Màu Hoa Tím epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 13 -
hi Lan vui vẻ đi về nhà, trong lòng nàng nhẹ nhõm hẳn vì ngày hôm nay là lần thứ tư mỗi tháng một lần : Lê Quang và nàng cùng nhau tính toán sổ sách, chia tiền lời. Hai tháng đầu đủ tiền đóng thuế trừ ra chỉ lời rất ít. Nhưng hai tháng sau nhờ dạy thêm Chi Lan được Lê Quang nhường hết cho nàng. Ban đầu nàng khăng khăng bắt Lê Quang phải lấy tiền lời, sau đó Lê Quang nghĩ ra :
- Hình như trên mặt giấy tờ chưa kịp ghi khoản này và người nào dạy thì người đó lấy tiền. Chi Lan hãy dùng để mà xoay sở trong gia đình. Nếu muốn vài tháng nữa mình sẽ làm hợp đồng lại.
Nhờ đó Chi Lan gom lại đủ số mà nàng đã mượn khi gặp túng quẫn. Chi Lan nghĩ ngày mai sẽ lấy thêm tiền ở nhà trả cho Lê Quang.
Một chiếc xe hơi chạy nhanh qua Chi Lan chợt giật mình, người ngồi trong xe sao trông giống Vĩnh Sơn quá ! Nàng tự hỏi : Vĩnh Sơn lại đi ngang qua đây làm gì ! Hay là anh ấy thấy bảng hiệu mang tên mình? Có thể anh ấy sẽ đến giống như Tuyết Nga chăng? Chi Lan không bao giờ quên những gì Vĩnh Sơn đã làm cho mình nhưng chuyện đã qua nếu có gặp lại Chi Lan sẽ làm gì nhỉ, nói chuyện bình thường ư ! Thì khi trước cũng đâu có gì mà rùm beng lên, cũng chỉ vì Tuyết Nga. Tốt nhất là đừng nên gặp nhau ! Chi Lan nghĩ vậy và nhìn sang hai bên đường, không để ý gì nữa.
Phong đợi vợ Ở nhà trong một tâm trạng phấn khởi. Chàng vừa hoàn thành một bài văn định bụng sẽ gửi cho báo vì thấy ngoài thời gian bán hàng ra còn cả buổi tối không biết làm gì cho hết chỗ thì giờ còn lại, Phong nảy ra ý định sáng tác văn thơ. Chữ của Phong rõ ràng ý tưởng lại dồi dào phong phú, thế là một truyện ngắn đã được viết xong.
Chi Lan vừa ngồi xuống ghế bé Hoàng Lan giơ tay đòi mẹ ẵm. Nàng mắng yêu :
- Hư quá, biết đi rồi còn ẵm cái gì không biết nữa !
Nói vậy nhưng Chi Lan cũng ẵm con lên và hôn hít. Cả ngày đi làm nhớ con gái nhất nhà, Phong nhìn vợ con và nói :
- Lúc trước anh nghĩ có thằng cu tí hay hơn nhưng bây giờ thấy Hoàng Lan xinh xắn dễ yêu như thế này, đổi cho anh mấy thằng anh cũng không chịu.
Chi Lan cười :
- Em sinh nó ra mà !
Phong hừ một tiếng :
- Phải có anh nữa chứ.
Chi Lan nói :
- Em định bảo anh ngày mai mình sẽ trả hết số nợ mà mình đã mượn của Lê Quang, cũng khá lâu rồi mà anh ấy không nhắc gì hết. Tiền mỗi ngày của người ta càng lúc càng sinh sôi nảy nở ra thêm, nếu anh ấy cho người ta mượn lấy lời thì từ hôm nào đến nay đã thành hơn một nửa, tức là vừa vốn vừa lời gần năm triệu. Vậy mà... Thùy Dung có được người bạn thật tốt. Và em hy vọng từ đây chúng mình sẽ không làm phiền đến Lê Quang Thùy Dung hay bất cứ ai nữa, anh có nghĩ như vậy không ?
Phong gật đầu :
- Anh nghĩ em nói rất đúng. Vì vậy em xem nè, đây là một truyện ngắn anh định gửi cho báo, nếu họ đăng anh sẽ có thêm phần nhuận bút, em đọc thử coi có được hay không ?
Chiều ý chồng Chi Lan cầm lên đọc. Nàng đọc mỗi lúc một say mê hơn. Sau đó ngẩng lên nhìn chồng, nàng mỉm cười:
- Không hiểu người ta có cho em là nịnh chồng hoặc chồng viết vợ khen hay không, chứ em thấy anh viết thật lôi cuốn.
Phong nghe vợ nói thấy vui vẻ lắm nhưng...còn phải chờ đã. Chàng gửi đi và hồi hộp chờ từng kỳ báo ra.
Chi Lan nhắn bạn ghé tiệm, Thùy Dung chưa biết gì vội vàng đến lúc trưa vì chỉ rảnh vào giờ này. Chi Lan mời hai người bạn tốt bụng ngồi nghiêm chỉnh, sau đó nàng nói từ từ :
- Trước hết em xin lỗi vì đúng theo phép tắc thì phải đến nhà anh Lê Quang để trả số tiền mà em đã mượn trong thời gian qua nhưng vì quá bận nên phải nhắn Thùy Dung tới đây để hoàn lại số tiền đó. Sau là em cám ơn anh Lê Quang và Thùy Dung đã giúp đỡ gia đình vợ chồng em trong lúc khó khăn.
Thùy Dung thở ra một hơi :
- Vậy mà tao tưởng chuyện gì nhưng mà... làm gì trả gấp vậy !
Lê Quang đồng ý :
- Thùy Dung nói phải đó Chi Lan à, cuộc sống chỉ mới bắt đầu tạm ổn thôi, chưa có gì vững vàng Chi Lan cứ cầm mà lo cho gia đình, vả lại tụi tôi cũng không cần đến số tiền đó.
Chi Lan ngạc nhiên :
- Lê Quang à, em nghĩ là khi trả tiền thì hai người sẽ làm đám cưới, vì vậy em mong cho anh và Thùy Dung đẹp duyên cùng nhau.
Thùy Dung há miệng định nói không phải nhưng Lê Quang đưa mắt nhìn người yêu bảo :
- Thôi cũng được, Thùy Dung em giữ số tiền này cho anh.
Khi đưa Thùy Dung ra cửa, Lê Quang dặn nhỏ :
- Em ghé nhà Vĩnh Sơn đưa cho anh ấy và nói rõ là Chi Lan trả.
- Tại sao anh lại cầm tiền một cách nhanh chóng như vậy ! Đâu có ai cần đến nó vội vả như thế này.
Lê Quang nhún vai :
- Anh nghĩ nên đế cho Phong thấy chắng có nhiều nhặt của cải ở trong nhà th`i may ra anh ấy sẽ làm việc nhiều hơn.
Nhưng Lê Quang chưa hiểu được Phong lúc này rất cố gắng làm hết sức mình bù lại những khoảng thời gian bỏ phí trước kia. Khi chàng quay vào tiệm thì thấy Chi Lan đang tiếp một phụ nữ diêm dúa, trên người đầy các vòng vàng trang sức đắt tiền. Đó là Tuyết Nga, cô ta chê nào là may áo không ôm khích vào người, xường xám mà mặc rộng thì ai coi cho được. Lê Quang cảm thấy rất đẹp mà sao cô ta cứ bắt Chi Lan phải sửa lại.
- Làm ơn sửa cho tôi chỗ này, chị không thấy nó rộng hay sao ! Một tiệm may như thế này thì phải chiều ý khách bất cứ giá nào, tôi nói có đúng không Chi Lan ?
Lê Quang thầm nghĩ : À, họ có quen biết nhau nhưng sao bà ta có vẻ kênh kiệu và nếu không lầm thì cố tình bắt bẻ làm khó Chi Lan nữa là đằng khác ! Chi Lan đo lại áo và nói thong thả :
- Nếu chị muốn thì chúng tôi sẽ sửa lại cho chị, theo tôi thì cái áo này rất đẹp khi chị mặc vào. Tôi sẽ chìu ý chị nhưng e có trể thời gian chị đi dự tiệc hay nghỉ mát hay không ?
Tuyết Nga nói xẵng :
- Tôi còn mấy cái khác chị hãy sửa lại, đừng nói nhiều.
Và đùng đùng đi ra cửa tiệm, cô ta nói lớn :
- Tiệm may gì mà may hư hết áo của người ta, vậy cũng đòi là thợ xịn ! Sửa soạn dẹp tiệm đi cho rồi.
Lê Quang thấy bà khách này thật kỳ cục, chàng đưa tay cản lại :
- Nè cô, có hư hao gì thì vào tiệm nói đàng hoàng chứ sao đứng giữa đường phố la ó um sùm.
Tuyết Nga trợn mắt nhìn :
- A, đây có phải là người hợp tác cùng Chi Lan ?
Lê Quang nắm cánh tay Tuyết Nga thật mạnh, cô ta kêu oai oái và nhăn mặt. Thấy có người hiếu kỳ đã vây xung quanh Lê Quang lên tiếng :
- Nói cho cô hay tiệm của chúng tôi làm ăn rất đàng hoàng về mọi mặt. áo rất vừa vặn mà cô cứ bắt sửa tới sửa lui, tiệm chúng tôi chiều ý khách như vậy cũng chẳng có gì thiệt hại. Nhưng cô đừng nên làm chuyện như vừa rồi vu khống là một việc không tốt gì với một phụ nữ đẹp như cô.
Tuyết Nga hất tay ra :
- Tôi là khách hàng mà ông làm như vậy thì ai còn dám đến tiệm của ông may nữa !
Chi Lan vừa ra kịp nàng kéo tay Lê Quang :
- Lê Quang à, anh đừng làm gì mạnh tay đến cô ta nhé. Còn cô Tuyết Nga ạ, tôi đã hứa là sửa áo lại cho cô là phải làm nhưng cô đừng nên phá những gì chúng tôi đã khổ cực lắm mới gây dựng nên. Ngày xưa cũng chính vì chồng tôi tin vào lời vu khống của cô mà gia đình tôi suýt tan nát. Tuyết Nga, tôi mong cô hãy...
Tuyết Nga cố tình làm xấu Chi Lan để cho nàng không may được thì tiệm sẽ phải ế phải dẹp. Tâm tính cô ta vẫn hận thù, ngày nào Chi Lan còn xinh đẹp còn hạnh phúc thì ngày đó Tuyết Nga ăn không ngon ngủ không yên cho dù có ông giám đốc đứng tuổi chiều chuộng nhưng ông ta làm sao bằng Vĩnh Sơn được ! Ông lại còn vợ và mấy đứa con lớn tướng, tụi nó ghét Tuyết Nga như cái gì vậy ! Lẽ ra mình phải là bà giám đốc Vĩnh Sơn từ lâu rồi kìa !
Sau vụ bất hoà của gia đình Chi Lan, hả hê với thắng lợi của mình, Tuyết Nga nghĩ rằng Chi Lan sẽ đau khổ vì Phong sẽ ly dị và đứa bé con gái của Chi Lan sẽ coi như không có cha. Nhưng bao nhiêu công việc làm đều có kết quả ngược lại. Chi Lan vẫn hạnh phúc bên chồng, xinh đẹp trong cửa tiệm may. Thế là thế nào nhỉ! Phá cách này không xong thì lại bày ra cách khác, chiếc áo hôm nay rất vừa vặn nhưng Tuyết Nga cố tình buộc Chi Lan phải sửa. Định đứng trước cửa tiệm la một hồi thì nhiều người sẽ nghe nhưng Lê Quang đã chặn lại nên Tuyết Nga hậm hực nói nhanh :
- Tôi chẳng nói gì thêm với mấy người nữa, lo sửa áo cho tôi đi.
Nhìn cô ta quày quả bỏ đi Chi Lan thở dài, khi mở tiệm may nàng không hề nghĩ đến chuyện cô thư ký năm xưa lại có thể đến phá rối lần nữa. Khi trước là chuyện tình cảm bây giờ lại đến công việc làm ăn, mà tiệm này đâu phải của riêng nàng ! Chi Lan quay sang Lê Quang :
- Lê Quang, thành thật xin lỗi anh chỉ vì em may không khéo cho nên tiệm bị mang tiếng :
Lê Quang bực tức :
- Chi Lan cứ khiêm tốn hoài, rõ ràng chính mắt tôi cũng thấy cô ta mặc vừa khít, eo co gì đều sát, bây giờ mà may vào thêm nửa phân là cũng khó thở rồi. Hình như cô nàng muốn kiếm chuyện với Chi Lan thì phải ! Lần sau thấy cô ta, tôi phải hỏi cho ra lẽ mới được.
Chi Lan ngại quá, nàng nói :
- Anh đừng làm khó dễ nữa Lê Quang à. Vì sự hợp tác giữa hai chúng ta và lợi ích của cửa tiệm, hay là em sẽ làm công việc khác. Anh hãy hợp đồng với một thợ may nào đó.
Lê Quang lắc đầu nguầy nguậy :
- Thôi, thôi, trước sau gì Chi Lan cũng phải ở đây. Đã bắt đầu có khách quen bây giờ kêu thợ khác họ lại không chịu. Chỉ có một cô ta kiếm chuyện so với một số đông khác vẫn đến may, theo tôi nghĩ Chi Lan đừng sợ ảnh hưởng gì đến tôi, đến cửa tiệm. Còn cái cô đó thế nào cũng biết tay, con người đó cần nặng tay, nhỏ nhẹ thì không xong.
Chi Lan nghe Lê Quang nói vậy lại phải năn nỉ đừng dùng đến tay chân kẻo cô ta có bề gì thì vạ lây đến anh.
Màu Hoa Tím Màu Hoa Tím - Thiên Trang