Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hoàng Hậu Lắm Chiêu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 13
S
áng. Mặt trời theo cửa sổ len vào căn phòng, phủ lên chiếc giường lớn. Trên đó, một thân nữ tử với tấm lưng trắng muốt mịn màng, nửa dưới lưng đắp lên cái chăn mỏng. Mái tóc xõa dài trên gối, làm người ta có cảm giác quyến rũ không nói thành lời. Ta vươn mình tỉnh dậy, đầu óc còn váng hơi rượu nên hơi choáng. Hừm… hôm quá kí ức chỉ dừng lại ở lúc trên bàn rượu với Thái Hậu, thế mà lại say đến mức về phòng như nào cũng không biết, quả thực mất mặt quá. Ta day day day trán, cảnh tượng trong giấc mơ đêm qua lại hiện ra, chân thực một cách đáng sợ. Mặt bất giác lại đỏ lên. Ta không nhịn được tự chửi mình một câu, đúng là hoang tưởng quá rồi. Ta thử ngồi dậy thì đột nhiên thấy cả thân người nhức mỏi. Hả? Cái gì cơ? Nhức mỏi? Nghe nói… Ta đen mặt, trong lòng ngàn vạn lần cầu mong không phải như vậy. Giờ mới để ý, hình như mình không mặc quần áo mà ngủ… Chầm chậm vén chăn lên, ta chỉ hận không thể đập đầu vào tường mà chết quách đi cho rồi. Đúng không phải là mơ sao? Vậy… Ta xấu hổ nằm vật xuống giường, chùm chăn kín đầu, mặt đỏ lựng còn hơn tôm luộc. A, a, mẹ ơi, con gái mẹ thất thân rồi… Mà người làm ta thế này lại là cái người đó. Làm sao đây? Đến túm áo hắn bắt hắn chịu trách nhiệm hay là im ỉm cho qua chuyện? Hể, nhắc mới nhớ, người kia đâu? He hé mắt nhìn ra ngoài chăn, căn phòng yên tĩnh không một bóng người. Đừng nói là có người nào đấy có ý định ăn xong chùi mép đi. -_- Liếc mắt đến chiếc gối trống không bên cạnh, chợt thấy một mẩu giấy nhỏ. Mấy dấu hỏi chấm bay ra trong đầu. Ta tò mò cầm lên thì thấy một dòng chữ như rồng bay phương múa:” Ta ở Đại Điện. Dậy rồi nhớ ăn sáng, không được để đói. – Âu Dương Thần.” Trong lòng bỗng nhiên hạnh phúc đến kì lạ. Hắn lo lắng sao? Sợ ta bỏ bữa? Khóe môi nhẹ nhàng cong lên thành một nụ cười, hòa cùng nắng mai. Ta ra khỏi giường, vớ lấy cái áo ngủ khoác lên người. Lấy chân gạt gạt cái chăn che đi dấu tích của một đêm xuân, ta thay quần áo rồi gọi Tiểu Hương vào, sai dọn dẹp phòng và không quên bảo nha đầu đó giữ kín mấy thứ chăn gối kia. Bần thần ngồi nhìn ra khỏi phòng, ta lưỡng lự không biết có nên đến Đại Điện không? Có nên gặp mặt người đó không? Mà gặp thì nói cái gì bây giờ? …………. Một lúc sau, ta đứng trước Đại Điện, thầm nói với mình chỉ là do tò mò nên mới đến đây, là tò mò mà thôi >
< - Nói với ta mấy thứ này để làm gì? - Để ngươi với cái người kia mỗi người nhường nhịn nhau một chút. Ta không muốn ngày nào cũng nhìn cái bản mặt hầm hầm giận dỗi của hắn đâu. Kha Dương bĩu môi, đứng dậy, trong ánh mắt là tia khinh bỉ như muốn nói rõ rằng:” Ngu ngốc, ngươi là nữ nhân ngu ngốc nhất trần gian!” Kha Dương, ngươi có biết là ngươi khó ưa lắm không hả? >< - Thôi, vào trong đi, không tên kia lại nổi máu ghen tuông. – Kha Dương cười gian. Ta không thèm nói vói hắn nữa, quay người định vào Đại Điện. - Hôm qua hai người có vẻ máu lửa nhỉ? – Kha Dương bỗng nổi hứng nói bóng gió. Ta trợn tròn mắt. Đừng nói hắn đứng ngoài Tây Ngọc Cung nghe trộm đi. Ta nghoảnh mặt lại: - Hả? Ngươi nói gì thế? Kha Dương trộm cười, chỉ chỉ cổ ta. Ta cúi xuống nhìn, đập vào mắt là một dấu hôn nửa ẩn nửa hiện sau cổ áo. Ta xấu hổ kéo cao áo lên. Mẹ nó, Âu Dương Thần, sao ngươi phải hành động mạnh như thế chứ? Hu hu, mẹ ơi, xấu hổ chết mất. ……….. Khi ta bước vào Đại Điện thì chỉ có một vài cung nữ, thái giám Âu Dương Thần và đối diện hắn là một nữ nhân xinh đẹp. Thân người kiều diễm, thướt tha đài các, ánh mắt có cao ngạo pha mấy phần tức giận nhìn người trên ngai vàng. Ấy thế mà cái người trên ngai kia không mảy may để ý, chỉ chống tay nhìn nữ nhân đó. Sáng nay, đang nằm nghịch tóc ngắm nghía Hoàng hậu của hắn. Hắn không ngờ rằng người nàng yêu lại là hắn. Tâm tình vô cùng tốt, vô cùng hạnh phúc. Âu Dương Thần hắn ngắm nhìn nữ nhân trong lòng, tự cười một mình. Bỗng nhiên bị thái giám gọi đến Đại Điện. Hắn bất đắc dĩ ngồi khỏi giường, vẻ mặt vô cùng miễn cưỡng. Đến nơi, tưởng chuyện gì quan trọng lắm, ai dè lại đến nghe công chúa phiền phức này nói này nói nọ, Âu Dương Thần cực kì không vui. Âu Dương Thần nhìn thấy ta, vẫy tay gọi ta lại gần hắn. Ta đứng cạnh hắn liền bị hắn tự nhiên kéo lại sát mình. Âu Dương Thần nở nụ cười xã giao: - Đây là Hoàng hậu của ta, mẫu nghi của Ngọc Quốc, ra mắt công chúa. Đây là đại công chúa Lung Linh Quốc- Tuyết Kỳ. Ta hơi cúi đầu ra ý chào vị công chúa kia, cô ta cũng cúi đầu đáp lễ rồi nhìn ta bằng con mắt đánh giá. Ở hiện đại, bao nhiêu năm là thành phần học sinh tiêu biểu của trường, những cuộc thi cấp quận đến cấp thành phố ta đều đã tham dự, thỉnh thoảng lại ra mặt tiếp đón các thầy cô ở sở về trường, đôi lần lại dẫn chương trình trong các cuộc thi văn nghệ lớn nhỏ toàn thành phố nên tính cách tự tin trước những ánh mắt như thế này ta phần nào đã được rèn rũa. Những lúc như này, nếu như né tránh, lại càng tỏ ra mình là người rụt rè, nhút nhát. Vì vậy, khi đôi mắt của công chúa kia di đến, ta gật nhẹ đầu, cười một nụ cười nhẹ nhàng khiến cô ta thu lại ánh mắt. - Vụ việc của hoàng muội thần thiếp, mong Hoàng thượng xử lí dứt điểm. Thần thiếp còn phải trở về Lung Linh Quốc nữa. - Nhưng ta đã nói rồi, kẻ gây ra toàn bộ sự việc này là Mai Phi- Mai Nguyệt Dung. Nhưng mấy ngày trước cô ta đã vượt ngục,với gia thế của gia tộc cô ta thì những việc này hoàn toàn có thể xảy ra dễ dàng. Ta cũng đã cho tìm kiếm và tìm thấy xác của cô ta trong rừng. Nếu quá thể quá thì ta có thể giao xác của cô ta cho người, người thấy thế nào? Mà một kẻ đã chết rồi thì như thế nào. Dù sao thì hoàng muội của người chết rồi cũng không thể sống lại, dù cho người có phanh thây Mai Phi cũng không thể làm gì. Vậy việc đó có ích không? Nếu đã không làm được gì thì bỏ qua đi, coi như tích đức cho đời, không phải sao? Âu Dương Thần rõ ràng muốn dứt điểm chuyện này. Hắn nói liền một mạch không để cho Tuyết Kỳ xen vào. Giọng nói trầm trầm vang trong Đại Điện khiến Tuyết Kỳ nhất thời không biết nên nói gì. Đôi lông mày khẽ nhíu lại, cô ta im lặng. Đường đường là một công chúa, thế mà lại không có lòng bao dung, nhỏ nhen tính toán thì quả thật mất hình tượng. Cô ta tự nhủ rằng mình không thể thất thố.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hoàng Hậu Lắm Chiêu
Shellry
Hoàng Hậu Lắm Chiêu - Shellry
https://isach.info/story.php?story=hoang_hau_lam_chieu__shellry