Chương 12
iều Diễm trở người, đầu nặng như treo đá:
- Con tỉnh rồi à? Sao con lại uống rượu say khướt đến thế này Diễm. Báo hại ba mẹ lo muốn chết luôn.
Ba mẹ lo? Kiều Diễm cảm thấy nhột nhạt khi nghe câu nói ấy của một người mà nàng đã sùng kính, để suýt chút nữa nàng đã đánh mất lương tâm của một con người. Cũng may nó vẫn còn sót lại một chút, dù cô đã đối xử với ông Hai tài sắp cạn tàu ráo mán.
Kiều Diễm vỗ nhẹ lên tráng rồi hỏi trỏng:
- Con… ở nhà mình ứ?
- Ừ thì nhà mình chứ ở đâu.?
- Thế à?
- Suốt đêm qua, tìm con không thấy, mẹ con đã lo lắng không yên. Gọi điện đến mấy người bạn của con cũng không gặp. hạnh nó đi dự tiệc với bạn, nên gặp con ở vũ trường mà đưa về đó.
- Thế à! Kiều Diễmlại lập lại một lần nữa dù cô không biết hai chữ đó nói lên điều gì.
- Thôi, con nghĩ đi. mẹ con đang dặn chị bếp nấu xúp cho con. Diễm à! Có phải con có chuyện gì buồn giận ba mẹ không?
Giọng ong Vĩnh thật trầm tĩnh nhẹ nhàng, xem như chưa có việc gì xảy ra. Nếu thế thì Kiều Diễm cũng đóng kịch luôn để xem vở kịch rồi để xem vở kịch rồi sẽ đến đâu. Cô đổi giọng:
- Không cò gì đâu. Con xin lỗi đã làm mọi người lo lắng. Tại tiệc tùng lờn quá và cứ bị ép.. nên con say quá.
Bà Tuyết vào đến dịu dàng:
- Con gái không nên say khướt như vậy, khó coi lắm con ạ. Vả lại ba con là người có tiếng tăm, con đừng nên làm mất mặt.
- Dạ con biết. Diễm giấu mặt sau gối để nuốt dòng lệ đang mặn đắng bờ môi.
Ông Vĩng đã rời khỏi phòng khi nào và không một ai có thể biết được trong đầu ông đang suy nghĩ điều gì. Bà Tuyết thở dài, lặng lẻ ngồi xuống cạnh đứa con gái với lòng thương vô hạn. Thật lòng mà nói, trong thâm tâm bà lúc nào cũng chẳng yên. Bà cứ cho là mỗi lỗi lầm mà Kiều Diễm đã bất hiếu với ông Hai Tài, cũng do chính bà mà ra. Bà đã âm thầm chôn kín câu chuyện để làm gì kia chứ? Bà cảm thấy mình nặng tôi hơn ai hết. Nhất là trách nhiệm của bà, một người mẹmà bà đã không hề lo tròn hơn 20 năm trời nay. Thôi thì cứ để Vĩnh ngộ nhận đi. Dù sao Vĩnh cũng là người cha tốt. Cuộc sống của Kiều Diễm rồi sẽ sáng sủa và huy hoàng hơn cũng là điều bà mong mỏi.
Kiều Diễm len lén nhìn mẹ. Cô không hiểu rằng tại sao mẹ mình lại có thể chịu đựng nổi bí mật này nhỉ? Mẹ nàng không hề nghĩ rằng ông Vĩnh đã phát hiện ra. Quả là mẹ nàng cả tin thật. Cứ cư nghĩ ông ấy sốt sắng lo cho tương lai hạnh phúc cho nàng là vì lương tâm của người cha. Ôi! thật là trò đời lắm điều buồn cười quá.
Có một cái gì đó lờ mờ khó đoán, mà linh cảm như mách với Kiều Diễm rằng: Hồng Hạnh đang lao vào cuộc thử thách để cứu nàng. Không, không thể được. Bởi vì Diễm không lạ gì tính cách của người như ông Vĩnh và Vũ Bằng. Hồng Hạnh không thể đối đầu với họ được, cả Ý Kỳ nữa. Chị ấy sẽ không yên với Vũ Bằng nếu như hắn không chinh phục được chị. Những người tốt như Ý Kỳ cô sẽ phải giúp họ. Qua Vũ Bằng, diễm đã biết ít nhiều về mối quan hệ ngày xưa của họ. Nhất là những điều cô biết ít ỏi về Gia Phong, nhưng Diễm cảm nhận rằng anh ta là người tốt, mà những người tốt thì cô cần phải giúp họ. Cô cảm thấy nhẹ nhàng thanh thản khi nghĩ đến mối tình của họ sẽ nối lại êm đềm và thơ mộng như xưa. Đúng, bằng mọi cách cô sẽ giúp họ cũng như phải cản trở nếu như Vũ Bằng đang rắp tâm loại bỏ Gia Phong.
Những dấu hỏi cứ hiện lên và to dần mà Diễm không tài nào trả lời cho được. Cô lại mượn giấc ngũ để tìm lời giải đáp.
Gió từng cơn se lạnh. Cái lạnh càng thấm vào da thịt như cắt, ông hai Tài đang ngồi trầm ngâm bên tách trà bốc khói. Những que củi cháy đỏ rực trong lò vẫn không làm gian phòng ấm cúng hơn chút nào cả. Hơn lúc nào hết ông mời cảm nhận hết được sự cô đơn và đơn dộc nơi núi đồi hoang vắng này. Ông có phải là người hèn yếu nhu nhược không? Tại sao ông lại cắn răng để chịu sự im lặng mà không hề đấu tranh cho mình. Ông có thể làm được điều đó mà. Hay tại vì ông chính nhân quân tử? Ông lại cười buồn: loại như ông thuộc về loại quân tử rởm thì có. Ông hèn hạ qúa. Nếu Kiều Diễm nó hiểu được sự thật, nó có chê trách ông không? Mà thôi, dĩ vãng đã xa cưa quá rồi, khơi gợi bươi móc lên làm gì nữa? Bí mật này ông và bà Tuyết sẽ chôn vào nấm mồ mà thôi. Hoài Thương ơi, hãy tha thứ cho người cha tội nghiệp này nhé.
Khúc phim thời xa xưa bỗngh đâu hiện về, ông cũng không hiểu tại sao lúc đó ông lại hành động như vậy. Tất cả cũng chỉ vì Tuyết, vì tình yêu bất diệt trong ông.
- Tuyết à, hãy ẵm Kiều Diễm về đi. Thật ra tôi cũng rất thương con bé. Nhưng nói thật thì dù sao tôi cũng là thằng đàn ông chưa vợ, tôi làm sao phải gánh trách nhiệm này hoài. Trước đây tôi đồng ý giúp hai người chỉ là bất đắc dĩ. Vả lại cũng chỉ có cách đó hai người mới thu xếp được về để ra mắt gia đình. Bây giờ mọi việc đã êm xuôi và tốt đẹp quá rồi… tôi không thể làm con quạ nuôi tu hú. Tuyết hãy hiểu cho.
- Em van anh, anh Tài à. Việc ra đi lần này chẳng biết có suông sẽ hay không? Ngộ nhỡ anh Vĩnh có bị chuyện gì, em làm sao xoay trở nổi. Vả lại, bé Diễm còn quá nhỏ, không thể vất vả trong việc trốn chạy này. Khi nào tình hình lắng dịu em sẽ đến đón con bé. Nó là núm ruột của em mà. Xa con, em cũng đau lòng lắm. Nhưng Vĩnh đang lâm vào tình trạng này, em rối quá.
Đôi vai gầy của Ngọc Tuyết run lên theo từng tiếng nấc nghẹn ngào, tức tưởi. Trần Tài chạnh lòng. Người anh yêu thương đang trước mắt, người anh yêu thương đang gặp bất trắc.. người anh yêu thương đã từng phụ bỏ anh, vậy mà anh không thể nhẫn tâm làm ngơ được.
Thế là người đàn ông không vợ mà bỗng dưng phải chăm sóc một đứa bé để đến nỗi con gái khác dù có ý thương anh và sắp đến với ông cũng phải giận dỗi mà nói lời chia tay.
Trần Tài cũng không lấy làm thế mà buồn. Vì thật sự, ông chưa hề yêu ai ngoài Ngọc Tuyết. Và rồi người đàn ông đó đã phải làm đủ mọi việc để kiếm thêm nguồn thu nhập cho những khoản tiền nhà, tiền ăn và tiền thuê người nuôi vú.
Rồi việc gì đến. Trong một lần đứa bé bịnh nặng không đủ tiền để tiếp màu và cơ may sao, nhóm máu của ông lại trùng nhóm máu với nó. Và những giọt máu của ông đã truyền vào cơ thể đứa bé từ đó, để ông nhận ra đó chính là cốt nhục của mình. Chỉ còn cách ông sẽ đi thật xa và vĩnh viễn không bao giờ gặp lại họ, để có thể giữ cốt nhục của mình.
Hoài Thương chính là sự sống của ông từ ngày ấy. Và Hoài Thương để cho ông chung thủy với cuộc tình vô vọng, với mối tình bất diệt trong tim, và với loài hoa bất tử trên sườn đối như một ánh vàng thắp mãi niềm tin trong cuộc sống.
Vậy mà đùng một cái, "châu về hiệp phố". Một lần nữa, ông phải cắn răng mà nuốt dòng lệ đắng, cũng chỉ vị Ngọc Tuyết. Nhưng sao ông lại lo sợ và lấy làm hoang mang về những câu nói hôm nào của Vĩnh. Ông lo sợ con gái mình là quân cờ nằm trong tay Vĩnh. Ôi! Ông phải làm sao đây? Nhưng chẳng lẽ Vĩnh lại tán tận lương tâm? Chỉ trừ khi Vĩnh biết sự thật mà thôi.
Vĩnh có biết không?
Câu hỏi cứ chập chờn hiện ra cho đầu óc làm ông thêm rối rắm. Những tưởng trở lại Đà Lạt cuộc sống ông rồi sẽ thanh thản. Vậy mà ông cứ hoài lo âu, ray rức lẫn dằn vặt, tự trách mình yếu hèn nhu nhược. Tại sao khi Vĩnh và Tuyết gặp lại ông, ông không can đảm mà nói ra sự thật để giữ lại Hoài Thương? Tất cả cũng chỉ vì Tuyết. Đôi mắt van xin của Tuyết khiến ông mềm lòng. Hạnh phúc của Tuyết sẽ là niềm vui cho ông, và giá như cả Hoài Thương cũng được hạnh phúc thì ông đã đưỢc an ủi và mãn nguyện rồi. Còn đằng này, như có một linh tính báo cho ông chuyện chẳng lành. Liệu hạnh phúc hay bất hạnh sẽ đến với con gái ông đây? Nhất định ông phải đi tìm sự thật.
Những ý tưởng đó làm ông thấy trong người thoải mái đôi chút, và Đa Lạt lại vẫn ngọt ngào khúc nhạc thông reo.
Vũ Bằng gục đầu bên chai rượu, nhưng không phải vì say mà vì những toan tính cho hợp đồng sắp tới. Đôi mắt long lên như hai hòn than đỏ rực. Quả tình anh không muốn chơi nước cờ này nhưng với Ý Kỳ, Vũ Bằng bằng rằng: nếu không dùng khổ nhục kế thì rất khó chinh phục được nàng. Vũ Bằng cũng không hiểu vì sao anh lại bỏ công sức mà đeo đuổi cô ta một cách dai dẳng như thế nữa? Dù bên anh changnhừ thế nữa? Dù bên anh hàng khối cô, thậm chí họ sẵn sàng dâng hiến, sẵn sàng ngồi vào vòng tay anh mà không cần điều kiện hay một đòi hỏi nào cả, thế mà Vũ Bằng vẫn không bằng lòng. Anh chỉ muốn chiếm đoạt được trái tim bướng bỉnh của Ý Kỳ, hay chỉ vì muốn thỏa mãn tự ái. Muốn chứng tỏ với Gia Phong rằng: anh không thua cuộc, thế thôi. Càng nghĩ đến Gia Phong thì ý nghĩ có được Ý Kỳ cản thôi thúc Vũ Bằng mạnh hơn.
Bây giờ, Hải lại muốn trở mặt vì si tình con nhỏ Kiều Diễm đỏng đảnh, nên việc này Bằng không thể nhờ được. Nhưng xem ra việc thuê những tay giang hồ, bụi đời, nghiên ngập lang thang thế mà hay và đỡ rắc rối hơn. Chỉ cần sòng phẳng là được. Hơn nữa chi sộp thì chúng lóa mắt, có việc gì mà không dám làm chứ. Huống hồ chi vấn đề này lại quá nhẹ nhàng và Vũ Bằng lại ra tay nghĩa hiệp. Phen này nhất định Ý Kỳ sẽ phải cảm kích vì ơn cứu tử mà thôi.
Một bóng người tiến lại bàn khiến Vũ Bằng quay về thực tại. Giọng sắc lạnh, Bằng không nhìn vào người đàn ông nọ:
- Sao tới trễ vậy? Ngồi xuống đi!
- Dạ.
- Đây là số tiền. Cầm lấy đi. Xong việc, tao sẽ trả thêm.
Gã đàn ông thảy thảy gói tiền trong tay, rồi buông giọng:
- Không được. Ông nên đưa hết một lần như thỏa thuận.
- Nhưng chưa kết quả gì cả mà.
Gã đàn ông nhếch môi:
- Đã hành động đâu mà đòi kết quả. Như vậy là ông không tin Dũng "đao" này à?
Vũ Bằng xuống giọng:
- Không phải vậy. Nhưng ít ra, tao cũng phải thấy được 50% kết quả đã. Luật chơi nào mà chẳng thế hả chú em. Vũ Bằng này chẳng phải không biết luật đâu.
- Thôi cũng được - Gã đàn ông cau có nhưng vẫn nhận gói tiền bỏ vào túi rồi tiếp tục_ Tôi vốn ghét những người đa nghi. Một khi Dũng "đao" đã hành động thì tất có kết quả thôi. Nhưng trường hợp này, tôi nói trước, nếu ông có ý định xù khi xong việc thì coi chừng đấy.
Vũ Bằng nóng mặt, cáu bẳn:
- Chó chết! Mày coi ông là thằng nào hả? Không muốn làm thì thôi vậy.
Gã đàn ông đấu dịu:
- Thì đã nói rồi. Đây là lần đầu, dù sao tôi cũng nhận hợp đồng rồi, không thể sai lời được. Thôi cứ như vậy nhé. OK nhé.
- Đủ rồi. Nói nhiều nghe mệt lắm. Biến đi cho tao nhờ.
Gã đàn ông rời khỏi bàn vài phút thì Vũ Bằng cũng gọi tính tiền và đứng lên ngay, mà không hề ngờ rằng có một đôi mắt và một đôi tai đã ít nhiều thấy và nghe được cuộc trao đổi này. Phương Hải vội vã thanh toán tiền bia, trong khi anh chưa hề đụng đến một giọt nào cả. Chiếc Spacy của anh lại len lỏi vào dòng xe cộ để bám theo mục tiêu trước mặt.
Ý Kỳ ngồi trước gương soi, nét buồn hiện lên trong màu mắt. Cô chẳng biết mình đã đúng sao khi để tuổi thanh xuân trôi đi vô tình như vậy. Người ta thường nói "Hồng nhan bạc phận", chẳng lẽ điều đó lại đúng với nàng sao? Cuộc sống vật chất đầy đủ, tương lai sự nghiệp cũng rõ ràng...thế mà khoảng trống trong tâm hồn nàng vẫn không có gì lấp nổi. Nàng vẫn còn yêu Gia Phong ư? Nhưng để làm gì? Ba mẹ nàng đã chẳng từng tuyên bố sẽ không bao giờ gả nàng cho Gia Phong cho dù anh ta có chất vàng đến cầu hôn. Bởi vì dấu ấn về cái chết của Tâm Kỳ vẫn còn đó. một phần cũng chính vì những lời khẳng định đó mà cả Ý Kỳ cũng chẳng nghĩ đến chuyện tha thứ cho anh ta. Thế nhưng trong lòng nàng lại đầy ắp hình bóng của Gia Phong dù có lẫn thương yêu và trách cứ. Ý Kỳ phải làm gì đây?
Lời ba mẹ vẫn bên tai:
- Con nên lấy người đàn ông yêu con nhiều hơn con yêu họ.
Liệu điều đó có phải là bí quyết trong hôn nhân không? Ý Kỳ cũng chẳng sao luận nổi, chỉ biết rằng ba mẹ rất mong muốn nàng lập g/đ. Và nàng bảo rằng, bây giờ mình không thể từ chối nữa. Lý do gì nữa đây khi việc học và sự thành đạt cũng rõ ràng và cũng bảy tám năm rồi còn gì nữa?
Đầu óc căng thẳng, Ý Kỳ vội thay đồ đi phố. Nàng muốn đi một vòng để tìm cảm giác thanh thản.
Vơ vội mớ quần áo, Gia Phong cho ngay vào chiếc va ly mà không cần phải xếp gọn gàng thẳng thớm. Để làm gì cơ chứ, anh cảm thấy cuộc sống ngày càng vô vị làm sao. Giá như anh đừng gặp lại cô ấy để rồi trong tim anh như có chiếc gai làm nhức nhối. Nhìn trong mắt cô, anh biết cô vẫn còn yêu anh. Nhưng đồng thời, sự Oán giận vẫn hiện hữ trong đôi mắt buồn đó. Ý Kỳ mãi mãi không tha thứ cho anh, bởi vì anh chẳng có gì để minh chứng cho sự trong sáng của anh trong khi bao sự việc diễn ra trước mắt.
Suy cho cùng, Vũ Bằng cũng là thằng bạn tốt, đến giờ này nó vẫn còn chờ đợi Ý Kỳ. Biết đâu hai người sẽ chẳng tiến tới với nhau khi Gia Phong không có mặt ở đất Sài Gòn này nữa (???). Vũ Bằng cưới Ý Kỳ cũng là điều hợp lý mà ba mẹ nàng đồng ý. Còn hơn Gia Phong, một người từng gián tiếp gây ra cái chết cho con họ, Gia Phong ra đi sẽ là một giải pháp cho cả anh và Ý Kỳ
Đang thong dong trên đường phố với ngập tràn ý tưởng mới, thì Ý Kỳ nhận được tín hiệu reo từ chiếc điện thoại di động. Cô khẽ dừng lại rồi mở chiếc xách tay. Có lẽ đồng gnhiệp co có việc gì đây?
- Âlo. Ý Kỳ đây. Có phải anh Châu không?
- Kỳ không nhận ra anh à?
- Ủa! Là Vũ Bằng à? Có gì mà gọi cho Kỳ bất tử vậy?
- Có một chương trình ca nhạc rất hay. Anh biết Kỳ rất thích xem ca nhạc, định đến nhà rủ Ý Kỳ, nhưng chị giúp việc bảo Kỳ đã đi ra khỏi nhà mà chẳng biết đi đâu. Nên anh...Ý Kỳ đang ở đâu đó?
Nghe giọng Vũ Bằng vẫn tỉnh bơ và ngọt ngào, Ý Kỳ cũng chạnh lòng. Dù cô bao lần từ chối anh ta cũng không giận, không buồn, anh cho rằng: Việc đeo đuổi là quyền của anh ta, còn cô có chấp nhận hay không là một việc khác. Xem ra anh ta cũng rất chung tình. Vũ Bằng cũng tốt nếu không yêu được thì Ý Kỳ cũng xem anh như một người bạn đúng nghĩa vậy.
Tiếng cô cười giòn tan trong máy:
- Anh Bằng vẫn còn nhớ sở thích lâu đời của Ý Kỳ ư?
- Kỳ thích gì, anh đều nhớ cả. - Vũ Bằng cũng cười pha trò lại.
- Thế à? Vậy thì bây giờ Kỳ làm gì đố anh Bằng đó?
- Lang thang.
- Cám ơn anh Bằng. Như vậy đã có câu trả lời rồi nhé. Anh Bằng khỏi cần biết Kỳ đang ở đâu. "Lang thang, lang thang trênd đường mưa rơi.."
Ý Kỳ chưa kịp cúp máy thì Bằng khẩn khoản:
- Nhưng tiếc bây giờ không có mưa rơi. Anh muốn phá lệ, đi xem ca nhạc nhé.
- Cũng được. Thế ở đâu, Ý Kỳ sẽ đến?
- Vâng.
Tình Yêu Màu Hồng Tình Yêu Màu Hồng - Thảo Nhi Tình Yêu Màu Hồng