Chương 12: Lời Thề
Nếu tất cả mệt mỏi của anh đều là vì em
Làm sao em có thể
Không thương xót vì vẻ sương gió của anh.
Nếu mọi gian khổ trên đời anh đều đã trải
Sao em có thể
Không thương xót vì trái tim hao gầy của anh
Bọn họ nói, anh như già đi
Cứng rắn như đá và cực kỳ lãnh khốc
Lại không ai biết, em vẫn là
Nơi mềm mại nhất trong đáy lòng anh
Đầy nước mắt và không thể chạm tới.
Không còn mặc theo năm tháng, gặp phải bất cứ chuyện gì đều có thể vứt bỏ mọi thứ, không để ý đến hậu quả mà tránh đi, tìm một nơi không người hoặc nơi xa lạ để phiền muộn dần tiêu tan, quên đi chuyện đã xảy ra. Diệp Tiểu Du không thể, cuộc thi vẫn đang tiến hành, ngày nào cũng rất bận rộn, cô lại là giám khảo, phải tập trung tất cả tinh thần để đối mặt, cuộc thi cạnh tranh gay gắt, chỉ chút sai sót sẽ gây ra đủ tranh cãi. Cô mệt muốn chết nhưng vẫn cố kiên trì, buổi họp mỗi đêm đều được khen ngợi, tuyên dương.
Lê tấm thân mệt mỏi trở về khách sạn, Kỷ Dược Phi đã bế Diệp Nhi đợi. Diệp Nhi ngủ sớm, gục trong lòng Kỷ Dược Phi ngủ thật ngon lành. Mấy hôm nay, Kỷ Dược Phi tạm gác mọi công việc, toàn tâm toàn ý gách vác nỗi lo nơi hậu phương cho cô – chăm sóc Diệp Nhi. Thật ra vẫn có thể tìm người đến trông nhưng có ai thích hợp hơn cha của Diệp Nhi đây?
Kỷ Dược Phi thông minh không hề nhắc tới chuyện giữa cô và Trọng Khải, anh chỉ đang đợi, lặng yên chờ cô chủ động nói, chờ cô trở lại bên anh.
Cha mẹ Trọng Khải vẫn gọi điện đến hỏi thăm ân cần, Viện Viện ngày nào cũng nhắn tin nói bóng nói gió, ngay cả mẹ cô ở nơi trấn nhỏ cũng gọi điện đến khuyên nhủ. Một khắc, tất cả cánh cửa đều mở ra với cô, chỉ có cô như người đi lạc không biết mình nên đi đâu.
Vì bận rộn nên cô không có nhiều thời gian để suy nghĩ, cũng có chút tâm thế của đà điểu, cứ vùi mình vào cát, coi như không có chuyện gì xảy ra. Không ai có thể chỉ lối dẫn đường cho cô, càng không có án lệ[1] để có thể đối chiếu, khi không thể làm rõ điều gì thì đành giữ nguyên hiện trạng vậy.
Đêm khuya yên tĩnh, rửa mặt rồi ngủ thẳng một giấc, tâm hồn bình thản, lại nhớ đến Trọng Khải, anh không về lại Pháp, cũng chưa về nhà ở New Jersey, anh khóa điện thoại di động, mail cũng không mở, dường như anh đang cố ý trốn tránh. Người luôn mặt lạnh như băng, tính tình như gỗ, giờ nhất định sẽ càng thêm nặng nề hơn.
Cô như đao phủ, tàn nhẫn lấy đi nụ cười cuối cùng của anh. Liệu anh có hối hận vì đã gặp gỡ cô không?
Nghĩ đến anh, lại không nhịn được thở dài.
Kỷ Dược Phi hiểu cô thương con gái, buổi tối sẽ luôn đưa Diệp Nhi về đây ngủ với cô.
Mỉm cười đến gần Kỷ Dược Phi, hôn trộm Diệp Nhi đang ngủ say, hai người lên lầu.
– Còn mấy ngày nữa thì cuộc thi kết thúc?
Kỷ Dược Phi khẽ đặt Diệp Nhi lên giường, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rồi hỏi.
Cô uống một ngụm nước, xoa bóp bả vai đau nhức, vẫn rất đau, cơ thể mỏi mệt:
– Ngày kia là kết thúc, ban tổ chức muốn mọi người sang Áo chơi. Em dẫn cả Diệp Nhi nên không tiện, từ chối rồi.
– Diệp Nhi có thể để anh trông, em cứ đi chơi mấy ngày cho thoải mái!
– Không thể để sếp tổng như anh cả ngày không đi làm được, đã lâu rồi em cũng không có thời gian cho con, giờ nó mới nên thân thiết với anh, mấy ngày nữa sẽ lại quấy thôi. Lớn như vậy nhưng rất ít khi con xa em, trừ phi daddy của nó…
Cô vội dừng lại, trừ phi theo Trọng Khải đi Los Angeles hay New York hoặc các thành phố khác thì rất ít khi Diệp Nhi rời khỏi cô, quấn cô nửa bước cũng không rời. Lúc đi học ở trường, bọn họ mang Diệp Nhi đến phòng nghiên cứu của Trọng Khải, hai người cùng nhau trông con bé. Lúc này, cô bỗng rất nhớ Trọng Khải, nhớ đến tim cũng như sắp khóc.
Thấy cô đang nói lại dừng lại, anh đều để ý cả. Cô ở trước mặt anh nhưng tâm tư hoảng hốt, chẳng biết đã lơ đãng đến phương nào. Trước kia cô không như vậy, trong mắt cô chỉ có anh.
Sợ nói chuyện khiến Diệp Nhi thức giấc, Kỷ Dược Phi cầm tay Diệp Tiểu Du, kéo cô ra ngoài hành lang, nương theo ánh sao để nhìn gương mặt của cô:
– Tiểu Du!
– Vâng!
– Bây giờ trông em đẹp hơn năm năm trước rất nhiều.
Anh dùng ánh mắt dịu dàng vuốt ve gương mặt cô.
Cô đỏ mặt, cúi đầu.
Kỷ Dược Phi mỉm cười:
– Em không biết anh vui đến thế nào đâu, có thể lại ở bên em, còn cả có Diệp Nhi nữa, em không biết em đã khiến anh vui mừng, cảm động cỡ nào đâu. Anh nói rất thật lòng, anh yêu em, Tiểu Du.
Những lời này cô đã si ngốc chờ đợi suốt 12 năm, cô nên mừng rỡ như điên, nên vui sướng lâng lâng, nhào vào lòng anh, kết quả, cô lại chẳng có chút phản ứng nào.
– Tiểu Du.
Kỷ Dược Phi gọi.
Cô ngẩng đầu lên.
– Em có thể ở lại không, đừng đi nữa. Giờ bất kì trường đại học nào trong nước cũng đều tranh nhau để mời được em, em sẽ có đất dụng võ. Nơi này em có người thân, còn có anh nữa, ở lại đi, được không?
Anh tha thiết, chân thành, thâm tình hỏi cô. Bóng đêm đẹp như vậy, anh đột nhiên không muốn đợi cô chủ động, rất muốn biết trước đáp án của cô.
Cô yên lặng, không gật đầu cũng không lắc đầu.
– Tiểu Du, em còn do dự điều gì? Anh thấp thỏm bất an hỏi lại.
– Em?
Cô như bị lạc mất phương hướng, không biết nên nói gì.
– Nói ra đi, không sao đâu, chúng ta cũng không phải là mới quen, có vấn đề gì có thể cùng nhau giải quyết.
Diệp Tiểu Du cắn môi, chần chừ một hồi nhưng vẫn nói:
– Em không biết Trọng Khải đang ở đâu?
Kỷ Dược Phi biến sắc, mất mát xoay người đi, nhìn về phía bóng đêm mịt mờ:
– Tại sao không hỏi?
– Em không liên lạc được với anh ấy.
– Tiểu Du, anh đứng trước mặt em nhưng lòng em lại nghĩ đến người khác. Trước kia, ở trước mặt anh ấy, có phải em cũng tâm tâm niệm niệm đến anh như bây giờ?
Ở trước mặt Trọng Khải, nếu cô có chút thất thần, anh sẽ mang lại cho cô những niềm vui khác, làm cho cô vội vã đuổi theo anh, không có bất kỳ thời gian nào để nghĩ đến ai khác. Mỗi ngày ở bên Trọng Khải đều rất vui, rất khác biệt, được người nhà anh cưng chiều, được đồng nghiệp, học sinh của anh tôn trọng, càng được Trọng Khải chiều chuộng, yêu thương, cô không khỏi tự cảm thấy mình là đáng quý.
– Hình như em vẫn còn quan tâm đến anh ấy.
Anh quay đầu, ôm lấy mặt cô, không thích sự im lặng của cô, đột nhiên hỏi.
– Anh ấy là chồng em.
Nhìn bầu trời thành phố về đêm, cô nói xa xăm. Giờ Trọng Khải đang ở dưới bầu trời thế nào?
– Vậy còn anh? Tiểu Du, chồng trước sao?
Trong đêm tối, anh cười thật cô đơn, buồn bã.
– Không! Em chỉ là, chẳng qua là…
Chỉ là cái gì? Cô cũng không biết? Cô lắp bắp nói không ra lời, dường như đứa trẻ bị lộ bí mật, vừa chột dạ vừa bối rối.
– Tiểu Du!
Anh đột nhiên ôm lấy cô:
– Chẳng qua là vì em đã quen, quen có anh ấy ở bên cạnh. Sau này em ở lại, có anh yêu em, còn có Diệp Nhi, em sẽ quên đi những thói quen đó. Em rất lương thiện, sợ anh ấy sống không tốt đúng không? Tiểu Du, mỗi người sẽ tự có cách thức thích nghi với cuộc sống, rồi sẽ tốt thôi.
Cô vùi mình trong vòm ngực vững chãi của anh, để mặc anh ôm lấy mình.
Kỷ Dược Phi đẩy cô ra, mỉm cười, giọng nói trầm thấp như thứ rượu thuần ngọt lành:
– Tiểu Du, trong giấc mơ của anh cũng chính là như vậy, em ở trong lòng anh, anh say mê hôn em.
Anh vừa nói, môi vừa tiến tới sát cô.
Nụ hôn của anh, lúc trước sẽ luôn khiến cô thất thần, đỏ mặt.
Diệp Tiểu Du nhắm mắt lại, đến khi vừa chạm vào lại đột nhiên đẩy anh ra! Kỷ Dược Phi bị bất ngờ, cũng lùi về mấy bước.
Anh chớp mắt, hoảng sợ nhìn cô.
– Dược Phi, thật xin lỗi.
Cô ôm đầu, vẻ mặt mê loạn nhưng lại giống như đã hiểu ra điều gì, áy náy nhìn Kỷ Dược Phi.
Trong nháy mắt ấy, thói quen cũng được, di tình biệt luyến cũng được. Cô phát hiện, cô chỉ thích nụ hôn của Trọng Khải, chỉ thích vòng tay của Trọng Khải, không thể tiếp nhận được ai khác ngoài Trọng Khải động chạm đến, Kỷ Dược Phi cũng không.
Trước khi 25 tuổi, người cô yêu sâu đậm là Kỷ Dược Phi nhưng giờ cô thay đổi, cô đã tìm được đáp án của lòng mình, cô đã yêu Trọng Khải. Mặc dù cô chưa bao giờ nói với anh nhưng tình yêu đã khắc vào tâm khảm, như bị trúng tà, bất tri bất giác đã bị vây hãm.
Năm năm bầu bạn, không chỉ là che gió chắn mưa, tình yêu của anh đã đem đến cho cô một thế giới mới, khiến cho cô không bị biến thành một oán phụ.
Anh yêu cô, cô cũng đã yêu anh, chẳng qua là cô không phát hiện ra mà thôi. Nhưng giờ cô đã tỉnh táo.
Diệp Tiểu Du áy náy nhìn Kỷ Dược Phi, không muốn anh phải đem chân tình ra rồi chẳng được đền đáp nhưng tình yêu không phải là lòng thương hại. Cô không thể miễn cưỡng được. Cô muốn ích kỷ một chút, nước mắt ánh lên, giọng nói run rẩy:
– Dược Phi, em đã không thể quay về bên anh được nữa rồi. Dù lý trí nói cho em biết, nếu em trở về bên anh, chúng ta sẽ thật viên mãn. Nhưng quá nhiều chuyện xảy ra, cuộc sống năm năm bên Trọng Khải em không thể quên, trong lòng em đều chỉ có anh ấy, xin lỗi, em không thể quay đầu nữa rồi.
– Tiểu Du, tại sao? Những gì anh ấy cho em, anh đều có thể cho em.
Kỷ Dược Phi hoảng hốt nắm chặt tay cô.
– Không giống, nếu như bây giờ anh ở New Jersey, thấy em mang thai rồi đuổi theo em, em nhất định sẽ quay về theo anh. Anh không biết cuộc hôn nhân của em và Trọng Khải thực sự bắt đầu là sau khi Diệp Nhi chào đời. Đối với chúng ta, đó là cơ hội cuối cùng, nhưng đã lỡ mất rồi.
– Không, Tiểu Du!
Kỷ Dược Phi đau khổ nhìn cô:
– Em không thể mang đến cho anh một kỳ tích rồi lại nói với anh đó là giả dối được.
– Dược Phi!
Cô khẽ cười:
– Không có kỳ tích, mọi chuyện đều do con người cố gắng mới có được. Em yêu anh ngần ấy năm, từ khi 12 tuổi, thậm chí vì anh mà cố ý thi tốt nghiệp không tốt, anh khiến em thất thố, xảy ra tai nạn xe cộ nhưng chúng ta vẫn không thể làm đối phương hiểu được tâm ý của nhau. Đây chính là ý trời, không có cách nào cả, Dược Phi.
Nhìn vẻ kiên quyết của cô, Kỷ Dược Phi bất lực trong bóng đêm. Năm năm trước, anh không giữ được cô, năm năm sau anh vẫn không giữ được cô. Hai vai run rẩy, anh thất bại khóc:
– Vì Diệp Nhi, em cũng không làm được sao?
– Diệp Nhi từ khi chào đời đã vô cùng hạnh phúc, chưa từng thiếu tình thương của cha, anh có thể thấy Trọng Khải yêu con bé cỡ nào. Thậm chí vì chuyên tâm chăm sóc Diệp Nhi, mấy năm nay tụi em đều không sinh con.
– Đều là anh không tốt, anh không tốt!
Thua, thất bại thảm hại, Kỷ Dược Phi đau lòng lẩm bẩm.
Cô khẽ ôm lấy anh từ phía sau:
– Dược Phi, không phải anh ngu ngốc. Chỉ là chúng ta không có duyên phận, bỏ qua hết lần này đến lần khác. Nhưng em vẫn muốn cảm ơn anh, cảm ơn anh đã mang Diệp Nhi đến cho em,
Sau đó buông tay, từ giờ khắc đó lòng cô bình thản như gió, không còn trở ngại gì nữa.
Anh quay người:
– Nếu em không tìm được Trọng Khải, em sẽ trở về sao?
Biết rõ đáp án nhưng anh vẫn không cam lòng hỏi.
– Không đâu, em sẽ ở lại New Jersey làm việc, mang cả Diệp Nhi đi, con bé thích khí hậu, ẩm thực của nơi đó. Nhưng nếu con bé thích Trung Quốc, em sẽ đồng ý để nó ở bên bên anh. Với Diệp Nhi mà nói, anh là cha, em là mẹ, đây là sự thật. Mà Dược Phi, anh vĩnh viễn là anh Kỷ của em, em muốn thường xuyên được nghe tin tức về anh, biết anh có ổn hay không, biết anh ở dưới bầu trời nào, có được không?
Nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, sao anh có thể ngu ngốc để cô đi yêu người khác như vậy?
– Có thể không được sao? Diệp Nhi ở Mỹ, anh sẽ thường xuyên qua thăm mẹ con, nếu con ở Trung Quốc, em hãy cứ về thăm cha con anh. Nếu Trọng Khải không tốt với em, nhất định phải nhớ, cánh cửa này sẽ luôn rộng mở chào đón em.
Lòng chua xót gật đầu:
– Anh Kỷ, đừng cô đơn như vậy, trên đời này sẽ còn có người thích hợp với anh hơn em.
– Đúng thời gian gặp được đúng người. Anh đã bỏ lỡ, kiếp này cũng đã trôi qua. Đừng lo lắng cho anh, giờ anh có Diệp Nhi, có lẽ anh sẽ lo lắng, quan tâm đến con nhiều hơn.
Anh cười khổ, tự an ủi mình.
– Dược Phi…
Cô không biết khuyên thế nào, khúc mắc chỉ có thể tự mình gỡ, khi đã không còn tình yêu, cô chỉ có thể ở một nơi xa lặng lẽ dõi theo nhưng sẽ không đến gần.
– Tiểu Du, anh yêu em.
Anh ôm chặt cô, sau này không còn bất kỳ cơ hội nào để nói nữa.
– Về đi thôi, tìm Trọng Khải của em đi.
– Vâng, anh Kỷ, Diệp Nhi tạm thời ở lại bên anh được không?
Không nỡ để anh cô đơn một mình, những lời nói trẻ con ngây ngô của Diệp Nhi có thể mang lại chút an ủi cho anh.
Hiểu được tâm ý của cô:
– Được, anh sẽ chăm sóc con gái cẩn thận, em yên tâm đi đi thôi!
– Được!
Cô muốn đi, cô tin tưởng ở ngôi trường xinh đẹp này, cô nhất định sẽ tìm được giấc mơ thuộc về mình.
Mùa hè New Jersey nóng bức nhưng cũng thật mê hoặc, trẻ con được nghỉ học mặc áo phông rộng cưỡi xe đạp chạy khắp núi đồi, chạy khắp trên những con đường có độ dốc thoai thoải, dang hai tay phóng xe như gió, người đi đường thấy vậy vội tránh ra. Hàng cây trải dài ven đường với những phiến lá vàng óng ánh, cây nào cây nấy như sáng lấp lánh, ngay cả lớp cỏ xanh dưới tàng cây cũng được phủ đầy lớp lá vàng. Nhà bên đường có đứa trẻ đang nghịch nước trên sân cỏ, nước chảy ào ào. Những bụi cây trồng bên hàng rào mỗi nhà đang độ um tùm, những đóa hoa vàng rỡ đang phủ đầy.
Buổi chiều, nước rửa trôi đi khí trời nóng bức ngoài ban công, mặc chiếc váy rộng, tay cầm tách trà lạnh và một cuốn sách, nằm trên chiếc ghế rộng rãi, nhìn núi non trùng điệp xa xa rồi lại nhìn mấy trang sách, thoải mái hưởng thụ ngày hè nhàn nhã.
Tiếng phanh xe từ bên đường truyền tới, Diệp Tiểu Du khẽ mỉm cười nhưng không đứng dậy. Một tháng sau khi trở về từ Bắc Kinh, cô đã thuê người về sửa lại vườn hoa, sân cỏ, lại sửa sang lại nội thất căn nhà một lượt, viết hai bài luận văn, ngày nào cũng lên mạng trò chuyện với Diệp Nhi và Kỷ Dược Phi hai tiếng, còn nhận đi dạy ở Yale. Cô bận rộn đến mệt mỏi, vừa lên giường là đã chìm vào giấc ngủ.
Về phần người nào đó, cô để cho anh phiêu bạt, cuối cùng có một ngày anh sẽ lại quay về. Nơi này là nhà của anh và cô, cho dù cô rời đi, anh vẫn sẽ về đây, nơi ghi dấu những kỉ niệm của hai người. Chẳng qua là bây giờ anh không dám đối mặt mà thôi.
Anh thực sự rất yêu cô, yêu đến bao dung, yêu đến lo lắng. Con người lạnh lùng đạm mạc như gió, là vì cô mà biến thành ngọn lửa rực rỡ, sao cô có thể không động lòng.
Cửa dưới lầu mở ra, tiếng bước chân đang đi lên lầu.
Cô để quần áo ở trên giường trong phòng, là để chuẩn bị tắm xong sẽ mặc, rõ ràng như vậy, bất kỳ ai đi vào nhìn một cái cũng sẽ thấy.
Quả nhiên, cô nghe được tiếng thét kinh hãi, sau đó là tiếng bước chân bối rối chạy ra khỏi phòng, cửa các phòng bật mở rồi lại đóng lại, xuống lầu. Sau đó, một bóng dáng cao lớn in lên sách của cô.
Cô cười khẽ rồi quay đầu lại, “Hi, đã về rồi!” Giống như những hoàng hôn trước kia, cô ở bên hành lang chờ anh về.
Khuôn mặt lạnh băng của người đàn ông tuấn tú ấy đang kích động, run rẩy. Đôi mắt màu lam như ánh lên giọt nước mắt, chỉ ngây ngốc đứng đó.
– Em….
Giọng nói của anh khàn khàn như đã mệt mỏi đi qua hết thiên sơn vạn thủy, không phải cô đang ở phương Đông thần bí đó sao?
Cô vẫn không đứng dậy nhưng ý cười càng sâu.
– Trọng Khải, sao thế? Chẳng lẽ anh không muốn thấy em?
Cô giả vờ thất vọng hỏi.
– Không phải vậy.
Cuối cùng anh đã có thể nói năng rõ ràng:
– Tại sao em lại ở đây?
Cô quay người, không để ý đến câu hỏi của anh. Ánh mắt thản nhiên nhìn về ngọn núi xa xăm, giọng nói thanh nhã, dịu dàng, từ tốn vang lên:
– Trọng Khải, bọn họ nói anh đến quá muộn, không phải là nam chính thực sự.
Ánh mắt anh buồn bã, đúng vậy, đi được nửa đường rồi anh mới xuất hiện, không thể so với 12 năm của Kỷ Dược Phi.
– Bọn họ còn nói, anh từng là gay, cảm giác có chút là lạ.
Anh thở dài, phút ban đầu bối rối, anh không cẩn thận yêu một nam sinh, yêu không sai nhưng đối tượng lại sai rồi. Đây là sự thật, anh thừa nhận.
– Bọn họ còn nói, anh không giống người Mỹ, gặp chuyện cũng không hỏi ý kiến của đối phương, tự mình quyết định, giống như cách trốn chạy của con quỷ nhỏ nhát gan.
Đợi tự cô nói ra lời chia tay sao? Anh không thể tiếp nhận được, quỷ nhát gan thì quỷ nhát gan.
– Bọn họ nói đúng, anh quả thật rất giống kẻ xen ngang chẳng ra gì.
Cô quay đầu lại, dùng ánh mắt khóa chặt anh lại. Một giây sau, cô nhẹ nhàng nói:
– Nhưng thật tiếc, em lại yêu kẻ xen ngang chẳng ra gì này.
Đầu Trọng Khải như nổ tung:
– Em…
Cô nói yêu?
Cô đứng lên, nhẹ nhàng đi về phía anh, nói bằng giọng nói thật nhu hòa:
– Nhưng tình yêu của em anh lại không cần rồi, anh đã ký lên đơn ly hôn, em…
Mắt cô cố ý đỏ hoe lên, tỏ vẻ đáng thương, yếu ớt.
Khi bạn yêu một người, bạn sẽ phát hiện, mình có rất nhiều khả năng thiên phú được khai quật.
Đây là mơ sao? Anh cho rằng, mãi mãi sẽ không thể xảy ra.
Trọng Khải mừng rỡ ôm cô thật chặt.
– Em yêu, em yêu, anh yêu em, anh sai rồi, anh chỉ là nhất thời xúc động, anh vẫn chưa hề đến chỗ luật sư, anh… anh mê muội nên mới làm như vậy.
Biết lòng anh không lắt léo, cô không đành lòng hành hạ anh thêm nữa, vươn tay ôm eo anh, dựa vào vòm ngực cô vẫn luôn lưu luyến:
– Trọng Khải, đừng dễ dàng buông tay em, tin tưởng em một chút, được không?
– Vậy còn Kỷ Dược Phi?
Anh chần chừ hỏi.
Diệp Tiểu Du lắc đầu:
– Lúc 12 tuổi em thích anh ấy, 17 tuổi cũng thế, 18 tuổi cũng vậy, 19,20… 24 tuổi lấy anh ấy, em vẫn luôn yêu anh ấy, cho dù tình cảm này sẽ không bị hòa tan. Nhưng khi em đã 30 tuổi, em không thể không thừa nhận, em đã di tình biệt luyến, thì ra lòng em đã lặng lẽ yêu, yêu thương người đàn ông có tấm lòng bao dung như biển cả tha thiết, anh ấy là Trọng Khải. Nếu không có anh ấy, em sẽ cô đơn cả đời này.
– Em yêu, có thật không?
Anh không thể tin được mình lại may mắn như vậy, cô yêu anh, yêu sâu đậm như vậy sao?
– Thật đó!
Kiễng chân lên, ôm cổ anh, lần đầu tiên cô chủ động hôn lên bờ môi vẫn còn run run của anh, hơi thở ấm áp, mùi hương cô thương nhớ:
– Trọng Khải, em yêu anh.
Trọng Khải cúi đầu, những giọt nước mắt vui mừng rơi lên má cô, anh hôn cô thật sâu như đáp trả lời tỏ tình này, trái tim đóng băng cuối cùng lại hòa tan vì cô thêm một lần nữa. Tay dần dùng sức, hận không thể khảm cô vào lòng mình.
– Trọng Khải, còn có người nói, anh đẹp trai như vậy, lại là con lai, nếu sinh con ra nhất định sẽ rất đẹp.
Cô rúc vào lòng anh, hổn hển nói.
– Chúng ta đã có Diệp Nhi rồi.
Những nụ hôn dày đặc phủ lên từng tấc da thịt của cô nhưng dường như vẫn là không đủ.
– Có thêm em trai, em gái thì nhà sẽ vui vẻ hơn.
Hơn một tháng ở chung, cô thấy Diệp Nhi rất bện Kỷ Dược Phi, mà Kỷ Dược Phi càng như dùng hết tâm trí để yêu thương Diệp Nhi. Cô không nỡ mở miệng đưa Diệp Nhi đi, cô chỉ đành chọn cách bay tới bay lui. Mà Trọng Khải yêu trẻ con như vậy, giờ cô đã thu xếp xong công việc, bài vở, việc dạy ở Yale cũng rất nhàn, có lẽ cô nên sinh thêm một đứa.
Trọng Khải lại ôm lấy cô:
– Em yêu, em muốn thế nào cũng được. Giờ anh sẽ đưa em đi hưởng tuần trăng mật bù.
Lúc trước Diệp Nhi còn nhỏ không thể tách ra, anh cũng đang dò xét lòng cô, mọi thứ đều bị đẩy về sau. Anh biết cô có rất nhiều ước mơ, cũng rất lãng mạn, giờ cuối cùng anh đã có cơ hội ở bên cô, cùng cô thực hiện những giấc mộng ngây thơ năm nào.
– Nhưng anh mới về nhà mà!
– Có em ở bên, đâu cũng là nhà.
– Giờ sẽ xuất phát sao?
Anh cười khẽ, vươn tay ôm lấy cô.
Mùa hè, ngày ngắn đêm dài, đương nhiên trước hết phải hưởng thụ một đêm lãng mạn đến điên cuồng đã.
Tình yêu ngọt ngào là bởi vì đôi bên cùng yêu thương nhau.
Cuối cùng bọn họ đã có được sự ngọt ngào, hạnh phúc này rồi.
o O o
Ở phương Đông xa xôi, ngày mới còn chưa bắt đầu, có một cô bé đang làm tổ trong lòng cha mà ăn sáng.
Ngẩng đầu nhìn cha đang thất thần, bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt lên khuôn mặt tuấn tú kia.
– Cha, cha lại đang nhớ mommy sao?
– Không, cha đang nghĩ Diệp Nhi lớn lên sẽ trông như thế nào.
Người đàn ông cười khẽ.
– Chú Giao nói, con có ưu điểm của cha và mommy, sau khi lớn lên nhất định là vạn người mê, người theo đuổi con có thể xếp thành hàng. Cô bé ngây thơ nói.
– Đừng nghe chú ấy nói nhảm, Diệp Nhi lớn lên phải giống mẹ, học thật giỏi, sau đó sẽ gặp được người yêu thương Diệp Nhi.
– Giống như daddy sao?
Người đàn ông thở dài:
– Đúng thế!
– Nhưng con muốn gặp được người như cha.
Người đàn ông mỉm cười:
– Thế sao?
Cô bé cẩn thận gật đầu:
– Vâng, bởi vì Diệp Nhi phải yêu thương cha thay mommy, mang đến hạnh phúc, vui vẻ cho cha.
– Ai nói với con như vậy?
– Mommy!
Cô không thể yêu anh nhưng lại để con gái lại cho anh, đây là một phương thức quan tâm anh của cô sao?
– Con sẽ vẫn sống bên cha, không đi đâu cả.
– Được!
Anh nghẹn ngào gật đầu.
Vận mệnh đã để anh bỏ lỡ một tình yêu tuyệt đẹp nhưng lại ban cho anh một trách nhiệm tuyệt đẹp. Có yêu thương, mất đi, trách nhiệm, cuộc đời anh đã đủ phong phú rồi. Không cần phải quay đầu nhìn về quá khứ mà tiếc thương, ngày mai của anh vẫn sẽ luôn ngập tràn hi vọng.
Chú thích
[1]Án lệ: Thuật ngữ luật học, chỉ những vụ án điển hình được dùng để xét xử cho những vụ án tương tự sau này. Án lệ không có trong luật pháp của Việt Nam
Không Đợi Anh Ngoảnh Lại Không Đợi Anh Ngoảnh Lại - Lâm Địch Nhi Không Đợi Anh Ngoảnh Lại