Chương 12
racy mở một hộp thức ăn cho mèo và để nó trên kệ bếp. Cô mệt đến nỗi chẳng còn đủ sức để lấy đĩa từ trong tủ đựng bát đĩa. Roger có vẻ chẳng bận tâm. Còn với bản thân, cô đổ một hộp cá ngừ lên chỗ sa lát còn thừa mà cô vẫn chưa có thời gian để ăn hết lúc trưa nên phải gói mang theo. Khi băng ngang phòng ăn, cô để ý đến chiếc máy tính xách tay vẫn đặt trên bàn và lại nghĩ về vụ Beth Stinson. Vụ án của Johnny Nolasco.
Nolasco đã là cộng sự với một kẻ phân biệt chủng tộc cuồng tín tên Floyd Hattie hơn một thập niên. Khi Nolasco lên chức trung sĩ, Tracy được chỉ định làm cộng sự mới của Hattie. Hattie nhìn lướt qua cô và nói Tôi không làm việc với Tracy Ẻo Lả và chẳng bao lâu thì nghỉ hưu. Faz đã bảo Tracy nhìn vào vận may của mình. Hattie và Nolasco có hồ sơ phá án hoàn hảo, thứ mà họ rất thích vỗ vào mặt các điều tra viên khác, nhưng còn nổi tiếng hơn vì việc sử dụng những chiến thuật gây tranh cãi: những nguồn tin đường phố không rõ nguồn gốc đột nhiên xuất hiện dưới dạng các nhân chứng, những mưu mẹo cũ rích để khuyến khích lời thú tội, và thậm chí có một, hai trường hợp nghi phạm bị ngã và tự khiến mình bị thương.
Tracy đặt sa lát xuống bên cạnh máy tính xách tay và ấn phím cách. Màn hình sáng lên, vẫn hiển thị trang web của Bộ trưởng Tư pháp. Cô đăng nhập lại vào Hệ thống Theo dõi Điều tra Án mạng và mở tệp tin của Beth Stinson lên. Cô nghi ngờ là Nolasco đã điền vào mẫu đơn. Cô không nghĩ Hattie, với một chân đã rút khỏi ngành, sẽ bận tâm tới việc đó. Cô vẫn thấy băn khoăn bởi sự mâu thuẫn: Đối với câu hỏi liệu Stinson có bị tấn công tình dục không, câu trả lời là có, tuy nhiên lại thiếu các bằng chứng pháp y để chứng minh kết luận đó. Cô cũng thấy bứt rứt bởi sự tương đồng giữa các chi tiết trong phòng ngủ của Stinson và các phòng nhà nghỉ nơi tìm thấy thi thể của Hansen và Schreiber. Cô không muốn nói với Nolasco về chuyện này, và cô chắc chắn sẽ không tìm đến Hattie. Cô nghi ngờ việc ông ta có cải thiện gì nhiều khi đã nghỉ hưu.
Cô ghi nhớ phải gọi tới Cục Lưu trữ của bang và lấy tập hồ sơ của Stinson trong kho, tuy nhiên cô sẽ phải làm thật lặng lẽ. Nolasco là kẻ thù dai, nếu ông ta nghe được một lời nào về việc cô đang xem xét một trong các tập tài liệu cũ của ông ta, ông ta sẽ nhảy dựng lên, đặc biệt là nếu cô tìm ra bất cứ sai phạm nào mà Faz từng ám chỉ. Cô suy nghĩ có nên nói cho Kins biết không. Anh đã kết hôn và có ba con, anh không thể bị đình chỉ công tác, nếu sự việc đi đến mức đó. Cô quyết định sẽ tự mình đi lấy tập hồ sơ, và nếu nó không có gì tương đồng với vụ Hansen và Schreiber, cô sẽ trả nó lại. Nếu có gì thì việc đến đâu hay tới đó.
Cô tắt máy và mang sa lát vào phòng ngủ. Khi cô bước vào phòng, đèn cao áp ở sân sau được kích hoạt và hắt sáng qua tấm rèm chăng ngang cánh cửa kính trượt. Cô kéo rèm ra và nhìn xuống sân. Mưa vẫn đang rơi, nhưng chỉ còn gió nhẹ và không có dấu hiệu của bất kỳ sinh vật bốn chân lông lá nào có thể kích hoạt thiết bị cảm ứng chuyển động.
Cô đã bảo Billy là cô không cần xe tuần tra đứng canh ở bên ngoài, nhưng đó chỉ là nói mạnh miệng thôi. Bất kỳ dấu hiệu nào của sự mềm yếu cũng rất dễ dàng bị đổ cho giới tính của cô. Đó là một tiêu chuẩn kép, nhưng cũng là thực tế. Thật ra, cô thấy mừng khi có một sĩ quan cảnh sát đậu xe bên lề đường.
Cô thay sang chiếc áo phông dài và leo lên giường, vừa ăn sa lát vừa lướt qua các kênh trên ti-vi. Mặc dù đã mệt rã rời nhưng cô vẫn tiếp tục điểm lại cuộc thẩm vấn với Walter Gipson, hai hiện trường vụ án và khoảng một ngàn câu hỏi. Cô cần suy nghĩ chậm lại, nếu không sẽ chẳng bao giờ ngủ được. Cô bật đầu DVR và chuyển sang phần mới nhất của bộ phim Tu viện Downton. Rèm cửa lại sáng lên.
Cô tắt ti-vi để không còn ánh sáng trong phòng, trượt khỏi giường và vén rèm lên. Thảm cỏ vẫn trống trơn, cây cối đứng im. Vậy thì tại sao cô lại có cảm giác giống lúc ở trường bắn là cô đang bị theo dõi? Ánh đèn cao áp vụt tắt. Khi chúng không sáng lên nữa, cô tự nhủ có thể chỉ là do mưa, vì Dan đã cài đặt thiết bị cảm ứng chuyển động quá nhạy. Cô leo lên giường, cầm theo khẩu Glock, đặt nó lên chiếc gối bên cạnh.
Tracy Crosswhite đã có vài sự thay đổi kể từ chuyến viếng thăm đầu tiên của hắn. Đèn cao áp và thiết bị cảm ứng chuyển động, cũng như chiếc xe cảnh sát đỗ trước nhà, rất có thể là kết quả của món quà hắn đã để lại cho cô ở trường bắn, điều mà hắn bắt đầu nghĩ là một sai lầm.
Ánh đèn bất ngờ xuất hiện khi hắn đến gần nhà cô, và hắn phải nhanh chóng rút lui vào bụi rậm. Ở đó, hắn cúi người khi nước nhỏ giọt từ chiếc mũ rằn ri.
Thường thì mưa không khiến hắn thấy phiền, nhưng tối nay những giọt nước mưa đã xoay xở tìm ra các đường may và những lỗ hổng trên bộ đồ bảo hộ. Hắn có thể cảm thấy chiếc áo phông đang dính vào lưng và sự ẩm ướt thấm vào đôi tất của hắn. Sự ẩm ướt của vùng Tây Bắc Thái Bình Dương khiến xương cốt hắn đau nhức. Hắn cứ tưởng vì vụ án của Angela Schreiber nên Tracy sẽ về nhà muộn. Lịch làm việc của cô không cố định, tùy thuộc vào công việc. Khi có một vụ giết người, cô không theo lịch trình cụ thể nào. Vài đêm cô thậm chí còn không về nhà.
Vậy nên việc ghé thăm cô trong đêm khi cô đang điều tra một vụ giết người sẽ là một sự may rủi, nhưng đêm nay, thôi thúc muốn thấy cô quá mãnh liệt khiến hắn không thể chịu nổi và việc ngắm bức ảnh hắn đã chụp trộm cô không đủ khiến hắn thỏa mãn. Nhu cầu được ở gần cô, cảm nhận sự hiện diện của cô, cảm nhận sự kết nối mà hắn cảm thấy lần đầu tiên khi trông thấy cô trên bản tin tại hiện trường vụ án của Nicole Hansen đã áp đảo mọi suy nghĩ trong đầu hắn. Mặc dù chỉ qua truyền hình, khoảnh khắc đầu tiên ấy không giống bất kỳ điều gì hắn từng trải nghiệm. Tình yêu từ cái nhìn đầu tiên. Sao lại không yêu được kia chứ? Tracy cao dong dỏng, tóc vàng và thật xinh đẹp. Hắn bắt đầu theo dõi cô khi cô rời căn hộ trên Đồi Capitol. Một lần, hắn thậm chí còn ngồi không xa cô trong một quán cà phê, nhưng hắn không thể ra bắt chuyện với cô. Tuy vậy, khi hắn biết về cô rõ hơn, hắn đã nhận ra sự hấp dẫn không chỉ đơn thuần về mặt cơ thể. Đó là sự hấp dẫn về tâm hồn. Hắn tự hỏi liệu rằng, không, hắn biết, cô là bạn tâm giao của hắn, là người mà định mệnh dành cho hắn trong suốt quãng đời còn lại.
Khi cô rời đi Cedar Grove, hắn cảm thấy trong mình có một khoảng trống, giống như hắn đã mất đi nửa linh hồn. Hắn cảm thấy mình không thể hoàn thiện nếu thiếu vắng cô. Hắn phải ở gần cô. Không phải mọi lúc, hắn không thể làm vậy vì còn công việc và gia đình, nhưng hắn đã thu xếp để rời đi trong vài ngày. Một hôm, hắn thậm chí còn ngồi trong tòa án để nghe xử vụ Edmund House. Hắn lén chụp ảnh cô. Bức ảnh yêu thích của hắn là một trong những tấm hắn chụp được khi cô đứng trên hiên nhà bên ngoài phòng khám thú y ở Pine Flat. Hắn đã xoay xở để có được một tấm chụp cận mặt cô. Đó là một bức ảnh tuyệt vời, ngoạn mục. Cái lạnh làm má cô ửng hồng, khiến cô trông rất giống một thiếu nữ. Những bông tuyết bao quanh cô như một quầng sáng, và đôi mắt cô mang màu xanh rực rỡ, trông như đang nhìn thẳng vào hắn. Uy lực trong ánh mắt cô mạnh mẽ đến nỗi hắn phải hạ máy ảnh xuống để nhìn thẳng vào cô. Cô có kiểu uy quyền đó. Rồi hắn nhận ra cô đang nhìn chằm chằm không phải vào hắn mà vào chiếc xe của hắn. Hắn đã gạt tuyết trên kính chắn gió để chụp ảnh, khiến chiếc xe trở nên nổi bật so với những chiếc khác.
May mắn thay, cô đã trở vào bên trong phòng khám, cho hắn cơ hội rời đi.
Hắn nhìn ra phía sau ngôi nhà khi đèn bếp sáng lên. Cô đã về. Canh bạc của hắn đã thắng. Hắn nhanh chóng nâng ống nhòm lên, tập trung hướng vào cửa sổ ngoài cùng bên trái và trông thấy cửa tủ lạnh mở. Hắn thoáng nhìn thấy cô khi cô đóng cửa tủ lại và một lần nữa khi cô đi ngang qua cửa sổ. Sau đó, cửa sổ tối đen. Hắn hướng ống nhòm vào khung cửa kính trượt phía ngoài cùng bên phải, nơi phòng ngủ của cô. Khi đèn không lập tức sáng lên, hắn chuyển sang trái, tới khung cửa kính trượt dẫn ra ban công. Tracy luôn mở rèm cửa, rõ ràng là để thưởng thức quang cảnh, nhưng bên trong quá tối khiến hắn trông thấy được gì và rất ít khả năng cô sẽ bước ra sân vào cái giờ muộn thế này và lại còn mưa nữa.
Hắn chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng xanh mờ. Là máy tính xách tay của cô. Cô thường làm việc trên bàn ăn, đôi khi đến hàng giờ đồng hồ. Trong những đêm đó, hắn thấy thật hài lòng với việc ngồi đó và thưởng thức sự hiện diện của cô. Nhưng đêm nay hắn khao khát nhiều hơn. Hắn khao khát cô.
Khi năm phút trôi qua và các khớp xương của hắn bắt đầu đau nhức, hắn tự nhủ hắn có thể đợi thêm năm phút nữa. Năm phút biến thành hai mươi phút. Ánh sáng xanh đã tắt. Mạch của hắn đập nhanh hơn. Hắn chuyển ống nhòm sang phòng ngủ. Đèn bật sáng. Rèm cửa đã buông xuống.
Hắn chửi thề, thất vọng sâu sắc vì sẽ không được ngắm cô, dù chỉ là một ánh nhìn thoáng qua.
Đèn tắt. Ánh sáng màu xanh xám lập lòe qua tấm rèm cửa. Cô đang xem ti-vi trên giường. Hắn miễn cưỡng thu dọn đồ đạc. Khi hắn chuẩn bị ra về, một ý nghĩ ập đến với hắn. Đó là một sự mạo hiểm, giống như việc để lại cái thòng lọng. Hắn vẫn còn chưa biết liệu đó có phải là ý hay không. Tất cả phụ thuộc vào kết quả.
Hắn bước ra khỏi bụi rậm trước khi có cơ hội đổi ý. Đôi ủng của hắn kêu lép bép và tạo thành những vũng nước nhỏ trên bãi cỏ ướt sũng. Khi đèn không sáng lên, hắn giơ tay vẫy trên đầu. Không thấy gì. Hắn tiến thêm một bước nữa và lặp lại động tác ấy.
Đèn cao áp chiếu sáng khoảng sân.
Hắn nhanh chúng trở lại bụi rậm và nâng ống nhòm lên, cảm nhận sự mong đợi trào dâng.
Và rồi cô xuất hiện, đứng bên cánh cửa kính, giống như một ảo ảnh nhưng lại vô cùng chân thật. Cô mặc một chiếc áo phông màu trắng dài ngang bắp chân. Trước đây hắn chưa bao giờ trông thấy chân cô, chưa bao giờ thấy cô mặc váy, bởi cô luôn mặc quần bò xanh hoặc quần âu. Đôi chân cô đúng như hắn tưởng tượng, thuôn dài và săn chắc. Hắn rướn người về phía trước, như thể bị lôi kéo bởi sức hút từ tính, và phải đấu tranh với thôi thúc bước về phía cô. Hắn không thể làm vậy. Chưa đến lúc. Cô vẫn chưa biết hắn. Cô sẽ nghĩ hắn bị điên. Cô phải gặp hắn trong một sự sắp đặt khác, một sự sắp đặt để hắn có thể cho cô thấy là hắn yêu cô nhiều biết chừng nào. Từ giờ cho đến lúc đó, hắn cần phải kiên nhẫn. Từ giờ cho đến lúc đó, hắn sẽ phải tạm chấp nhận rằng những hình ảnh như thế này là đủ.
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng