Truyện Thần Tiên epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Thiên Đường Bị Đánh Mất
giữa một khu rừng rộng mênh mông nọ có một cặp vợ chồng người đốt than. Cả hai đều trẻ, đẹp, mạnh khỏe và khi lấy nhau họ những tưởng công việc làm ăn của mình sẽ suôn sẻ. Nhưng sau đó là một thời kì khó khăn và càng ngày họ càng nghèo hơn. Những đêm họ phải nhịn đói đi ngủ mỗi lúc một thường xuyên hơn.
Một đêm kia nhà vua đi săn ở gần túp lều của hai vợ chồng nọ. Đi ngang qua cửa vua nghe như có tiếng khóc than. Vua dừng lại lắng nghe, nghĩ rằng có thể mình giúp được điều gì chăng.
“Vợ chồng ta là hai kẻ thật bất hạnh!” Một giọng nữ nói. “Thì đấy, chúng ta lúc nào cũng sẵn sàng làm việc như cu li suốt ngày nhưng có ai mướn chúng ta đâu. Mà tất cả cũng chỉ tại mẹ già Eve kì cục! Chỉ cần bà giống như tôi – không thóc mách chuyện gì hết – thì có phải hôm nay tất cả chúng ta đã sướng như vua rồi không, có cơm no, áo ấm này. Tại sao vậy hả trời...”.
Nhưng có tiếng gõ lớn vào cánh cửa cắt ngang lời than vãn của người đàn bà.
“Ai ở ngoài đấy?” Người đàn bà hỏi.
“Là tôi. Là vua. Cho trẫm vào đi.”
Xiết bao ngạc nhiên, người đàn bà nhảy xuống giường, kéo gióng ngang mở cửa. Khi vua bước vào chòi, ngài nhận thấy trong căn chòi không hề có đồ đạc gì, kể cả một cái ghế đẩu. Vì thế ngài giả bộ đang rất vội vã liếc nhanh xung quanh và nói một cách giản dị: “Các ngươi không nên để ta quấy rầy mới phải. Trẫm không có thời gian nán lại đây lâu đâu, nhưng hình như các ngươi đang gặp khó khăn. Cho trẫm biết, có phải các người rất bất hạnh?”
“Ồ, tâu bệ hạ, vợ chồng dân nữ không thể tìm ra việc làm và chẳng có gì cho vào bụng đã hai ngày rồi,” người đàn bà đáp. “Trong nhà chẳng còn lại cái gì và đánh giá chúng thần đành nằm chờ chết.”
“Không, không, các ngươi không nên nghĩ như thế,” vua nói, “còn nếu các ngươi khoanh tay chờ chết thì đó là lỗi của các ngươi. Bọn ngươi có thể theo trẫm về cung. Ở nơi ấy các ngươi sẽ cảm thấy như là trên thiên đường. Trẫm hứa đấy. Nhưng có một điều kiện, các ngươi phải tuyệt đối tuân theo lệnh của trẫm.”
Người đốt than và vợ chỉ còn biết giương mắt nhìn vua hồi lâu như thể họ không tin vào tai mình mà điều đó thì cũng dễ hiểu thôi. Rồi họ cũng tìm thấy lưỡi của mình và đồng thanh kêu lên:
“Thưa vâng, thưa vâng, tâu bệ hạ! Chúng thần sẽ làm tất cả những điều thánh thượng sai khiến. Sao chúng thần có thể vô ơn đến mức không tận trung với thánh thượng trong khi người tốt với chúng thần như thế.”
Nhà vua mỉm cười, đôi mắt sáng long lanh.
“Được, vậy ta hãy bắt đầu ngay. Khóa cửa lại và cho chìa khóa vào trong túi.”
Vẻ mặt của người đàn bà cho thấy chị ta nghĩ điều này không cần thiết bởi vì chắc chắn họ sẽ không quay về đây nữa. Nhưng chị ta không dám nói gì, lẳng lặng làm theo lời vua.
Sau khi ra khỏi khu rừng được vài dặm, cả ba đi đến cung điện. Theo lệnh vua ban, vợ chồng người đốt than được quân hầu trong cung dẫn vào những căn phòng trang hoàng toàn những món đồ đẹp đến mức cả đời họ chưa bao giờ dám mơ tưởng đến. Đầu tiên họ ngâm cả người trong những chiếc bồn tắm bằng đá hoa cương màu xanh lá cây, làm cho nước trong bồn có màu xanh ngọc của nước biển. Sau đó họ mặc những bộ đồ bằng lụa vừa mềm mại vừa thoải mái. Khi họ đã sẵn sàng, một trong những kẻ hầu cận của đức vua bước vào dẫn họ đến một sảnh nhỏ nơi một bữa tiệc đã dọn sẵn và điều này làm cho họ sung sướng hơn bất cứ điều gì khác.
Họ vừa ngồi vào bàn ăn thì vua bước vào phòng. “Trẫm hi vọng các ngươi được phục vụ chu đáo và ăn ngon miệng. Người hầu của trẫm sẽ quan tâm đến cả những ước muốn nhỏ nhất của các ngươi, và trẫm mong các ngươi cứ làm đúng những gì mình muốn. Nhưng có một điều. Các ngươi có thấy cái liễn đựng súp ở giữa bàn không? Phải, hãy cẩn thận đừng nhấc cái nắp lên. Chỉ cần một lần các ngươi nâng nắp đậy lên, vận may của các ngươi sẽ chấm dứt.”
Đoạn cúi đầu chào khách, vua rời khỏi phòng.
“Nhà nó nghe đức vua nói gì chưa?” Người đốt than hỏi bằng giọng khiếp sợ. “Chúng mình sẽ có điều mà mình muốn và những cái khiến chúng mình hài lòng. Chỉ có điều không được đụng vào liễn súp.”
“Không, tất nhiên là không rồi,” người vợ đáp. “Việc gì chúng ta lại muốn làm thế chứ? Nhưng kể ra điều này cũng đến lạ, người ta không thể không thắc mắc có cái gì ở bên trong.”
Nhiều ngày trôi qua, cuộc sống diễn ra như trong một giấc mơ tuyệt đẹp đối với vợ chồng người đốt than. Giường nệm của họ quá êm ấm để họ có thể tự buộc mình thức dậy, áo quần thì đẹp đến nỗi chẳng nỡ lòng nào cởi ra, còn bữa ăn thì sao mà ngon lành đến thế, không sao có thể bỏ bát đũa xuống được. Ngay bên ngoài cung điện là khu vườn ngự uyển mọc đầy những loài hoa quý hiếm, nặng trĩu trái trên cành và không gian vang rộn tiếng chim ca. Nếu họ muốn đi dạo xa hơn nữa thì một cỗ xe thiếp vàng, điểm những bông hoa xin-đừng-quên-tôi cùng những dải xa tanh xanh lúc nào cũng sẵn sàng rước họ. Thỉnh thoảng chính đức vua cũng sa giá đến thăm họ, mỉm cười ý nhị khi liếc nhìn người đàn ông mỗi ngày một mập mạp và hồng hào hơn. Nhưng khi mắt ngài dừng lại ở người đàn bà thì nó có vẻ như muốn nói: “Mình biết thế mà,” nhưng cả người đốt than lẫn người vợ đều không bao giờ nhận ra cái nhìn của nhà vua có ý nghĩa gì.
“Sao nhà nó lại lặng lẽ quá vậy?” Một sáng nọ người chồng hỏi khi thấy trong suốt bữa ăn điểm tâm người vợ không nói một lời. “Chỉ mới đây thôi nhà nó còn ríu rít như chim khướu cả ngày mà giờ đây tôi gần như đã quên mất giọng nói của mình rồi.”
“Không, chẳng có gì. Chỉ là tôi chẳng thiết nói, thế thôi.” Người vợ dừng lại, rồi hấp tấp nói thêm sau một lúc im lặng. “Mà có bao giờ nhà tự hỏi có cái gì trong liễn súp không?”
“Không, không bao giờ,” người chồng gạt đi. “Đó không phải là việc của chúng ta, nhà nó ạ.”
Câu chuyện dừng lại ở đó, nhưng thời gian trôi qua, người đàn bà càng ngày càng nói ít hơn và có vẻ âu sầu phiền muộn đến nỗi người chồng đâm lo lắng cho vợ. Cả đến việc ăn uống bây giờ chị ta cũng hững hờ. “Này mình ơi,” cuối cùng người chồng phải dỗ dành vợ, “mình phải ăn cái gì đi chứ. Có chuyện gì trên đời này làm mình phải đau khổ đến vậy? Nếu cứ như thế này mình sẽ chết mất thôi.”
“Tôi thà chết còn hơn không được biết có cái gì trong cái liễn súp kia,” người vợ hét lên, giọng dữ dội đến nỗi người chồng giật mình hoảng sợ.
“Cái gì vậy? Thì ra mình tự làm khổ bản thân vì chuyện đó? Mình cũng biết là nếu làm thế chúng ta sẽ bị đuổi cổ khỏi đây và lâm vào cảnh chết đói.”
“Không, không đến nỗi thế đâu. Đức vua là người rất nhân từ mà. Tất nhiên, ngài không chấp nê một chuyện vặt như thế. Với lại đâu có cần nhấc cả cái nắp lên, chỉ cần kênh một góc lên để tôi ghé mắt nhìn vào thôi mà. Trong phòng chỉ có vợ chồng ta nào có ai đâu mà biết được chuyện đó.”
Người chồng do dự: quả thật đây chỉ là “chuyện nhỏ”, và nếu nó có thể làm người vợ yêu đẹp lòng, mãn ý thì cũng đáng liều một phen. Thế là người chồng cầm cái núm trên nắp xịch ra một chút, rất thận trọng và từ tốn trong khi người đàn bà cúi xuống ghé mắt nhìn. Bất thình lình người đàn bà giật bắn người và kêu lên một tiếng bởi vì có một con chuột nhảy ra từ trong cái liễn, thiếu chút nữa thì đớp ngay vào mắt chị ta. Con chuột nhắt chạy vòng vòng quanh phòng và hai vợ chồng cũng lạch bạch chạy theo bắt nó lại, họ đánh đổ cả bàn ghế và mấy cái bình trong khi quyết tâm bắt nó cho bằng được để cho vào trong liễn. Đang giữa lúc đuổi bắt ồn ào như vậy thì cánh cửa phòng bật mở, con chuột phóng thẳng ngay vào chân nhà vua. Cả vợ lẫn chồng nhanh như sóc chạy đến trốn dưới gầm bàn và căn phòng có vẻ rất trống trải.
“Các ngươi có thể chui ra nghe điều ta sắp nói đây.”
“Tâu bệ hạ, thần biết tội rồi,” người đốt than nói, đầu cúi gục xuống. “Con chuột trốn mất rồi ạ.”
“Lính canh sẽ đưa các ngươi trở về lều của mình ở trong rừng. Vợ ngươi vẫn còn giữ chìa khóa đấy.”
“Có phải họ quá ngu ngốc không?” Con cháu của nhà người đốt than bao giờ cũng kêu lên khi nghe đến đoạn này. “Ước gì chúng ta có cơ hội nhỉ? Chúng ta sẽ không bao giờ muốn biết có cái gì trong liễn súp đâu.”
Truyện Thần Tiên Truyện Thần Tiên - Andrew Lang Truyện Thần Tiên