Chương 10
áng hôm sau, bà lão đem điểm tâm đến bản đường cho chúng tôi. Trên cái mâm có chân bày bao nhiêu là bát đĩa. Bà lão mở hết cửa kính bản đường, đặt mâm tránh ánh nắng chiếu trực diện rồi đi ra. Tôi và bố ngồi đối diện nhau. Bữa sáng thật hoành tráng. Trứng chiên vàng như mặt trăng đêm rằm. Cá nục lóc xương chấm củ cải trắng bào nhuyễn. Rau trộn màu sắc mát dịu trong một cái bát nhỏ. Rong biển trộn cà rốt, đậu hũ chiên mỏng. Canh miso cá. Trứng cá tuyết ngâm với môn. Bó xôi trụng trộn vừng. Xới cơm trong thố ra, bố con tôi đồng thanh “itadakimasu”(8).
Bên ngoài cánh cửa mở toang là ánh nắng mặt trời sáng lóa rọi xuống màu xanh của cây rừng, rực rỡ đến chói cả mắt. Bóng cây đổ xuống mặt sân trắng và đong đưa nhẹ nhàng. Tiếng ve kêu như bắt chuyện liên tục, không ngừng. Gió tràn vào cửa sổ đang mở khiến không gian phía trước và sau chùa mát mẻ vô cùng. Vài đám mây bồng bềnh trong vòm trời của khoảng cửa mở. Thật yên tĩnh. Tôi cứ gắp hết món này đến thức nọ trên mâm cho vào miệng bằng đôi đũa dài màu đỏ.
Ngỡ thời gian ngừng trôi. Bố không nói gì, cũng nheo mắt nhìn ra khoảng sân rộng bên ngoài như tôi, và cũng không ngừng gắp thức ăn.
Tôi thấy mờ mờ một quang cảnh như chồng lên khoảng sân trắng lóa không màu gì khác ngoài màu tôi tối của bóng cây đổ xuống. Tôi dụi mắt. Quang cảnh đột ngột hiện ra đó dần rõ nét hơn.
Có tôi, có bố, có mẹ. Chúng tôi ngồi bên cái bàn hình chữ nhật màu nâu. Bố và mẹ ngồi đối diện nhau mé cạnh bàn dài, tôi ngồi trên một cái ghế cao mé cạnh bàn ngắn. Sau lưng mẹ là một cửa sổ lớn. Không có rèm che, cửa sổ mở toang, có thể thấy rõ từng đám mây lững lờ trôi qua. Ở đâu nhỉ? Giữa bàn là thịt nguội, cà chua, trứng, cá ngừ sốt mayonnaise, dưa leo xếp đầy trên đĩa như một bảng màu nước đầy màu sắc. Quanh đó nào sốt cà, sốt mayonnaise, tương ớt, bơ, nước tương, muối. Mẹ đang dùng dao xẻ đôi miếng bánh mỳ tròn, sau đó nhét thịt nguội, cà chua, xịt đầy tương cà, sốt mayonnaise rồi đưa bố, hỏi gì đấy. Mẹ lại nói tiếp, còn bố cười. Bố nhìn tôi, tôi cũng cười. Ánh sáng từ cửa sổ sau lưng mẹ rọi vào như cắt xéo chiếc bàn nâu. Ở đâu nhỉ? Mọi người đang trò chuyện nhưng tôi không nghe được gì.
Tôi lại dụi mắt. Cố gắng nhớ lại mọi vật trong quang cảnh đang dần rõ nét hơn là những gì.
Sau lưng tôi cũng có một cửa sổ lớn. Cũng không rèm che. Cũng mở toang và thấy rõ bầu trời xanh trong. Một con gấu bông còn to hơn cả tôi nằm lăn lóc dưới cửa sổ, nhờ vậy cuối cùng tôi đã nhớ ra được nơi ấy là đâu. Đó là căn hộ gia đình tôi đã ở cho đến năm tôi học lớp một. Một nơi chốn tôi chưa từng nhớ lại bao giờ. Cái bàn nâu và con gấu bông khổng lồ. Tại sao hôm nay, ở đây, tôi lại sực nhớ ra như thế này nhỉ.
Một căn phòng nhỏ nhiều cửa sổ. Gấu bông, ba lô của tôi, sách của mẹ đều mau chóng phai màu vì ánh nắng rọi vào từ cửa sổ. Nếu chạy giỡn rầm rầm sẽ bị người ở tầng dưới mắng vốn nên chúng tôi luôn bị nhắc nhở phải đi đứng nhẹ nhàng và chúng tôi đã luôn cố gắng đi nhón chân, rón rén để rồi phải bụm miệng cười sau đó. Phòng của bố mẹ nhỏ lắm. Bên kia bàn là kệ bếp nên mẹ nấu món gì là chúng tôi đoán được luôn, từ trước khi bữa ăn được dọn ra. Mép kệ bếp có đặt hai chậu rau thơm. Có lần sâu ăn hết lá khiến mẹ và tôi cứ nhìn chậu cây mà thở dài thườn thượt cả ngày hôm đó. Những con sâu xanh nhỏ xíu, nhiều đến mức đếm không xuể bò lên bò xuống thân cây không được chăm sóc.
- Gochisosama(9)!
Bố đặt đũa xuống. “Ngon ghê!”
Tôi cũng gác đũa. Chúng tôi không chừa lại gì. Cả món bó xôi không mấy ưa thích tôi cũng ăn sạch. Bố lăn kềnh ra ngay tại đó, nói “quá phê” rồi nhắm mắt lại. Tôi bắt chước bố, nằm dài ra sàn gỗ mát lạnh. Gió thổi ngang đầu làm mấy cọng tóc trên trán dựng đứng lơ thơ.
- Bố, con mới nhớ lại cái nhà hồi xưa mình ở.
- Hả?
Bố ngóc đầu dậy nhìn tôi.
- Haru còn nhớ à? Chung cư Hanamiya ấy.
- Con không biết là Hanamiya hay gì nhưng chỗ đó có nhiều cửa sổ, lúc nào cũng phải đi đứng nhẹ nhàng.
Tôi nhìn mấy vân gỗ trên trần nhà thật cao, trả lời.
- Ờ, lạ ghê. Bố cũng mới vừa nghĩ đến nó.
Bố cũng nhìn lên trần nhà và nói:
- Chỗ đó chật chội. Để cái bàn vào bếp là hết cả lối đi. Nhưng thoáng gió, ngày nào nắng ráo là phê luôn, mở toang hết cửa sổ. Nhà mình ở tầng bốn, trên cùng nhỉ. Tầng một là nhà chủ, ông chủ khó tính hay cằn nhằn từ cọng rác đến cái xe đạp.
Câu cuối bố như nói một mình rồi cứ thế dang tay duỗi chân mà ngủ. Tôi cũng từ từ nhắm mắt lại. Cảm giác sảng khoái, lâng lâng như cơ thể đang bay bổng. Ve kêu xa xa đâu đó. Nói mới nhớ, gần đây tôi không còn nghĩ đến nhà hàng nữa. Tôi chập chờn ngủ và nhận ra điều đó. Quyển thực đơn với nhiều món ăn đầy màu sắc của nhà hàng. Tôi thử mở quyển thực đơn trong đầu ra nhưng không hiện lên món ăn nào cả, chỉ có ánh nắng mặt trời phản chiếu trong đôi mắt. Ánh nắng lấp loáng đó như ru hời tôi. Ánh nắng nhạt dần và tôi rơi vào giấc ngủ tự lúc nào.
Tôi mở mắt nhìn quanh. Mâm chén bát ăn sáng đã được dọn đi, cũng không thấy bố đâu.
Tôi chồm nửa người dậy, nhìn ra ngoài vườn trước bản đường. Nắng chói chang khiến tôi nheo cả mắt lại.
Tôi đứng dậy, đi về hướng ngôi nhà của bà lão để tìm bố. Bố đang cầm ống nghe điện thoại đặt ở góc phòng ăn, nói chuyện thật khẽ. Định dỏng tai lên nghe bố đòi trao đổi gì thì bà lão đã khều vai tôi:
- Tối qua, cô gái đó đâu có đến bản đường đúng không?
Nói rồi bà cười như một đứa bé nghịch ngợm.
- Ăn dưa hấu không?
Tôi ngồi ăn dưa hấu với bố bên thềm nhà. Dưa hấu ngọt thật ngọt. “Mẹ khỏe không? Thương lượng ra sao rồi?” – tôi định hỏi bố nhưng từ ngữ chỉ lăn đến đầu lưỡi là bị tôi nuốt lại chung với nước dưa hấu ngọt lịm.
Cao trên đầu, nghe rõ tiếng chim tôi chưa từng nghe bao giờ. Cỏ mọc dại trong vườn như hòa điệu cùng tiếng chim hót, đong đưa, đong đưa.
Tôi Bị Bố Bắt Cóc Tôi Bị Bố Bắt Cóc - Mitsuyo Kakuta Tôi Bị Bố Bắt Cóc