Chương 12
nh rất may mắn đấy, anh Rafferty,” bác sĩ Norris nói, nhìn qua chiếc kính của ông ta. “Xương gò má của anh gần như đã hấp thu hết lực tác động. Nó bị gãy, đương nhiên rồi, nhưng xương hốc mắt thì nguyên vẹn. Cũng không có vẻ sẽ có bất kỳ thiệt hại nào cho mắt, hoặc thị lực bị ảnh hưởng. Nói cách khác, anh vẫn có một thị lực hoàn toàn bình thường.”
Michelle thở ra một hơi nhẹ nhõm, siết chặt tay John. Anh nháy mắt với cô bằng con mắt phía bên phải, sau đó dài giọng. “Vậy thì tôi phải trải qua bốn ngày qua trong bệnh viện chỉ bởi có một bên mắt bị thâm đen à?”
Bác sĩ Norris cười toe toét. “Cứ cho đó là một kỳ nghỉ đi.”
“Được rồi, kỳ nghỉ kết thúc, và tôi sẽ đăng ký trả phòng khu nghỉ dưỡng.”
“Trong vài ngày tới chỉ làm những việc nhẹ nhàng. Nhớ là anh có một vết khâu trên đầu, xương gò má gãy, và anh bị chấn động nhẹ.”
“Tôi sẽ để mắt đến anh ấy,” Michelle nói với chút cảnh cáo trong tông giọng của mình, nhìn thẳng vào John. Anh có lẽ đã lên kế hoạch nhảy lên một con ngựa ngay khi trở về nhà.
Khi họ lại được ở một mình, John đặt tay ra sau đầu, quan sát cô với một ánh nhìn lấp lánh đặc biệt trong mắt. Sau bốn ngày, vết sưng quanh mắt anh đã xẹp xuống đủ để anh có thể mở he hé mắt, đủ để anh có thể nhìn qua nó lần nữa. Mặt anh vẫn còn là một mớ hỗn độn, chuyển màu giữa thâm đen và tím tái, với chút xanh lá điểm xung quanh, nhưng không gì trong số đó quan trọng bằng thực tế rằng mắt anh hoàn toàn ổn. “Đây là bốn ngày cực kỳ dài,” anh lẩm bẩm. “Khi chúng ta về nhà, anh sẽ mang em thẳng vào giường.”
Máu cô bắt đầu tăng tốc trong huyết quản lần nữa, và cô tự hỏi có phải cô sẽ luôn phản ứng một cách mất kiểm soát như thế này trước anh. Ngay từ đầu cô đã luôn quá dễ tổn thương trước anh, và phản ứng của cô giờ đây thậm chí còn mạnh hơn. Cơ thể của cô đã thay đổi kể từ khi con anh đang lớn dần trong cô, những thay đổi vô hình khó nhận biết, nhưng làn da cô dường như nhạy cảm hơn, phản ứng mạnh mẽ hơn trước những cái chạm nhẹ của anh. Ngực cô cũng run rẩy hơn đôi chút, nhức nhối dưới cảm giác của tay và miệng anh.
Cô quyết định chưa nói cho anh biết về em bé vội, đặc biệt không phải trong khi thị lực của anh vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn, và đã đủ mệt trong bốn ngày qua để giữ cho dạ dày nhộn nhạo của cô trong tầm kiểm soát. Cô ăn bánh quy gần như liên tục, và ngừng uống cà phê bởi nó chỉ khiến cô cảm thấy nôn nao hơn mà thôi.
Cô vẫn có thể trông thấy sự hài lòng mạnh mẽ choáng đầy gương mặt anh khi cô nói với anh rằng cô yêu anh, nhưng anh không đáp lại những lời đó. Trong một giây khủng khiếp, cô tự hỏi có phải anh đang hả hê không, nhưng anh đã hôn cô đắm đuối và thèm khát khiến cô bác bỏ ý nghĩ đó ngay cả khi cô đang cảm thấy một nỗi đau đớn dai dẳng. Đêm đó, sau khi đèn đã tắt và cô nằm trên chiếc giường xếp được đưa tới, anh lên tiếng. “Michelle.”
Giọng anh nhỏ, và anh không di chuyển. Cô ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm qua bóng tối về phía anh. “Vâng.”
“Anh yêu em,” anh lặng lẽ nói.
Cơn choáng váng khiến cô run rẩy, và nước mắt đang châm chích mắt cô, nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc. “Em rất vui,” cô cố gắng nói.
Anh cười lớn trong bóng tối. “Em đang đùa, cứ chờ cho đến khi anh đặt được tay lên người em lần nữa xem.”
“Em không thể chờ được.”
Giờ thì anh đã khá hơn, và họ sẽ về nhà. Cô gọi cho Nev đến đón họ, sau đó gác máy bằng bàn tay đã trở nên ẩm ướt. Cô lau chúng lên bộ đồ đang mặc và hếch cằm. “Anh sẽ được báo nếu như phó cảnh sát trưởng Phelps tìm thấy Roger đúng không?”
John đang mặc quần áo, nhưng những lời cô nói dội xuống anh và ánh mắt anh tối lại chĩa thẳng vào cô. Chậm rãi anh kéo quần jean lên và gài khóa, sau đó đi vòng qua giường đứng sừng sững trước cô vẻ đe dọa. Ánh mắt Michelle không hề nao núng, cô cũng không hạ cằm xuống, dù cô đột ngột cảm thấy bản thân thật nhỏ bé và bất lực.
Anh không nói bất cứ lời nào, chỉ đơn giản chờ đợi, miệng anh siết chặt bên dưới bộ ria mép. “Em nghe trộm,” cô nói bình tĩnh. “Em đã thử kết nối các cuộc điện thoại và gã đã cố tình chèn xe em ra khỏi đường, nhưng làm cách nào anh lại có thể liên kết các sự việc với nhau được vậy?”
“Chỉ bằng một cảm giác khó chịu cùng rất nhiều mối nghi ngờ,” anh nói. “Sau cuộc điện thoại cuối cùng, anh đã muốn đảm bảo anh biết hắn ta đang ở đâu. Có quá nhiều nút thắt lỏng lẻo, và Andy không thể tìm thấy tên hắn ta trong danh sách khách hàng bay chuyến quốc tế nào. Beckman thật khó tìm kiếm, và mọi việc trông thật quá đáng ngờ.”
“Ban đầu anh đâu có tin em, về chiếc Chevrolet xanh đó.”
Anh thở dài. “Không, anh không tin. Không phải trong lần đầu tiên. Anh xin lỗi. Thật khó để anh có thể đối mặt với thực tế rằng có bất kỳ ai muốn làm tổn thương em. Nhưng có chuyện gì đó đang làm phiền em. Em không muốn lái xe, em không muốn rời trang trại, nhưng em lại không nói về nó. Đó là khi anh bắt đầu nhận ra em đang sợ hãi.”
Đôi mắt xanh lá của cô tối lại. “Khiếp đảm thì đúng hơn.” Cô thì thầm, nhìn ra ngoài cửa sổ. “Anh nghe tin gì từ Phelps chưa?”
“Chưa. Anh ấy sẽ không gọi lại trừ khi đã tìm thấy Beckman.”
Cô rùng mình, sự căng thẳng trở lại trong ánh mắt. “Anh ta đã cố giết anh. Lẽ ra em nên biết, em nên làm gì đó.”
“Em có thể làm gì được chứ?” anh hỏi dữ dội. “Nếu em ở cùng anh hôm đó, viên đạn đã có thể giết em rồi thay vì chỉ làm vỡ kính chắn gió.”
“Anh ta là kẻ ghen tuông điên loạn.” Suy nghĩ về Roger khiến cô cảm thấy muốn bệnh, và cô đặt tay lên bụng. “Anh ta thật sự điên rồi. Anh ta có lẽ đã phát điên khi em chuyển đến ở với anh. Những cuộc gọi đầu tiên, anh ta không nói gì cả. Có lẽ anh ta chỉ gọi để xem em có trả lời điện thoại ở nhà anh không. Anh ta không thể chịu được khi em nói chuyện với người đàn ông khác, và khi anh ta biết được anh và em –” Cô dừng lại, mồ hôi lấp lánh trên gương mặt.
John nhẹ nhàng kéo cô về phía anh, đặt đầu cô lên vai anh trong khi anh dịu dàng vuốt ve tóc cô. “Anh tự hỏi làm cách nào hắn ta phát hiện ra được?”
“Bitsy Summer.” Michelle nói run rẩy.
“Cô nàng ngớ ngẩn chúng ta gặp tại nhà hàng đó hả?”
“Cô nàng ngớ ngẩn đó là kẻ tung tin đồn giỏi nhất mà em biết đấy.”
“Nếu hắn ta điên loạn đến vậy, hắn có thể nghĩ rằng cuối cùng hắn cũng tìm ra ai là ‘người đàn ông khác’ sau ngần ấy năm.”
Cô nhảy dựng, và rồi cười khẽ. “Anh ta đã làm vậy rồi.”
“Gì cơ?” Giọng anh nghe thoáng giật mình.
Cô nhấc đầu khỏi vai anh và hất tóc khỏi khuôn mặt bằng cử chỉ lo lắng. “Đó luôn là anh,” cô nói bằng giọng thấp, nhìn khắp nơi trừ anh. “Em không thể yêu anh ta như lẽ ra em nên làm thế, và bằng cách nào đó anh ta…dường như biết được.”
Anh đặt tay lên cằm cô và quay đầu cô lại. “Chết tiệt, em đã hành động như thể em ghét anh vậy.”
“Em cần phải bảo vệ bản thân.” Đôi mắt xanh của cô nhìn anh với chút cay đắng. “Anh khiến phụ nữ đổ rạp quanh mình, những phụ nữ giàu kinh nghiệm và là những người vô cùng xinh đẹp. Em mới chỉ mười tám tuổi, và anh dọa em sợ gần chết. Mọi người gọi anh là ‘Stud!’[1] Em biết em không thể xử lý được một người đàn ông như anh, ngay cả khi nếu anh có nhìn em đến lần thứ hai đi chăng nữa.”
“Anh có nhìn,” anh nói cay nghiệt. “hơn hai lần. Nhưng em đã hếch mũi về phía anh như thể em không thích mùi của anh, vậy nên anh để em yên, ngay cả khi anh muốn em đến mức ruột gan anh quoặn lại. Anh đã xây ngôi nhà đó cho em, vì em cần nhiều tiện nghi hơn ngôi nhà cũ anh đã sống. Anh xây hồ bơi bởi em thích bơi. Và rồi em kết hôn với gã giàu sụ ưa-nhìn kia, chết tiệt em, và anh cảm tưởng như mình bị xé ra từng mảnh một.”
Môi cô run lên. “Nếu như em không thể có được anh, em có kết hôn với ai cũng chẳng có gì quan trọng.”
“Em lẽ ra có thể có được anh mà.”
“Như một bạn tình trên giường sao? Em còn quá trẻ, em đã nghĩ rằng em phải có tất cả hoặc không có gì. Em muốn mãi mãi, với cả những gì tốt nhất hay tồi tệ nhất, và anh thì có vẻ không phải một người đàn ông phù hợp cho hôn nhân. Giờ thì…” Cô nhún vai, sau đó cố nở nụ cười yếu ớt. “Giờ thì tất cả đều không còn quan trọng nữa.”
Sự giận dữ cực độ hằn lên nét mặt anh và anh nói. “Đó là điều em nghĩ sao,” và rồi phủ miệng anh lên miệng cô. Cô hé môi ra cho anh, để anh có được tất cả những gì anh muốn. Đã quá muộn để cô có thể từ chối anh bất kỳ điều gì, bất kỳ mảnh nào của cô. Ngay cả nụ hôn của họ cũng bị hạn chế trong bốn ngày qua, và cơn đói khát tràn ngập lòng anh còn vượt trên cả sự giận dữ, anh hôn cô như thể anh muốn ăn tươi nuốt sống cô, bàn tay mạnh mẽ của anh trượt khắp cơ thể cô một cách không kiểm soát, và cô vui sướng chào đón nó. Cô không sợ hãi trước sức mạnh hay sự thô ráp trong anh, bởi chúng xuất phát từ đam mê và làm dấy lên nhu cầu đáp trả trong cô.
Móng tay cô bấm vào vai anh khi đầu cô ngả ra sau, phô ra cần cổ cho miệng anh. Hông anh di chuyển nhịp nhàng, cọ sát phần nam tính cứng ngắc của anh lên cô trong khi sự kiểm soát của anh đang trượt dần. Chỉ với chút ý thức rằng một y tá có thể cắt ngang họ bất cứ lúc nào mới cho anh đủ sức mạnh để cuối cùng cũng buông cô ra, hơi thở của anh nặng nhọc và nhanh. Những gì anh đang cảm nhận là quá riêng tư, quá mãnh liệt, để anh có thể cho phép bất kỳ ai có cơ hội chen ngang giữa họ.
“Nev tốt nhất là nên nhanh lên,” anh nói khó nhọc, không thể cưỡng lại một nụ hôn nào nữa. Đôi môi cô đã mọng và sưng phồng bởi những nụ hôn của anh, đôi mắt cô khép hờ và mê muội vì ham muốn, ánh mắt khiến anh còn khuấy động hơn nữa, bởi anh đã khiến cô như vậy.
***
Michelle trượt ra khỏi phòng ngủ, ôm quần áo trên tay. Cô không muốn làm anh thức giấc khi mặc đồ trong phòng ngủ; anh đã ngủ rất nhiều kể từ sau vụ tai nạn, nhưng cô không muốn đánh cược với may mắn của mình. Cô cần phải tìm được Roger. Anh ta đã giết hụt John một lần; anh ta sẽ không để hụt đến lần thứ hai. Và cô biết John; anh mà ngoan ngoãn làm theo đúng y lệnh của bác sĩ, cô sẽ cực kỳ ngạc nhiên. Không, anh sẽ trở lại làm việc bình thường, ra ngoài và để bị giết.
Anh đã nói chuyện với phó cảnh sát trưởng Phelps đêm hôm trước, nhưng tất cả những gì Andy thông báo là một chiếc Chevrolet xanh được một người thuê phù hợp với nhân dạng của Roger, và anh ta tự xưng là Edward Walsh. Sự lạnh giá quen thuộc trường dọc sống lưng Michelle. “Edward là tên đệm của Roger,” cô thì thầm “Walsh là tên thời con gái của mẹ anh ta.” John nhìn chằm chằm cô một lúc lâu trước khi chuyển thông tin đó cho Andy.
Cô sẽ không để Roger có cơ hội để làm John bị thương. Thật lạ là, cô không hề lo lắng cho bản thân. Cô đã bị Roger đánh nhiều đến mức cô đơn giản là không thể sợ được nữa, nhưng cô sợ muốn chết cho John, và cho cuộc sống mới cô đang có. Cô không thể từ bỏ nó được.
Nằm thao thức trong bóng tối, cô đột nhiên biết phải làm sao để tìm anh ta. Cô không biết chính xác anh ta đang ở đâu, nhưng cô biết phải tìm ở khu vực nào; tất cả những gì cô cần là đặt một cái bẫy và anh ta sẽ bước thẳng vào đó. Vấn đề duy nhất là cô sẽ là mồi nhử, và cô sẽ dùng bản thân để bẫy anh ta.
Cô để lại cho John một lời nhắn trên bàn ăn và ăn một chiếc bánh quy để làm dịu dạ dày mình. Để chắc chắn, cô mang theo một gói bánh quy theo mình khi cô âm thầm trượt ra cửa sau. Nếu linh cảm của cô đúng, cô sẽ khá an toàn cho đến khi ai đó phát hiện ra. Tay cô lạc về phía bụng. Cô phải đúng.
Chiếc Merchedes khởi động trơn tru và êm ru. Cô về số và lái vào đường mà không bật đèn, hy vọng cô đã không đánh thức Edie hay bất cứ ai khác.
Trang trại của cô khá yên ắng, ngôi nhà cũ nằm im lìm và trơ trọi dưới tán cây sồi lớn. Cô mở cửa trượt vào trong nhà, tai cô căng ra để có thể nghe được mọi tiếng ồn trong bóng tối. Bình minh sẽ lên trong vòng nửa giờ nữa, cô không có nhiều thời gian để đặt bẫy và thu hút Roger trước khi Edie tìm thấy lời nhắn trên bàn và đánh thức John.
Tay cô run lên khi cô bước vào hành lang chính. Nội thất trong ngôi nhà được dồn lại ở giữ, mảnh sáng tối hắt bóng của chúng cô biết rõ cũng như cô biết rõ khuôn mặt mình. Cô bước vòng qua để bật đèn phòng khách, sau đó bước vào văn phòng của cha cô, sau đó đến phòng ăn, rồi đến nhà bếp. Cô kéo rèm cửa sổ để ánh sáng tràn ra một như chiếc đèn hiệu, một cách có chủ ý.
Cô bật đèn phòng giặt, và cả căn phòng nhỏ tầng dưới dành cho quản gia từ rất lâu rồi, khi mà thật sự có một quản gia. Cô đi lên cầu thang và bật đèn phòng ngủ, nơi mà John đã chiếm lấy cô trong lần đầu tiên và khiến cô không thể nghĩ tới điều gì khác ngoài anh. Tất cả đèn đều được bật, cả hai tầng, xuyên qua bóng tối trước sớm bình minh. Sau đó cô ngồi xuống bậc thang dưới cùng và chờ đợi. Ai đó sẽ tới sớm thôi. Đó có thể là John, trong trường hợp đó anh sẽ cực kỳ giận dữ, nhưng cô ngờ rằng đó sẽ là Roger.
Từng giây dần chuyển thành từng phút. Cũng như bầu trời đang bắt đầu sáng lên những ánh xám đầu tiên của ngày mới, cánh cửa bật mở và anh ta bước vào.
Cô không nghe thấy tiếng xe ô tô, điều sẽ báo hiệu cho cô biết anh ta đang tới gần. Cô cũng không nghe thấy tiếng anh ta bước trên hiên nhà. Cô không được cảnh báo chút nào cho đến khi anh ta bước qua cánh cửa, nhưng thật lạ là, cô không hề giật mình. Cô biết anh ta sẽ ở đó.
“Chào anh, Roger,” cô bình tĩnh nói. Cô cần phải giữ bình tĩnh.
Anh ta sút cân trong hai năm qua kể từ khi cô gặp anh ta, và tóc anh ta cũng mỏng hơn một chút, nhưng những đặc điểm khác thì vẫn vậy. Ngay cả đôi mắt cũng vẫn thế, quá thành thật và có chút điên cuồng. Sự thành thật là lớp mặt nạ cho tâm trí đang trượt dốc của anh ta, không đủ để khiến anh ta không thể hòa nhập được với xã hội, nhưng đủ để anh ta có thể giết người và cảm thấy hoàn toàn hợp lý với điều đó, như thể đó là điều duy nhất để làm.
Anh ta cầm theo một khẩu súng lục bên tay phải, nhưng anh ta giữ nó lỏng lẻo bên cạnh chân. “Michelle,” anh ta nói, có chú bối rối bởi thái độ của cô, như thể cô đang chào một vị khách. “Em trông ổn đấy.” Đó là lời nhận xét từ lối cư xử lịch thiệp suốt cả cuộc đời đã ăn sâu vào máu anh ta.
Cô gật đầu nghiêm trang. “Cảm ơn anh. Anh muốn uống một tách cà phê không?” Cô không biết trong nhà có cà phê không nữa, và thậm chí nếu có, nó cũng đã cực kỳ cũ rồi, nhưng cô càng giữ cho anh ta mất thăng bằng càng lâu được, thì càng tốt. Nếu Edie giờ vẫn chưa vào bếp, vậy thì bà sẽ ở đó trong vài phút nữa, và bà sẽ gọi John dậy. Michelle hy vọng John sẽ gọi cho Andy, nhưng anh có lẽ sẽ không mất thời gian như thế. Cô cho là anh sẽ ở đây trong vòng mười lăm phút. Chắc chắn cô có thể xử lý được Roger trong vòng mười lăm phút. Cô nghĩ ngôi nhà sáng tưng bừng sẽ là lời cảnh báo John rằng có gì đó không đúng, vậy nên anh sẽ không xông thẳng vào, khiến Roger giật mình nổ súng. Đó là một cơ hội, nhưng cho đến giờ các cơ hội của cô đều chưa được đáp lại.
Roger đang nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt lấp lánh kích động, như thể anh ta không thể nhìn thấy cô cho đủ. Câu hỏi của cô khiến anh ta giật mình lần nữa. “Cà phê?”
“Phải. Em nghĩ là em muốn một tách cà phê, anh thì sao?” Suy nghĩ về cà phê khiến dạ dầy cô cuộn lên, nhưng quan tâm tới nó sẽ mất thời gian. Và Roger là người lịch sự, anh ta sẽ thấy không có vấn đề gì nếu chia sẻ với cô một tách cà phê.
“Sao chứ, được thôi. Nghe thật tuyệt, cảm ơn em.”
Cô mỉm cười với anh ta trong khi bước lên cầu thang. “Sao anh không trò chuyện với em trong lúc cà phê được pha? Em chắc rằng chúng ta có rất nhiều chuyện để nói. Em chỉ hy vọng mình còn cà phê; em quên mua thêm. Hè năm nay nóng quá, phải không? Em sắp trở thành một tín đồ của trà đá rồi.”
“Phải, rất nóng,” anh ta đồng ý, bước theo cô vào bếp. “Anh nghĩ anh có thể dành thời gian trong căn nhà ở Colorado. Nó có vẻ dễ chịu vào thời điểm này trong năm.”
Cô tìm thấy nửa gói cà phê trong tủ; nó có thể khá cũ và không còn uống được nữa, nhưng cô cẩn thận đổ nó vào khay cùng nước và để vào máy pha cà phê, quan sát cà phê nhỏ giọt qua tấm giấy lọc. Máy pha cà phê của cô hơi chậm; mất khoảng mười phút mới pha xong. Nước sôi và âm thanh rít lên khe khẽ.
“Anh ngồi đi,” cô mời, hướng về phía chiếc ghế ở bàn bếp.
Chậm rãi anh ta hạ người xuống một chiếc ghế, đặt khẩu súng lục lên bàn. Michelle không để bản thân nhìn vào nó khi cô quay người lấy hai chiếc cố trên kệ. Sau đó, cô ngồi xuống và lấy một chiếc bánh từ gói nhỏ cô mang theo mình; cô đã đặt nó trên bàn lúc trước, khi cô đi quanh nhà và bật đèn. Dạ dày cô lại cuộn lên lần nữa, có lẽ từ sự căng thẳng ngày một gia tăng dưới tác động của việc mang thai.
“Anh muốn một chiếc bánh không?” cô hỏi lịch sự.
Anh ta nhìn cô lần nữa, đôi mắt anh ta buồn bã và hoang dại. “Anh yêu em,” anh ta thì thầm. “Sao em lại có thể rời bỏ anh khi mà anh cần em quá nhiều như thế? Anh muốn em quay về bên anh. Mọi việc sẽ lại ổn thỏa cả thôi. Anh hứa với em mọi chuyện sẽ ổn. Tại sao em lại chuyển đến sống cùng gã chủ trang trại đó? Sao em lại có thể lừa dối anh như vậy?”
Michelle nhảy dựng trước sự giận dữ trong tông giọng của anh ta. Gương mặt điển trai của anh ta giờ đang rúm lại theo cách kinh khủng cô nhớ trong những cơn ác mộng của mình. Trái tim cô bắt đầu nện thình thịch vào xương sườn một cách đau đớn khiến cô nghĩ rằng cô sắp phát bệnh mất, nhưng bằng cách nào đó cô nói với vẻ bình tĩnh bất ngờ, “Nhưng Roger, điện bị cắt. Anh không mong em sống ở đây khi mà không có điện và nước, phải không?”
Một lần nữa anh ta trông có vẻ bối rối bởi sự thay đổi chủ đề đột ngột, nhưng chỉ trong giây lát. Anh ta lắc đầu. “Em không thể nói dối anh được nữa đâu, em yêu. Em vẫn đang sống chung với hắn ta. Anh chỉ không thể hiểu nổi. Anh đã dâng hiến cho em nhiều hơn thế: tất cả sự xa hoa mà em muốn, đồ trang sức, các chuyến mua sắm ở Paris, nhưng thay vào đó em chạy trốn khỏi anh để sống với một gã chủ trang trại hôi như bò.”
Cô không thể ngăn được cơn ớn lạnh đang dâng lên trong mình khi cô nghe anh ta gọi cô là “em yêu.” Cô nuốt nước bọt, cố gắng ngăn sự hoảng loạn đang trào lên trong mình. Nếu cô hoảng sợ, cô sẽ không thể điều khiển được nó. Cô còn bao nhiêu lâu nữa? Bảy? Tám?
“Em không chắc anh muốn em quay về,” cô cố gắng nói, dù miệng đang khô rang, cô chỉ có thể vừa đủ nói lên từng từ.
Anh ta lắc đầu chậm rãi. “Em có biết. Em chỉ không muốn quay về. Em thích những gì gã chủ trang trại đầy mồ hôi kia cung cấp cho em, khi mà em có thể sống như một nữ hoàng. Michelle, em yêu, em thật quá bệnh khi để hắn ta chạm vào em, nhưng em lại thích thế, phải không? Thật là kinh tởm!”
Cô biết tất cả dấu hiệu. Anh ta đang tự kích động bản thân, cơn giận dữ và ghen tuông được hình thành cho đến khi anh ta điên cuồng đả kích. Làm cách nào Roger thậm chí có thể bỏ lỡ không thấy lý do tại sao cô lại rơi vào sự mạnh mẽ, niềm đam mê nguyên sơ và sự nam tính của John để so sánh với thứ tình cảm méo mó hài hước của anh ta? Còn bao lâu nữa? Sáu phút?
“Em đã gọi về nhà anh,” cô nói dối, tuyệt vọng cố gắng xoa dịu cơn giận dữ của anh ta. “Quản gia nói anh đang ở Pháp. Em muốn anh đến đón em. Em muốn về với anh.”
Anh ta giật mình, cơn giận dữ rút khỏi gương mặt như thể nó chưa từng xuất hiện. Thậm chí anh ta trông không giống như cùng một người. “Em… em muốn…”
Cô gật đầu, để ý thấy anh ta dường như đã quên mất khẩu súng lục. “Em nhớ anh. Chúng ta đã có rất nhiều niềm vui bên nhau, phải không?” Nó buồn, nhưng họ đã có khởi đầu nhiều niềm vui. Roger đã luôn cười thật tươi và trêu chọc nhẹ nhàng, và cô đã hy vọng rằng anh ta có thể khiến cô quên được John.
Sự thích thú ánh lên trong mắt anh ta, trong nụ cười chạm tới khóe miệng. “Anh nghĩ em là điều tuyệt vời nhất anh từng thấy,” anh ta nói nhẹ nhàng.. “Tóc em sáng màu và mềm mại, và khi em mỉm cười với anh, anh cảm thấy mình cao đến mười feet[2]. Anh sẽ dâng tặng em cả thế giới. Anh sẽ giết người vì em.” Vẫn mỉm cười, bàn tay anh ta di chuyển về phía khẩu súng lục.
Năm phút?
Anh ta bị ám ảnh bởi những bóng ma trong mình, và đột nhiên sự thương hại dâng lên trong cô. Mãi cho đến giờ cô mới hiểu Roger thật sự bị ốm; có điều gì đó trong tâm trí anh ta cực kỳ lệch lạc, và cô không nghĩ tất cả những bác sĩ tâm thần hay bất kỳ loại thuốc nào trên thế giới này có thể giúp được anh ta.
“Chúng ta từng rất trẻ,” cô thì thầm, ước rằng mọi chuyện có thể khác đi với chàng trai trẻ luôn tươi cười mà cô đã biết. Một phần nhỏ còn sót lại của anh ta lúc này, chỉ trong giây lát ký ức vui vẻ ánh lên trong mắt anh ta. “Anh có nhớ John Bailey, cô gái nhỏ nhắn đã rớt khỏi thuyền của Wes Conlan không? Chúng ta đã cố gắng kéo cô ấy lên và bằng cách nào đó chúng ta đều ngã xuống nước ngoại trừ Toni. Cô ấy chẳng biết gì về việc lái thuyền cả, thế nên cô ấy cứ ngồi trên đó la hét, và chúng ta đều phải bơi như điên để cố gắng bắt kịp cô ấy.”
Bốn phút.
Anh ta cười lớn, tâm trí anh ta đang trượt về những tháng ngày ngốc nghếch rực rỡ.
“Em nghĩ cà phê xong rồi,” cô lẩm bẩm, đứng lên. Cẩn thận đổ vào hai chiếc tách và mang chúng trở lại bàn. “Em hy vọng anh có thể uống được. Máy pha cà phê của em không tốt lắm.” Nói vậy còn hơn cho anh ta biết cà phê đã cũ bởi cô hiện đang sống với John.
Anh ta vẫn đang mỉm cười, nhưng đôi mắt thì buồn bã. Khi cô quan sát, một giọt nước mắt đầu long lanh trên đôi mắt anh ta, và anh ta nhấc khẩu súng lục lên. “Anh thật sự yêu em rất nhiều,” anh ta nói. “Em lẽ ra không bao giờ nên để thằng đó chạm vào em.” Nòng súng từ từ chĩa về phía cô.
Có quá nhiều điều xảy ra cùng lúc. Cánh cửa đập rầm vào tường, bị đẩy bởi một cú đá khiến nó long khỏi bản lề. Roger giật mình trước âm thanh đó và khẩu súng khai hỏa, tiếng súng to điếc tai trong phạm vi của ngôi nhà. Cô hét lên và cúi xuống khi hai người khác lao vào qua cánh cửa, người to con nhất đã vật Roger xuống với một cú tông mạnh vào bàn. Tiếng nguyền rủa và la hét tràn ngập không gian, cùng âm thanh tiếng gỗ gãy vụn; sau đó là tiếng súng khác tấn công tai cô và mùi thuốc súng tràn ngập xung quanh. Cô hét tên John lần nữa và lần nữa, biết anh là người đang lăn lộn trên sàn nhà cùng Roger khi cả hai đang giành giật nhau khẩu súng. Và rồi, đột nhiên khẩu súng trượt dài trên sàn nhà và John đang vật Roger nằm ngửa, đấm không ngừng vào mặt hắn ta.
Tiếng đấm đá kinh tởm khiến cô hét lên lần nữa, và cô đá một chiếc ghế đã vỡ ra khỏi đường đi khi chạy đến chỗ hai người đàn ông. Andy Phelps và một cảnh sát khác cũng đang chạy đến cùng lúc, giật John ra và cố gắng lôi anh đi, nhưng gương mặt anh bị bao phủ bởi sự giận dữ trước kẻ đã cố gắng giết người phụ nữ của anh. Anh giật tay khỏi họ với một tiếng gầm. Nức nở, Michelle vòng tay quanh cổ anh từ phía sau, cô siết cơ thể quanh lưng anh. “John, đừng, làm ơn,” cô năn nỉ, khóc như mưa khiến những từ ngữ gần như không thể hiểu được. “Anh ta bị ốm.”
Anh đóng băng, những lời cô nói tác động với anh khi mà không một ai có thể. Dần dần anh thả lỏng tay và đứng dậy, kéo cô về phía mình và ôm cô chặt đến nỗi cô gần như không thể thở được. Tuy nhiên, lúc này thở cũng không mấy quan trọng; không gì quan trọng bằng việc ôm lấy anh và có anh ôm cô, đầu anh cúi xuống cô khi anh thì thầm nghẹn ngào giữa những lời nguyền rủa và yêu thương.
Cảnh sát kéo Roger lên và còng tay anh ta sau lưng, khẩu súng lục được đặt trong một chiếc túi nhựa niêm phong. Mũi và miệng Roger đầy máu, và anh ta đang choáng váng, nhìn họ như thể anh ta không biết họ là ai và anh ta đang ở đâu. Có lẽ anh ta không biết thật.
John giữ chặt đầu Michelle ép vào ngực anh khi nhìn cảnh sát dẫn Beckman đi. Chúa ơi, sao cô có thể thoải mái, ngồi trước thằng điên đó và bình tĩnh mời hắn ta cà phê được chứ? Gã đàn ông đó khiến máu John hóa đá.
Nhưng giờ cô đã an toàn trong vòng tay anh, điều quý giá nhất trong cuộc đời anh. Cô đã nói rất nhiều về danh tiếng ‘kẻ sát gái’ của anh và những người phụ nữ trong quá khứ vẻ-vang của anh; cô thậm chí còn gọi anh là kẻ phụ tình. Nhưng cô mới thật là kẻ phụ tình, với ánh mặt trời trong mái tóc và đôi mắt mang màu xanh của mùa hè, người phụ nữ vàng mà anh không bao giờ có thể quên được, ngay cả khi cô không bao giờ trở lại trong cuộc đời anh. Beckman đã bị ám ảnh bởi cô, phát điên khi hắn ta đánh mất cô, và lần đầu tiên John nghĩ rằng anh có thể hiểu được điều đó. Anh cũng sẽ không thể sống được, nếu anh đánh mất Michelle.
“Anh tổn thọ mất 20 năm cuộc đời khi đọc thấy lời nhắn của em,” anh gầm gừ trong tóc cô.
Cô níu lấy anh, không muốn buông ra. “Anh đã tới nhanh hơn em mong đợi đấy,” cô hổn hển thở, vẫn đang khóc nấc. “Edie hẳn đã dậy sớm.”
“Không, anh dậy sớm. Em không ở trên giường với anh, vậy nên anh bắt đầu đi tìm em. Nếu không, bọn anh đã không thể tới đây kịp lúc. Chờ Edie hẳn sẽ là quá muộn.”
Andy Phelps thở dài, nhìn quanh căn bếp hỗn đọn. Sau đó, anh ta tìm thấy một chiếc tách trong tủ bếp và tự rót cho mình một ly cà phê. Anh ta nhăn mặt khi nhấm nháp nó. “Cái thứ này thật tởm. Nó có vị như những gì chúng tôi có ở chỗ làm. Dù sao thì, tôi nghĩ tôi vẫn đang mặc đồ ngủ bên dưới đống quần áo này đây. Khi John gọi tôi đã không có thời gian thay đồ, nhưng tôi không dành thời gian mà nghĩ đến việc đó nữa.”
Họ đều nhìn về phía anh ta. Anh trông vẫn đang ngái ngủ, và chắc chắn không mặc đồng phục. Anh đang mặc quần jean, áo thun, giày chạy, không mang tất. Anh ta có mặc bộ đồ hóa trang hình đười ươi thì cô cũng chẳng quan tâm.
“Tôi cần hai người thực hiện vài báo cáo,” anh nói.
“Nhưng tôi không nghĩ chuyện này sẽ được xử theo lối thông thường. Từ những gì tôi biết, hắn ta sẽ không bị đánh giá tâm thần thông thường.”
“Không,” Michelle đồng ý bằng giọng hơi khàn “Anh ta sẽ không.”
“Chúng tôi có phải làm báo cáo ngay bây giờ không?” John hỏi. “Tôi muốn đưa Michelle về nhà một lúc đã.”
Andy nhìn cả hai người. Michelle đang hoàn toàn trắng bệnh, và John trông còn tệ hơn nữa. Anh vẫn chưa lành hẳn từ sau vụ tai nạn khi bánh lái đập thẳng vào mặt. “Không, đi đi. Chiều đến cũng được.”
John gật đầu và đưa Michelle ra cửa. Anh trưng dụng chiếc xe tải của Nev, và giờ anh đang dẫn cô tới đó.
Đó là hành trình ngắn ngủi trong im lặng trở về trang trại. Cô lặng lẽ trèo ra khỏi xe, không thể tin được mọi chuyện đã kết thúc. John đung đưa cô trong vòng tay anh và đưa cô vào nhà khi cánh tay anh vòng chặt quanh người cô. Họ không nói lời nào với bất kỳ ai, kể cả Edie, bà đang nhìn họ với đôi lông mày nhướn cao, anh đưa cô thẳng lên lầu và phòng ngủ của họ và đá cánh cửa đóng lại sau lưng.
Anh đặt cô lên giường như thể cô thật dễ vỡ, sau đó đột ngột nâng cô lên áp vào anh lần nữa. “Anh có thể giết em vì khiến anh sợ đến thế,” anh thì thầm, dù anh biết rằng anh chẳng bao giờ có thể làm tổn thương cô. Cô cũng biết thế, bởi cô đang ôm anh gần vào hơn nữa.
“Chúng ta sẽ kết hôn ngay lập tức,” anh ra lệnh bằng tông giọng khắc nghiệt đòi hỏi. “Anh đã nghe thấy một phần những gì hắn ta nói, và có lẽ hắn ta nói đúng rằng anh không thể cho em tất cả những sự xa hoa mà em xứng đáng, nhưng thề có Chúa anh sẽ cố gắng mang lại hạnh phúc cho em. Anh yêu em quá nhiều để để em rời xa.”
“Em chưa nói bất cứ điều gì về việc sẽ đi cả,” Michelle phản đối. Kết hôn ư? Anh muốn kết hôn sao? Đột ngột cô ngẩng đầu lên và tặng anh một nụ cười rực rỡ, nụ cười gần như khiến anh ngừng thở.
“Em cũng chưa hề nói về việc sẽ ở lại.”
“Sao em có thể chứ? Đây là nhà của anh. Điều đó phụ thuộc vào anh mà.”
“Chết tiệt cái lối cư xử lịch sự đó,” anh quát. “Anh gần như phát điên lên, tự hỏi em có thật sự hạnh phúc không.”
“Hạnh phúc sao? Em phát ốm vì nó. Anh đã đưa ra đề nghị cùng cái giá phải trả cho nó.” Cô hếch mũi lên với anh. “Em nghe nói máu đỏ trộn lẫn với máu xanh[3] sẽ sinh ra một đứa trẻ rất khỏe mạnh.”
Anh nhìn xuống cô với ngọn lửa đói khát trong đáy mắt. “À, anh hy vọng em thích trẻ con, em yêu, bởi anh có kế hoạch sẽ sinh bốn đứa.”
“Em rất thích trẻ con,” cô nói khi đưa tay chạm vào bụng. “Dù điều này khiến em có cảm giác cực kỳ kinh khủng.”
Trong tích tắc anh trông có vẻ bối rối, và rối ánh mắt anh trôi dạt xuống. Biểu hiện của anh chuyển hướng thành sự bất ngờ choáng váng, và anh thật sự trông nhợt nhạt đôi chút. “Em đang mang thai sao?”
“Vâng. Vào cái đêm anh trở về trong chuyến đi cuối cùng tới Miami đó.”
Một bên trán anh nhướn lên khi nhớ lại đêm ấy; phía bên trái gương mặt anh vẫn còn quá sưng khiến anh không thể di chuyển được nhiều. Và rồi, một nụ cười chậm rãi trượt xuống miệng anh, nâng góc miệng anh lên. “Anh đã bất cẩn hơi nhiều,” anh nói với sự hài lòng dễ nhận thấy.
Cô cười lớn. “Vâng, đúng vậy. Anh đã cố tình sao?”
“Ai biết được?” anh hỏi, nhún vai. “Chắc vậy. Chúa biết anh thích ý tưởng đó. Em thì sao?”
Cô với về phía anh, và anh kéo cô vào lòng, giữ cô trong tay, yêu cảm giác có cô. Cô dụi mặt vào ngực anh. “Tất cả những gì em luôn mong muốn là anh yêu em. Em không cần những thứ đắt tiền; em thích làm việc trong trang trại, và em muốn xây dựng lại trang trại của riêng mình lần nữa, ngay sau khi chúng ta kết hôn. Có mang con anh là… còn hơn cả thiên đường nữa.”
Anh áp má vào mái tóc vàng của cô, nghĩ về việc anh đã cảm thấy khủng khiếp ra sao khi đọc được lời nhắn của cô. Nhưng giờ thì cô an toàn rồi, cô là của anh, và anh sẽ không bao giờ để cô đi mất. Cô sẽ không bao giờ gặp được người đàn ông nào phù hợp với hôn nhân như anh được nữa. Anh sẽ dành phần còn lại của cuộc đời mình cố gắng để nuông chiều cô, và cô vẫn sẽ bình tĩnh làm trái những yêu cầu của anh bất cứ khi nào cô thấy khó chịu, như lúc này đây. Đó sẽ là một cuộc sống dài lâu, yên bình, đầy ắp những công việc nặng nhọc và tiếng thét hạnh phúc của trẻ thơ.
Nó sẽ rất tuyệt.
Ngày cưới của họ là một ngày đẹp trời và đầy nắng, dù ngày hôm trước Michelle đã từ chối tổ chức lễ cưới trong nhà. Nhưng sau vài ngày cơn bão Card đã chuyển hướng và đi vòng như một đàn ong lạc bầy, cuối cùng nó đã quyết định hướng về phía Tây và những đám mây dông cũng biến mất theo, để lại bầu trời trong xanh, thăm thẳm không một gợn mây.
Michelle không thể ngừng mỉm cười khi cô mặc váy. Nếu có bất kỳ lời mê tín phải thận trọng nào rằng sẽ là không may mắn khi chú rể gặp cô dâu trong ngày cưới, cô và John hẳn sẽ có một cuộc sống khốn khổ, nhưng chỉ là cô không thể tin được điều đó. Anh đã không chỉ từ chối ngủ riêng đêm hôm trước, mà anh còn gần như mất bình tĩnh trong vấn đề này. Cô cũng vô cùng muốn ngủ cùng anh ở ngay nơi cô thuộc về, và đã như vậy. Truyền thống có thể ném xuống địa ngục ở bất cứ nơi nào anh có liên quan, nếu nó có nghĩa rằng họ phải ngủ riêng. Cô đã nhận thấy rằng anh không sẵn sàng để cô vuột khỏi tầm mắt kể từ buổi sáng họ bắt được Roger, vì vậy cô hiểu.
Sự bình tĩnh khi tiếp nhận cái tin anh sắp làm cha chỉ là giả tạo, cú sốc đó là quá nhiều sau buổi sáng đầy-biến-động kia. Thực tế đó đã ập vào anh đêm hôm đó, và Michelle thức giấc để thấy anh đang siết chặt ngực cô vào ngực anh, mặt anh vùi trong tóc cô và cơ thể anh run lẩy bẩy, trong khi anh thì thầm đi thì thầm lại, “Một đứa con, Chúa ơi, một đứa con.” Bàn tay anh vuốt ve bụng cô như thể anh không thể tưởng tượng được con anh đang lớn dần lên bên trong cơ thể mảnh mai của cô. Nó trở nên thực tế hơn vào sáng hôm sau khi mà cô không thể giữ cho dạ dày mình thôi cuộn lên, và anh đã ôm lấy cô trong khi cô quá nghén.
Anh nhìn lên, và mộ nụ cười chậm rãi nở trên môi, và rồi nó thắp sáng đôi mắt đen của anh. “Em trông ngon lành đủ để ăn đấy.”
Cô không thể nhịn được cười. “Câu này có nghĩa là em sẽ phải dời lại đám cưới sang ngày mai sao?”
“Không, chúng ta sẽ cưới.” Anh cuối cùng cũng đã mặc xong đồ. “Xoay người lại nào.”
Cô xoay người, và những ngón tay ấm áp của anh chạm vào lưng trần của cô, khiến cô quên cả thở và rùng mình phấn khích. Anh hôn lên phần gáy đang được phơi bày của cô, ôm cô khi sự run rẩy chuyển thành một làn sóng ham muốn. Anh sẽ không cùng cô trong buổi sáng đặc biệt này bởi toàn bộ các truyền thống trên thế giới.
Bộ váy của cô màu xanh xám và vàng lạnh, cùng tông màu với chiếc mũ cô đã chọn để đội. Màu sắc đó làm nổi bật máu tóc rực rỡ màu nắng của cô và khiến cô tỏa sáng, dù rằng đó có lẽ không phải lý do cho màu sắc trên đôi gò má hay ánh lấp lánh trong mắt cô. Đó có thể là do thời kỳ mang thai, hoặc do chuyện ân ái nóng bỏng. Hay có lẽ chỉ vì cô đang hạnh phúc tuyệt đối.
Anh kéo làn khóa tinh tế trượt qua lớp vải, sau đó cúi xuống vuốt thẳng làn váy của cô. Anh mặc áo khoác trong khi cô tô son môi và cẩn thân đội chiếc mũ lên đầu. Bộ váy vàng duyên dáng phủ dọc phía sau cô. “Chúng ta sẵn sàng chưa nhỉ?” cô hỏi, và lần đầu tiên anh nghe thấy chút lo lắng trong giọng nói của cô.
“Chúng ta đã sẵn sàng,” anh nói chắc chắn, nắm lấy tay cô. Bạn bè họ đều đang chờ trước sân; ngay cả mẹ anh cũng đã đáp chuyến bay từ Miami, một hành động khiến anh ngạc nhiên nhưng dù sao thì, anh cũng đánh giá cao điều đó.
Với cái bóng của Roger Beckman không còn treo lơ lửng trên đầu, Michelle đã thật sự bừng nở chỉ trong vài ngày. Cho đến khi cô thật sự nỗ lực để đối mặt với Roger, để kết thúc mọi chuyện một lần cho tất cả, cô đã không nhận ra gánh nặng cô đã mang quanh mình. Quá khứ đen tối đã bào mòn thần kinh cô, khiến cô luôn phải cảnh giác và phòng thủ, khiến bản thân cô phải từ bỏ quá nhiều thứ. Nhưng cô đã đối mặt với anh ta, và một khi đã làm vậy, cô còn đối mặt cả với quá khứ. Cô không còn bất lực nữa, không còn là nạn nhân của sự đe dọa và bạo hành.
Roger tội nghiệp. Cô không thể không cảm thấy thương tiếc cho anh ta, dù anh ta đã khiến cuộc đời cô trở thành địa ngục. Với sự khăng khăng của cô, John và Andy đã sắp xếp để Roger được kiểm tra sức khỏe ngay lập tức, và cũng không mất quá nhiều thời gian để bác sĩ làm vài xét nghiệm. Roger thật sự bị thoái hóa não, tuy chậm nhưng bệnh không ngừng tiến triển.
Anh ta sẽ không bao giờ có thể khỏe lại, và dần dần sẽ trở nên tệ hơn cho đến khi cuối cùng anh ta cũng sẽ chết trẻ, không còn có thể nhận biết được bất cứ ai hay bất kỳ điều gì. Cô không thể không cảm thấy đau buồn cho anh ta, bởi dù sao anh ta cũng từng là một người đàn ông trẻ tuổi tử tế, tốt bụng. Cô muốn anh ta có vài sự giúp đỡ, nhưng các bác sỹ đã kết luận rằng không còn bất kỳ hy vọng nào với anh ta nữa.
John vòng tay quanh người cô, thấy những bóng đen đang lẩn khuất trong ánh mắt cô. Anh không thể chia sẻ sự cảm thông của mình với Beckman được, dù có lẽ anh vẫn sẽ không thể quên được khoảnh khắc khẩu súng lục vung về phía cô trong một thời gian nữa. Có lẽ trong vài thế kỷ nữa.
Anh nghiêng đầu và hôn cô, cẩn thận không làm lem lớp son môi của cô. “Anh yêu em,” anh thì thầm.
Ánh mặt trời trở lại trong mắt cô. “Em cũng yêu anh.”
Anh nắm tay cô quàng lên cánh tay anh. “Kết hôn thôi nào.”
Cùng nhau họ bước xuống cầu thang về phía sân, nơi bạn bè đang chờ đợi và ánh mặt trời đang chiếu sáng rạng rỡ, như để xin lỗi về sự đe dọa của cơn bão ngày hôm trước. Michelle nhìn lên người đàn ông cao lớn bên cạnh cô; cô không hề ngây thơ nghĩ rằng sẽ không còn những trận bão tố trong tương lai của họ, bởi cô sẽ không lùi bước trước tính kiêu ngạo của John, nhưng cô thấy mình đang mong đợi những trận chiến mà họ sẽ có. Những điều tồi tệ nhất đã ở lại phía sau, và nếu tương lai cũng xoay chuyển như thời tiết với những cơn gió giật đột ngột…vậy thì, có làm sao? Nếu cô có thể xử lý được John, cô có thể xử lý bất kỳ điều gì.
—The End—
Heartbreaker (Tiếng Việt) Heartbreaker (Tiếng Việt) - Linda Howard Heartbreaker (Tiếng Việt)