Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trầm Vụn Hương Phai
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 11: Thẩm Gia Phú Thương
T
hiếu nữ thân vận một trường y sam trắng thuần như tuyết đứng ở bên ngoài, đầu hơi nghiêng về một bên, miệng nở nụ cười lanh lợi hoạt bát. Trên vai nàng là một chú vẹt với bộ lông vũ sặc sỡ, đang thân mật dùng mỏ mổ mổ vào chiếc khuyên tai của nàng.
Nhan Đàm không khỏi thắc mắc: “Nàng làm thế nào mà vào được đây?”
Thiếu nữ giơ tay vuốt vuốt bộ lông của chú vẹt trên vai mình: “Là nó nói cho ta biết, trên thế gian này điểu nhi là thông minh nhất rồi đấy, không có chuyện gì là không biết cả.”
Đường Châu trong lòng trăm mối tơ vò, thật nhìn không ra rốt cuộc đối phương là đang giả ngây hay đang nói lời thật lòng.
Thiếu nữ quay người đi được vài bước, thấy hai người bọn họ vẫn còn đứng yên chưa chịu cất bước theo mình bèn quay đầu lại vẫy vẫy tay: “Mau mau, điểu nhi dẫn chúng ta ra ngoài.” Nàng ta vừa đi vừa thì thào trò chuyện với chú vẹt trên vai, lúc thì cười vui, lúc lại tỏ vẻ giận dỗi, mỗi bước chân là chưa từng dừng lại, chân bước đến đâu tay thoăn thoắt mở các cơ quan được gắn trên tường đến đó, một mạch tiến thẳng về trước.
Bọn họ rẽ ngoặt được vài lượt trong địa đạo, rồi đột nhiên ánh sáng xuất hiện trước mắt, ba người đã đang đứng ở lối ra của một sơn động trong bãi tha ma. Bấy giờ vừa lúc chập tối, không ngờ họ đã ở trong mộ địa trải qua vừa đúng một ngày một đêm. Nhan Đàm nhích người lại gần hai bước, mỉm cười hỏi: “Điểu nhi đó có nói với nàng là ai đã nhốt bọn ta trong địa đạo không?”
Thiếu nữ nọ quay đầu lại, gương mặt tươi cười tựa hồ hoa xuân đua nở: “Điểu nhi chuyện gì cũng đều biết hết, đương nhiên là sẽ nói ta nghe rồi. Điểu nhi nói, là một vị tỷ tỷ xinh đẹp nhưng lòng dạ rắn rết, nàng ấy đã được người khác cứu lại còn lấy oán trả ơn.”
Nhan Đàm nghe những lời này, quay sang trao đổi một ánh mắt với Đường Châu, sau đó lại hỏi: “Vậy nàng ấy vì lý do gì mà lại muốn lấy oán trả ơn?”
Thiếu nữ nghiêng nghiêng đầu như đang lắng nghe lời nói của chú vẹt trên vai, chỉ nghe chú vẹt kêu ‘quác quác’ hai tiếng, rồi nàng ấy bảo: “Nó nói, là vì tỷ tỷ xinh đẹp kia và một vị ca ca tướng mạo xấu xí có mối thân tình, hai người đã nhìn thấy được bí mật của vị ca ca đó, nàng ấy vì vậy mới phải đem hai người cả đời nhốt ở bên trong, vĩnh viễn không thể đem bí mật này truyền ra bên ngoài.”
“Bí mật…?” Nhan Đàm vô thức khẽ lặp lại.
Đào Tử Khí là thủ hạ của Thần Tiêu Cung Chủ, khả năng này thực ra cũng không phải nhỏ.
“Tiểu thư, tiểu thư sao nàng lại chạy tới đây nữa rồi?” Vị phu nhân bọn họ đã gặp lần trước âm giọng như muốn xé nát cuống họng hổn ha hổn hển chạy sang, “Thật là khiến người khác không cách nào không bận tâm cho được, ta mới không để ý một chút là nàng đã không thấy đâu nữa rồi!” Bà giũ tấm áo choàng trong tay ra trùm lấy nàng thiếu nữ nọ, xong quay sang nhìn Đường Châu và Nhan Đàm: “Đa tạ hai vị đã coi sóc tiểu thư nhà ta, không bằng hai vị ghé nhà nghỉ chân một lát?”
Đường Châu nhã nhặn từ chối: “Chúng ta vốn chưa hề giúp được gì, càng không tiện đến quấy nhiễu gia chủ, ý tốt này e chỉ có thể ghi nhận trong lòng.”
Vị phu nhân kia nghe vậy cũng gật gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng: “Như vậy cũng tốt, Thẩm gia nhà chúng ta hiện đang bị quỷ ám rất dữ dội, trước đây có tên lão đạo mũi bò tên Lăng Hư Tử bảo sẽ đến giúp trừ quỷ, vừa nãy hắn mới chạy sang, cả người khùng khùng điên điên, khi khóc khi cười, e là cũng chẳng dùng được nữa rồi.”
Đường Châu ngẫm nghĩ một thoáng rồi bảo: “Tại hạ thân cũng là thiên sư, lại là chỗ quen biết với Lăng Hư Tử tiền bối, không bằng để tại hạ ghé qua quý phủ xem tình hình thế nào? Chưa biết chừng sẽ nghĩ ra được đối sách tương trợ.”
Vị phu nhân nọ nhìn hắn do dự hết một lúc lâu, dường như cảm thấy tuổi đời hãy còn quá trẻ không biết có thể trông cậy được không, nhưng cuối cùng cũng đã gật đầu đồng ý.
Nàng thiếu nữ vừa nghe bọn họ sẽ đến nhà mình thì nét mặt liền mừng rỡ trông thấy, cứ quấn lấy họ mải nói những lời tầm phơ tầm phào không đầu không cuối. Phu nhân kia ở một bên nhìn nhìn nàng rồi buông tiếng thở dài cảm thán: “Thực đúng là tạo nghiệt mà, đại tiểu thư nhà ta thân thể không được khỏe mạnh, không bước chân ra khỏi nhà nửa bước, nhị tiểu thư thì chuyện gì cũng không hiểu, vừa sinh ra đời thì đã là một nàng ngốc, đáng thương thay lão gia nhà ta…”
Thẩm gia là gia đình phú hào từ lâu có tiếng trong trấn Thanh Thạch, đã cho trùng tu một tòa trạch viện (1) đồ sộ ở nơi ngoại thành thôn dã này, ngoài cửa còn thuê hai tên hộ vệ cao to vạm vỡ đứng gác.
Đường Châu vừa đặt bước vào Thẩm trạch thì đã nghe Nhan Đàm khe khẽ cất lời: “Quả nhiên là ngập ngụa quỷ khí.” Hắn cũng lập tức cảm nhận được bầu không khí đượm mùi oan khuất chung quanh: “Có thể dẫn đường tại hạ đến gặp Thẩm gia một lát được chứ? Tại hạ có vài điều muốn hỏi ông ấy.”
Vị phu nhân nọ dẫn hai người họ vào trong sảnh lớn, lại cho người bưng trà lên mời: “Hai vị ngồi đợi một lát, để ta đi gọi lão gia.”
Nhan Đàm đi tới đi lui được vài bước trong đại sảnh, cuối cùng sóng mắt lăn tăn quay lại nhìn Đường Châu, nở một nụ cười đến là đáng yêu: “Sư huynh, huynh đã có ý định giúp bọn họ khu trừ (2) quỷ khí, chắc cũng không tính để ta cả ngày lót tót theo sau chứ? Huynh xem cái cấm chế này…”
Đường Châu liếc nàng một cái: “Ngươi cố chịu thêm một lát, muộn một chút ta sẽ giúp ngươi giải bỏ.”
Nhan Đàm mừng rỡ khôn xiết, miệng không khỏi tủm tỉm cười thầm, tuy vậy trong lòng vẫn còn có chút hoài nghi, cứ lấm la lấm lét đánh mắt về phía đối phương. Thế nhưng Đường Châu từ đầu đến cuối đều không mảy may có chút động tĩnh, nàng cũng chẳng nhìn ra được cái gì.
Không bao lâu sau thì vị chủ nhân Thẩm trạch Thẩm lão gia đã xuất hiện.
Sau khi thăm hỏi hàn huyên vài câu, Đường Châu bắt đầu đổi đề tài nói vào chính sự: “Không dám giấu gì Thẩm gia, trạch viện này quả thực không được sạch sẽ gì mấy. Thẩm gia phải chăng biết rõ lai lịch của tòa trạch này?”
Thẩm lão gia là một thương nhân mặt mày trắng trẻo, diện mạo bình phàm, so với nàng thiếu nữ kia thì không giống mấy, móng tay được cắt rất ngắn, vải vóc trên người đều liệt vào hàng thượng hạng, xem ra cũng là người biết hưởng thụ. Ông nghe Đường Châu nói những lời này, gương mặt không khỏi lộ vẻ hoảng hốt: “Trạch viện này là ta mua lại sau này, đã có mời phong thủy tiên sinh đến xem qua, bảo là phong thủy rất tốt. Ta mấy năm nay ở bên ngoài làm ăn, nguồn thu nhập cũng rất ổn định, trong nhà làm thế nào mà lại không được sạch sẽ?”
“Có thể nguyên cớ là do trước đây đã từng có người chết oan trong tòa trạch này.”
“Cái này, không biết có tiện làm phép khu trục đi không? Công tử nếu như có thể ra tay tương trợ, bất kể là bao nhiêu thù kim (3) cũng xin cứ mở miệng đừng ngại.”
Đường Châu gật gật đầu: “Cũng chỉ mất hai ba ngày mà thôi, Thẩm gia không phải bận tâm. Trước đây lệnh thiên kim đã có giúp qua chúng ta, thù kim thì xin miễn vậy, chỉ xem như là đền đáp một mối nhân tình.”
Thẩm lão gia cười khổ: “Công tử hẳn là đang nói đến Tương Quân con gái thứ hai của ta. Aizzz, nó là đứa trẻ hiền lành lương thiện, chỉ tiếc vận mệnh đen đủi sinh ra lại là một cô nương ngốc, ông trời người thật không có mắt mà.”
Chú thích:
(1) trạch viện: ngôi nhà, thường có quy mô to lớn.
(2) khu trừ, khu trục: đẩy lùi, xua đuổi, trục xuất.
(3) thù kim: tiền thưởng công.
11.2. “Tại hạ thấy Thẩm cô nương nhãn thần minh mẫn, có lẽ chẳng qua chỉ là không được am tường thế sự.”
“Aizzz, ta cũng hy vọng là vậy. Tương Quân nó, nếu như có thể thông minh lanh lợi được bằng một nửa tỉ tỉ của nó thì ta cũng đã mãn nguyện lắm rồi.” Thẩm lão gia nói đến đấy thì chợt dừng lại xua tay, “Xem ta này, nói nhiều những lời vô nghĩa như vậy làm gì, hai vị hẳn cũng đã thấm mệt rồi. Hồ tẩu, Hồ tẩu!” Vị phu nhân dẫn họ đến đây ban nãy lập tức vội vàng chạy sang.
“Hồ tẩu, bà mau chóng giúp hai vị đây an bài sương phòng (1), còn nữa cho người đun ít nước nóng để khách quý ngâm mình tắm rửa.” Căn dặn xong xuôi một lượt, Thẩm lão gia lại quay sang nhìn hai người bọn họ: “Hai vị nếu muốn dùng gì thì cứ bảo với Hồ tẩu, bên nhà bếp sẽ cho người mang sang.”
Đường Châu điềm đạm đáp: “Ngài thật khách khí quá rồi, không cần phiền phức vậy đâu.”
Thẩm lão gia lập tức chen vào: “Phải chứ, phải chứ.”
Nếu là ngày thường, Nhan Đàm nhất định không có kiên nhẫn với ba cái trò lôi thôi khách sáo tới khách sáo lui thế này, chỉ là vừa nãy Đường Châu đã hứa sẽ giải cấm chế cho nàng, tâm tình đang cực kì tốt nên nàng chỉ im re đứng một bên chờ đợi. Hồ tẩu sắp xếp cho hai người họ ở phía rìa Đông, là hai gian sương phòng nằm cạnh nhau, cả hai đều đã được thu dọn ổn thỏa ngăn nắp.
Đường Châu đúng như lời hứa giải mở cấm chế cho nàng, sau đó bước ra khép cửa về phòng nghỉ ngơi. Chút ngờ vực còn sót lại trong lòng giờ cũng đã tiêu tan hết, Nhan Đàm ngâm mình vào chỗ nước nóng vừa được mang đến, đầu óc thảnh thơi, tinh thần sảng khoái. Dùng xong bữa tối, nàng cảm thấy cũng đã đến lúc nên bắt tay vào thực thi đại kế đào tẩu của mình.
Cửa phòng vừa được đẩy mở, trước mắt một luồng kim quang lóe sáng, Nhan Đàm loạng choạng lùi về sau vài bước, ngã oạch cả mông ra đất. Định thần nhìn lại, nàng thấy cả trên cạnh và bục cửa đều có dán mấy tấm bùa, xem ra lại là tác phẩm của tên Đường Châu kia rồi. Tâm trạng vốn dĩ ngập tràn hân hoan vui sướng giờ như bị cả một gáo nước lạnh tạt vào, lạnh lẽo thấu xương.
Gió đêm khẽ quét qua người, mang theo tiếng cười trong trẻo ngân vang của Thẩm Tương Quân, còn có âm giọng nói chuyện trầm thấp của Đường Châu. Hai người bọn họ chầm chậm bước sang, trên vai của Thẩm Tương Quân còn có chú vẹt đốm hoa khắp mình. Nàng ta chốc chốc thì thào đôi câu với chú vẹt, lại quay sang nói vài câu với Đường Châu, dáng vẻ thân mật. Đường Châu cúi đầu, kiên nhẫn lắng nghe nàng ta nói chuyện.
Nhan Đàm hai tay ôm gối, cặp mắt dán chết trên người Đường Châu. Hắn rất nhanh cảm giác được ánh mắt của nàng, quay sang nói vài câu với Thẩm Tương Quân, nàng ta liền dẫn theo chú vẹt cất bước đi khỏi. Đường Châu bước đến trước cửa, nhếch mép cười khẽ: “Sao lại ngồi bệt ra dưới sàn?”
Nhan Đàm giận sôi gan, thế nhưng mở miệng ngữ khí ngược lại đến là nhu mì: “Sư huynh, huynh nếu như sợ người ta chạy ra ngoài bị đám quỷ dữ quấy nhiễu thì cứ nói thẳng ra đi, cần gì phải dán quá trời là bùa trên cửa như vậy?”
Đường Châu cười đáp: “Còn không phải lo sư muội ham chơi nghịch ngợm mới bất đắc dĩ phải dùng hạ sách này sao, hiếm khi muội lại có thể hiểu được nỗi lòng này của vi huynh.”
Nhan Đàm mặt mày xuôi xị: “Ngươi rốt cuộc tính khi nào thì xách ta đi luyện đan?”
Đường Châu bước vào trong phòng, đi đến bên bàn ngồi xuống: “Cái này hãy còn chưa vội.”
Nhan Đàm đứng dậy, dùng tay phủi phủi bụi bám trên người: “Yêu quái trong thiên hạ nhiều là như vậy, ngươi cứ một mực không buông tha ta.”
Giữa sắc hoàng hôn mông lung, Đường Châu đưa mắt nhìn nàng, chậm rãi ‘ừm’ nhẹ một tiếng: “Thật ra ta cũng đã từng nghĩ qua có nên thả ngươi ra không, bản tính của ngươi dường như cũng không hề xấu.”
Nhan Đàm hai mắt long lanh nhìn hắn đầy chờ mong.
“Nhưng cũng chả tốt đẹp được là bao. Có lẽ nên để ngươi đi theo ta một thời gian, mài luyện tâm tính thêm một chút nữa?”
Nhan Đàm đáp ngay tắp lự: “Ngươi vẫn cứ là mau đem ta đi luyện đan cho rồi.”
Đình viện rải rác những đốm sáng nhỏ, nhưng đây không phải đốm lửa bình thường mà lại tỏa ra thứ màu xanh lét trông rất quỷ dị. Qua một lúc sau, những đốm lửa trơi kia lại từ từ tự động tắt lịm.
Đường Châu nhẹ nhàng cất bước đi vào đình viện, cúi người gom một ít đất cho vào lòng bàn tay. Hắn vừa định quay trở về phòng thì chợt nghe thấy từ bên dãy phòng phía Tây truyền lại một tràng âm thanh quái dị không phân biệt được là khóc hay cười, âm giọng phảng phất có phần quen thuộc, dường như đã từng nghe qua ở đâu. Hắn khẽ dời bước đi sang Tây sương, tựa sát người vào thành cửa, xuyên qua khe hở trên cửa nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy ngồi bệt trên đất là một đạo sĩ lớn tuổi khoác đạo bào màu hạnh hoàng, liên tục đấm ngực giậm chân thùm thụp, khi khóc khi cười, quả đúng là Lăng Hư Tử. Ông ta dù sao cũng được xem là một đấng tôn sư, khó mà ngờ được lại có lúc lâm vào tình cảnh như ngày nay, thật khiến người khác không nhịn được tiếng thở dài.
Đường Châu vừa quay người lại, đột nhiên trước mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo chết người, một thanh trường kiếm sắc nhọn suýt soát nhắm thẳng vào hắn rạch gió lao tới. Đường Châu nhanh như chớp dùng hai ngón tay kẹp chặt lưỡi kiếm, vừa kịp nhìn thấy người đang điều khiển kiếm không ai khác chính là Thẩm Tương Quân! Hắn thoáng giật thót, xem ra sắc đêm hỗn độn, nàng ta nhất thời không nhận ra hắn. Đường Châu vừa buông lỏng tay, Thẩm Tương Quân lại một nhát đâm thẳng tới, đường kiếm vừa nhanh lại vừa ác liệt.
Nàng ta thần sắc ảm đạm, trong mắt sục sôi hiềm thù, so với Thẩm Tương Quân của ban ngày dường như đã biến thành một con người khác hẳn.
Đường Châu không muốn đả thương nàng ta, bèn dùng thanh kiếm hãy còn nằm nguyên trong vỏ điểm nhẹ lên kiên tỉnh huyệt (2) trên vai Thẩm Tương Quân, nàng ta liền buông lỏng tay, trường kiếm trong tay đánh ‘cách’ một tiếng rơi xuống. Hắn xoay người, dùng một chân khẽ điểm lên mặt đất, nhẹ tựa lông hồng cất mình rời khỏi.
Từ Tây sương về lại Đông sương, nhất định phải bắt ngang qua đình viện. Đường Châu nhìn thấy một bóng người đang chầm chậm đi tới, thì ra là Thẩm lão gia. Ông ta đeo một chiếc giỏ trên lưng, tay còn lôi theo cả một cái cuốc, trông lại thập phần vất vả. Gỡ chiếc giỏ khỏi lưng đặt sang một bên, ông bắt đầu dùng cuốc đào một cái hố. Đường Châu chân khẽ đạp gió lướt sang, rảo qua một vòng tìm một ngọn cây gần đó đáp xuống, không mảy may để lọt ra một tiếng động nào.
Chỉ thấy ông ta đào lấy đào để hết một lúc lâu, mãi đến khi mặt đất lộ ra được một khoảng trống sâu hơn ba xích (3) thì mới ngừng tay. Rồi ông ta cầm chiếc giỏ đặt cạnh chân sang, từ từ dốc ngược xuống cho những thứ bên trong rơi vào miệng hố. Đường Châu ẩn mình trong tán cây, chỉ có thể thấy được bóng người nhìn nghiêng, hoàn toàn không nhìn rõ được những vật ông ta đem chôn kia rốt cuộc là thứ gì. Nghĩ ngợi một thoáng, hắn chợt nhớ ra cây trâm lần trước giúp Đào Tử Khí nhặt về vẫn còn nằm ở chỗ mình, bèn lấy ra nhắm vào một lối đi lát gạch cách đó khá xa ném sang.
Chiếc trâm gài tóc chạm đất phát ra tiếng kêu leng keng, Thẩm lão gia lập tức rời chỗ đi tìm nguồn gốc của thanh âm kia.
Đường Châu nhảy từ cành cây đáp mình xuống đất, mượn ánh trăng soi nhìn vào trong hố, chỉ là chung quanh thực sự quá tối, hắn đành phải vươn tay ra nhặt lấy một ít thứ ở trong hố kia ra, bỏ chung vào nhúm đất vừa thu thập được ban nãy. Vừa kịp làm xong mấy việc này thì đã nghe tiếng bước chân của Thẩm lão gia đến gần, thân ảnh Đường Châu như làn khói xanh thoắt cái lượn mất, quay trở về dãy sương phòng phía Đông.
Mấy mảnh bùa chú dán trên cửa phòng Nhan Đàm vẫn còn nằm nguyên như cũ, trong phòng ánh nến đã tắt, xem ra nàng ấy đã đi ngủ rồi. Đường Châu trở về phòng mình, dùng nến rọi vào quan sát những thứ vừa thu nhặt được. Chỗ đất hắn gom được kia có cấu tạo rất hỗn tạp, có thể là kết quả của việc thường xuyên bị đảo trộn. Còn thứ mà Thẩm lão gia đem chôn, càng kì quái hơn, lại là vài cánh hoa đào hãy còn tươi nõn. Đường Châu thực không khỏi lấy làm lạ, một thương thân vô duyên vô cớ sao lại mang hoa đi chôn, hơn nữa còn là mấy cánh hoa tươi mới vừa rứt xuống? Chỗ đất trong đình viện sao lại hỗn tạp như vậy, lẽ nào có người thường xuyên ra đó đào bới để chôn thứ gì?
Hắn thổi tắt đèn, rửa mặt súc miệng sơ qua một lượt rồi nằm xuống giường, chỉ là trong lòng mải lo nghĩ ngợi, nhất thời hãy còn chưa thể dỗ giấc. Giữa lúc mơ mơ màng màng nửa tỉnh nửa mê thì chợt cảm thấy như có ai đó đang đứng trước giường, hắn tức thì tỉnh giấc, nhưng trước giường chỉ là một mảng trống trơn không một bóng người, cửa phòng sớm đã bị thổi bật ra, đang đung đưa phần phật trong gió.
Chú thích:
(1) sương phòng: Theo quy cách kiến trúc của Tứ hợp viện (mô hình nhà gồm các dãy phòng xếp thành hình chữ khẩu 口, nhật 日 hoặc mục 目), dãy ngoài cùng hướng Bắc gọi là “chính phòng”, ngoài cùng hướng Nam là “đảo tọa phòng”, hai dãy Đông Tây là “Đông sương phòng”, “Tây sương phòng”.
(2) kiên tỉnh huyệt: huyệt nằm ở một điểm lõm trên vùng vai (肩 kiên: vai, 井 tỉnh: giếng).
(3) xích: đơn vị đo lường ứng với 1/3 mét.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trầm Vụn Hương Phai
Tô Mịch
Trầm Vụn Hương Phai - Tô Mịch
https://isach.info/story.php?story=tram_vun_huong_phai__to_mich