Gió Mùa Xuân epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 13
hị Năm! Chị Năm à!
Tiếng Uyển Hoa lanh lảnh trong bầu không khí của một buổi sáng trong lành.
Chị người làm vừa được Phong Vũ mướn vào nhà hơn nửa tháng nay. Nghe tiếng gọi kẻ cả như một người chủ của Uyển Hoa, dù đang bận công việc ở nhà sau, chị Năm cũng phải chạy lên:
- Dạ, cô gọi tôi.
- Mọi người trong nhà này đi đâu hết rồi?
- Dạ, cô hỏi ai ạ?
- Tôi hỏi chú Nam và anh Phong Vũ ấy. Chị chậm chạp như thế này, tôi không hiểu sao Phong Vũ lại mướn chị nữa.
Bị mắng, nhưng chị Năm vẫn lễ phép trả lời:
- Thưa cô, ông chủ đã ra ngoài từ sớm, còn cậu chủ hình như cậu ấy còn ngủ, vì tôi chưa thấy cậu ấy xuống dùng điểm tâm.
- Phong Vũ không có đi làm sao?
- Dạ, hôm nay là ngày nghỉ.
Uyển Hoa vỗ trán:
- Ồ! Tôi quên mất.
Chị Năm hỏi:
- Cô ăn sáng không? Tôi hâm nóng thức ăn lại cho.
- Không cần đâu. Tôi lên lầu gọi Phong Vũ, chúng tôi sẽ ra ngoài.
Uyển Hoa quay lưng bỏ đi. Chị người làm nhìn theo lắc đầu.
Trong căn nhà này có ba người. hai người đàn ông thì thoải mái dễ chịu. Còn Uyển Hoa... lúc nào cũng cau có, lên giọng và đày đọa.
Chị vào nhà này không lâu, nhưng có thể chị hiểu được chút ít.
Chú Nam và cậu chủ Phong Vũ thường nhắc đến một cô gái tên là Hạ Du bằng một giọng trìu mến và thân thương. Chị Năm còn bắt gặp trong đôi mắt của họ chứa đựng tia lửa nồng ấm.
Trước khi chị được mướn vào đây, thì công việc nấu thức ăn hàng ngày đều do Hạ Du làm. Chú Nam khoe: Hạ Du biết làm nhiều món lắm. Chắc là cô ấy nấu ăn rất ngon. Chị Năm đoán vậy.
Còn Uyển Hoa thì khác. Mỗi lần nghe tên Hạ Du là cô tỏ ra căm giận và hằn học. Cô là người khó chịu nhất trong ngôi nhà này.
Chị Năm không biết Uyển Hoa trong vai trò gì, nhưng hình như cô yêu Phong Vũ thì phải. Và tình yêu kia không được đáp lại, nên Uyển Hoa luôn đố kỵ hằn học với bất kỳ cô gái nào có một chút quan hệ với Phong Vũ.
Uyển Hoa đẹp thật, nhưng người xưa có câu: "Cái nết đánh chết cái đẹp".
Thật thế, nếu Uyển Hoa biết hài hòa cả 2, thì cô là người phụ nữ tuyệt vời rồi. Rất tiếc...
Bản tính của cô làm cho mọi người cảm thấy phiền toái. Cô ở trong ngôi nhà này chứ ít khi nào gặp được và trò chuyện với Phong Vũ. Hình như cậu chủ cố tình tránh mặt Uyển Hoa thì phải.
Chị Năm cảm thấy ngao ngán. Làm phụ nữ mà để cho người ta né tránh thì cần phải xem lại phẩm hạnh của mình. Chị không quan tâm, nhưng mọi việc chị không nghe không được, không thấy không được.
Mà thôi đi, chuyện của người ta suy nghĩ hiểu làm gì? Không khéo người ta cho mình nhiều chuyện. Thời buổi bây giờ, một người không trình độ, không nghề nghiệp như chị tìm một công việc làm đâu phải dễ.
Được "Lâm gia" chiếu cố, thôi thì cứ an phận đi. Nghĩ thế nên chị Năm trở ra nhà sau tiếp tục công việc của mình.
Uyển Hoa lên lầu. Đứng cửa phòng Phong Vũ, cô lưỡng lự nửa muốn gõ cửa nửa muốn không, nhưng rồi cuối cùng cũng quyết định.
Xoay nhẹ nắm cửa, Uyển Hoa lách người vào trong. Trên giường, Phong Vũ vẫn đang say giấc nồng. Cánh cửa sổ đóng kín và buông rèm, nên anh không biết trời đã sáng.
Trên bàn làm việc của anh, ngọn đèn nhỏ vẫn còn sáng, chứng tỏ đêm qua anh làm việc rất khuya.
Uyển Hoa với tay tắt đèn, cô ung dung bước đến bên giường của Phong Vũ,
Ngồi xuống mép giường, Uyển Hoa đưa tay lướt nhẹ trên khuôn mặt Phong Vũ. Khuôn mặt đẹp trai này đáng lẽ đã thuộc về cô, nhưng tất cả hoàn toàn đảo lộn. Anh nhận bằng tiến sĩ và tất cả đều thay đổi.
Phong Vũ! Em không hề có lỗi, tại sao anh đối xử với em như thế? Phải chăng sự thay đổi của anh xuất phát từ một người?
Uyển Hoa rít qua kẽ răng: "Hạ Du! Chính là cô ta. Uyển Hoa này nhất định không để cô ta toại nguyện đâu. Cướp đi tình yêu của cô nhất định phải trả giá."
Phong Vũ trở mình, khuôn mặt đẹp trai của anh nghiêng ra ngoài. Hình ảnh quen thuộc của năm tháng nào đã làm Uyển Hoa không kiềm chế được lòng mình. Cô cúi xuống hôn lên má Phong Vũ bằng một nỗi khát khao.
- Em làm cái trò gì vậy?
Phong Vũ né người bật ngồi dậy. Anh giận dữ:
- Ai cho em vào đây?
Uyển Hoa không hề nao núng trước sự giận dữ của Phong Vũ. Cô nhỏ nhẹ:
- Cũng khá trưa rồi, nên em muốn đánh thức anh thôi mà.
- Đây là phòng riêng của anh, em không được tùy tiện.
- Vậy chứ ở Anh Quốc, em vẫn thường đánh thức anh như vậy mà.
- Em biết nói câu trước và sau thì em cũng phải hiểu. Bây giờ là bây giờ, em và anh chỉ trên quan hệ bạn bè, anh không muốn có những hiểu lầm đáng tiếc xảy ra. Em mau ra ngoài giùm anh đi, đừng để chị Năm nhìn thấy, không hay đâu.
- Phong Vũ!
Uyển Hoa bướng bỉnh:
- Chị Năm thấy thì đã sao? Thật ra anh sợ chị Năm hay sợ Hạ Du hiểu lầm? Cô bé ấy có sự ảnh hưởng lớn nhỉ! Nó có thể làm cho Lâm Phong Vũ sớm quên đi những gì đã trải qua, và quên đi người đã từng chia sẻ vui buồn với mình. Phong Vũ! Anh làm cho em đau lòng quá.
- Uyển Hoa! Em có thể mắng anh chửi anh, nói anh là con người như thế nào cũng được, nhưng anh chỉ xin em đừng làm khó anh và lamkhổ chính mình. Không phải ở Anh Quốc, anh đã từng nói với em, hãy quên anh đi để bắt đầu một cuộc sống mới tốt đẹp hơn. Anh không xứng đáng để em nghĩ về anh đâu.
- Em không hiểu, em chỉ biết là em yêu anh thôi.
- Uyển Hoa!
Phong Vũ khổ sở:
- Hãy trở về Anh Quốc sống cuộc sống của mình đi em. Đây cũng chính là quê hương của em, nhưng không phải dành cho em.
Uyển Hoa nhào đến ôm chầm Phong Vũ:
- Em không muốn xa anh.
- Và em có muốn gần anh cũng không được, bởi vì...
- Vì sao? Anh nói đi.
- Xin lỗi em.
Uyển Hoa đau đớn:
- "Xin lỗi em". Chỉ có ba từ ấy thôi sao? Anh tàn nhẫn lắm!
Phong Vũ quay mặt nơi khác. Anh không thể buông ra lời trước mặt Uyển Hoa là anh không yêu em được. Anh thấy rất tàn nhẫn và độc ác.
- Anh nói đi! Có phải anh không yêuem, từ chối em là vì Hạ Du không?
- Không phải. Anh gặp Hạ Du sau em mà.
- Em không cần biết. Hạ Du tước đoạt anh từ tay em thì cô ta phải trả giá.
- Em định làm gì Hạ Du?
- Làm gì à? Thì anh cứ chờ đi.
Phong Vũ đanh mặt:
- Anh cảnh cáo em, nếu Hạ Du có chuyện gì thì anh không tha thứ cho em đâu. Nhớ lấy lời anh nói hôm nay.
Uyển Hoa phá lên cười:
- Anh yêu Hạ Du đến thế cơ à? Được, anh yêu Hạ Du bao nhiêu, thì em sẽ cho cô ta nếm mùi bấy nhiêu. Dù gì em cũng đâu được tình yêu của anh, em còn phải sợ sao?
Phong Vũ mím môi, anh biết có nói như thế nào cũng vô ích, nhưng anh nhất định không để Uyển Hoa làm hại Hạ Du.
Phong Vũ thở hắt ra:
- Thôi được, em đã quyết thì anh không cản em nữa đâu, nhưng anh bảo vệ Hạ Du đó là quyền của anh. Còn nữa, anh sẽ gọi điện sang Anh Quốc, báo cáo tình hình của em, để cha mẹ em sang Việt Nam đón em.
- Anh dám...
- Tại sao không? Lâm Phong Vũ này không có chuyện gì là không làm được cả.
Uyển Hoa mím chặt môi:
- Anh ngon lắm!
- Anh khuyên em nên hiểu biết một chút. Nếu để những chuyện đáng tiếc xảy ra, ân hận thì đã muộn.
Phong Vũ trầm giọng:
- Anh mong muốn chúng ta hãy là những người bạn tốt của nhau. Bây giờ, em ra ngoài đi để anh còn làm vệ sinh cá nhân nữa.
Đúng là tái tê lòng dù không bị từ chối thẳng thừng. Uyển Hoa chưa bao giờ thất bại, thế nhưng...
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, rồi tiếng chị Năm vọng vào:
- Cậu chủ! Cô Hạ Du tìm cậu.
Nghe đến Hạ Du, mắt Phong Vũ sáng lên, anh hấp tấp:
- Chị bảo cô ấy chờ tôi chút nghe.
- Thưa vâng.
Phong Vũ đẩy vai Uyển Hoa:
- Em ra ngoài nhanh lên đi.
Cửa phòng đóng lại sau lưng, Uyển Hoa nghe tổn thương nặng nề. một khi đã không yêu rồi, dù cố gắng cách mấy cũng chẳng có kết quả.
Chẳng lẽ cô đã hoài công rồi ư? Đeo đuổi một tình yêu vô vọng.
Những tưởng Phong Vũ vì mặc cảm số phận mình mà xa lánh cô, thực chất không phải, anh hoàn toàn không hề yêu cô.
Uyển Hoa biết từ lúc ở Anh Quốc, vậy mà cô không chấp nhận sự thật, để bây giờ cay đắng và bẽ bàng hơn.
Uyển Hoa lững thững xuống lầu. Đến phòng khách, nhìn thấy Hạ Du làm cô thêm tức giận. Uyển Hoa xăm xăm bước đến:
- Cô đừng vội mừng nhé.
Hạ Du ngơ ngác:
- Chị nói gì?
- Tôi nói cô đừng vội mừng khi được Phong Vũ yêu. Anh ta chỉ là một cánh bướm đa tình đi tìm của lạ mà thôi.
Hạ Du rất ư bình thản:
- Tại sao chị nói với tôi những điều đó? Phải chăng...
- Tôi chỉ muốn cảnh báo cô mà thôi. Tôi sợ cô đau khổ.
- Thế à? Vậy chị đang đau khổ vì yêu mà không được yêu phải không?
- Tôi...
Uyển Hoa hất mặt:
- Tôi không có gì để phải đau khổ cả khi biết người đàn ông kia đa tình và giả dối. Anh ta không đáng tin trong tình yêu.
- Vậy ư?
Hạ Du hơi mỉm cười:
- Nhưng tôi biết có người tin và còn si mê nữa. Dám lặn lội xa xôi để tìm kiếm, nhưng cuối cùng được gì ngoài sự đau khổ và thất vọng. Tội nghiệp thật! Nếu là tôi, tôi sẽ không làm như cô đâu. Tôi không đeo đuổi ảo vọng, mà tôi bắt đầu để có một bước ngoặt trong đời tốt đẹp hơn.
- Cô nói hay quá! Cô tin Phong Vũ yêu cô thật lòng à?
- Yêu thật lòng hay không, điều đó tôi chưa biết. Tôi chỉ biết hiện tại, anh ấy rất chân thành đối với tôi. Mà nếu như chúng tôi thật lòng với nhau, chị có chúc mừng không?
Uyển Hoa buông gọn:
- Không.
- Tại sao?
- Tôi không thể nào chúc mừng đối thủ của mình.
- Còn tôi thì ngược lại. Yêu không được đáp lại dù rất đau, nhưng tôi vui vẻ chúc mừng họ. Bởi hạnh phúc đó không thuộc về tôi thì tôi còn ảo vọng để làm gì.
- Bản lĩnh lắm! Hạ Du hôm nay không giống như Hạ Du những ngày đầu tôi đã gặp.
- Chị thấy vậy à?
- Cô chịu đựng cũng giỏi, nhịn nhục cũng giỏi và hôm nay cách cô trả lời cũng hay. Tôi khâm phục cô, nhưng tôi không chịu thua cô đâu. Phong Vũ không có quyền chọn cô.
Hạ Du nheo mắt:
- Khi nói lên câu ấy, chị có thấy ngại miệng không? Tại sao Phong Vũ không có quyền chọn lấy người mà anh ta yêu?
- Khi còn ở Anh Quốc, chúng tôi đã từng yêu nhau.
- Thế còn bây giờ?
-...
Hạ Du cười nhẹ:
- Không phải tôi nói ra là có ý cười cợt chị hay gì. Tôi vẫn biết lúc trước hai người có một khoảng thời gian cặp bồ với nhau. Sau đó, Phong Vũ thay đổi cũng chỉ vì anh ấy biết không hề yêu chị. một cuộc tình kéo dài mà đối phương không yêu chỉ làm khổ nhau mà thôi. Cho nên Phong Vũ quyết định rời xa chị với mong muốn chị sống thật cho mình và tìm một người đàn ông khác xứng đáng hơn. Uyển Hoa! Chị là một người phụ nữ thông minh, tại sao chị không chịu hiểu mà cố tình giẫm chân lên đau khổ? Giờ thì chị trách ai đây? một tình yêu đúng nghĩa con người không bao giờ độc hành. Tôi khuyên chị nên dừng chân lại đi khi chưa quá muộn.
Uyển Hoa quắc mắt:
- Tuổi đời cô bao nhiêu mà dạy khôn tôi? Tôi chỉ làm theo những gì trái tim tôi mách bảo mà thôi. Tôi yêu cầu cô đừng xen vào chuyện riêng của tôi. Cô đấy, chưa hẳn đã chiến thắng tôi đâu.
Hạ Du so vai:
- Tôi không hề có ý định tranh giành tình cảm của chị. Nhưng nếu tình yêu kia ở trong tầm tay tôi, thì tôi không thể buông ra. Với lại, tôi không muốn người yêu tôi đau khổ.
- Tôi không tin cô yêu Phong Vũ.
- Đó là quyền của chị.
- Hừ! Tài sản "Lâm gia" quá to lớn, người con gái nào mà chẳng muốn yêu. Cô nữa, mục đích của cô sẽ không thực hiện được đâu. Tôi sẽ vạch trần khuôn mặt thật của cô cho Phong Vũ thấy.
Hạ Du vẫn không hề nao núng, cô khiêu khích:
- Thì chị cứ làm. Nhưng tôi nói trước, chị chẳng được ích lợi gì đâu. Cho dù chị chứng tỏ mình yêu Phong Vũ thật lòng, nhưng anh ấy không chọn chị, đó cũng là sự thật. Chị đừng nên nuôi nhiều ảo vọng, chỗ của chị không phải nơi đây.
Uyển Hoa mím môi, cho dù có cãi như thế nào, ưu thế tình cảm cũng không nghiêng về phía cô. Phong Vũ chọn Hạ Du thì cô sẽ mất anh vĩnh viễn. Không được. Cô phải làm gì đây chứ?
Cái đầu bé nhỏ của Uyển Hoa suy nghĩ liên tục. Cô phải có một cách nào đó để Phong Vũ mãi mãi ở bên cô.
Uyển Hoa hất mặt lên, cô gằn giọng:
- Dù tôi không chiếm được con tim của Phong Vũ, tôi cũng không thể để anh ta bỏ rơi tôi.
- Chị có cách sao?
- Đây là chuyện bí mật của chúng tôi, nhưng nếu tôi không nói cô cũng không tin, Phong Vũ và tôi lúc còn ở Anh Quốc đã từng có quan hệ mật thiết với nhau.
Hạ Du lắp bắp:
- Chị nói...
- Thật ra trên thế gian này, không có người đàn ông nào toàn diện cả đâu. Phong Vũ cũng là người đàn ông trong số đó. Có ai từng ăn vụng mà chịu nhận chứ? Tuy ở phương Tây, cuộc sống tình cảm khá tự do, nhưng tôi là người mang dòng máu Việt, cho nên chuyện tình yêu của tôi không giống họ. Sống thì phải có trách nhiệm về nhau. Bây giờ cô đã hiểu vì sao tôi không muốn Phong Vũ rời xa tôi rồi chứ?
Hạ Du bịt tai lại:
- Chị đừng nói nữa.
Uyển Hoa chép miệng:
- Sự thật có thể làm cho cô đau lòng, nhưng cô sẽ không bị lừa dối.
Hạ Du đứng phắt dậy. Tất cả đã sụp đổi hết rồi, còn gì đâu một thần tượng trong trái tim cô.
Lâm Phong Vũ! Anh là đồ giả dối, tôi căm ghét anh.
Lời nói của Uyển Hoa như xoáy vào tim làm Hạ Du bẽ bàng. Cô vừa định bỏ ra về thì đúng lúc Phong Vũ xuống tới. Anh chận lại:
- Nè! Đi đâu vậy? Chưa nói được với tôi lời gì sao lại vội vã bỏ về?
Phong Vũ ôm vai Hạ Du tình tứ:
- Ngồi xuống đi đã. Tôi có chuyện muốn nói với em.
Hạ Du hất tay Phong Vũ ra:
- Đừng chạm vào tôi. Giả dối!
Phong Vũ ngơ ngác:
- Tại sao em lại chửi tôi?
- Tôi chửi như thế là quá nhẹ cho anh rồi đấy. Lâm Phong Vũ! Từ đây về sau, tôi không muốn gặp mặt anh nữa.
Hạ Du xô mạnh Phong Vũ té xuống xa lông. Cô ôm mặt, bỏ chạy ra ngoài.
Phong Vũ chẳng hiểu chuyện gì, anh đuổi theo, nhưng Hạ Du đã lên xe và đề máy chạy.
- Hạ Du... Hạ Du...
Anh gọi khan cả cổ, nhưng trong lúc tức giận Hạ Du còn nghe thấy gì nữa.
Ngày nghỉ sắp đặt biết bao nhiêu là chương trình, để rồi... công toi hết.
Hạ Du đến tìm anh niềm vui chưa kịp tả, thì cô ấy lại mắng anh rồi giận dữ bỏ về. Tại sao vậy? một dấu chấm hỏi đang rất lớn trong đầu.
Phong Vũ đi nhanh vào phòng khách, anh gườm gườm Uyển Hoa:
- Em đã nói gì với Hạ Du?
- Đâu có.
- Còn chối nữa hả? Nếu không thì cô ấy đâu giận dữ bỏ về. Em nói đi!
Uyển Hoa bẻ bẻ ngón tay:
- Có lẽ cô ấy đã hiểu lầm.
- Chuyện gì?
- Em... em kể cho cô ấy nghe về mối quan hệ của chúng ta lúc còn ở Anh Quốc.
- Chỉ đơn giản vậy thôi à?
Nhìn vào đôi mắt sáng rực của Phong Vũ, Uyển Hoa hơi sợ. Cô ngập ngừng:
- Em... em nói anh đã có lỗi với em, cho nên anh không thể bỏ rơi em.
- Trời ơi!
Phong Vũ ôm lấy đầu, Uyển Hoa đã hại anh rồi. Chắc chắn Hạ Du sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
Phong Vũ tức giận chụp lấy vai Uyển Hoa:
- Em tưởng em làm như vậy thì em sẽ có anh sao? Uyển Hoa! Không thể nào đâu. Trái lại là anh căm ghét em đấy.
- Phong Vũ!
- Đi, đi đi! Anh không muốn nhìn thấy em.
Uyển Hoa bật khóc:
- Phong Vũ! Em chỉ vì yêu anh thôi mà.
- Uyển Hoa! Anh rất tiếc... Chính em đã đánh mất tình cảm còn sót lại trong anh.
- Phong Vũ!
Anh tàn nhẫn gỡ tay Uyển Hoa ra, đến bên bàn điện thoại ấn số.
Sau một hồi chuông dài, Phong Vũ nghe có người nhấc máy, rồi giọng một người đàn ông:
- Alô.
- Duy Trường! Là tao đây.
- Phong Vũ! Không lẽ ngày chủ nhật cũng không được nghỉ sao? Nhưng dù có gì tao cũng không đi làm đâu, miễn đi nha.
- Khoan đã! Tao không muốn làm phiền mày vào ngày nghỉ, nhưng tao có chuyện muốn hỏi mày.
- Được rồi, nhanh lên đi. Thủy Phương đang chờ tao.
- Hạ Du đã về chưa vậy?
- Nhưng không phải con bé sang chỗ mày sao?
- Thì phải.
- Vậy...
- Không biết Uyển Hoa đã nói gì mà Hạ Du mắng tao rồi bỏ về.
Duy Trường hỏi:
- Thế bây giờ mày muốn gì?
- Hạ Du về đến nhà, mày gọi điện cho tao, được không? Tao muốn giải thích rõ ràng với cô ấy.
- Giữa ba người đã xảy ra chuyện gì?
- Tao thật sự không biết.
- Thế lúc Hạ Du đến, mày ở đâu?
- Đêm qua tao thức, nên sáng ngủ quên. Chị Năm lên thông báo, lúc đó tao mới thức.
- Vậy trong lúc chờ đợi mày, Uyển Hoa tiếp chuyện với Hạ Du?
- Có lẽ vậy.
- Chung quy cũng chỉ là tình cảm thôi mà. Được rồi, tao giúp cho.
- Cám ơn mày.
- Đừng khách sáo. Hãy đối xử tốt với Hạ Du là được. Nếu để tao biết mày có gì gian dối, thì sao không tha thứ cho mày đâu.
- Tạm biệt. Chúc một ngày tốt lành!
- Tạm biệt.
Phong Vũ gác máy, anh buồn bã trở lên lầu mà không nói đến Uyển Hoa thêm một lời nào cả.
Thật ra Phong Vũ giận thì ít, nhưng buồn thì nhiều. Anh không ngờ Uyển Hoa dùng những thủ đoạn đó để đẩy Hạ Du ra xa anh.
Nếu Hạ Du giận anh suốt đời, thì suốt đời này, anh cũng không tha thứ cho Uyển Hoa.
Gió Mùa Xuân Gió Mùa Xuân - Trần Thị Thanh Du Gió Mùa Xuân