Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Giọt Sầu Dĩ Vãng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 13
Ông Châu trở bệnh, Thảo đành về Lâm Đồng một chuyến nưã để giúp cha. Vơí gương mặt tươi tỉnh sau tuần nằm dươñg bệnh. Thảo được Thúy Lan đón vơí nụ cười trên môi. Thúy Lan khẽ nói bên tai Thảo khi đưa nàng vào nhà. Thảo ngạc nhiên hỏi:
- Sao hôm nay ra đón tôi tại cổng vậy cô?
Thúy Lan e thẹn cười:
- Có bạn em ngồi trong phòng khách đó. Em giới thiệu chị nhận xét gìum em nghen.
Xuân Thảo cười với ánh mắt trêu ghẹo:
- Bạn em hay bồ em, nói thật đi!
- Chị biết rồi còn làm bộ ghẹo em nữa.
- Người âý làm ở đâu vậy?
- Bệnh viện Đà Lạt, cùng ghề với chị đó. Vào xem đi, không chừng quen cả chị nưã à.
Xuân Thảo mỉm cười:
- Người ấy tên gì vậy Thúy Lan?
- Huy Vũ, chị nghe có quen không?
Xuân Thảo lắc đầu:
- Chắc mâý khoá trước chị, chứ lớp chị không có ai tên Huy Vũ cả. Mình vào đi...Thúy Lan có hồi hộp không?
Thúy Lan bấm tay Thảo đáp:
- Chị biết rồi còn hỏi!
Thúy Lan đưa Thảo vào phòng khách, nàng bắt gặp ánh mắt đẹp và hiền hậu của Huy Vũ hướng về mình. Thúy Lan vui vẻ giới thiệu:
- Chị Xuân Thảo cùng nghề với anh đó Huy Vũ. Chị biết rồi đó.. Huy Vũ là bạn thân của em.
Huy Vũ cười, nụ cười lịch sự nở trên môi anh:
- Chào Thảo. Hân hạnh được quen với Thảo.
- Cám ơn anh!
Huy Vũ gợi chuyện:
- Thảo ra trường khoá nào vậy?
- Dạ, Thảo mới ra trường chưa nhận nơi công tác. Nghe Thúy Lan bảo anh công tác tại Đà Lạt à?
- Đúng đó Thảo!
- Anh ra trường ba năm, làm khoa nội, chuyên trị bệnh tim.
Thảo liếc mắt về Thúy Lan chọc:
- Hèn gì Thúy Lan vui vẻ quá, có lẽ cô âý tìm được thầy thuốc giỏi rồi đó. Anh quả là một bác sĩ lành nghề.
Chàng cười đưa mắt nhìn Thúy Lan:
- Lan không phải là một bệnh nhân mà là bà trầy trị bệnh tim cho tôi đó Thảo.
Xuân Thảo vỗ nhẹ tay:
- Ai da! Thật là hạnh phúc! Hai người mở phòng mạch chắc đắt lắm đó. Vậy thì tôi xin rút lui để hai người bàn bạc kế hoạch... Phải làm sao để có một phòng mạch ấm cúng nhé!
Huy Vũ cười ý nhị:
- Nếu được sự giúp đỡ của Thảo và anh Tú chắc chắn hai đưá này sẽ làm nên sự nghiệp.
Thảo cười:
- Với tôi thì săñ sàng, nhưng không có hiệu quả bằng anh Tú đâu.. Hãy lấy cảm tình của anh âý thì hơn.
Thúy Lan tế nhị đáp:
- Anh ấy thương em, nếu chị nói họ một câu là được rồi.
Xuân Thảo rụt vai và biến đi, nhường không khi ấm cúng cho hai tâm hồn đang nhìn đời bằng màu xanh hy vọng.
Thả ngã mình trên chiếc giường thân quen, mắt nhắm trần nhà nhớ đến Tú.. Không biết chàng và Bạch Vân đâu không thấy. Còn bác Huỳnh, chắc giận Bạch Vân chưa hết nên bà ở nhà.
Ngoài cửa sổ, đêm xuống tự bao giờ Thảo đưa mắt nhìn nền trời mênh mông, nhưñg ánh sao nhỏ yếu ớt, rải rắc như tình nàng không bao giờ hội tụ. Tình nàng sẽ lang thang trên khắp nẻo đường để ngày tháng phôi phai mà không có đoạn kết này.
Thảo ngủ vùi sau chuyến đi dài, giật mình thức giấc, đồng hồ đã điểm số mười, mới đó gần hết giờ của một ngày buồn bã. Tiếng thì thầm bên phòng Tú vọng qua, khiến lòng Thảo se thắt, tim nhói đau vì ghen tức hay vì tủi thân nàng cuñg không biết được.. Tại sao Bạch Vân ở lại phòng của Tú khi đám cưới chưa cử hành? Đêm nay Bạch Vân sang phòng Tú ở với ý gì? Chẳng lẽ hai người đã thân mật đến như thế sao?
Hơi thở của Thảo khi nghĩ đến đây như không còn không khí để buồng phổi hấp thụ nưã. Phút đau buồn âý keó daì thật lâu, tiếng giày quen thuộc của Tú gõ đều trên sàn gạch. Thảo đưa tay đè lên ngực khi có tiếng gõ cửa:
- Bạch Vân trong đó hả? Sao lại qua đây ở nưã vậy? Bạch Vân mở cửa cho anh vào lấy đồ đi mau lên!
Giọng Tú cộc cần, chứng tỏ Tú chưa thật sự yêu thương và sống với Bạch Vân như vợ chồng mà. Bên phòng Tú tiếng thì thầm im bặt, Thảo nhẹ nhàng leo lên ghế áp tai vào bông gió... Tiếng xì xào khe khẽ vang lên đem vào lòng nàng sự nghi nghờ. Chẳng lẽ Bạch Vân dám đem nhân tình vào phòng Tú. Có lẽ như vậy... vì phòng Tú sát cửa ra sân thượng.. và chàng ít về nhà. Mẹ Tú giao chià khóa phòng Tú cho Bạch Vân, ý bà muốn nàng săn sóc dọn dẹp và tìm đủ mọi cách xoá dần khoảng cách giữa hai người. Vì thế, Bạch Vân có thể ra vào phòng Tú dễ dàng là như vậy.
Thảo nghe tiếng động cửa phòng của Tú kèm theo đó lời cằn nhằn bực bội:
- Bạch Vân! Sao tự ý qua phòng anh vậy? Mở cửa mau lên cho người ta lấy đồ... Trời ơi! Bực ơi là bực!
Thảo trở lại giường nằm yên lắng nghe.
- Bạch Vân! Em nghe không, sao im lặng vậy hả? Phòng mình không ngủ qua đây làm khó chịu cho người ta? Ai đời kỳ cục!
Giọng run run của Bạch Vân vang khẽ lên:
- Em nghe rồi làm gì la oái lên vậy. Từ từ em mở cửa mà...
Tú cộc cằn quát:
- Mau lên đi, anh còn đi nưã mà.
Tiếng dép lẹp xẹp của Bạch Vân chưa lâu thì trên tường phiá phòng Tú một bóng người nhảy qua phòng Thảo thật nhẹ nhàng. Người đàn ông xa lạ này tự động đến bên Thảo trừng mắt, khi ông ta đưa tay bật đèn cho phòng Thảo sáng lên.
Thảo đưa tay ôm trước ngực la lên:
- A! Trời ơi! Cưú tôi!
Người đàn ông ra dấu cho Thảo im lặng bằng con dao thật nhọn ngay hông nàng. Ông ta ngồi sát bên nàng, lưỡi dao nhọn sáng ngời với lời hăm dọa:
- Cô la lên tôi sẽ giết cô ngay, hãy bình tiñh ngồi bên tôi và nghe lệnh. Tôi bảo cô làm gì thì cô làm theo nấy một cách ngoan ngoãn. Chống trả là cô không chết tại đây bây giờ cuñg bỏ xác ngày mai ở ngoài phố hoặc trên các bãi gỗ. Khôn hồn thì im lặng nghe lời. Nhớ chưa???
Thảo run rẩy.. muốn xỉu tại đây. Ông bắt Thảo nằm xuống, ông ngồi bên cạnh nàng với điếu thuốc trên tay, mắt hướng về cửa phòng như chờ đợi sự bất trắc xả y ra.
Bên ngoài tiếng Tú hét lớn:
- Làm gì lâu quá vậy?
Giọng Bạch Vân lè nhè như người mới thức giấc, nàng cằn nhằn:
- Xem đồng hồ lại mấy giờ rồi. Ai biết anh về hồi nào mà chờ. Hai ba ngày liên tục,anh đi đâu không về giờ lại la oái lên, em tưởng nhà cháy chứ..
- Đi đâu mặc xác tôi, tôi đâu mướn cô nói. Tại sao phòng mình không ngủ qua đây choáng phòng của người ta. Tôi bực mình cô biết không?
- Bực mình à? Em không là vợ anh sao? Thiệp cưới in rồi, em không có quyền sử dụng quyền làm vợ của em à? Vợ ngủ phòng chồng không được sao?
- Ba má tôi cưới thì xuống phòng ông bà âý mà ngủ.. Mai mốt qua phòng tôi lục lạo, ngủ nghê nưã là không được đó nghen.
- Ba má bắt em ngủ đây thì em có quyền ngủ. Anh không muốn thì nói với ba má đâý! Anh không ngủ sao còn đi đâu nưã?
Bạch Vân đóng cửa lại thật mạnh và án ngữ tại đó. Tú la lớn:
- Cô làm gì vậy, cấm cả nếp sinh hoạt của tôi nưã à? Tôi chưa xem cô là vợ thì cô đừng hòng cản trở ý muốn của tôi.
- Em không cho anh đi đó, anh làm gì em cho biết.
- Không đi làm lấy gì cung phụng cho nhưñg ham muốn của cô chứ?
- Bộ ba má nghèo lắm hả? Anh thưà hưởng tài sản này ăn cả đời anh chưa hết nưã, làm chi cho cực khổ vậy? Hay là viện cớ, đi mua bán để có dịp kè kè theo con bé âý. Anh đừng tưởng nó yêu anh là lầm, nó yêu cái gia tài này thì đúng hơn.
Tú cười gằn:
- Cô nghĩ rằng Thảo giống cô sao? Cho dù đúng, nhưng tôi yêu Thảo thì làm sao đây. Tức à?
- Hừ! Yêu, nhưng ai chấp nhận cho anh đây? Bộ nó bằng lòng làm bé thôi sao? Đừng hòng!
Tú cười nhẹ:
- Cô là vợ tôi bao giờ mà lớn lối. "Đừng hòng", tiếng này để tôi dùng thì đúng hơn.
Tú kéo Bạch Vân, nàng ghì lại:
- Anh muốn đi sao? Em không cho anh đi.
- Ăn nói vậy mà nghe được sao?
- Phải rồi, em làm sao có lời ngọt ngào hợp ý anh bằng cô Thảo đó. Cái gì thuộc về Thảo là anh khên, anh nhắc nhở suốt ngày với Thúy Lan. Anh tưởng em không biết ý anh sao?
- Đúng vậy, người ta yêu như vậy đó thì sao? Đáng lý cô phải biết rút lui ra khỏi nhà này.. Bởi tôi đâu hề yêu cô mà đợi chờ cương vị đó đến vơí mình chứ. Ngớ ngẩn!
- Tôi được ba má chấp nhận nuôi dươñg và cưới tôi cho anh, tôi phải bảo vệ hạnh phúc chứ.
- Em cần hạnh phúc, cần tình yêu trong tim anh hay em cần gia tài này? Nêú cần tình yêu thì anh đã yêu người khác, còn đối với em hoàn toàn không có một chút tình, dù đó là tình bạn. Người tự trọng họ săñ sàng rút lui, không cần ở lại đây một ngày nưã. Em thì sao, em cố tình ở lại đây để gán ghép anh cưới em, tức nhiên em cần một ông chồng với gia tài dù ông chồng đó chỉ còn thể xác cuñg mặc. Vậy em không ham gia tài này là gì?
- Em ham đó thì sao? Nếu không có ba mẹ em hy sinh diù dắt tận tình, ba má anh có gia tài này sao? Như thế em có quyền hưởng nhưñg gì ba mẹ em tạo dựng chứ.
- Nếu cô có ý nghĩ và ước muốn đó thì về nhà bên ấy mà tranh đoạt với kế mẫu mình đi.
Bạch Vân khóc rấm rứt bên ấy. Thảo bên này bị người đàn ông lạ mặt hỏi nhỏ:
- Cô là Thảo?
Nàng đưa đôi mi nặng lệ nhìn ông ta gật đầu.
- Cô là người yêu của Tú?
- Không phải.
- Sao Bạch Vân nói đó!
Giọng run run vì giận, Thảo đáp:
- Bà ta vu khống để chạy tội thì có. Ông không là người yêu của Bạch Vân là gì? Nếu tôi là người yêu của Tú thì có tội gì đâu.. Bà ta quyết lấy Tú để đem gia tài ấy cho ông để hai người xây dựng hạnh phúc thì đúng hơn.
- Im đi! Đừng suy luận bưà bãi như thế!
- Sao mà bưà bãi? Đúng chứ còn gì nưã.
- Cô làm nghề gì?
- Bác sĩ.
- Trẻ và đẹp như cô làm bác sĩ nhiều người mê lắm đó.
- Tôi đâu bằng Bạch Vân.Nếu không, Tú đã cưới tôi rồi.
- Không. Cô trẻ đẹp hơn Bạch Vân mà.
- Trẻ thì đúng hơn, còn đẹp thì không. Vì trẻ nên thiếu kinh nghiệm mới bị ông kềm tỏa để làm bia nè, không thấy sao?
Ông ta mỉm cười không đáp. Thảo trừng to mắt:
- Có gan vào nhà người ta tình tự sao không can đảm nhận hậu quả chứ. Nêú ông và nàng yêu nhau chân thật sao không dắt nhau làm lại cuộc đời, để nàng ở đây làm cô dâu nhà này rồi âm mưu cướp gia tài của Tú cung cấp cho ông chi dụng. Đàn ông lợi dụng phụ nữ không thấy nhục sao? Lương tâm con người ông để đâu.
- Đừng nói nhiêù! Thông minh để suy luận chuyện của người ta không phải điều tốt.
- Ông sợ tôi khơi dậy cho sự công bình trong lòng ông bừng sống lại à? Hay ông cho rằng sống nhờ vào tiền lưà đảo của đàn bà là điều nên làm và ông rất sung sướng sự hưởng thụ đó?
Ông ta ấn mũi dao xuống nệm như hăm doạ Thảo. Nàng bảo:
- Ông sợ lời nói ngay thẳng của tôi sẽ thức tỉnh các cơ quan đã ngủ yên trong lòng ông nên ông dùng thủ đoạn này diệt khẩu tôi à?
- Hừ! Tôi yêu Bạch Vân là điều tốt cho cô mà.
- Tốt, nếu ông đưa cô ấy khỏi đây với hay bàn tay trắng.
- Để cô có cơ hội chiếm đoạt Tú lâñ gia tài này à?
- Với tôi, tình yêu là trái tim chứ không phài là vàng... Ông suy bụng mình ra lòng người khác rồi đó. Ông với Bạch Vân giống nhau quá đi chứ. Đúng là một cặp.
- Im đi! Tôi yêu Bạch Vân trước Tú kia mà.
- Ông là người tình thì được..vì ích kỷ chỉ nghĩ đến mình mà không hề nghĩ đến hậu quả cuả người mình yêu... thì đừng lạm dụng danh nghiã của một người yêu... xấu hổ lắm.
- Cô khá lắm! Tôi thôi yêu Bạch Vân rồi...và tôi đang yêu cô đó.
Thảo rút vai:
- Có người yêu thích tiền, mê thể xác dám đem bán người yêu mình để lâý tiền xài...thật là vô phúc cho đám con gái. Tôi nghĩ mấy đưá đui mù nó mới lao đầu vào trò tiêu khiểu của ông.
Ông ta chưa kịp đáp, tiếng Thúy Lan gọi lớn hơn:
- Thảo à! Mở cửa em vào, có chuyện muốn nói với chị đây, hay lắm. Mau mở cửa đi Thảo!
Tú bước ra hỏi nhanh:
- Thảo ra bao giờ vậy Thúy Lan?
Thúy Lan nhăn nhó đáp:
- Hồi chiều..Bộ anh không hay à?
Tú không đáp, chàng đập tay vào cửa gọi lớn giọng như gấp rút lắm:
- Thảo! Mở cửa cho anh vào bàn với em chuyện này. Nhanh lên đi Thảo!
Ông ta nói nhỏ bên tai Thảo:
- Cửa có khoá không?
Thảo vưà run vưà đáp:
- Có
- Vậy lúc tụi ấy vào nhớ giới thiệu tôi là người yêu của cô đó nghen!
- Tôi bảo ông là người yêu của Bạch Vân, đó là sự thật mà!
- Muốn chết hả? Tôi có thể hại cô bất cứ lúc nào, ở đâu? Nhớ là địa bàn ở đây tôi thuộc cả, liệu hồn đó!
Thúy Lan đập cửa, Tú réo gọi khiến Thảo càng bối rối hơn, nàng được ông ta đưa đến gần cửa. Thảo đưa tay bấm cửa.. bàn tay run và lạnh chưa kịp lâý lại bình tĩnh thì cánh cửa bật hẳn ra. Tú với ánh mắt sưñg sờ và chiếc miệng há to khi chàng bước hẳn vào phòng khi Thảo đứng trong vòng tay của kẻ lạ.
Tú lắp bắp lùi lại hỏi:
- Em.. em vậy ư?
Thúy Lan há mồm hỏi nhanh:
- Ông là ai? Chị Thảo, sao kỳ vậy?
Thảo run người vì lưỡi dao của ông ta dí vào hông nàng.. Cử chỉ ấy được chiếc áo lạnh của nàng che kín... làm sao Tú biết. Chàng cứ ngỡ rằng Thảo xanh mặt vì sự bắt gặp của chàng khi nàng cùng người đàn ông lạ mặt này giao tình.
Tú lấy lại sự bình thản sau phút giây đau đớn nặng nề trôi qua. Chàng có thể chết vì sự thật quá phũ phàng. Người mà chàng yêu đến nỗi chống đối gia đình từng chút, lạnh nhạt Bạch Vân để hy vọng lấy được nàng, giờ lại ấp yêu người đàn ông lạ mặt này tự nhiên như ở khách sạn. Chàng yêu Thảo thật lòng, nàng trong sáng nên Tú trân trọng, giữ gìn..không dám để tính tham lam trời dành cho phái nam trỗi dậy khi gần bên nàng. Giờ đây...
Thúy Lan mấp máy:
- Thảo! Ai đây?
Tú cười nửa môi:
- Em không biết người đàn ông mà Thảo yêu là ai sao Lan?
- Anh biết à? Ai vậy?
Hai ánh mắt của Tú xoáy sâu vào khuôn mặt của kẻ đang hãnh diện ôm Thảo vào lòng.
Tú cười nửa môi khinh miệt:
- Hắn ta tên Mạc Tùng, tay ăn chơi khét tiếng ở vùng Cao Nguyên này...ai còn lạ nưã. Thảo là bác sĩ lại có người tình là tay ăn chơi lão luyện như Mạc Tùng, thật là điều hãnh diện. Mừng cho em đó, cô bạn ngoan hiền.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Giọt Sầu Dĩ Vãng
Nguyễn Thị Phi Oanh
Giọt Sầu Dĩ Vãng - Nguyễn Thị Phi Oanh
https://isach.info/story.php?story=giot_sau_di_vang__nguyen_thi_phi_oanh