Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tình Nàng Ngây Thơ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 11
C
ảm giác buồn nôn dần tan biến trong mấy ngày qua nay đột nhiên trở lại.
Rafiq tiếp tục bằng giọng đều đều, cay đắng, "Gastano không hề biết rằng trước khi chết, con bé đã gửi cho anh một lá thư tiết lộ về cuộc tình bí mật giữa hai người, sự phụ thuộc của con bé vào ma túy mà hắn chính là kẻ gây ra, rồi nỗi xấu hổ cùng sự nhục nhã, khiếp đảm mà con bé đang gánh chịu do sự ngu ngốc của mình. Hắn tưởng anh không biết gì về hắn, nhờ thế mà anh càng có cơ hội tiêu diệt hắn".
Hơi thở, giọng nói và thậm chí là những lời lẽ thận trọng của anh không cho thấy bất cứ dấu hiệu nào chứng tỏ sự gắn bó của anh với em gái – nhưng nàng có thể lờ mờ nhận ra nó đằng sau khuôn mặt điềm tĩnh kia, và nàng hiểu vì sao anh lại quyết tâm trừng phạt Gastano.
Giá mà nàng không phải đau đớn.
Giọng Rafiq vẫn rất lạnh lùng. "Gastano là ông trùm của một tổ chức chuyên vận chuyển hêrôin và côcain tới châu Âu và Bắc Mỹ. Hắn quyết định chọn Moraze làm điểm đến tiếp theo".
Mấy ngày qua vào hầu hết các buổi đêm, Rafiq phải làm việc với các ban bệ và bộ phận an ninh. Anh nhìn gương mặt thông minh của Lexie và mệt mỏi nghĩ, chỉ một lần thôi, anh ước giá mà nàng chấp nhận câu trả lời đơn giản của anh.
Nhưng như thế không phải là Lexie. Và anh nợ nàng một sự thật trước khi họ tiến xa thêm.
"Hắn là một kẻ tự phụ, ngạo mạn và dễ dao động", anh nói. "Có thể vì hắn là đứa con ngoài giá thú; tước hiệu hắn dùng không phải là của hắn mà là của người anh cùng cha khác mẹ đã chết trong tình huống rất đáng ngờ". Nàng khiếp sợ hỏi, "Ý anh là – anh ta đã giết anh trai mình?"
"Anh không biết. Anh nghĩ là không – nhưng vị bá tước thực sự đã chết vì dùng ma túy quá liều".
"Không gì – kể cả việc là đứa con ngoài giá thú, không một điều gì – có thể bào chữa cho việc buôn bán ma túy của hắn".
Nàng dừng lời, biết rằng cha đẻ của mình đã giết người mà không hề hối hận, và dành nhiều năm đi chinh phạt một đất nước bằng ý chí của một con quỷ mà không gì thỏa mãn nỗi.
Rafiq phá tan sự im lặng đột ngột của nàng. "Ai biết được người khác đang nghĩ gì?", anh buồn rầu nói. "Anh không thấy tiếc vì hắn chết, cũng không tiếc vì đã mất hai năm qua tìm mọi cách để tiêu diệt hắn. Thứ ma túy chết người của hắn đã giết hại biết bao nhiêu người, phá hủy bao nhiêu sống, không ai có thể đếm xuể".
Anh dừng lời, nàng ngước lên bắt gặp ánh mắt sâu thảm của anh. "Nhưng anh rất tiếc vì em bị lôi kéo vào chuyện này. Đó chưa bao giờ là ý định của anh".
"Giờ em hiểu vì sao anh đã hành động như thế", nàng bất ngờ nói. "Em không hề biết anh ta đã lên kế hoạch lấy mình. Em không hề có ý định kết hôn với anh ta".
Nàng sẽ sớm rời khỏi Moraze, khi đã về đến nhà, nàng sẽ có thể bỏ tất cả lại phía sau, nàng nghĩ. Làm sao nàng có thể trách cứ Rafiq trước những việc anh đã làm để bảo vệ người dân trong vương quốc của mình và những kí ức về người em gái? Nếu anh không làm thế thì anh đã chẳng phải là người đàn ông mà nàng yêu say đắm. Việc anh quyến rũ nàng có thể đã được tính toán một cách nhẫn tâm, nhưng so với nỗi đau khổ và sự tàn ác mà Felipe đã gây ra, cùng việc hắn định dùng Moraze làm nơi tiêu thụ cho thứ hàng hóa kinh tởm của mình, thì nàng không thể trách cứ Rafiq vì đã dùng mọi loại vũ khí cần thiết.
Nàng nhìn anh, chầm chậm hỏi, "Anh có biết anh ta định lấy em không?"
"Anh biết ngay sau khi em đặt chân đến đây", Rafiq đáp cụt lủn.
"Nếu biết, chắc hẳn anh phải hiểu anh ta sẽ không làm hại em. Vậy tại sao anh đến nhà máy đường mà không hề mang theo vũ khí?" Lexie hỏi, cơn giận dữ lại bùng lên vì sự liều lĩnh của anh.
"Không nguy hiểm như em tưởng đâu. Anh gần như chắc chắn hắn sẽ không ra tay với mình".
"Làm sao anh chắc chắn như thế?", nàng hỏi, giọng đầy giận dữ. "Anh không có quyền đặt mình vào tình thế nguy hiểm như vậy".
Anh liếc nhìn nàng, vẻ khinh thường. "Anh biết, hắn chưa bao giờ tự tay giết người. Luôn luôn có kẻ khác làm thay hắn. Nói "loại bỏ người này" dễ hơn nhiều so với việc tự mình hành động. Hơn nữa, sau khi chứng kiến anh hôn em đêm hôm trước, hắn thấy rằng có thể dùng em làm đòn bẩy để buộc anh làm những gì hắn muốn trên đất Moraze này. Anh không thể điều đó xảy ra". Anh nhíu mày, nàng cảm thấy trái tim đập thình thịch, cất tiếng hát trong niềm vui đau đớn vì nàng yêu anh. Anh không yêu nàng; đó chỉ là cảm giác trách nhiệm nên anh mới lao đến cứu nàng như thế.
Anh nói một cách chắc chắn. "Những tay bắn tỉa đã ngắm trúng hắn – lẽ ra em không cần phải l bằng việc tung chân đá như thế".
"Anh mới là kẻ liều lĩnh", nàng vặn lại, bực bội. "Anh không có vũ khí, việc hành động theo linh cảm rằng hắn sẽ không giết chúng ta thì quả thật vô cùng điên rồ".
Anh nhún đôi vai rộng. "Đó là một tình huống mạo hiểm", anh bình thản nói. "Với lại, Moraze là trách nhiệm của anh đã rất nhiều năm nay rồi, anh mang ơn nó".
Vậy là đã có câu trả lời, nàng chán nản nghĩ; mọi việc anh làm, kể cả việc quyến rũ nàng, đều là vì danh dự của em gái và sự an toàn của đất nước anh. Tất cả mọi việc – cuộc tình dữ dội của họ, những giây phút mật ngọt, nồng cháy trong vòng tay anh, những lần họ khám phá cơ thể nhau – đều chỉ là lời nói dối.
Với anh. Chứ không phải với nàng. Nàng đã trao con tim mình cho anh – nhưng anh thờ ơ, không cần, và nàng đã vĩnh viễn mất nó.
Mặt Rafiq càng nghiêm lại hơn. Anh lạnh lùng nói tiếp, "Anh sẽ không làm tổn thương em bằng những lời biện hộ cho hành động của mình. Lúc đầu, anh nghi ngờ em là người tình của hắn…"
"Mà không hề có bằng chứng", mắt nàng sáng rực.
Ánh mắt anh vẫn không dịu dàng hơn. "Có vẻ là thế. Và anh đã tạo ra tình huống hòng tách em ra khỏi hắn – một phần là vì, anh biết hắn nguy hiểm, nhưng anh không biết hắn sẽ phản ứng như thế nào khi biết đế chế của hắn đang lung lay".
"Và một phần là để anh ta không nhận thấy mọi chuyện đang diễn ra", nàng mệt mỏi nói.
Anh mím môi lại, nhưng rồi bình tĩnh tán đồng, "Một phần là như thế nữa".
"Đúng là một động thái khôn ngoan, và nó đã hiệu quả. Chắc hẳn anh ta rất tức giận khi biết anh cũng như anh ta có khả năng tách bạch chuyện chăn gối khỏi những vấn đề thực sự quan trọng."
Nàng định dừng lời, nhưng Rafiq đã đột ngột xen ngang mà không hề báo trước, "Anh cũng phải xin lỗi cả em nữa".
Niềm kiêu hãnh không hẳn là lớp áo giáp tốt, nhưng đó là những gì nàng còn lại, và nó giúp nàng chặn đứng những điều chắc chắn sẽ xảy ra. "Em mừng vì anh đã làm được những điều anh muốn. Và mặc dù biết là không nên vẫn phải nói em không hối tiếc khi Felipe chết".
Vì nàng chắc chán Rafiq sẽ không bao giờ được an toàn nếu hắn ta còn sống; cái tôi và dã tâm của tay bá tước sẽ thôi thúc hắn tiêu diệt người nào vượt trội hơn hắn.
Nàng lưỡng lự, "Em thấy rùng mình vì trước đây từng nghĩ anh ta là người thú vị, có thể kết bạn".
"Hắn đã lợi dụng sức hấp dẫn và sự khéo ăn khéo nói của mình". Anh xua tay gạt ý nghĩ và Gastano ra khỏi đầu rồi nhìn nàng. "Quên chuyện hắn ta đi. Anh và chính quyền đã làm việc cật lực để giải quyết dứt điểm chuyện này và đã thành công như mong đợi. Giờ tất cả đã qua, anh chỉ còn một việc phải làm".
Nàng mở to mắt, nhìn anh đang tiến lại gần, nheo nheo mắt. Nhìn vào gương mặt lạnh lùng của anh, nàng không biết anh đang nghĩ gì. Tim nàng bắt đầu đập nhanh hơn, và niềm hi vọng mà nàng tưởng chừng như đã tắt giờ trỗi dậy. Nàng ngập ngừng nói, "Là… là chuyện gì?"
Anh đứng yên trong giây lát, nhìn nàng bằng ánh mắt xa xăm. Liệu anh có định tiếp tục cuộc tình của họ không?
Nàng sẽ trả lời như thế nào? Một phần Lexie không muốn gì hơn ngoài việc ngã vào vòng tay anh cùng niềm đam mê cháy bỏng. Nhưng bất kỳ cuộc tình nào với anh rồi cũng sẽ kết thúc.
Anh nói nghiêm trang, "Trước đây anh chưa từng làm việc này, vì thế có thể anh rất vụng về, nhưng anh rất muốn được lấy em làm vợ, Lexie".
Niềm sung sướng trào dâng, và rồi – cũng chóng vánh hệt như lúc đến – nó chìm dần. Tấm ảnh của em gái anh, trong trắng và bị phản bội, chợt lóe lên trước mắt nàng.
Anh đã rất bất ngờ khi phát hiện ra Lexie chưa từng yêu ai. Gastano đã chế nhạo rằng anh đã quyến rũ Lexie nên anh thấy mình cũng chẳng khá hơn tay bá tước là bao và điều này khiến anh day dứt.
Nàng quan sát vẻ mặt điềm tĩnh của anh để tìm kiếm chút dấu hiệu của tình yêu, một chút gì đó giống như cảm xúc đang bùng cháy trong nàng. Trái tim nàng run sợ khi nàng không nhìn thấy gì cả. Thậm chí trông anh còn hơi tức cười, như thể anh biết nàng nghĩ gì, và đang chờ đợi cái gật đầu đồng ý vì sung sướng của nàng.
Nàng không hề thấy bất kỳ dấu hiệu nào của sự rung động hay tình yêu
Sau đó, Lexie hiểu ra rằng còn có những thứ tồi tệ hơn cả tình yêu bị phản bội. Niềm hi vọng nhỏ nhoi, mong manh bảo rằng vào đúng cái lúc Rafiq biết mình yêu nàng thì anh sẽ ngay lập tức bị từ chối. Con tim khát khao yêu đương của Lexie không chỉ muốn đơn thuần là được yêu.
Ồ, đó sẽ là một cuộc hôn nhân khá hợp lý, nàng cay đắng nghĩ; nói cho cùng, dù rằng cha nàng đã trở thành con quỷ giết người không ghê tay, nhưng nàng vẫn có huyết thống với một trong những hoàng tộc lâu đời nhất ở châu Âu.
Nàng không có tiền, địa vị xã hội không đáng kể, nhưng em gái nàng đã học được cách trở thành công nương, và nàng cũng có thể.
Chỉ có điều nàng không định làm thế.
Một cuộc hôn nhân hợp lý ư? Không bao giờ! Nàng khát khao một tình yêu cháy bỏng, không biên giới, sẽ kéo dài đến cuối cuộc đời, một tình yêu đúng như ý nàng.
Nàng khẽ nói, "Em rất vinh dự, nhưng em e là mình không thể nhận lời".
Nét mặt Rafiq không hề thay đổi. Nếu có, thì anh cần phải thể hiện rõ ràng hơn để thuyết phục nàng rằng nàng là đam mê cháy bỏng của anh, đúng là như thế.
Anh nói bằng giọng pha chút mỉa mai. "Có lẽ anh cần thuyết phục em".
Rồi anh kéo nàng vào vòng tay mình, ôm chặt nàng trong nỗi khát khao vô bờ. Lexie cố dùng chút sức lực cuối cùng chống cự lại ham muốn cháy bỏng, mãnh liệt. Nàng phải chấm dứt chuyện này trước khi nó đi xa hơn – và nàng biết phải làm thế nào. Niềm kiêu hãnh giá băng của Rafiq là một thứ vũ khí lợi hại của anh, nhưng đồng thời cũng chính là điểm yếu.
Giọng đều đều, lạnh lùng, nàng nói, "Anh có thể khơi dậy ham muốn của em đối với anh. Nhưng khi nó đã qua đi, thì em vẫn từ chối lời cầu hôn của anh". Vì cảm xúc của nàng sắp sửa vỡ òa, nên nàng cắn chặt môi không thốt ra lời thú nhận tội lỗi.
Nàng ngạc nhiên khi thấy anh mỉm cười, rồi anh cúi đầu xuống. Nàng chờ đợi một nụ hôn xé tan dòng cảm xúc mãnh liệt trong mình, nhưng nó đến, chỉ như một cơn gió thoảng, khẽ vụt qua môi nàng, chọc thủng hàng rào phòng vệ của nàng, khiến chiếc hàng rào tơi tả ấy nhanh chóng tan biến.
Anh thì thầm trên môi nàng, "Em định từ chối anh, phải không em yêu? Chắc chắn em không thể tàn nhẫn như thế…?"
"Xin anh", nàng thì thầm trong đau đớn, "Đừng làm thế với em".
"Nhưng hãy xem em đã làm gì với anh". Giọng anh dịu dàng, nhưng nàng đã nghe thấy sự thỏa mãn trong đó lúc anh kéo nàng lại gần hơn, và nàng cảm nhận được phản ứng hoang dại ở tấm thân rắn chắc của anh.
Đây thực sự là dấu chấm hết rồi, nàng nghĩ. Nàng nhìn anh, mắt long lanh, rồi nàng khẽ nói qua kẽ răng. "Thôi được rồi. Vậy thì, em nói lại lần cuối cùng. Ngày mai em sẽ rời khỏi Moraze".
Anh ngây người ra, nheo mắt nhìn nàng. "Em nói thật sao?"
"Vâng. Kết thúc rồi, Rafiq". Nàng ngẩng cao đầu.
Anh biết anh có thể tác động đến nàng bằng xác thịt – còn nàng thì không thể chịu đựng được ý nghĩ về một cuộc hôn nhân không có tình yêu. Khi anh đã quá quen thuộc với nàng, liệu anh có đến với một người đàn bà khác không?
Có lẽ là không; anh là người đàn ông trọng danh dự, nhưng nàng sẽ không để mình bị cuốn vào mối quan hệ mà trong đó, tâm hồn nàng sẽ chết dần chết mòn.
"Có thể là không", anh nói cộc lốc. "Nhưng thực tế là lần trước yêu nhau, chúng ta đã không dùng biện pháp tránh thai. Đó là trách nhiệm của anh, và anh đã quên mất".
Nàng kiên quyết nói, "Em khó có thể có thai, nhưng đó cũng không thể là nguyên nhân cho đám cưới".
"Vậy thì có thể là lí do gì đây?", anh hỏi, mặt đanh lại.
Lexie đã rất mong anh không nói dối nàng, nhưng ôi, nếu anh nói – dù chỉ một lần – rằng anh yêu nàng, có thể nàng sẽ đầu hàng.
Anh đã thận trọng tránh nói ra câu đó.
Nàng nói bằng giọng khàn khàn, "Nếu có thai, em hứa sẽ cho anh biết
"Nếu có thai, em sẽ lấy anh", anh lạnh lùng đáp, "Con anh sẽ không thể là đứa con ngoài giá thú giống như Gastano".
"Con của chúng ta – nếu có – sẽ không thể nào giống anh ta! Em phải làm sao để thuyết phục anh rằng em biết điều gì là tốt nhất cho mình? Chắc chắn đó không phải là cuộc hôn nhân với anh. Em sẽ không để bị quấy rầy, dụ dỗ, lôi cuốn hay đe dọa đâu".
Nàng kịp dừng lại đúng lúc để không nói ra câu, Em gái anh chết vì cô ấy bị phản bội, nhưng em thì không yếu đuối như thế.
Đó sẽ là lời nói đầy hằn học và sai lầm, vì sức mạnh ý chí của nàng rõ ràng đang yếu dần.
Anh nói, "Anh có thể ngăn cản em rời Moraze".
"Anh không dám đâu!" Nàng nhìn anh chằm chằm, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Trông anh tàn nhẫn, hệt như các vị tổ tiên của anh, những người dám làm mọi thứ. "Đúng, anh sẽ làm thế", anh nói một cách nặng nề.
Nàng thẳng thắn, "Nếu quan hệ xác thịt – vì đó là những gì anh có được – quan trọng với anh, thì em thấy chẳng có lí do gì chúng ta không cho nhau lần cuối trước khi em ra đi".
Anh nhẹ nhàng đáp, "Chẳng có lí do gì cả. Nhưng khi em đi rồi, anh muốn em giữ lời hứa của mình. Nếu em có thai, anh muốn được biết ngay lập tức".
Sắc đỏ ửng hồng trên gương mặt nàng, rồi ngay lập tức biến mất. Nàng ngăn không cho mình bật khóc, một cảm xúc dễ hiểu, rồi nàng quả quyết, "Tất nhiên rồi".
Nàng nhìn xuống để che giấu niềm đau trong ánh mắt, và đặt một nụ hôn lên cổ họng anh.
Mùi đàn ông quen thuộc ở cơ thể anh đã làm trỗi dậy niềm khát khao cháy bỏng, mãnh liệt trong nàng, xóa tan mọi ý nghĩ đề phòng và sự khôn ngoan trong nàng, cũng như mọi lo lắng có nguy cơ ngăn cản nàng dâng hiến cho anh trước khi bước ra khỏi cuộc đời anh.
"Anh mừng vì chúng ta rất hiểu nhau".
Có chút gì đó cay độc và dữ tợn trong giọng nói của anh khiến nàng lạnh sống lưng, nhưng trước khi nàng kịp phản ứng lại, anh đã nâng bổng nàng lên và bế nàng tiến về phía chiếc giường to rộng.
Môi kề môi, tay anh ôm nàng thật chặt, rồi anh đặt nàng xuống để chân nàng chạm lên tấm thảm.
"Vậy thì", anh bình thãn nói, và thả lỏng nàng ra, ánh mắt anh tha thiết, nồng nàn, "Hãy giúp anh thỏa mãn. Cởi áo giúp anh đi".
Nụ cười của anh khuấy động niềm kiêu hãnh xót xa trong nàng. "Giá mà anh cũng cởi giúp em", nàng bắt bẻ, đầu ngẩng cao, mắt ánh lên đầy thách thức.
"Có lẽ chúng ta sẽ cởi áo cho nhau", anh gợi ý. Anh hôn lên bờ vai nàng, rồi cắn khẽ, hàm răng anh kích thích niềm khoái cảm trong nàng.
Và họ cởi áo cho nhau, sau mỗi lần, những nụ hôn lại gấp gáp hơn, dữ dội hơn, sự vuốt ve, mơn trớn đã làm tan biến mọi rào cản trong nàng – cho đến cuối cùng, ham muốn bùng lên thành ngọn lửa tình thiêu đốt Lexie, toàn thân nàng chìm trong đê mê khiến nàng quên hết tất cả, chỉ còn cơn khoái lạc đang lên đến tột đỉnh.
Cơn khoái cảm khiến nàng sợ hãi; nàng hổn hển trong vòng tay anh, choáng váng trước cảm xúc cuồng nhiệt của chính mình, nhưng cơ thể nàng vẫn khát khao một thứ mà anh không thể cho nàng.
Khi có thể cất lời trở lại, nàng thả lỏng bàn tay đang túm chặt tấm ga trải giường và thì thầm bằng giọng khàn khàn, "Anh không… anh chưa…"
Giọng nàng lạc đi khi nàng bắt gặp ánh mắt anh. Ánh mắt khiến nàng nao núng. "Chưa đâu", anh nói, giọng khàn khàn, rắn rõi. "Chưa đâu, em yêu dấu, người đàn bà xinh đẹp của anh…"
Và anh lại bắt đầu. Cái nhìn cháy bỏng cảnh báo nàng. Nàng căng mình lên dâng hiến, nhưng lần này – lần này – mọi thứ diễn ra rất chậm chạp và đầy khoái cảm. Giống như kẻ đi chinh phạt, anh làm chủ cơ thể nàng, bàn tay anh mơn trớn, đôi môi anh cắn chặt làn da mịn màng nơi bầu vú, anh hôn lên khắp cơ thể nàng, ngoài trừ một nơi đang khát khao, chờ đợi anh đến khám phá.
Không chờ được lâu hơn, nàng kéo anh lại gần, nhưng anh đưa tay nàng lên đầu, và giam giữ chúng tại đó trong khi anh cúi xuống tiếp tục mơn trớn, hành hạ ý chí của nàng, bằng kinh nghiệm và bản năng giống đực, anh biết đâu là điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể nàng, phải vuốt ve chỗ đó trong bao lâu để rồi khi nào thì rời đi tìm một điể khác…
Vô vọng, nàng bắt đầu rên rỉ trong niềm sung sướng khổ đau, nàng thì thầm, "Xin anh, xin anh đấy, Rafiq – kìa anh… nào…"
Rồi anh từ từ đi sâu vào trong nàng; nàng co cứng người đón nhận, nhưng rồi anh lại trở ra, bỏ nàng chơi vơi, đau đớn với nỗi mất mát, cho đến khi anh lại cương cứng vào sâu trong nàng, và lần này sâu hơn dịu dàng hơn, chầm chậm…
Nàng gồng mình lên đón chờ, nhưng anh chậm rãi nói, "Rất khó chịu, anh biết, nhưng em hãy đợi. Em yêu đợi đi".
Và nàng đã đợi, đợi anh tiếp tục vào sâu trong nàng, chậm rãi, nhịp nhàng cho đến lúc đê mê, cho đến tột cùng, khi nàng không thể chờ đợi thêm một chút nào nữa. Cơ thể nàng đột nhiên cong lại vì nhục cảm – nàng hét lên, gọi tên anh trong cơn khoái lạc đang xâm chiếm trọn vẹn cơ thể.
Lúc anh rời khỏi cơ thể nàng, nàng bật khóc vì sự dịu dàng đến tàn nhẫn của anh, vì cách anh thận trọng, miệt mài khám phá cơ thể nàng, rồi cả cái cách anh dìu dắt nàng vào chốn cực lạc trước khi đưa nàng lên đến đỉnh, tới chốn bồng lai nàng chưa từng được một lần biết tới.
Và nàng biết, sẽ không bao giờ nàng tìm lại được cảm giác đó nữa. Trong suốt quãng đời còn lại, nàng sẽ ngóng chờ chốn cực lạc, mong mỏi vòng tay vững chãi của anh, và cả ham muốn chiếm trọn cơ thể nàng của anh – và nàng biết, như thế vẫn chưa đủ.
Nàng muốn có tình yêu của anh: một tình yêu trọn vẹn, vô điều kiện và không có ràng buộc. Giống như tình yêu nàng dành cho anh.
Và vì không thể có được tình yêu ấy, nàng sẽ phải cố quen, cố học cách sống mà không có anh, không có tình yêu đầy đam mê và dịu dàng của anh.
o O o
Sáng hôm sau, họ gặp nhau để chào tạm biệt một cách trang trọng.
Lexie cảm ơn tấm thịnh tình anh dành cho nàng. Đáp lại, anh cảm ơn nàng đã giúp mình và kết thúc bằng câu nói, "Anh đề nghị em không hé lộ những gì đã diễn ra ở đây".
"Tất nhiên em sẽ không nói", nàng nhanh nhảu. Khi về đến nhà, nàng sẽ cố gắng hết mình để quên tất cả những gì xảy ra trên hòn đảo này. Nàng bắt gặp ánh mắt chăm chú, thiết đáng sợ của anh. "Anh không cần phải cảm ơn em – em chẳng làm được gì ngoài việc làm rối tung mọi chuyện lên".
"Em đã giữ được bình tĩnh trong một tình huống mà chắc chắn em đã vô cùng khiếp sợ". Câu nói mỉa mai khiến trái tim nàng thêm một lần tan vỡ, nàng nói, "Lẽ ra em phải biết – mà thực ra, em đã biết – mà anh có một kế hoạch. Em chỉ sợ anh ta sẽ giết anh trước khi anh kịp tiến hành kế hoạch ấy".
Trong nháy mắt, nàng thoảng thấy hình bóng vị chủ nhân đầu tiên của hòn đảo, độc đoán, mạnh mẽ và tàn nhẫn. "Cảm ơn em". Không ngừng một giây, anh nói tiếp, "Anh muốn được nhận tin của em ngay khi em biết chắc mình có thai hay không".
"Được".
Anh nói, giọng pha chút đe dọa, "Đừng bắt anh phải đuổi theo em, Lexie".
Nàng đờ người ra. "Đừng lo", nàng vui vẻ nói, "Em sẽ báo".
Họ nhìn vào mắt nhau. "Anh rất vui", anh nói dịu dàng, rành mạch "Bất cứ khi nào và ở bất kỳ đâu em cần giúp đỡ - hãy gọi cho anh". "Cảm ơn anh", nàng nói và biết rằng nó chẳng có nghĩa lí gì. Nếu nàng lên tiếng, anh sẽ dùng mọi cách, làm những gì có thể vì nàng, nàng chắc chắn như thế.
Nhưng nàng sẽ không bao giờ đòi hỏi.
Anh mỉm cười, nàng cảm nhận được sự trớ trêu. "Cảm ơn em, Lexie. Tạm biệt".
Và mọi chuyện đã chấm dứt. Nàng được đưa ra sân bay trên một chiếc xe kín đáo và được thu xếp ngồi ở khoang hạng nhất. Khi chiếc máy bay phản lực bay qua cánh đồng cỏ, nàng nhìn thấy đàn ngựa đang phi nước đại và thất vọng nghĩ, chí ít thì nàng cũng được nhìn thấy chúng.
Tiếng chuông ầm ĩ phát ra từ chiếc điện thoại di động đánh thức nàng khỏi giấc ngủ sâu. Nàng mệt mỏi chộp lấy nó và càu nhàu, "Alô?"
"Lexie, tới đây nhanh lên. Con Favourite của nhà Sultan có chuyện rồi".
Bao mệt mỏi chợt tan biến. "Gì cơ?"
"Con ngựa con không chui ra được".
"Mười phút nữa tôi sẽ có mặt".
Nắm chặt tay lái, nàng lao nhanh trong đêm tới chuồng ngựa của một trong những người bạn tốt. "Nó sao rồi?", nàng hỏi ngay khi đến nơi và quan sát con ngựa cái – nàng thấy mừng vì trông nó vẫn rất thoải mái so với những con ngựa cái khác ở trong tình trạng này.
Đó là tình trạng Lexie chưa hề trải qua. Nàng đã trở về New Zealand được một tháng – đủ lâu để biết chắc chắn nàng không hề mang thai. Ngay khi biết kết quả, nàng đã gửi một lá thư trang trọng cho Rafiq để báo với anh rằng anh đã thoát khỏi trách nhiệm của một người cha. Lá thư trả lời của anh cũng khá trang trọng. Anh chúc nàng mọi điều tốt đẹp trong cuộc sống. Người bạn chân thành của nàng, Rafiq de Courteveille.
Nàng vẫn thấy có chút mỉa mai trong lá thư ấy, nhưng nàng đã nén nỗi đau xuống, dìm nó xuống đáy sâu cho tới khi nó chỉ còn là nỗi đau thầm kín. Và nó chỉ xuất hiện trong những giấc mơ chất chứa toàn những mất mát và đau khổ, nhưng phần lớn thời gian nàng có thể kiểm soát nó và coi như nàng chưa từng đặt chân tới hòn đảo phía Đông Zanzibar.
"Tôi nghĩ giờ nó đã ổn rồi", bạn nàng cười gượng gạo. "Nó làm tôi phát hoảng".
Nhưng con ngựa cái vẫn cần giúp đỡ, và lúc Lexie lái xe về đến nhà thì trời đã gần sáng. Thật may, đó là kì nghỉ cuối tuần, nàng không phải trực nên có thể quay lại giường tiếp tục giấc ngủ còn dang dở.
Nhưng nàng không tài nào ngủ lại được nữa. Nàng tự hỏi nàng sẽ bị dày vò thêm bao lâu trong nỗi khát khao về người đàn ông đã lợi dụng nàng. Làm thế nào mà các ngôi sao điện ảnh và những người đẹp xuất hiện trong mục tán gẫu của các tạp chí có thể thay hết người tình nay sang người tình khác mà không hề đau khổ?
Nàng thì không may mắn đến vậy. Nàng trằn trọc, xoay lưng, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Nàng hi vọng sự trống trải, đau đớn trong nàng sẽ sớm tan biến, nhưng cho đến giờ thời gian chỉ càng làm nó khắc sâu hơn. Nàng dành hết thời gian cho công việc, nhưng nỗi nhớ Rafiq vẫn không nguôi ngoai.
Một ngày nào đó, nàng sẽ nhìn thấy thông báo về cuộc đính hôn của anh với một người phụ nữ thích hợp nào đó, và khi ấy, nàng sẽ buộc phải tiếp tục cuộc sống của mình.
Một tuần trôi qua trước khi nàng quyết định từng ấy là quá đủ rồi. Than khóc cho một cuộc tình không hề có lấy một hi vọng chi phí thời gian vô ích; từ giờ trở đi, nàng sẽ không nhớ tới nó nữa và sống theo đúng nghĩa thay vì cứ ủ rũ, dành quãng đời còn lại thương nhớ cho một tình yêu đã mất.
Vì thế, khi một bác sĩ đang trong tình trạng li thân mới đến nhận công tác mời nàng đi ăn tối, nàng đã nhận lời. Anh ta là người đáng yêu, và vẫn còn rất yêu vợ, nên nàng không lo sợ sẽ có chuyện tán tỉnh yêu đương.
Nhưng nếu muốn tỉnh táo để ăn tối cùng anh ta vào tối hôm sau, nàng sẽ phải ngủ một giấc.
Cuối cùng nàng cũng chợp được mắt, đủ để giấu đi vết thăm quàng trên mắt, và buổi tối diễn ra thật dễ chịu.
"Cám ơn đã đi cùng tôi", người đã hẹn hò nàng nói trên đường về. "Tôi không mong đợi Giáng sinh năm nay. Cô định làm gì?"
"Tôi trực", nàng vui vẻ nói.
Anh ta gật đầu, rồi họ rẽ vào cổng nhà nàng. "Buổi tối thú vị hơn tôi tưởng. Phần lớn là nhờ có cô", anh ta nói. "Lexie, có thể đây là một đòi hỏi quá đáng, nhưng cô có phiền không nếu tôi muốn cô đi cùng trong mùa lễ hội này? Có một vài bữa tiệc mà tôi không thể từ chối…"
Nàng có những lời mời nhiệt tình hơn. Nàng cũng có những bữa tiệc không thể trốn tránh. "Được", nàng vui vẻ nói rồi mở cửa xe.
Nhưng anh ta đã xuống trước và vòng qua đầu xe đến bên, mở cửa cho nàng. "Tôi sẽ tiễn cô về tận cửa", anh ta vừa nói vừa cố gượng cười. "Tôi vẫn chưa quên hết phép lịch sự đâu".
Anh ta đợi cho tới khi nàng mở khóa, rồi nói, "Tôi rất vui vì bữa tối ngày hôm nay, tôi mong sẽ có những buổi tối tiếp theo nữa".
Lexie vẫy tay chào khi anh ta quay đầu xe và ra đường cái. Đúng là một buổi tối rất vui, nàng đứng lại vài giây để ngắm những vì sao, và nhớ đến những vì sao trên bầu trời nhiệt đới thăm thẳm.
Thôi đi, nàng giận dữ bảo mình rồi bước vào trong.
Và nàng lạnh toát khi một bóng đen bước ra từ phía sau cây dạ hương, tiến về phía"Thật may là anh ta đã không cố hôn em", Rafiq nói bằng thứ giọng chết người.
Nỗi khiếp đảm ban đầu thay bằng niềm vui sướng đến mức nàng phải đưa một tay đặt lên ngực nơi có trái tim. Lúc anh lặng lẽ tiến về phía nàng trong ánh sao đêm, nàng không nói nên lời.
Khi cất được tiếng thì giọng nói của nàng hết sức yếu ớt và vô thức. "Em hôn ai chẳng liên quan gì đến anh".
Anh dừng lại ngay trước mặt nàng, "Em thật sự tin thế sao?" anh hỏi, giọng cằn nhằn giận dữ.
Trước cái gật đầu thách thức của nàng, giọng anh đanh lại, "Vậy thì em phải học thêm một điều khác nữa", và anh kéo nàng vào vòng tay mình, hôn lên đôi môi nàng, nụ hôn bị kìm nén lâu ngày, nay mặc sắc phá tan mọi hàng rào mong manh.
Cảm xúc mãnh liệt đột ngột trào dâng dữ dội, cuốn trôi lẽ thường và những biện minh của lý trí mà nàng đã dùng để trấn an mình qua những ngày tăm tối từ khi nàng rời khỏi Moraze.
Anh ngẩng đầu lên, hai bàn tay chắc khỏe ôm lấy gương mặt nàng, ánh mắt nồng cháy yêu thương nhìn nàng, và nàng cất tiếng hỏi trong hơi thở đứt quãng, "Anh đang làm gì ở đây vậy?"
"Anh sẽ chết nếu không có em ở bên", anh nhẹ nhàng nói, nhưng tiềm ẩn bên trong là cảm xúc mãnh liệt mang đến hơi ấm và niềm hi vọng lớn lao.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tình Nàng Ngây Thơ
Robyn Donald
Tình Nàng Ngây Thơ - Robyn Donald
https://isach.info/story.php?story=tinh_nang_ngay_tho__robyn_donald