Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hồi Ký Ferguson : Leading
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 13 : Cạnh Tranh Với Wenger
T
rong nhà thờ và trên chiến trường, đó là hai nơi hoàn toàn khác nhau. Bên ngoài sân bóng, Arsène Wenger khá điềm tĩnh. Ông ấy là một người bạn tốt, với tầm hiểu biết rộng. Chúng tôi có thể nói chuyện về rượu, hay bất cứ vấn đề nào khác trong cuộc sống. Trong các hội nghị của UEFA, ông ấy luôn sẵn sàng giúp đỡ những huấn luyện viên khác. Một thành viên khá tận tâm, chu đáo. Nhưng khi trở lại với đội bóng, với những trận đấu, ông ấy trở thành một người hoàn toàn khác.
Tôi luôn cảm thấy mình hiểu rất rõ Arsène. Lúc tiếng còi vang lên, tôi có thể nhận ra sự thay đổi trong ông ấy. Đó là nét tương đồng với tôi. Nếu cần chỉ ra một tính cách chung của chúng tôi, thì ắt hẳn phải là nỗi căm ghét sự thất bại. Khi tôi để thua Raith Rovers trong những năm đầu của sự nghiệp cầm quân (thời tôi còn huấn luyện St Mirren), tôi đã từ chối bắt tay Bertie Paton, người đồng nghiệp bên phía Raith Rovers, dù chúng tôi từng khá thân nhau ở Dunfermline. Tất nhiên, sau đó Bertie chạy theo tôi và trách móc. Ồ, tốt thôi. Đôi lúc bạn cần những bài học nhỏ để nhận ra mình sai, và tôi đã sai ngày hôm đó. Hãy nhớ, trận đấu chỉ là một phần của cuộc sống. Nếu bạn cư xử theo như vậy, rõ ràng nó thể hiện sự nhỏ nhen và thiếu tôn trọng người khác.
Arsène và tôi khá thân thiện với nhau. Chúng tôi luôn tôn trọng lẫn nhau, với những thành tựu mỗi người đạt được. Nhưng tất nhiên không thể tránh được những tranh cãi. Phát súng mở đầu là từ ông ấy. Arsène than phiền tôi, vì tôi kêu ca về lịch thi đấu. Tôi ngay lập tức đáp trả: "Ông ấy chỉ mới đền từ Nhật Bản, vậy ông ấy hiểu được gì chứ?" Và đó là sự thật.
Hai năm sau, Arsène mới tỏ ra đồng cảm về lịch thi đấu dày đặc của chúng tôi. Một gã huấn luyện viên ngoại quốc ‘chân ướt chân ráo’ đến và nghĩ rằng ông ta có thể giữ nguyên đội hình trong 55 trận một mùa? Nực cười. Premier League nổi tiếng đòi hỏi rất nhiều thể lực. Và đây cũng là lý do, trong những trận đấu hiện đại, bạn phải xoay tua đội hình. Arsène dần dần hiểu ra. Ông ấy nhanh chóng vượt qua cú sốc với lịch thi đấu vào thứ Bảy, thứ Tư, rồi lại Chủ Nhật.
Trong lần đầu tiên dẫn dắt Arsenal tới Old Trafford, ông ấy đã đến văn phòng của tôi. Ban đầu, mối quan hệ giữa chúng tôi khá tốt đẹp. Những vấn đề chỉ bắt đầu xuất hiện khi ông ấy thua trận với một đội hình chất lượng. Ông ấy không thừa nhận đội bóng đã mắc sai lầm, và tìm cách đổ lỗi cho đối thủ, đặc biệt nếu họ sử dụng lối chơi rắn. Ông ấy không hài lòng nếu đối phương liên tục áp sát, không ngại va chạm. Với Arsène, những hành động như vậy là phạm luật.
Tôi từng xem Arsenal ở thời kỳ đỉnh cao. Thú thực, lối chơi của họ rất đẹp mắt và tôi thích nó. Trước mỗi trận đại chiến với họ, đó là một thử thách đặc biệt. Tôi phải dành ra hàng giờ để suy nghĩ chiến thuật, tính đến từng trường hợp dù nhỏ nhất. Bởi, họ có rất nhiều mũi nhọn nguy hiểm trên hàng công. Chelsea thì khác. Chúng tôi phải đối mặt với những cầu thủ giàu kinh nghiệm, biết mọi tiểu xảo trên sân. Ngược lại, Arsenal có phần ngây thơ, không tính toán.
Năm 2010, Arsène bất ngờ chỉ trích Paul Scholes, cho rằng cậu ấy có những ‘góc khuất’. Tôi không tìm được bất cứ lý do nào giải thích cho việc ông ta lại phát ngôn như vậy về cầu thủ của tôi. United không gặp Arsenal tuần đó, và cũng không có bất cứ xích mích nào giữa chúng tôi. Tại thời điểm này, Paul Scholes đã sở hữu 10 chức vô địch Premier League, 1 Champions League. Vậy mà Arsène lại nói về ‘góc khuất’ của cậu ấy. Thật khó hiểu.
Các cầu thủ luôn khiến bạn ngạc nhiên, cả theo hướng tích cực hay tiêu cực. Họ đôi lúc thi đấu cực xuất sắc, nhưng có thể lại tồi tệ đến mức khó tin, và điều này ảnh hưởng lớn tới diễn biến trên sân. Sau mỗi thất bại, Arsène dường như không chịu chấp nhận thực tế đó. Trong những trận đấu mang tính sống còn, một cầu thủ hoàn toàn có thể đánh mất sự bình tĩnh. Hay nói cách khác, họ bị ‘cóng’. Những khoảnh khắc như vậy thường xuyên xảy ra với Arsenal, nhưng Arsène lại không tin rằng đây chính là nguyên nhân của thất bại. Đôi lúc, lời giải thích lại ở ngay trước mắt bạn.
Tôi không nói rằng các huấn luyện viên có thể nhìn thấy mọi thứ, nhưng thực tế là gần như tất cả. Với Arsène, ông ta luôn bảo vệ hàng phòng ngự của mình bằng câu nói: "Tôi không nhìn thấy tình huống đó." Tôi thì khác: "Tôi cần phải xem lại băng quay chậm." Cùng một thông điệp, nhưng hiệu quả khác nhau. Một vài ngày hôm sau, trận đấu đó chỉ còn là quá khứ, và chẳng ai quan tâm tới nó nữa.
Trong suốt sự nghiệp, tôi từng tám lần bị đuổi khỏi sân, và lần cuối cùng cũng là lần ngớ ngẩn nhất, bởi tôi lúc đó là huấn luyện viên. Một trong những cầu thủ của tôi bị chơi xấu. Tôi nói với trợ lý Davie Provan: "Tôi sẽ vào sân và xử lý gã đó." Davie ngăn cản: "Đừng dở hơi vậy, hãy ngồi yên đó cho tôi."
"Nếu hắn tiếp tục chơi xấu Torrance một lần nữa, tôi sẽ không bỏ qua đâu." Và tất nhiên, hắn vẫn giở trò cũ. "Thằng khốn này," tôi nói và lao vào sân bóng. Hai phút sau, hẳn ai cũng đoán được kết cục: tôi bị truất quyền chỉ đạo. Trong phòng thay đồ, tôi lớn tiếng dọa nạt: "Nếu tôi nghe thấy bất cứ thông tin nào bị lộ ra, các cậu sẽ chết với tôi." Tôi nghĩ, khi tôi đánh hắn, trọng tài đã quay lưng lại. Hắn cao 6 ft 3 in (1m90 – ND), với một thân hình vạm vỡ.
George Graham là huấn luyện viên của Arsenal đầu tiên mà tôi đụng độ. Tôi theo dõi chặng nước rút tới ngôi vô địch năm 1989 trong phòng ngủ, không quên nhắc Cathy: "Bà nhớ nhé, không điện thoại, và cũng đừng để ai vào đây, tôi không muốn bị làm phiền." Michael Thomas đã ghi bàn quyết định vào lưới Liverpool. Arsenal đăng quang, và tôi đâm nổi quạu. Hai năm sau, lịch sử lặp lại, Arsenal vượt qua chính chúng tôi với tỷ số 3-1 để lên ngôi. Đó cũng là năm chúng tôi vô địch cup C2. Tôi nán lại và nói chuyện với George sau trận đấu ở Highbury. Ông ấy có một bộ sưu tập rượu whisky mạch nha đồ sộ. "Ông có muốn thử một chút chứ?" Ông ta hỏi. "Tôi không uống Whisky." Vì vậy, George mở một chai rượu vang.
"Ông thường mời khách loại rượu mạch nha nào?" Tôi hỏi.
"Không loại nào cả. Tôi không mời rượu mạch nha, mà là Bell pha."
"Một loại rượu Scotland đặc trưng."
George bật cười. "Bật mí chút, đó là trợ cấp của tôi đấy."
Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau ở Old Trafford thực sự là một trận chiến. Sau trận, một người bạn chung đã thuyết phục George đi vào văn phòng của tôi. Thành thật mà nói, Arsenal là một đối thủ cực kỳ khó chơi thời bấy giờ. Khi Arsène tiếp quản chiếc ghế nóng của Bruce Rioch, tôi đã không biết nhiều về ông ấy.
Một hôm, tôi hỏi Eric Cantona: "Cậu thấy Wenger thế nào?" Eric nói: "Ông ta quá thận trọng." "Ồ, vậy ư," tôi nghĩ. Và cái cách Arsène khởi đầu cùng Arsenal đã chứng minh điều đó: họ ra sân với năm hậu vệ. Nhưng ngày nay, sẽ chẳng ai có thể đồng tình rằng họ sử dụng lối chơi phòng ngự. Tuy nhiên, lời nhận xét của Eric vẫn luôn khiến tôi mỉm cười.
Cuối thế kỷ 20, và đầu thế kỷ 21, Arsenal là một thách thức với chúng tôi. Đúng vậy, chỉ có chúng tôi và họ cạnh tranh cho chức vô địch. Liverpool và Newcastle đều có khoảng thời gian trỗi dậy. Blackburn một lần đăng quang. Nhưng nếu nhìn vào những diễn biến trước khi Jose Mourinho tới Chelsea, bạn sẽ nhận ra không có ‘kẻ ngáng đường’ nào khác ngoài Arsenal. Chelsea là một đội bóng đá cúp rất xuất sắc, nhưng họ chưa bao giờ thống trị hoàn toàn Premier League.
Khi Blackburn bất ngờ vô địch, chúng tôi hiểu rằng thành công đó sẽ không kéo dài, bởi điều họ còn thiếu chính là lịch sử. Có thể chức vô địch năm đó mang đến sự hấp dẫn cho bóng đá. Có thể đây là phần thưởng xứng đáng cho Jack Walker – vị chủ tịch hết lòng vì câu lạc bộ, ông ta đã mang về đội bóng những cầu thủ xuất sắc, điển hình như Alan Shearer. Đó là những ngày hạnh phúc nhất của Blackburn. Mặc dù vậy, kinh nghiệm giúp bạn nhận ra, chỉ cần lo lắng trước những đối thủ thường xuyên đặt mục tiêu cao. Khi mà Arsenal và United thay phiên nhau đứng trên đỉnh của bóng đá Anh trong thời gian dài, bạn hiểu rằng Pháo Thủ có đủ cả yếu tổ đẳng cấp và lịch sử.
Nếu lần đầu tiên bước chân vào phòng thay đồ của họ, hẳn bạn sẽ phải choáng ngợp. Những ưu điểm mà sân mới mang lại là không thể chối cãi. Bạn sẽ được xây từ đầu, theo ý mình. Những yêu cầu cần thiết cho một đội bóng đều được đáp ứng, Arsène không bỏ qua bất cứ chi tiết nào. Ở giữa phòng là một cái bàn to nhằm để đồ ăn. Sau trận đấu, tất cả mọi người lại nạp năng lượng tại đây. Đội ngũ ban huấn luyện lại có một góc riêng.
Vì vậy, tôi không bao giờ ngừng lo ngại những thách thức đến từ Arsenal. Lịch sử có thể giúp chúng tôi, nhưng cũng đứng về phía họ. Họ có một huấn luyện viên thích hợp, bạn luôn cảm thấy điều đó. Khi có cơ hội huấn luyện ở Anh, ông ấy đã ngay lập tức nắm lấy, và dường như không bao giờ đi nơi khác. Trong suốt những năm qua, tin đồn về một ngày ông ấy gia nhập Real Madrid luôn xuất hiện. Nhưng tôi không bao giờ nghĩ ông ấy sẽ rời Arsenal. Không bao giờ. Tôi tự nhủ: "Chúng ta sẽ luôn phải đối mặt với điều này. Ông ta sẽ ở đây mãi mãi. Tốt nhất là mình nên làm quen dần đi."
Có những thời điểm, bầu không khí trở nên cực kỳ căng thẳng. Dù Arsène không bao giờ dùng đồ uống sau trận, nhưng Pat Rice, trợ lý của ông ấy, thì ngược lại. Ông ta luôn thực hiện điều đó, cho tới khi ‘trận chiến pizza’ xảy ra ở Old Trafford.
Tôi còn nhớ, hôm đó, Ruud van Nistelrooy bước vào phòng thay đồ, và phàn nàn rằng Wenger đã có lời qua tiếng lại với cậu ấy khi rời sân. Ngay lập tức, tôi lao tới Arsène: "Tốt hơn hết ông hãy để cầu thủ của tôi được yên". Có lẽ, ông ta vẫn đang hậm hực sau trận thua nên mới có hành động như vậy.
"Ông nên chú ý tới cầu thủ của mình đi," tôi tiếp tục. Ông ta giận tím mặt, thu chặt lại nắm đấm. Tôi đang nắm thế thượng phong, tôi biết điều đó. Arsène cũng từng để ý tới Van Nistelrooy. Tôi nhớ ông ấy tiết lộ về cơ hội ký hợp đồng với Ruud, nhưng sau đó lại bỏ qua, bởi rằng nghĩ cậu ấy không đủ khả năng chơi cho Arsenal. Tôi đồng ý với Arsène ở điểm van Nistelrooy không phải là một cầu thủ toàn diện. Nhưng cậu ấy thực sự là một cỗ máy ghi bàn.
Trở lại câu chuyện, điều tiếp theo tôi biết là có ai đó ném pizza vào tôi. Chúng tôi thường để đồ ăn ở phòng thay đồ của đội khách sau mỗi trận. Có thể là pizza, có thể là gà. Hầu hết các đội bóng đều làm như vậy. Thức ăn của Arsenal luôn ngon nhất.
Phải đến tận sau này, danh tính người ném pizza vào tôi mới được tiết lộ. Đó là Fabregas. Tuy nhiên tại thời điểm nó, tôi không hề biết kẻ nào dám cả gan làm như vậy. Khung cảnh ngoài hàng lang phòng thay đồ đội khách trở nên nhốn nháo. Arsenal đang muốn tiếp tục chuỗi 49 trận bất bại, nhưng bị chúng tôi chặn đứng. Tôi nghĩ đây chính là lý do khiến Arsène không còn giữ được bình tĩnh.
Vụ việc động trời này đã tạo ra sự rạn nứt trong mối quan hệ của chúng tôi, và khiến Pat Rice không dám sang và xin đồ uống sau trận nữa. Tất cả chỉ trở lại bình thường một thời gian dài sau đó. Khi trận bán kết lượt về Champions League năm 2009 kết thúc, Arsène đã mời chúng tôi tới phòng làm việc của ông ấy và chúc mừng chúng tôi. Vài tuần sau, hai đội gặp lại nhau ở Old Trafford, Arsène cùng trợ lý Pat cũng đến phòng của tôi, dù chỉ một vài phút.
Trong bóng đá, đôi lúc bạn sẽ nhìn thấy hình ảnh của những cãi vã hàng ngày. Ví dụ như cuộc sống gia đình, sẽ có những lúc bạn không hiểu mình đã làm gì sai, trong khi vợ bạn lại tắt máy giặt và không nói chuyện với bạn. Rồi cơn giận cũng trôi qua, và mọi thứ lại bình thường trở lại. Tôi ghét sự im lặng giữa Arsène và tôi, nó đã kéo dài quá lâu và trở nên nghiêm trọng.
Từ đây, tôi rút ra cho mình một kinh nghiệm khi thất bại. Sau khi trút mọi bực dọc trong phòng thay đồ, trước khi bước ra ngoài và trả lời báo chí, tivi hay nói chuyện với những huấn luyện viên khác, tôi luôn tự nhủ: "Hãy quên nó đi. Trận đấu đã kết thúc rồi." Tôi luôn làm như vậy.
Bất cứ ai bước vào phòng làm việc của tôi sau trận, tôi đều tạo ra cho họ một bầu không khí dễ chịu. Không ảm đạm, không lạnh lùng. Không đổ lỗi cho trọng tài.
Khi Aston Villa đánh bại United ngay tại Old Trafford ở mùa giải 2009/10, đó là lần đầu tiên sau vài thập kỷ họ mới rời Manchester với ba điểm trọn vẹn. Sau trận đấu, Martin O’Neill, người mà tôi luôn thích được trò chuyện, đã đi cùng với vợ và con gái vào văn phòng của tôi. Họ ở lại chơi trong khoảng một tiếng rưỡi. John Robertson, trợ lý của Martin, và vài người bạn của tôi cũng tham gia, biến buổi tối hôm ấy trở thành một buổi gặp gỡ thân tình. Cuối cùng, tôi còn phải nhờ người lái xe đưa về nhà.
Rồi khi chúng tôi để thua Leeds United tại vòng Ba Cúp FA, huấn luyện viên thể lực của Leeds, Alan Sutton, cứ không ngừng cười vang trong văn phòng của tôi. Khi chia tay, tôi phải nói: "Chết tiệt! Ông vẫn đang cười đấy!". "Tôi không ngừng được," ông ta nhăn nhở. Đó là lần đầu tiên trong sự nghiệp của tôi, Leeds đánh bại United tại Old Trafford.
Tôi luôn hiếu khách như vậy với bất cứ huấn luyện viên nào muốn kết giao với tôi sau khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên.
Tôi đã nhận ra sự thay đổi trong Arsene vài năm trở lại đây. Khi Đội hình Bất bại của họ tung hoành, United đang trải qua thời kỳ chuyển tiếp. Khoảng năm 2002, chúng tôi bắt đầu xây dựng lại đội bóng. Và mùa giải 2001/02, Arsenal giành chức vô địch ngay tại Old Trafford. Họ được tán thưởng bằng những tràng pháo tay của chính các cổ động viên Quỷ Đỏ trên khán đài. Người hâm mộ United luôn tôn trọng đẳng cấp thực sự. Tôi còn nhớ họ đã nhất loạt đứng lên vỗ tay khen thưởng Ronaldo người Brazil khi cậu ta ghi hat-trick vào lưới chúng tôi ở Champions League. Khi rời sân, Ronaldo có vẻ vô cùng ngạc nhiên, như huấn luyện viên của cậu ấy. Hình như cả hai đều suy nghĩ: "Một câu lạc bộ thật lạ lùng." Trận đấu cuối cùng của Gary Lineker cho Spurs cũng được đón chào nồng nhiệt và nhiều nhiều ví dụ khác nữa. Chúng đưa bóng đá chạm đến đỉnh cao. Nếu nhìn nhận được đẳng cấp, sự phấn khích, sự giải trí, bạn có nghĩa vụ phải công nhận chúng.
Các cổ động viên đã được chứng kiến những đội hình xuất sắc nhất trong lịch sử của United, bởi vậy họ hiểu một đội bóng giỏi, một cầu thủ tài năng là như thế nào. Và trên tất cả họ công nhận sự thật mỗi khi bị đánh bại. Giận dỗi cũng chỉ vô ích. Trận đấu tại Old Trafford vào năm 2002 không mang nhiều ý nghĩa với tôi, ngay cả nếu United vẫn còn cơ hội giành vị trí thứ hai. Chỉ đơn giản là đội bóng của Arsene sẽ vô địch. Gần như một định mệnh.
Mỗi giây phút đen tối của sự thất bại và chấp nhận, tôi vẫn hướng đến bình minh. Tôi sẽ luôn thầm nhủ: "Chẳng ai thích như thế này nhưng chúng ta phải chấp nhận thách thức, chúng ta phải vượt qua!" Tôi hay câu lạc bộ sẽ không bao giờ, không bao giờ cho phép có suy nghĩ đây là kết thúc.
Và mỗi khi đón nhận sự thất bại, chúng tôi luôn chấp nhận cải tổ và tiến lên. Chúng vừa là động lực thúc đẩy, vừa là yêu cầu bắt buộc. Tôi không chắc nếu thiếu những động lực này, tôi có thể gắn bó với công việc trong suốt khoảng thời gian dài như vậy không.
Những năm cuối sự nghiệp, tôi biết nhiều hơn về suy nghĩ của Arsene. Arsene có một hình mẫu chung về cách nhìn cầu thủ. Tôi nhận ra United không cần kiểm soát bóng trước Arsenal, chúng tôi cần cắt bóng. Khi bóng được chuyền cho Fabregas mà cậu ấy quay lưng lại với khung thành, cậu ấy sẽ đẩy bóng ra góc rồi di chuyển để đón đường bóng trả lại. Bởi vậy, tôi chỉ đạo các học trò: "Tiếp tục bám theo cầu thủ đang chạy và cắt đường chuyền." Rồi United tiến hành phản công nhanh.
Arsenal nguy hiểm hơn tại Old Trafford so với chính sân nhà của họ. Xa London, họ không bắt buộc phải giở hết "bài". Họ trở nên thận trọng.
Barcelona được tổ chức tốt hơn Arsenal. Mỗi khi mất bóng, từng cầu thủ của họ sẽ đuổi theo giành lại bằng được. Arsenal chưa có đủ sự nhiệt huyết như vậy. Nhưng cũng thỉnh thoảng, Barcelona lại bắt chước Arsenal ở khoản tỉ mỉ, trau chuốt quá mức, vì đơn giản, họ thích thú với việc chuyền bóng. Đối đầu với Real Madrid tại Bernabeu năm 2009, Messi phối hợp một-hai cùng đồng đội trong vòng cấm Real không chỉ một, mà hai ba lần, trong khi các hậu vệ đội chủ nhà thì vẫn ở khắp mọi nơi. Barcelona giành chiến thắng 6-2 nhưng có thời điểm, tôi tưởng trận đấu này sẽ trở thành thảm họa đối với họ.
Chúng ta đều phải thừa nhận sai lầm của các cầu thủ khi họ đôi khi lạm dụng thể lực, nhưng Arsene thì không, đó là một điểm yếu của ông ấy. Nhận lỗi khi cầu thủ bị đuổi khỏi sân chẳng phải là tội ác gì. Tôi từng có vấn đề với Paul Scholes, thậm chí phạt cậu ấy vì những lần mắc lỗi ngu ngốc. Tôi không bực mình nếu cầu thủ truy cản và nhận thẻ nhưng nếu bị đuổi vì pha phạm lỗi vớ vẩn nào đó, như Scholes, thì cậu ta sẽ phải chịu phạt. Dẫu vậy, chỉ có phép màu nếu một cầu thủ chơi cả mùa mà không vi phạm luật chơi một lần nào.
Hàng tiền vệ không mấy mạnh mẽ của Arsenal trong những năm cuối sự nghiệp của tôi phản ánh chính xác các bản hợp đồng mà Arsene mang về. Samir Nasri được đem bán, Arsene mang cậu ấy về. Tomas Rosicky được đem bán, Arsene mang cậu ấy về. Arshavin được đem bán, Arsene cũng mang cậu ấy về. Khi bạn ký hợp đồng với quá nhiều cầu thủ giống nhau như vậy, cứ như họ được nhân bản vô tính vậy. United thì mãi đi theo một con đường khác. Và đương nhiên một trong những lý do giải thích cho sự đoàn kết của chúng tôi là khát khao xây dựng và tìm kiếm những cầu thủ trẻ của riêng mình.
Rồi một lần, Aaron Ramsey phát biểu trước cuộc đối đầu United – Arsenal rằng cậu ấy chọn đội bóng của Arsene vì Arsenal sản xuất được nhiều cầu thủ hơn United.
Tôi ngạc nhiên nghĩ: "Cậu bé này đến từ hành tinh nào vậy?" Nhưng có lẽ cậu ấy đã bị sắp xếp để nói lên những câu như vậy. Từ chối United là quyết định riêng của Aaron và tôi chẳng có vấn đề gì với chuyện đó. Tôi cho rằng cậu ấy đã lựa chọn sai lầm, dù cho nếu gia nhập Old Trafford, cậu ấy sẽ phải trải qua nhiều thử thách hơn nếu muốn thi đấu ở Đội Một. Arsenal không sản xuất ra nhiều cầu thủ của chính họ. Họ chỉ phát triển những tài năng mua về từ Pháp và khắp nơi trên thế giới. Cầu thủ "homegrown" duy nhất của Arsenal mà tôi có thể nghĩ ra là Jack Wilshere.
Trong khi, Giggs, Neville, Scholes, Fletcher, O’Shea, Brown, Welbeck: tất cả đều "ra lò" từ Man Utd.
Điều cuối cùng để nói, tôi sẽ chẳng làm gì khác ngoài cạnh tranh với Arsene, đối thủ của tôi suốt 17 năm ròng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hồi Ký Ferguson : Leading
Alex Ferguson
Hồi Ký Ferguson : Leading - Alex Ferguson
https://isach.info/story.php?story=hoi_ky_ferguson_leading__alex_ferguson