Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Điều Kỳ Diệu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương Kết
N
hững bức tường bọc lụa của căn phòng khách rộng lớn trong ngôi nhà thôn quê oai vệ gần London của Nicholas DuVille được nối liên tiếp bởi những bức tranh vô giá của các bậc thầy vĩ đại và được trang hoàng bằng những báu vật đã từng làm vinh danh các cung điện. Ngay lúc này trong phòng đang có vị chủ nhân của nó cùng với bốn người bạn thân thiết nhất của chàng – Whitney và Clayton Westmoreland và Stephen và Sheridan Westmoreland. Cha mẹ của vị chủ nhân cũng hiện diện trong dịp đặc biệt này – Eugenia và Henri DuVille. Vị khách thứ bảy là Bà công tước quả phụ Claymore, người mà ngoài việc là bạn đặc biệt của hai vị trưởng bối nhà DuVille, còn có vinh dự là mẹ của cả Clayton và Stephen.
Trong ngày đặc biệt này, những vị khách ngồi theo hai nhóm tách biệt trong căn phòng rộng rãi. Một nhóm gồm có những ông bố bà mẹ, Eugenia, Henri, và bà Công tước quả phụ. Nhóm còn lại gồm có bốn người bạn của Nicholas DuVille, những người cũng đã trở thành những ông bố bà mẹ, nhưng tất nhiên là trẻ hơn nhóm kia. Người thứ bảy trong căn phòng, Nicholas DuVille, không ngồi với nhóm nào, bởi vì chàng vẫn chưa phải là một ông bố.
Chàng đang chờ để trở thành một ông bố, ngay đây thôi.
Hai người bạn cùng giới với chàng, những người đã phải chịu đựng và đã vượt qua được sự chờ đợi thử thách hệ thần kinh này thì đang khá thích thú quan sát sự khổ sở của chàng. Họ thích thú là bởi vì Nicholas DuVille đã nổi tiếng trong những thành viên của giới quí tộc cấp cao nhờ vào khả năng giữ điềm tĩnh, thậm chí là khiếu hài hước không gì sánh được của chàng, trong những tình huống làm cho những quí ông cũng từng trải như chàng phải vã mồ hôi và chửi thề.
Tuy nhiên, ngày hôm nay huyền thoại về sự tự kiềm chế đó không còn tồn tại. Chàng đang đứng bên cửa sổ, bàn tay phải lơ đãng nắn bóp những cơ bắp căng thẳng nơi gáy. Chàng đang đứng đó bởi vì chàng đã đi qua đi lại chỗ cái thảm nhiều đến nỗi khiến cho mẹ của chàng phải nói với chàng một cách vui vẻ là chỉ nhìn thấy chàng làm việc đó thôi cũng khiến bà sắp kiệt sức.
Vì trái tim bà đã trở nên rất yếu từ một năm trước đây đến nỗi bà không thể đi lên vài bậc cầu thang, và vì không ai biết được trái tim ấy giờ đây có đủ khỏe để cho phép bà làm việc đó và những việc khác hay không, cậu con trai đang bồn chồn của bà phải dừng bước chân ngay lập tức. Nhưng không thể dừng nỗi lo lắng của chàng.
Hai người bạn nhìn cái lưng căng thẳng của chàng với sự hài hước và cảm thông – thực ra là cái trước nhiều hơn cái sau – bởi vì Nicholas DuVille đã từng được hai người vợ của chính họ ngưỡng mộ công khai bởi tính lãnh đạm tuyệt đối. “Theo như tôi còn nhớ,” Stephen Westmoreland nói dối với một cái nháy mắt, “Clay đã có một cuộc họp với vài đối tác làm ăn trong khi Whitney đang trong phòng sinh nở. Sau đó, tôi nghĩ là chúng tôi đã tới câu lạc bộ White đành vài ván bài lớn.”
Clayton Westmoreland nhìn qua vai anh vào ông-bố-tương-lai lặng lẽ. “Nick, anh có muốn ghé qua White không? Chúng ta có thể quay về đêm nay hoặc là sáng sớm ngày mai?”
“Đừng có lố bịch thế,” tiếng trả lời cụt lủn.
“Nếu tôi mà là anh, tôi sẽ đi,” Stephen Westmoreland khuyên nhủ với nụ cười nhăn nhở. “Một khi tôi lan truyền cái thông tin là anh đã lồng lộn lên như một con sư tử trong chuồng và cư xử như một gã điên tầm thường, anh sẽ không còn vác mặt đến White được nữa đâu. Người quản lý sẽ thu hồi lại quyền thành viên của anh. Cũng tiếc đấy, bởi vì anh đã từng mang đến một phong cách nhất định cho chỗ ấy. Liệu tôi có nên sử dụng ảnh hưởng của mình và xem xem liệu họ có để anh ngồi bên cửa sổ một vài lần, chỉ vì tiếc những ngày xưa cũ không nhỉ?”
“Stephen?”
“Sao, Nick?”
“Cút xuống địa ngục đi.”
Clayton hòa giải, giọng anh giả bộ ủ rũ. “Hay là một ván cờ chăng? Nó sẽ giúp giết thời gian.”
Không có câu trả lời.
“Chúng ta có thể đặt cược vào trò chơi để giúp anh chú tâm. Bức họa của Rembrant ở đằng kia đổi lấy bức tranh mới nhất của con trai tôi vẽ Whitney đội một cái thùng trên đầu chẳng hạn?”
Whitney và Sheridan, đã thất bại trong việc ép mấy ông chồng giữ im lặng, đồng thời đứng lên và đi về phía ông-bố-tương-lai. “Nicki,” Whitney nói, “việc này cần thời gian.”
“Không lâu thế này, không đâu!” chàng nói ngắn gọn. “Whiticomb đã nói nó sẽ qua từ hai giờ trước.”
“Em biết,” Sheridan nói thêm. “Và nếu điều này có an ủi anh chút nào, thì Stephen đã rất khổ sở khi con trai chúng em ra đời ba tháng trước, đến nỗi anh ấy đã gọi bác sĩ Whitticomb tội nghiệp là “đồ cổ lỗ vô tích sự” vì đã không thể làm gì đó giúp em vượt qua nó sớm hơn.”
Thông tin đó làm cho Clayton gửi cho em trai mình một cái nhìn khiển trách buồn cười. “Tội nghiệp Whitticomb,” anh nói. “Tôi ngạc nhiên vì chú đấy, Stephen. Ông ấy là một bác sĩ tuyệt vời, nhưng chú không thể dự đoán chính xác việc sinh nở đến từng phút được. Ông ấy đã ở cùng với Whitney gần mười hai giờ đồng hồ.”
“Thật vậy sao?” Stephen chế nhạo. “Và em cho là anh cũng đã cám ơn ông ta rất nhiều vì chẳng làm gì để thúc đẩy mọi chuyện được, và để mặc anh chờ ở dưới nhà cầu xin Chúa cho anh vẫn còn một cô vợ.”
“Tôi đã nói gì đó tương tự với ông ấy, đúng vậy,” Clayton nói, nhìn vào ly rượu trong tay anh để giấu đi nụ cười.
“Ngài chắc chắn đã nói,” Bác sĩ Whitticomb đồng tình, làm tất cả mọi người giật mình khi ông bước vào trong phòng, mỉm cười và lau khô hai bàn tay bằng một cái khăn màu trắng. “Nhưng trước khi nói điều đó vài giờ, ngài đã dọa sẽ ném tôi ra ngoài trên cái – à – cái bàn tọa của tôi và tự mình làm bà đỡ.”
Ông gửi một nụ cười trấn an cho Nicki, người vẫn đang quan sát khuôn mặt ông với đôi mắt nhíu lại. “Có vài người đang rất mệt mỏi ở trên gác những người đã có khoảng thời gian hơi khó khăn một tí, nhưng họ sẽ rất vui được gặp anh –“ Ông ngừng nói và mỉm cười khi ông bố trẻ đã chạy qua ông không nói một lời và lao lên trên gác, rồi ông quay sang phía cặp ông bà nội đang chờ đợi để được biết liệu họ mới có một cháu trai hay cháu gái.
Ở nơi nào đó xa xôi vạn dặm so với thế giới nơi tất cả những chuyện này đã xảy ra, Sarah Skeffington mỉm cười xuống sự kiện đó, hài lòng vì cái cách mà bà đã sử dụng ba điều kì diệu nho nhỏ mà mỗi một người mới đến thế giới của bà được trao tặng. Có những hạn chế và phạm vi sử dụng những điều kì diệu này, được lập ra bởi Người làm nên những điều kì diệu đích thực, nhưng Ngài đã chấp nhận mỗi một điều đó, bao gồm cả việc phục hồi sức khỏe của Bà DuVille đủ để bà được nhìn thấy cậu cháu nội của bà.
Không hề biết đến những chuyện đó, Julianna ngồi dựa trên gối, viết một lá thư cho bà nội nàng.
Bà thân yêu nhất của cháu,
Năm ngày trước, con trai của chúng cháu đã ra đời và chúng cháu đã đặt tên bé là John. Nicki rất tự hào về thằng bé, và chàng hoàn toàn say mê cô em sinh đôi của John.
Chúng cháu đã đặt tên con bé là Sarah, theo tên của bà.
Bà luôn luôn ở trong những suy nghĩ và trong trái tim cháu…
Chương trước
Mục lục
Điều Kỳ Diệu
Judith Mcnaught
Điều Kỳ Diệu - Judith Mcnaught
https://isach.info/story.php?story=dieu_ky_dieu__judith_mcnaught