Chương 13: Lời Cầu Xin Chúa
ăn phòng riêng của nàng từ lâu không có hơi người bốc mùi ẩm mốc. Vú nuôi đang loay hoay dọn quét lau chùi cánh cửa. Từ nay nàng lại bắt đầu chôn vùi tuổi xuân trong căn phòng này giống lần trước nàng sinh con với chàng giải phóng quân. Má đặt Bin xuống giường, chân tay Bin cong lên co đạp và ị cả ra tấm tã lót trắng tinh một bãi vàng nhẫy.
- Con làm ta thất vọng quá! Giọng vú nuôi lạnh lùng, mặt biến sắc.
Nàng muốn nói với vú nhiều điều nhưng cổ nghèn nghẹn không nói được. Nàng sợ vú và ba má lại bàn cách đưa Bin đi như con Ngọc Lan. Không! Lần này nàng quyết không thể để vú và ba má nàng đưa Bin đi. Bin là con nàng. Nó đang bú dòng sữa của nàng. Con ơi, má sẽ cho con cả cuộc đời má. Má sẽ thực sự làm má của con từ ngày nay. Sẽ chẳng còn thùng thư "chết" sẽ chẳng còn ước mơ gặp chàng giải phóng quân năm nào. Và nàng cũng chẳng còn được bay lên trời cao cùng anh chàng Hall đẹp trai có con mắt biếc xanh, có tấm lòng thương cảm để hát lên những câu hát kêu gọi những chiến binh cộng sản trở về. Nàng biết vú nuôi đã thất vọng về nàng. Vú ngỡ đã nuôi dạy đào tạo được nàng từ một tiểu thư khuê các thành nữ chiến sĩ biệt động dũng cảm- Một “viên đạn vàng" xuyên thủng bất kỳ mục tiêu nào. Ai ngờ viên đạn “vàng" lại tự nổ tan chính mình. Nàng đã làm hỏng mình. Ai đời lại nhẹ dạ để có con với chính kẻ thù. Nàng đã đánh mất hết, mất cuộc đời nàng, mất con Ngọc Lan, mất chàng giải phóng quân, mất luôn cả Ben. Và lúc này đời nàng chỉ còn mỗi mình Bin. Nó đang nằm trong lòng tay nàng đây. Nó đã biết cười mụ. Bà mụ đang dậy nó cười. Bà mụ chỉ dạy trẻ cười. Xưa nay bà mụ không dạy trẻ khóc. Con người ta sinh ra đã biết khóc không cần ai dạy khóc. Nàng chẳng biết dòng dõi tổ tông nhà Bin. Nàng chỉ biết Bin là con nàng. Từ nay nàng phải bám víu vào nó để mà sống. Mãi mãi nó sẽ không biết chính nàng đã giết cha nó. Khẩu súng lạnh băng trong gốc Hoàng Lan thơm ngát đã nằm gọn trong tay nàng. Nàng đã bóp cò từ sau lưng Ben khi Ben đang ngắm nhìn ra biển chờ đón giây phút được ân ái bên nàng. Biển đang trào dâng từng đợt sóng xô vào bến Thần Tiên. Ben cũng không thể ngờ chính nàng lại có thể cầm súng bắn mình. Nàng không chỉ bắn Ben, cha thằng Bin, nàng còn bắn cả vào một thế giới đang điên loạn, bắn vào cả bộ máy chiến tranh khổng lồ của đế quốc Mỹ xâm lược. Lạy chúa lòng lành, người hãy để cho con được sống yên bình trong cõi nhân gian này với đứa con trai của con. Đứa con trai của con vừa ra đời đã phải nhận sự trừng phạt của chúa, bởi tội ác của kẻ đã sinh ra nó.
Có lẽ Chúa đã thấu lời cầu xin của nàng.
Nay Bin đã biết đi, nó đẹp như thiên thần bước những bước chân chập chững trên mặt đất mở tròn cặp mắt xanh trong veo ngơ ngác nhìn đất trời. Căn phòng này luôn mở cửa sổ cho ánh sáng ùa vào. Bin đã biết nhìn ra dóng sông ngoài ô cửa có những con tầu chạy trên mặt nước tạo ra những cánh sóng lăn tăn sáng loá. Nàng dạy Bin tập tọng biết nói khi nó nhìn ra dòng sông, nàng bảo Bin “kia là con tầu" Bin ngúc ngắc đầu cười chỉ tay ra ngoài ô cửa bập bẹ “tầu tầu" Thương Huyền bắt đầu vui với niềm vui vô tư của Bin. Nàng mong muốn dành trọn tình thương chăm nuôi Bin không nhờ đến vú nuôi. Nàng dần thấy bình yên trong giấc ngủ. Đêm đêm nàng không gặp những cơn mê hỗn loạn nữa. Vú nuôi vẫn nhìn nàng bằng cặp mắt u sầu thất vọng. Ba má nàng đánh mất hẳn nụ cười với nàng từ lâu. Nàng muốn phá tan sự nặng nề bao trùm lên ngôi nhà nàng. Thương Huyền dắt Bin vào phòng ông bà Đức Cường và bác Đức Thịnh cho Bin làm quen với thế giới xung quanh. Nàng dạy Bin cúi đầu khoanh tay chào ông bà “Cháu chào ông bà, cháu chào bác Thịnh” Bin chạy lăng xăng cười đùa líu ríu suốt ngày. Thương Huyền nhận ra lúc đầu ông bà còn ngại bởi sự khác biệt của đứa cháu lai Mỹ, nhưng dần ông bà cũng quen. Chính Bin đã khơi dậy niềm vui cho ông bà Đức Cường trong ngôi nhà buồn hiu hoang vắng này.
Bin níu tay ông Đức Cường đòi ông dẫn nó đi chơi. Nó chập chững dò từng bước ra khu vườn giáp bờ sông. Ông Đức Cường dắt nó quay trở vào, nó ngúng nguẩy không chịu, muốn ông cho nó được ra bên ngoài khám phá thế giới mới lạ mà nó chưa biết.
Có tiếng còi xe và tiếng chuông cổng vang rền. Vú nuôi tất tả chạy ra mở cổng. Thương Huyền giật mình nhận ra Đỗ Hiền và chàng Hall từ trong xe bước ra. Đại tá Đỗ Hiền luôn tỏ ra lịch lãm bước tới bắt tay nhà thương gia Đức Cường rồi quay sang cười với Thương Huyền- Tiếng cười đầy ma lực khiến nàng lo sợ. Chàng Hall vẫn nhìn Thương Huyền đau đáu đầy thương cảm.
- Thưa ông bà Đức Cường, đại tá nói, chúng tôi mang tới cho ông bà một tin quan trọng. Hiệp định Pa- ri đã được ký kết. Người bạn Mỹ của chúng ta sẽ về nước để lại giang sơn này cho chúng ta cai quản. Thời cơ đã đến, nó đang đi theo đúng ước nguyện "Độc lập tự cường" của ông. Lần này ông không thể làm ngơ bỏ lỡ cơ hội gánh vác công việc lớn lao xây dựng nước nhà hùng mạnh- Đại tá Đỗ Hiền lại cười, tay quay quay chùm chìa khoá giọng dịu lại- Nhân danh một người bạn, tôi đến để thông báo với gia đình ta, với cô Thương Huyền một tin vui nữa, gia đình ngài cố vấn Ben ở bên Mỹ ngỏ lời mong muốn được đưa cháu Bin về bên đó. Tương lai rộng dài của Bin là ở bên Mỹ. Nước Việt ta còn đang mịt mù khói lửa để Bin ở lại chẳng an toàn chút nào. Cô Thương Huyền được sang Mỹ cũng sẽ là cuộc đổi đời. Tôi chân thành chúc mừng cô.
Thường Huyền bàng hoàng. Nàng nhận ra trong mắt ba má ánh lên nỗi hãi hùng.
- Không bao giờ! Ông Đức Cường nói, con Thương Huyền không được đi đâu hết. Nó không thể xa được chúng tôi.
Giọng ông Đức Cường lạnh lùng nhìn đại tá Đỗ Hiền bằng ánh mắt căm thù rồi lặng lẽ bỏ đi. Không gian chìm trong yên lặng. Bà Đức Cường sụt sùi khóc. Vú nuôi lặng im không ai đoán biết vú đang nghĩ gì. Thương Huyền ôm choàng lấy Bin như sợ nó sắp phải lìa xa thế giới này. Gương mặt đại tá Đỗ Hiền vẫn ngời ngời lịch lãm với nụ cười mãn nguyện.
- Một đời người, số phận may mắn chỉ đến có một lần. Bỏ lỡ nó sẽ không bao giờ còn cơ hội, thưa người đẹp.
- Không. Tôi không đi! Cả Bin cũng không đi.
- Cô không đi cũng được, nhưng còn Bin nó là con trai của ngài cố vấn Ben, Một người con ưu tú của nước Mỹ đã hy sinh vì chính phủ Việt Nam cộng hoà, cô có quyền gì giữ được nó.
Đại tá nháy mắt cho Hall thực thi nhiệm vụ.
- Ôi! Anh Hall, không được đâu, Bin là con tôi. Thương Huyền gào lên. Chàng phi công đẹp trai có cặp mắt biếc xanh vẫn phải dằn lòng thực thi nhiệm vụ lớn lao của mình. Chàng nhìn Thương Huyền, hiểu rõ tâm trạng đau khổ của nàng lúc này.
- Bin dù có đi đến chân trời nào, nó vẫn là con trai của Thương Huyền. Chàng Hall nói lời động viên Thương Huyền. Tôi hứa lời hứa danh dự...
Thương Huyền chới với chạy theo chiếc xe của đại tá Đỗ Hiền chở Bin lao vút ra khỏi cổmg. Nàng đứng sững giữa trời nắng nóng. Ngoài sông tiếng còi tầu tu lên hồi dài nghe nao lòng. Vú nuôi bình thản đứng bên hè nhìn Thương Huyền như thể vú đã biết trước chuyện này sẽ đến.
- Để nó đi! Nuối tiếc mà chi. Nó là dòng giống của bọn đế quốc sài lang- giọng vú nuôi lạnh lùng...
o O o
Mỹ rút quân, khu chợ gốc Mít đông vui như hội. Nơi đây giờ là nơi giao dịch buôn bán công khai của dân cư vùng ven với quân giải phóng. Đã có nơi dựng nhà “hoà hợp" cho quân giải phóng và quân chính phủ ông Thiệu chơi thể thao bóng chuyền, gặp gỡ giao lưu. Đội quân của đơn vị Nam với đơn vị chị Thu Cúc xuống đồng bằng được đi công khai giữa ban ngày qua các điểm đóng quân của địch.
- Mấy cha Việt Cộng đi thưa ra hề! Tàu rà nó nhìn thấy nó "lệnh" là tụi tui buộc phải nổ súng đó nghe. Lính ông Thiệu trên đồi cao chõ loa xuống quát.
Cung đường từ chợ gốc Mít lên cứ đã xuất hiện chiếc xe ô tô chở hàng do nhà thương gia Đức Cường ủng hộ cách mạng chạy suốt ngày đêm. Bọn “tầu rà” đánh hơi có xe cơ giới chạy trên vùng giáp ranh, chúng ngỡ quân giải phóng sắp đánh lớn liền cho quân nống lên chiếm lại những điểm chốt quan trọng quanh vùng ven. Quầy hàng "Bảy Hường" của nhà Thương gia Đức Cường trở thành điểm trung chuyển hàng hoá của cánh lính chính quy và quân tỉnh đội của chị Thu Cúc. Từ bữa Nam và Vương đột nhập về nhà thương gia Đức Cường gặp má chị Thu Cúc, biết được tin Thương Huyền vào làm trong sở Mỹ, chị Thu Cúc cư xử với Nam tử tế hơn.
- Hiệp định Pa Ri ký rồi, Mỹ cút rồi, chúng ta phải thực hiện tốt chính sách hoà hợp dân tộc. Chị Thu Cúc nói, tình hình yên ả tôi về thăm má tôi mấy ngày, nếu gặp được Thương Huyền tôi sẽ đưa cô ấy lên đây để cho cô cậu gặp mặt nhau.
Lời chị Thu Cúc làm Nam bồn chồn không yên. Chị Thu Cúc về thăm má nay đã ba ngày, vẫn chưa thấy lên. Chị bảo đứa con lai Mỹ của Thương Huyền đã về Mỹ rồi, không còn dây dưa gì với địch nữa. Nam gặp Vương thông báo tin quan trọng để Vương biết. Vương cười lạnh te:
- Loại con gái ăn chơi đàng điếm, có con cả với Mỹ thì tin sao được. Tốt hơn cánh mình nên tránh xa.
Không sao chịu nổi lời nói bội bạc của Vương, nghe tin chị Thu Cúc đã lên, Nam chạy ra chợ gốc Mít. Nắng rừng rực theo từng cơn gió lào thổi thốc vào mặt rát bỏng. Ô cửa gian hàng Bảy Hường thấp thoáng tà áo màu tím Huế lất phất bay. Gương mặt người đàn bà chơi vơi đứng nép bên ô cửa. Chị Thu Cúc từ trong nhà bước ra lạnh lùng khi nhìn thấy Nam tất bật đi tới.
- Không nhận ra nhau phải không? nhìn kỹ coi.
Người phụ nữ cúi xuống ôm đứa trẻ vào lòng ngước ánh mắt nhìn Nam bối rối.
- Thương Huyền phải không? Chẳng hiểu sao Hoàng Kỳ Nam thốt lên thành lời. Thương Huyền nấc lên hờn tủi. Thương Huyền, em đã thay đổi quá nhiều.
Đúng là người con gái đêm nào đây rồi. Gương mặt em kiêu sang là thế, giờ hoang lạnh. Cặp mắt đen huyền long lanh trong ánh nến chập chờn năm nào giờ trông buồn ngẩn ngơ. Đứa trẻ không chịu ngồi yên, nó chạy nhảy ôm cổ Thương Huyền ngúng nguẩy. Giọng nó trong veo.
- Có phải ba Hoàng Kỳ Nam đây hả mẹ?
Nam ôm đứa bé vào lòng. Cơn gió Lào nóng rát lộng lên xoá nhoà khoảng cách khác biệt giữa Nam và Thương Huyền. Nam bị ánh mắt của hai mẹ con Thương Huyền thiêu đốt. Gương mặt đứa bé ám ảnh Nam, nó hao hao hình bóng Vương ngày bé. Nó đúng là con gái Vương thật rồi.
- Anh đã về tìm em, nghe má chị Thu Cúc bảo em đã đi lấy chồng Mỹ.
Thương Huyền ngồi lặng ôm ghì đứa trẻ vào lòng.
- Chẳng lẽ anh không cảm nhận được gì ư? Giọng Thương Huyền nghe xa xăm mơ hồ. Từ sau đêm ấy em đã đợi chờ, đã hy vọng anh trở lại. Đây là bé Ngọc Lan- Con gái anh đấy. Em đã phải bỏ mặc nó cho người ta nuôi. Em ngỡ mình đã để mất nó. Nhưng ông trời đã thương em, cho em tìm lại được nó. Em lặn lội theo chị Thu Cúc lên đây cũng chỉ muốn hai cha con anh được gặp nhau. Anh đã gặp được con rồi giờ có chết em cũng không ân hận. Thương Huyền đẩy con Ngọc Lan về phía Nam- con hãy chào ba đi.
- Con chào ba Nam! Sao ba đi mãi không về để má con nhắc ba hoài- con Ngọc Lan ôm cổ Nam nũng nịu- Từ nay ba về ở hẳn với má con đừng đi nữa nghe ba. Ba đi, đêm nào má con cũng khóc.
Vương từ cửa bước vào ngỡ ngàng nhìn Thương Huyèn, nhìn con Ngọc Lan.
- Đấy là bác Vương, thủ trưởng của ba, Nam nói- Con chào bác Vương đi.
- Cháu chào bác Vương. Con Ngọc Lan nhìn Vương, nó khoanh tay cúi đầu lễ phép chào. Đôi mắt nó mở lớn lấm lét nhìn Vương.
Chị Thu Cúc đôn đảo phân công chị em lo bữa liên hoan mừng Thương Huyền và Nam gặp nhau. Vương hào phóng chi mười hộp thịt tráng bánh xèo. Không khí cửa hàng Bảy Hường xôn xao, kẻ xay bột, người thái rau vui như tết.
- Cô út ở nhà, chả bao giờ được ăn món này. Chị Thu Cúc nói.
Vương thỉnh thoảng lại đứng ngây nhìn trộm mẹ con Thương Huyền.
- Con đến với bác Vương, bác dẫn con ra chợ mua kẹo. Nam ghé vào tai Ngọc Lan nói.
Bé Ngọc Lan được Nam gợi ý hồn nhiên níu tay Vương. Vương dắt con Ngọc Lan ra chợ. Hoàng Kỳ Nam lặng nhìn theo bóng con Ngọc Lan và Vương quấn quýt trong trời chiều. Nắng vẫn rừng rực như đổ lửa. Những cơn gió Lào thổi hơi nóng dậy lên mùi cá Chuồn khô của cánh lính phơi đầy bãi cỏ gần chợ Gốc Mít. Dưới bếp mùi thịt hộp phi hành mỡ làm nhân bánh xèo thơm lừng. Nam ngồi cạnh Thương Huyền bắt gặp ánh mắt ghen tỵ của các cô gái trong đơn vị của chị Thu Cúc.
Thương Huyền vẫn đẹp lạ kỳ, nàng có sức quyến rũ chính ở cặp mắt đen u buồn. Nàng vẫn mặc cảm vì lỗi lầm của mình đã có con với Mỹ. Lát sau Vương dắt con Ngọc Lan hớt hải từ ngoài chợ về, tay nó cầm gói bánh nhẩy tâng tâng. Nhìn mặt Vương đầy căng thẳng, Nam đoán có chuyện gì xảy ra.
- Có lệnh rút quân khẩn cấp.Vương ghé vào tai Nam nói.
Thương Huyền nhìn Nam ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
- Thương Huyền à, cô phải đưa cháu về ngay. Chị Thu Cúc nói, Cấp trên có lệnh chuyển quân gấp.
Nam nắm bàn tay Thương Huyền run run. Cuộc gặp gỡ với hai mẹ con Thương Huyền quá ngắn ngủi. Bữa liên hoan dang dở, Nam ngẩn ngơ đứng trước hai mẹ con Thương Huyền.
- Anh phải đi! Hẹn gặp lại em ngày chiến thắng.
- Ba không về với má con sao?
- Ba phải đi Ngọc Lan à?
Nam bối rối chào tạm biệt hai mẹ con Thương Huyền. Hai mẹ con Thương Huyền nhìn hút theo bóng Nam và Vương chạy ngả nghiêng trong trời chiều nắng cháy.
Địch đã nống lên ngã ba Bồng. Có lệnh toàn bộ các quân binh chủng trong quân khu phải di chuyển gấp vị trí đóng quân bởi sự kiện quan trọng đã xảy ra: Cha Nam, đại tá trung đoàn trưởng tăng thiết giáp Hoàng Kỳ Trung bị địch bắt. Cấp trên đề phòng cha Nam phản bội.
Về tới đơn vị, Nam lập tức nhận lệnh điều động về trại tăng gia không được ở đơn vị trực tiếp chiến đấu.
- Tớ đã bảo cậu rồi, dây dưa với đàn bà là chẳng hay ho gì. Vương nói, biết đâu cô ta cũng lại là gián điệp.
Dưới Chín Tầng Trời Dưới Chín Tầng Trời - Dương Hướng Dưới Chín Tầng Trời