Chương 13
a tên bạn chán chường lê bước về nhà. Ít nhất là thế: Freddy và Charles lê bước, còn Theodore nhảy, như mọi thường. Chúng khá tức giận vì mắc phải một cái bẫy cổ lỗ sĩ như thế. Freddy thậm chí còn định đá mình một cái vì đã không để mắt hơn đến Ezrra; nhưng tự đá mình thì có dễ đâu mà, và nếu bạn là một con heo thì gần như bất khả. Chú chỉ đá được Charles, và điều này chẳng làm cho tình trạng vui vẻ gì hơn.
Bên cái hồ trong rừng, Theodore chào tạm biệt, và với một cú nhảy rồi tõm một cái, nó biến mất. Charles nhìn chằm chằm vào những vòng nước loang rộng trên mặt nước hồ. “Vậy đó bạn bè ra đi hết,” y nói u buồn, “gặp nhau đây, rồi chia tay. Và ta đứng đây, một mình, tuyệt vọng...”
“Ồ, im đi Charles,” Freddy nói. “Anh vừa thắng một con chuột cống trong một trận đấu công bằng. Anh còn than van cái gì nào? Đáng kể đấy chứ. Tôi cá là trước giờ chưa con gà trống nào làm được thế. Nếu có ai đó tuyệt vọng thì là tôi đây này. Ông Bean điên tiết với tôi, ai nấy nói tôi làm thám tử chẳng giỏi giang gì, đôi lúc có vẻ như mọi con vật đều giương móng vuốt ra với tôi. Mà này, tuyệt vọng nghĩa là gì nhỉ?”
“Lạy giời, cậu phải biết chứ,” con gà trống nói. “Đó là một từ thông thường của thi sĩ mà; chính thế tôi mới dùng. Tôi tưởng cậu phải hiểu nó chứ.”
“Vầng,” Freddy nói. “Nhưng nó nghĩa là gì?”
“Chà, đó là... Ồ, mà nghĩa là gì thì có sao đâu? Cậu lúc nào cũng muốn mọi việc là phải được giải thích. Tôi dùng một từ hay ho, một từ đẹp, một từ sẽ là món nữ trang lấp lánh trong bất kỳ bài thơ nào, và thay vì cứ ngó vào nó mà khen, ‘Từ kia mới đẹp làm sao,’ thì cậu lại muốn định nghĩa nó. Cậu thật là...” Y ngừng lại đột ngột. Nãy giờ chúng vừa đi vừa nói, và lúc này đã ra khỏi rừng, bước vào bãi cỏ bên cạnh dòng suối. “Có chuyện gì kia?” Charles hỏi.
Trên bãi cỏ vừa mới được cắt xong, lốm đốm những nhóm nhỏ súc vật, tất cả đang đều đều tiến về một hướng. Có thỏ, có sóc, có sóc chuột, có chuột chũi chuột nhắt, và gần như cả đám đều mang cái gì đó trong miệng: những túi giấy phồng phồng, hay những bó vải vụn. Ở đầu xa kia cánh đồng, Freddy thấy tay em họ Weedly của chú, hình như đang có một cuộc khẩu chiến ác liệt với một gia đình chồn hôi.
Freddy nhận ra tên chồn hôi đang nói gần như át tất cả chính là Sniffy Wilson, bạn chú, và chú bèn chạy băng tới hắn.
“Có chuyện gì thế?” chú hỏi. “Các anh đang đi đâu thế, Sniffy?”
“Chúng tháo chạy,” Weedly phẫn nộ nói. “Bỏ trang trại. Tất cả bọn súc vật đang bỏ đi và mang theo vật dụng gia đình chúng. Kinh khủng không chứ.”
“Có lẽ kinh khủng thật,” Sniffy nói, “nhưng ở lại đây còn kinh khủng hơn, ông Bean thì nổi điên với cả đám súc vật, cứ gặp là dọa bắn bỏ tụi này, mặc dù không hiểu ông ấy bắn cách nào khi mà khẩu súng của ông ấy đã bị chôm mất. Lại còn Kẻ Mặt Mịt đêm đêm gầm rú khắp trang trại, ăn cắp đồ và gặp cái gì đụng đậy cũng vồ. Chà, trang trại này vốn vẫn bình yên hệt như đường Chính của Centerboro vào chiều Chủ nhật. Nhưng giờ vợ chúng tôi, con chúng tôi chẳng còn dám thò mũi ra cửa kể cả giữa ban ngày ban mặt. Lại thêm những vụ trộm mới xảy ra đêm qua...”
“Trộm gì?” Freddy hỏi. “Tôi ở trong rừng cả đêm. Có chuyện gì xảy ra nữa à?”
Thế là thay phiên nhau, Weedly và Sniffy kể chú nghe chuyện gì đã xảy ra. Nhiều ra phết. Thùng lúa mạch trong khu chuồng trại bị đánh cắp lần nữa, và có đứa lại tính ăn trộm nhà băng, nhưng trò đó đã bị con chuột nhắt canh gác chặn đứng nhờ rung chuông báo động. Tất cả súc vật đã tỉnh dậy và săn đuổi bọn trộm hàng giờ liền nhưng không tìm thấy dấu vết nào của chúng. Tuy nhiên, khi quay về, chúng nhận thấy trong lúc vắng mặt chạn bát nhà chúng đã bị đột nhập và thức ăn bị lấy đi. Thêm nữa, khi hai con chó với hai con mèo ra ngoài để đáp lại chuông báo động, có kẻ nào đó hay vật gì đó đã vào nhà và lấy mất một túi hạt bí trong chạn. Chuyện này khá nghiêm trọng vì mớ hạt bí đó là quà Giáng sinh của mấy con vật trong rừng tặng ông Bean, và ông để dành đặng bà Bean bỏ vào cái bánh sinh nhật ông. Ông ấy mà biết mớ hạt bí bị đánh cắp thì sẽ điên lắm cho mà xem.
“Ôi trời ơi,’ Freddy nói giọng u ám, “tôi đoán thể nào ông ấy cũng nghi tôi thôi. Tôi sẽ nổi tiếng khắp cái trang trại này như một con...” chú sắp nói chữ “chồn” thì nhớ ra mình đang nói chuyện với Sniffy, bèn dừng lại.
Sniffy có vẻ như không nhận ra điều đó. Nó là một gã dễ thương nhưng không nhạy cảm cho lắm. “Tốt hơn là đi với tụi này,” nó nói. “Tôi nghĩ chúng ta nên chọn ra một trang trại đẹp đẽ trên vùng đất thấp và an cư ở đó. Dĩ nhiên tôi biết cậu thích nhà Bean, nhưng với những thứ như chúng ta đang gặp đây....”
“Đừng nói năng vô nghĩa nữa!” Freddy sắc giọng nói. “Với những thứ như chúng ta đang gặp đây thì đúng là lúc chúng ta không nên rời trang trại. Có thể ông Bean nổi điên với tôi thật, nhưng tôi không nổi điên với ông ấy. Và tôi thấy có vẻ như khi mọi việc đang diễn ra tệ hại mà lại đi đối xử với ông ấy như thế thì khá là thấp hèn đấy. Thực lòng, tôi cảm thấy,” chú tiếp tục, lớn giọng hơn, khi một số con tị nạn khác tụ lại để nghe xem chuyện gì đang diễn ra, “rằng với tư cách công dân của nền Đệ nhất Cộng hòa Thú vật, nền cộng hòa thú vật tự do duy nhất trên đời, nếu rời bỏ lúc này, chúng ta đáng bị đem đi quay trên lửa.”
Có tiếng rì rào tán thưởng, và Sniffy nói, “Trời, tôi lại không hề nghĩ theo hướng ấy.”
Freddy sắp sửa nói thêm, nhưng Charles, vừa bước lại gần, thấy đây là dịp để làm một bài diễn thuyết, đó là một dịp không thể bỏ qua, bèn vỗ cánh phành phạch bay lên chóp hàng rào và giơ một cánh ra hiệu im lặng.
“Thưa các bạn và các công dân đồng bào,” y thét lên, “các bạn đã nghe những gì Freddy nói. Tôi muốn xác nhận cho những lời khẳng quyết của cậu ấy bằng tất cả sức mạnh hùng biện của tôi. Là công dân của khối đại thịnh vượng chung tự do thuộc Đ.C.T., dưới lá cờ tỏa sáng của nó, đã từ lâu chúng ta được thụ hưởng những hoa trái thanh bình, nay tôi kêu gọi các bạn hãy hợp lại cùng nhau để gạt bỏ ách áp bức khỏi quê hương chúng ta, giải phóng quê hương khỏi ách bạo tàn. Các bạn sẽ hỏi, tôi có quyền gì mà kêu gọi các bạn. Tôi xin đáp, bằng quyền của một kẻ mà ai đó có thể chỉ xem là một con gà trống hèn mọn, đã có ngày hôm nay đánh bại một trong những tên tay sai hung ác của kẻ bạo tàn trong một trận đánh công bằng. Vâng, tôi đây, tay Charles bạn cũ của các bạn đây, vì thanh danh của ông Bean và vinh dự của Đ.C.T., đã chiến và đã thắng Ezra, tên hầu cận của Mặt Mịt.”
Tiếng ồn ào phấn khích lan khắp đám cử tọa, rồi tất thảy bọn chúng nhìn Freddy dò hỏi, và con heo gật đầu đảm bảo cho sự thật trong lời khoe khoang của con gà trống.
Mất một lúc, trong lúc những con vật khác từ khu chuồng trại đổ về, Charles tiếp tục tự ca ngợi mình, và mô tả chi tiết trận đánh. Nhưng Freddy cắt ngang. “Chớ nên tập trung quá vào trận đánh, Charles à,” chú nói. “Bơm cho họ lòng ái quốc ấy. Họ phải trung thành với ông Bean kìa.”
Thế là Charles tiếp tục. “Nhưng các bạn tôi ơi, cuộc thám hiểm khiêm tốn của tôi thế là đủ rồi. Còn các bạn thì sao nào, đồng bào tôi? Ông Bean thì sao nào? Nền cộng hòa vinh quang của chúng ta thì sao nào? Liệu tất cả có bị phá hủy dưới sự tấn công tàn khốc của bọn quân thù tàn độc - bọn Mặt Mịt và tay sai của hắn, Simon và đồng bọn? Tôi nói với các bạn: Không, ngàn lần không! Hãy đoàn kết lại, hãy siết chặt hàng ngũ, quyết tâm chiến hay là chết, và tiến lên trước quân thù. Các bạn nói sao, hỡi các bạn súc vật? Chúng ta có sợ Mặt Mịt không?”
Y ngừng lại đợi trả lời, những mất một lúc chẳng có câu trả lời nào. Thế rồi một con thỏ con đứng ở hàng đầu đáp, “Có ạ.”
“Trả lời thế sai rồi,” Charles nói, ngó xuống con thỏ đầy nghiêm khắc.
Tuy nhiên, nhiều con khác dường như đồng ý với con thỏ. Nhưng Freddy đã leo lên hàng rào, quay mặt về đám đông, lúc này bao gồm hầu hết những con vật của nông trại.
“Điều mà bạn trẻ của chúng ta vừa nói là đúng đấy,” chú tuyên bố. “Chúng ta sợ Mặt Mịt thật. Tôi sợ, bạn sợ, ngay cả bạn Charles hào hoa của tôi đây cũng sợ, mặc dầu anh ấy hoàn toàn có lý khi không thích thừa nhận điều đó.”
“Tôi không sợ!” Charles bực mình nói.
“Nhưng,” Freddy tiếp tục, “sự can đảm lớn nhất là ở những người vẫn tiến lên dù trong lòng có sợ. Các bạn súc vật, đó chính là điều chúng ta phải làm. Chúng ta phải tỏ rõ sự can đảm thượng thừa này. Chúng ta phải bảo vệ danh dự nhà Bean. Chúng ta phải đánh đuổi Mặt Mịt và bọn tay sai của hắn ra khỏi hang ổ; chúng ta phải biến Rừng Lớn thành nơi an toàn cho bất kỳ con vật nào yếu ớt nhất nhỏ bé nhất muốn đến đó.”
Một làn sóng nhiệt tình quét khắp cử tọa, và chúng hết hò reo lại reo hò. Tài hùng biện của Freddy đã mang chú đi khá xa, vì trước đó chú hoàn toàn không định phát động một cuộc chiến chinh chống lại Mặt Mịt, ít nhất là chưa. Nhưng chú thấy ngay lập tức không được để tinh thần thượng võ lụi đi mà không có hành động. Nếu chú không lãnh đạo đám súc vật lúc này chống lại quân thù, chú sẽ không còn dịp nào khác. Bởi nếu chú hoãn lại, dù chỉ một ngày, chúng sẽ sợ hãi trở lại, và rồi chúng sẽ rời trang trại, từng con, từng con một, rồi cả gia đình. Chúng sẽ di tản khỏi trang trại nhà Bean, hệt như có thời trong quá khứ chúng từng di tản khỏi Rừng Lớn. Và chúng sẽ không bao giờ quay trở lại.
Freddy đã khởi đầu một việc đáng kể, nhưng chú không chắc ăn lắm có thể hoàn thành. Chú nghĩ đến cái bóng trắng khổng lồ lạng xuống trong đêm hôm ấy mà rùng cả mình. Chú nghĩ đến khẩu súng săn chĩa vào chú từ ô cửa sổ căn nhà Grimby mà run lẩy bẩy. Chú nghĩ đến bè lũ đại gia đình Simon, ẩn nấp dưới sự bảo bọc của Mặt Mịt trong cái âm u của Rừng Lớn mà thấy rụng rời.
Nhưng rồi chú tỉnh thần. Những con vật đây, chưa con nào từng đặt một bàn chân vào Rừng Lớn, nhiều con trong số đó thậm chí còn phải bỏ nhà vì nỗi sợ Mặt Mịt - chúng sẽ đi theo chú tới tận cửa ngôi nhà Grimby. Tinh thần chiến đấu của chúng đang lên; chúng đang trong một tâm thế sẵn sàng xử lý hai chục tên Mặt Mịt. Một số con trong đám đông đã cất vang khúc quân hành của Đ.C.T.
Freddy rẽ đám đông bước đến chỗ bà Wiggins đang đứng. “Nhìn đây,” chú nói nhanh, “tôi không thể giữ đám đông này được lâu hơn nữa. Chị chịu trách nhiệm nhé, với tư cách Tổng thống Đ.C.T, có được không? Tôi có một ý, và tôi phải thực hiện trước khi đám đông quần chúng này tiến vào Rừng Lớn. Giờ không giải thích được. Tôi cần vài giờ. Chị có thể tranh thủ trong lúc ấy tổ chức thành các đội với các đội trưởng, vân vân, phất cờ lên, và lên giây cót tinh thần toàn thể đám ấy. Được chứ?”
“Trời đất, Freddy,” con bò nói, “tôi sẽ cố. Phải chi tôi có kinh nghiệm gì trong quân đội. Tôi có phải tướng đâu.”
“Thì giờ làm tướng,” con heo nói. “Tướng Wiggins, và đừng có quên điều đó. Đây là cơ hội để chúng ta quật ngã Mặt Mịt, và chúng ta phải chộp lấy cơ hội ấy. Cho tôi hai tiếng, và rồi dẫn đoàn quân của chị vào Rừng Lớn, bao vây căn nhà Grimby. Tôi sẽ ở đó, và khi ấy chúng ta sẽ quyết định về kế hoạch tấn công.”
Chú phóng vội ra suối. Ở viên đá thứ ba trước cây táo phía bên trái con suối, chú dừng lại và gõ nhanh bằng móng trước. Ngay lập tức một con bọ cánh cứng già trông dáng mẹ hiền bước ra từ dưới viên đá. Vừa thấy chú, mụ bọ nói, “Chào,” và nhún mình chào. Ít nhất thì mụ cố làm thế, nhưng mớ chân cẳng của mụ vướng vào nhau và mụ ngồi phịch xuống.
"Hả?" con bọ hỏi.
“Quái quỷ!” mụ nói. “Chưa bao giờ làm được chuyện này cho đàng hoàng.”
“Randolph đâu rồi?” Freddy hỏi.
“Hả?” con bọ cánh cứng hỏi, đặt một bàn chân phía sau tai.
Freddy lặp lại câu hỏi bằng giọng lớn hơn.
“Chà, không,” con bọ cánh cứng nói. “Tôi không nghĩ mưa rơi lâu rồi.”
Freddy đặt mõm sát xuống mụ và thét muốn vỡ phổi, “Randolph đâu rồi?”
“Cậu không cần phải gầm lên như thế,” mụ nói hòa nhã. “Tôi chỉ hơi điếc thôi. Cậu muốn gặp Randy hả? Nó chạy đâu đó quanh đây mà, gần con suối, săn trứng muỗi. Chưa từng thấy một thằng bé như thế lại đi săn trứng muỗi. Tôi nói nó biết bao nhiêu lần là chúng không tốt cho nó, nhưng nó có nghe tôi không? Tôi cho là không!” Giọng mụ đều đều nhẹ nhàng trách móc thằng con trai.
“Giời ạ!” Freddy nói, và quay đi chán chường thì vừa lúc một cái gì đó đen thui lướt nhanh qua những cọng cỏ và dừng trước mặt chú.
“Randolph!” Freddy kêu lên. “Lạy trời! Này Randolph, cậu nói khi nào cần giúp đỡ thì cứ đến tìm cậu, và giờ tôi cần cậu giúp ghê gớm. Tôi nghĩ tôi sẽ không quá lời nếu nói rằng số phận trang trại nhà Bean, ít nhất là phần bọn súc vật, tùy thuộc cả vào cậu.”
“Hừm,” con bọ cánh cứng nói cộc lốc, “trách nhiệm khá lớn đối với một con bọ. Tuy nhiên... Làm gì được là làm thôi. Cậu đã dạy tôi cách điều phối đám chân. Để xem tôi làm được gì cho cậu. Ra lệnh cho tôi đi.”
“Được,” Freddy nói. “Tôi muốn cậu vào Rừng Lớn do thám cho tôi. Và có thể gặm một chút. Cậu có đôi hàm khỏe, đúng không?”
“Cắt mọi thứ, trừ thiếc,” Randolph nói.
“Tốt,” con heo nói. “Trèo lên lưng tôi. Chúng ta không có nhiều thời gian.” Và khi Randolph đã trèo được lên cẳng Freddy (màn này cũng mất một lúc, bởi nhột quá và Freddy không nhịn được cứ vặn vẹo) thì cả hai phóng đi.
Lần này Freddy không cố đi thật êm nữa khi vào tới Rừng Lớn. Chú lao qua những tầng cây thấp, cẩn thận không để con bọ cánh cứng bị quét văng xuống, và không dừng lại cho đến khi tới được nơi chú và Theodore đã thấy khẩu súng chĩa ra từ cửa sổ ngôi nhà Grimby. Không nghi ngờ gì nữa, khẩu súng vẫn ở đó, và nó vẫn đung đưa vòng quanh để khống chế chú. Chú hụp mình xuống sau một cái cây và chỉ dẫn cho Randolph.
Con bọ cánh cứng trượt xuống khỏi lưng Freddy và bắt đầu đi về hướng ngôi nhà. Nó cứ phóng từng đợt ngắn từ lùm cỏ này sang lùm cỏ khác, như một anh lính trườn về phía quân thù. Nó tới được hàng hiên, leo lên rồi băng vọt mà không để nhận ra, và bò tới bức tường dưới cửa sổ. Vài giây sau nó đã bước đi ngay bên dưới nòng súng, hướng về họng súng.
Freddy đã chỉ dẫn Randolph cách ép vào cạnh dưới nòng súng, vì nếu ai đó (và chắc chắn là có ai đó) đang ngắm bắn, thì kẻ đó hẳn phải đang tì vào cạnh trên báng súng; hắn sẽ nhận thấy con bọ cánh cứng và nhiều phần sẽ phủi nó xuống. Và rồi Freddy gầm lên một tiếng. Vì Randolph bỗng trượt chân và rơi xuống sàn hàng hiên. Cái nòng súng thép quá trơn.
Randolph không cố leo lần nữa. Nó bước khỏi hàng hiên, và Freddy, kẻ có con mắt khá tinh tường, thấy Randolph đang nhai một cọng bồ công anh và chà sáu bàn chân của mình vào nước nhai cây.
“Lạy Chúa, thông minh thế,” con heo tự nhủ. “Làm thế chân sẽ dính.”
Lần này Randolph đi thẳng tới họng súng và biến mất bên trong nòng súng. Sau một phút nó bước ra và biến vào tiếp bên trong nòng súng kia. Thế rồi nó chui ra trở lại, rơi bịch xuống hàng hiên, và sau vài phút đã quay lại cạnh con heo.
“Đoán là chỉ mới bắn một viên,” nó nói. “Nòng súng bên phải đầy mùi khói súng và khoang đạn trống. Nòng súng bên trái thì sạch, khoang đạn có một nắp hay nút chặn gì đó nhỏ bằng giấy bồi, đúng như cậu nói tôi.”
“Anh nghĩ anh có thể gặm thủng cái nắp giấy bồi đấy không?”
“Để yên cho tôi năm phút lo vụ này,” con bọ cánh cứng nói, “và cậu có thể dẫn một đội sâu bướm đi qua đó.”
“Chà, anh biết đấy,” con heo bảo, “cái nắp đó giữ cho viên đạn bên trong. Nếu anh gặm thủng cái nắp, xong rồi nếu chúng ta có thể làm cho tên kia chúc nòng súng xuống, thì viên đạn sẽ tuột ra. Khi ấy nếu hắn bắn tôi thì cũng chẳng có gì khác, vì hắn sẽ bắn một viên đạn rỗng.”
“Để đấy cho tôi,” con bọ cánh cứng nói, và lại lên đường.
Mặc dù khoe khoang thế, Randolph cũng mất cả mười lăm phút mới gặm thủng được nắp viên đạn. Freddy nóng lòng quan sát, nhưng cuối cùng chú cũng thấy một hay hai viên tròn nhỏ rơi ra khỏi nòng súng; rồi con bọ cánh cứng, rõ ràng nãy giờ lo đẩy mấy viên chì tới trước, xuất hiện; và vài phút sau đó, nó cùng Freddy đã lại đang nghĩ cách làm cho kẻ nhắm bắn chúc nòng súng xuống, nhờ thế viên đạn sẽ lăn ra ngoài. Vì khoảng đất trước nhà nơi Freddy đang nấp cao hơn trong nhà, nên khẩu súng chĩa ra có hơi hếch lên.
“Tôi có thể vào trong và lăn từng viên chì ra,” Randolph nói. “Nhưng nhiều quá thể.”
Freddy lắc đầu. “Đám súc vật kia sẽ tới đây trước khi anh hoàn tất, và sẽ có vài con bị bắn mất.”
“Biết đâu chúng đã lại sợ rồi và không tới đây,” con bọ cánh cứng nói. “Cậu và Charles diễn thuyết hay lắm. Ở bên suối nghe thấy cả. Nhớ là chưa từng nghe bài diễn thuyết nào hừng hực thế. Nhưng khi chúng đã hoan hô xong và bắt đầu lắng xuống - chúng sẽ bắt đầu nghĩ tới Mặt Mịt cùng những móng vuốt kinh hoàng của hắn...”
“Tôi cho rằng vì anh là một con bọ, nên có lẽ không hiểu bọn súc vật chúng tôi cho lắm,” Freddy nói. “Chúng tôi vẫn biết về Mặt Mịt đấy thôi, nhưng hắn không quấy rầy chúng tôi và chúng tôi không quấy rầy hắn. Dân gian đồn có những con thỏ tới quá gần Rừng Lớn rồi mất tích; có thể thế thật. Nhưng tôi thì chưa từng biết con nào trong đám đó.”
“Có nhiều thỏ quá mà,” Randolph nói. “Một hai con thì nghĩa lý gì đâu?”
“Dù sao,” con heo tiếp tục, “chúng tôi đã lánh xa khỏi Rừng Lớn và lâu nay không phải lo lắng. Dĩ nhiên, chúng tôi lánh xa bởi vì chúng tôi sợ. Đừng có hòng dùng dây thừng mà kéo được bất kỳ con vật nào trong trang trại lại đây. Ấy riêng một con thì có khi sợ thế, nhưng cả đàn súc vật lại có thể chống chọi bất kỳ thứ gì, một khi đã nổi điên lên. Họ yêu tổ ấm của mình, và yêu trang trại, yêu nhà ông Bean. Họ không muốn rời nơi đây và không muốn thấy ông Bean bị cướp bóc trăm đường. Họ điên lắm rồi. Nhưng tôi cho là nếu không có Charles và tôi nói thì họ cũng sẽ chẳng làm gì. Ồ, tất cả rồi sẽ đến thôi.”
Freddy ép mọp xuống phía sau cái cây, với đầu mõm gần như chạm con bọ cánh cứng, bởi chúng đang nói thì thầm để trong nhà không nghe được. Có tiếng sột soạt nhẹ trong cỏ, và quay đầu lại, Freddy thấy một con rết lớn đang vội vã đi về phía chúng.
“A, Jeffrey!” con bọ cánh cứng kêu lên. “Làm gì mà đi xa nhà thế này?”
“Chào Randy,” kẻ mới tới nói, và nó ngóc lên ngó con heo nghi ngờ. “Tay này quấy rối anh hả?” nó hỏi. “Muốn tôi cắn cho hắn một nhát không?”
“Không không,” Randolph vội vàng nói. “Cậu ấy là bạn tôi, Freddy đấy. Freddy, đây là Jeffrey.”
“Rất vui lòng,” con rết nói. “Đi thăm mấy đứa em họ ấy mà. Tụi nó sống trong một gốc cây cách đây một quãng. Nhưng bồ làm gì ở đây thế? Trứng muỗi à?” Nó quay lại con heo. “Khẩu vị thì miễn giải thích, phải không ngài? Tôi thà chết đói chứ không đụng đến trứng muỗi. Nhưng Randy đây... tôi từng thấy anh ấy chén hai mươi lăm trứng một lúc. Ối trời, bọn muỗi ghét anh ấy biết chừng nào! May mà anh có vỏ cứng đấy Randy ạ. Nhưng đang có chuyện gì vậy hả?”
Randolph giải thích. Khi đã nghe xong, Jeffrey bảo, “Để coi cái nào,” và uốn éo bò về phía ngôi nhà. Thấy khẩu súng rồi, nó quay về. “Để đấy cho tôi,” nó bảo. “Tôi thu xếp được,” và quay lại con đường ban nãy từ đó chui ra.
“Trời, anh ta thì làm được gì chứ?” Freddy nói giọng chán chường.
“Hông biết,” con bọ cánh cứng nói. “Nhưng một khi đã biết phải làm gì thì y cóc có tốn lời đâu; Jeffrey chẳng thế đâu. Chắc chắn y đã có mưu gì giấu trong tay áo.”
“Anh ta có tay áo nào đâu!” Freddy cáu kỉnh nói.
“Thế cậu giỏi thì cậu nghĩ ra cái gì đi,” Randolph nói.
Dĩ nhiên Freddy không nghĩ ra được, nên chú không nói nữa. Và sau vài phút, Jeffrey trở lại, theo sau là đám anh em họ, khoảng mười hai con. Chúng không dừng lại. “Để đấy cho tụi này,” Jeffrey nói khi chúng tiến về phía ngôi nhà, hàng tá chân cẳng của chúng mang chúng lướt trên mặt đất còn nhanh hơn một con chuột đi. Chúng leo lên hàng hiên, bò lên tường, xuống cạnh dưới nòng súng, và từng con một biến mất trong họng súng. Và rồi thì, từng viên từng viên một, những viên chì tròn sáng loáng bắt đầu rơi khỏi họng súng, rớt trên sàn hàng hiên.
“Chà, làm thế quái nào mà...” Freddy nói.
“Họ nằm ngửa,” Randolph nói. “Nối đuôi nhau. Chuyền viên đạn bằng chân. Kiểu như đi ngược ra ngoài ấy, lộn đầu lại, nếu cậu hiểu ý tôi.”
Mất không tới một phút. Thế rồi bầy rết xếp hàng chui ra, bò khỏi nòng súng, xuống tường, xuống hàng hiên, tới báo cáo.
“Không còn viên nào trong khoang đạn,” Jeffrey nói. “Có ít cái gì đen đen rơi rớt lại của viên đạn. Muốn bọn này lấy ra luôn không?”
“Đó là thuốc súng,” Freddy nói. “Nếu bất cẩn có thể nổ.”
“Nay còn mai mất ấy mà,” Jeffrey nói. “Nếu cậu nói thế bọn này sẽ lấy ra.”
Nhưng Freddy nói không, không cần thiết.
“O.K,” Jeffrey nói. “Gặp lại sau.” Và đám rết đi thẳng hàng không một lời.
“Đúng ra tôi phải cảm ơn bạn anh,” Freddy nói. “Anh ấy không biết anh ấy đã làm giúp một việc vĩ đại thế nào đâu.”
“Y chẳng quan tâm đâu,” Randolph nói. “Nếu cậu cảm ơn y cậu chỉ làm y bối rối. Đúng kiểu một con rết đấy. Nói chung là hào phóng, nhưng khá lạnh lùng.”
“Vâng, anh ấy có vẻ không được nhạy cảm cho lắm,” Freddy nói. “Chà, giờ tôi nghĩ chúng ta đợi đám súc vật kia thôi.”
“Nếu chúng tới,” Randolph nói giọng bất mãn.
Freddy & Kẻ Mặt Mịt Freddy & Kẻ Mặt Mịt - Walter R. Brooks Freddy & Kẻ Mặt Mịt