Chương 14
à đúng như thế, trên vai trái của Tiểu Hạ có một vết bớt như thế
À cha trc tg quên chưa gt, giâ đình đó là gia đình sở hữu tập đoàn lớn thứ 9 thế giới cũng chính là cha mẹ của con ở chương 11 mà bị nó bắt chết rồi người của hắn hốt xác về đây vì dù sao ông chủ tịch cũng là bạn khá thân của ba hắn. Con bé đó lừa phu nhân rằng nó là con bà và cũng vì lúc đó bà quá nhớ con bà mà không thể phân biệt đúng sai nữa, bà muốn được thỏa nỗi nhớ bà không muốn mất con lần nữa, lần trước bà vì quá nghèo mà đã gửi con vào cô nhi viện lúc giàu có bà quay lại thì không thấy nữa, bà... tuyệt vọng.
nó thấy bà đờ ra thì nói thêm làm bà sự tỉnh:
- Vết bớt mà bà và m.n nhìn thấy trên vai trái của cô ta chỉ là giả thôi, nó thuộc dạng giống mặt nạ rất dính có khi còn không tháo được nhưng do đã quá lâu nên nó sẽ bị long_ Vừa nói nó vừa đi tới cái chỗ quan tài vạch phần áo vai trái của cô ta ra.
XOẸTTTTTTT......
Nó xé ngay " vết bớt " của cô ta ra làm m.n sững sờ. Hóa ra lâu nay họ bị lừa.
- Tiểu Hạ của mẹ_ Bà phu nhân vui mừng, cuối cùng bà cũng tìm thấy con gái ruột của mình
Tiểu hạ không nói j, con bé hướng ánh mắt về phía nó. Thấy một cái gật đầu, con bé không nhìn nó nữa hai cánh tay đang lơ lửng bỗng nhiên hướng lưng bà phu nhân mà ôm, con bé siết chặt. Con bé đau quá, cái cảm giác mà đã từ mười mấy năm về trc nó không được nhận. Khóe mắt con bé đỏ hoe, và từ từ từng giọt nước mắt chảy chảy xuống ướt đẫm vai bà.
Nó nhìn họ mà lòng dâng lên cảm giác j đó, nó... lại nhớ mẹ. Nó bc đến chỗ ông chủ tịch đang đứng mỉm cười trìu mến nhìn hai người kia, nó khẽ thì thầm j đó vào tai ông. Thấy ông gật đầu nhẹ nó cũng nhẹ nhàng rời khỏi đây. Nó leo lên con xe phóng ra khỏi căn biệt thự đang tràn ngập tình cảm kia.
Nó phóng xe ra ngoại ô thành phố. Con đường nó đi càng lúc càng vắng người. Nó đỗ xe trước cổng của một... nghĩa trang. Mở cổng đi vào, đập vào mũi nó là cái mùi hoa hồng thoang thoảng và mùi dịu mát của cây cỏ. Nó bước tới cái mộ màu trắng tinh, khẽ đặt bó hoa hồng bạch mà nó đã mua khi trên đường đến đây lên bia mộ. mẹ nó đấy, bà vẫn cười, một nụ cười tỏa nắng, một nụ cười sáng của một vị minh tinh. Nó khẽ ngả người vào bia mộ, nước mắt nó tuôn rơi. Kí ức lại chợt òa về trong tâm trí nó. vì nó mà mẹ nó chết rồi nó thấy máu nhưng giữa đống máu lênh láng đó là mẹ nó, đôi mắt bà đã nhắm lại, hô hấp của cơ thể cũng ngừng và bà... đã chết. Chợt mở bừng mắt ra, nó lấy tay lau đi thứ còn đọng lại nơi khóe mắt, miệng mấp máy nói j đó nhưng chỉ mình nó nghe thấy. Nó đứng dậy khi thấy trời khá tối. Đưa mắt nhìn lại bia mộ, mắt nó ánh lên một tia đau thương xen lẫn cả buồn bã. Không nói j nữa nó lẳng lặng đi ra khóa cổng rồi leo lên xe để trở về nhà.
Cô Tiểu Thư Máu Lạnh Cô Tiểu Thư Máu Lạnh - Min Nhók