Chương 13
gày hôm sau, Meg nhìn thấy Ted trên sân golf, nhưng anh đang chơi cùng Spence và Sunny, và anh tránh xa khỏi chiếc xe chở đồ uống của cô. Tối đó khi về nhà, cô phát hiện ra một chiếc xe tải chuyển đồ đang đỗ chờ cô bên thềm nhà. Mười phút sau, cô đã tống cả chiếc xe tải lẫn những đồ nội thất chật ních trên đó đi khuất mắt.
Cô sầm sầm bước vào trong ngôi nhà thờ nóng nực, ngột ngạt. Người ta cứ kiên trì cố gắng cho cô những thứ cô không mong muốn. Tối hôm qua, Shelby đã tuồn tờ séc dưới người vào ví cô khiến cho Meg xé nó tan nát. Còn giờ thì thế này đây. Thành thực mà nói, cô cần đồ nội thất, và khi tia thấy đống điều hòa không khí lưu động, cô suýt nữa đã gạt bỏ hết các quy tắc của mình. Chỉ suýt nữa thôi chứ cô vẫn chưa làm thế.
Cô mở tung các cánh cửa sổ nhà thờ, bật quạt và rót một ly trà đá cất trong tủ lạnh. Đây là lần thứ hai trong tuần có người cố gắng mua chuộc cô rời khỏi thị trấn. Nếu để mặc bản thân suy nghĩ về chuyện đó, thế nào cô cũng sẽ chán nản, mà cô thì không muốn chán nản. Cô muốn giận dữ. Sau khi tắm qua loa, cô mặc quần soóc, áo, đi dép xỏ ngón, và rời khỏi nhà.
Những cây cột đá đánh dấu lối vào dinh thự Beaudine. Cô vòng qua một lùm cây lá rộng, băng qua một cây cầu đá cổ kính nằm trước con đường lớn chĩa ra thành những nhánh đường mòn ngoằn ngoèo. Dễ dàng nhận ra ngôi nhà chính, thấp và trải dài, được xây bằng đá vôi và trát vữa theo phong cách Texas, với cửa sổ hình vòng cung và những cánh cửa được viền bằng gỗ tối. Đằng sau một bức tường thấp, cô loáng thoáng nhìn thấy một bể bơi rộng rãi, một ngôi nhà bên bể bơi, sân, vườn và hai tòa nhà nhỏ theo cùng phong cách nhà thấp trải dài có cổng rộng, có lẽ là nhà dành cho khách. Cô nhận thấy đây không hẳn là một dinh thự hoàn chỉnh mà giống với nhiều nhà ghép lại hơn, và đưa mắt đến nơi đâu cô cũng thấy những quang cảnh vô cùng ngoạn mục.
Khi con đường lộn lại thành một vòng tròn, cô chọn một đường mòn khác, nhưng rồi nó chỉ dẫn tới một bãi golf mini và mấy tòa nhà bảo trì. Cô thử một đường mòn khác và tìm được một ngôi nhà trệt nhỏ xây bằng gạch và đá, qua cánh cửa ga ra mở toang có thể nhìn thấy rõ chiếc xe tải của Skeet Cooper. Không gì sánh bằng việc giữ caddy của ta bên cạnh.
Con đường mòn cuối cùng uốn lượn lên đồi, dẫn lên một vách đá. Và sừng sững ở đó, một khối kiến trúc hiện đại hình chữ nhật trát vữa màu kem. Với sự cân bằng hoàn hảo, lợp mái cánh bướm. Các ô cửa kính trổ ra hướng Nam với những mái hiên nhọn phủ bóng râm lên quang cảnh bên trong. Dẫu không có mấy cái tua bin gió nhỏ nhắn xinh đẹp nhô ra trên mái nhà, cô sẽ vẫn biết đây chính là nhà anh. Vẻ đẹp, sự sáng tạo cùng sự tiện dụng của nó nói lên rất nhiều điều về chủ nhân nơi này.
Cô còn chưa kịp rung chuông thì cửa ra vào đã mở, và anh đứng trước mặt cô, chân trần, áo phông đen kèm quần soóc thể thao xám. “Em thích thú với chuyến tham quan chứ?”
Hẳn đã có ai đó mách lẻo với anh, hoặc là hệ thống camera ở đây giám sát toàn bộ khu nhà. Biết rõ tình yêu của anh dành cho các loại thiết bị, cô nghiêng về vế sau hơn. “Người trị vì vĩ đại của Vương quốc Beaudine quả thực là nhân vật cái gì cũng biết.”
“Tôi chỉ cố hết sức thôi.” Anh bước lùi lại để nhường đường cho cô vào trong.
Ngôi nhà rộng rãi thoáng đãng, được trang trí bởi những sắc màu trắng và xám nhạt, một nơi trú ẩn mát mẻ êm đềm thoát khỏi cái nóng mùa hè hành hạ khổ sở cùng những đòi hỏi cũng mang tính hành hạ khổ sở chẳng kém gì của việc phải là Ted Beaudine. Đồ nội thất thấp, món nào món nấy đều được lựa chọn cẩn thận để vừa thoải mái dễ chịu vừa toát lên vẻ đẹp tĩnh lặng, gần gũi. Gây ấn tượng nhất là một căn phòng vuông góc bằng kính treo lơ lửng trên phòng khách cao vút.
Ngôi nhà gần như có một sự trống trải như kiểu tu viện. Không có tượng điêu khắc nơi góc nhà; không có tranh tô điểm các bức tường. Nghệ thuật ở ngoài kia, trong quang cảnh những bờ sông thoai thoải, những dải đồi đá hoa cương và những thung lũng xa xa rợp bóng.
Cô đã trưởng thành trong những ngôi nhà lớn, trang trại mênh mông của gia đình cô ở Connecticut, mái nhà của họ ở Bel Air, ngôi nhà nghỉ cuối tuần ở vịnh Mono, nhưng nơi đây khác biệt hẳn. “Chỗ này đẹp đấy,” cô nói.
Lúc anh băng qua sàn nhà lát gỗ tre, ngọn đèn ở sảnh được bật sáng lúc anh dẫn cô vào nhà tự động tắt ngóm. “Nếu em đến để tìm sex thì tôi đã chán em rồi,” anh nói.
“Hẳn là vì thế nên mới có cái giường cỡ lớn trên xe chuyển đồ cùng với đám ghế thoải mái vừa khổ người.”
“Và cái trường kỷ nữa. Đừng quên cái trường kỷ. Không định làm tổn thương em đâu, nhưng chỗ em không được thoải mái lắm. Và theo như cuộc điện thoại tôi vừa nhận được thì nghe nói em vẫn muốn giữ chỗ ấy y như cũ. Sau em lại đẩy cái xe tải kia về vậy?”
“Anh có thật lòng nghĩ là tôi sẽ nhận quà của anh không?”
“Đồ nội thất ấy là dành cho tôi chứ không phải cho em. Quỷ tha ma bắt tôi đi nếu tôi còn lần nào nữa qua đêm trên cái đệm ấy.”
“May là anh đã chán tôi rồi.”
“Tôi có thể nghĩ lại. Thực ra mà nói...”
“Trang bị đồ đạc cho chỗ ở của tôi không phải việc của anh,” cô nói. “Khi nào muốn tôi sẽ tự làm. Tuy nhiên phải thừa nhận là anh suýt làm tôi mềm lòng với đống điều hòa không khí đó đấy. Thật không may, tôi đã nảy sinh cái ý thức dở hơi dở dói này về lòng kiêu hãnh.”
“Thiệt thòi cho em thôi.”
“Anh đã có đủ người để mà chăm lo rồi, ngài thị trưởng ạ. Anh không cần phải lo cho tôi đâu.”
Cuối cùng cô cũng khiến anh mất bình tĩnh. Anh nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái. “Tôi có định làm thế đâu.”
“Ồ, có đấy, anh có làm thế đấy.” Cô cố hết sức kìm nén cái suối nguồn dịu dàng đang bung ra trong lòng cô. “Tôi định đến đập vỡ đầu anh ra, nhưng có vẻ như ngôi nhà này đã quét sạch sự phẫn nộ chính đáng của tôi rồi. Anh có gì để ăn không?”
Anh nghiêng đầu. “Đằng sau kia kìa.”
Căn bếp ấn tượng bằng thép không gỉ mặc dù không lớn nhưng lại vô cùng hữu dụng. Một cái bàn dài thênh thang nhô lên giữa phòng như hòn đảo với phần đầu là nơi chuẩn bị đồ ăn, nhưng sau đó uyển chuyển mở rộng thành một cái bàn đẹp đẽ tinh tế rộng rãi đủ sức tổ chức tiệc tối, dưới mỗi cạnh bàn đều có bốn cái ghế lưng uốn bằng dây kim loại. “Tôi không thích phòng ăn,” anh nói. “Tôi thích ăn luôn trong bếp.”
“Tôi nghĩ anh sắp có một phát kiến quan trọng đấy.”
Quên bẵng cơn đói, cô thả bước tới chỗ ấn tượng nhất phòng, một bức tường kính khổng lồ nữa, cái này trông xuống toàn cảnh thung lũng Pedernales, nơi dòng sông như dải ruy băng xanh lục và xanh dương chảy trên những mỏm đá vôi lởm chởm. Phía bên kia thung lũng, vầng mặt trời hoàng hôn viền dải ánh sáng màu cam quanh những dải đồi đỏ tía. “Kỳ diệu quá,” cô nói. “Anh đã thiết kế ngôi nhà này đúng không?”
“Nó là thử nghiệm cho mô hình năng lượng tái tạo.”
“Nghĩa là sao?”
“Ngôi nhà sản xuất nhiều năng lượng hơn so với mức tiêu thụ của nó. Hiện tại là khoảng bốn mươi phần trăm. Trên mái nhà lắp các tấm pin mặt trời và tấm quang điện mặt trời, cùng với thiết bị thu nước mưa. Tôi có hệ thống xử lý nước thải, các máy làm nóng và làm lạnh sử dụng năng lượng địa nhiệt, tất cả các thiết bị đều có công tắc tắt khẩn để ngăn chúng không tích tụ điện khi không hoạt động. Về cơ bản, tôi đang sống không dùng lưới điện quốc gia.”
Ted ăn nên làm ra nhờ việc giúp đỡ các thị trấn tối ưu hóa năng lượng điện, vậy nên lẽ đương nhiên ngôi nhà này cũng thể hiện tính chất công việc của anh, tuy nhiên nó vẫn rất ấn tượng.
“Ở xứ này, mọi người sử dụng năng lượng nhiều đến chết tiệt.” Anh mở cửa tủ lạnh. “Tôi còn thừa một ít thịt bò nướng này. Nếu không thì vẫn còn đồ trong ngăn đá.”
Cô không thể ngăn được sắc thái ngạc nhiên trong giọng nói. “Trên đời này có chuyện gì anh không làm được không?”
Anh đóng sầm cánh cửa và quay ngoắt lại. “Hiển nhiên, tôi không thể làm tình theo đúng các tiêu chuẩn của em, dẫu cho chúng có thể là cái chết tiệt gì đi chăng nữa.”
Lại một lần nữa, cô đã tình cờ mạo hiểm xông vào trong vùng chết. “Tôi không định làm anh tổn thương.”
“Phải. Một anh chàng chắc chắn sẽ thấy hân hoan lắm nếu được nghe nói anh ta là một kẻ kém cỏi trên giường.”
“Anh không phải kẻ kém cỏi. Anh thật hoàn hảo. Đến tôi cũng biết thế cơ mà.”
“Vậy thì em kêu ca phàn nàn cái chết tiệt gì chứ hả?”
“Sao anh cứ để tâm mãi thế?” cô hỏi. “Anh có bao giờ nghĩ rằng đó là vấn đề của tôi chứ không phải của anh không?”
“Phải rồi, đó là cái vấn đề chết tiệt của em. Và tôi không hoàn hảo. Tôi chỉ mong em đừng có nói chuyện đó nữa.”
“Thật đấy. Ý thức trách nhiệm của anh quá rõ ràng, và anh che giấu cảm xúc thực của mình quá giỏi đến độ tôi ngờ là anh chẳng còn biết mình thực sự có cảm xúc gì nữa. Ví dụ điển hình nhé. Vị hôn thê của anh bỏ mặc anh trước bàn thờ Chúa, ấy vậy nhưng anh dường như chẳng để ý gì.”
“Để tôi làm rõ chuyện này nhé.” Anh nâng ngón tay lên chỉ vào cô. “Một người phụ nữ chưa từng có công ăn việc làm, không định hướng và dường như đã bị gia đình từ bỏ...”
“Họ không từ bỏ tôi. Họ chỉ... tôi không biết nữa... cần một thời gian nghỉ ngơi ngắn.” Cô vung hai tay. “Anh nói đúng. Tôi ghen tị vì anh có tất cả những gì tôi không có.”
Thái độ của anh có phần hòa hoãn hơn. “Em không ghen tị, và em biết thừa như thế.”
“Ghen tị chút chút. Anh chẳng để lộ cảm xúc thực của mình cho ai biết. Tôi để lộ tất cả mọi thứ cho tất cả mọi người đều biết.”
“Một cách thái quá.”
Cô không thể kiềm chế được. “Tôi chỉ nghĩ là anh có thể bộc lộ nhiều hơn.”
Anh há hốc miệng nhìn cô tỏ vẻ ngạc nhiên. “Em đang lái một cái xe đồ uống đấy!”
“Tôi biết. Và điều đáng buồn nằm ở chỗ tôi không hoàn toàn căm ghét việc đó.” Khịt mũi vẻ khinh bỉ, anh lại với tay về phía tủ lạnh. Cô thở hổn hển. Lao về phía trước, cô chộp lấy hai tay anh, nhìn chằm chằm vào gan bàn tay anh. “Ôi, Chúa ôi. Dấu Thánh.”
Anh giằng tay ra. “Tai nạn với cái bút đánh dấu thôi.”
Cô ôm ngực. “Cho tôi một giây để lấy lại hơi thở đã, rồi sau đó cho tôi tham quan phần còn lại của ngôi nhà nhé.”
Anh chà tay lên hai vết đỏ trong lòng bàn tay và sưng sỉa nói, “Đáng ra tôi nên tống cổ em ra ngoài.”
“Anh không định thế đâu.”
Anh sải bước rời khỏi bếp, và cô những tưởng anh sẽ làm như đã nói thật, nhưng lúc bước vào giữa phòng khách, anh lại xoay người không bước tới cửa ra mà tiến về phía cầu thang treo dẫn tới phòng kính lơ lửng kia. Cô bám theo và cùng bước vào trong thư viện của anh.
Cảm giác có phần tương tự như vừa bước vào một căn nhà trên cây theo tiêu chuẩn năm sao. Các bức tường sách bao quanh một không gian thoải mái dùng làm chỗ ngồi. Một cánh cổng tò vò để mở trổ giữa bức tường phía sau dẫn tới một hành lang bằng kính nối bên này nhà với một căn phòng nhỏ độc lập xây ốp vào sườn đồi. “Chỗ trú bom à?” cô hỏi. “Hay vùng an toàn để tránh né các quý bà quý cô?”
“Văn phòng của tôi.”
“Ngầu thật.” Cô không đợi anh cho phép mà cứ thế băng qua hành lang.
Những tấm đèn đôi trên trần tự động bật sáng khi cô vừa bước xuống hai bước vào trong một căn phòng giản dị lắp cửa sổ cao; một khu bàn máy tính bằng thép đen lắp kính cường lực; vài cái ghế êm ái thiết kế riêng cho dân văn phòng và mấy tủ đồ bóng láng gắn liền vào tường. Văn phòng trang bị sơ sài, gần như nghèo nàn. Từ căn phòng, tiết lộ duy nhất về chủ nhân của nó là tính hiệu quả.
“Không có lịch in hình vũ nữ thoát y hay cốc cà phê Tôi Yêu Wynette à?” “Tôi đến đây để làm việc.”
Cô bước lùi lại và chuyển hướng về thư viện trên không. “Biên biên sử Narnia,” cô nói, ngắm nghía một giá sách thiếu nhi kinh điển uyên bác. “Tôi thích bộ sách này. Và Chuyện về một kẻ vô dụng lớp bốn[6] Tôi phải đọc nó đến hàng chục lần rồi.”
“Peter và Fudge,” anh nói, bước từ sau lưng cô quay trở lại phòng. “Không thể tin nổi anh vẫn giữ những thứ này.”
“Khó mà từ bỏ bạn bè cũ lắm.”
Hay bất cứ người bạn nào. Toàn thể thế giới này đều thuộc về nhóm thân hữu của Ted. Ấy vậy nhưng anh gần gũi đến mức nào với bất kỳ ai trong số đó chứ?
Cô quan sát bộ sưu tập của anh, thấy có cả tiểu thuyết văn học lẫn tiểu thuyết thể loại, tiểu sử, các tác phẩm phi hư cấu đa dạng chủ đề đến chóng cả mặt và các sách kỹ thuật: các tài liệu về ô nhiễm và tình trạng tăng nhiệt toàn cầu; sinh học thực vật, sử dụng thuốc trừ sâu và sức khỏe cộng đồng; các sách về bảo tồn đất và nước sạch; về tạo môi trường tự nhiên và bảo tồn các vùng đất ngập nước.
Cô cảm thấy buồn cười. “Thế mà tôi còn cứ càu nhàu mãi về chuyện các sân golf đang phá hủy thế giới này như thế nào. Trong khi đó ngay từ ban đầu anh đã tìm hiểu thấu đáo rồi.” Cô lôi cuốn sách Sinh thái học mới ra khỏi giá. “Tôi nhớ có cuốn này trong danh mục sách cần đọc của đại học rồi. Tôi mượn được không?”
“Cứ tự nhiên.” Anh ngồi trên một cái đi văng thấp, vắt một bên mắt cá chân qua đầu gối. “Lucy từng bảo tôi em đã bỏ học vào năm cuối, nhưng cô ấy không nói lý do tại sao?”
“Quá vất vả.”
“Đừng có lôi cái lý do đó ra với tôi.”
Cô lướt tay lên trên bìa sách. “Tôi là người hiếu động. Ngu ngốc. Tôi không thể đợi cả đời để bắt đầu, và trường đại học giống như một sự lãng phí thời gian vậy.” Cô không thích cái sắc thái cay đắng thấp thoáng trong lời nói của cô. “Đứa trẻ hư hỏng từ gốc rễ.”
“Không hẳn.”
Cô không thích cách anh đang nhìn cô. “Chắc chắn thế. Tôi là thế đấy.” “Này. Tôi cũng là một đứa trẻ con nhà giàu mà, nhớ không?”
“Đúng vậy. Anh và Lucy. Cùng là những bậc cha mẹ thành công vượt trội giống nhau, cùng những lợi thế giống nhau, ấy vậy nhưng cứ nhìn xem anh và cô ấy đã trở thành người như thế nào đi.”
“Chỉ là vì cả hai chúng tôi đã sớm tìm ra được đam mê của mình thôi,” anh nhẹ nhàng nói.
“Phải, thế đấy, tôi cũng đã tìm ra được đam mê của mình rồi. Lang thang vòng quanh thế giới tận hưởng niềm vui.”
Anh nghịch nghịch một chiếc bút vừa nhặt từ sàn nhà lên. “Rất nhiều thanh niên đã làm thế trong lúc cố gắng suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện. Trên tấm bản đồ chỉ đường, không có nhiều lựa chọn cho những người như chúng ta, những người lớn lên bên những bậc cha mẹ thành công vang dội. Đứa trẻ nào cũng muốn mang lại niềm tự hào cho gia đình, nhưng khi cha mẹ ta đã là những người xuất sắc nhất thế giới trong lĩnh vực của họ thì thật chẳng dễ mà đạt được mục tiêu.”
“Anh và Lucy đã làm được. Các em trai của tôi cũng vậy. Thậm chí cả Clay nữa. Hiện tại nó không kiếm được nhiều tiền, nhưng nó tài năng đến không ngờ, và nó rồi sẽ có ngày thành đạt.”
Anh bấm cây bút lách tách. “Em có thể so sánh mỗi một câu chuyện thành công với câu chuyện về một đứa trẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng, sống chơi bời vô định hết ra lại vào các trung tâm cải tạo, một cuộc đời mà có lẽ em đã tránh được.”
“Đúng là như vậy, nhưng...” Khi cô cuối cùng cũng nói được nên lời, lời cô nói có vẻ thật mỏng manh yếu ớt. “Tôi cũng muốn tìm thấy niềm đam mê của mình.”
“Có lẽ em đã tìm nhầm chỗ,” anh lặng lẽ nói.
“Anh quên là tôi đã đi khắp mọi nơi à.”
“Hẳn là du lịch vòng quanh thế giới sẽ vui hơn nhiều so với du lịch vòng quanh tâm trí của chính mình rồi.” Anh thả cây bút xuống và đứng dậy khỏi ghế. “Điều gì mang lại hạnh phúc cho em, Meg? Đó chính là câu hỏi em cần phải trả lời đấy.”
Chính anh mang lại hạnh phúc cho em. Việc nhìn ngắm anh. Lắng nghe anh. Quan sát cách tâm trí anh hoạt động. Hôn anh. Chạm vào anh. Để anh chạm vào em. “Được ở ngoài trời,” cô đáp. “Mặc quần áo theo kiểu phá cách. Sưu tầm tiền xu và những loại hạt cổ. Đấu nhau với các em trai. Lắng nghe chim hót. Ngửi mùi không khí. Những thứ hữu ích kiểu thế.”
Chúa sẽ không chế nhạo, và Ted cũng không. “Chà, vậy đấy. Câu trả lời dành cho em nằm ngay ở đó đấy.”
Cuộc trò chuyện đã đi quá sâu. Cô muốn làm bác sĩ tâm lý cho anh, chứ không phải ngược lại. Cô thả người xuống cái ghế anh vừa rời khỏi. “Vậy cuộc đấu giá hoang đường kia tiến triển đến đâu rồi?”
Vẻ mặt anh tối lại. “Tôi không biết mà cũng chẳng quan tâm.”
“Theo tin mới nhất tôi nhận được, số tiền đấu giá cho sự phụng sự của anh đã vượt quá bảy nghìn rồi đấy.”
“Không biết. Không quan tâm.”
Cô đã thành công lái cuộc đối thoại tránh khỏi những khuyết điểm của cô, và cô gác hai chân lên ghế để chân. “Tôi đã nhìn thấy tờ USA Today ngày hôm qua ở câu lạc bộ. Không thể tin được chuyện này đã bắt đầu thu hút sự chú ý của dư luận quốc gia đến mức nào.”
Anh chộp lấy hai cuốn sách đang nằm trên một cái bàn hẹp và nhét chúng trở lại giá sách.
“Tiêu đề nổi bần bật trên mục Đời sống nhé.” Cô vẽ minh họa trong không khí. “‘Vị hôn phu bị ruồng bỏ của Jorik sẽ được bán cho người đặt giá cao nhất.’ Họ miêu tả anh như một con người bác ái lắm vậy.”
“Cô dừng cái chủ đề này đi được không?” anh hầm hè.
Cô mỉm cười. “Anh và Sunny sắp được vui vẻ ở San Francisco rồi. Tôi nhiệt liệt đề cử anh dẫn cô ta tới bảo tàng nghệ thuật de Young nhé.” Và rồi, trước khi anh có thể quát lên, “Tôi tham quan phần còn lại ngôi nhà của anh được không?”
Lại một tiếng hầm hè nữa. “Em có định sờ mó vào cái gì không đấy?” Cô chỉ là người trần mắt thịt thôi, và khi đứng dậy, cô để mặc ánh mắt quét khắp người anh. “Nhất định rồi.”
Mấy từ đó đã thổi bay những đám mây dông mùa hè ra khỏi mắt anh. Anh nghiêng đầu. “Vậy để tôi chỉ cho em xem phòng ngủ của tôi trước nhé?” “Được thôi.”
Anh bước về phía cửa ra vào, rồi đột nghiên dừng lại và quay người nhìn cô chằm chằm. “Em sắp sửa mở miệng chê bai phải không?”
“Tôi chỉ đang có tâm trạng thôi. Đừng để ý.”
“Tôi cũng định thế đấy,” anh nói, giọng chứa một liều thuốc độc.
Phòng ngủ của anh có hai cái ghế mềm rộng rãi để đọc sách; đèn có chụp bằng kim loại uốn lượn; cửa sổ trên cao cho phép ánh sáng tràn vào nhưng không nhìn được cảnh tượng bên ngoài như những phòng còn lại của ngôi nhà, mang lại cho căn phòng không khí riêng tư sâu sắc. Một chiếc chăn lông vũ màu xám ngà phủ lên cái giường bệt - tấm chăn lông vũ rơi xuống sàn nhà gỗ tre bóng loáng còn nhanh hơn cả quần áo của họ.
Ngay lập tức, cô có thể đoan chắc anh đã quyết định sửa chữa những sai lầm cũ, mặc dù anh chẳng biết những sai lầm ấy là gì. Cô chưa bao giờ được hôn đắm đuối đến thế, được vuốt ve tận tình đến thế, bị kích thích tuyệt vời đến thế. Anh dường như chắc chắn rằng tất cả những gì anh cần làm chỉ là cố gắng hơn chút nữa. Thậm chí anh còn kiên nhẫn chịu đựng những nỗ lực giành quyền kiểm soát của cô. Nhưng anh vốn là người quen phục vụ người khác, và anh không đặt trái tim mình vào đó. Điều duy nhất đáng quan tâm là sự mãn nguyện của cô, và anh đã kìm nén sự thỏa mãn của bản thân để tiếp tục một màn trình diễn hoàn hảo tột độ khác trên thân thể cô. Nghiên cứu cẩn thận. Thực hiện hoàn hảo. Tất cả đều được tiến hành đúng theo quy tắc. Chuẩn xác như cách anh đã làm tình với hết thảy những phụ nữ khác trong đời anh.
Nhưng cô có quyền gì chỉ trích chứ khi cái phần cô mang lại cho quá trình này lại ít ỏi đến thế? Lần này cô thề sẽ giữ ý kiến ở yên trong lòng, và cuối cùng, khi đã nghĩ ngợi xong xuôi, cô lăn người gối lên khuỷu tay để đối mặt với anh.
Anh vẫn đang thở hào hển, và có ai mà không thế sau những gì anh vừa trải qua cơ chứ? Cô đập tay vào lồng ngực ướt đẫm mồ hôi vẫn còn nguyên lớp lông ngực tuyệt đẹp. “Ôi Chúa ôi, tôi đã nhìn thấy các vì sao!”
Hai hàng lông mày của anh nhíu lại. “Em vẫn không sung sướng à?”
Những mưu mẹo đọc suy nghĩ người khác của anh đã vượt quá tầm kiểm soát rồi. Cô vờ há hốc miệng. “Anh đùa đấy à? Tôi sướng điên lên rồi. Người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.”
Anh chỉ nhìn cô chằm chằm.
Cô lại ngã sấp vào ghế, rên rỉ. “Giá như tôi có thể đem bán anh được, thế nào tôi cũng kiếm được cả một gia tài. Đó chính là chuyện tôi nên làm với cuộc đời mình đấy. Đáng ra đó nên là mục đích của đời tôi, để...”
Anh nhảy ra khỏi giường. “Chúa ôi, Meg! Em muốn cái chết tiệt gì hả?”
Em muốn anh muốn em chứ không phải chỉ là làm cho em muốn anh. Nhưng làm sao cô có thể nói thế mà không khiến mình chẳng khác gì một cô nàng nữa si mê Beaudine? “Giờ thì anh mắc bệnh hoang tưởng rồi đấy. Mà anh vẫn còn chưa cho tôi ăn đâu.”
“Tôi sẽ không làm thế.”
“Chắc chắn là có chứ. Vì đó chính là điều anh vẫn làm. Anh chăm sóc mọi người.”
“Kể từ khi nào chuyện đó lại thành ra chuyện xấu vậy hả?”
“Chưa bao giờ.” Cô trao cho anh nụ cười run rẩy.
Anh sải bước vào trong phòng tắm, còn cô nằm ngửa giữa đống gối. Ted không chỉ quan tâm đến người khác mà anh còn thể hiện sự quan tâm đó bằng hành động. Thay vì mang đến cho anh ý thức về quyền lợi, bộ não thiên tài lanh lợi của anh lại hạ một lời nguyền bắt anh phải có bổn phận chăm sóc hết thảy mọi người và mọi chuyện anh quan tâm. Gần như anh chắc chắn là con người tốt đẹp nhất mà cô từng gặp. Và có lẽ là người cô đơn nhất. Phải gánh vác một gánh nặng như thế, ắt hẳn mệt mỏi lắm. Chẳng trách anh che giấu nhiều cảm xúc của mình như vậy.
Mà cũng có thể cô chỉ đang tìm cách hợp lý hóa cho cái hố sâu xúc cảm mà anh đã đào ra ngăn cách giữa cô và anh mà thôi. Cô không muốn biết rằng cách anh đối xử với cô cũng giống y hệt cách anh đối xử với tất cả người khác theo đuổi anh, mặc dù cô không thể tưởng tượng nổi anh lại tỏ ra thô lỗ với Lucy như với cô.
Cô hất cái chăn ra và rời khỏi giường. Ted khiến tất cả mọi người có cảm giác như thể anh có mối quan hệ đặc biệt chỉ với riêng mình họ. Đó là con thỏ lớn nhất trong cái mũ ảo thuật của anh.
Spence và Sunny tạm biệt Wynette nhưng vẫn chưa quyết định được gì hết. Dân thị trấn nửa nhẹ nhõm vì họ đã đi, nửa lại e dè sợ họ không quay lại, nhưng Meg chẳng lo lắng gì cả. Chừng nào Sunny còn tin rằng cô ta vẫn có cơ hội với Ted, chừng đó cô ta sẽ còn quay lại.
Ngày nào Spence cũng gọi điện cho Meg. Ông ta còn gửi một hộp khăn giấy xa xỉ, một đĩa đựng xà phòng và cái giá treo khăn xịn nhất của công ty Viceroy. “Cuối tuần này tôi sẽ đưa cô bay tới L.A.,” ông ta nói. “Cô có thể làm hướng dẫn viên cho tôi, giới thiệu tôi với bố mẹ cô và một số bạn bè của họ. Chúng ta sẽ vui vẻ lắm cho xem.”
Cái tôi của ông ta quá lớn để có thể hiểu được sự cự tuyệt của người khác, và càng ngày càng khó kiểm soát được sợi dây đang không ngừng trở nên mong manh hơn ngăn cách giữa nỗ lực giữ khoảng cách và tránh chọc tức ông ta. “Chà, nghe tuyệt đấy, Spence, nhưng hiện tại họ đều vắng mặt khỏi thành phố rồi. Có lẽ để tháng sau đi.”
Ted cũng vướng công việc phải đi xa, và Meg không thích thú gì khi cô nhớ anh biết bao nhiêu. Cô cố gắng tập trung tìm cách bình ổn lại cảm xúc của mình và nỗ lực lấp đầy ví tiền bằng cách tận dụng thời gian rảnh trên xe đồ uống lúc đợi các tay golf chơi xong một lỗ. Cô tìm thấy một cửa hàng đồ trang sức trên Internet có dịch vụ giao hàng miễn phí. Với các dụng vụ và nguyên liệu đã mua được, cộng thêm mấy món đồ cũ kỹ cô kiếm được trong thùng rác, cô làm việc cạnh các vị khách, kết được một chiếc vòng cổ và một đôi hoa tai.
Sau hôm hoàn thành các sản phẩm này, cô đeo chúng lên và ngay buổi sáng, nhóm phụ nữ chơi đấu bốn đầu tiên đã chú ý đến chúng. “Tôi chưa nhìn thấy đôi hoa tai nào giống như thế này,” người phụ nữ duy nhất trong nhóm uống Diet Pepsi nhận xét.
“Cảm ơn. Tôi vừa làm xong đấy.” Meg gỡ chúng ra khỏi tai và giơ lên cao. “Mấy cái hạt ấy là san hô Sherpa Tây Tạng đấy. Khá lâu đời rồi. Tôi thích cái cách màu sắc bị phai mòn.”
“Cái vòng cổ kia thì sao?” một phụ nữ khác hỏi. “Trông nó đặc biệt quá.”
“Nó là ống đựng kim Trung Quốc đấy,” Meg nói. “Của người Hoa ở Đông Nam Á. Hơn trăm năm tuổi đời rồi.”
“Cứ thử tưởng tượng đến chuyện được sở hữu một món đồ như thế mà xem. Cô có bán sản phẩm của cô không?”
“Chúa ôi, quả thật tôi chưa tính đến chuyện đó.” “Tôi muốn có đôi hoa tai này,” Diet Pepsi nói. “Cái vòng cổ giá bao nhiêu vậy?” một tay golf khác hỏi. Cứ như vậy, cô đã bắt đầu kinh doanh rồi.
Phụ nữ thích được sở hữu một món nữ trang đẹp nhưng càng thích hơn khi nó là một món đồ tạo tác mang tính lịch sử, và đến cuối tuần sau, Meg đã bán được ba món nữa. Cô tuyệt đối trung thực về độ tin cậy của sản phẩm, và mẫu thiết kế nào cũng được cô đính kèm một tấm card ghi rõ lai lịch của nó. Cô ghi chú rõ vật liệu nào là đồ cổ đích thực, vật liệu nào có thể là đồ sao chép, và tùy theo đó mà cô điều chỉnh giá cho phù hợp.
Nghe nói về việc làm của cô, Kayla bèn đặt vài món ký gửi tại cửa hàng đồ cũ của cô nàng. Mọi chuyện gần như tiến triển quá thuận lợi.
Sau hai tuần dài vắng mặt, Ted xuất hiện tại nhà thờ. Cơ hồ anh còn chưa kịp vào hẳn bên trong cửa thì họ đã lột quần áo của nhau rồi. Cả hai người chẳng ai có đủ kiên nhẫn leo qua cái cầu thang dẫn tới căn phòng nóng nực dành cho dàn đồng ca. Thay vào đó, họ ngã xuống cái trường kỷ mới được cô cứu thoát khỏi cái thùng rác ở câu lạc bộ. Ted bật rủa khi đập phải tay ghế đan bằng mây, nhưng anh cũng chẳng mất nhiều thời gian để quên đi sự thiếu thoải mái và dồn toàn bộ trí lực bù đắp những thiếu sót bí ẩn trong kỹ thuật làm tình của anh.
Như bao lần khác, cô đành chịu khuất phục trước anh. Họ lăn từ trên đi văng xuống sàn nhà cứng. Quạt trần khuấy động không khí trên cơ thể trần trụi của họ trong lúc anh tiến hành mọi công đoạn trong cuốn băng video hướng dẫn làm tình mà ắt hẳn anh đang bật trong tâm trí. Ánh đèn nhá lên, một hình vòng cung quét ngang qua trần nhà thiếc. Cô dính chặt vào anh. Cầu xin. Ra lệnh. Đầu hàng.
Khi họ đã xong, anh có vẻ vừa như đã bị vắt kiệt lại vừa như hơi cáu kỉnh. “Như thế đã đủ làm em mãn nguyện chưa?”
“Lạy Chúa lòng lành, có chứ!”
“Chết tiệt thật. Năm lần đấy! Và em đừng có tìm cách phủ nhận.” “Đừng có đếm những cơn cực khoái của em nữa.”
“Anh là kỹ sư mà. Anh thích thống kê.”
Cô mỉm cười thúc khuỷu tay vào người anh. “Giúp em mang giường xuống dưới tầng đi. Trên đấy nóng như thiêu không sao ngủ được.”
Lẽ ra cô không nên khơi chủ đề này lên, vì anh đã nhảy ra khỏi đi văng. “Ở nơi này thì chỗ nào mà chẳng nóng như thiêu. Mà đó có phải giường đâu, nó là một cái đệm chết tiệt có lẽ sẽ ổn cả nếu chúng ta đang ở tuổi mười chín, nhưng chúng ta nào có phải vậy.”
Cô phớt lờ màn kêu ca rất không-giống-Ted của anh để thưởng thức hình dáng cơ thể không chút che lấp của anh. “Cuối cùng em cũng có đồ nội thất rồi, vậy nên đừng có than vãn nữa đi.”
Phòng thay đồ nữ dạo gần đây mới được tân trang lại, vậy nên cô có thể vơ vét được các đồ không dùng nữa. Mấy món đồ bện bằng mây đã cũ mòn và cây đèn cũ trông vô cùng hòa hợp với ngôi nhà thờ của cô, nhưng dường như anh chẳng bị ấn tượng. Một mẩu ký ức lôi cô ra khỏi cuộc nghiên cứu bằng thị giác, và cô dậy khỏi sàn. “Em đã nhìn thấy ánh sáng.”
“Thật mừng khi nghe thấy thế.”
“Không đâu. Khi chúng ta tiến vào nhau...” Khi anh tiến vào trong em. “Em đã nhìn thấy ánh đèn pha. Em nghĩ ai đó đã lái xe đến nhà thờ.”
“Anh chẳng nghe thấy gì cả.” Nhưng anh cũng kéo quần lên và bước ra ngoài nhìn ngó. Cô bám theo anh nhưng chỉ nhìn thấy chiếc xe của cô và cái xe tải của anh.
“Nếu có ai ở đây thì họ cũng biết điều mà rời đi rồi,” anh nói.
Cô cảm thấy bồn chồn lo lắng khi nghĩ đến chuyện có lẽ có ai đó đã thấy họ ở cùng nhau. Cô đã được phép giả vờ yêu Ted. Nhưng cô không muốn bất kỳ ai biết được chuyện đó có thể ở trên mức giả vờ.
Quan hệ tình dục với một người tình huyền thoại không được mỹ mãn như cô mong muốn, nhưng hai ngày sau, cô đã bán được món đồ đắt giá nhất của mình, một viên ngọc xanh La Mã được bọc giữa vành bạc cao cấp, sử dụng một kỹ thuật mà cô học được từ một người thợ bạc ở Nepal. Cuộc sống của cô trôi đi quá mức suôn sẻ, và cô gần như nhẹ cả người khi rời khỏi câu lạc bộ tối hôm sau, trước khi phát hiện ra ai đó đã rạch lên chiếc Rustmobile.
Vết xước dài và sâu, chạy từ cái chắn bùn đằng trước tới cốp đằng sau, nhưng cân nhắc đến tình trạng ọp ẹp toàn diện của chiếc xe, khó có thể coi đây là một thảm họa. Sau đó thì những cái xe khác bắt đầu rú còi inh ỏi lên với cô một cách vô duyên vô cớ. Cô không đoán được có chuyện gì mãi cho tới lúc ngó thấy mấy mẩu giấy dán thô tục gắn ở thanh hãm xung đuôi xe.
Em không miễn phí nhưng em rất rẻ
Kẻ ti tiện mút. Em thì nuốt hết.
Ted tìm thấy cô đang cúi người trong bãi đậu xe của nhân viên, cố tìm cách lột những mẩu giấy dán ghê tởm kia đi. Cô không định la hét, nhưng cô không kiềm chế được. “Sao lại có người làm chuyện này cơ chứ?”
“Vì họ là những kẻ đáng ghê tởm. Này. Để anh.”
Vẻ dịu dàng của anh khi anh đẩy cô sang bên khiến cô gần như buông lỏng. Cô chộp lấy một cái khăn giấy trong ví và xì mũi ầm ĩ. “Em không coi làm thế là đùa.”
“Anh cũng không,” anh đáp.
Cô quay người tránh đi trong lúc anh bắt đầu lột bỏ một cách có phương pháp các mép mẩu giấy thứ hai.
“Người dân thị trấn này thật hèn hạ,” cô nói. “Bọn trẻ đấy. Tuy nhiên điều đó vẫn không bào chữa được chuyện này.”
Cô khoanh tay trước ngực, ôm lấy người. Mấy vòi phun nước đang tưới cho các thảm hoa. Cô xì mũi lần thứ hai.
“Này, em đang khóc đấy à?” anh hỏi.
Không hẳn là cô đang khóc, nhưng cũng gần như thế. “Em không phải người hay khóc. Chưa bao giờ như thế. Sẽ không bao giờ như thế.” Cô chẳng mấy khi khóc, cho mãi tới tận vài tháng gần đây.
Anh ắt hẳn không tin cô, vì anh đã nhổm dậy, đặt tay lên vai cô. “Em đã kiên nhẫn chịu đựng Arlis Hoover, em đã kiên nhẫn chịu đựng anh. Em có thể xử lý chuyện này mà.”
“Chỉ là, nó quá... kinh tởm.”
Anh hôn lướt lên tóc cô, “Nó chỉ cho thấy đứa trẻ nào đã làm chuyện này là người như thế nào thôi.”
“Có lẽ không phải đứa trẻ nào làm. Ở đây có rất nhiều người không thích em.”
“Càng ngày càng ít hơn rồi,” anh khẽ khàng nói. “Em đã dũng cảm đối đầu với tất cả mọi người, và vì thế mà em đã phần nào dành được sự tôn trọng.”
“Em chẳng biết sao em lại bận tâm làm gì.”
Vẻ mặt anh càng lúc càng dịu dàng khiến cô chỉ muốn òa lên khóc. “Bởi vì em đang cố gắng gây dựng một điều gì đó cho bản thân,” anh nói. “Mà không nhận sự giúp đỡ từ bất cứ ai.”
“Anh đã giúp em.”
“Như thế nào?” Anh thả tay xuống, một lần nữa nản lòng với cô. “Em chẳng để anh làm gì hết. Thậm chí em còn chẳng để anh đưa em ra ngoài ăn tối.”
“Bỏ qua một bên chuyện Sunny Skipjack đang thèm khát anh, em không cần tất cả mọi người trong thị trấn này biết được rằng một kẻ tội lỗi như em lại đang quan hệ với ngài thị trưởng thánh thiện của họ.”
“Em đang hoang tưởng đấy. Lý do duy nhất anh kiên nhẫn chịu đựng chuyện này là vì anh đã vắng mặt ở thị trấn suốt hai tuần vừa rồi.”
“Giờ khi anh đã trở lại cũng sẽ chẳng có gì thay đổi hết. Mối quan hệ bí mật của chúng ta sẽ vẫn cứ giữ nguyên theo cách đó.”
Anh tạm thời bỏ qua chủ đề này và mời cô tối đó tới chỗ anh thưởng thức một bữa ăn riêng tư. Cô chấp nhận lời mời của anh, nhưng ngay khi cô vừa đến nhà anh, anh đã lôi cô lên trên tầng và bắt đầu những trò chơi tình dục tỉ mỉ, được tính toán kỹ lưỡng của anh. Đến cuối cùng, anh đã làm thỏa mãn mọi tế bào trong cơ thể cô mà không chạm đến bất cứ phần nào trong tâm hồn cô. Chuẩn xác y như nó nên như thế, cô tự nhủ.
“Anh là thầy phù thủy,” cô nói. “Anh đã làm em vĩnh viễn chẳng màng đến những người đàn ông khác nữa rồi.”
Anh ném chăn lại, thả đôi chân rắn chắc qua mép giường và rồi biến mất.
Một lúc sau, cô tìm thấy anh trong bếp. Cô đã choàng cái áo phông đen bị anh bỏ lại ra ngoài quần lót, nhưng vẫn để mớ quần áo còn lại của cô vứt bừa bãi giữa chiếc chăn lông vũ trên sàn phòng ngủ của anh. Mái tóc nâu sẫm của anh bị cô lùa tay làm rối tung lên, anh vẫn để ngực trần, đi chân trần và chỉ mặc độc cái quần soóc. Cô ngẫu nhiên biết được cái quần đùi của anh đã nằm lẫn giữa đống ga đệm rồi.
Anh đang cầm một chai bia trong tay, còn chai thứ hai đang chờ sẵn cô trên quầy bếp. “Anh không giỏi bếp núc đâu,” anh nói, trông vừa đẹp đẽ vừa có vẻ dằn dỗi.
Cô rời ánh mắt khỏi ngực anh. “Em không tin anh đâu. Anh làm chuyện gì cũng giỏi.” Cô chẳng kiêng dè gì mà cứ nhìn thẳng vào đũng quần anh, với một nỗ lực đáng buồn để đền bù cho vẻ thất vọng của cô. “Và ý em là tất cả mọi chuyện ấy.”
Anh có thể đọc được suy nghĩ của cô, và anh giễu cợt. “Nếu anh không đạt được các tiêu chuẩn của em thì anh xin lỗi nhé.”
“Anh chỉ hoang tưởng, và em đói rồi đấy.”
Anh tì hông lên bệ rửa, vẫn chưa hết vẻ sưng sỉa. “Cứ chọn trong tủ lạnh xem em thích gì, và có lẽ anh sẽ rã đông món đó cho.”
Anh hẳn chẳng bao giờ nói năng thô lỗ như thế với bất kỳ người phụ nữ nào khác, và cô thấy lòng phơi phới. Khi cô di chuyển ra sau đảo bếp, cô định khơi chuyện về cuộc đấu giá, nhưng vì giới truyền thông quốc gia vừa khiến cho tiền đặt giá đã vượt qua chín nghìn đô, cô không thể tỏ ra xấu tính đến thế được.
Tủ lạnh của một người đàn ông cho biết rất nhiều về con người anh ta. Cô mở cửa tủ ra, quan sát những giá kệ bằng kính sáng lấp lánh đựng sữa hữu cơ, bia, phô mát, thịt băm và mấy ngăn trữ thức ăn được dán nhãn gọn gàng. Liếc nhìn vào ngăn đá, cô thấy thêm nhiều hộp trữ đồ nữa, những món ăn hữu cơ đắt tiền đóng đá và kem chocolate. Cô nhìn anh. “Đây trăm phần trăm là tủ lạnh của một cô nàng.”
“Tủ lạnh của em cũng giống như thế này à?”
“Chà, không. Nhưng nếu em mà là một phụ nữ tốt đẹp hơn thì hẳn là sẽ thế.”
Khóe miệng anh nhếch lên. “Chắc là em hiểu rõ anh không hẳn là người dọn dẹp và chất đồ vào nó đấy chứ?”
“Em biết Haley giúp anh mua đồ tạp hóa, và em cũng thích có trợ lý riêng.” “Cô bé không phải trợ lý riêng của anh.”
“Đừng có nói thế với cô bé nhé.” Cô lôi hai hộp đồ dán nhãn và thời hạn, khoai lang và giăm bông. Mặc dù không giỏi nấu nướng nhưng nhờ những người quản gia luôn kiên nhẫn chịu đựng đám trẻ nhà Koranda phá phách căn bếp của họ, cô vẫn thành thạo hơn cả hai bậc cha mẹ của cô.
Cô cúi người về phía đáy tủ, tìm rau xanh. Cửa ra vào mở ra và cô nghe thấy tiếng gót giày gõ trên sàn nhà gỗ tre. Cảm giác bất an râm ran khắp người cô. Cô vội đứng thẳng dậy.
Francesca Day Beaudine sải bước vào trong phòng và mở rộng vòng tay. “Teddy!”
Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo - Susan Elizabeth Phillips Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo