhớ lại những phút hãi hùng đó mồ hôi của tôi vẫn túa ra. Tôi có thể làm gì bây giờ. Khẩu súng không đạn đang cầm trong tay. Tôi nhìn quanh một cách tuyệt vọng xem có cái cây hoặc một hốc đá nào không. Nhưng xung quanh chỉ là những bụi cây nhỏ. Đối với con quái vật này thì những bụi cây đó giống như những búi cỏ mà thôi. Bây giờ chỉ còn có cách là bay lên thì mới thoát khỏi tình trạng này. Nhìn xuống dưới đất tôi mới phát hiện ra dấu vết các loài thú hoang trên nền đất. Rất có thể tôi đủ khả năng để chạy với tốc độ tối đa trên con đường đất đã được nện kỹ này. Tôi lập tức quẳng khẩu súng trường vô dụng đi và co cẳng chạy khoảng nửa dặm với vận tốc nhanh chưa từng thấy. Xương sườn tôi đau nhức, ngực tôi như bị ai đó chẹn lại, phổi như nổ tung ra vì thiếu không khí. Cuối cùng mệt quá tôi dừng lại. Con vật vẫn đang theo sát bước chân tôi. Tôi cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Con vật đang săn đuổi tôi bằng mũi khi tôi đang di chuyển chậm nhưng nó đã phát hiện ra tôi khi tôi bỏ chạy. Từ lúc đó nó theo sát tôi bằng đôi mắt vì dưới ánh trăng tôi không dễ gì lẩn trốn. Khi chạy đến gần đường vòng con quái vật gần như nhảy lên không trung định vồ lấy tôi. Ánh trăng chiếu vào đôi mắt sáng quắc của nó. Miệng nó há rộng ngoác lộ ra hàm răng to tướng trắng xóa. Tôi hét lên hoảng loạn và co cẳng chạy tiếp. Tiếng thở hổn hển của con vật nghe như ngay phía sau lưng tôi. Tiếng chân bước của nó bên cạnh tôi lúc nào không hay. Bỗng nhiên tôi rơi vào một khoảng không tối đen như mực.
Sau khi tỉnh dậy - tôi đoán rằng mình đã ngất đi khoảng mấy phút - tôi ngửi thấy một mùi thật kinh khủng. Đưa tay ra lần mò trong khoảng không tối đen tôi chạm phải vật gì giống như tảng thịt lớn trong khi tay kia gần thì chạm phải một cục xương to. Nhìn lên phía trên là bầu trời đầy sao. Lúc này tôi mới nhận ra rằng mình đang nằm trong một cái hố sâu. Tôi lấy tay sờ khắp mình mẩy. Toàn thân đau ê ẩm. Nhìn lên phía trên tôi cứ tưởng rằng mình sẽ thấy đầu con vật ghê gớm đang nhìn xuống nhưng chẳng có gì cả, tiếng động lúc trước cũng không thấy nốt. Tôi chầm chậm bước xung quanh và định vị mọi vật.
Đó là một cái hố cao khoảng hai mươi feet. Dưới đáy là những miếng thịt hầu hết đã thối rữa. Không khí tràn ngập một thứ mùi kinh tởm khiến tôi suýt chết ngất. Đang cố thoát ra khỏi đống thịt thối đó tôi chạm phải một cái cột được trồng giữa hố. Cái cột cao quá tầm với của tôi và hình như được bôi đầy mỡ. Chợt nhớ trong túi có hộp diêm. Tôi bèn đánh lên một que diêm để nhìn rõ mọi vật. Lúc này tôi mới nhìn rõ cái hố mà tôi đang đứng. Thì ra đây là một cái hố bẫy do bàn tay con người dựng lên. Cái cột được dựng ngay chính giữa hố cao khoảng chín feet đầu được vót nhọn hoắt. Suốt cả thân cột là một màu đen thẫm của máu. Có lẽ đó là máu của con vật bị sa bẫy. Xung quanh là những tảng thịt đã được cắt để lấy chỗ cho cái cọc trồi lên nhằm tiêu diệt thêm những con thú xấu số tiếp theo. Tôi nhớ Giáo sư Challenger từng nói rằng trên bình nguyên này không tồn tại cuộc sống của loài người vì theo ông loài người với vũ khí thô sơ sẽ không chống chọi được với loài quái vật đang sống ở đây. Nhưng những gì tôi chứng kiến cho thấy điều Giáo sư nói đã không đúng. Bằng việc cư trú trong những cái hang kín đáo như tôi đã từng thấy và cách làm bẫy như thế này, con người vẫn có thể tồn tại trên vùng bình nguyên đáng sợ này. Loài người luôn là một sinh vật siêu đẳng.
Tôi có thể dễ dàng leo lên trên miệng hố vì nó không quá cao nhưng khi leo lên tôi vẫn còn sợ con quái vật kia còn lẩn khuất quanh đây. Nhớ lại cuộc nói chuyện kia của hai Giáo sư về loài quái vật. Hai ông cho rằng chúng không hề có sự tư duy nào trong đầu. Sự tuyệt chủng của chúng trên trái đất hoàn toàn là do sự ngu dốt đã thành bản năng và đặc tính không thể thích nghi theo sự thay đổi của điều kiện sống. Vì không có sự tư duy nên rất có thể sau khi thấy tôi biến mất nó sẽ quanh quẩn một lúc và sau đó bỏ đi nơi khác để tìm kiếm một con mồi khác. Nghĩ như thế tôi bèn leo lên trên miệng hố và nhìn xung quanh. Sao trời lặn dần và bầu trời đang chuyển dần sang màu trắng. Một cơn gió lạnh của buổi sáng khiến tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu. Không có dấu hiệu gì cho thấy con vật đáng sợ kia đang rình rập mình. Tôi ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, trong đầu chuẩn bị một cuộc chạy trốn khác nếu con thú kia lại xuất hiện. Cuối cùng thấy mọi vật vẫn rất yên tĩnh, bầu trời thì sáng rõ hơn tôi nắm chặt hai tay và bước đi. Được một đoạn tôi nhìn thấy khẩu súng và nhặt nó lên. Men theo dòng suối cạn tôi lần bước tìm về trại.
Bỗng nhiên có tiếng súng nổ phía xa khiến tôi nhớ đến những người bạn đồng hành của mình. Tôi dừng lại và lắng nghe nhưng không có thêm tiếng động nào nữa. Tôi thoáng lo cho số phận những người bạn của mình, có lẽ đang có điều gì đó không ổn với họ. Nhưng sau đó tôi nghĩ rằng chắc khi trời sáng, họ tỉnh dậy và không thấy tôi đâu, nên nghĩ rằng tôi bị lạc trong rừng và họ đã bắn súng để cho tôi có thể định hướng được đường về trại. Tôi phải trở về trại thật nhanh để họ khỏi phải lo thêm.
Quá mệt mỏi, nên không thể đi nhanh được nhưng cuối cùng tôi cũng đã về được vùng đất quen thuộc. Đầm lầy đầy những con rắn đáng sợ đang ở phía tay trái tôi. Trước mặt là trảng cỏ - nơi trú ngụ của những con thằn lằn bay. Một lát sau tôi đã đứng trước hàng rào của lán trại. Vừa cất tiếng gọi to thì tim tôi chợt rụng rời vì không thấy tiếng ai trả lời cả. Tôi rảo bước thật nhanh về phía cổng. Cổng trại mở toang. Trước mắt là một khung cảnh kinh hoàng. Trại bị phá tan hoang. Ba người bạn của tôi không thấy đâu. Cạnh nơi mà chúng tôi thường đốt lửa vào ban đêm là một vũng máu.
Nỗi lo sợ khiến tôi chết lặng. Tôi chạy vòng quanh trại và cất tiếng gọi mọi người trong tuyệt vọng. Không có tiếng trả lời. Ý nghĩ rằng ba người kia đã bị chết và tôi sẽ bị bỏ lại trên mảnh đất xa lạ và đầy rẫy những nguy hiểm này khiến tôi hoang mang cực độ. Tôi đứng đó một tay rứt tóc một tay đấm vào đầu mình như một kẻ điên rồ. Chỉ những lúc như thế này tôi mới biết những người bạn đồng hành của mình thật quan trọng. Nhất là Giáo sư Challenger với sự quyết đoán đến mức cực đoan của ông. Huân tước Roxton thì lạnh lùng và sắc sảo. Không có họ tôi giống như một đứa trẻ ngờ nghệch. Tôi lóng ngóng không biết làm gì lúc này.
Tôi đứng một lúc lâu, trong lòng vô cùng hoang mang, cố nghĩ xem điều gì đã có thể xảy đến với các người bạn mình. Tình trạng lộn xộn trong trại chứng tỏ ở đây vừa diễn ra một cuộc tấn công nào đó và tiếng súng lúc trước nổ chứng tỏ sự việc diễn ra rất nhanh chóng. Mấy khẩu súng trường nằm lăn lóc trên nền đất, khẩu súng của Huân tước cũng nằm trong đó và tôi để ý thấy ổ đạn trống không. Hai cái chăn của Giáo sư Summerlee và Giáo sư Challenger cạnh đống lửa chứng tỏ lúc đó họ đang ngủ. Những hòm vũ khí và hòm thức ăn bị phá tung ra và vứt rải rác khắp nơi cùng với máy ảnh. May thay không cái máy ảnh nào bị mất. Ngoài những cái máy ảnh ra thì tôi nhận thấy có rất nhiều thứ đã biến mất. Chắc là một con vật nào đó đã xâm nhập nơi này bởi nếu con người thì sẽ chẳng để sót lại cái gì cả. Nhưng nếu là con vật thì điều gì đã xảy đến với các bạn của tôi? Con ác thú chắc chắn sẽ giết chết các bạn của tôi va mang xác họ đi. Vũng máu tôi vừa nhìn thấy có vẻ như chứng minh cho điều đó. Một con quái vật như con quái vật đã rượt đuổi tôi vừa rồi có thể mang xác con mồi đi dễ như một con mèo tha một con chuột. Nếu như thế những người còn sống sót sẽ đuổi theo sau nó. Chắc chắn họ sẽ mang theo súng trường. Càng nghĩ càng cảm thấy thật rối loạn. Tôi đi quanh khu vực trại và tìm rất kỹ dấu vết của họ. Cuối cùng chính tôi cũng bị lạc đường. Phải mất một giờ đồng hồ tôi mới tìm thấy đường quay trở về trại.
Bỗng nhiên một ý nghĩ thoáng qua trong đầu khiến tâm thần trở nên thoải mải hơn. Lúc này tôi không hẳn đã cô đơn hoàn toàn. Dưới mặt đất kia là anh chàng Zambo trung thành. Zambo đang ngồi thu lu trong cái chăn bên cạnh đống lửa. Thật ngạc nhiên phía trước mặt anh ta là một người đàn ông khác cũng đang ngồi. Thoạt đầu tôi cảm thấy rất vui mừng bởi có thể đó là một trong ba người bạn đồng hành đã tìm được đường đi xuống. Nhưng ngay sau đó hy vọng trên đó tắt ngấm. Ánh nắng mặt trời chiếu vào lưng anh ta và tôi nhận ra ngay đó là một người Anh điêng. Tôi kêu to và vẫy vẫy cái khăn mùi xoa. Zambo ngước nhìn lên và cũng vẫy tay đáp lại. Loáng một cái anh ta đã đến cạnh mép vực phía bên kia và chăm chú lắng nghe tôi nói. Sau khi nghe tôi kể sự tình, Zambo có vẻ rất căng thẳng.
- Ma quỷ đã bắt họ đi rồi! Massa Malone ạ! Các ngài đã đi vào vùng đất của quỷ dữ. Hãy nghe tôi và tìm đường xuống ngay nếu Massa Malone không muốn nó bắt nốt ngài đi.
- Làm thế nào mà tôi xuống được cơ chứ?
- Ngài hãy chặt những dây leo bên đó và ném sang bên này. Tôi sẽ bện chặt chúng và kéo căng ra. Ngài sẽ có một cây cầu vững chãi.
- Chúng tôi đã nghĩ đến điều đó nhưng quanh đây không hề có một loài dây leo nào.
- Thế thì Massa phải mua dây rồi!
- Mua ở đâu? Mà ai bán cơ chứ?
- Người da đỏ có bán dây đấy! Họ có rất nhiều. Người da đỏ đang ngồi dưới kia kìa, hãy nói với anh ta.
- Anh ta là ai?
- Anh ta là một trong số người da đỏ đã đi với chúng ta. Những người da đỏ đi cùng với anh ta đã đánh và cướp tất cả những gì anh ta đáng được hưởng trong số những thứ mà chúng ta cho họ. Anh ta đã quyết định quay trở lại. Anh ta sẵn sàng mang thư, đi tìm dây, tất cả những việc chúng ta muốn.
Viết một lá thư? Tại sao không nhỉ? Có lẽ anh chàng da đỏ này có thể giúp tôi. Những tin tức quý giá này của chúng tôi sẽ đến tay giới khoa học Luân Đôn và thế giới. Tôi đã viết sẵn hai lá thư và chỉ có chờ cơ hội gửi về. Thế là tôi bèn ra lệnh cho Zambo quay trở lại bờ vực vào buổi tối. Cả ngày hôm đó tôi đã dành thời gian để thuật lại câu chuyện xảy ra đêm hôm trước. Tôi cũng chuẩn bị một tờ giấy trong đó có ghi những thông tin cần thiết dự định để cho anh chàng da đỏ kia gặp bất kỳ một người da trắng nào và sẽ đưa cho họ. Rất có thể anh ta sẽ gặp một nhà buôn hoặc một thuyền trưởng nào đó. Tối hôm đó tôi ném lá thư sang cho Zambo và kèm thêm cả một chiếc ví trong đó có ba đồng vàng. Ba đồng vàng đó dành cho anh chàng da đỏ. Tôi hứa sẽ cho anh ta gấp đôi nếu anh ta mang dây quai trở lại. Buổi tối hôm nay tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Ngày mai tôi phải tìm ra cách để tiếp tục tìm kiếm những người bạn của mình mà không bị lạc đường như buổi sáng hôm nay.
Ông McArdle thân mến của tôi, thế là ông sẽ hiểu vì sao những tin tức này đã đến được tay ông và ông cũng sẽ biết được sự thật đã xảy ra nếu như ông không bao giờ còn nhận được tin tức từ người phóng viên xấu số của ông nữa.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Miền Đất Thất Lạc
Arthur Conan Doyle
Miền Đất Thất Lạc - Arthur Conan Doyle
https://isach.info/story.php?story=mien_dat_that_lac__arthur_conan_doyle