Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tình Xưa Sương Khói
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 12 -
N
hư nàng công chúa ngủ vùi trong rừng sâu vừa chợt tỉnh sau cơn mê dài, Lam Yên thấy lòng bừng lên niềm vui khó tả. Đông Giao đã đến khiến đời nàng không còn tẻ nhạt nửa. Những công việc đơn điệu nàng làm hàng ngày đã trở nên khởi sắc hơn.
Buổi sáng mặt trời đỏ ửng trên đồi cao, Lam Yên dạo bước trong vườn hoa. Nàng hái một bó hoa đủ loại để cấm vào bình. Lam Yên rất thích thú với công việc này. Khắp nơi trong nhà từ phòng khách đến các căn phòng khác chỗ nào cũng có một bình hoa xinh xinh do bàn tay Lam Yên cắm.
Lam Yên mang hoa đến các phòng. Và bao giờ cũng thế, phòng Đông Giao cuối cùng. Nàng thích như thế vì đến phòng Đông Giao nàng ở rất lâu. Nàng dọn dẹp phòng chàng dù biết rằng cô Lựu đã thu dọn xong.
Nàng chọn mấy nhánh cúc tím và trắng rồi cắm vào bình. Xong đâu đấy nàng đứng ngấm công trình tuyệt hảo của mình. Nhìn thấy quần áo của Đông Giao vắt trên thành giường, nàng treo vào mắc áo cho ngay ngắn. Nàng thu xếp mọi thứ thật gọn gàng. Giống như những công việc Lam Yên đã từng làm cho Mẫn Phi, trong phòng Mẫn Phi nhưng sao ở đây nàng thấy dương như có gì khác lạ. Lam Yên mỉm cười khi nhớ lại lần đầu tiên Đông Giao đến đây nàng cũng đã từng thu dọn cho chàng.
- A! Bắt được cô Tấm đang chui ra từ quả thị rồi nhé!
- Á…!
Lam Yên giật nảy mình. Đông Giao đã vào phòng từ lúc nào nàng khồng hay biết. Mắt chàng hiện lên nét cười vui thích. Lam Yên bẽn lẽn nói:
- Anh vào phòng sao không gõ cửa làm em hết hồn? Anh đã vi phạm…
- Ơ kìa lạ chưa? Vào phòng của chính mình cũng phải gỏ cửa hay sao?
Lam Yên đỏ mặt ấp úng:
- Thì phải gỏ cho em biết chứ!
Chàng phì cười nhìn nàng trêu chọc:
- Thôi cô ơi, xâm phạm gia cư bất hợp pháp lại trách chủ nhà nữa. Coi chừng đấy!
Lam Yên nhìn chàng nghênh cầm lên:
- Coi chừng gì?
Đông Giao kề tai nàng nói nhỏ:
- Coi chừng bị bắt
Lam Yên lùi lại:
- Vậy thì em sẽ ra ngay!
Bất thần Đông Giao choàng tay qua ôm lưng nàng:
- Không được ra! Đa vào đây thì bị bắt ở đây luôn.
- Không!
Đông Giao vẫn không rời vòng tay ôm ngang lưng nàng.
- Ai bảo em đột nhập vào đây lúc chủ nhà vắng mặt Ôi bắt được em thích thật!
- Em vào có lý do
Chàng cười kéo Lam Yên ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn viết của chàng:
- Lý do nào cũng không được ra!
Lam Yên nhỏm dậy:
- Em phải ra vì làm xong nhiệm vụ.
- Nhiệm vụ gì?
- Cô Tấm!
Đông Giao cọ cầm lên mái tóc Lam Yên thích thú reo:
- Cô Tấm! Đúng! Anh đã chờ đợi giây phút này biết bao nhiêu. Anh luôn mong được xem từ quả thị cô Tấm đi ra. Giờ gặp được anh mừng quá! Anh không cho em đi đâu.
Lam Yên dí tay vào trán chàng:
- Anh kỳ! Chúng ta vẫn gặp nhau
- Nhưng anh vẫn thích gặp em ở đây hơn.
Lam Yên bỗng bật cười:
- Thế cho nên anh làm bà lão đi ra khỏi rồi trở lại rình rập em đây phải không?
Đông Giao đắc chí:
- Có thế mới thấy người ta say sưa cắm hoa, âu yếm xếp quần áo cho anh.
Lam Yên đấm vào lưng chàng:
- Hứ! Thấy anh không ai lo, người ta làm giúp anh. Nhưng thường thì chị Lựu quét dọn cho anh chứ không phải em đâu.
Chàng cười phì:
- Nhưng anh biết công em nhiều hơn chị Lựu đấy!
- Em chỉ cắm hoa thôi.
Giọng chàng cảm động:
- Anh biết em làm hơn thế nữa kìa! Anh cảm động trước sự săn sóc của em.
Lam Yên phủ nhận:
- Thì em dọn dẹp phòng anh cũng như phòng anh Mẫn Phi vậy. Đàn ông các anh, ông nào cũng bề bộn!
Đông Giao cãi:
- Anh khác, anh Mẫn Phi khác chứ.
- Bừa bãi như nhau.
- Thế cái gì khác? Phải có khàc chứ.
- Không!
- Có! Khác nè! Khác nè!
Nhanh như chớp môi chàng gắn chặt lên môi Lam Yên, nàng không kịp phản ứng. Nàng nghe rõ tiếng tim chàng đập rộn. Chàng thì thầm:
- Em yêu của anh! Anh muốn được ở mãi bên em!
Trong tâm trí Lam Yên lại vang lên những điều nàng mong ước và thầm hứa với Đông Giao.
“Mùa đông sương khói phu?
Người đến từ xa xưa
Trăm năm ta đoàn tu.
Người biết rồi hay chưa??
Lam Yên nói thật lòng mình:
- Em cũng mong điều đó!
Mắt chàng sáng lên:
- Thật nhé Lam Yên? Cảm ơn em vô cùng!
Và chàng sôi nổi hơn:
- Anh cũng cảm ơn trời đất cho anh gặp em.
- Nếu chúng mình không gặp nhau thì sau hở em?
- Phải gặp nhau thôi vì tạo hóa đã sinh ra em để danh cho anh mà.
Giọng chàng đầy vẻ tự hào, Lam Yên mỉm cười trêu ghẹo:
- Chưa chắc đâu anh. Rủi dành cho người khác thì sao?
- Thì anh đòi lại.
- Người ta không trả.
- Anh ăn thua đủ.
- Bằng cách nào?
- Đánh lộn!
Đông Giao vừa nói vừa dang tay, trợn mắt điệu bộ thật tức cười. Lam Yên xuýt xoa:
- Đánh nhau à? Ghê quá! Thế anh không có cách nào giải quyết cho ổn sao?
- Không! Chỉ có cách đó thôi hà!
-Hung dữ!
Chàng choàng tay qua vai nàng:
- Hung dữ anh cũng chịu nữa. Em có biết là để đấu tranh cho tình yêu nhiều khi người ta phải làm tất cả.
- Kể cả hành vi ác độc à!
- Đúng thế!
- Anh có vậy không?
Đông Giao không trả lời. Nét mặt Lam Yên trở nên nghiêm nghị:
- Anh Đông Giao này, em không hiểu tại sao người ta có thể làm được điều ác hả anh?
Đông Giao phì cười:
- Thì tại em hiền.
Lam Yên nhăn mặt:
- Anh kỳ quá! Em đang nói chuyện nghiêm túc mà!
Chàng thôi cười, đưa mắt ngấm nàng:
- Em hỏi, thật anh không biết trả lời thế nào. Tại bản tính người ta như vậy rồi.
Và chàng lại bổ sung:
- Người ta sẵn sàng làm điều ác trong mọi lĩnh vực em ạ! Chẳng hạn tình yêu, tiền tài danh vọng… Làm sao người ta đạt mục đích thì thôi.
Lam Yên gật đầu xác nhận.
- Em biết và em rất sợ những người đó.
Chàng hù dọa:
- Sợ thì sẽ gặp cho coi.
- Em sẽ xa lánh.
Chàng đưa tay vuốt tóc nàng:
- Cũng may cho anh.
- Sao?
- Anh không bao giờ là người độc ác. Em yên chí nhé! Đừng xa lánh anh mà hãy ở mài bên anh. Theo anh!
- Xí! Ham lắm!
- Em không chịu theo anh à?
- Không! Em sẽ ở mãi nơi đây.
- Thì anh sẽ theo em.
- Em sẽ không cho.
- Anh bám riết. Em làm gì nào?
Lam Yên ấp úng:
- Em…Em…
Chàng cắt lời, rồi cười ha há:
- Em không làm gì hết! Anh biết mà.
Lam Yên dọa chàng:
- Em không làm gì anh thì cả nhà sẽ làm khổ anh.
Đông Giao chợt tò mò hỏi:
- Cả nhà sẽ làm gì anh? À nhà này có ai àc độc không?
- Có!
- Anh thấy ai cũng hiền cả mà!
Rồi chàng hạ gọing hỏi nhỏ:
- Bộ có người ác độc hả? Ai vậy?
Lam Yên cười cười:
- Em nói đùa chứ làm gì có. Em luôn sóng chung với những người hiền lành, tốt bụng kể cả chú Dân.
Đông Giao phủ nhận:
- Tại em là hộ lý của chú Dân nên chú ấy mới hiền với em.
- Với ai chú cũng thế. Anh không thấy chú ấy rất vui vẻ với anh sao?
- Còn anh Mẫn Phi thì sao?
- Anh ấy rất hiền và dễ mến.
- Anh thấy anh Mẫn Phi khó thí mồ.
Lam Yên có vẻ triết lý:
- Khó dễ tùy người đối diện.
- Hay! Em nói điều gì cũng được cả.
Nàng phụng phịu, nhéo vào cánh tay chàng:
- Hứ! Anh làm như em hay nói lộn xộn lắm vậy.
Bị đau, Đông Giao né tránh tay nàng:
- Oái đau! Anh khen em nói hay cũng như làm hay đấy chứ!
- Em có làm gì đâu!
Đông Giao đưa tay nghịch nghịch mấy đóa hoa trong bình:
- Đây này! Bình hoa đẹp thật! Hoa cuc tím và trắng xinh như chủ nhân của nó.
Nàng giả vờ trách:
- Đến bây giờ anh mới nhìn thấy!
- Anh ngay từ lúc mới bước chân vào phòng đã nhìn thấy, nhưng…
Nàng chặn ngang:
- Nhưng bận rình rập người ta nên quên phải không?
- Trời đất! Em lại nói xấu anh rồi!
- Thế sao, anh vào phòng lại không báo cho em hay?
Đông Giao bật cười:
- Anh có biết em vào phòng anh đâu mà báo.
Nàng chống chế:
- Rồi khi thấy em sao anh không lên tiếng?
Chàng lại tinh nghịch:
- Nhờ không lên tiếng nên anh mới nhìn thấy.
- Thấy gì?
Chàng nheo mắt cười:
- Thấy người ta làm mọi việc trong phòng.
Lam Yên giận dỗi đứng lên:
- Việc đó không đáng nói.
- Chứ việc gì đáng nói?
Lam Yên nói nhanh:
- Việc anh còn lẩn quẩn ở trong phòng không chịu ra đồn điền kìa!
- Thì nhờ lẩn quẩn ở đây anh mới được gặp em đấy!
Lam Yên đưa tay vén tóc:
- Nếu biết anh chưa đi, em sẽ không vào đây đâu.
Đông Giao nhìn nàng âu yếm.
- Còn anh thì rất thích gặp em ở đây. Anh nói thật đấy Lam Yên ạ! Anh rất thích được nhìn em hái hoa, cắm
hoa trông em như một cô bé rất dẽ thương và thơm ngát.
Lam Yên cười sặc sụa:
- Chưa có ai ví von ngộ nghĩnh như anh đấy.
- Anh nói thật đấy! Anh rất thích gần em mãi mãi, vì sao em biết không?
- Vì sao?
Nàng nghiêng đầu hỏi Đông Giao. Chàng nhìn nàng đăm đắm rồi hạ thấp gọing:
- Vì người em sực nức hương hoa. Hương thơm thứ thiệt…!
Lam Yên làm mặt nghiêm:
- Cú phá em hoài nghe! Mai mốt em sẽ không cắm hoa cho anh nữa đâu.
Chàng vẫn đùa:
- Như vậy em sẽ mang tội.
- Tội gì?
- Tội làm cho anh bệnh. Bệnh…tương tư.
- Tưởng gì. Tương tư hoa!
Rồi nàng kề tai Đông Giao nói nhỏ:
- Chừng nào tương tư em, em mới chịu trách nhiệm!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tình Xưa Sương Khói
Yến Quỳnh
Tình Xưa Sương Khói - Yến Quỳnh
https://isach.info/story.php?story=tinh_xua_suong_khoi__yen_quynh