Vua Bóng Đá epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Xa-Ít Gặp Người Bạn Cũ Rê-Phic, Bác Sĩ Tâm Thần Từ Mỹ Về
uổi tối Xa-ít đã mơ thấy một giấc mơ kỳ diệu, dường như anh đã trở thành một cầu thủ bóng đá vô cùng nổi tiếng. Không đủ sức dứt bỏ ảo ảnh ngọt ngào đó, buổi sáng Xa-ít ra khỏi nhà đi lang thang trên đường phố, tiếp tục mơ mộng. Và anh lại thấy, anh Xa-ít một ngôi sao bóng đá mới của đất nước, đang sút bóng vào gôn, và sau trận đấu Xê-vim đu lên cổ anh, hôn anh. Anh thấy anh đang chơi cho đội tuyển quốc gia thi đấu với các đội bóng lừng danh nhất thế giới, và bao giờ anh cũng mang lại chiến thắng cho đội nhà. Vinh quang của anh làm lu mờ vinh quang của A-khơ-mét Xte-na, của Ô-Xman Pe-ret, và cuối cùng anh đã trở thành thủ quân của đội tuyển. Anh thấy anh đang thi đấu cho các đội bóng của Châu Âu, và những tấm ảnh của anh không khi nào lời khỏi các trang báo và tạp chí.
Trí tưởng tượng cứ đưa Xa-ít đi xa, xa mãi, và anh lảm nhảm, không nhận thấy là anh tự nói với chính mình. Anh vung tay, nói như gào lên, sút vào quả bóng vô hình và mỉm cười sung sướng, ngực ưỡn ra đắc thắng. Người qua đường tránh xa anh như tránh một người điên; bọn trẻ con còn đưa tay chỉ và nhại lại anh; những người đứng tuổi nhìn theo anh thương hại. Còn Xa-ít vẫn đi như không có gì xảy ra, qua các đường phố, ngõ hẻm, qua các công viên, vườn hoa vắng vẻ, và cuối cùng anh rơi vào một đại lộ lớn đông người.
Đang giờ cao điểm. Người và xe cộ tràn ngập đường phố.
Một chiếc ô-tô màu xanh dừng lại ở ngã tư.
Nhìn thấy Xa-ít, người trẻ tuổi ngồi sau tay lái quay lại nói với vợ:
- Em hãy nhìn cái anh chàng cao ngồng kia. Anh ta là bạn học phổ thông với anh đấy.
- Ai kìa?
- Cái anh chàng tóc trắng kia kìa... Em hãy nhìn anh ta đang vung tay và hình như đang nói chuyện một mình, không hiểu anh ta có bị điên không! Xa-ít! Xa-ít ơi!- Anh ta thò đầu ra ngoài kêu lên.
Nhưng Xa-ít không nghe thấy gì cả. Có lẽ đến cả một loạt súng đại bác cũng không thể đưa anh quay về với thực tại được, vì đúng lúc này anh vừa bứt khỏi hậu vệ lừa qua thủ môn đưa bóng vào lưới giữa tiếng reo hò vang dội của khán giả, và sau đó là chiếc hôn nồng cháy với Xê-vim...
Người chủ chiếc ô-tô màu xanh là Rê-phic. Anh là bác sĩ tâm thần, sau một thời gian thực tập có kết quả, mới từ Mỹ về cách đây không lâu. Anh thân với Xa-ít từ khi còn nhỏ, hai người cùng học một trường, chỉ có cái là khi Xa-ít vào trường thì Rê-phic đã lên lớp cuối cùng.
Nhìn thấy Xa-ít trong tình cảnh như vậy, Rê-phic cảm thấy buồn phiền. Anh kể cho vợ nghe về gia đình Rư-gi-xưn, về chuyện anh đã đến đó để dạy thêm cho Xa-ít, một người không học được bất cứ môn gì ngoài toán học, và bà cô Bê-rin coi Xa-ít như con ruột của mình. Cha mẹ Rê-phic là những người không giàu có, còn gia đình Rư-gi-xưn thì không tiếc quà tặng cho người thầy dạy kèm Xa-ít, thậm chí còn giúp đỡ ngay cả khi Rê-phic đã vào trường đại học, tình bạn với Xa-ít kéo dài khá lâu, chỉ có thời gian phục vụ trong quân đội và thời gian anh thực tập ở Mỹ là làm họ xa cách.
Cảm thấy mình có lỗi với Xa-ít và với tất cả mọi người trong gia đình Rư-gi-xưn, vì sau khi từ Mỹ về anh vẫn chưa dành thì giờ đến thăm dòng họ đáng kính trọng này được, nên sau khi về nhà, Rê-phic lập tức gọi điện đến nhà Xa-ít.
Bà An-giê-la bước đến điện thoại. Rê-phic tự giới thiệu mình, nhưng người hầu gái già một lúc lâu vẫn không hiểu ai đang nói chuyện với bà cả. Cuối cùng khi nhớ ra Rê-phic, bà hết sức mừng rỡ, vội chạy bổ đi tìm bà chủ.
- Chào cô Bê-rin. Cháu rất muốn đến thăm cô. Nếu cô cho phép, cháu có thể đến ngay bây giờ.
Rê-phic không nói là anh đã nhìn thấy Xa-ít ở ngoài phố.
Nhận được lời mời lịch thiệp có thể đến vào bất cứ lúc nào, Rê-phic không trì hoãn việc đi thêm nữa, anh cùng với vợ lên đường đến nhà của gia đình Rư-gi-xưn. Cô Bê-rin vui mừng khôn tả khi nhìn thấy người bạn của Xa-ít và càng vui mừng hơn nữa khi biết rằng Rê-phic đã tốt nghiệp trường đại học y khoa, trở thành bác sĩ tâm thần và vừa thực tập ở Mỹ về. Bà tin Rê-phic, và anh bao giờ cũng là người bạn tốt và bênh vực cho Xa-ít, và người cô bắt đầu kể tỉ mỉ về tất cả những nỗi bất hạnh đã đến với bà, với người cháu thân yêu, và về tình yêu của người cháu, về lễ đính hôn, về người vợ chưa cưới đã có mang. Bà còn kể rằng, thời gian gần đây, Xa-ít hoàn toàn mất trí, không còn biết mình nói gì, làm gì nữa và cuối cùng bà kể về ý định của người cháu trở thành một cầu thủ bóng đá nổi tiếng... Người cô hiểu rằng, tất cả chỉ tại cô dâu có mang và chỉ tại cô ta quá say mê bóng đá, nhất là say mê các cầu thủ bóng đá, còn Xa-ít thì muốn làm vừa lòng người vợ tương lai của mình - vì đó là tình yêu mà!...
- Thế bây giờ Xa-ít ở đâu ạ?- Rê-phic hỏi.
- Biến mất từ sáng sớm,- bà cô trả lời.- Thậm chí chúng tôi cũng không biết đi tìm ở đâu cả... Này con, con hãy nói chuyện với nó. Nó nghe con mà! Bây giờ con đã là một nhà bác học lớn rồi.
Rê-phic hứa và muốn chào tạm biệt, nhưng cô khẩn khoản yêu cầu anh ở lại ăn trưa.
- Có thể, Xa-ít về bây giờ,- bà nói thêm.
Khách chưa kịp ngồi vào bàn thì đã nghe thấy tiếng chân bước và Xa-ít bước vào.
Nhìn thấy Rê-phic, Xa-ít ngạc nhiên và vô cùng mừng rỡ.
Sau khi ăn xong, hai người đàn ông lui vào trong thư viện. Xa-ít vội dóc hết bầu tâm sự với người bạn cũ. Người bác sĩ chăm chú lắng nghe và càng tin chắc rằng, trước mặt anh là một con người hết sức ốm yếu, bệnh hoạn. Và trong lúc Xa-ít say sưa chứng minh rằng, anh nhất định sẽ trở thành một cầu thủ bóng đá, thì Rê-phic không can ngăn anh nữa, mà chỉ gật đầu đồng ý.
- Được thôi, cái đó cũng không khó lắm đâu... Nhưng đầu tiên cậu phải rèn luyện đã, sau đó, khi đã khỏe thì phải tập thể thao, rồi dần dần đến bóng đá...
Xa-ít nhảy lên vì sung sướng:
- Anh không nói dối chứ?
- Để làm gì mới được chứ?... Ngày mai hãy đến mình nhé...
Không, ngày mai Xa-ít bận hẹn gặp nói chuyện với Di-un-da Bôn-tun và Ê-rôn Ac-kan rồi. Nhưng ngày kia thì nhất định sẽ đến.
- Rê-phic, thế nghĩa là anh đã trở thành một bác sĩ tâm thần? Và anh có thể giúp được tôi?...và Xa-ít thề rằng anh sẽ tuân theo tất cả mọi lời chỉ bảo của bạn
Vua Bóng Đá Vua Bóng Đá - Azít Nesin Vua Bóng Đá