Dành Hết Cho Em epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 13
ôm nay thật sự tồi tệ. Buổi sáng bắt đầu đã tồi tệ và buổi chiều cùng buổi tối cũng như vậy, đến cả thời tiết cũng tồi tệ. Abee cảm thấy mình như đang chết dần. Trời đã mưa mấy tiếng đồng hồ. Nước mưa ngấm vào áo của hắn, cho dù cố hết sức, hắn vẫn không thể ngừng run rẩy và đổ mồ hôi. Hắn biết Ted cũng không khá hơn chút nào. Khi vừa tự bước chân ra khỏi bệnh viện, gã chỉ có thể cố lết đến chỗ đậu xe mà không ngã. Nhưng điều đó không ngăn được gã đi thẳng về phía sau căn nhà của mình, nơi gã cất giữ vũ khí. Chúng đã chất đầy xe tải trước khi lên đường đến chỗ Tuck.
Chỉ có một vấn đề là không có ai ở đấy. Có hai chiếc xe đang đậu ở trước nhà nhưng không hề có dấu hiệu của chủ nhân hai chiếc xe ấy. Abee biết Dawson và cô gái đó sẽ trở lại. Họ phải về vì xe của họ ở đây, hắn và Ted bèn chia ra nấp vào chờ đợi.
Chờ đợi và chờ đợi.
Chúng đã ở đó ít nhất hai giờ đồng hồ trước khi cơn mưa bắt đầu trút xuống. Thêm một giờ đứng dưới mưa, và cơn ớn lạnh bắt đầu xuất hiện. Mỗi lần hắn rùng mình, mắt hắn trợn ngược vì cơn đau dưới bụng. Thề có Chúa, hắn cảm thấy như hắn đang hấp hối. Hắn cố gắng nghĩ về Candy để giết thời gian, thế nhưng tất cả chỉ làm cho hắn tự khỏi đêm nay liệu thằng đó có lại đến chỗ ả không. Ý nghĩ đó làm hắn tức giận và khiến hắn rùng mình nhiều hơn, và toàn bộ quá trình lại bắt đầu lại.
Hắn tự hỏi Dawson đang ở nơi chết tiệt nào và hắn đang ở nơi này vì mục đích gì. Hắn thậm chí không chắc rằng liệu hắn có tin những gì Ted nói về Dawson hay không nói thật, hắn khá chắc chắn mình không tin - nhưng thấy về mặt của Ted, hắn quyết định ngậm miệng. Ted sẽ không từ bỏ việc này. Và lần đầu tiên trong cuộc đời mình, Abee có chút sợ hãi về những gì Ted sẽ làm nếu hắn đi qua và thông báo cả hai phải đi về.
Trong khi đó, Candy và thằng đó có lẽ đang ở quán bar ngay lúc này. Cả hai đều cười nói rôm rả và chia sẽ những nụ cười đầy ẩn ý. Chỉ tưởng tượng cảnh đó thôi, từng mạch máu của hắn đã giần giật vì điên tiết. Cơn đau lại nhói lên và trong giây lát hắn nghĩ mình sắp ngất xỉu đi. Hắn sẽ giết thằng đó. Thề có Chúa. Lần sau thấy thằng đó, hắn sẽ giết nó và sau đó sẽ cho Candy hiểu thế nào là phép tắc. Hắn chỉ có thể giải quyết công việc gia đình này trước, sau đó Ted có thể rảnh để giúp hắn. Chúa biết hắn chẳng còn sức lực để xử lý việc đó một mình.
• • •
Một tiếng nữa lại trôi qua và mặt trời bắt đầu lặn. Ted cảm giác như mình sắp nôn. Mỗi khi gã di chuyển, đầu gã có cảm giác như sắp nổ tung, và cánh tay của gã dưới lớp thạch cao ngứa ngáy kinh khủng đến mức gã muốn xé tan thứ chết tiệt ấy ra. Gã không thể thở bằng cái mũi sưng tấy của mình và tất cả những gì gã muốn chỉ là Dawson xuất hiện để gã có thể kết thúc mọi việc tại đây và ngay bây giờ.
Gã thậm chí không còn quan tâm đến việc cô ả đội trưởng đội cổ vũ bé nhỏ có ở cùng nó hay không. Hôm qua, gã còn lo lắng về nhân chứng, nhưng bây giờ thì không. Gã chỉ cần giấu luôn cả xác cô ta là được. Có lẽ mọi người sẽ nghĩ rằng hai người họ đã cùng nhau bỏ trốn.
Mặc dù vậy, Dawson ở chốn quái quỷ nào chứ? Nó có thể đi đâu suốt cả một ngày chết tiệt? Mà trời thì mưa? Gã chắc chắn chưa từng dự liệu đến tình huống này. Trên đường đi Abee trông như đang hấp hối. Mặt hắn trông xanh lét, nhưng Ted không thể làm điều này một mình. Không phải với một tay, còn não của gã thì như đang bị xô từ bên này sang bên kia hộp sọ. Thở bình thường cũng đau, lạy Chúa, và mỗi khi di chuyển gã lại thấy chóng mặt đến nôi phải nắm lấy một cái gì đó để giữ mình khỏi ngã nhào.
Khi màn đêm buông xuống và sương mù dâng lên, Ted tiếp tục nói với bản thân mình rằng hai người kia sẽ trở lại nhanh thôi, nhưng càng ngày gã càng thấy khó mà thuyết phục mình tin vào điều đó. Gã chưa ăn gì suốt từ hôm kia, và càng lúc càng thấy chóng mặt.
Đến mười giờ, vẫn không có dấu hiệu gì của họ. Sau đó là mười một giờ và rồi đến nửa đêm, sao trời nằm giữa những đám mây trông như một cái chăn gắn những chiếc đèn nhỏ nhấp nháy.
Gã thấy người bị co rút và lạnh, bắt đầu khô khan thở dốc. Ted bắt đầu run rẩy không kiểm soát được, và không giữ ấm được.
Một giờ đêm và vẫn không có gì. Đến hai giờ, Abee cuối cùng cũng lảo đảo đi lên, gần như không thể đứng thẳng. Lúc ấy, đến Ted cũng biết họ sẽ không quay trở lại đêm đó, cả hai bên loạng choạng đi ra chỗ xe tải. Gã không nhớ họ về nhà như thế nào hoặc gã và Abee đã vịn vào nhau loạng choạng lái xe về ra sao. Tất cả những gì gã có thể thực sự nhớ lại là cảm giác giận dữ khi ngã xuống giường, và sau đó tất cả mọi thứ biến thành màu đen.
Dành Hết Cho Em Dành Hết Cho Em - Nicholas Sparks Dành Hết Cho Em