Chương 13
à Vân Anh đang ngồi một mình trong phòng khách, nghĩ ngợi mông lung chợt có tiếng chân ai đó bước vội bên ngoài hành lang làm bà giật mình ngẩng lên: "Không hiểu có chuyện gì mà ông Vĩnh về sớm quá vậy kia?". Bà Vân Anh rời ghế ra mở rộng cánh cửa:
- Có tin tức gì về con chưa anh?
Không vội trả lời, ông Vĩnh chỉ nhẹ gật đầu rồi đặt mình lên trên chiếc ghế xoay.
- Cho anh ly nước!
Bà Vân Anh làm đúng theo yêu cầu của chồng, lòng hồi hộp chờ đợi điều ông Vĩnh sắp nói. Hiểu được tâm trạng của vợ, uống xong nước ông Vĩnh vào đề ngay:
- Sáng nay anh đích thân đến dò hỏi tất cả các khách sạn, vũ trường trong thanh phố nhưng người ta bảo rằng lâu nay không thấy Hạo Thiên đến. May thay lúc ấy có một người chỉ cho anh đến nhà Hoàng Nam, cái anh chàng vui tính mà trước đây thường đến nhà ta đó, em nhớ không?
- Nhớ! Em nhớ rồi và anh đã gặp cậu ấy?
Ông Vĩnh lắc đầu:
- Hoàng Nam cũng không có ở nhà, gia đình cho biết là cậu ấy đi Đà Lạt, cách đây một tuần. Thời gian này khớp với thời gian Hạo Thiên bỏ đi. Anh nghĩ là có thể chúng đã cùng đi với nhau.
- Chắc không anh?
- Tất nhiên đó chỉ là dự đoán, nhưng em yên tâm đi, dẫu đi đâu Hạo Thiên cũng phải trở về nhà. Vấn đề là đến lúc ấy ta nên nói gì với nó!
- Tùy anh thôi! - bà Vân Anh thở dài.
- Được rồi, nếu em không đủ "can đảm" để nói chuyện với con thì cứ để anh.
- Nhưng...
- Em sợ anh nổi nóng và quát nạt nó à? - Ông Vĩnh cắt lời vợ - Không đâu, anh là cha nó, anh biết cách làm cho nó hiểu ra vấn đề hay ít ra là bảo nó không được phép làm khổ người khác.
- Anh biết là Hạo Thiên đã lớn và nó rất dễ tự ái...
- Chẳng lẽ chỉ vì sợ nó tự ái mà chúng ta cứ dung túng mãi cho những sai lầm của nó sao?
Bà Vân Anh lắc đầu giọng van nài:
- Đừng anh, đừng đẩy con ngày càng xa chúng ta hơn!
Ông Vĩnh quay đi tránh cái nhìn như có nước của vợ:
- Anh hiểu. Em yên tâm!
Bà Vân Anh uể oải đứng dậy:
- Anh nghỉ đi, chờ Hải Yến về chúng ta ăn cơm luôn!
Bà Vân Anh đi rồi, ông Vĩnh cũng ra vườn thăm lại mấy giò phong lan. Đối với ông thiên nhiên hoa cỏ là người bạn chung thủy mà dù bận rộn đến đâu ông cũng dành cho chúng một số thời gian chăm sóc nhất định. Ở nhà chỉ có Hạo Thiên là giống ông ở điểm này. Có hôm hai cha con ngồi với nhau đến tận khuya chỉ để ngắm cảnh và thỉnh thoảng nói về ý nghĩa các loài hoa. Nhưng với ông Vĩnh, đó là lúc tâm hồn thanh thản nhất.
- Cha, hôm nay cha không đi làm sao?
Nghe hỏi, ông Vĩnh vội vàng quay lại Hạo Thiên đang đứng trước mặt ông. Đầu tóc rối tung, mình mặc chiếc áo khoác dày và vai mang túi du lịch trong đó có vài tờ giấy roky cuộn tròn. Ông Vĩnh nhíu mày:
- Cha nghỉ buổi sáng, con từ Đà Lạt về à?
- Dạ! Mẹ con đâu cha?
- Bà ấy đang ở trong bếp. Con lên phòng tắm rửa, thay quần áo rồi xuống gặp mẹ.
- Dạ!
Ông nhìn theo dáng Hạo Thiên mà lắc đầu. Mấy mươi năm sống gần con mà có những lúc ông vẫn chưa hiểu hết về Hạo Thiên. Hạo Thiên luôn luôn mang đến cho gia đình những sự bất ngờ không thể lường trước được. Ví dụ như trước đây ít phút ông Vĩnh vẫn còn đinh ninh là khoảng tuần sau Hạo Thiên mới về đến nhà thì giờ đây anh lại lù lù xuất hiện. Nếu bình thường có lẽ ông Vĩnh rất vui khi trông thấy Hạo Thiên nhưng ông đã kịp kềm chế tình cảm của mình khi nghĩ đến những nỗi đau mà Hạo Thiên đã gây ra cho bà Vân Anh. Nhiều khi ông tự hỏi như thế ta có quá nghiêm khắc với Hạo Thiên chăng? Hay ở ta Hạo Thiên không tìm được sự đồng cảm? Rồi còn bao nhiêu điều nữa luôn làm cho ông bị dằn dặt, khổ tâm.
Ông Vĩnh trở vào phòng khách, bà Vân Anh đang xếp lại một số đồ đạc trên bàn. Đúng lúc ấy Hạo Thiên xuống, trông anh tươm tất và trẻ trung hơn:
- Mẹ!
Bà Vân Anh giật mình nhìn sững con trai, tay bà run run làm rơi tờ báo xuống đất:
- Trời hỡi, con về hồi nào vậy Hạo Thiên?
- Con vừa về tới, mẹ khỏe không? - Hạo Thiên cười, kéo tay bà Vân Anh ngồi xuống ghế.
- Mẹ khỏe! - bà Vân Anh nhỏ giọng nhắc - Con không thấy cha sao?
Hạo Thiên liếc nhanh về phía ông Vĩnh cười bằng mắt:
- Con gặp cha rồi!
- Vậy à? - bà Vân Anh nhìn con trai từ đầu đến chân đoạn mới sung sướng - Con đi Đà Lạt làm gì vậy?
Hạo Thiên rút một điếu thuốc châm lửa:
- Con đi chơi với Hoàng Nam thôi! - Nhưng mẹ biết không ở đó con đã gặp lại Mai Phương, cô bạn chơi thân từ nhỏ và con đã nhận trang trí cho ngôi nhà của mẹ cô ta ở Sài Gòn này!
- Nghĩa là con đã tìm được việc làm? Thế bao giờ con bắt tay vào việc?
- Dạ, ngày mai!
- Mẹ mừng cho con! - rồi bà Vân Anh quay sang nhìn ông Vĩnh như muốn nói: "Đó anh thấy chưa, em đã bảo mà! Con trai chúng ta sẽ tìm được việc làm và không còn đi chơi nữa".
Ông Vĩnh bỏ tờ báo trở lại trên bàn:
- Em chuẩn bị dọn cơm đi, anh cần nói chuyện với Hạo Thiên một chút.
- Dạ! - bà Vân Anh không quên gởi cho Hạo Thiên nụ cười trấn an.
Ông Vĩnh xoay ghế lại đối diện với Hạo Thiên:
- Hạo Thiên, cha hỏi thật nhé! Con có còn xem đây là gia đình, là tổ ấm của con không?
Hạo Thiên không giấu được vẻ ngạc nhiên:
- Nhưng tại sao cha lại hỏi con như vậy? Lẽ nào con đã làm gì ảnh hưởng đến người khác?
- Con không hiểu hay cố tình không hiểu? Nếu con xem đây là gia đình của con hẳn con đã không đi về tùy tiện như vậy!
Hạo Thiên chau mày:
- Con vẫn chưa hiểu ý cha?
- Thôi được rồi, cha cũng cần nói rõ cho con biết là suốt một tuần nay mẹ con đã không ngủ yên.
- Mẹ con bị bệnh?
- Vì lo cho con thì đúng hơn. Cả nhà chẳng ai biết con đi đâu. Mãi đến sáng nay cha tìm đến nhà Hoàng Nam mới biết rằng con đang ở Đà Lạt.
Hạo Thiên trố mắt ngạc nhiên:
- Đúng là hôm ấy con có hơi vội nhưng con đã nhờ bác Vị lái xe báo lại với cha mẹ rồi mà.
Đến lượt ông Vĩnh chưng hửng:
- Ông Vị à? Sau ngày con đi ông ấy cũng nghỉ việc luôn.
- Nghỉ? Nhưng tại sao?
- Chuyện thế này - Ông Vĩnh đốt một điếu thuốc, chậm rãi - Hôm con vừa đi xong Hải Yến phát hiện mất số tiền mà một xí nghiệp tư doanh vừa mới đặt hàng. Hải Yến khẳng định ngoài ông Vị ra không ai nhìn thấy số tiền đó và nó tỏ ý nghi ngờ. Rồi sau đó không hiểu hai người nói gì với nhau mà ông Vị không đến đây làm nữa.
Hạo Thiên nhăn mặt:
- Tại sao cha mẹ lại để cho Hải Yến làm như vậy? Nó không có quyền nghi ngờ bất kỳ người nào khi không có bằng chứng cụ thể. Như vậy là Hải Yến đã xúc phạm đến bác Vị, một người đáng cha, đáng chú nó. Nếu như ở vào trường hợp của bác Vị, vì tự trọng con cũng sẽ làm như vậy!
Ông Vĩnh thở dài:
- Đúng ra trong việc này cha cũng có lỗi. Cha tin tưởng Hải Yến biết cách xử sự không ngờ nó xem trọng đồng tiền mà coi thường danh dự một con người. Sau việc đó cha có đích thân đến chỗ ở trước đây của bác Vị nhưng người ta bảo rằng bác ấy đã dọn về quê, điều ấy làm cha ray rứt vô cùng.
Hạo Thiên lắc đầu, anh nghe tim mình nhói lên một cái. Hạo Thiên không trách ông Vĩnh mà chỉ trách Hải Yến đã hành động một cách thiếu suy nghĩ. Giá như có anh ở nhà có lẽ mọi chuyện không tệ hại như vậy! Giờ mọi chuyện xem như xong, biết làm sao được. Hạo Thiên nhìn đồng hồ rồi đứng dậy:
- Con có việc phải ra ngoài một chút. Cha mẹ đừng chờ cơm con!
Hạo Thiên chạy xe thẳng đến nhà Nhã Yên:
- Chào ông, ông dến đây có chuyện chi?
Hạo Thiên không để ý đến câu hỏi:
- Hôm nay cô có giờ dạy chứ?
- Có!
- Mấy tiết?
- Năm tiết.
- Tôi đưa cô đến trường nhé?
Rồi như sợ Nhã Yên không đồng ý, Hạo Thiên nói tiếp:
- Sẵn dịp đi ngang qua đây...
- Ông ghé để lấy chiếc áo khoác?
Hạo Thiên ngân ra, thật tình anh không nghĩ đến điều đó.
Ngay lúc ấy có tiếng bà Huệ Thu hỏi vọng ra:
- Nhã Yên, có phải người ta mang hàng đến cho mẹ không con?
Nhã Yên giật mình, nói lớn vào bên trong:
- Dạ, không phải.
Và Nhã Yên nhìn Hạo Thiên. Cô không biết có nên mời anh vào nhà không? Nhưng rồi nghĩ đến cảnh bề bộn trong nhà. Có thể bà Huệ Thu sẽ thắc mắc về mối quan hệ giữa cô và Hạo Thiên. Vả lại bây giờ cũng sắp đến giờ dạy rồi. Nhã Yên hất nhanh mái tóc ra sau:
- Được rồi, ông đợi tôi tí nhé, tôi vào trong lấy vài quyển sách. Hôm nay đi nhờ xe ông tới trường vậy.
Nhã Yên chạy vội vào nhà lấy mấy quyển sách rồi bước ra định ngồi phía sau xe nhưng Hạo Thiên đã mở sẵn cửa và ra hiệu cho cô ngồi phía trước với anh. Tự nhiên Nhã Yên thấy bối rối. Cô bỗng nhớ tới nụ hôn hôm nào. Bất giác Nhã Yên xích ra xa một chút.
- Chân cô thế nào rồi?
Hạo Thiên lên tiếng, có vẻ quan tâm.
- Đôi khi có hơi nhói lên một chút nhưng không sao.
- Vậy thì chiều nay tôi sẽ đưa Nhã Yên đến chỗ ông già xem lại vết thương nhé? Ta sẽ ngoan ngoãn nghe theo ư? Có lẽ Hạo Thiên nghĩ với một người giàu có và hào hoa như ông ta sẽ có khối đàn bà, con gái mong mỏi được đoái hoài chăng? Và những ai được ông ta để mắt đến coi như là một sự hảnh diện, một diễm phúc lớn? Nhã Yên cắn nhẹ môi. Cô chợt thấy tức giận, giận cả chính mình. Tại sao ta lại dễ dàng bộc lộ như vậy? Tại sao ta lại để ông ta biết sự thật về vết thương để ông ta thương hại? Nhã Yên ơi, sao mi dại dột quá.
- Vậy nhé! - Hạo Thiên nhắc lại - Mấy giờ Nhã Yên hết tiết dạy?
- Bốn giờ chiều.
Nhã Yên trả lời một cách yếu ớt như không cưỡng được lòng mình.
- Đúng bốn giờ xe sẽ đậu ở đây chờ Nhã Yên nhé?
- Ồ, không được - Nhã Yên đột ngột nhớ đến Huy Tùng. Huy Tùng bảo rằng sẽ đến đón ta chiều nay. Vả lại ta không nên dễ dãi như vậy! Tại sao ta không muốn mà chẳng dám phản kháng. Dẫu sao ta cũng có giá trị của ta chứ?
- Không! - Nhã Yên nói nhanh - Chiều nay tôi có hẹn.
- Có hẹn à? - Hạo Thiên hỏi, có vẻ không tin - Hẹn ai thế?
À, ông ta không tin - Nhã Yên nghĩ - Ông ta tưởng ta vô duyên đến mức không ai thèm đoái hoài hay sao? Và chỉ có những người như ông ta mới được hẹn với ta thôi ư? Nhã Yên nói nhanh.
- Anh ấy là đồng nghiệp với tôi. Chúng tôi có rất nhiều kỷ niệm ở những năm còn là sinh viên. Anh ấy còn rất trẻ và chúng tôi rất thân nhau.
Thì ra là như vậy, Hạo Thiên bậm môi. Đó là lý do tại sao Nhã Yên xa lánh, cự tuyệt. Hạo Thiên tưởng tượng đến một anh chàng trẻ măng khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi. So với anh đó là một khoảng cách khá lớn. Một sự đương đầu không cân sức - Hạo Thiên im lặng đẩy cửa xe ra.
- Vậy thì tạm biệt!
Hạo Thiên nói với gương mặt lạnh lùng bất cần.
Nhã Yên bước xuống, quay lại nhìn Hạo Thiên như định nói gì, nhưng đã thấy Hạo Thiên đóng sầm cửa lại.
Xe nổ máy chạy thẳng, Hạo Thiên liếc nhanh ra cửa xe. Nhã Yên chưa vào lớp. Đứng ngẩn ra ở cửa trường như đang suy nghĩ. Dáng gầy của cô nàng và mái tóc dài lộng trong gió. Trông Nhã Yên giống như một cánh hoa gầy guộc.
Xe chạy một khoảng xa Hạo Thiên liếm nhẹ môi. Có một chút giận dữ, bực tức trong lòng... Nhã Yên chỉ là một cô giáo, có gì quan trọng đâu? Tại sao cao ngạo thế? Hạo Thiên cảm thấy như mình vừa chạm phải gai nhọn. Một đóa hồng đầy gai góc. Không, ta sẽ không bỏ cuộc.
CẢ ngày nay: 20- 11, ngày tết thầy cô giáo. Nhã Yên mệt phờ người vì phải tiếp chuyện với lũ học trò nghịch ngợm. Vừa tiễn tốp học sinh cuối cùng ra về thì lại có tiếng gõ cửa.
- Ủa, Phúc em chưa về cùng các bạn sao?
Phúc - cậu bé lớp trưởng đang đứng trước mặt Nhã Yên. Cậu bé có vẻ lúng túng:
- Thưa cô... em có thể nói chuyện với cô một chút được không ạ?
Nhã Yên gật gù:
- Được rồi, em vào đây!
Vừa ngồi xuống ghế, cậu bé Phúc lấy từ trong túi ra một gói nhỏ được bọc bằng giấy hoa xinh xắn để trên bàn. Nhã Yên nhíu mày như ngầm hỏi "cái gì đây". Hiểu được cái nhìn ấy, cậu bé nói:
- Thưa cô, đây là quà của một người quen, anh ấy nhờ em mang đến đây...
- Phúc này, cô rất cảm ơn người nào đó đã nhớ đến cô trong ngày này nhưng còn chuyện quà cáp thì... thôi đi, cô không muốn.
Câu từ chối thẳng thừng của Nhã Yên làm cậu bé mất bình tĩnh:
- Thưa cô, cô cho phép em nói điều này trước khi cô quyết định được không ạ?
Nhã Yên im lặng suy nghĩ rồi gật đầu, với cậu học trò thông minh này, cô tự dặn mình phải luôn dè dặt.
- Thưa cô, người nhờ em mang món quà này đến tên Hạo Thiên. Anh ấy là một người quen cũ của gia đình em. Không hiểu sao anh Hạo Thiên biết cô thích hoa thạch thảo mà đi tìm thu và sang đầy cả một băng nhạc toàn nói về loại hoa ấy. Em không hiểu anh ấy làm vậy với ý nghĩa gì? Em hỏi thì anh nói: Anh muốn xin lỗi cô. Và nếu cô nhận món quà này có nghĩa là cô đã chấp nhận lời xin lỗi đó.
Giọng nói cậu bé vẫn đều đều:
- Vậy thì cô nhận đi nhé! Cô biết không, anh Hạo Thiên tuy hơi cao ngạo, lạnh lùng nhưng anh ấy rất tốt. Chưa bao giờ em thấy anh ấy chịu xuống nước xin lỗi ai cả. Vậy mà với cô thì hoàn toàn khác. Cô là một ngoại lệ. Như vậy đủ thấy tình cảm của anh ấy dành cho cô như thế nào rồi. Cô đừng giận anh Hạo Thiên nữa nhé?
Nhã Yên ngẩn ra, lòng chợt bối rối. Vậy là Hạo Thiên đã thấu hiểu ý nghĩ của ta, thấy được thái độ phản kháng của ta và sự trịch thượng của ông ấy. Xin lỗi! Hạo Thiên mà cũng biết xin lỗi nữa ư? Không! Cao ngạo là một căn bệnh bất trị. Chính vì thế mà Hạo Thiên đã phái cậu bé này đến đây!
Nhã Yên nhìn Phúc, cậu bé cũng đang nhìn cô bằng đôi mắt trong sáng và nụ cười thích thú trên môi.
- Cô không giận anh Hạo Thiên nữa chứ? Cô nhận món quà này nhé! Anh Hạo Thiên nói chỉ cần em mang đến đây là chắc chắn cô sẽ không từ chối.
- Tại sao?
- Bởi vì - Cậu bé kéo dài giọng một cách tự tin - Vì cô tốt và cô thích sự trung thực.
Nhã Yên giật mình, nhìn khuôn mặt ngây thơ của cậu học trò mà yên lặng. Quả thật cô khó lòng mà từ chối trước một cậu bé quá ư là thông minh và sâu sắc này.
Bâng Khuâng Chiều Tím Bâng Khuâng Chiều Tím - Minh Hương Bâng Khuâng Chiều Tím