Chương 13
ó là một viên gạch đúc bằng xi măng có gắn một cái vòng. Nó được bán kèm một sợi dây xích được khóa vào mắt cá chân. Ông đứng ở bờ sông. Ông ném nó ngay trước mặt, và hấp, ông sẽ bị lôi xuống tận đáy, thế là hết.
- Hay đấy, - ông khách hàng râu ria gật gù.
Mishima đưa tay vuốt trán và phân nửa cái đầu hói của mình, rồi ông tiếp tục nói:
- Tôi tự tay làm chúng tại đây hoặc dưới hầm, tên cửa hiệu được đúc nổi trên một mặt. Ông đưa tay sờ thử xem. Có thể đọc được hàng chữ Cửa hiệu Tự sát. Những viên đá này cũng có thể dùng để nhảy lầu.
Ông khách hàng ngạc nhiên. Trước mặt ông, Mishima nhếch một khóe môi làm một bên gò má căng tròn hơn, dưới đôi mắt tròn xoe như hai viên bi với hàng chân mày vểnh lên:
- Đúng thế, đúng thế, những viên gạch này làm ông nặng hơn, ông biết đó, vào những đêm có giông hoặc bão, những người có thân thể mảnh khảnh ném mình qua cửa sổ, ngày hôm sau, người ta tìm thấy họ trong bộ pyjama lố bịch, bị treo trên các cành cây, vướng vào những chiếc đèn đường hoặc nằm thằng cẳng trên ban công của nhà hàng xóm. Trong khi đó với viên đá Cửa hiệu Tự sát gắn ở chân, ông rơi thẳng xuống đất.
- À!
- Thường vào buổi tối, qua tấm màn cửa từ phòng ngủ, tôi nhìn họ rơi từ những tòa nhà cao của khu phố. Viên đá gắn ở chân giống như những ngôi sao băng. Khi có nhiều người, vào những đêm thua trận của đội bóng địa phương, người ta cứ ngỡ đó là cát chảy từ các tòa nhà xuống. Đẹp lắm.
Lucrèce lo lắng ngồi gần két tiền, qua ánh mắt đẹp nhưng buồn, bà quan sát chồng, lắng nghe và tự hỏi:
- Liệu thằng bé Alan có lây cho mình không nhỉ?
Cửa Hiệu Tự Sát Cửa Hiệu Tự Sát - Jean Teulé Cửa Hiệu Tự Sát