Chương 13: Không Có Gì Xảy Ra Nữa
ào thứ Tư, đúng một tuần sau khi trở về từ chuyến đi biển, phòng Fuyuko đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Hôm ấy tôi dậy sớm để đến nhà Fuyuko, nhưng lúc tới nơi thì vợ chồng chị gái cô ấy đã ở đó và đang hút bụi, đóng gói đồ đạc rồi. Hôm diễn ra tang lễ, tôi cũng đã nói chuyện với vợ chồng họ. Trong nỗi buồn đau vô hạn, họ thắc mắc không hiểu tại sao em mình lại gặp tai nạn thảm khốc đến vậy, nhưng đương nhiên tôi đâu thể giải thích rõ ràng việc ấy.
“Nếu cô muốn giữ thứ gì, thì cứ nói với tôi nhé,” chị của Fuyuko vừa cho bát đĩa vào thùng các-tông, vừa nói với tôi. Câu thoại này thật quen thuộc. Lúc dọn dẹp phòng của Kawadu Masayuki, tôi đã nghe một câu y hệt. Khi ấy tôi đã mang tờ lịch trình của anh về nhà, phát hiện ra cái tên Yamamori và bắt đầu những suy luận để tìm ra sự thật.
“Có vẻ rất nhiều sách, cô có cần cuốn nào không?”
Vừa sắp xếp giá sách của Fuyuko, anh rể cô vừa gọi tôi. Anh hơi đậm người, ánh mắt hiền từ, khiến tôi liên tưởng đến nhân vật trong sách tranh.
“Không cần đâu. Những quyển tôi cần cô ấy đều cho tôi mượn trước rồi.”
“Vậy à?” Anh bắt đầu nhét sách vào thùng các-tông.
Dù nói với vợ chồng họ như vậy, nhưng không phải là tôi không có hứng thú gì với vật dụng của Fuyuko. Ngược lại, lý do tôi đến đây hôm nay là để kiểm tra đồ dùng của cô ấy. Tôi phải kiếm một thứ mà có lẽ sẽ là chìa khóa quan trọng để giải quyết vụ án.
Nhưng tôi không thể nói điều đó với hai vợ chồng họ. Bởi trước hết, tôi không biết món đồ đó có ở trong căn phòng này hay không.
Trong lúc chị gái cô dọn bát đĩa, anh rể cô dọn dẹp sách, thì tôi sắp xếp lại tủ quần áo. Fuyuko mặc áo vest rất hợp, nên cô sở hữu khá nhiều áo vest.
Sau khi mọi thứ đã hòm hòm, tôi nghỉ ngơi một chút. Chị cô pha hồng trà cho tôi.
“Hình như anh chị cũng ít khi gặp Fuyuko nhỉ?” tôi hỏi hai người họ. “Ừm, tại con bé lúc nào cũng bận rộn,” chị cô đáp.
“Lần cuối anh chị gặp cô ấy là khi nào vậy ạ?”
“Ừm… Hình như là từ lần gặp mặt hồi tết năm nay thì phải.” “Năm nào mọi người cũng vậy à?”
“Ừm, gần đây là vậy. Tôi nghĩ tại bố mẹ tôi không còn đâm tôi đã không để ý mấy chuyện đó.”
Lời nói của anh rể Fuyuko nghe như đang biện hộ cho mình.
“Fuyuko quan hệ với họ hàng như thế nào ạ? Trong lễ tang tôi cũng có gặp mấy người họ hàng của cô ấy.”
“Cũng chẳng thân thiết lắm,” chị cô đáp. “Nó hầu như không giao lưu. Hồi Fuyuko đi làm, họ hàng thường xuyên nhắc chuyện đi coi mắt. Con bé không thích, nên luôn tránh mấy buổi tụ tập.”
“Fuyuko có người yêu không ạ?”
“Ừm, tôi cũng không biết nữa.” Chị nhìn chồng rồi nghiêng đầu.
“Con bé luôn viện cớ muốn tập trung cho công việc rồi từ chối đi coi mắt. Chuyện này tôi phải hỏi cô thì đúng hơn. Cô có thấy nó quen người nào được không?”
Chị nhìn tôi. Tôi cười niềm nở, rồi lắc đầu không chút sức lực. “Tôi nghĩ là không.”
Chị gái Fuyuko gật đầu với gương mặt như muốn nói quả nhiên là như vậy.
Sau đó chúng tôi chuyện gẫu một lát, rồi quay lại công việc đang dở. Tôi đã dọn xong tủ quần áo nên quay qua dọn tủ tường. Trong tủ có để máy sưởi, quần áo mùa đông, rồi vợt tennis, giày trượt băng.
Tôi lấy cái máy sưởi điện cỡ nhỏ ra, thì thấy một chiếc hộp nhỏ nấp bên trong. Đó là một hộp đựng trang sức làm bằng gỗ. Nhưng hộp này trông có vẻ thô sơ so với những hộp để nữ trang quý khác. Hình như Fuyuko đã tự chạm trổ hoa văn trên cái hộp bằng kỹ năng điêu khắc có được từ những giờ học mỹ thuật hồi trung học đến phổ thông.
Tôi với tay lấy cái hộp đó, mở nắp ra. Không biết là tại chưa lên dây cót, hay động cơ bị gỉ mà cái máy phát nhạc lắp ở bên trong không kêu.
Nhưng tôi để ý đến một bọc giấy đặt bên trong hơn. Trong hộp không có lấy một món trang sức nào, chỉ có một bọc giấy được gập lại để nhét cho vừa khít cái hộp.
Bỗng một linh cảm vụt lên trong đầu tôi.
“Ô, cái gì vậy?” Đúng lúc đó chị cô tới, nhìn vào tay tôi. “Trông như giấy nến nhỉ. Con bé bọc cái gì ở bên trong mà cẩn thận thế?”
“Tôi cũng không rõ,” tôi cố kiềm chế sự tò mò, nhẹ nhàng giở tờ giấy ra. Bên trong là thứ mà tôi đã tìm kiếm mãi.
“Ô i, hóa ra con bé nâng niu món đồ này à?” chị Fuyuko chán nản nói. Tôi cố tỏ vẻ thản nhiên, nhưng thực chất trong lòng thì hoàn toàn ngược lại.
“Xin lỗi, tôi có thể lấy thứ này không?” Chị cô hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi.
“Cái này ư? Đằng nào cũng lấy thì lấy thứ gì tử tế hơn ấy chứ.” “Không, cái này được rồi. Tôi lấy được không ạ?”
“Cô cứ tự nhiên. Nhưng tại sao cô lại muốn giữ thứ này?”
“Cái này là được rồi ạ,” tôi đáp. “Có lẽ Fuyuko cũng muốn tôi nhận thứ này.”
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Vậy là đã hết tháng Tám.
Tôi đang ở nhà ga Nagoya. Vừa mới xuống tàu shinkansen Hikari.
Tôi nhìn đồng hồ, để chắc chắn mình vẫn dư thời gian so với giờ hẹn, rồi mới bước đi. Tiếp theo tôi sẽ lên tàu điện ngầm. Tôi vừa nhìn bảng chỉ dẫn ở phía trên, vừa bước đi, ga tàu shinkansen và ga tàu điện ngầm cách nhau khá xa.
Tàu điện ngầm ở đây đông người quá. Mà thật ra tàu điện ngầm ở đâu chẳng đông vậy. Biển tên một nhà ga lạ hoắc lướt qua mắt tôi. Một tay tôi lấy sổ tay ra, tai thì dỏng lên nghe thông báo trong tàu.
Đến nhà ga rồi, tôi bắt taxi. Cũng có xe buýt, nhưng người ta bảo đi taxi nhanh mà đơn giản hơn. Đi xe buýt ở một nơi xa lạ quả cũng đáng lo thật.
Chạy chừng năm phút, xe dừng lại. Xe đã leo lên một con dốc khá cao, nên tôi đoán mình đang ở trên một ngọn đồi. Ngay bên cạnh là núi, phía trước mặt thì có những dinh thự khiến người ta liên tưởng đến biệt phủ của các võ sĩ ngày xưa. Nói vậy nhưng những dinh thự này không hề cũ, nhìn kỹ còn thấy có những chỗ được tu sửa cẩn thận.
Đúng ngôi nhà này rồi, tôi nghĩ ngay. Tôi nhìn biển tên, để chắc chắn không nhầm lẫn. Rồi hít một hơi thật sâu, ấn vào nút trên chuông gọi cửa ở dưới biển tên.
“Vâng,” giọng một người luống tuổi vang lên. Nhưng có vẻ khác với giọng tôi đã nghe trên điện thoại. Hay đây là người giúp việc?
Tôi xưng tên, nói mình từ Tokyo tới. Câu “Xin chờ một chút” vừa dứt, tôi đã nghe thấy tiếng cửa mở.
Một phụ nữ khoảng năm mươi tuổi bước ra. Bà đeo tạp dề, trông có vẻ khiêm nhường. Bà dẫn tôi vào bên trong dinh thự.
Tôi được dẫn tới một phòng khách với trần rất cao. Trong phòng đặt chiếc ghế xô-pha cổ kính cùng chiếc bàn ước chừng cũng không ít tuổi. Trên tường treo bức tranh chân dung một ông cụ hoàn toàn xa lạ. Hẳn đây là người đã dẫn dắt gia tộc này đi đến thành công.
Khi tôi còn đang chồng hai bàn chân lên nhau mà nghịch trên chiếc thảm lông dài, người giúp việc ban nãy đã mang cà phê đá đến. Trông bà căng thẳng ra mặt. Lẽ nào bà biết mục đích của tôi khi đến ngôi nhà này.
Có lẽ với họ, tôi là vị khách quan trọng.
Tôi đợi khoảng năm phút, thì cánh cửa phòng khách mở ra. Một người
phụ nữ mặc áo màu tím nhạt, cả mặt lẫn vóc người đều nhỏ nhắn bước vào. Tuổi tác của bà chắc cũng tương đương người giúp việc ban nảy, nhưng biểu cảm và thái độ thì khác hẳn. Tôi nhận ra ngay đây chính là người đã nói chuyện với mình trên điện thoại.
Bà ngồi xuống ghế đối diện tôi, đặt tay lên đầu gối.
“Con gái tôi đang ở đâu?” đó là câu đầu tiên bà thốt ra.
“Hiện giờ tôi không thể nói được,” tôi đáp. Tôi có cảm giác lông mày bà đang giật giật. “Như tôi đã nói qua điện thoại, cô nhà có liên quan đến một vụ án.”
Bà lặng thinh. Chăm chú nhìn mặt tôi. Tôi tiếp tục.
“Cho tới khi vụ án được giải quyết, tôi không thể nói cô nhà đang ở đâu.”
“Vậy vụ án đó khi nào mới được giải quyết?”
Tôi nghĩ một lát, rồi đáp, “Sắp rồi. Nó sẽ sớm được giải quyết thôi. Nhưng để mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, bà phải cho tôi biết đôi điều về cô nhà.”
Bà im lặng hồi lâu, rồi như thể vừa nhớ ra điều gì đó.
“Cô có mang ảnh con gái tôi ở đây không? Tôi đã nhờ cô qua điện thoại.”
“Tôi có mang. Nhưng ảnh chụp không được nét lắm đâu ạ.”
Tôi lấy tấm ảnh trong túi mình ra, đặt trước mặt bà. Bà với tay lấy bức ảnh, hình như còn nuốt nước bọt. Rồi bà gật đầu thật mạnh, đặt lại tấm ảnh lên bàn.
“Đúng rồi,” bà nói. “Không nhầm được đâu, đây đúng là con gái tôi. Dù nó có vẻ gầy hơn trước.”
“Có vẻ cô nhà đã khá lao lực,” tôi nói.
“Tôi muốn hỏi điều này được không,” bà cất giọng trịch thượng. Tôi nhìn gương mặt bà. “Vụ án mà cô nói đến là thế nào? Tôi hoàn toàn không biết gì cả.”
Tôi cúi gằm mặt, phân vân không biết nên giải thích thế nào. Nhưng không phải là tôi không dự tính trước câu hỏi này. Và tôi cũng đã chuẩn bị sẵn câu trả lời.
Tôi ngẩng đầu lên. Mắt chúng tôi giao nhau, không thể tránh né được nữa.
“Thực ra là… một vụ giết người. Cô nhà có liên quan đến một vụ án giết người.”
Và cứ thế thời gian trôi qua.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Tôi lên tàu shinkansen từ Nagoya, về đến ga Tokyo thì đã hơn chín giờ tối. Tôi muốn về nhà càng sớm càng tốt, nhưng không được. Vì từ Nagoya,
tôi đã gọi điện thoại, hẹn gặp một người tối nay.
Tôi hẹn người đó lúc mười giờ.
Tôi bước vào một quán cà phê gần ga Tokyo, cố nuốt trôi miếng bánh sandwich khô khốc cùng cốc cà phê, hòng giết thời gian. Trong lúc đó tôi cũng nghĩ lại mọi việc đã xảy ra cho tới giờ.
Tôi tin là mình đã gần như nắm được chân tướng của vụ án. Nhưng không hẳn là sẽ giải quyết được mọi chuyện. Ngược lại, phần quan trọng
nhất lại bị mất đi rồi. Tôi nhận ra không thể tháo gỡ việc gì đó chỉ bằng suy luận. Vì trong suy luận ắt có hạn chế. Tôi cũng không phải là người có khả năng siêu việt gì.
U ống xong cà phê, tôi nhìn cảnh sắc bên ngoài, rồi đứng dậy. Trời tốikhiến trong tôi dấy lên một nỗi buồn khó tả.
Tôi đến Yamamori Sport Plaza trước mười giờ một chút. Ngước nhìn tòa nhà, hầu hết ánh đèn trên các ô của sổ đã tắt. Chỉ có một phần của tầng hai là còn sáng. Tôi nhận ra đó là khu tập thể dục thẩm mỹ.
Tôi đợi ở phía dưới tòa nhà thêm năm, sáu phút thì đồng hồ chỉ đúng mười giờ. Tôi vừa đẩy tay, cánh cửa kính có viết dòng chữ Lối đi dành cho nhân viên nằm ở bên hông sảnh chính mở ra một cách vô cùng dễ dàng. Tầng một vẫn còn sáng đèn. Có thể dùng thang máy, nhưng tôi chọn leo cầu thang bộ.
Tầng thể dục thẩm mỹ rộng thênh thang và vắng lặng. Nhìn nhiều dụng cụ, máy tập xếp thành hàng và không hoạt động như này khiến tôi liên tưởng đến nhà xưởng nào đó. Có thể thực tế chúng không có khác biệt gì lớn, nhưng lại hoàn toàn chẳng liên quan đến nhau.
Người tôi hẹn đang ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, đọc sách khổ nhỏ. Chừng như nhận ra tôi đang bước lại gần, người đó ngẩng mặt lên.
“Tôi đợi cô nãy giờ,” cô nói. vẫn là nụ cười mọi khi.
“Xin chào, cô Shiduko,” tôi lên tiếng. “Hay tôi nên gọi là… cô Furukiwa Yasuko?”
Nụ cười của cô vụt tắt. Nhưng chỉ sau một khoảnh khắc, cô nhanh chóng quay lại biểu cảm ban nãy và lắc đầu.
“Không, gọi tôi là Harumura Shiduko được rồi,” Shiduko nói. “Vì đây
mới là tên thật của tôi. Cô biết mà.” “Vâng.”
“Vậy,” cô nói rồi mời tôi ngồi xuống ghế.
“Tôi vừa từ Nagoya về.” nghe tôi nói, cô cụp mắt xuống, làm động tác như lật giở trang sách.
“Tôi cũng nghĩ vậy. Từ lúc nhận cuộc gọi của cô.” “Tại sao cô lại đổi tên?”
“À, thì cũng vì lý do này lý do kia…” “Vậy à.”
Tôi cũng cụp mắt xuống, không biết nên đáp lại thế nào.
“Tại sao cô lại đến nhà tôi?” cô hỏi. Tôi có cảm giác mình được giải cứu.
“Tôi định điều tra về cô,” tôi đáp. Khi tôi ngẩng mặt lên, nụ cười trên gương mặt cô đã không còn nữa. “Có điều tôi vẫn không hiểu. Tại sao cô lại không đăng ký thường trú nhỉ.”
“Đúng vậy. Trên giấy tờ sổ sách, tôi vẫn sống cùng bố mẹ ở Nagoya.”
“Ra vậy. Tôi không muốn điều tra về cô một cách quá lộ liễu đâm đã rất vất vả.”
“Tôi cũng đoán vậy,” cô nhẹ nhàng nói.
“Thật ra tôi điều tra từ Kanei Saburo trước. Tìm hiểu lý lịch của anh ta đơn giản hơn tôi tưởng nhiều. Tôi lần theo hộ khẩu, rồi đến nhà bố mẹ anh ta. Họ cho tôi vài cái tên của bạn anh ta từ thời học sinh, và tôi đã tiếp cận mấy người đó. Với ai tôi cũng hỏi một điều duy nhất. Rằng họ có biết Furukiwa Yasuko hay Harumura Shiduko không? Chỉ là trực giác của tôi mách bảo, rằng cô và Kanei Saburo đã hẹn hò từ thời học sinh.”
“Vậy có người nhớ tên tôi sao?”
“Có một người,” tôi đáp. “Người ấy cùng thầy hướng dẫn luận văn tốt nghiệp với anh Kanei. Như người đó kể, hồi đại học năm tư, anh Kanei đã dẫn bạn gái đến giới thiệu, và người ấy đã vô cùng sửng sốt khi biết đó chính là ái nữ của giám đốc tập đoàn Harumura.”
“Thế nên cô đã biết về gia đình tôi ư?”
“Thú thật là tôi đã gặp may. Vì dù có người nhớ cô, thì cũng chưa chắc người ta đã biết đến gia đình cô. Còn số điện thoại nhà của giám đốc tập đoàn Harumura, thì chỉ cần tra danh bạ là ra.”
“Và cô đã gọi điện đến nhà tôi?” “Ừm.”
“Mẹ tôi hẳn rất ngạc nhiên.” “Đúng vậy.”
Đúng là phu nhân giám đốc Harumura đã rất ngạc nhiên. Khi tôi trình bày rằng muốn nói chuyện về con gái bà, thì bà hỏi ngược lại bằng giọng trách móc rằng Shiduko đang ở đâu.
“Vậy đúng là cô nhà đã bỏ nhà đi ư?”
Tôi đánh bạo hỏi lại khi nghe câu hỏi của phu nhân. Nhưng bà ấy không đáp. Thay vào đó tôi chỉ bị chất vấn rằng, “Thế cô là ai? Nếu biết Shiduko đang ở đâu, thì hãy nhanh cho tôi biết.”
“Tôi có lý do, nên hiện giờ không thể nói ra được. Đợi tới lúc thích hợp tôi sẽ nói. Nhưng bà có thể cho tôi biết tại sao cô nhà bỏ đi không?”
“Sao tôi có thể nói chuyện đó cho một người xa lạ như cô? Cũng chẳng có bằng chứng nào cho thấy cô biết Shiduko đang ở đâu.” Mẹ của Shiduko tỏ vẻ hoài nghi. Nên tôi đành miễn cưỡng nói, “Thực ra cô Shiduko có liên
quan đến một vụ án. Bằng mọi giá tôi phải biết cô Shiduko đang ở đâu để giải quyết được vụ án đó.”
Từ “vụ án” khá hiệu quả. Tôi tưởng nói đến nước này có khi vẫn bị từ chối, nhưng mẹ Shiduko lại đồng ý với điều kiện gặp mặt trực tiếp.
“Thế nên hôm nay cô đã đến Nagoya ư?” Shiduko hỏi. Tôi gật đầu. “Và thế là cô đã biết lý do tôi bỏ nhà đi nhỉ.”
“Đúng vậy.”
Lần này Shiduko gật đầu.
“Từ năm ngoái đến năm kia, chúng tôi bắt Shiduko đi du học ở Mỹ. Mục đích là để con bé quen với cuộc sống ở nước ngoài,” giọng điệu dửng dưng, mẹ Shiduko bắt đầu nói.
“Thực ra chúng tôi đã tính đến việc cho con bé kết hôn với cháu trai của một giám đốc công ty bảo hiểm. Cậu đó sớm muộn sẽ đến chi nhánh công ty ở New York, nên chúng tôi để con bé qua đó thích nghi trước.”
“Nhưng bản thân Shiduko không biết mục đích đó, và cô ấy cũng có người yêu rồi đúng không ạ?”
Nghe tôi hỏi, mặt mẹ Shiduko tỏ vẻ chua xót.
“Đáng lẽ phải ngồi xuống nói chuyện với nhau cho rõ ràng. Nhưng chồng tôi và con bé đều không muốn nghe người kia nói. Kết cục là con bé bỏ nhà đi.”
“Ông bà cũng tìm cô ấy rồi nhỉ?”
“Chúng tôi có tìm, nhưng sợ điều tiếng, nên không nhờ cảnh sát điều tra. Đến giờ chúng tôi vẫn nói với mọi người rằng con bé đang ở nước ngoài.”
“Người dẫn cô bỏ trốn là Kanei Saburo ư?” Tôi hỏi.
“Đúng vậy,” Shiduko đáp.
“Và hai người đã tới Tokyo, dù không có mục đích gì rõ ràng.”
“Không, mục đích thì chúng tôi có.” Cô khẽ cuộn tròn cuốn sách rồi lại giở ra. “Một người Nhật tôi quen khi còn ở Mỹ đang sống ở Tokyo. Chúng tôi tới chỗ người ấy.”
“Người đó là Takemoto Yukihiro nhỉ?”
“Vâng.” Bàn tay cầm sách của cô nắm chặt lại. “Anh Takemoto Yukihiro đã giới thiệu anh Saburo với giám đốc Yamamori, nhờ vậy mà anh ấy được làm việc ở đây. Đó là khoảng đầu năm ngoái.”
“Khi đó cô vẫn chưa làm việc ở đây à?” “Vâng.”
“Thế hai người tá túc ở đâu?”
“Anh Takemoto Yukihiro đã sắp xếp giúp chúng tôi. Người quen của anh ấy đang đi nước ngoài, nên chúng tôi đã mượn tạm căn nhà của người đó.”
“Lẽ nào chủ căn hộ đó là…”
“Vâng,” Shiduko nhắm mắt lại. “Người đó là Furukiwa Yasuko. Khi phải xuất trình giấy tờ tùy thân thì tôi dùng sổ bảo hiểm mà cô Furukiwa để lại. Khi cảnh sát đến điều tra vụ đắm tàu, tôi cũng dùng cái tên đó. Bởi tôi lo nếu dùng tên thật, chuyện lộ ra thì bố mẹ tôi sẽ biết mất.”
Ra là thế.
“Cô tham gia chuyến đi biển cũng là do anh Saburo mời à?”
“Đúng vậy. Từ lúc tới Tokyo, tôi chỉ toàn nhốt mình trong phòng, nên lúc nào cũng thấy u ám. Anh Saburo bảo tôi tham gia cho đầu óc khuây khỏa. Với lại anh Takemoto cũng tham gia nên tôi khá yên tâm.”
“Ra vậy,” tôi gật gù. “Hóa ra đó là cách mọi người tham gia chuyến đi và sau đó gặp tai nạn.”
Cô im lặng, nhìn chằm chằm vào bàn tay mình. Ngược lại, tôi lại ngẩng mặt lên. Một con bướm bay vo ve quanh bóng đèn.
“Có một chuyện tôi muốn hỏi cô,” một chốc sau cô lên tiếng. “Tại sao cô lại nghi ngờ tôi?”
Tôi nhìn cô ấy. Cô cũng nhìn vào mắt tôi. Một khoảng thời gian đáng sợ lặng lẽ trôi qua.
“Thứ tự câu chuyện đã bị đảo ngược nhỉ,” tôi thở dài. “Đáng lẽ tôi phải đưa ra kết luận sớm hơn. Nhưng tôi sợ.”
Trông cô như đang mỉm cười.
Tôi nói tiếp. “Thủ phạm là Fuyuko đúng không?” Sự im lặng u ám bủa vây tôi. Tôi như ngạt thở.
“Cô ấy đã giết tất cả bọn họ, anh Kawadu, cô Niizato và anh Sakagami, đúng không?”
Tôi lặp lại câu hỏi. Nỗi buồn đâu đó sôi lên trong tôi, tai tôi cũng nóng rực lên.
“Đúng vậy,” Shiduko từ tốn nói. “Và chúng tôi đã giết chết cô ta.”
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
“Chìa khóa để làm sáng tỏ vụ án này chính là lời kể của Yumi.”
Tôi kể lại việc Yumi đã nói trên chuyến tàu trở về từ đảo Y. Yumi bảo cánh cửa ở lối vào đã mở ra hai lần sau khi Shiduko ra ngoài.
“Có đúng vậy không?”
Đôi mắt Shiduko như ngạc nhiên, rồi như chấp thuận.
“Tôi tưởng mắt Yumi không nhìn thấy gì nên sẽ không biết. Đúng là những lúc như vậy sẽ xuất hiện sơ hở ở đâu đó.”
“Tôi đã thử nghĩ xem người rời khỏi nhà nghỉ sau cô là ai,” tôi nói.
“Như lời Yumi kể thì khi cửa mở ra lần đầu tiên, cô bé không thấy gì lạ, nhưng khi cửa mở lần hai, thì có mùi thuốc lá. Nghĩa là người ra ngoài đầu tiên là người không hút thuốc, nhưng người thứ hai thì có. Theo đó, người hút thuốc lại cũng chỉ có giám đốc Yamamori, I shikura và Kanei. Mà trong đấy, giám đốc Yamamori và I shikura rõ ràng ở phòng chơi mạt chược, nên có thể loại trừ. Như vậy chỉ còn lại Kanei.”
Shiduko im lặng.
Tôi mặc định im lặng là đồng tình.
“Vấn đề nằm ở người không hút thuốc. Mấy người các cô, người nào cũng ở cùng với một ai đó, không lúc nào tách đi một mình. Có khi nào chứng cứ đó là ngụy tạo? Tôi đã kiểm tra lại lời khai của từng người. Trong đó tôi đặc biệt để tâm tới lời khai của một người, nên cứ thắc mắc mãi người đó có nói thật hay không?”
Shiduko vẫn không hé miệng. Cô nhìn gương mặt tôi, chăm chú theo dõi diễn biến.
“Lời khai đó chính là của tôi.” Tôi cắn nhẹ môi, nhẹ nhàng nói.
“Fuyuko và tôi lên giường lúc mười giờ. Tôi đã luôn tin như vậy. Dù chẳng có căn cứ gì cả, ngoài việc tôi đã thấy kim đồng hồ báo thức chỉ mười giờ lúc tôi leo lên giường.”
Shiduko dường như đang suy ngẫm về lời tôi nói, rồi nín thở như nghĩ ra điều gì.
“Cô Fuyuko đã chỉnh giờ đồng hồ sao?” Tôi gật đầu.
“Tôi nhận ra việc đó hoàn toàn có thể xảy ra. Thường ngày tôi không dùng đồng hồ đeo tay, thứ duy nhất giúp tôi xác định thời gian là đồng hồ trong phòng. Nên chỉ cần vặn đồng hồ nhanh hay chậm hơn một chút là sẽ khiến tôi nhầm ngay. Thêm nữa Fuyuko có rất nhiều cơ hội để chỉnh chiếc đồng hồ ấy. Lúc tôi đang tắm thì cô ấy quay lại phòng hay khi tôi đang mải mê với công việc đến mức quên cả thời gian. Giả sử lúc tôi không ở đó, cô ấy chỉnh cho đồng hồ chạy nhanh ba mươi phút, thì lúc tôi lên giường không phải mười giờ, mà là chín giờ ba mươi.
“Thêm nữa, tôi cũng nhận ra. Bình thường tôi sống tùy hứng, không theo quy củ gì cả, thế nhưng tối đó tôi thấy buồn ngủ từ sớm, rồi còn ngủ say nữa. Trước đó, Fuyuko mời tôi uống nước cam ép. Có lẽ trong cốc nước đó có bỏ thuốc ngủ.”
Tôi thở một hơi, nuốt nước bọt và tiếp tục.
“Nhưng có một vấn đề. Lúc đồng hồ chỉ chín giờ bốn mươi phút, Fuyuko nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với tôi rằng hình như cô Shiduko vừa đi ra ngoài. Nếu đồng hồ chạy nhanh ba mươi phút thì lúc đó phải là chín giờ mười phút. Nhưng sự thật là cô rời nhà nghỉ lúc chín giờ bốn mươi phút. Thành ra mâu thuẫn phát sinh. Và chỉ có một lời giải thích cho mâu thuẫn đó. Fuyuko đã biết trước rằng cô sẽ ra ngoài vào thời gian đó. Câu hỏi đặt ra là tại sao cô ấy lại biết? Và sao cô ấy lại chỉnh đồng hồ? Nhắc đến đồng hồ, tôi liên tưỏng đến cách tạo chứng cứ ngoại phạm trong mấy quyển tiểu thuyết phá án cổ. Nếu thế tại sao cô ấy cần tạo bằng chứng ngoại phạm?”
Shiduko không nói gì. Vì cô biết chân tướng sự việc.
“Tôi chỉ có thể nghĩ đến duy nhất một việc. Đó là Fuyuko đã hẹn cô ở ngoài lúc chín giờ bốn mươi phút để giết cô. Nên cô ấy đã chỉnh đồng hồ để tạo chứng cứ ngoại phạm như tôi vừa nói.”
Tôi thử suy đoán kế hoạch của Fuyuko.
Lúc đang chơi ở phòng lớn, có thể cô ấy đã ghé vào tai Shiduko nói thầm kiểu cô ấy có chuyện muốn nói, nên sẽ đợi Shiduko ở sau nhà nghỉ lúc chín giờ bốn mươi phút.
Hẹn xong, Fuyuko vội vàng quay lại phòng, nhắm lúc tôi không ở đó, chỉnh đồng hồ nhanh ba mươi phút. Rồi khi đồng hồ chỉ chín giờ bốn mươi phút, cô ấy nói đã nhìn thấy Shiduko.
Fuyuko đã cho tôi uống nước ép có thuốc ngủ.
Lúc mười giờ ( thực chất là chín giờ ba mươi phút), tôi leo lên giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Fuyuko rời giường, vặn đồng hồ lại cho đúng, rồi nhẹ nhàng lẻn khỏi nhà nghỉ để không ai nhìn thấy. Yumi đang ở sảnh lúc đó, nhưng hẳn cô ấy nghĩ là không sao.
Giết Shiduko xong, cô ấy sẽ lại lén lút quay về phòng và đánh thức tôi dậy, thế là có bằng chứng ngoại phạm lúc mười giờ. Trong trường họp đó, thực tế tôi ngủ được hơn ba mươi phút, nhưng lại lầm tưởng rằng mình mới chợp mắt được một lát thôi.
Không lâu sau đó, họ sẽ phát hiện ra thi thể của Shiduko. Có lẽ diễn biến cũng giống với lần này. Tức là mọi người đều có bằng chứng ngoại phạm. Fuyuko sẽ nói là đã ở cùng tôi suốt, và tôi sẽ làm chứng cho điều đó.
Nếu có ai khác nhìn thấy Shiduko rời nhà nghỉ lúc chín giờ bốn mươi
phút thì lại càng lợi hơn. Việc Fuyuko nhìn thấy cô vào giờ đó sẽ chứng minh đồng hồ không chạy sai.
Nếu kế hoạch của cô ấy thành công thì có lẽ bây giờ tôi đang ngập trong mớ bòng bong toàn những điều bí ẩn.
“Nhưng kế hoạch của Fuyuko đã thất bại,” tôi nói. “Biết cô sẽ gặp Fuyuko, anh Kanei đã đến điểm hẹn, xuất hiện đúng lúc Fuyuko định giết cô, rồi xô cô ấy xuống vách đá.”
“Mọi chuyện đúng như cô nói,” Shiduko đáp. “Chúng tôi không biết gì về việc chỉnh đồng hồ. Thấy cô nói cô Hagio ở trong phòng đến mười giờ, chúng tôi đều ngạc nhiên. Sự thật là Fuyuko đã cố giết tôi.”
Mọi việc đúng như tôi suy đoán, mà sao chân tôi nhẹ bẫng. Trong thâm tâm tôi mong chờ Shiduko sẽ phủ nhận tất cả. Nhưng niềm hy vọng nhỏ nhoi ấy đã hoàn toàn biến mất.
“Vậy giờ ta hãy nói nguyên do tại sao mọi việc lại thành ra như thế nhỉ,” tôi cố ngăn những dao động trong lòng lại.
“Fuyuko là người yêu của Takemoto Yukihiro đúng không?”
“Tôi biết mà.” Tôi lấy bọc giấy từ trong túi xách ra. Tôi đã tìm thấy nó trong lúc dọn dẹp phòng của Fuyuko bữa trước. Bóc mảnh giấy ra, tôi đưa Shiduko xem bên trong.
“Cô thấy quen không?” tôi hỏi. Shiduko lắc đầu.
“Takemoto Yukihiro đã đem theo thứ này trong chuyến đi biển năm ngoái, và đây cũng là thứ duy nhất còn sót lại. Fuyuko đã tự ý lấy nó trong căn hộ của Takemoto.”
Shiduko căng mắt ra nhìn.
Đó là một chiếc bi đông hoen gỉ.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
“Tôi muốn biết,” tôi nói. “Chuyện gì đã xảy ra trên hòn đảo không người đó? Vì nếu không biết được điều ấy, có lẽ tôi sẽ không tài nào bước về phía trước được.”
Shiduko đặt quyển sách sang bên cạnh, xoa hai tay vào nhau. Rõ ràng cô ấy đang phân vân.
“Theo những gì tôi biết thì mọi việc như sau. Tàu gặp tai nạn, mọi người đều bơi đến hòn đảo gần đó. Duy chỉ một người đàn ông không bơi tới được. Cô gái gọi người đàn ông đó là ‘anh ấy’ đã cầu xin mọi người cứu mạng, nhưng không ai lắng nghe yêu cầu của cô ấy cả. Yumi đã kể cho tôi như vậy.”
Tôi vừa nhìn sắc mặt cô, vừa nói. Nhưng trên mặt cô, chẳng có thay đổi nào rõ rệt.
“Tôi cứ nghĩ cô gái đó lần lượt giết người để trả thù cho người đàn ông kia. Nhưng thật ra mọi chuyện không đơn giản như thế.”
“Đúng vậy,” cuối cùng Shiduko cũng đáp lại. “Câu chuyện không đơn giản như thế.”
“Tôi không thể hình dung được,” tôi nói. “Nhưng có một chìa khóa quan trọng. Và Takemoto đã để lại chìa khóa đó.”
Tôi mở nắp bi đông mình đang cầm trong tay, lộn ngược lại, và lắc nhẹ. Một mảnh giấy được cuộn tròn rơi ra từ bên trong. Tôi mở mảnh giấy ra, một dòng chữ nhỏ viết trên đó. Nó hơi nhòe nhưng vẫn đọc được.
Tôi đã rất sốc khi tìm thấy chiếc bi đông này, nhưng lúc phát hiện mảnh giấy ở bên trong thì còn kinh ngạc hơn rất nhiều.
“Đọc thử thì tôi biết đây là ghi chú về tình trạng vụ tai nạn. Có lẽ anh ta định sau khi trở về, sẽ viết ký sự. Anh ta bỏ vào trong bi đông vì sợ ghi chú sẽ bị ướt. Và điểm quan trọng nhất của tờ ghi chú chính là đây. ‘Yamamori, Masae, Yumi, Murayama, Sakagami, Kawadu, Niizato, I shikura, Harumura, Takemoto đã đến được đảo hoang. Kanei đến muộn.’ Từ ghi chú này có thể đoán được người không bơi được đến đảo không phải Takemoto, mà là Kanei Saburo. Và người gào thét nhờ mọi người cứu anh ấy là cô Shiduko. Từ đó tôi cũng biết được cô gái tên Furukiwa Yasuko đã không tham gia chuyến đi này.”
“Thế nên cô đã điều tra về tôi à?” Tôi gật đầu đáp lại câu hỏi của cô.
“Thực tế người suýt mất mạng là Kanei. Cô Harumura nhờ mọi người cứu, nhưng không một ai định giúp. Chuyện là vậy, nhưng tôi không hiểu diễn biến sau đó thế nào mà Takemoto Yukihiro lại chết. Nên tôi mới điều tra về cô hòng nắm được manh mối nào đó. Nhưng rốt cuộc tôi không tìm được gì. Chỉ biết cô đã bỏ nhà đi vì tình yêu.”
“Hẳn là vậy rồi,” cô nói khẽ.
“Nhưng tôi đã thử hình dung chuyện gì xảy ra trên hòn đảo không người ấy. Vì ‘chuyện gì đó’ mà Takemoto đã chết thay cho Kanei, và toàn bộ những người có liên quan đều cố che giấu ‘chuyện gì đó’ kia.” Tôi nhìn thẳng vào mắt cô mà nói.
“Trong khi ai cũng do dự, làm ngơ thì Takemoto đã đi cứu Kanei. Sau khi cứu được Kanei bình yên vô sự, Takemoto đã chửi rủa những người thờ ơ với sinh mạng người khác. Còn nói sẽ viết lại toàn bộ chuyện này và công bố cho mọi người biết. Khi ấy anh ta đã đánh nhau với ai đó, và người kia đã lỡ tay giết chết anh ta.”
Đôi môi nhợt nhạt của Shiduko khẽ run lên. Tôi cố kìm lại cơn phấn
khích trong lòng, và nói tiếp.
“Tất cả mọi người có mặt ở đó đều tán thành việc che giấu sự thật. Đối với cô, Takemoto là ân nhân cứu mạng, nhưng cô không thể trái lời người đã cưu mang mình trong công việc là giám đốc Yamamori… Tôi nói đúng chứ?”
Shiduko khẽ thở dài, chớp mắt vài lần, ấp hai tay lên mặt. Dường như cô đang phân vân điều gì đó.
“Chúng ta buộc phải làm vậy,” bỗng một giọng nói vang lên sau lưng tôi. Khi tôi quay lại, Kanei Saburo đang chậm rãi bước về phía tôi. “Thật là chỉ có cách đó,” anh ta lặp lại. Anh ta đang nói với Shiduko.
“Anh Saburo.”
Kanei Saburo đến bên cạnh Shiduko, khoác vai cô ấy, quay mặt về phía tôi.
“Tôi sẽ nói cho cô biết tất cả mọi chuyện.” “Anh Saburo.”
“Không sao. Chúng ta có thể nói với cô ấy.”
Cánh tay đặt trên vai Shiduko dường như siết chặt hơn. Còn mắt thì nhìn tôi.
“Tôi sẽ nói cho cô nghe. Suy luận của cô đúng là tuyệt vời, nhưng còn nhiều chỗ bị sai,” anh ta nói. Tôi im lặng, thu cằm lại.
“Mở đầu câu chuyện của cô hơi sơ sài,” anh ta tiếp. “Sau khi rơi khỏi thuyền, đầu tôi va mạnh vào đâu đó nên bị bất tỉnh.”
“Bất tỉnh trên biển ư?”
“Đúng vậy. Cũng may nhờ mặc áo phao mà tôi nổi lềnh bềnh như cái lá cây. Cộng thêm lúc bị ngất tôi cũng không uống phải ngụm nước biển
nào.”
Tôi đã từng nghe chuyện này.
“Những người khác đã bình an vô sự đến được đảo. Đến lúc ấy Shiduko mới nhận ra tôi không ở đó. Cô ấy hoảng hốt nhìn về phía biển, thì thấy hình như tôi đang bị sóng cuốn, nổi lềnh bềnh trên mặt nước.”
“Tôi đã vô cùng bàng hoàng,” Shiduko nói như hồi tưởng lại cơn hoảng loạn khi đó. Nhìn kỹ tôi mới thấy, cô đang run lên trong vòng tay Kanei.
“Tôi vội vàng gọi mọi người xung quanh. Cầu xin họ cứu anh ấy.”
Tôi gật đầu đồng tình. Giọng nói mà Yumi nghe thấy chính là vào lúc này.
“Nhưng không ai chịu đi cứu anh, đúng không?” nhớ lại lời nói của Yumi, tôi hỏi.
Shiduko nghĩ một lát rồi đáp, “Khi ấy sóng đánh cao, mà thời tiết xấu nữa, nên tôi hiểu tại sao mọi người lại bỏ mặc anh ấy. Ngay cả tôi cũng không đủ dũng cảm để lao xuống biển cứu anh.”
“Nếu như tôi ở hoàn cảnh ngược lại,” Kanei Saburo nặng nề cất lời. “Tôi cũng không đủ tự tin nói rằng mình sẽ ngay lập tức nhảy xuống biển.”
Đúng là một tình huống khó xử, tôi nghĩ bụng. Nên không dễ gì mà có câu trả lời.
“Lúc tôi tuyệt vọng nhất, có một người đã đứng lên nói ‘Tôi sẽ đi cứu anh ta’. Đúng như cô nói, đó là anh Takemoto.”
Quả nhiên. Yumi bị ngất, nên không biết đoạn này.
“Nhưng Takemoto không phải vì chính nghĩa mà lao xuống biển. Anh ta nói rằng đã đánh đổi mạng sống của mình, nên muốn được đền đáp xứng đáng.”
“Đền đáp ư?”
“Bằng cơ thể của cô ấy,” Kanei Saburo đáp. “Anh ta có tình ý với Shiduko từ lúc còn ở Mỹ. Tôi cũng lờ mờ nhận ra điều đó. Nhưng anh ta cố kìm nén không động chạm đến cô ấy. Tôi cũng nghe chuyện anh ta có người yêu. Nhưng trong hoàn cảnh đó anh ta vẫn đưa ra điều kiện như vậy.”
Tôi nhìn Shiduko. “Thế rồi sao nữa?”
“Trước khi tôi trả lời, nghe điều kiện đó anh Kawadu đã nói: anh có phải là người không hả? Trong lúc này mà còn đòi đền đáp nữa. Và thế là Takemoto vặc lại: anh không hiểu cảm giác của tôi, vả lại người không làm gì thì chẳng có tư cách gì mà chỉ trích tôi cả. Vậy nên anh Kawadu đã nhờ những người khác cứu anh Saburo. Vì bản thân anh ấy đang bị thương ở chân, nên không thể làm gì được.”
“Nhưng không ai chấp nhận yêu cầu của anh ấy phải không?”
“Đúng vậy,” Shiduko đáp một cách yếu ớt. “Mọi người đều ngoảnh mặt đi. Có người còn bảo chẳng qua chân anh ấy bị thương nên mới có thể nói như thế.”
“Vậy nên cuối cùng, cô đã chấp nhận điều kiện mà Takemoto đưa ra ư?”
Cô nhắm mắt thay cho câu trả lời.
“Khi đó tôi chỉ nghĩ bằng mọi giá phải cứu anh ấy.”
“Và thế là Takemoto đã lao xuống biển, và cứu được Kanei.”
“Đúng vậy,” Kanei Saburo đáp. “Lúc nhận ra thì tôi đang nằm dưới đất rồi. Tôi không hiểu sao mình lại ở đó. Chỉ rõ một điều là mình đã được
cứu mạng. Nhìn xung quanh, cũng có người đang nằm như tôi. Tôi hỏi Shiduko đâu. Ban đầu ai cũng kín bưng, không nói cho tôi biết. Sau đó anh Kawadu mới kể cho tôi về vụ trao đổi của Takemoto và Shiduko, còn bảo tôi hãy cố thuyết phục để Takemoto từ bỏ ý định đó. Thế nên tôi vội vàng chạy đi tìm họ. Ở mỏm đá gần đấy, tôi thấy anh ta và Shiduko. Khi ấy tay Takemoto đang đặt lên vai Shiduko, trông như thể anh ta sắp tấn công cô ấy vậy.”
Ở bên cạnh, đôi mắt Shiduko giàn giụa nước mắt. Những giọt nước mắt ấy lăn xuống gò má trắng bóc của cô, rơi xuống tay cô.
“Lúc đó… không phải Takemoto tấn công tôi đâu,” cô yếu ớt nói. “Khi đó anh ta chỉ đang cố hẹn gặp tôi trước khi anh Saburo biết chuyện. Nhưng đúng lúc ấy, quyết tâm của tôi bị lung lay. Tôi nói với anh ta nếu cần tiền thì tôi có thể xoay xở được, nên xin anh ta hãy quên lời hứa lúc nãy đi. Nhưng… anh ta không đồng ý. Anh ta túm lấy vai tôi, kiên quyết nói rằng chẳng phải em đã hứa rồi sao, chỉ cần ở bên tôi một đêm thôi, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa.”
Nói đến đây Shiduko nhìn vào mắt người yêu mình. Anh ta có vẻ khổ sở cúi gằm mặt xuống, rồi nhanh chóng hít một hơi thật sâu, đoạn nói, “Nhưng lúc ấy tôi chỉ nghĩ được là anh ta đang tấn công cô ấy. Vì tôi vừa nghe chuyện kia từ anh Kawadu. ‘Dừng lại đi,’ tôi nói rồi dùng hết sức xô anh ta. Anh ta lảo đảo, mất thăng bằng và đập đầu vào bãi đá gần đó, cơ thể không cử động nữa.”
Kanei Saburo nhìn xuống hai bàn tay mình như thể đang hồi tưởng lại chuyện xảy ra khi đó.
“Cứ thế một lúc rồi tôi nhìn xuống anh ta đã nằm rũ ra như sắp chết.
Shiduko thì chưa nắm được tình hình ngay lúc đó, chỉ lơ đễnh nhìn thôi.”
Tôi nghĩ họ cũng không định cứu Takemoto.
“Giám đốc Yamamori không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh, bắt mạch Takemoto rồi lắc đầu, lúc đó tôi mới hiểu tình hình. Tôi và Shiduko cùng hét lên. Hét xong thì khóc. Nhưng dù có hét, có khóc thì cũng chẳng thay đổi được gì, nghĩ vậy tôi quyết định sẽ tự thú, nhưng giám đốc Yamamori lại nói…”
“Anh ta ngăn anh tự thú đúng không?”
Anh ta gật đầu, gương mặt nhăn nhó như thể phải cắn răng chịu đựng điều gì đó.
“Takemoto là gã đốn mạt. Lợi dụng điểm yếu của người ta để đòi báo đáp bằng thân xác, chỉ có những kẻ hèn hạ mới làm thế. Việc cậu làm là để bảo vệ người yêu mình, nên không cần tự thú.”
“Rồi giám đốc Yamamori đưa ra ý tưởng xử lý cái xác nhỉ?”
“Đúng vậy,” anh ta nói, Shiduko cũng gật đầu thật mạnh. “Giám đốc đã yêu cầu những người khác đồng ý và kiên quyết nói đến sự khốn nạn của Takemoto, cùng sự chính đáng trong hành vi của tôi.”
“Kết quả là, tất cả mọi người đều đồng ý với anh ta à?”
“Họ đã đồng ý. Mọi người đều lên án Takemoto. Nhưng chỉ duy nhất một người là anh Kawadu không đồng tình với hành vi tự vệ chính đáng để bảo vệ danh tiết của Shiduko. Nhưng mọi người đều phản đối ý kiến của anh ấy.”
Cảnh tượng khi đó như hiện lên trước mắt tôi.
Nếu vụ việc sáng tỏ, thì chắc chắn chuyện Kanei Saburo suýt chết cũng sẽ được đề cập đến. Nghĩa là mọi người sẽ biết chuyện ngoài Takemoto, đã không một ai chịu đi cứu Kanei. Vậy họ đã làm gì khi ấy? Chắc chắn họ sẽ
bị người đời chê trách.
Tức là giữa hai bên đã có một thỏa thuận ngầm. Shiduko và Kanei phải che giấu việc những người kia thấy Kanei chết mà không cứu, đổi lại những người này sẽ giữ bí mật chuyện Kanei giết Takemoto.
“Và như thế chúng tôi quyết định xử lý cái xác. Nói là xử lý nhưng cũng không phải nhọc công gì. Chỉ cần ném thẳng xuống biển. Thi thể cứ thế trôi đi mất là tốt nhất, nhưng dù có bị phát hiện, thì vùng đó cũng có rất nhiều bãi đá, nên chắc họ sẽ suy luận rằng lúc anh ta đang bơi thì bị sóng đánh, rồi đầu va vào đá.”
Bằng cách nào đó mọi chuyện đã diễn ra đúng như toan tính của họ. Họ chỉ tính sai duy nhất một điểm, đó là cái bi đông đựng rượu của Takemoto đã không bị sóng cuốn đi.
“Mấy người đoán khi đội cứu hộ tới hẳn họ sẽ hỏi về tình hình vụ tai nạn, nên tất cả đã thống nhất lời khai trước.”
“Đúng vậy. Tôi cũng nhờ mọi người nói tên cô ấy là Furukiwa Yasuko.” “Ra thế.”
“Sau vụ tai nạn, chúng tôi nghe ngóng tình hình một thời gian, thì có vẻ việc làm của chúng tôi không bị phát giác. Sau đó Shiduko được vào làm ở Sport Plaza, chúng tôi cũng chuyển chỗ ở. Nhắc đến chuyện này thì thực ra cô Furukiwa Yasuko thật sau khi từ nước ngoài về cũng đã chuyển đi đâu đó. Vì thế tôi đã tin chắc rằng chân tướng của sự việc đã bị vùi sâu trong bóng tối. Tất cả đều diễn ra thuận lợi.”
Đúng là mọi chuyện đã rất suôn sẻ. Nhưng thực ra có một lỗ hổng mà họ không ngờ tới.
“Nhưng mọi chuyện đã không như vậy nhỉ.”
“Vâng,” Kanei Saburo cất giọng nặng nề. “Tầm tháng Sáu năm nay, anh Kawadu đã đến chỗ giám đốc Yamamori bàn chuyện. Hình như lúc anh ta đi du lịch, có người đã đột nhập vào nhà của anh ta.”
“Nhà ư?”
“Đúng vậy. Và điểm mấu chốt ở đây là, anh ta bảo hình như tài liệu của mình đã bị đọc trộm.”
“Tài liệu? Có phải tài liệu viết về những việc trên đảo không người không?”
Kanei Saburo gật đầu.
“Anh Kawadu luôn thấy cắn rứt lương tâm, và nói lúc nào đó sẽ công bố tất cả, để chịu phán xét của người đời. Dù rằng giám đốc Yamamori đã giận dữ nói rằng hãy đốt chỗ tài liệu đó đi.”
“Nghĩa là ai đó đã xem trộm số tài liệu ấy ư?” “Đúng vậy.”
“Vậy chắc kẻ đó là Fuyuko rồi.” “Có lẽ vậy.”
Tôi đã nắm được đại khái sự việc.
Đúng là kế hoạch của giám đốc Yamamori đã diễn ra thuận lợi. Nhưng thực ra lại có một lỗ hổng không ngờ. Trong bi đông rượu mà Takemoto Yukihiro đem theo bên người, có mảnh giấy anh ta ghi chú. Và người tìm ra tờ ghi chú đó là người yêu anh ta - Hagio Fuyuko. Chắc cô tìm thấy nó trong lúc dọn dẹp phòng của người yêu.
Tôi có thể hiểu cảm giác của Fuyuko lúc đó.
Từ những gì ghi trong mảnh giấy ấy, Fuyuko đã nghi ngờ về cái chết của người yêu mình. Tại sao lên đến đảo rồi mà anh ta vẫn chết? Và tại sao
mọi người lại nói dối?
Chỉ có một câu trả lời duy nhất giải đáp thắc mắc này. Ai đó đã gây ra cái chết của anh ấy, và những người khác đều có liên quan đến việc này.
Với tính cách của Fuyuko, chắc chắn cô ấy sẽ điều tra kỹ lưỡng để tìm ra chân tướng. Nhưng có lẽ mọi người đều cảnh giác cao độ, nên cô mới quyết định tiếp cận trực tiếp một người trong số họ. Và đó chính là Kawadu Masayuki. Cùng làm trong ngành xuất bản, nên không khó để Fuyuko tiếp cận Kawadu. Rồi bằng cách nào đó, cô ấy sẽ thân thiết với anh, và tìm cơ hội hỏi về sự thật xảy ra trên hòn đảo không người.
Nhưng người thân thiết với anh lại không phải cô ấy, mà là tôi. Với cô mà nói đây là sự tính toán sai lầm, nhưng cô đã cố tận dụng tối đa tình huống này. Nghĩa là lúc tôi và anh Masayuki đi du lịch, cô đã lẻn vào nhà anh. Chìa khóa thì tôi cũng có nên chỉ cần sao lại là xong, lịch trình lại càng dễ nắm được hơn.
Nhờ đó cô biết được những việc xảy ra trên đảo và bắt đầu nghĩ đến việc trả thù.
“Một thời gian sau đó, anh Kawadu đến chỗ giám đốc Yamamori thông báo rằng hình như tính mạng mình đang bị ai đó nhắm tới. Nhưng có vẻ hung thủ không chỉ nhắm đến tính mạng anh ấy. Vì sau đó còn có một bức thư được gửi tới.”
“Thư ư?”
“Đúng vậy. Một bức thư màu trắng, đánh đúng mười một chữ bằng máy đánh chữ, ‘Bí mật về vụ án mạng trên hòn đảo không người’.”
Bí mật về vụ án mạng trên hòn đảo không người ư?
“Tôi sợ đến run lên,” Kanei Saburo xoa xoa cánh tay mình như hồi
tưởng lại cảm giác khi đó.
“Ai đó đã biết bí mật của chúng tôi. Và người đó đang định trả thù.” Chủ ý sát nhân sao?
Bằng thông báo đó, có lẽ cô muốn gieo vào lòng họ nỗi sợ hãi.
“Cách anh Kawadu bị giết thể hiện rõ sự thù hằn đó,” Kanei vẫn xoa tay và nói.
“Theo báo đưa tin thì, sau khi bị đầu độc chết, anh ấy còn bị đập mạnh vào gáy, rồi bị thả trôi trên vịnh. Có lẽ đó là sự diễn tả lại cái chết của Takemoto.”
“Diễn tả ư?”
Một Fuyuko… luôn điềm tĩnh, nụ cười dịu dàng không bao giờ tắt…
Nhưng cũng không hẳn là cô ấy không thể làm những việc ấy, tôi nghĩ lại. Bởi cô lúc nào cũng như đang nung nấu điều gì đó trong lòng.
“Đương nhiên lúc đó chúng tôi không biết hung thủ là ai. Tóm lại việc đầu tiên phải làm là lấy lại những ghi chép mà anh Kawadu viết về vụ tai nạn kia. Và chúng tôi đã lấy được.”
“Người đột nhập vào nhà tôi là anh à?”
“Tôi và anh Sakagami. Chúng tôi đã cố hết sức. Sau khi lấy được tài liệu đó, chúng tôi đã thiêu hủy chúng. Nhưng yên ổn chưa được bao lâu, thì tới lượt Niizato Miyuki bị giết.”
Những việc xảy ra sau đó tôi cũng đoán được đại khái. Thấy tôi dồn dập Niizato Miyuki quá, Fuyuko mới vội vàng xuống tay giết Niizato vì sợ cô ta nói ra sự thật. Có lẽ Fuyuko nghĩ nếu tôi biết sự thật sẽ cản trở việc trả thù của cô.
Cô đã sắp xếp cho tôi gặp Niizato Miyuki, nhưng thực ra bản thân cô đã
hẹn gặp Miyuki trước.
“Ai đang trả thù đây? Để làm sáng tỏ việc đó, chúng tôi đã điều tra rất nhiều. Kể cả theo dõi em trai Takemoto. Nhưng chúng tôi chẳng tìm ra chút manh mối nào. Trong khi các cô lại đang ngày một đến gần hơn với sự thật. Không còn cách nào, chúng tôi đành phải đe dọa cô, rất nhiều lần.”
“Thế nên các anh đã lẻn vào nhà tôi, để lại lời nhắn trên máy đánh chữ, rồi tấn công tôi ở chỗ tập thể dục thẩm mỹ?”
Anh ta xoa xoa cái cằm đầy râu.
“Tất cả đều là chủ ý của tôi. Nhưng giám đốc Yamamori lại giận điên lên, anh ta nói hành động của tôi ngược lại sẽ càng khiêu khích đối phương.”
Đúng là hai lần cảnh cáo của anh ta càng kích thích tinh thần tôi. Sau đó, tới lượt Sakagami Yutaka bị sát hại.
Thời điểm anh ta bị giết gần giống với Niizato Miyuki. Tức là khi anh ta điện thoại nói muốn gặp tôi, dù Fuyuko nói rằng chưa quyết địa điểm và thời gian gặp, nhưng thật ra là họ đã quyết định rồi. Họ đã hẹn gặp ở đằng sau sân khấu, chỉ mình Fuyuko đến đó và kết liễu anh ta.
“Sakagami Yutaka sợ kẻ đang báo thù lắm,” Kanei Saburo nói. “Thế nên tôi đã đề xuất với giám đốc Yamamori rằng hay là công bố tất cả cho dư luận biết. Làm vậy cảnh sát sẽ bảo vệ chúng tôi. Nhưng thực ra khi đó mọi người đã đoán già đoán non rằng Hagio rất đáng ngờ.”
“Tại sao các anh lại nghĩ vậy?”
“Giám đốc Yamamori đã sai cô Murayama điều tra cặn kẽ chuyện quá khứ của Takemoto. Kết quả chúng tôi biết được người biên tập cho cuốn sách đầu tiên của anh ta là cô Hagio. Hiển nhiên chúng tôi thấy chuyện này
không chỉ là ngẫu nhiên.”
“Vậy à,” tôi tự thấy bản thân quá ngờ nghệch. Hầu hết những thông tin về Takemoto tôi đều nhận từ Fuyuko. Và cô đã giấu tôi điều quan trọng nhất này.
“Thấy cô Hagio đáng ngờ, giám đốc đã tính đến chuyện giao dịch. Anh ta muốn thỏa thuận rằng chúng tôi sẽ giữ kín những vụ giết người từ trước đến nay, đổi lại cô ta phải quên chuyện ở đảo không người đi. Nhưng để đạt được thỏa thuận ấy, thì chúng tôi phải có chứng cứ chứng minh cô Hagio là thủ phạm. Vậy nên giám đốc quyết định để Sakagami làm mồi nhử. Vì ngài ấy nghĩ nếu Sakagami nói muốn gặp các cô để thú nhận mọi chuyện, thì Hagio nhất định sẽ giết Sakagami. Thật ra anh I shikura đã trốn sẵn ở nơi anh Sakagami và cô Hagio hẹn gặp nhau. Chúng tôi tính nếu Hagio định ra tay thì I shikura sẽ lao ra ngay để thương thảo thỏa thuận kia.”
“… Nhưng Sakagami đã bị giết.”
“Đúng vậy. I shikura kể rằng cô Hagio đã táng một cú vào gáy của Sakagami bằng cái búa thủ sẵn trong người. Sự việc xảy ra trong nháy mắt.”
Nước miếng trong miệng tôi lại cuộn lên.
“Có vẻ lúc ấy anh I shikura cũng chùn bước, không dám xông ra.” “Thật sao?”
Gương mặt đầy tự tin của I shikura hiện lên trong đầu tôi. Anh ta chùn bước ư?
“Thế nên địa điểm giao dịch được rời đến đảo Y.”
Đến đây Kanei Saburo bỗng nhăn nhó mặt mày. Chắc hẳn với anh ta, từ
đoạn này thật khó để kể lại. Và đương nhiên với tôi, nghe thuật lại cũng chẳng dễ dàng gì.
“Đúng như suy luận của cô, nhưng người hẹn gặp không phải cô Hagio mà là Shiduko. Cô ấy nói có chuyện quan trọng, nên muốn gặp cô Hagio ở đằng sau nhà nghỉ lúc chín giờ bốn mươi phút.”
Tôi gật đầu. Tôi đã hiểu gần như tất cả.
“Lúc đầu, chỉ mình tôi nói chuyện với cô Hagio,” Shiduko điềm tĩnh nói. Dường như cô đã ít nhiều bình tĩnh lại. “Và dù không thích cách xử lý này lắm, tôi vẫn đề cập đến vụ giao dịch.”
“Nhưng Fuyuko không đồng ý với giao dịch đó?”
“Đúng vậy,” cô nói thật nhỏ. “Cô Hagio không nói không rằng, cứ thế tấn công tôi. Cứ như nỗi oán hận của cô ấy còn tăng lên gấp bội khi nghe đến chuyện giao dịch vậy.”
Tôi nhìn Kanei Saburo.
“Và anh xuất hiện, rồi giết Fuyuko?” “Đúng vậy.”
Gương mặt anh ta như thể vừa cười vừa khóc, anh ta lắc đầu hai, ba lần. “Thật là ngu xuẩn. Rốt cuộc, để bảo vệ Shiduko, tôi đã giết hai mạng
người. Và lần này, giám đốc Yamamori vẫn bao che cho tôi.”
Tôi không thể nói được gì. Bởi có nói gì, tôi cũng có cảm giác đó không phải suy nghĩ thật lòng của mình.
Kanei Saburo vẫn quàng vai Shiduko. Shiduko nhắm nghiền mắt.
Nhìn hai người họ, tôi bỗng nghĩ đến mối quan hệ giữa Fuyuko và Takemoto Yukihiro.
“Vậy là Fuyuko biết toàn bộ sự thật đúng không?”
Hai người họ nhìn tôi, một lúc sau mới gật đầu.
“Nếu vậy, hẳn cô ấy cũng biết Takemoto đã muốn quan hệ thể xác với Shiduko. Cô ấy không nghĩ đó là phản bội người yêu sao?”
Shiduko hướng ánh mắt khẩn khoản về phía tôi, và nói, “Tôi cũng đã thử nói điều đó. Rằng cô không oán trách khi anh ta đã có người yêu rồi mà vẫn ham muốn cơ thể cô gái khác sao, nhưng câu trả lời của cô ấy hoàn toàn trái ngược những gì tôi nghĩ. Rằng ai cũng có điểm mạnh và điểm yếu. Tuy rằng anh ấy có nhiều rắc rối với phụ nữ, nhưng cô ấy yêu sự nhiệt huyết của anh khi xông pha làm những việc phải đánh cược cả sinh mạng. Và cái anh ấy ham muốn là thân xác tôi, chứ không phải trái tim… Cô ấy đã nói vậy đấy. Và cũng bảo những người chỉ chống mắt lên nhìn, không làm gì cả mà nói anh ấy hèn hạ thì mới đáng khinh.”
“Bây giờ tôi cũng nghĩ vậy,” môi Shiduko run lên. “Để cứu anh Saburo lúc đó, anh Takemoto đã phải đánh cược cả mạng sống của mình. Thứ Takemoto yêu cầu để đổi lại tính mạng của bản thân chỉ là thân thể của một người phụ nữ. Hơn thế nữa, còn phải là khi anh ấy đã cứu được anh Saburo.”
Một nỗi day dứt sôi lên trong lòng tôi.
“Còn nữa, cô Hagio căm hận chúng tôi, lẫn những người khác không phải chỉ đơn thuần do chúng tôi che giấu việc Takemoto bị giết.”
“Không chỉ có mỗi lý do đó ư?” Tôi nhìn cô, đầy ngạc nhiên.
“Vâng.”
Shiduko hơi run đôi vai.
“Cô có biết thi thể anh Takemoto lúc được tìm thấy trông như thế nào
không? Anh ấy chết trong tư thế bám chặt vào tảng đá. Thế nên đội cứu hộ và cảnh sát nghĩ rằng anh ấy bị sóng cuốn, đầu bị đập vào tảng đá nào đấy, nhưng vẫn cố bơi đến bãi đá đó khi đang thoi thóp.”
Tôi đã hiểu điều cô ấy muốn nói. Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, toàn thân tôi run lên.
“Có nghĩa là,” Shiduko nói. “Takemoto Yukihiro khi ấy vẫn chưa chết. Mà chỉ ngất đi thôi. Chúng tôi đã ném anh ấy xuống biển, và thực sự giết chết anh ấy. Trong tài liệu của Kawadu có viết điều đó.”
Vậy sao?
Thế nên cách trả thù của Fuyuko mới tàn khốc đến vậy. Với cô, việc làm của bọn họ là giết người yêu mình hai lần.
“Đó là toàn bộ câu chuyện,” nói rồi Kanei Saburo đỡ Shiduko đứng dậy.
Cô ấy vùi đầu vào ngực anh ta.
“Cô định thế nào?” Kanei Saburo hỏi tôi. “Cô sẽ báo cảnh sát chứ?
Chúng tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi.”
Tôi lắc đầu. Rồi nhìn mặt bọn họ và nói, “Mọi chuyện dừng ở đây thôi.
Sẽ chẳng có gì xảy ra nữa cả. Tôi sẽ không làm những việc dư thừa đâu.”
Tôi vòng sang bên phải, và bước đi. Sự tĩnh lặng bủa vây chúng tôi. Khu thể dục thẩm mỹ không một bóng người hiện lên như nghĩa địa.
Lúc xuống cầu thang, tôi quay đầu lại. Hai người họ vẫn đang nhìn theo tôi. Tôi nói với họ, “Nhà Harumura sẽ đến đón cô Shiduko về đấy. Tôi đã hứa sẽ cho họ biết nơi ở của cô Shiduko, nhưng dù tôi không nói, thì một lúc nào đó họ cũng sẽ tìm ra nơi này thôi.”
Hai người nhìn nhau hồi lâu. Rồi Kanei Saburo gật đầu với tôi, “Tôi hiểu rồi.”
“Vậy tôi xin phép.”
“Vâng,” anh ta đáp. “Cảm ơn cô.” Tôi nhún vai, khẽ giơ tay lên.
“Không có gì.”
Tôi bước xuống cầu thang tối om.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Tôi định về thẳng nhà, nhưng lúc leo lên taxi, lại thay đổi ý định. Tôi nói với tài xế một điểm đến khác chứ không phải nhà tôi.
“Đấy là khu dân cư cao cấp nhỉ? Nhà cô ở đó ư? Cô giỏi thật đấy.”
Lời nói của anh tài xế với gương mặt nhỏ nhắn ấy xen lẫn cả sự ghen tị. “Đó không phải là nhà tôi,” tôi nói. “Nhà của người quen thôi. Người đó
cũng không nhiều tuổi lắm, nhưng rất thành đạt.”
“Hẳn là vậy rồi.” Tài xế vừa thở dài, vừa đánh lái. “Những người như vậy sẽ không làm những việc người bình thường hay làm đâu. Đầu họ lúc nào cũng phải tỉnh táo, dám làm những điều táo bạo.”
“Còn không biết nghĩ cho người khác nữa nhỉ?”
“Đúng vậy. Luôn phải nghĩ người khác là công cụ cho mình.” “Đúng thế.”
Sau đó tôi im lặng. Tài xế cũng không nói thêm gì nữa.
Đèn nê-ông lướt qua bên ngoài cửa xe. Và gương mặt Fuyuko hiện lên đằng sau khung cảnh ấy.
Cô đã có cảm giác gì khi quan sát tôi điều tra vụ án nhỉ?
Hẳn là cô ấy đã thấp thỏm lo sợ, sợ đến một lúc nào đó tôi sẽ biết được chân tướng sự việc. Nhưng nỗi sợ tôi sẽ không thể hiểu được sự thật có khi còn lớn hơn. Có lẽ cô ấy cũng nghĩ chừng nào tôi chưa biết sự thật thì cứ giả vờ giúp đỡ tôi sẽ có lợi cho mình hơn. Bởi như vậy cô có thể đường hoàng tiếp cận nhóm Yamamori Takuya mà không bị nghi ngờ gì cả.
Cô ấy đã nghĩ gì về tôi và anh Kawadu nhỉ? Đó cũng chỉ là một cách trả thù của cô, nhưng cô không nghĩ gì khi tước đoạt mạng sống của người yêu bạn thân mình như vậy sao?
Mà không, có lẽ không phải thế.
Sau khi anh Kawadu qua đời, cô đã cùng chia sẻ nỗi buồn với tôi, biểu cảm ấy không phải dối trá. Á nh mắt nhìn người bạn thân bị mất người yêu của cô khi đó vô cùng nghiêm túc. Tức là chí ít lúc ở cạnh tôi, cô không phải là Hagio đã giết Kawadu Masayuki. Xét cho cùng cô vẫn muốn tiếp tục làm bạn của tôi.
Tôi muốn tin như vậy… “Có phải ở đây không?”
Giọng nói kéo tôi quay về thực tại. Xe ô tô đã đi vào khu dân cư. Tôi chỉ đường cho tài xế.
Tôi vẫn nhớ nhà Yamamori Takuya, do từng đưa Yumi về đây đợt trước. Phía ngoài nhà có một cái ga-ra đủ cho bốn chiếc xe ngoại đỗ cùng lúc, bên cạnh đó là cổng. Từ cổng có thể nhìn thấy dinh cơ bên trong.
“Dinh cơ hoành tráng thật đấy,” tài xế nói rồi đưa tiền thừa cho tôi.
Xuống taxi, tôi ấn chuông gọi cửa. Một lúc lâu sau, tôi mới nghe thấy giọng của một phụ nữ. Là giọng của phu nhân Yamamori. Khi tôi nói muốn
gặp giám đốc Yamamori, thì chị ta hỏi lại bằng giọng dò xét, “Cô có hẹn trước không?” Cũng khá muộn rồi, chị ta ái ngại cũng phải.
“Tôi không hẹn trước,” tôi nói qua máy liên lạc nội bộ. “Nhưng nếu chị chuyển lời giúp tới giám đốc là tôi đến, thì chắc chắn ngài ấy sẽ đồng ý gặp tôi.”
Chị ta tắt phụt máy đàm thoại, vẻ bực bội.
Tôi cứ đứng đợi như vậy, thì nghe thấy tiếng uỳnh uỳnh từ lối đi ở bên hông cánh cửa. Tôi đến gần, vặn tay nắm, cửa mở ra dễ dàng. Hình như cửa này trang bị hệ thống khóa từ xa.
Đi bộ trên những phiến đá lát là đến sảnh ra vào. Trên cửa chạm khắc những họa tiết mà tôi chẳng thấy hứng thú. Tôi mở cửa, thì thấy Yamamori Takuya mặc áo choàng, đang đợi bên trong.
“Hoan nghênh cô,” anh ta nói.
Anh ta dẫn tôi đến phòng làm việc của mình. Góc tường có giá sách, đến vài trăm cuốn sách được ken kín trên đó. Hết giá sách thì đến tủ rượu, anh ta lấy từ đó ra chai brandy và cốc.
“Vậy tối nay, cô đến đây có việc gì vậy?” đưa tôi cái cốc đã rót rượu, anh ta hỏi. Mùi hương ngọt ngào lan tỏa khắp căn phòng.
“Ban nãy tôi vừa ở cùng Shiduko và Kanei,” tôi nói. Mặt anh ta không biểu cảm gì trong thoáng chốc, rồi nhanh chóng lấy lại gương mặt tự tin vốn có.
“Vậy à? Mấy người đã nói chuyện gì thú vị sao?”
“Tôi nghe hết rồi,” tôi nói thẳng. “Những việc đã xảy ra trên đảo không người, cũng như tại sao Fuyuko lại chết.”
Anh ta cầm nguyên cốc trên tay, ngồi xuống ghế bành, tay còn lại gãi
gãi tai.
“Rồi thì sao?”
“Chỉ có vậy thôi,” tôi nói. “Có lẽ hai người đó sẽ không quay lại đâu. Họ sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.”
“Vậy à? Đành vậy thôi.”
“Đây chẳng phải là kết cục mà anh mong muốn sao?” “Kết cục tôi mong muốn ư?”
“Đúng vậy. Hai người đó cứ đóng vai trò chính là tốt nhất.” “Tôi không hiểu ý cô.”
“Anh đừng giả vờ.”
Tôi đặt cái cốc lên mặt bàn, đứng trước mặt anh ta.
“Từ lúc biết Fuyuko là thủ phạm, anh đã nghĩ đến chuyện sai Kanei và Shiduko giết cô ấy phải không?”
“Hai người đó nói vậy sao?”
“Không. Họ đã bị anh lừa, và không chỉ bọn họ. Anh còn lừa cả Sakagami nữa.”
Yamamori Takuya nhấp một ngụm rượu brandy. “Cô muốn nghe tôi giải thích đúng không?”
“Vì lý do đó tôi mới đến đây,” tôi liếm đôi môi khô. “Rốt cuộc anh chỉ cố giữ bí mật những chuyện xảy ra trên đảo không người để bảo vệ người thân của mình thôi. Ngoài bản thân anh, vợ, em trai, con gái, những người còn lại đều là kẻ ngáng đường. Bởi anh không biết đến khi nào, những bí mật trên đảo sẽ bị tiết lộ ra bên ngoài. May cho anh những người không phải thân thích của mình là Kawadu, Niizato đã lần lượt bị giết, nên anh đã giật dây để Sakagami là nạn nhân tiếp theo.”
“Cô nói hay thật đấy.”
“Kịch bản anh đưa ra là để Sakagami gặp Fuyuko, nếu có bất trắc thì I shikura sẽ xông ra can thiệp, nhưng ngay từ đầu anh đã không định cứu Sakagami.”
Anh ta đưa môi ra xa khỏi cốc rượu, cong miệng lên. “Khổ thật. Tôi phải nói sao thì cô mới tin đây?”
“Anh đừng diễn vai bất hạnh nữa,” tôi chẳng e dè mà nói thẳng. “Chẳng phải mục đích thật sự của chuyến đi đến đảo Y cũng là để giết Fuyuko sao? Anh biết thừa Fuyuko sẽ không bao giờ chấp nhận giao dịch mà anh đưa ra. Và vì thế Kanei sẽ giết Fuyuko.”
“Tôi làm gì có khả năng tiên tri.”
“Không phải tiên tri, mà anh đoán trước được. Và khi cảnh sát đến, mọi người sẽ lại thông đồng với nhau, ngụy tạo bằng chứng ngoại phạm. Thế nên anh mới chọn hòn đảo Y vắng vẻ, và để củng cố thêm chứng cứ ngoại phạm, anh còn để người ở bên thứ ba là Takemoto Masahiko tham gia nữa. Thực tế bản thân Fuyuko cũng dày công tạo bằng chứng ngoại phạm cho mình, nên kế hoạch của anh lại càng hoàn hảo hơn.”
Nói xong, tôi nhìn chằm chằm Yamamori Takuya. Anh ta vẫn ngồi trên ghế, nhìn tôi với ánh mắt không cảm xúc.
“Trong suy luận của cô có một hiểu lầm nghiêm trọng.” Anh ta nhìn tôi và nói. “Đó là chúng tôi không hề thấy xấu hổ với hành động của bản thân khi đó. Ngay cả bây giờ, tôi cho rằng chúng tôi đã hành động đúng. Quả thực chúng tôi không đủ dũng cảm để lao ra cứu cậu Kanei, nhưng đó không phải hành vi trái đạo đức. Cô có hiểu không? Trong hoàn cảnh đó, không thể có lựa chọn tốt nhất. Chúng tôi chỉ lựa chọn con đường tốt hơn mà thôi. Nên chúng tôi chẳng cần hổ thẹn với điều đó. Ngược lại Takemoto
mới là kẻ đê hèn. Đánh cược mạng sống của mình rồi đòi báo đáp. Lại còn đòi báo đáp kiểu đó nữa.”
Lời nói của anh ta đầy tự tin. Nếu không biết gì, thì chắc chắn sẽ bị giọng điệu này đánh lừa.
“Tôi hỏi anh một chuyện được không?” “Mời cô cứ tự nhiên…”
“Lựa chọn tốt nhất là cứu mạng tất cả mọi người nhỉ?” “Đúng vậy.”
“Nhưng anh nói điều đó là không thể.”
“Vì chúng tôi không thể làm được việc đó. Tình thế lúc đó quá nguy hiểm.”
“Vậy sao lúc Takemoto định cứu Kanei, anh không ngăn anh ta lại? Tức là anh không có tư cách để nói gì cả,” tôi bất chợt lớn giọng. Vì không thể kìm lại cảm xúc đang dâng trào.
Một lát sau.
“Thôi đủ rồi,” cuối cùng anh ta cũng mở miệng. “Cô thích nói gì thì nói. Cô vẫn cứ bận tâm mấy chuyện phiền phức đó, nhưng mà chẳng thay đổi được gì đâu.”
“Vâng,” tôi rụt cằm lại. “Chẳng có gì thay đổi, cũng chẳng có gì xảy ra nữa.”
“Đúng vậy.”
“Cuối cùng tôi muốn hỏi anh điều này.” “Gì vậy?”
Mắt anh ta lờ đờ. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, ánh mắt đó dường như đang nhìn về đằng sau tôi. Khi tôi quay đầu lại, Yumi bận váy ngủ đang
đứng ở cửa.
“Con tỉnh giấc à?”
Giọng Yamamori Takuya dịu dàng tới mức tôi không tưởng tượng ra nổi sau cuộc trò chuyện từ nãy tới giờ.
“Cô nhà văn viết truyện trinh thám đấy ạ?” cô bé hỏi. Cô bé quay mặt về hướng khác hướng tôi ngồi một chút.
“Ừm, là cô đây,” tôi đáp. “Nhưng cô sắp về rồi.” “Tiếc thật. Tôi đang muốn nói chuyện với cô.”
“Cô ấy bận lắm,” Yamamori Takuya nói. “Bố không dám giữ cô ấy lại đâu.”
“Nhưng con chỉ muốn nói một việc này thôi.”
Yumi bám vào tường để đi về đằng trước, chìa bàn tay trái ra. Tôi lại gần cô bé, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đó.
“Có chuyện gì vậy?”
“Cô ơi, chắc sẽ không có ai nhắm vào bố và mẹ tôi nữa đâu nhỉ?” “À…”
Tôi nín thở, quay lại nhìn Yamamori Takuya. Anh ta nhìn về phía bức tường, tránh ánh mắt tôi.
Tôi siết chặt tay Yumi, đáp, “Đúng vậy. Mọi chuyện qua rồi. Không có gì xảy ra nữa đâu.”
Cô bé thì thầm, may quá. Nụ cười như thiên sứ hiện lên trên gương mặt trắng ngần.
Tôi buông tay Yumi, quay lại chỗ Yamamori Takuya. Tôi vẫn còn một câu hỏi cuối cùng. Nhưng không thể hỏi lúc này được.
Tôi lấy một tấm danh thiếp trong túi ra, lấy bút bi viết vài chữ lên mặt
sau danh thiếp, đi lại chỗ Yamamori Takuya, chìa tấm danh thiếp trước mặt anh ta.
“Anh không cần trả lời tôi cũng được.”
Nhìn dòng chữ, gương mặt anh ta như méo xệch. Tôi cất lại danh thiếp vào trong túi.
“Vậy, anh giữ gìn sức khỏe nhé.”
Anh ta không đáp lại. Chỉ nhìn tôi chằm chằm. Bỏ anh ta lại, tôi đi ra cửa. Yumi vẫn đang ở đó.
“Tạm biệt cô,” cô bé nói.
“Tạm biệt, cháu giữ gìn sức khỏe nhé,” tôi chào. Tôi đi thẳng, không một lần quay đầu lại.
Tôi trở về nhà lúc hơn một giờ sáng.
Trong hòm thư có một lá thư, từ giám đốc công ty xuất bản Fuyuko từng làm.
Tôi đi tắm trước. Rồi chỉ quấn khăn tắm trên người, nằm lên giường.
Thật là một ngày dài đằng đẵng.
Tôi với tay lấy bức thư. Trong phong bì có hai tờ giấy, nội dung là giới thiệu cho tôi người phụ trách mới, cách hành văn vô cùng lịch sự. Trong đấy cô không đề cập đến cái chết của Fuyuko.
Tôi quăng hai tờ giấy đi. Nỗi buồn vây kín, đột nhiên nước mắt tôi rơi lã chã.
Fuyuko. Như vậy có được không?, tôi hỏi. Tớ chỉ nghĩ ra cách đó thôi.
Nhưng chẳng có câu trả lời nào vọng lại cả. Không ai có thể đưa ra câu
trả lời cho tôi.
Lấy túi, tôi lôi tờ danh thiếp ra. Ban nãy tôi đã đưa cho Yamamori Takuya xem tấm danh thiếp này.
“Lúc đó anh biết Takemoto chưa chết đúng không?”
Tôi ngắm tấm danh thiếp khoảng mười giây, rồi từ từ xé nát nó ra. Đến nước này rồi thì nó cũng chỉ là một câu hỏi vô nghĩa mà thôi. Không ai có thể chứng minh chân tướng sự việc, mà dẫu có chứng minh được thì cũng chẳng thay đổi được gì nữa cả.
Những mảnh giấy bị xé vụn vuột khỏi tay tôi, rơi lả tả xuống nền nhà. Có lẽ thử thách dành cho tôi sẽ bắt đầu từ đây.
Nhưng từ giờ mọi chuyện ra sao cũng được, tôi sẵn sàng đón nhận. Vì tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi.
Dù ngày mai có xảy ra chuyện gì, thì hôm nay cứ đi ngủ cái đã.
Án Mạng Mười Một Chữ Án Mạng Mười Một Chữ - Higashino Keigo Án Mạng Mười Một Chữ