Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Chuyện Chúng Ta Bắt Đầu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tuyết
N
gay trước Giáng Sinh, bố tôi đưa tôi đi trượt tuyết ở núi Baker. Bố phải đấu tranh rất nhiều thì tôi mới được đi vì mẹ vẫn còn giận bố cái tội đã lén đưa tôi vào một hộp đêm khi bố tới thăm tôi lần trước. Lần đó, chúng tôi xem Thelonious Monk.
Nhưng bố không đầu hàng. Bố hứa, tay đặt lên ngực, là sẽ trông nom tôi cẩn thận và đưa tôi về trước bữa tối Giáng Sinh. Điều đó làm mẹ nguôi nguôi. Thế nhưng khi chúng tôi rời nhà nghỉ vào sáng hôm đó, tuyết bắt đầu rơi; bố kiểm tra tuyết rồi bảo rằng tuyết này là loại tuyết đặc biệt, chúng tôi nhất định phải trượt thêm một lần cuối cùng nữa. Rút cục chúng tôi trượt đến vài lần cuối cùng. Bố hoàn toàn phớt lờ sự bồn chồn của tôi. Tuyết bay quanh chúng tôi thành từng chùm dày, lạnh buốt, rít lên như cát, mà chúng tôi thì vẫn cứ trượt. Khi xe cáp treo đưa chúng tôi lên đỉnh một lần nữa, bố nhìn đồng hồ rồi nói “Khỉ thật. Lần này sẽ phải là lần cuối cùng”.
Nhưng bây giờ thì tôi không còn nhìn rõ rãnh trượt nữa. Cố gắng cũng vô ích. Tôi bám sát bố và làm hệt những gì bố làm; rút cục chúng tôi cũng xuống được đến chân núi mà không bị lao ra ngoài bờ vực. Chúng tôi trả đồ trượt, rồi bố lắp xích vào bánh chiếc Austin-Healy trong lúc tôi vừa vặn vẹo người, vừa đập hai tay vào nhau, thầm ước giá mà tôi đang ở nhà vào lúc này. Tôi có thể nhìn rõ mọi thứ. Khăn trải bàn màu xanh lá cây, những cái đĩa có hoa văn Giáng Sinh, những cây nến màu đỏ chuẩn bị được đốt.
Chúng tôi bỏ qua bữa tối trên đường trở ra. “Làm ít súp chứ?” – bố hỏi. Tôi lắc đầu. “Bám chặt nhé”, bố tôi nói. “Mình sẽ về nhà kịp. Phải không bác sĩ?”
Thông thường tôi sẽ nói “Đúng rồi, bác sĩ” nhưng tôi chẳng nói gì.
Bên ngoài khu trượt tuyết, một người cảnh sát bang vẫy tay ra hiệu cho chúng tôi dừng xe ở chỗ có hai ba-ri-e gỗ chắn ngang đường. Anh ta tiến tới xe của chúng tôi, cúi người xuống sát kính xe bên phía bố. Khuôn mặt anh ta nhợt nhạt vì giá lạnh; những bông tuyết dính đầy lông mày, vành lông áo khoác và mũ anh ta.
“Đừng có nói với tôi…”, bố nói.
Nhưng người cảnh sát vẫn nói cho bố biết. Đường đóng rồi. Cũng có thể người ta sẽ cào tuyết, có thể không. Bão bất thình lình, ai mà ngờ được. Khó mà gọi người cào tuyết lúc này. Đêm Giáng Sinh mà. Biết làm thế nào được.
Bố nói, “Anh xem. Chỉ có độ 5, 6 inch. Tôi đã lái cái xe này qua tuyết dày hơn thế này nhiều”.
Anh cảnh sát đứng thẳng người lên. Anh ta đã quay đi nhưng tôi vẫn nghe thấy anh ta nói. “Đường đóng rồi”.
Bố ngồi, hai tay đặt lên vô-lăng, những ngón tay chà vào phần gỗ ốp trên vô-lăng. Bố nhìn vào mấy thanh ba-ri-e rất lâu. Có vẻ bố đang tính toán gì đó. Sau đó, bố cảm ơn người cảnh sát rồi quay xe lại một cách từ từ và cẩn thận đáng ngờ, cứ như một bà cô già lái xe.
“Mẹ con sẽ không bao giờ tha thứ cho bố chuyện này”, bố nói.
“Lẽ ra mình phải đi từ sáng rồi”, tôi nói. “Bác sĩ!”
Bố không nói gì với tôi cho đến lúc chúng tôi đã yên vị trong quán ăn tối và đang chờ người ta mang bánh mỳ kẹp ra. “Mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho bố”, bố nói. “Con có hiểu không? Không bao giờ”.
“Con đoán thế”, tôi nói. Nhưng chẳng cần phải đoán. Mẹ chắc chắn không bao giờ tha thứ cho bố.
“Bố không thể để chuyện này xảy ra”. Bố cúi nguời về phía tôi. “Để bố nói cho con biết bố muốn gì. Bố muốn bố con mình còn được gặp nhau. Con có muốn thế không?”
“Có ạ”.
Bố lấy mu bàn tay đám nhẹ vào cằm tôi. “Rồi, bố chỉ cần nghe có thế thôi”.
Khi chúng tôi ăn xong, bố đi tới máy điện thoại công cộng ở phía sau nhà ăn rồi quay lại chỗ tôi. Tôi đoán bố gọi điện thoại cho mẹ, nhưng bố không kể. Bố nhấm nháp cà phê và nhìn chằm chằm qua cửa sổ ra phía con đường vắng người. “Nhanh lên, nhanh lên”, bố nói, nhưng không phải với tôi. Cứ một lúc, bố lại nói câu đó. Sau đó, khi chiếc xe cảnh sát phóng vọt qua, đèn chớp sáng tung tóe, bố bật dậy, bỏ một ít tiền lẻ lên trên tấm séc trên mặt bàn. “Ok. Đi thôi”.
Gió đã tắt. Tuyết đang rơi thẳng và mỏng hơn. Chúng tôi lái xe khỏi khu trượt tuyết và dừng lại ở chỗ ba-ri-e chắn đường. “Đẩy nó ra”, bố nói với tôi. Khi tôi nhìn bố, bố nói “Còn chờ gì nữa?”. Tôi nhảy ra khỏi xe và lôi một cái ba-ri-e ra, rồi lại lôi nó trở lại chỗ cũ sau khi bố đã lái xe qua. Bố đẩy cửa xe mở ra cho tôi. “Giờ thì con là tòng phạm rồi”, bố nói. “Cùng làm cùng chịu đấy nhá”. Bố vào số và nhìn tôi. “Bố đùa!”
Suốt đoạn đường đầu tiên, tôi quan sát kỹ phía sau để xem cảnh sát có đuổi theo chúng tôi không. Tấm ba-ri-e khuất dần. Và rồi chẳng còn gì khác ngoài tuyết: tuyết trên mặt đường, tuyết bắn lên từ xích xe, tuyết đầy trên cây, tuyết từ trên trời, và trên tuyết là vệt bánh xe của chúng tôi. Rồi tôi nhìn về phía trước và choáng người. Không hề có vệt bánh xe nào phía trước chúng tôi. Bố đang mở đường trên tuyết mới tinh giữa những hàng cây cao. Bố hát khe khẽ theo bài “Stars fell on Alabama”. Tôi cảm thấy tuyết quệt lệt xệt vào gầm xe, ngay dưới chân tôi. Để giữ tay khỏi run, tôi kẹp chặt chúng vào giữa hai đầu gối.
Bố làu bàu gì đó với vẻ trầm ngâm rồi nói với tôi. “Con đừng bao giờ làm chuyện này đấy”.
“Con không đời nào”.
“Giờ thì con nói thế nhưng rồi một ngày nào đó, con sẽ có bằng lái xe và con sẽ tưởng là con có thể làm bất cứ cái gì. Có điều, con sẽ không thể làm chuyện này. Để làm chuyện này cần phải có… gì nhỉ, đại để là một thứ bản năng đặc biệt”.
“Nhỡ đâu con có thì sao?”
“Con không có. Tất nhiên là con có nhiều ưu điềm nhưng không phải trong chuyên này. Bố nói điều này vì bố không muốn con nghĩ là ai cũng có thể làm chuyện này. Bố lái xe giỏi. Lái xe giỏi không phải là phẩm chất đạo đức, con hiểu không? Nó là một bản năng và người ta cần phải biết những điều này về bản thân mình. Dĩ nhiên là cũng phải kể công con ngựa già này nữa. Không phải xe nào bố cũng làm chuyện này. Con nghe mà xem”.
Tôi lắng nghe. Tôi nghe thấy tiếng xích găm trên mặt đường; tiếng cần gạt nước gạt mạnh, dứt khoát; tiếng động cơ gầm gừ. Nó quả là đang gừ thật. Con ngựa già này gần như mới toanh. Bố không có tiền để nuôi nó và cứ hứa đi hứa lại là sẽ bán nó, nhưng mà rồi thì nó vẫn đây.
Tôi nói, “Bố nghĩ anh cảnh sát đó đi đâu?”
“Con có đủ ấm không?”, bố với tay sang và tăng máy sưởi lên. Rồi bố tắt cần gạt nước đi. Chúng tôi không cần gạt nữa. Mây đã quang. Một vài bông tuyết mỏng manh dạt vào kính xe và bị thổi bạt đi. Chúng tôi rời khỏi những rừng cây và tiến vào một đồng tuyết rộng chạy ngang đường chân trời một quãng rồi bắt đầu đổ dốc đứng. Người ta đã đặt những hàng cột phản quang màu vàng dọc hai bên đường và bố lái xe vào chính giữa những hàng cột đó mặc dù hai hàng cột cách nhau khá xa, khiến tôi cũng chẳng rõ là mặt đường nằm chính xác ở chỗ nào. Bố lại hát khe khẽ, và còn biến tấu chỗ nọ chỗ kia.
“Thế ưu điểm của con là gì?”
“Chà, đừng bắt bố kể”, bố nói. “Kể thế thì có mà hết ngày”.
“Thì kể một cái vậy”.
“Dễ ợt. Con luôn luôn tính trước mọi việc”.
Đúng thật. Tôi luôn luôn tính trước mọi việc. Tôi là đứa treo quần áo vào những cái mắc áo có đánh số để có thể yên tâm là tôi luôn có quần áo thay đổi. Tôi hỏi trước thầy cô về bài tập môn học để có thể lên kế hoạch làm bài từ sớm. Tôi luôn tính trước, và vì thế mà tôi biết là cảnh sát sẽ chờ chúng tôi ở cuối đường, nếu chúng tôi tới được đó. Nhưng điều mà tôi không tính được là bố sẽ tăng ga phóng thẳng qua họ – lại còn suýt hát bài “O Tannenbaum”, và đưa tôi về nhà trước bữa tối; do đó mà chúng tôi còn được gặp nhau một thời gian trước khi mẹ quyết định cắt đứt chuyện này. Tôi biết là chúng tôi rồi sẽ bị bắt quả tang; và tôi đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó. Và có lẽ chính vì thế mà tôi thôi lo lắng để bắt đầu tận hưởng.
Sao lại không chứ? Chuyện này đáng ghi vào kỷ lục. Nó giống như là đua ca-nô tốc độ vậy, có điều là thích gấp vạn lần. Ca-nô thì làm sao có thể lao dốc? Mà đây lại chỉ có tôi với bố. Mọi thứ thì cứ vùn vụt, vùn vụt – cả xe, cả mặt tuyết mới, cả những khoảng không quang đãng bất ngờ. Ở đây đó, tôi nhìn thấy lờ mờ bóng dáng mặt đường, dải phân cách, rào chắn, trụ đường, nhưng cũng không đủ để tôi có thể tự tìm ra đường nếu tôi phải lái. Mà tôi đâu có cần tự tìm đường. Bố tôi đang cầm lái. Bố tôi 48 tuổi, bù xù, tốt bụng, bất cần đời, tràn đầy tự tin. Bố là tay lái hảo hạng. Bố lái như lụa. Đánh lái uyển chuyển; ga số nhịp nhàng. Tôi tin bố. Mà sướng nhất là những quả lùi số và lượn chữ chi – thật quá đỉnh. Thôi tóm lại là thế này này: nếu bạn chưa từng lái xe qua tuyết mới thì nói chung là bạn chưa từng lái xe.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chuyện Chúng Ta Bắt Đầu
Tobias Wolff
Chuyện Chúng Ta Bắt Đầu - Tobias Wolff
https://isach.info/story.php?story=chuyen_chung_ta_bat_dau__tobias_wolff