Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Chuyện Chàng Nàng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 13
M
ia vừa quẳng vào thùng rác quả trứng tráng thứ ba. Quả đầu cháy khét, quả thứ hai nhão nhoét, quả thứ ba hơi giống trứng bác.
Bàn ăn thì trông rất vui mắt. Ba bộ đồ ăn được bày sẵn – Mia thà thông báo Daisy lỡ hẹn vào phút chót còn hơn phải giải thích vì sao cô bạn vắng mặt -, một bó hoa được đặt chính giữa cùng giỏ bánh ngọt. Ít ra thì cũng có thứ gì đó ăn được. Điện thoại của cô rung lên, cô rửa cả hai bàn tay lẫn hai cánh tay đang dây đầy lòng đỏ trứng, mở tủ lạnh đến lần thứ mười rồi cầu cho Paul vừa nhắn tin báo rằng anh không thể đến.
- Tôi đang ở dưới nhà.
- Anh lên đi.
Cô liếc nhìn căn phòng một lần sau cùng rồi chạy ra mở cửa sổ. Tay cầm bằng nhựa tổng hợp của chiếc xoong cô đang định dùng để hâm lại món mứt táo mua tại cửa hàng thực phẩm vừa bén lửa và tỏa mùi hăng hắc.
Chuông cửa reo vang.
Paul bước vào, tay cầm một gói nhỏ.
- Tuyệt, là gì vậy? Mia hỏi.
- Một cây nến thơm.
- Ta sẽ thắp luôn, cô nói, và có chút đắc thắng khi nghĩ tới Daisy.
- Ý hay đấy. Có mùi gì khen khét ấy nhỉ, hình như cô ấy vừa nấu món lốp bỏ lò thì phải.
- Anh đang nói gì vậy?
- Không, tôi thấy căn hộ xinh xắn và quang cảnh đẹp quá. Cô ấy có vẻ không thoải mái, lẽ ra mình không nên tới đây. Có lẽ mình nên rủ cô ấy ra sân hiên nhà hàng nào đó, trời đang đẹp thế này kia mà. Không, cô ấy đã vất vả nấu nướng, như thế sẽ còn tệ hơn nữa.
- Ta sẽ bắt đầu bằng bánh sừng bò nhé. Thế đấy, một ý tuyệt hay, mình sẽ nhồi cho anh ta no căng bánh sừng bò với bánh nhân sô cô la đến vỡ bụng, và sau đó mình sẽ dùng máy hút bụi.
- Cô được nghỉ vỏn vẹn có một ngày trong tuần vậy mà tôi còn bắt cô vào bếp nấu nướng, tôi vô ý quá, lẽ ra tôi không nên áp đặt người khác như vậy. Cô có thích ngồi ở sân hiên nhà hàng nào đó sưởi nắng không?
- Nếu anh thích… Chúa quả có tồn tại! Xin Người thứ lỗi cho con vì đôi lúc đã ngờ vực Người, con hứa ngày mai sẽ đến nhà thờ thắp một ngọn nến.
- À mà tôi đề nghị với cô như thế nhưng cô cũng đã quá vất vả rồi, và tôi không muốn tỏ ra bất nhã, thậm chí tôi rủ cô ra ngoài là để không tỏ ra bất nhã thôi.
- Mười ngọn nến! Nếu Người muốn thì hai mươi ngọn cũng được!
- Thực ra cô cứ thoải mái quyết định, cô muốn thế nào cũng được.
- Đúng là hôm nay trời rất đẹp, lẽ ra tôi nên kê bàn ăn ra ban công mới phải… Nhưng mày ngốc hay sao mà nói như thế?
- Cô muốn tôi kê bàn ra bên ngoài không?
- Anh đang nghĩ đến nhà hàng nào vậy? Mia hỏi bằng giọng bồn chồn.
- Không nhất thiết phải là chỗ nào. Tôi đag đói ngấu đây.
- Mày lấy túi xách ngay đi trước khi anh ta đổi ý, nói với anh ta rằng đó là một ý tuyệt hay rồi chạy ra cầu thang.
Cánh cửa căn hộ bật mở. Cả hai người họ ngoái lại nhìn. Daisy bước vào xách theo hai túi to.
- Ít ra cậu cũng có thể xách hộ tớ một túi chứ, cô nói rồi đặt hai cái túi lên mặt quầy.
Cô lấy ra ba đĩa lớn bọc giấy nhôm.
- Xin chào, tôi là Daisy, người chung vốn với Mia, còn anh, hẳn anh là nhà văn người Thụy Điển đó?
- Đúng thế, à mà không…người Mỹ.
- Ý tôi là vậy đó.
- Cái gì thế? Paul vừa hỏi vừa liếc về phía quầy.
- Brunch(*)! Cô bạn chung vốn cùng tôi là đầu bếp giỏi, nhưng về khoản phục vụ thì luôn thuộc phần tôi, ngay cả vào ngày Chủ nhật, tôi ghét vụ đó lắm.
(*) Tiếng Anh trong nguyên bản: Bữa nửa buổi! (Bữa trưa và bữa sáng gộp lại)
- Cậu cứ nói quá, Mia cãi, đã nấu xong đâu, đúng là phải có ai đó dọn bàn mà.
Daisy đi ngang qua trước mặt Mia rồi giẫm lên chân cô.
- Nhìn cậu đã chuẩn bị cho chúng ta món gì này, Daisy nói tiếp trong lúc gỡ mấy tờ giấy nhôm ra. Bánh hành Provence, bánh tác củ cải kèm hạt thông, và món nhồi. Nếu ăn xong chỗ này mà ta còn đói thì chỉ còn mỗi việc thay đầu bếp thôi!
- Thơm ngon quá, Paul quay sang Mia khen ngợi.
Daisy bắt đầu khịt mũi, một lần, hai lần, đến lần thứ ba thì cô tiến về phía bàn ăn, nhận ra cây nến thơm, cô nhăn mặt rồi thổi tắt nó, sau đó đem cây nến quẳng không nương tay vào thùng rác, không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy những thứ đang nằm trong đó.
- Vậy đấy, thế là xong, Paul lên tiếng vẻ hơi ngạc nhiên.
Bằng một cử chỉ đồng lõa, Mia ra hiệu cho anh rằng đôi khi cô bạn chung vốn với mình có cách cư xử khá kỳ lạ. Hành động đó không thoát khỏi mắt Daisy.
- Chúng ta ngồi vào bàn thôi! cô ra lệnh bằng giọng mỉa mai lạnh như tiền.
***
Paul muốn biết hai cô gái trở thành bạn của nhau như thế nào. Mia bắt đầu kể về chuyến đi đầu tiên của Daisy tới Anh. Daisy cắt ngang lời cô để kể về chuyến đi đầu tiên của Mia tới Provence, nỗi sợ của cô bạn đối với lũ ve sầu. Cô miêu tả những cuộc chạy trốn ban đêm của hai cô nhóc ngày ấy, nghìn lẻ một tội lỗi đáng trừng phạt của họ. Paul lơ đãng nghe cô, không ngừng nghĩ đến thời niên thiếu của mình với Arthur, tới ngôi trường nội trú nơi hai người quen nhau, tới ngôi nhà ở Carmel.
Tới lúc uống cà phê, đến lượt Paul phải trả lời vô số câu hỏi của Daisy. Tại sao anh chuyển tới Paris sống, điều gì đã thôi thúc anh viết văn, anh thường nghĩ đến những bậc thầy văn chương nào, anh lấy nguồn cảm hứng từ đâu, cách anh làm việc. Paul thuận theo cuộc chơi và sẵn lòng trả lời cô. Bữa trưa trôi qua trong bầu không khí rộn ràng, chỉ có Mia im lặng quan sát hai người còn lại.
Cô đứng dậy dọn bát đĩa rồi đi ra đằng sau quầy. Một lát sau, Paul tìm cách thu hút sự chú ý của cô, nhưng cô vẫn tập trung vào đống bát đĩa.
Đến đầu giờ chiều, anh chào từ biệt, cảm ơn hai cô gái vì đã đón tiếp mình nồng hậu rồi chúc mừng Mia vì bữa ăn ngon tuyệt. Đã lâu lắm rồi anh không được ăn ngon miệng như thế này. Trước khi ra về, anh hứa với Daisy sẽ vinh danh Provence trong một chương tiểu thuyết sắp ra mắt. Chính cô là người tiễn anh ra thềm nghỉ. Bấy giờ Mia đang lau đĩa, cô vẫy tay chào anh. Anh ngước mắt nhìn lên rồi rời đi.
Daisy khép cửa rồi lại chờ một lúc.
- Ngoài đời trông anh ta đẹp trai hơn trên bức ảnh in trong sách, cô vừa nói vừa ngáp dài. Tớ đi ngủ trưa đây, tớ kiệt sức rồi. Mọi chuyện ổn đấy chứ nhỉ? Dù sao anh ta cũng có vẻ đánh giá cao những món tớ nấu… à quên, cậu nấu.
Nói đoạn, Daisy vào phòng mình, Mia cũng vậy và hai người bạn không nói với nhau lời nào suốt cả ngày hôm đó.
***
Nằm dài trên giường, Mia cầm điện thoại lên và đọc lại tất cả tin nhắn David gửi.
Đầu giờ tối, cô mặc quần jean, áo sợi mỏng rồi ra ngoài sau khi sập cửa căn hộ.
***
Chiếc taxi thả cô xuống quảng trường Alma. Cô ngồi trên sân hiên một quán bia, gọi một ly sâm banh hồng rồi uống cạn một hơi, mắt liếc điện thoại di động. Cô đang gọi bồi bàn rót cho mình ly nữa thì màn hình điện thoại bật sáng. Lần này không phải tin nhắn mà là một cuộc gọi. Cô ngập ngừng một thoáng rồi nhận cuộc gọi.
- Bữa trưa nay là thế nào vậy? Paul chất vấn.
- Một bữa nửa buổi kiểu Nice!
- Đồng ý, chúng ta cứ chơi trò giả ngốc đi nhé.
- Tôi tự hỏi ai mới là kẻ ngốc đây!
- Cô đang ở đâu?
- Ở Alma.
- Cô làm gì ở Alma?
- Tôi ngắm cầu.
- Ra thế đấy? Nhưng để làm gì?
- Bởi vì tôi thích thế, tôi có quyền thích không?
- Cô đang ngắm cầu từ đâu vậy?
- Từ sân hiên quán Chez Francis.
- Tôi tới đây.
Paul tới sau bốn ly sâm banh nữa. Anh bỏ mặc chiếc xe đang đỗ hàng đôi dưới lòng đường để tới chỗ Mia.
- Anh tiêu hóa tốt chứ? cô hỏi.
- Tôi mặc kệ chuyện cô không biết nấu ăn, và càng cóc cần biết cô là hầu bàn hay bà chủ, nhưng điều tôi không chấp nhận được, đó là cô đã dựng lên cả kịch bản này để giới thiệu tôi với bạn cô.
Mia im lặng chịu trận.
- Anh thích cô bạn em chứ, hay là không?
- Giờ thì chúng ta xưng hô thân mật sao?
- Không, chúng ta vẫn xưng hô khách sáo, như vậy thích hợp hơn phải không?
- Daisy rất xinh đẹp, sôi nổi và nấu ăn rất cừ, Paul cao giọng nhượng bộ, nhưng chỉ mình tôi mới có quyền quyết định mình muốn gặp ai hay không muốn gặp ai. Tôi đã cấm đám bạn cũ can thiệp vào cuộc sống riêng của tôi, trong khi em, à quên cô, lại làm như vậy.
- Anh muốn gặp lại bạn tôi chứ gì? Mia nói thêm, giọng còn lớn hơn cả Paul.
Và trong khi tranh luận, mặt hai người mỗi lúc lại sát gần nhau hơn, đến mức môi họ chạm vào nhau.
Hai người họ bèn im bặt, choáng váng trước khi bình tĩnh trở lại.
- Tôi ghét lúc ban nãy ở nhà cô, Paul nói giọng bình tĩnh.
- Tôi cũng vậy.
- Lúc đó chúng ta thật xa cách.
- Đúng, chúng ta thật xa cách.
- Đêm nay tôi sẽ viết một cảnh tranh luận và giảng hòa. Tôi có chất liệu để bôi đen nhiều trang giấy rồi.
- Vậy bữa trưa nay không hoàn toàn vô ích. Nếu anh muốn nghe ý kiến đóng góp của tôi thì tốt hơn sẽ là nam chính xin lỗi và nhận rằng mình đã sai.
Paul cầm ly rượu của Mia lên rồi uống một hơi cạn sạch.
- Cô uống thế đủ rồi, còn tôi thì đang khát. Đừng có nhìn tôi với vẻ ngây thơ như vậy, đôi mắt sáng long lanh kia đã phản bội cô rồi. Để tôi lái xe đưa cô về nhà.
- Không, tôi sẽ đi taxi về.
Paul cầm tờ hóa đơn trên bàn lên
- À vâng, mới có sáu ly thôi mà!
- Không hề say đâu nhé!
- Cô đừng có lúc nào cũng phản bác tôi đi. Tôi đưa cô về, đây là mệnh lệnh.
Anh kéo Mia ra xe. Cô lảo đảo đôi chút trên vỉa hè, anh dìu cô vào chiếc Saab trước khi ngồi vào ghế lái.
Họ chạy xe trong im lặng tới tận phố Poulbot. Paul đỗ lại trước tòa nhà rồi xuống xe.
- Cô ổn chứ? anh lo lắng hỏi trong khi mở cửa xe cho cô.
- Lúc nãy có hơi căng thẳng, nhưng chúng ta đã nói hết những gì cần nói, rồi sẽ qua thôi.
- Tôi đang nói đến vụ leo cầu thang cơ mà.
- Tôi chỉ uống chút sâm banh thôi chứ có say xỉn đâu!
- Cuối tuần tôi rời Paris rồi, anh thông báo, mắt nhìn xuống.
- Nhanh thế sao?
- Tôi đã bảo với cô là chuyến bay bị đẩy sớm lên còn gì, cô không bao giờ lắng nghe cánh đàn ông khi họ nói chuyện với cô.
Mia tặng cho anh một cú thúc khuỷu tay.
- Chúng ta không thể dừng lại ở bữa trưa hôm nay được, Paul nói tiếp.
- Thế khi nào, cuối tuần á?
- Sáng thứ Sáu.
- Mấy giờ?
- Máy bay cất cánh lúc 13 giờ 30. Chúng ta có thể ăn tối cùng nhau trước đó, nhưng cô còn phải làm việc…
- Hôm trước ngày khởi hành, như vậy sẽ hơi buồn đấy. Vậy để thứ Tư nhé?
- Được, thứ Tư, như thế hay hơn đó. Cô thích dùng bữa ở nhà hàng nào?
- Nhà anh, 20 giờ.
Mia hôn lên má Paul, đẩy cánh cổng xe, quay lại, mỉm cười với anh rồi khuất dạng bên trong tòa chung cư.
***
Căn hộ chìm trong bóng tối. Mia văng tục khi đụng phải chiếc ghế bành, vừa kịp tránh cái bàn thấp, bước vào một ngăn tủ tường để rồi lập tức quay ra và cuối cùng cũng vào được phòng mình. Cô chui vào chăn rồi ngủ thiếp đi.
Khi về đến nhà, Paul cũng mở một ngăn tủ tường ra. Anh lưỡng lự giữa hai chiếc va li, chọn cái nhỏ hơn rồi đặt nó xuống chân giường. Anh dành phần lớn buổi đêm để ngồi trước màn hình máy tính, lựa chọn từ ngữ. Khoảng 3 giờ sáng, anh gửi cho Kyong một bức thư điện rử, nhắc cô nhớ số hiệu chuyến bay và giờ hạ cánh. Rồi anh đi ngủ.
***
Daisy đang ngồi bên bàn dùng bữa sáng. Khi Mia ra khỏi phòng, cô rót cho bạn một tách trà rồi ra hiệu cho Mia tới ngồi đối diện mình.
- Hôm qua cậu làm sao vậy?
- Tớ cũng đang định hỏi cậu câu đó đây.
- Cậu muốn biết tại sao tớ lại đến ứng cứu cho cậu, tại sao tớ lại nấu nướng cả sáng Chủ nhật để cậu có thể, thêm lần nữa, là Mia tuyệt diệu, Mia phi thường luôn thành công trong mọi chuyện chứ gì?
- Tớ van cậu đấy, đừng giả dối như thế, cậu đã diễn một màn quyến rũ mà hiếm khi tớ được chứng kiến đấy.
- Vì câu vừa rồi phát ra từ miệng một nữ diễn viên tài năng đến thế, tớ coi đó là một lời khen. Cậu không muốn giới thiệu anh ta cho tớ chứ gì?
- Có chứ, nhưng không phải để cậu diễn màn quyến rũ kia. Tớ thực lòng cảm thấy như thế hơi quá.
- Tớ tự hỏi liệu có phài vì đóng phim nhiều quá nên rốt cuộc cậu đã tin rằng thế giới đang quay quanh cậu hay không.
- Đúng vậy, cứ nói bằng cái giọng ấy đi. Cậu nói đúng, dẫu sao thì cậu cũng luôn đúng mà.
- Ít ra tớ cũng đúng trong một chuyện. Cậu còn lâu mới ngây thơ như cậu từng nhận trong trò chơi nho nhỏ này. Và cậu bắt đầu khoái trò này rồi.
- Cậu làm tớ bực mình đấy, Daisy.
- Cậu cũng vậy, cậu khiến tớ phát bực đấy, Mia.
- Đồng ý, chúng ta đang khiến nhau phát bực, tớ sẽ thu xếp hành lý rồi tới ngủ ở khách sạn.
- Khi nào thì cậu mới quyết định trưởng thành vậy?
- Khi nào tớ già bằng cậu!
- David đã gọi cho tớ.
- Gì kia?
- Tớ già hơn cậu ba tháng nhưng chính cậu mới là kẻ điếc lòi.
- Anh ta gọi cho cậu khi nào?
- Sáng hôm qua khi tớ chuẩn bị món bánh tác củ cải kèm hạt thông cho anh chàng người Thụy Điển của cậu.
- Cậu thôi cái kiểu đó đi! Anh ta muốn gì ở cậu?
- Muốn tớ thuyết phục cậu trả lời tin nhắn của anh ta và cho anh ta một cơ hội.
- Cậu trả lời anh ta thế nào?
- Rằng tớ không phải là người đưa thư. Rằng anh ta đã khiến cậu đau khổ nhiều rồi, anh ta cần phải hết sức sáng tạo mới có thể chinh phục cậu trở lại.
- Tại sao tớ lại phải cho anh ta thêm một cơ hội?
- Bởi vì anh ta là chồng cậu. “Tớ vẫn chưa quên được David”, chính cậu đã nói thế lúc tựa đầu vào vai tớ tối hôm nọ, không phải sao? Đồng ý, David đã dan díu, một ý thích nhất thời, nhưng cậu mới là người anh ta yêu. Mia này, cậu phải suy nghĩ cho thấu đáo thôi. Cái ngày tìm đến nhà tớ, cậu đã nói muốn có một hiện tại không gì khác cho riêng cậu. Giờ thì cậu có được hiện tại đó rồi. Chỉ có điều, vài ngày nữa là anh bạn người Mỹ của cậu sẽ lên đường sang Hàn Quốc gặp bạn gái của anh ta, còn cậu, cậu sẽ làm gì đây? Bồi bàn trong một quán rượu tại Montmartre để tiếp tục chạy trốn đời mình sao? Trong bao lâu?
- Tớ không muốn quay lại London, không phải bây giờ, tớ cảm thấy chưa sẵn sàng.
- Được, nhưng hãy suy nghĩ kỹ. Nếu muốn cứu vãn hôn nhân, cậu đừng đợi đến lúc David lật sang trang mới. Hãy cảnh giác, cậu và nỗi cô đơn chưa bao giờ hợp nhau. Tớ quen biết cậu quá lâu rồi nên cậu không thể thuyết phục tớ tin vào điều ngược lại đâu. Cậu đang đau khổ do lỗi của một kẻ khác, chuyện đó thì tớ không thể giúp được gì, nhưng tớ không muốn nhìn thấy cậu đau khổ do lỗi của chính cậu. Tớ là bạn cậu nên nếu giữ im lặng, tớ sẽ cảm thấy như mình phải chịu trách nhiệm trong chuyện này.
- Chúng ta đi mở cửa nhà hàng thôi, cậu sẽ đứng bếp còn tớ sẽ dọn dẹp phòng ăn. Chúng ta sẽ bàn về kỳ nghỉ, tháng Chín này cả hai chúng ta có thể sang Hy Lạp vài ngày…
- Tháng Chín còn xa lắm, trong lúc chờ đợi, chúng ta hãy tận hưởng hai ngày cuối cùng này không cãi cọ xem.
- Hai ngày cuối cùng này ư?
- Tớ đã tuyển một nhân viên phục vụ bàn, cô ta bắt đầu làm việc từ thứ Tư này.
- Sao cậu lại làm thế?
- Vì cậu.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chuyện Chàng Nàng
Marc Levy
Chuyện Chàng Nàng - Marc Levy
https://isach.info/story.php?story=chuyen_chang_nang__marc_levy