Kỳ 12 - Mất Tích
ải Khòm chạy quanh quẩn khắp nơi trên sân thượng tòa nhà màu nho rộng lớn vẫn không thấy Minh móm đâu! Hắn không dám kêu lên vì sợ bọn Phái viên nghe thấy. Bỗng dưng hắn nghe từ trên trời vọng xuống tiếng hét thất thanh của thằng bạn móm:
- Hải khòm ơi! Tao bị bắt rồi! Trốn đi, mau lên!
Ngửa mặt lên trời, Hải khòm thấy Minh móm đang ngồi trên buồng lái của chiếc cần cẩu bên cạnh một gã mặt mũi dữ dằn và cái cần cẩu, đang xoay dần dần đến gần hắn, ở đầu dây ròng rọc treo lơ lửng một cái container nhỏ có mấy tên rằn ri đứng ở trong dường như chúng sắp đổ bộ xuống bắt hắn! Quýnh quá, Hải khòm chui đại qua một trong những cái khe hở, có lẽ là của những cánh quạt thông gió bị hỏng được tháo ra. Hải khòm roi tõm xuống một đống cao nghễu nghện toàn thùng carton rỗng. Hắn lụp chụp chui xuống đống xà bát ấy, trườn mình vô một cái thùng nằm im thin thít, đến thở cũng không dám! Có tiếng cửa sắt mở ra ken két, tiếng người bước vào lao xao:
- Tao thấy nó chui qua cái lỗ quạt gió này mà!
- Ai tin mắt mày được! Đêm qua nhậu tới sáng, nhìn gà hóa cuốc! Nó đâu?
- Thì... tụi mình thử bới đống thùng này coi!
- Hứ! Cả ngàn cái thùng chất đống mà lục nỗi gì! Thôi, đi coi mấy kho kia trước!
Hải khòm chỉ dám thở nhè nhẹ khi nghe tiếng chân bước đi xa và tiếng cửa sắt kẽo kẹt đóng lại. Đợi một lúc, không thấy động tĩnh gì, hắn từ từ chui ra khỏi cái hộp carton ngột ngạt. Mồ hôi mồ kê vã ra như tắm khắp người hắn, phần vì nóng, phần vì... sợ! Nhón chân nhẹ nhàng bước đến gần cửa, Hải khòm kề tai vào chỗ hé của cánh cửa nghe ngóng. Thấy im re hắn ra sức đến đỏ lừ mặt để nhích cánh cửa ra. Cánh cửa sắt khổng lồ chỉ he hé thêm tí chút. Hải khòm bặm môi ráng ép thần hình cong cong của hắn qua cái khe cửa hẹp rí. Hắn nghe xương sống xương sườn kêu lắc rắc... Bây giờ Hải khòm đã lọt ra ngoài, trước mặt hắn là một hành lang dài với những dãy cửa sắt đóng im im giống hệt như cánh cửa mà hắn vừa chui qua.
Lần từng bước nhẹ như con sóc, Hải khòm đi đến cuối hành lang, ở đây có chỗ ngoặt, đột ngột hắn nghe sát ngay phía trước là tiếng những bước chân đang tiến gần về phía hắn:
- Lạ thiệt, thằng quái đó trốn ở đâu hả?
- Mày thấy nó chui xuống ở đây à? Hay là... nó nhảy xuống đường rồi?
- Đồ ngu, nhảy xuống dưới cho tan xác hả?
Hải khòm hoảng hốt tìm chỗ trốn, may quá, ở ngay bên cạnh nó lại có một thùng carton rỗng, nó chui tọt vô, đóng nắp lại, nín thớ. Những bước chân đi ngang qua cái thùng, đi luôn. Chợt một thằng trong bọn kia kêu:
- Ê! Cái thùng này ai để ở đây vậy?
- Phái viên kêu lấy ra lát đem xuống dưới.
- Để tao coi, có khi nó trốn trong đó!
Hải khòm thót tim, nhưng may quá...
- Thôi đi ông nội ơi, tao vừa mới coi rồi. Đi tìm ở kho khác lẹ lên, nó mà sẩy, thì tụi mình chết nghe chưa!
Cả đám rằn ri lại đi vào một cái kho nào đó. Hải khòm nhanh chóng chui ra chạy lẹ về phía cầu thang, vừa cảnh giác vừa từ từ đi xuống.
o O o
Thông bác học đèo Tú Anh vừa chạy loanh quanh ở khu trung tâm vừa cằn nhằn:
- Cái lũ khốn! Hải khòm với Minh móm, tối qua tới giờ biến đâu mất. À, khoan dừng lại xem nãy giờ mình có đi đúng hướng không.
Đỗ xe lại, Thông bác học kêu Tú Anh đưa hắn tấm bản đồ đã tìm được trong cái game Hoàng Tử Bé. Tú Anh chỉ vô một mũi tên:
- Chắc mình đang ở đây, phải không Thông bác học?
Thông bác học nhíu mày:
- Cũng có thể đúng mà cũng có thể không!
- Sao vậy?
- Thì... mình đi mò mẫm chớ bản đồ có tên đường tên sá gì đâu! Thằng Hoàng Tử Bé này chắc xưa nay cứ ôm cái máy tính, tới nỗi tên đường cũng không biết, khổ thiệt!
Tú Anh tỏ ra nhân ái hơn:
- Thôi mà, người ta hoạn nạn mới kêu cứu! Không cứu thì thôi, còn cằn nhằn...
- Ờ... ờ... Nếu đúng đường, tới ngã tư kia mình phải quẹo trái. Lên xe đi, Tú Anh!
Thật ra Thông bác học chỉ giả bộ, chứ được chở Tú Anh chạy suốt ngày trong thành phố chắc chắn hắn sẽ khoái hơn nữa. Cho nên hắn đạp xe chậm rãi, có việc gì phải gấp gáp đâu!
o O o
Kim Thúy thích thú đưa trái cây lạ lên ngắm nghía:
- Đây là trái gì vậy Ba?
Cô bé láu lỉnh nhanh nhảu nói:
- Trái dâu rừng. Hơi chua nhưng thơm lắm. Chị có thích chua không?
- Chua hả? Thích, nhưng đừng quá chua thôi! - Đổi giọng rầu rầu, Kim Thúy tiếp - Ba này, bộ tui hết đường về thành phố rồi sao?
Ba nhăn mặt vì cắn trái dâu rừng, nhún vai:
- Thành phố là ở đâu, xa hông?
- Ờ... chắc xa đây lắm!
- Tui đâu biết, từ nhỏ tới giờ tui với anh Hai cứ theo ba lang thang mấy chỗ tìm vàng. Chỉ nghe ba tui nói, người thành phố gian manh lắm, họ không đi đãi vàng như tụi tui mà người này tìm cách cướp vàng trong túi người khác, ghê quá!
- Thôi, không nói chuyện đó nữa. Tui muốn hỏi, anh Hai là Vua Sư Tử ở đày mà cũng không có cách nào đưa tui về thành phố hả?
Cô bé tên Ba đưa móng tay cáu bẩn lên xỉa răng:
- Ờ, biết đâu đó! Lâu lâu tui thấy ảnh vác mấy bộ lông thú đi bán cho ai ở đâu xa lắm, đi về mất hai ngày trời, nhưng ảnh nói là được nhiều tiền hơn bán ở đây! Dám ảnh đi thành phố lắm à!
Kim Thúy cười:
- Chắc anh Hai đi ra một cái chợ nào quanh đây đó thôi, chớ lội bộ mà đi thành phố chắc tới tết mới đến!
Cô bé “người rừng” nhích lại gần Kim Thúy:
- Nè, chị Thúy, ở thành phố tết vui hông? Kể tui nghe coi!
Ngay lúc đó, một cái đầu thò ra từ bụi rậm ngay trưóc mặt hai đứa con gái, đó là tên anh Hai.
- Thôi, mày cứ đeo người ta riết! - Tên con trai bước hẳn ra, nhìn Kim Thúy - Tui phải đưa... đi thôi. Chiều nay đám Gấu đen hiệp với đám người chỗ ba tui sẽ mở cuộc săn người chạy trốn, thế nào họ cũng bắt được! Đi liền mới kịp!
Kim Thúy ngỡ ngàng:
- Ủa, nhưng mà anh đưa tui đi đâu?
- Theo đường rừng, đi tắt ra chợ, ở đó sẽ có xe đưa... ra thị trấn, từ thị trấn mua vé xe ra tỉnh rồi về thành phố.
Kim Thúy lo sợ kêu lên:
- Trời đất, rắc rối quá vậy, lỡ tui đi lạc làm sao? Hay là... anh Hai đưa tui về thành phố giùm?
Tên con trai lắc đầu:
- Không được, ba tui giết tui! Thôi mày về nhà nghen Ba, tao đưa người ta đi. Chắc mai mới về. Đừng nói ba biết!
Cô bé Ba giậm chân giãy nảy:
- Hu hu không chịu đâu! Cho em đi với!
Không thèm trả lời cô em gái, tên anh Hai quay phắt, bước đi. Không còn cách nào khác, Kim Thúy lững thững đi theo hắn, cô còn ái ngại đưa mắt nhìn cô bé Ba dễ thương rồi lo sợ nhìn cánh rừng mù mịt trước mặt...
o O o
Hải khòm lao xuống tầng dưới thì gặp một hành lang sáng choang toàn cửa kính đóng im ỉm. Hắn nín thở mở hé một cánh cửa, bên trong chứa toàn máy tính mới toanh. Hải khòm lại hé cánh cửa khác, hắn thấy một gian phòng làm việc vắng người, ở một góc phòng, màn hình máy tính đang chạy chế độ screen save dòng chữ: “Hoàng Tử Bé điểm tâm, sẽ trở lại ngay”. Sống lưng Hải khòm như có một dợn sóng lạnh buốt chạy qua, vậy là hắn đã lọt vô phòng làm việc của tên Hoàng Tử Bé nào đó!
Bỗng tiếng chân sầm sập chạy đến gần làm rung rinh cả sàn gỗ trong phòng, Hải khòm lẹ làng lách người vô nhà vệ sinh trong phòng. Tìm thấy một ô vuông trống trên tấm trần, hắn đứng lên bồn tắm dùng hai tay đu người như một con vượn, hắn chui vào khoảng trống giữa la-phông.
Vẫn là mấy tên lùng sục Hải khòm nãy giờ chạy vô:
- Thẳng quỷ con này lẩn đi đâu lẹ thiệt. Mày vô buồng tắm coi!
Một tên chạy vô buồng tắm rồi trở ra:
- Chẳng có ma nào! Mà cái thằng chuyên gia Hoàng Tử Bé này lạ thiệt, ra khỏi phòng không chịu khóa cửa! Thôi đi... Ủa, thằng chuyên gia về kia.
- Chào cậu Hoàng Tử Bé, lần sau đi đâu nhớ khóa cửa nghen!
Một giọng mới lạ lên tiếng:
- Cái này là lỗi của tôi.
- Ờ, ờ... Đúng là lỗi của anh đó. Anh làm cận vệ cho Hoàng Tử Bé mà! Thôi mình đi đi...
Hải khòm thu mình bất động, nghe ngóng. Hắn nghe tiếng một thằng con trai:
- Thôi, tôi đã về phòng rồi, anh có thể ra ngoài!
- Cám ơn cậu! Tôi ở ngoài kia, có gì cần cậu cứ gọi!
Bên dưới trở nên yên lặng. Lát sau, Hải khòm nghe vọng lên tiếng gõ bàn phím máy tính. Hắn chưa dám xuống vội. Phải đợi ít phút, Hải khòm mới từ từ tụt xuống. Hắn rón rén đến gần khe cửa nhìn ra ngoài: trước màn hình là một thằng con trai trắng trẻo, ăn mặc chỉnh tề đang chăm chú làm việc với bàn phím. Hải khòm giật nảy mình, trước mắt hắn rõ ràng là Hoàng Thân, tài năng tin học của đất nước!
o O o
Tú Anh nhéo vào lưng Thông bác học:
- Dừng lại, dừng lại mau!
Thắng xe cái “két”, Thông bác học quay lại hỏi:
- Gì vậy? Rớt giày hả?
- Rớt đâu mà rớt! Nè, không để ý hở? Mình vừa chạy qua cái bệnh viện đằng kia, ở đây lại có công trình xây dựng nữa này! Chỉ còn thiếu...
Thông bác học sung sướng reo lên:
- Thiếu đâu mà thiếu! Kia, tòa nhà toàn cửa kính màu nho kia rồi!
Hai đứa xuống xe dắt bộ tới phía bên kia đường ngó qua tòa nhà. Thông bác học thầm thì:
- Bây giờ, vấn đề là làm sao lọt vô trong kia.
Tú Anh cũng thì thầm:
- Mà, có chắc Kim Thúy và tên Hoàng Tử Bé ở trong đó không?
Giọng Thông bác học chắc nịch:
- Chắc chắn! Nhưng phải lọt vào bên trong mới cứu tụi nó được.
Tú Anh đăm chiêu cắn môi suy nghĩ. Thông bác học nhìn đôi mắt mông lung của Tú Anh là đã muốn... trở thành anh hùng ngay tức thì. Hắn động não liên tục, tốc độ não bộ hắn được đôi mắt hạt nhãn kia kích thích nên tăng lên nhiều lần. Trong lúc đôi mắt Tú Anh vẫn còn dán vào ngôi nhà màu nho thì Thông bác học đã khều cô, nhỏ nhẹ rỉ tai cái kế sách gì đó vừa bật ra trong đầu óc thông thái của hắn. Tú Anh không ngần ngại gật đầu ngay tức khắc. Hai đứa chậm rãi dắt xe băng qua đường...
Vụ Án Hoàng Tử Bé Vụ Án Hoàng Tử Bé - Hồ Thi Ca Vụ Án Hoàng Tử Bé