Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ám Ảnh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 12
B
everly Hills, tháng 11/1974
Penelope Hyland (Pepper) uể oải thức dậy sau giấc ngủ say do thuốc ngủ Valium. Trong giây lát đầu tiên, cô không chắc mình đang ở nhà nào, ở bờ biển hướng nào của nước Mỹ - thậm chí đang nằm trên giường, hay nằm trên sàn nhà của ai. Cô có cảm tưởng đang lạc lõng.
Nhưng khi mở mắt nhìn quanh, cô nhận ra lối trang trí hiện đại lộng lẫy quen thuộc của cái phòng ngủ chính trong ngôi biệt thự một lầu ở Beverly Hills của cô. Pepper nhớ ra tại sao cô có cảm tưởng bị lạc hướng. Cô chỉ mới đến đây đêm qua trên một chuyến máy bay từ Atlanta, bằng chiếc máy bay thuê bao đã chở cô ra khỏi Willow Cross. Trong suốt hai ngày trước đó, cô đã dành tất cả thì giờ ngồi trong phòng hội nghị ở trụ sở công ty Hyland, đối phó với một toán các luật sư của gia đình và bị Duke giảng thuyết tại sao cô "không có sự lựa chọn" mà chỉ phải ký tên vào đóng văn kiện cho phép chia tài sản thừa kế của H.D trong lúc này là lúc chính phủ đã ban hành các luật thuế trên di sản.Vì không muốn bỏ các cuộc đua thuyền ở Bimini mà anh ta đã ghi tên tham dự, Babe đã làm giấy ủy quyền cho chị của anh hành động chung cho cả hai.Tuy cô đã cố trì hoãn bằng cách yêu cầu các luật sư xem lại các điều khoản của chúc thư và bắt Duke phải giả thích những điểm lợi về mặt thuế khóa, của cách H.D đã dùng để tổ chức thành những quỹ ủy thác và lập ra các chương trình trả tiền chia theo thời gian thật rắc rối. Pepper đã ý thức ngay từ đầu rằng, lời hăm dọa cô sẽ kiện ra tòa án để phủ nhận hiệu lực chúc thư là trống rỗng và rằng cuối cùng cô cũng phải nhượng bộ. Phần của H.D để lại cho cô và cho Babe không bằng phần để lại cho Duke, nhung tờ chúc thư đã được lập ra đúng cách và đăng ký hợp lệ và H.D đã chết ở tuổi còn sớm để không thể nói là ông không còn minh mẫn khi chi chỉ thị để lập chúc thư.
Vậy là Pepper và Babe mỗi người nhận được số cổ phần và tài sản hơn một trăm triệu đô la một chút, trong khi phần để lại cho Duke có thể đáng giá gấp ba hay bốn lần như vậy. Ngoài ra, Duke còn được quyền ở những sản nghiệp tốt nhất của dòng họ Hyland là tòa nhà Highlands và đảo Hồng Hạc. Tuy những tài sản ấy được coi là cộng đồng tài sản để chờ sau này sẽ chia khi bán, Duke chỉ có nghĩa vụ để cho Pepper và Babe ở trong những nhà đó cùng anh ta không quá ba mươi sáu ngày mỗi năm. Sau hết, đa số cổ phần của gia đình Hyland nằm trong tay Duke.
Dù phần gia tài của Pepper cũng lớn, cô oán giận vì người anh khác mẹ của cô đã được thừa hưởng một địa vị cao hơn cô. Thoạt đầu, việc đó cũng làm cô ngạc nhiên, không như cô và Babe con của dòng sau, người con của bà vợ trước của H.D khi nhỏ đã sống xa người gia trưởng. Duke ít khi ở chung với H.D và khi đó ở giữa hai cha con luôn có sự xích mích. Cũng vì vậy, Pepper đã luôn luôn coi Duke như là người ngoài gia đình Hyland. Tuy nhiên, mấy năm gần đây anh ta là người tỏ ra có khiếu về kinh doanh nhiều nhất và rốt cuộc cái đó đã làm cho anh trở thành người con được H.D thương nhiều nhất. Pepper cũng có cảm tưởng như H.D cảm thấy có một món nợ đặc biệt đối với Duke có lẽ để bù lại tuổi thơ của anh ta. Nhưng lý do chính mà Duke được phần gia tài lớn hơn tất cả, vì anh ta là người đáng tin cậy hơn hết để bảo tồn và phát triển di sản ấy, cô ý thức như vậy.
Cũng là công bằng thôi, có lẽ vậy. Hai người chồng Pepper đã lấy rồi bỏ trước khi cô lên hai mươi tám, đã làm cô tốn khoảng hai triệu đô la trong số mười lăm triệu đô la của quỹ ủy thác mà cô đã được hưởng khi lên hai mươi mốt tuổi. Vài triệu nữa đã bay đi cho các ngôi nhà, du thuyền, các bức tranh, đồ cổ, cả một bộ sưu tập mà cô thường quá lười biếng để sử dụng hết, hay quá say rượu để biết hết giá trị. Vì vậy, có được một trăm triệu mới toanh cũng là tiện lợi. Babe cũng không than phiền. Phần của anh ta cũng đủ cho lúc này. Nhưng nếu có khi nào cô muốn ganh đua với Duke trong lĩnh vực sở trường của anh ta, tức là cô phải từ bỏ những thú vui để gánh lấy những trách niệm buồn tẻ mà Duke sẵn sàng đảm nhận, thì lúc đó có lẽ cô sẽ gia tăng số cổ phần của cô lên. Cô đã có một ý kiến và ý kiến ấy một ngày nào đó sẽ sinh lợi…
Pepper tung chăn và vươn vai nhìn lên tấm gương ở trần nhà, bĩu môi để giỡn với bóng người đàn bà mảnh dẻ lơ lửng ở trên, rồi mỉm cười, ngắm nghía một cách thích thú thân hình rám nắng của cô, và khuôn mặt như mặt mèo có vẻ khiêu khích bao quanh bởi mái tóc vàng. Mặc dầu cô sống theo một nhịp độ buông thả, cô vẫn ở trong tình trạng sức khỏe tương đối tốt, nhờ thường xuyên đến ở nơi có những suối nước nóng đắt tiền và có huấn luyện viên về sức khỏe để dạy kèm hằng ngày tại nhà, ăn những thức ăn chọn lọc để giữ sức khỏe giữa những bữa nhậu nhẹt tưng bừng và cũng vì đều đặn làm tình đủ thứ kiểu, việc này cô tin chắc chắn rằng đó là bí quyết để giữ gìn sắc đẹp tốt nhất… Pepper nghĩ rằng tình dục cũng còn tốt đối với trí óc của cô, cái đó làm cho cô minh mẫn. Cô không thể suy nghĩ đúng đắn khi thèm muốn dục tình. Giống như bây giờ. Thật ra chuyện đi Willow Cross đã gây ra một sự gián đoạn chưa quen trong các thói quen thường lệ của cô. Để không làm cho Duke tức giận, cô đã cố giữ gìn tác phong, tránh xa những khách sạn bên đường, ở đó cô thường có thể chài được một cậu con trai nào đó con của một người trồng cây thuốc lá. Đã năm ngày qua, cô không có làm tình.
Pepper lăn qua nằm nghiêng và rút một tờ bạc một trăm đô la ở xấp tiền rời để trong ngăn kéo bàn ngủ. Rồi cô bấm chuông gắn ở thành giường.
Một cô gái Mehico có nhan sắc, tuổi gần hai mươi, mặc đồng phục gia nhân màu mỡ gà, bước vào phòng ngủ sau đó một phút. Pepper đã kéo tấm drap lên che người.
- Tôi muốn ăn sáng, Dorinda.
Cô người làm gật đầu và đứng chờ thêm chỉ thị.
- Hãy lại đây, - Pepper nói.
Cô Dorinda đến gần chiếc giường, mặt có vẻ lo ngại.
- Tôi cũng muốn em ăn sáng luôn - Pepper đẩy tấm drap xuống - Em thấy có muốn ăn không? Tôi đã đi vắng nhiều ngày…
Cô người làm nhìn vào tờ một trăm đô la đã được gấp lại để cạnh đấy. Rồi cô ta bắt đầu trèo lên giường. Pepper nhắc:
- Khoan đã, bộ đồng phục…
Cô người làm nhanh nhẹn cởi bỏ bộ đồng phục, rồi cởi đồ lót ra và bò lên người Pepper, dùng lưỡi làm cho cô chủ hưởng những giây phút vô cùng khoái lạc.
Sau mấy phút, cô người làm đứng dậy và chờ cô chủ ra lệnh thêm.
Pepper lại rút thêm một tờ trăm đô la nữa. Cô người làm lại toan cúi xuống làm tiếp, nhưng Pepper nói:
- Không, không, Dorinda, sáng nay như thế là đủ rồi. Đây là tiền thưởng thêm. Bây giờ em hãy đi ủi cho tôi một cái áo ngắn. Đem cho tôi một ly nước cam tươi, một chén bỏng đại mạch (Wiki: Đại mạch là một loại ngũ cốc có nguồn gốc từ loại thực vật thân cỏ một năm Hordium Vulgare) và cà phê.
Cô người làm mặc áo quần vào, lượm mấy tờ giấy bạc rồi bước đi ngay.
Pepper đứng dậy đi vào buồng tắm. Bây giờ cô thấy khỏe khoắn. Cô biết rõ bây giờ cô đang ở đâu… Đầu óc cô đã minh mẫn. Cô cũng có thể nhớ lại rất rõ cô đã tức giận như thế nào khi ngồi họp với Duke và tất cả các luật sư chết tiệt ấy chắc chắn đã bị anh mua chuộc. Cô có thể nhớ, cô đã tập trung chú ý như thế nào vào tất cả những gì nói trong buổi họp với hy vọng biết được một điều gì, lượm lặt được mẫu tin gì để có thể khai thác sau này có lợi cho cô. Và cô nhớ đã nghe lóm khi ra về, lúc một người luật sư kéo Duke vào một góc phòng và nói:
- Anh có chắc như vậy đã được chưa? Anh không nghĩ là cô gái ấy đòi chia gia tài à?
- Cô ta sẽ không dám đến đây đâu, Duke trả lời.
- Còn một vài điểm chưa chặt chẽ, anh nên giải quyết cho chắc chắn.
- Để đó, tôi sẽ làm. Anh đừng lo về cô gái…
Pepper biết cô gái được nói đến ấy chỉ có thể là đứa con hoang của H.D với người đàn bà Pháp. Pepper đã biết chuyện đó từ khi lên mười hai tuổi và đã nghe mẹ cô nói chuyện ấy trong khi cãi lộn với H.D. Cuộc hôn nhân của hai ông bà sau đó kéo dài thêm được hai năm, Pepper đã đoán rằng ông đã chuyển cho bà số tiền để bà làm ngơ chuyện đó. Còn một chuyện khác người ta bàn tán, cô chỉ nhớ mơ hồ. Người đàn bà đã bị một tên kẻ trộm giết chết sau khi cha cô đã ngừng đến thăm cô ta từ nhiều năm và đứa bé bị đưa đi khỏi Willow Cross.
Nhưng cô gái ấy vừa được đề cập, điều đó cho Pepper thấy cô em gái khác mẹ bất hợp pháp của cô tiếp tục là một nhân tố trong các vấn đề của gia đình. Có lẽ là một nhân tố thứ yếu, thế nhưng đủ để làm cho Duke lo lắng. Có những điềm còn không chặt chẽ mà anh ta có ý định giải quyết cho xong…
Pepper ý thức rằng, ưu tiên nhất là phải tìm ra những điểm ấy là gì. Bởi vì những mối lòng thòng ấy có thể cung cấp cho cô phương tiện để làm khó dễ người anh trai cùng cha khác mẹ mà cô chẳng thương yêu chút nào.
o O o
Niki dừng lại trước hộp thư ở sảnh đợi của nhà ngủ tập thể năm thứ nhất trường đại học Barnard, trên đường đi đến phòng thí nghiệm hóa học. Cô bắt đầu lật qua mấy lá thư khi đi ngang thư viện. Một lá của người giáo sư Anh văn dạy cô, yêu cầu cô đến gặp ông. Một lá của Gertie, bây giờ giao dịch thư từ thường xuyên với cô. Và một bưu thiếp của Blake đang ở Paris với người cha, ông đang sắp xếp cho cô ta làm một công việc gì đó trong một nhà vẽ kiểu thời trang do ông làm chủ. Blake chỉ viết bưu thiếp, nhưng mỗi tháng cô gởi ba bốn cái.
Rồi cô cầm một phong thư cuối cùng lên. Vừa nhìn thấy tên người gởi, nụ cười tắt trên môi cô. Niki ngồi xuống trên bậc cấp bằng đá của thư viện và xé phong bì ra. Bên trong là một cái vé máy bay khứ hồi đi California và một lá thư. Niki đọc qua trang giấy, trên đó có lối chữ viết bằng tay, giống như của trẻ con. Rồi cô bỏ không đến phòng thí nghiệm nữa và đi thẳng đến máy điện thoại gọi cho Helen.
o O o
Lá thư ấy mời cô đến thăm California trong dịp lễ Tạ ơn, với tư cách là khách mời của Pepper Hyland. Cô nói với Helen:
- Cô ta bảo rằng cô ta muốn làm quen với em…
- Vậy thì nên nhận lời, dĩ nhiên, - Helen đáp.
- Nhưng năm nào em cũng ăn lễ Tạ ơn với bà… Dầu sao chuyện này… kỳ quặc quá. Trong bọn họ không có người nào muốn dính dáng đến em bao giờ. Tại sao bây giờ lại thế?
- Đó là cái em cần tìm hiểu. Em hãy nghe đây, em đừng loại bỏ khả năng cô ta chỉ có ý tốt. Có lẽ ông Hyland đã ngăn chặn không cho em tiếp xúc với gia đình, nhưng bây giờ ông đã chết. Các con của ông - ít nhất là một người ngoài em, nếu không nói là tất cả - có thể có tâm địa khác. Cô con gái Penelope này có thể muốn hàn gắn những vết thương do cha cô gây ra. Có những điều em cũng muốn biết, phải không?
Niki vẫn do dự:
- Được rồi, em sẽ gọi cho cô ta, nhưng em sẽ đề nghị đến thăm cô ta lần khác.
- Niki, em chỉ rảnh trong những dịp nghỉ lễ, nếu em không đi bây giờ, thì rồi đến Giáng sinh. Tôi muốn em gặp vào dịp này hơn.
- Nhưng em không muốn bỏ mất dịp lễ Tạ ơn này. Dimitri đã thề…
Helen cười ồ:
- Tôi biết, nhưng năm nào mà ông ta chẳng thề sẽ làm chuyện ấy! Em hãy đi California, Niki. Em không bỏ mất cái gì ở đây đâu…
Niki đồng ý sẽ đi và gởi thư báo cho Pepper Hyland ngày giờ đến và cảm ơn cô ta về lời mời và cái vé máy bay.
Tuy nhiên, gần đến ngày lễ Tạ ơn, Niki băn khoăn về lý do được Pepper mời thì ít, mà về khả năng năm nay Dimitri có thể cuối cùng đưa Alexi đến nhiều hơn.
Cho đến nay, việc đó chỉ là một chuyện nói giỡn chơi. Dimitri luôn luôn hứa đem cậu con trai bảnh trai của ông ta đến để gặp Niki. Nhưng đến nay anh ta vẫn chưa xuất hiện. Năm nào cũng vậy, ngày lễ đến rồi đi mà không có người con trai của Dimitri. Cuối cùng, Helen đã nói cho Niki biết câu chuyện do Gertie nói lại với bà. Dimitri ly thân với vợ và vợ được quyền giữ đứa con trai. Vợ và con trai của ông ta hình như không bao giờ tha thứ cho ông, vì ông đã bỏ họ ở lại Moscow khi trốn đi. Ông thậm chí đã không cho họ biết trước ý định của mình. Họ đã bị bắt buộc phải tự lo xin di cư và phải chờ đợi mấy năm liền. Dimitri giả vờ nói là hai cha con vẫn hòa hợp với nhau.
Tuy nhiên gần đây, tình trạng có vẻ được cải thiện. Trong dịp lễ Tạ ơn năm ngoái, khi những người khác châm chọc ông, ông đã khóa miệng họ lại bằng cách đưa ra một tấm ảnh của ông chụp chung với một thanh niên cực kỳ đẹp trai, một thanh niên Cô- dắc có mái tóc đen, mềm như tơ và đôi mắt đen rất tinh anh. Ông nói:
- Đấy, tôi nói có sai đâu, rồi năm tới, các người sẽ thấy. Nó sẽ đến đây, tôi biết mà. Cuối cùng nó đã thật sự tha thứ cho tôi.
Sau bao nhiêu năm nghe nói mãi về Alexi Ivanov, Niki đã đâm ra tò mò muốn gặp anh ta không chỉ làm cô ngượng, mà cô còn cho là lố bịch. Sự hiếu kỳ của cô cũng giống như của Helen hay Lotchy, hoặc người khác. Tuy nhiên, riêng trong lòng cô, cô nghĩ rằng người thanh niên trong bức ảnh quả thật là đẹp trai một cách khác thường.
Mỗi lần Niki tỏ ra muốn đổi ý, Helen khuyên cô:
- Dù tốt hay xấu, Niki, cánh cửa đang được người ta mở ra. Em không nên đóng sầm nó lại.
Cô bay đi California hai ngày trước lễ Tạ ơn. Ở cửa ra của phi trường, cô tìm trong đám đông, người đàn bà nào có thể là Pepper, nhưng thấy một người tài xế cầm một cái bảng có viết chữ "Nicolette" trên đó. Người tài xế xách vali cho Niki và đưa cô ra ngoài phi trường, đến một chiếc xe hơi mui trần hiệu Bentley nhũ bạc.
Cô ngồi ở ghế trước cạnh tài xế và lúc đầu thử nói chuyện với anh ta, nhưng anh ta hình như chỉ nói tiếng Tây Ban Nha. Niki xoay qua ngắm phong cảnh bên đường, khác xa cảnh vật cô thường thấy hằng ngày. Những cây cọ, những ngôi nhà thấp, những đại lộ rộng thênh thang, dãy núi bao quanh ở xa xa và những tòa nhà đồ sộ, đẹp đẽ, nằm hai bên các đường phố rộng ở Beverly Hills.
Cuối cùng chiếc xe quẹo vào một con đường vào nhà uốn khúc, rồi đậu lại trước một tòa nhà lớn kiểu trang viên, có những bức tường trát vữa, những cửa vòm và mái ngói đỏ. Vẻ ngoài dễ ưa và xuề xòa của tòa nhà khiến Niki tin rằng có thể hợp ý với Pepper Hyland.
Một cô người làm ra mở cửa và tươi cười đón tiếp Niki:
- Cô Hyland đang chờ cô ở hồ bơi…, - cô ta nói và dẫn Niki đi theo một hành lang rộng, từ đó có thể trông thấy một khu vười rộng ở cuối hành lang.
Niki thoáng thấy nhiều phòng rộng thênh thang hai bên hành lang chứa đầy tranh và bàn ghế xinh đẹp trước khi đi qua cửa kính bước vào một khu vườn trong nhà lát gạch xung quanh một hồ bơi to tướng. Cô người làm chỉ vào một dãy ghế bên kia hồ bơi. Pepper Hyland nằm duỗi mình trên một chiếc ghế dài, trên người chỉ mặc một mảnh xi- líp, hai mắt nhắm lại để tránh chói nắng.
Niki dừng bước, không biết có nên quấy rầy cô chủ nhà trong khi cô ta đang nằm một nửa thân mình để trần. Nhưng cô người làm đã nói chủ của cô ta đang chờ. Niki đi vòng qua bên kia hồ bơi.
- Cô Hyland…?
Pepper mở mắt ra, đưa bàn tay che mắt và nhìn lên:
- Nicolette?
- Người ta gọi tôi bằng Niki…
- Còn tôi là Pepper.
Cô ta ngồi dậy và chìa tay ra. Niki bắt tay cô ta và ngồi xuống phần dưới của chiếc ghế dài kế bên.
Pepper cầm lên cặp kính mát ở cái bàn nhỏ kế bên và đeo vào.
- Ồ, cô trông như một thùng thuốc nổ, tôi dám nói…
Niki không biết nói sao để trả lời. Pepper chắc chắn cũng có nhan sắc thu hút, nhưng khen lại thì có vẻ là ca tụng lẫn nhau quá. Hai cô ngượng nghịu quan sát nhau một lát. Pepper lên tiếng:
- Tôi vui mừng thấy cô đến.
Niki đắn đo không biết có nên nói chuyện gẫu như nhà và bể bơi đẹp, thời tiết thay đổi, các chi tiết về chuyến bay, rồi quyết định nghĩ gì nói nấy. Cô hỏi:
- Tại sao cô vui mừng? Có khác gì với cô đâu…?
- Cô em gái gan dạ phải vậy không? Sòng phẳng, công khai tất cả các cái…
- Chúng ta phải làm gì khác? Không lẽ rón rén bước đi quanh nhau trong cả một tuần, giả vờ coi đây chỉ là một cuộc họp mặt gia đình bình thường hay sao?
- Chuyện đó không đời nào làm được, phải không? Vậy thì, tại sao tôi đã làm thân trước? Trước hết, vì tôi tò mò, thế thôi. Cô biết không, Niki, chuyện mẹ cô và cô chẳng phải là một bí mật sâu kín gì. Con người của cha tôi - à, của cha chúng ta - xưa kia… ờ… không ai bảo được ông phải làm gì và làm cách nào. Ông tự đặt ra luật lệ cho mình và ông luôn có đủ khả năng trả phí tổn để mọi việc được làm theo ý ông. Cho nên ông không quan tâm nếu có ai biết về cô, miễn là việc ấy không bao giờ được chính thức hóa, không có văn bản nào để lại mà ông có thể hối tiếc, nhưng tuy người ta nói nhiều, tôi chưa bao giờ thấy cô và không khỏi băn khoăn cô đã ra sao…
Niki cảm thấy nổi giận. Cô không bằng lòng vì ý nghĩ cô ta mời cô đến chỉ vì ý ngẫu hứng, để xem cho rõ cô ra sao. Nhưng cô cố nén giận. Dầu sao, chính cô đã nói thẳng trước.
Pepper bỏ hai chân xuống và xoay mình lại đối mặt với Niki.
- Nhưng không phải chỉ có thế. Tôi đã luôn luôn có cảm nghĩ cô bị đối xử tàn tệ, bị bắt phải đứng ngoài nhìn vào. Nói về gia đình, thì có lẽ sự khác biệt thật sự giữa cô và tôi, là mẹ tôi đã cứng hơn. Bà có thể để cho H.D lấy trước khi cho bà đeo chiếc nhẫn cưới, nhưng chỉ là để cho ông vào bẫy và rồi đeo riết ông cho đến khi có được tất cả những gì bà muốn - Cô ta áp hai bàn tay lên bàn tay Niki - Cô hiểu chưa, cô em? Mẹ cô đã để cho ông dễ dàng, nên H.D đã bỏ bà và cả cô. Nhưng ông đã chết… và tôi quyết định có lẽ đã đến lúc chúng tôi để cho cô vào trong câu lạc bộ…
Niki lại nhìn Pepper một lúc lâu. Không nghi ngờ gì nữa, hai cô không phải là đồng khí tương cầu, nhưng có thể rằng những khác biệt giữa hai cô không hơn không kém, nếu họ đã được nuôi dưỡng chung như hai chị em thật sự.
Pepper mỉm cười như thể hiểu Niki nghĩ gì sau khi nhìn cô ta.
- Sao cô không vào nhà bỏ đồ đạc ra khỏi vali? Hãy thoải mái, rồi tôi sẽ dẫn đi xem một ít hong cảnh ở đây. Đồng ý, cô em gái?
- Đồng ý. Nghe được lắm. Trừ một điều, - Niki đáp.
- Tôi biềt. Cô không muốn tôi gọi là em gái chứ gì?
Niki đành phải mỉm cười. Cô người làm nãy giờ đứng quanh quẩn gần đấy, đưa Niki đến một căn phòng dành cho khách rộng thênh thang, bày biện đồ đạc sang trọng như dành cho một cô công chúa Tây ban Nha sử dụng. Ở giữa phòng kê một cái giường sắt kiểu cổ có trần mùng. Gần bên là một cái tủ đồ sộ chạm trổ những thần ái tình và một cái ghế dài bọc lụa. Nhưng tấm màn bằng ren và kim tuyến thật đẹp rũ xuống ở các cửa sổ và quanh trần mùng. Qua một cánh cửa hé mơ, Niki có thể thấy một phòng tắm rộng thênh thang lát đá cẩm thạch màu xanh lục. Cô chưa từng ngủ trong một cái phòng nào tốt như thế.
Chiếc vali của cô dựng ở vách, cô nhấc nó lên để mở ra, thì nó trống rỗng. Tất cả đồ đạc của cô đều đã được xếp vào ngăn tủ, tủ áo trong tường và kệ phòng tắm.
À, thì ra sự giàu sang là như thế này, cô nghĩ thầm. Không có sự xấu xí, không làm việc nhỏ nhặt, xung quanh Hyland là cảnh đẹp, cái gì cũng đẹp. Cô chợt cảm thấy sự thù ghét gia đình Hyland bốc lên, họ đã ngăn cản cô có được những thứ này…
Nhưng cảm xúc ấy chỉ bốc lên mạnh mẽ một chút rồi thôi, sự tức giận và cay đắng tự chúng tiêu tan. Cô muốn đổi chỗ với Pepper Hyland không? Để trở nên lười biếng và hư hỏng, không có cao vọng gì? Niki thích là mình. Và thù ghét phỏng có ích gì? Nhất là bây giờ, khi đã đi những bước đầu để làm hòa.
Cho dù cô và Pepper không bao giờ có thể thân với nhau, Niki nhận thức rằng giữa họ không phải là không có đôi chỗ giống nhau.
o O o
Hai cô đi ra khỏi nhà bằng xe hơi Bentley mui trần. Pepper lái xe, mặc một bồ đồ nhảy dủ màu cam. Trong khi đi ngang qua Beverly Hills, Pepper chỉ những ngôi nhà của các ngôi sao điện ảnh xưa và nay, rồi họ đến đại lộ Rodeo để đi xem các cửa hàng.
Niki thấy Pepper thẳng thắn, nên ở bên cô ta, cô thấy thoải mái. Trong khi lái xe, Pepper thú nhận rằng cô ta cũng như Babe, không ưa Duke lắm và cả hai đang còn tức tối, vì theo chúc thưa của H.D, người anh khác mẹ của họ được phần gia tài rất lớn. Pepper nói:
- Nhưng chúng tôi là ai mà than phiền? Cô không được gì hết, phải không?
Thoạt tiên, Niki muốn đổi đề tài. Cô cảm thấy những lời than phiền của Pepper sống sượng và đối chiếu với tình trạng của bản thân cô. Nhưng rồi cô tự nhắc mình rằng, một trong những lý do cô đến đây là để tìm hiểu thêm chừng nào hay chừng đó.
- Tôi đã không hề trông chờ được gì trong bản chúc thư ấy. Phần của tôi bây giờ là đủ rồi. Tôi chỉ trông mong nó đừng bị cắt.
- Vậy là cô cũng có được một cái gì à? …
Niki giải thích những số tiền được trả cho cô qua Công ty thuốc lá Hyland để trả học phí và chi tiêu những món cần thiết. Pepper lắng nghe và có vẻ ngẫm nghĩ. Niki bỗng cảm thấy nghi hoặc. Phải chăng cô đã sai lầm khi nói với Pepper những chi tiết về những món tiền được cung cấp cho cô? Thậm chí việc đến đây phải chăng cũng là sai lầm…? Nhưng rồi hai cô bắt đầu đi xem các cửa hàng và Niki vô cùng cảm kích bởi sự rộng rãi của Pepper. Bất chấp sự phản đối của Niki, cô ta vẫn mua cho Niki nhiều áo dài, áo ngắn, dây nịt và những trang sức đắt tiền khác. Thật ra, Niki thích có những áo quần mới ấy, thuộc loại lịch sự nhưng hơi quá đáng, mà nếu là cô đi mua quần áo, cô không bao giờ chọn đúng. Sau khi ra khỏi một cửa hàng với một cái váy mới bằng da lộn tuyết và một cái áo sơ mi cao bồi, cô có cảm giác cô không còn là cô, và đã lây tính bất chấp thiên hạ của Pepper. Phải chăng cô cũng cảm thấy như vậy nếu đã được lớn lên trong sự giàu sang như Pepper?
Khi họ về nhà, Pepper bảo Niki đi nghỉ một lúc rồi sau đó sẽ đi ra ngoài ăn tối. Niki hỏi:
- Tôi sử dụng hồ bơi, được không?
- Được, cô cứ tự nhiên.
Niki về phòng thay đồ rồi đi ra ngoài. Pepper đã biến mất, khu vườn vắng tanh.
Niki lộn vài vòng, rồi bắt đầu dượt lại những cú nhảy xuống nước từ trên ván cao. Cô tập dượt trong hai mươi phút và sau đó một lần nhảy gần như tuyệt hảo, cô vừa trở lên mặt nước thì nghe có tiếng vỗ tay. Niki nhìn quanh và thấy một người phụ nữ trẻ rất xinh đẹp với mái tóc vàng hoe đang dựa vào một cái cột ở mé bờ hồ. Người phụ nữ tóc vàng mặc một chiếc áo dài trắng cổ hở rất thấp bước đến gần hồ. Cô ta nói:
- Nhảy đẹp lắm! Cô ắt hẳn là Niki, người bà con xa cách đã lâu mà Pepper đã nhắc đến. Tôi là Terry Dyer.
Niki dụi mắt, nhìn kỹ lại. Cô ít đi xem phim, nhưng nhớ lại đã thấy người phụ nữ tóc vàng này đóng vai chính trong một vài bộ phim ăn khách trong mấy năm qua. Niki nói:
- Hân hạnh.
- Cô nhảy thật đẹp, Niki. Cô hãy nhảy lại như kiểu cuối vừa rồi cho tôi xem.
- Tôi đã định ngừng nhảy. Pepper muốn đi ăn tối ở ngoài.
- Cô đừng lo về Pepper. Tôi cũng sẽ đi ăn tối với hai cô. Hãy nhảy một lần nữa thôi.
Niki chiều lòng cô ta và Terry Dyer lại kêu to lên thán phục. Niki cầm cái khăn lông lên chà tóc và hỏi:
- Làm sao cô quen Pepper?
- Chúng tôi gặp nhau trong một buổi liên hoan. Ở thành phố này có nhiều buổi liên hoan mà cả tôi cùng Pepper ít khi bỏ sót, nên gặp nhau là điều dĩ nhiên.
Niki gật đầu. Terry nói thêm:
- Sau đó, tôi và cô ta mới biết là cả hai đều dính líu chung với khoảng năm hay sáu anh chàng. Điều đó làm cho chúng tôi cảm thấy như hai chị em tinh thần.
- Ê, chị nói gì với cô ta vậy? - Có tiếng kêu lớn của Pepper vừa từ trong nhà bước ra sân.
Cô ta vừa thay một chiếc áo vải mỏng dính, màu xanh lá mạ, bay phất phơ trong gió. Niki ngạc nhiên nhìn cô ta. Câu hỏi của Pepper hàm ý ngờ vực. Terry đáp:
- Chả có gì xấu xa cả. Tôi chỉ nói rằng chúng ta quen chung một vài anh chàng.
- Vậy thì đừng nói những chuyện đó nữa. Cô ta chỉ là một cô bé và lẽ ra tôi phải chăm sóc cô ta.
- Được rồi, được rồi, - Terry đáp.
- Hãy đi thay quần áo đi, Niki. Hãy mặc một trong những bộ đồ mới mua.
Không cần phải dặn, Niki mặc một trong những bộ đồ Pepper mới mua cho cô. Cô không có áo quần nào khác để mặc cho giống hai người đàn bà kia.
Trong khi đi vào nhà, Niki liếc về đằng sau và thấy Pepper cùng Terry đứng rất sát vào nhau, hình như đang cãi nhau. Niki vẫn không hiểu tại sao Terry đã làm Pepper bực mình đến vậy.
o O o
Niki không để ý đến tên của tiệm ăn, nhưng rõ ràng đó là một trong những nhà hàng được ưa chuộng nhất tại Los Angeles, bởi vì bên trong đang có một hàng người đứng chờ chỗ trống. Pepper và Terry kéo cô đi nhanh qua hàng người vào trong phòng và được người trưởng hầu bàn đón tiếp. Niki phải cố nén lắm mới không nhìn sững vào những nhân vật nổi danh đang ngồi ở các bàn khác mà cô nhận ra. Carol Burnett… Warren Beatty với Jack Nichoson… Jimmy Stewart… Dean martin… Jane Fonda… Cô cũng bị gây ấn tượng mạnh vì nhiều người đã tỏ ra quen Terry và Pepper, vẫy tay chào hay kêu lên mấy tiếng chào hỏi. Niki nghĩ bụng, đây là một loại gia đình khác, một sự liên hệ giữa những người nổi tiếng và giàu có. Niki thích thú cái cảm giác được mời tham dự vào cái gia đình ấy. Cô thích cái cảm giác khi mặc chiếc áo dài lụa có hoa nhiều màu hở cả lưng của Pepper cho… cái cảm giác được những khuôn mặt nổi tiếng quay lại nhìn cô và tự hỏi cô là ai mà tối nay nhập bọn với họ. Khi người hầu bàn đến hỏi uống rượu gì. Niki định nói không, nhưng Pepper gọi một chai rượu sâm banh và nói với cô:
- Chúng ta phải ăn mừng cuộc đoàn tụ.
Ngoại trừ một vài ngụm rượu vang trong những dịp ăn tối ở nhà Helen vào những ngày nghĩ lễ, Niki không bao giờ uống thứ gì có rượu. Nhưng cô nhận ly sâm banh và uống, khi Pepper đề nghị nâng cốc uống mừng "cho em gái của tôi… và cầu mong còn nhiều dịp như thế về sau". Vì thấy mùi rượu dễ chịu và mát rượi, Niki không đếm bao nhiêu ly cô đã uống và đến khi biết rượu ấy coi vậy mà mạnh, cô từ chối không uống nữa thì đã ngà ngà say.
Suốt buổi ăn, cô có cảm giác như ngồi không dính vào ghế mà lơ lửng vài phân trên cái ghế, trong khi nhìn những người nổi tiếng ngồi xung quanh. Đôi khi họ bắt gặp cô nhìn và mỉm cười lại với cô. Cô trả lời những câu hỏi của Terry và Pepper mà không nhớ một chữ nào. Tuy nhiên, cô biết không món ăn nào ngon bằng những món Helen nấu và cô đã cười rất nhiều. Thật ra thì cô không nén được luôn mồm cười khúc khích sau khi Warren Beatty bắt gặp cô nhìn và nháy mắt với cô, rồi sau đó ngừng lại ở bàn cô trên đường đi ra để tự giới thiệu và hỏi tên cô. Còn lại cô không nhớ gì hết, cho đến khi về nhà Pepper.
Tuy bây giờ đầu óc cô tỉnh táo hơn, vì phải tựa vào Pepper để đi vào phòng và bắt đầu cười khúc khích nữa khi nghĩ đến cái tên cô đã nói với Warren Beatty là tên cô.
- Tôi đã nói là Sticky Candi Jaman, phải không?
- Không em bé, cô đã nói "Sickia Madman."
Pepper đỡ Niki ngồi xuống giường, rồi nói tiếp:
- Tuy thế, tôi nghĩ rằng Warren, chưa chịu thua đâu. Anh ta vẫn còn muốn lấy tất cả những cô gái đẹp trên đời và ngay lúc
này, anh ta vừa bỏ một cô mà chưa có cô nào khác, cho nên có lẽ anh ta sẽ đến đây ngày này qua ngày khác, kể từ ngày mai. Tôi có nên bảo người giúp việc nói rằng cô đã trở về xứ… hay là cô thích ngủ với Warren?
- Tại sao tôi lại muốn ngủ với anh ta?
Pepper chống tay vào cằm và nhìn Niki ra vẻ buồn cười. Cô ta nói:
- Ngộ thật!
- Cái gì?
- Cô vẫn còn trinh, phải không?
- Phải.
- Cô mấy tuổi rồi?
- Mười chín.
- Hay lắm - Pepper do dự một chút - Thôi, tôi để cô thay áo quần. Chúc cô ngủ ngon, Niki.
Trước khi cô ta ra cửa, Niki gọi lớn:
- Pepper!
Pepper dừng lại và quay mặt lại. Niki nói:
- Cám ơn, tối nay vui lắm.
Pepper mỉm cười:
- Không có chi, em bé.
Cô ta ngừng nói và tựa vào khung cửa.
- Cô biết không, trước đó tôi không chắc là tôi có ưa cô được không, nhưng tôi thấy cô được lắm. Hãy có mộng đẹp!
Nói xong, cô ta đi ra ngoài và khép cửa lại.
Đầu óc Niki mơ mơ màng màng một lúc một cách dễ chịu, rồi cô thiếp đi trong giấc ngủ.
Nhiều bàn tay sờ lên da cô, cô có cảm giác như là một ngàn cái bàn tay và cô có thể thấy chúng khi nhìn xuống chúng đang sờ lên da chân cô, rồi cô nhận ra không phải là da của cô, cái chân ấy là của một người đàn bà khác… và rồi cô nhận ra là của mẹ cô. Thật ra không phải là một ngàn bàn tay đang xoa lên thân mình mẹ cô, đẩy lùi lớp vải, có thể là một cái áo dài hay một tấm chăn… và bên dưới là mẹ cô trắng xanh nhu một pho tượng. Chết. Nhưng rồi lúc đó bà rên lên một tiếng đau đớn và có bàn tay của một người đàn ông cởi áo bà và bịt miệng bà, trong khi ông ta cúi xuống nói nhỏ cái gì đó vào tai bà. Lúc đó Niki thấy mặt người đàn ông đó là mặt của H.D Hyland. Lúc đó ông ta bỗng nhìn quanh và thấy rằng tội ác của ông ta đã có người chứng kiến, mặt ông ta sa sầm. Ông ta sẵn sàng giết người nữa.
Niki choàng thức dậy, tim đập mạnh, mình đẫm mồ hôi. Những ngọn đèn ở hồ bơi màu xanh mờ chiếu vào phòng tạo ra những chỗ tối chỗ sáng trong căn phòng lạ. Phải mất một giây cô mới nhớ mình đang ở đâu.
Trong khi nằm ý thức và lấy lại bình tĩnh, chờ cho tim đập chậm lại. Cô nghe một tiếng động ở đâu đó không xa lắm, như là một tiếng rên của đàn bà, rồi một tiếng kêu thét lên.
Phải chăng Pepper cũng đang nằm thấy ác mộng, hay chỉ là tiếng gào của một con mèo đi lạc, Niki nghĩ bụng và lại ngủ thiếp đi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ám Ảnh
Jessica March
Ám Ảnh - Jessica March
https://isach.info/story.php?story=am_anh__jessica_march