Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Dancing At Midnight (Tiếng Việt)
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 13
"A
nh đang làm gì ở đây?" Belle hổn hển. "Em đặt cái đó xuống đi đã!" Belle cuối cùng cũng hạ chân nến xuống và đưa tay cho John. Anh nắm lấy và đứng dậy. "Anh đang làm gì ở đây?" cô lặp lại, tim cô bắt đầu tăng tốc khi trông thấy anh trong phòng ngủ của mình. "Không phải rõ ràng rồi sao?" À thì, anh có thể ở đây để bắt cóc cô và mang cô đến Gretna Green, hoặc anh vào đây để quyến rũ cô, hoặc anh chỉ ở đây để chào hỏi.
"Không," cô nói chậm rãi. "Chẳng rõ ràng chút nào." "Em có nhận ra rằng trong tuần qua anh gặp em bốn lần cùng Persephone, hai lần cùng anh trai anh, một lần với anh bạn thân Dunford của em, và ba lần ở các sự kiện xã hội nơi anh chỉ được phép nói chuyện với em khi có sự hiện diện của mấy quý bà trên sáu mươi?" Belle cố ngăn lại một nụ cười.
"Chúng ta đã có chút ít thời gian bên nhau khi anh đến thăm em." "Anh không tính là được ở một mình khi mà anh cứ phải lo lắng về quý cô Cây Chanh có thể xộc vào bất kỳ lúc nào." Biểu hiện của anh bất mãn đến mức Belle trông anh như một cậu bé tám tuổi đang giậm chân giận dỗi với vài sự bất công kinh khủng.
"Nào nào," cô cười khúc khích, "Persephone cũng đâu có tệ." "Dì ấy còn lâu mới trở thành một người đi kèm, nhưng điều đó không thể bỏ qua thực tế là dì ấy cực kỳ phong kiến. Anh gần như thấy sợ gần phân nửa số lần hôn em." "Em không nhận thấy bất kỳ sự suy giảm tần suất nỗ lực của anh." John bắn cho cô một ánh nhìn nói rằng anh không hoàn toàn đánh giá cao sự hài hước của cô.
"Tất cả những gì anh đang nói là anh mệt mỏi và phát ốm khi cứ phải chia sẻ em." "Ồ." Belle nghĩ đó là điều ngọt ngào nhất mà cô từng được nghe. "Anh phải leo lên một cái cây, trườn dọc theo một nhánh cây không chắc lắm, và sau đó bám vào cửa sổ ở một độ cao cực kỳ thiếu an toàn.
Tất cả điều đó, anh cần phải thêm vào, với một cái chân què," John nói, kéo đôi găng ra bằng răng. "Chỉ để được ở một mình với em." Belle nuốt xuống khi cô nhìn chằm chằm vào anh, lờ mờ nhận ra thực tế anh đang thật sự đề cập đến vết thương của mình mà không hề có chút cay đắng hay tuyệt vọng.
"Em muốn một lời cầu hôn lãng mạn," anh nói tiếp. "Tin anh đi, anh chưa từng làm điều gì lãng mạn hơn thế này." Rút ra khỏi túi, anh kéo ra một mảnh giấy nhàu nát và một bông hoa hồng đỏ. "Em sẽ lấy anh chứ?" Còn hơn cả xúc động, Belle chớp mắt gạt đi những giọt nước đang đọng trong mắt cô.
Cô mở miệng nhưng không lời nào được thốt ra. John bước về phía trước và nắm lấy hai tay cô trong tay anh. "Làm ơn," anh nói, và từ ngữ duy nhất đó là toàn bộ những lời ước hẹn khi Belle gật đầu dữ dội. "Vâng, ôi vâng!" Cô ném mình vào vòng tay anh và vùi mặt vào ngực anh. John ôm cô thật chặt trong vài phút, tận hưởng cảm giác khi cơ thể ấm áp của cô nép vào anh.
"Anh nên hỏi em từ lâu rồi mới phải," anh thì thầm trong tóc cô. "Khi ở Westonbirt. Anh đã rất cố gắng để đẩy em đi." "Nhưng tại sao?" Cổ họng anh thít chặt. "John, anh ốm sao? Anh trông như thể anh đã ăn thứ gì đó có độc vậy." "Không, Belle, anh -" Anh đấu tranh với từ ngữ.
Anh sẽ không lừa dối cô. Anh sẽ không có một cuộc hôn nhân dựa trên sự dối trá. "Khi anh nói với em rằng anh không phải người như em nghĩ - " "Em nhớ," cô ngắt ngang. "Và em vẫn không hiểu ý anh là gì. Em - " "Yên nào." Anh đặt ngón tay lên môi cô. "Có vài chuyện về quá khứ của anh mà anh phải nói với em.
Đó là trong chiến tranh." Không nói gì, cô nắm lấy tay anh và đưa anh tới giường cô. Cô ngồi xuống và ra hiệu cho anh cũng làm vậy, nhưng anh đang quá bồn chồn. Anh đột ngột quay đi và sải bước về phía cửa sổ, dựa người vào ngưỡng cửa. "Một cô gái bị hãm hiếp," anh buột miệng nói, biết ơn rằng anh không trông thấy biểu hiện của cô.
"Đó là lỗi của anh." Belle tái mặt. "Y-ý anh là sao?" John kể lại chi tiết, và kết thúc với, "Đó là chuyện đã xảy ra. Ít nhất đó là những gì anh nhớ. Anh đã say." Anh thở ra một tiếng cười ngắn, trống rỗng. "John, đó không phải lỗi của anh." Lời cô nói thật nhẹ nhàng, nhưng chúng được lấp đầy bởi tình yêu và niềm tin.
Anh không quay lại. "Em không ở đó." "Em biết anh. Anh sẽ không làm điều gì như chuyện đã xảy ra nếu như anh có thể ngăn được nó." Anh xoay người đối mặt với cô. "Em không nghe anh sao? Anh đã say. Nếu anh đủ tỉnh táo anh đã có thể thực hiện lời hứa của anh với mẹ Ana." "Anh ta rồi cũng sẽ tìm cách để có được cô bé.
Anh không thể bảo vệ cô bé từng phút mỗi ngày." "Anh đã có thể - anh -" Anh dừng lại. "Anh không muốn nói về nó nữa." Belle đứng lên và bước ngang qua phòng, nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên cánh tay anh. "Có lẽ anh nên nói về nó." "Không," anh nói nhanh. "Anh không muốn nói về nó. Anh không muốn nghĩ về nó.
Anh -" Anh nghẹn lời. "Em vẫn lấy anh chứ?" "Làm sao anh lại có thể hỏi như thế được? cô thì thầm. "Em y- " Cô dừng lời, quá sợ hãi việc làm lộn xộn sự cân bằng quý giá họ đang có khi nói lên cảm xúc thật của mình. "Em quan tâm đến anh rất nhiều. Em biết anh là người đàn ông tốt và cao quý đến thế nào, dù anh thì không." Anh với lấy cô, kéo cô thật gần vào vòng tay anh.
Anh níu lấy cô, bao phủ khuôn mặt cô bởi những nụ hôn. "Ôi, Belle, anh cần em quá nhiều. Anh không biết phải sống sao nếu không có em." "Và em cũng vậy." "Em thật sự là một kho báu, Belle. Thật sự là một món quà dành cho anh." Anh đột ngột xoay người, cuốn cô vào một điệu watlz rực rỡ.
Họ xoay, quay vòng cho đến khi cả hai đều ngã xuống giường, cười và thở hổn hển. "Nhìn anh xem," John thở gấp. "Anh không thể nhớ nổi lần cuối mình hạnh phúc đến vậy. Anh mỉm cười cả ngày mà không rõ lý do. Anh trèo lên một cái cây khủng khiếp, lộn nhào qua cửa sổ phòng em, và anh ở đây - đang cười lớn." Anh đứng bật dậy, kéo cô theo cùng.
"Giờ đang là nửa đêm, và anh ở đây bên em. Khiêu vũ lúc nửa đêm, hoàn toàn được ôm em trong vòng tay." "Ôi John," cô thở dài, không thể nghĩ ra bất cứ từ nào diễn tả được cảm xúc của mình. Anh chạm vào những ngón tay vào cằm cô và kéo cô lại gần, gần hơn bao giờ hết. Hơi thở của Belle nghẹn lại trong họng khi cô nhìn theo môi anh đang sà xuống cướp lấy môi cô.
Nụ hôn khác hơn bất kỳ điều gì họ đã từng chia sẻ. Có sự dữ dội trong đó, điều mà chưa từng có trước đây, một cảm giác sở hữu. Và Belle phải thừa nhận rằng đây không phải sự chiếm hữu chỉ từ một phía. Cô cũng đang hôn anh với tất cả đam mê, siết chặt những cơ bắp mạnh mẽ trên lưng anh - tất cả điều này cho anh biết anh không thể thuộc về một ai khác ngoài cô.
Tay John lang thang ra sau lưng cô, sự ấm áp lan tỏa qua chiếc váy ngủ mỏng. Anh lướt xuống dưới và ôm lấy mông cô, kéo cô lại thật gần khiến cô có thể cảm thấy được sự cứng rắn, bằng chứng cho ham muốn của anh. "Em có nhận ra anh đã muốn em đến thế nào không?” anh khò khè "Có không?" Belle không thể thốt nên lời khi đôi môi anh đang bao phủ môi cô.
Cô không thể gật đầu bởi một tay anh đang chìm sâu trong mái tóc dày của cô và giữ yên đầu cô. Cô trả lời bằng cách duy nhất có thể, cô nâng hông lên và kéo anh gần hơn vào mình. Một tiếng rên đau đớn là câu trả lời của anh, và Belle rùng mình nữ tính trước tác động của bản thân đối với anh.
Anh gục xuống trên đầu gối, đôi môi anh đốt nóng một đường qua chiếc áo ngủ của cô, lướt xuống dần qua thung lũng giữa hai bầu ngực cô và tiến tới rốn. "John?" cô hổn hển hỏi. "Cái gì...?" "Suỵt, chỉ cần để anh làm mọi thứ." Anh lướt xuống thậm chí còn thấp hơn, cho đến khi tay anh có thể quấn quanh mắt cá chân cô.
"Quá mềm mại." anh thì thầm. "Làn da em giống như ánh trăng." "Ánh trăng?" cô nói bằng giọng nghèn nghẹn. Những cảm xúc mãnh liệt quét qua cơ thể khiến cô gần như không thể thốt nên lời. "Mềm mại và dịu dàng, nhưng với chút bí ẩn." Bàn tay anh di chuyển chầm chậm lên bắp chân cô, đẩy chiếc áo ngủ lên cùng lúc.
Khi anh đi được nửa quãng đường, anh xoay người cô lại để gửi những nụ hôn dọc theo phía sau đầu gối cô. Belle rên lên và gần như gục xuống, và cô chộp lấy đầu anh để chống đỡ. "Em thích thế, đúng không? Anh sẽ phải nhớ điều đó." Anh tiếp tục di chuyển lên trên, ngạc nhiên bởi làn da mỏng manh phía sau đùi cô.
Với một nụ cười quỷ quái, anh lao đầu theo viền chiếc váy ngủ giờ đã trượt khá cao và đặt một nụ hôn lên giữa chân và hông cô. Belle nghĩ rằng cô có thể ngất xỉu. Chiếc áo ngủ di chuyển lên cao hơn, qua hông cô, và Belle có cảm giác nhẹ nhõm mơ hồ rằng anh đã chuyển từ hông cô thẳng lên bụng, bỏ qua khu vực riêng tư của cô.
Khi John đẩy chiếc váy cao hơn, anh đứng thẳng dậy, tạm dừng nhanh trước khi anh lột trần bộ ngực cô. "Anh nhớ đã nói với em một lần rằng chúng thật hoàn hảo phải không?" anh thì thầm khàn khàn vào tai cô. Belle lắc đầu im lặng. "Tròn đầy và chín mọng với hai nụ hồng quý giá.
Anh có thể nút lấy chúng cả ngày." "Ôi Chúa ơi." Đầu gối Belle hoàn toàn lả đi một lần nữa. "Anh chưa xong đâu, tình yêu." Anh nắm chặt vạt áo ngủ của cô ngay dưới ngực và ép chặt nó vào làn da cô. Khi anh nâng nó lên, Belle có thể cảm thấy áp lực tăng dần bên dưới ngực cô.
Cơn co rút của niềm vui bắn xuyên qua cơ thể khi viền chiếc váy trượt qua núm vú cô phơi bày ra một bên ngực. Và rồi trước khi cô có thể hiểu, cô đang hoàn toàn khỏa thân, làn da cô sáng mềm mại và trắng trong ánh sáng mờ mờ của những ngọn nến. John thở dốc. "Chưa bao giờ trong cuộc đời anh chứng kiến một cảnh tượng lộng lẫy đến vậy," anh thì thầm tôn kính.
Belle đỏ mặt với niềm vui trước những lời anh nói, và rồi đột nhiên cô dường như nhận ra cô đang không mảnh vải che thân. "Ôi Chúa ơi," cô cất giọng khàn khàn. Xấu hổ quét qua cô như một cơn gió mát, và hai tay cô trườn lên phía trước để che mình. Một cách tốt nhất có thể.
Nhưng rồi, nó không được việc cho lắm. John cười khúc khích và kéo cô vào vòng tay anh. "Em, em yêu, thật hoàn hảo. Em không nên cảm thấy xấu hổ." "Em không xấu hổ," cô trả lời nhẹ nhàng. "Không phải với anh. Nó chỉ là rất lạ. Em không...quen với việc này." "Anh hy vọng là không." Anh đẩy những cuốn sách khỏi giường và đặt cô nhẹ nhàng trên tấm chăn mềm mại.
Belle nín thở trong giây lát khi cô quan sát anh bắt đầu cởi quần áo. Đầu tiên là áo sơ mi, để lộ ra vòm ngực cơ bắp săn chắc cho thấy anh đã có nhiều năm tập luyện chăm chỉ. Ánh mắt anh ấm áp, những cảm xúc nồng nàn đang lộn nhào trong bụng cô. Không chút suy nghĩ cô với tay ra, dù anh đang ở quá xa để có thể với tới.
John vừa mỉm cười vừa rên lên trước sự tò mò của cô. Nó đã đủ khó khăn cho anh để có thể duy trì sự kiểm soát của mình, đặc biệt là khi cô nằm đó, nhìn anh với đôi mắt to trong xanh. Anh ngồi xuống mép giường và kéo mạnh đôi bốt, sau đó đứng lên lần nữa để lột ra chiếc quần ống túm.
Belle há hốc miệng khi trông thấy bằng chứng cho sự nam tính của anh, lớn và... không chuyện này là không thể. Anh hẳn phải lớn hơn bình thường, hoặc có thể cô nhỏ hơn so với bình thường, nhưng - cô thở hổn hển thêm lần nữa. Đầu gối anh. "Lạy Chúa," cô thì thầm. Nó bao phủ bởi những vết sẹo, và trông như thể một mảng thịt lớn đã bị gỡ ra ngay phía trên đó.
Da anh căng lên và đổi màu và không có lông, chỉ là sự hiện diện đầy nhắc nhở về sự tàn khốc của những nỗi kinh hoàng trong chiến tranh. Miệng John mím chặt. "Em không cần phải nhìn nó." Ánh mắt Belle bắn nhanh lên khuôn mặt anh. "Không đâu," cô đảm bảo với anh. "Nó không xấu xí chút nào." Và để chứng minh lời mình nói, cô trượt xuống khỏi giường và quỳ trước anh hôn lên những vết sẹo.
"Nó khiến em muốn bệnh khi nghĩ về điều này đã khiến anh đau đớn bao nhiêu." cô thì thầm. "Và anh đã gần như mất chân mình đến thế nào. Anh là người rất quan trọng, rất mạnh mẽ. Em không thể tưởng tượng những điều gì đã xảy đến với anh." Cô bắt đầu hôn anh lần nữa, rải một đường mềm mại yêu thương trên da anh.
Những cảm xúc John chưa bao giờ ngờ rằng sẽ thấy, chưa bao giờ dám mơ rằng anh có thể thấy, đang dâng lên mãnh liệt trong anh, và anh kéo cô đứng thẳng lên. "Ôi Chúa ơi, Belle," anh khò khè. "Anh muốn em rất nhiều." Họ ngã xuống giường, cơ thể John bao bọc cô. Đánh bật hơi thở ra khỏi cơ thể Belle, khi trọng lượng của anh quá tuyệt vời, không giống với bất kỳ điều gì cô từng trải nghiệm.
Anh hôn cô và hôn cô cho đến khi cô chắc chắn mình sẽ tan chảy, và rồi anh đột ngột ngẩng lên và nhìn sâu vào mặt cô. "Anh sẽ khiến em hài lòng trước," anh nói. "Vậy nên em biết rằng không có gì phải sợ cả, chỉ có sự đẹp đẽ và kỳ diệu thôi." "Em không sợ," cô thì thầm.
Và rồi, cô nhớ lại anh trông lớn đến mức nào. "À, có thể là lo lắng một chút." John mỉm cười trấn an. "Anh không có chút kinh nghiệm nào với trinh nữ, nhưng anh muốn chuyện này trở nên hoàn hảo với em. Anh nghĩ sẽ dễ dàng hơn nếu như anh để em lên đỉnh trước." Belle không chắc anh đang nói về điều gì, nhưng dù sao cô vẫn gật đầu.
"Anh nói như thể anh đã suy nghĩ kỹ về chuyện này." "Tin anh đi," anh nói khàn khàn. "Anh đang nghĩ về một điều khác." Bàn tay anh nhẹ nhàng trượt dọc theo chiều dài cơ thể cô. Cô đưa tay lên, chạm vào má anh, và nhẹ nhàng nói. "Em tin anh." John chải môi anh lên môi cô để đánh lạc hướng cô khi ngón tay anh đang hướng đến nơi nữ tính của cô.
Cô lo lắng, và anh không muốn nó khiến cô quá sốc. Nó có. Cô gần như bay khỏi giường. "Anh có chắc đây là những gì anh đã dự định làm không?" Cô hỏi không kịp thở. "Anh chắc." Và rồi miệng anh gia nhập với những ngón tay anh. Belle chắc chắn cô sắp chết. Không điều gì lại có thể mang tới cảm giác khủng khiếp thế...hay tuyệt đến thế.
"Ôi John!" cô thở hổn hển, không thể ngăn lại những cảm xúc đang vượt ngoài tầm kiểm soát. "Em không nghĩ là...Em không thể..." Và rồi cô có thể. Có cảm giác như tất cả dây thần kinh của cô đều đột ngột dồn xuống bụng. Cô căng ra và rồi nổ tung. Phải mất vài phút để cô có thể quay trở lại trái đất, và tất cả những gì cô có thể nói là.
"Chúa cứu giúp con." Cô nghe thấy tiếng John cười, và cô mở mắt để thấy John đang nhìn xuống cô với vẻ thích thú. Anh cúi xuống và hôn lên mũi cô. "Nó có phải là bình thường không?" cô hỏi nhỏ giọng. Anh gật đầu. "Tốt hơn thế." "Thật sao?" Anh gật đầu lần nữa. "Anh đã...?" Cô bỏ lửng câu hỏi.
Cô mới chỉ nảy ra ý tưởng này và không chắc phải nói về nó như thế nào. Anh lắc đầu nhẹ nhàng. "Khi anh tìm thấy sự giải phóng bản thân em sẽ biết." "Cảm giác có tuyệt như những gì em...?" Cô không thể kết thúc câu hỏi. Đôi mắt John tối lại vì ham muốn, và anh gật đầu.
"Tốt," Belle thở dài. "Em sẽ không thích nếu như anh không có cảm giác tuyệt như em có. Nhưng nếu anh không phiền, em muốn vuốt ve anh một hai phút." Sự nam tính đang căng ra của anh không đồng tình với những lời nói, nhưng John vẫn lên tiếng. "Không có điều gì anh muốn hơn thế." Anh chỉ mới ôm cô được vài giây khi họ nghe thấy một tiếng ồn khủng khiếp.
Là tiếng Persephone. Tiếng gõ cửa. "Ồ Belle?" bà thì thầm. "Belle?" Belle bật dậy. "Persephone?" "Dì có thể vào một lúc không?" Tay nắm cửa bắt đầu xoay. "À, chỉ một lúc thôi!" Ơn Chúa cửa của cô đã khóa. "Trốn đi!" cô rít lên với John. "Anh đang cố đây," anh rít lại.
Anh nhảy khỏi giường, nguyền rủa không khí lạnh về đêm. Anh vơ vội quần áo, cầu trời anh đã vơ toàn bộ, và nhảy bổ vào phòng thay đồ của cô. Belle giữ chặt áo khoác quanh người và đi ra cửa. Cô xoay chìa và mở cửa, ngạc nhiên khi đôi chân run rẩy thật sự giữ cô đứng vững.
"Chào dì, Persephone." "Dì xin lỗi vì đã làm phiền cháu, nhưng dì không thể ngủ được, và dì biết cháu đã ghé qua hiệu sách hôm nay. Dì chỉ tự hỏi liệu có thể mượn thứ gì đó để đọc không?" "Tất nhiên ạ." Belle quay trở lại phòng và vơ lấy vài cuốn sách. "Đây là thơ, nhưng cháu đã đọc xong lúc tối rồi." Persephone nhận thấy bắp chân trần của Belle đang lấp ló dưới chiếc áo khoác.
"Cháu không mặc váy ngủ sao?" Belle đỏ mặt và thầm cảm ơn bóng tối đã giấu đi sự bối rối của cô. "Cháu nóng." "Dì không thể tưởng tượng được là tại sao. Cửa sổ đang mở mà. Cháu sẽ bị lạnh đấy." "Cháu không nghĩ thế ạ." Belle đẩy chồng sách vào tay Persephone. "Cảm ơn cháu." Persephone nhăn mũi và hít.
"Mùi gì thế nhỉ? Nó thật kỳ lạ." Belle cầu nguyện rằng việc Persephone vẫn còn trinh trắng là hoàn toàn chính xác bởi căn phòng đang nồng nặc mùi hương ân ái. Người ta chỉ có thể hy vọng rằng dì ấy sẽ không nhận ra mùi đó. "Ừm, cháu nghĩ là từ bên ngoài ạ." "À, dì không nhận ra đó là mùi gì, nhưng cháu nên nhớ đóng cửa sổ trước khi ngủ.
Và nếu cháu muốn dì có thể đưa cháu một ít nước hoa violet của dì. Dì chắc rằng thứ mùi kia sẽ biến mất nếu cháu xịt một chút xung quanh." "Có lẽ để đến sáng đi ạ." Belle quay trở lại cửa. "Vậy thì chúc cháu ngủ ngon. Dì sẽ gặp lại cháu sáng mai." "Chúc dì ngủ ngon." Belle đóng cửa và khóa lại nhanh chóng, tựa lưng vào cửa với một tiếng thở dài.
Cánh cửa phòng thay đồ bật mở, John xuất hiện, trên người anh phủ đầy váy áo của Belle. "Chúa ơi, đúng là đàn bà, em có quá nhiều váy áo đấy." Belle lờ anh đi. "Em sợ quá." "Còn anh thì cảm thấy ngu ngốc đến chết tiệt. Anh cảnh cáo em, anh sẽ không đặt chân vào đây trong một thời gian dài nữa." Anh đang vật lộn nhét bên chân đau vào trong chiếc quần ống túm.
"Anh sẽ không sao?"Belle hỏi yếu ớt. "Đừng có mơ. Anh là một người đàn ông trưởng thành. Anh đã chiến đấu trong một cuộc chiến đẫm máu, gần như mất một bên chân, chơi chứng khoán trong năm năm và tích lũy đủ tiền để mua một căn nhà chết tiệt. Em nghĩ anh thích bò quanh một cái tủ quần áo sao?" Belle không thật sự nghĩ câu trả lời là cần thiết.
"Vậy đấy, anh không thích. Để anh nói với em. Anh hoàn toàn không thích chút nào." Anh ngồi xuống một chiếc ghế gần đó để có thể mặc nốt bên chân khỏe mạnh vào chiếc quần ống túm. Belle đoán rằng bên chân bị thương của anh không đủ khỏe để giữ anh đứng vững hơi lâu. "Và để anh nói cho em biết vài điều khác," anh thêm vào, vật lộn với sự phiền toái.
"Theo như những gì anh được biết, em là của anh. Em có hiểu không? Và anh không thích thấy mình như một tên trộm khi tận hưởng thứ là của mình." "Anh sẽ làm gì?" Anh nắm lấy áo sơ mi. "Anh sẽ kết hôn với em ngay lập tức. Và sau đó anh sẽ đưa em quay lại Bletchford Manor, ném em vào giường và giữ em ở đó một tuần.
Tất cả mà không phải lo lắng về Quý cô Cây Chanh xông vào và phá hỏng tâm trạng." "Anh thật sự cần tìm một cái tên mới cho ngôi nhà của anh." "Nhà của chúng ta," anh sửa lại, cau có trước nỗ lực của cô để thay đổi chủ đề. "Và anh đã quá bận rộn đuổi theo em để mà quan tâm suy nghĩ nhiều." Em sẽ giúp anh." Belle mỉm cười.
Anh yêu cô. Anh có thể chưa nói ra, nhưng nó ở ngay đó trong đôi mắt anh. "Tốt. Giờ thì nếu em thứ lỗi, anh cần phải nhảy ra khỏi cửa sổ của em, trượt xuống cành cây, trở về nhà Damien, và ngủ một giấc. Sau đó, anh sẽ đi kiếm một giấy phép đặc biệt." "Một giấy phép đặc biệt?" "Anh sẽ không chịu đựng sự vô nghĩa này thêm nữa.
Nếu may mắn, chúng ta sẽ kết hôn vào cuối tuần." "Vào cuối tuần?" Belle lặp lại. "Anh điên à? Em không thể kết hôn tuần này được. Em có thể không được công nhận là đã kết hôn cho đến khi cha mẹ em trở lại." John rển rỉ khi anh nhét chân vào đôi bốt và thốt ra một lời nguyền rủa hoàn toàn lạ lẫm với Belle.
"Khi nào thì họ trở lại?" anh hỏi bằng một giọng thấp. "Em không chắc nữa." "Em có thể áng chừng được không?" "Không hơn vài tuần, em nghĩ vậy." Belle không đề cập đến việc họ sẽ phải chờ ít nhất một hoặc hai tháng sau khi cha mẹ cô trở về trước khi họ có thể thật sự kết hôn.
Mẹ cô sẽ khăng khăng muốn một đám cưới lớn. Đó là điều cô chắc chắn. John chửi thề lần nữa. "Nếu họ không ở nhà trong vòng hai tuần nữa, Alex có thể gả em đi. Hoặc gọi anh trai em từ Oxford về. Anh không quan tâm là ai." "Nhưng -" "Không nhưng nhị gì hết. Nếu cha mẹ em có hỏi, em có thể đơn giản nói với họ là em đã kết hôn rồi." Belle nuốt nước bọt và gật đầu.
Cô có thể làm gì khác chứ? "Em yê..." Cô mất hết can đảm của bản thân, và phần còn lại của câu nói vẫn còn trên đầu lưỡi. Anh quay lại. "Ừ?" "Em - không có gì đâu. Cẩn thận khi leo xuống cây nhé. Nó khá cao đấy." "Ba stories, nếu chính xác." Nụ cười nhăn nhở của anh thật dễ lây, và Belle cảm thấy khóe miệng cô đang cong lên khi cô theo anh ra tới cửa sổ.
Anh cúi xuống và thì thầm, "Một nụ hôn tạm biệt." Môi anh chạm vào môi cô lần cuối, ve vuốt nhẹ nhàng. Belle không kịp hôn lại anh trước khi anh rời đi, nhét tay vào găng, và biến mất bên ngoài. Cô chạy đến cửa sổ và nhìn ra ngoài, quan sát anh với một nụ cười khi anh tụt xuống khỏi thân cây.
"Anh ấy chắc chỉ vừa ra khỏi cửa," cô lẩm bẩm một mình. "Phòng Persephone ở hướng ngược lại." Ồ tốt, thế này thì vui hơn, và chắc chắn là lãng mạn hơn nữa. Miễn là anh không như gã ngốc ngã gãy cổ trên đường leo xuống. Belle rướn người ra ngoài cửa sổ hơn nữa và thở phào nhẹ nhõm khi trông thấy đôi chân anh chạm đất.
Anh cúi xuống xoa xoa đầu gối, và cô nhăn mặt trong sự cảm thông. Cô quan sát anh cho đến khi anh biến mất khỏi tầm mắt, tựa người vào cửa sổ với vẻ mơ màng trên gương mặt. London có thể đôi khi thật đẹp, cô mơ mộng. Giống như bây giờ, với những con đường vắng vẻ, và - Một sự di chuyển lọt vào tầm mắt cô.
Đó có phải một người đàn ông không? Thật khó để nói. Trong khoảnh khắc cô tự hỏi ai lại đi dạo bộ vào thời điểm này trong đêm chứ. Cô cười khúc khích. Có lẽ tất cả quý ông London đều đã quyết định sẽ có vài sự tán tỉnh độc đáo một chút đêm nay. Hít một hơi thật sâu, cô đóng cửa sổ và quay trở lại giường.
Chỉ khi đã nằm dưới tấm chăn ấm áp cô mới nhớ ra rằng anh vẫn chưa hoàn thành cho chính anh. Cô mỉm cười gượng gạo. Không ngạc nhiên khi anh lại quá cáu kỉnh.... John trở về căn nhà của anh trai, đôi tay anh đặt trên khẩu súng lục suốt quãng đường đi. London trở nên nguy hiểm hơn dạo gần đây, và cẩn thận thì không bao giờ là thừa.
Tuy nhiên, anh cũng không muốn mang theo xe ngựa đến nhà Belle. Ai đó có thể trông thấy nó, và anh không muốn cô chịu bất kỳ tin đồn xấu xa nào. Bên cạnh đó, chỉ cần đi tắt qua vài dãy nhà nhỏ là đến nhà Damien. Anh ngờ rằng phần lớn mọi người đều biết rằng thành phố đang tiếp tục được mở rộng về phía Quảng trường Grosvenor.
Anh đi được nửa đường về nhà khi nghe tiếng bước chân. Anh quay lại. Ai đó phía sau anh? Không có gì ngoài bóng tối. Anh tiếp tục đi. Chắc hẳn là anh chỉ đang tưởng tượng. Anh vẫn còn hoang tưởng về chiến tranh, khi mọi âm thanh đều có nghĩa là cái chết. Anh rẽ qua góc cuối cùng khi nghe thấy tiếng bước chân lần nữa.
Và rồi tiếng đạn nổ tung qua tai anh. "Cái quái gì vậy?" Một viên đạn rít qua, sượt qua cánh tay anh. Anh giật khẩu súng lục của mình ra và xoay quanh. Anh trông thấy một bóng người phía bên kia đường, đang giận dữ nạp lại đạn. John không mất thì giờ để ngắm bắn, và gã đàn ông kia ngã xuống với một viên đạn trên vai.
Chết tiệt! Cánh tay anh trúng đạn. Khẩu súng vẫn trong tay, anh bắt đầu - đi săn. Gã đàn ông quan sát anh tiến tới, nắm lấy vai và đứng lên. Hắn bắn cho John một ánh nhìn sợ hãi, nhưng gương mặt hắn được che đi bởi một chiếc mặt nạ nửa mặt, do đó John không có cách nào nhận ra hắn ta.
Với một cái nhìn thoáng qua cuối cùng, kẻ xấu xa vội vã lủi mất. Khi John bước ngang qua con phố, anh nguyền rủa cái chân đã làm anh chậm lại. Chưa bao giờ anh cảm thấy tức giận số phận đã khiến anh trở nên tàn phế theo cách này. Không cách nào anh có thể đuổi kịp kẻ tấn công.
Chấp nhận thất bại, John thở dài và quay lại. Đây là rắc rối. Và anh không có quyền kéo Belle vào. Bàn tay anh đi lạc lên cánh tay khi cuối cùng anh cũng nhận ra rằng anh đang chảy máu. Tuy nhiên, anh chỉ có thể cảm thấy đau đớn. Sự tức giận của anh đang khóa chặt lại tất cả mọi cảm xúc khác.
Ai đó đã theo dõi anh, và anh không biết tại sao. Ai đó mất trí đã gửi cho anh những tin nhắn khó hiểu và muốn anh chết. Và dù đó là bất kỳ ai, hắn có thể sẽ không ngần ngại kéo Belle vào nếu hắn nhận ra cô có ý nghĩa với John đến thế nào. Và nếu hắn đã theo anh suốt cả tuần qua, hắn sẽ biết John đã trải qua mỗi giây phút rảnh rỗi của mình bên sự bầu bạn của cô.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Dancing At Midnight (Tiếng Việt)
Julia Quinn
Dancing At Midnight (Tiếng Việt) - Julia Quinn
https://isach.info/story.php?story=dancing_at_midnight_tieng_viet__julia_quinn