Chương 14
iọng Dương gằn từng tiếng một, ánh mắt xoáy sâu vào gương mặt Thư, qua bao lớp bóng tối, Thư vẫn thấy tim mình lạnh toát.
Chi ấy ghét mình đến vậy sao?
Dương nhíu mày nhìn theo bóng mẹ cô đang ân cần đưa Nhã Thư về phòng. Vẫn kịp quay lại ném cho cô cái nhìn đầy giận dữ. Rồi đột nhiên thất thần cô quay lại ngước mắt lên nhìn ba. Một giọt nước mắt rớt dài xuống má, bỏng rát:
- Ba à, xin lỗi!
Nước mắt vẫn hối hả rơi. Làn da mềm mại vẫn quằn mình dưới những nỗi đau rát bỏng. Làn nước mắt khiến xung quanh đen kịt, Thụy Dương như sống lại cái cảm giác ấy.
- Ba!!!!!!!!!
Tiếng Dương thét lên xé toạc màn đêm. Tay cô rời khỏi vô lăng, run rẩy… Trong cô gái 16 tuổi lúc ấy, trời đất như sụp đổ. Cuộc sống của cô, niềm tin của cô, tình yêu và hi vọng của cô đang oằn đi dưới chiếc bánh ô tô kia. Tim cô như ngừng đập trong phút chốc. Não khô hanh. Bàn chân lơ lửng. Chỉ có nước mắt vẫn chảy vô tội vạ… Tay bám chặt vào cánh cửa ô tô, cô trườn người ra ngoài, chân vẫn như không cử động kịp.
Ngã.
Cú ngã chênh vênh tuổi 16
Khi điểm tựa cuộc đời sụp đổ
Khi trái tim thắt lại đau không kịp thở
Khi cô gái luôn bất cần ấy thấy điều duy nhất có ý nghĩa trên đời đã tan biến trong chốc lát.
Thụy Dương không đứng lên, cơ thể cô chỉ chấp nhận một mệnh lệnh: Tiến về phía Ba. Và…Bò. Đầu gối trần từ chiếc quần jean rách bám lên đoạn đường nham nhở. Đá nhọn cắm vào da thịt rớm máu. Nỗi đau đó, Thụy Dương không cảm nhận được.
- Ba ơi, ba ơi…
Thụy Dương áp sát gương mặt ba vào ngực mình, nghe hơi thở ba yếu đuối và rất nhẹ. Cô nghe tiếng nhịp tim mình cũng đập thật chậm, chậm đến thê lương.
- Ba à, con gái đáng chết. Con gái Thụy Dương của ba!
- Ba à, mở mắt ra nhìn con gái ba đi.
- Ba à, không được chết, con gái không cho ba chết!
- Ba bảo ba sẽ là quả tim biết rung cảm của con. Ba chết rồi, con còn sống được ko?
- Ba à, ba muốn con ân hận đến chết phải không…
Giọng Dương lạc đi, nước mắt vẫn tuôn không ngừng, rát bỏng bờ má mềm. Lúc này cô gần như đã chết một nữa.
- Ba, đợi Thụy Dương!
Mắt cô chợt ráo hoảnh nhìn về phía xa xa, nơi tiếng máy của chiếc ô tô đang ngày một gần hơn: Đi chứ, đi về nới có ba, có người cô yêu bằng tất cả bản thân mình và nhiều hơn thế nữa. Trong đáy mắt như âm ỉ bừng lên một quyết tâm sắt đá. Tay cô toan dứt mạnh khỏi tay ba.
Nhưng trong chính khoảnh khắc ấy, cô lại thấy ngón tay mình được giữ lại bằng một lực yếu ớt nhưng đủ níu giữ Dương lại bất cứ nơi đâu:
- Ba…….. Ba à! Ba, ba…….
Tiếng ba chẹn ngang bởi những tiếng nấc cụt lủn. Nỗi đau quặn lại nơi cổ họng không thoát được:
- Đừng chết, chăm sóc Thư và mẹ con. Đừng chết!
- Ba! Con… Con…
- Không, con không có tội. Ba tha thứ tất cả. Tất cả
- Ba….
- Nói với Thư rằng: Ba rất yêu con gái của ba.
Dương im lặng, bàn tay cô ôm trọn lấy tay ba cố níu giữ. Hơi thở gấp gáp như muốn nhanh hơn giành lấy ba từ tay tử thần. Máu từ người ba ướt đẫm lớp quần bò, thấm vào da thịt cô. Lạnh. Cái lạnh lẽo ấy làm trong suốt trống rỗng mọi thứ bên trong cô.
Dương đặt ba nằm xuống đường, cúi xuống thật chậm. Nước mắt chảy ròng, rớt đều xuống mặt ba nhưng ông vẫn nằm đó, bất động. Môi cô nhẹ nhàng hôn lên má, lên trán rồi lên đôi mắt nhắm nghiền kia. Môi chạm vào nước mắt của chính mình lặng lẽ trên má ba. Mặn chát. Vị mặn như bám vào vết thương trong tim. Xót và nhói
Rồi cô lẫn thẫn đứng dậy,những bước chân siêu vẹo đi thật chậm về phía lòng đường, nơi chiếc xe tải đang tiến đến. Ánh sáng của nó mạnh dần làm Dương chói mắt. Tại sao câu cuối cùng lại là: Ba yêu Nhã Thư. Tại sao sau tất cả những cố gắng đến mức độc ác ấy, ba cũng không là của cô dâu cô yêu và kính trọng ông biết nhường nào. Tại sao tưởng rằng tình yêu của ông đã trọn vẹn thuộc về cô cuối cùng lại nói như đang an ủi động viên, đang tha thứ vị tha cho cô. Ba biết? Phải chăng ba biết hết tất cả nhưng vẫn “dung túng” cho cô. Tại sao?
Tại sao ba lại nằm đây, lại ra đi lúc này. Trên đời này điều gì dành cho Dương nữa. Chẳng phải cô phá nát trái tim mình rồi sao. Cô mệt lắm! Đau lắm… và muốn chết. Trời ơi!
Đèn xe tải sáng choang làm Thụy Dương chói mắt, cô quay người, tiếng còi xe phanh gấp chạm đến cả thái dương. Đau nhói.
Vô thức, tay Dương đưa lên che mắt. Lạnh. Vẫn là nước mắt, lạnh. Đèn đường đột ngột tắt. Linh bất giác giật mình. Cảm giác trong vắt, trống rỗng ban nãy vẫn vẹn nguyên trong cô. Quá khứ đi qua,thời gian lượn lờ trôi trước mắt ta,tuổi thanh xuân cũng vụt trôi chỉ có những vết thương trong ta là chẳng kịp lành. Bất cần hay không cũng chỉ là cách ta co mình lại, phản kháng với những biến đổi bên ngoài. Để thấy mình lặng thinh trong nỗi đau như lúc này. Trơ trọi đến oằn mình trong đêm lạnh. Tiếng gió đạp vào cửa sổ như bất lực. Cô gái ấy,khẽ chạm tay vào da thịt mình,tay lạnh như chạm cả vào những vết thương đang nứt toang, bưng máu. Tiếng nấc không cất lên thành tiếng, nghẹn lại nơi đáy họng. Nỗi đau cất đi sau vẻ ngoài mạnh mẽ. Đêm oằn mình trong tiếng nấc nghẹn ngào hay tim cô trơ trốc trong biển miên man những hoài ức chỉ toàn thương đau. Đời Dương, liệu còn gì để mất? Cô lặng lẽ nhìn ba mình, người đàn ông trong ảnh đang hiền từ nhìn cô bằng đôi mắt không vẩn chút ích kỉ hay toan tính. Gặp đôi mắt ấy chính là điều tuyệt vời nhất trên đời mà cô có.
“ Ban công, tầng năm
From: Vũ Huy with love”
Thụy Dương liếc nhìn tờ giấy trên bàn đầy thờ ơ, vân viên trong tay rồi tiện tay đặt luôn đầu bàn. Đôi mắt thâm quầng và gương mặt mệt mỏi trùm trong chiếc mũ áo khoác đồng phục bỗng tươi tắn hơn một chút. Hình như có một thoáng cười nhẹ nhàng và bình yên khẽ lướt qua khuôn mặt vốn u ám kia.
Ban Công! Gió!
Cái bảng “khu vực cấm”. ngã ào ra sàn gạch. Thụy Dương nhẹ đưa tay vào bao, không thấy quá lạnh. Không vội lên tiếng cô chầm chậm nhìn chàng trai phía xa nơi cuối sân thượng. Gió lùa trong làn tóc màu nâu trầm ấm áp tạt về phía sau, nổi lên gương mặt Huy với những đường nét vừa nghịch ngơm, ngang tàng lại vừa rất men. Ở anh có một nét cuốn hút rất đặc biệt, chính bởi ánh mắt phớt đời nhưng rất sáng. Huy đứng đó, phía xa xa nơi cuối đường mây và như tan mình trong những vạt gió đông nghiêng ngả. Dành cho cô và phải thuộc về cô. Chẳng phải ngay từ đầu, Dương đã nhìn vào đôi mắt kia,nụ cười kia để quyết tâm yêu anh bằng mọi giá sao?
Vẫn giọng trầm trầm,. chiếc mũ áo kéo sát xuống che gần hết trán, Thụy Dương lên tiếng. Những âm thanh thờ ơ lẫn vào gió thoảng:
- Chuyện gì đấy?
- Hơ, ăn mặc thế! Không biết lạnh à?
- Không! Nhìn lại mình đi!
Dương vẫn không ngước mắt lên, bàn chân di di trên nền gạch, nghịch mấy cây cỏ dại mọc len mình nơi cả những khe hở hiếm hoi. Gió quay quắt, thân cây quay quắt còi cọc vẫn vươn mình trỗi dậy. Dương khẽ chớp mắt.
Huy nhìn mớ tóc đuôi gà buộc chổng ngược, đột nhiên thấy vui vui trong long, miệng khẽ nở một nụ cười mơ màng lâu rồi đánh mất:
- Không á, thật không? Đếch tin được ấy? Mất cảm giác à?
- Ừ. Mất cảm giác
- Thế còn cảm giác yêu không?
Dương ngước mắt nhìn Huy trong chốc lát,cười khẩy rất bất cần nhưng ánh mắt thì dịu dàng quá đỗi:
- Còn!
Huy cũng cúi gần hơn gương mặt Dương. Khoảnh khắc này gió như chờn vờn giữa họ. Những cơn gió hối hả xung quanh như cuộn tròn đẩy họ lại bên nhau. Huy nhìn sâu và mắt Dương, cũng thật dịu dàng. Họ ở bên nhau dịu dàng vậy đấy.. Dẫu những trái tim kia đều quặn thắt, bưng mủ những ám ảnh của quá khứ. Tình yêu đôi khi chỉ cần những phút bình yên như vậy thôi, để ta thấy tim mình được xoa dịu, được ủ ấm khi bên nhau. Huy cúi xuống gần hơn,sát xuống bờ má Dương, cảm nhận muaif da thịt người con gái ấy ở khoảng cách thật gần. Bỗng một bàn tay đặt giữa môi cậu:
- Cậu còn chưa tỏ tình với tớ đâu đấy?
Dương không cười, nhưng Huy cười, cười to, rất to. Cho đến khi Dương cũng phải mỉm cười theo, bớt đi rất nhiều lạnh lung và bất cần cố hữu.
Chỉ là họ không kịp nhìn thấy, phía chân cầu thang dẫn lên ban công, cô bé ấy quay lưng áp vào tường, chân như muốn khụy xuống. Một tay nắm chặt mẩu giấy nhỏ đã nhàu nát tự bao giờ, một tay ôm miệng, nuốt những tiếng nấc nghẹn vào trong mà nước mắt vẫn bướng bỉnh trào ra. Thư đặt bàn tay giữa răng mình. Cắn chặt. Không thấy đau. Chỉ có trái tim dường như vỡ nát thật rồi
Cướp Anh Từ Tay Định Mênh! Cướp Anh Từ Tay Định Mênh! - Lengkeng