Chương 12
ai ngày nữa trôi qua. Georgie ở trong bếp, đang cố tìm ra cách làm một trong những loại sinh tố ngon lành của Chaz thì nghe thấy một tiếng ồn vọng đến từ cửa trước. Vài giây sau, Meg Koranda xộc vào phòng như một nàng chó săn nhỏ nghịch ngợm, một nàng cún đã tống ra khỏi trường huấn luyện quá nhiều lần đến mức chủ của nó đã từ bỏ việc cố dạy dỗ nó. Trong trường hợp này, chủ của cô là bậc phụ huynh yêu thương cô tha thiết, huyền thoại màn ảnh Jake Koranda và Fleur Savagar Koranda, Bé Cưng Rực Rỡ, một phụ nữ từng là người mẫu trang bìa nổi tiếng nhất nước Mỹ và giờ là người đứng đầu đầy quyền lực của một công ty đại diện cho các tài năng cao giá nhất cả nước.
Meg nhào vào Georgie, mang theo mùi hương trầm. “Trời đất ơi, Georgie! Em chỉ mới nghe tin khi gọi về nhà hai ngày trước, và em đã lên chuyến bay đầu tiên. Em đã ở tu viện Hindu rất đặc biệt - hoàn toàn tách biệt với thế giới - em thậm chí còn bị chấy! Nhưng vô cùng đáng giá. Mẹ nói chị mất trí rồi.”
Khi đáp lại cái ôm nồng nhiệt của Meg, Georgie hy vọng chấy chỉ là một thứ phóng đại của cô bạn hai sáu tuổi của cô, nhưng mái tóc cắt đầu đinh màu nâu sẫm của Meg không báo trước điều gì tốt đẹp. Tuy vậy kiểu tóc của Meg luôn thay đổi theo thời tiết, rồi chuyện thêm một nốt ruồi son giữa hai hàng lông mày và đôi khuyên tai lủng lẳng trông như thể được làm từ xương bò Tây Tạng khiến Georgie hoài nghi rằng bạn cô có thể đang tham gia một trào lưu gia nhập tu viện hiện nay đang thịnh hành. Đôi xăng đan da cứng và cái áo nâu mỏng của Meg xác thực thêm ấn tượng đó. Chỉ có quần jean của cô là một trăm phần trăm L.A.
Meg cao như sậy, mảnh mai, thừa hưởng đôi bàn tay bàn chân to bản của mẹ cô, nhưng không có vẻ đẹp rực rỡ của bà. Thay vào đó, Meg có những đường nét bất quy tắc của bố cô, cùng với mái tóc nâu và nước da sẫm hơn của ông. Tùy vào ánh sáng, mắt Meg có màu xanh dương, xanh lục hoặc nâu, hay thay đổi như tính cách của cô. Meg là cô em gái mà Georgie luôn muốn có, và Georgie yêu Meg tha thiết, nhưng điều đó cũng không làm cô mù quáng trước những lỗi lầm của Meg. Bạn cô được chiều quá hóa hư, tính khí bốc đồng, con người cao một mét bảy tám ấy luôn vui tươi, đầy những ý định tốt đẹp, có trái tim tử tế, và gần như hoàn toàn vô lối trong hành trình tiêu pha gia sản của hai vị phụ huynh nổi tiếng.
Georgie siết vai Meg. “Sao em có thể biến mất lâu như thế mà không gọi cho ai trong bọn chị? Bọn chị nhớ em lắm.”
“Em đã bị tách biệt với văn minh. Thời gian cứ trôi vùn vụt khỏi em.” Meg lùi ra đủ để phát hiện thấy cái máy xay cùng với những nguyên liệu màu hồng lộn xộn chưa được chế biến. “Nếu thứ đó có chút rượu bên trong thì em muốn có một ít.”
“Bây giờ mới mười giờ sáng.”
“Ở Punjab thì không phải thế đâu. Bắt đầu từ đầu và kể tất cả cho em đi.”
Bram, người đáng ra phải để cô được một mình trong nhà, xuất hiện ở ngưỡng cửa. “Cuộc sum họp hoành tráng sao rồi?”
Meg chạy tới chỗ anh. Họ đã hẹn hò vài lần, trước sự phản đối của Georgie, Sasha, April và cả bà mẹ Meg. Meg thề rằng họ chưa từng làm tình, nhưng Georgie không hoàn toàn tin cô. Giờ Meg quấn tay quanh eo anh. “Xin lỗi vì lờ anh đi khi em đến.” Cô nhìn lại Georgie. “Chúng em chưa từng ngủ với nhau đâu. Em thề đấy. Bảo chị ấy đi, Bram.”
“Nếu chúng ta chưa từng ngủ với nhau,” Bram nói bằng giọng khàn khàn quyến rũ nhất của anh, “sao anh lại biết em có một hình xăm rồng trên mông nhỉ?”
“Bởi vì em đã kể cho anh. Đừng tin anh ấy, Georgie. Thật đấy. Chị biết em chỉ đi chơi cùng anh ấy vì bố mẹ đã rất khó khăn với em trong chuyện đó thôi mà.” Cô ngước nhìn Bram, mà với chiều cao đáng kể thì cô chỉ cần nhướng mắt lên vài phân. “Em bị chứng chống đối nổi loạn. Ngay khi có ai đó bảo em đừng làm việc gì thì em đã làm xong việc ấy rồi. Đó là một tật xấu.”
Anh rê tay dọc xương sống cô và hạ giọng xuống thành tiếng thì thầm quyến rũ. “Nếu anh mà biết về điều đó khi chúng ta đi chơi, anh đã bắt em mặc nguyên quần áo rồi.”
Mắt Meg chuyển từ màu xanh dương sang màu xanh xám. “Anh đang tán tỉnh tôi đấy à?”
“Chắc chắn phải kể cho Georgie nhé.”
Meg chỉ trỏ. “Chị ấy đang đứng ngay đó.”
“Sao em biết được là cô ấy có chú ý nào? Nếu em là bạn cô ấy, em sẽ không để cô ấy lờ đi những gì đang diễn ra ngay dưới mũi cô ấy chứ.”
Georgie nhướng một bên lông mày với anh, rồi cố át tiếng họ bằng cách bật máy xay lên. Không may là cô đã quên siết chặt nắp.
“Coi chừng!”
“Này, Georgie...”
Cô vội vã ấn nút điều khiển máy xay, nhưng các nút trơn tuột, và cái máy bắn chất lỏng bên trong đi khắp nơi. Nước ép dâu, chuối, hạt lanh, lúa mì non và cà rốt bay qua kệ bếp sạch bong, xuống ngăn kéo, tung tóe ra sàn và lên cái áo dáng dài màu lúa mì cực kỳ đắt tiền của Georgie. Bram đẩy cô sang bên và tìm đúng nút, nhưng trước đó anh đã trang trí cho bản thân và cái áo phông trắng bằng đủ màu sắc rực rỡ. “Chaz sẽ giết cô,” anh nói, chất giọng chậm rãi quyến rũ vừa rồi bị quên tiệt. “Thật đấy.”
Meg ở đủ xa để bình an vô sự, trừ một ít chuối mà cô liếm khỏi cánh tay. “Chaz là ai?”
Georgie giật một cái khăn lau bát ra và bắt đầu chấm nhẹ vào áo. “Em có nhớ bà Danvers không, bà quản gia đáng sợ trong Rebecca ấy?”
Đôi khuyên tai bằng xương bò của Meg đung đưa. “Em đã đọc quyển sách ấy thời đại học.”
“Tưởng tượng bà ấy như một cổ động viên nhạc rock hai mươi tuổi hay gắt gỏng, điều hành chỗ này như y tá Ratched trong Bay trên tổ chim cúc cu, thì em sẽ có vị quản gia quyến rũ của Bram, Chaz.”
Meg nhìn Bram kéo áo phông của anh qua đầu. “Em không hề nhận thấy rung cảm tình yêu mạnh mẽ nào giữa hai người.”
Bram nắm lấy cái giẻ. “Vậy anh đoán là em không mẫn cảm như em vẫn nghĩ. Còn vì lý do nào nữa mà bọn anh kết hôn chứ?”
“Vì dạo này Georgie không tự chủ được hành động của mình, còn anh thì ham tiền của chị ấy. Mẹ nói anh là loại đàn ông sẽ không bao giờ trưởng thành.”
Georgie không thể kìm lại một nụ cười tự mãn. “Điều đó có thể giải thích lý do cô Fleur từ chối đại diện cho anh.”
Nét cáu kỉnh của Bram hẳn sẽ lộ rõ hơn nếu má anh không nhoe nhoét hạt lanh. “Bà ấy cũng sẽ không đại diện cho em đâu.”
“Chỉ vì em quá gần gũi với Meg thôi. Như thế sẽ xung đột lợi ích.”
“Không hẳn,” Meg chỉ ra. “Mẹ yêu con người chị, Georgie ạ, nhưng bà sẽ không chịu chết vì phải đối đầu với bố chị đâu. Hai người có phiền nếu em ngủ lại đây vài ngày không?”
“Có!” Bram nói.
“Không, tất nhiên là không rồi.” Georgie nhìn Meg đầy vẻ lo lắng. “Sao vậy?”
“Em muốn dành chút thời gian với chị, chỉ thế thôi.”
Georgie không hoàn toàn tin điều đó, nhưng ai mà biết chính xác những gì Meg đang nghĩ chứ? “Em có thể ở trong khu cho khách.”
Bram nhảy dựng lên. “Không thể. Văn phòng của anh ở trong khu dành cho khách.”
“Chỉ một nửa thôi. Anh chẳng bao giờ vào phòng ngủ hết.”
Bram quay sang Meg. “Bọn anh thậm chí còn chưa cưới được ba tuần. Kẻ thảm hại nào mà lại phá đám những người đang ở trong kỳ trăng mật chứ?”
Meg Koranda ngốc nghếch biến mất, và thế vào chỗ ấy là con gái của Jake Koranda, nét mặt cô sắt đá y như nét mặt bố cô khi ông đóng vai tên giết người thuê Bird Dog Caliber. “Cái kẻ thảm hại muốn bảo đảm những lợi ích của bạn cô ta được bảo vệ trong khi cô ta nghi ngờ rằng chính người bạn ấy có thể không tự chăm lo được cho mình.”
“Chị ổn,” Georgie nói nhanh. “Bram và chị đang yêu đương thắm thiết. Chỉ có điều cách bọn chị thể hiện có hơi kỳ lạ thôi.”
Bram từ bỏ nỗ lực gột sạch người. “Em đã bảo với bố mẹ là em muốn ở đây chưa? Bởi vì anh thề với Chúa, lúc này anh không cần Jake đè đầu anh đâu. Hay mẹ em cũng thế.”
“Em sẽ nói với bố. Còn mẹ thì vốn không thích anh rồi, nên bà không thấy có vấn đề gì hết.”
Chaz chọn đúng lúc ấy để vào bếp. Hôm nay có hai băng đô cao su làm nên hai cái sừng quỷ thu nhỏ vươn từ mớ tóc đỏ vàng trên đỉnh đầu cô ta. Cô ta trông như mới mười bốn tuổi, nhưng chửi thề thì chẳng khác gì một tay thủy thủ lão luyện khi nhìn thấy tình trạng căn bếp của cô ta. Cho tới khi Bram bước tới trước...
“Xin lỗi, Chaz. Cái máy xay trượt khỏi tay anh.”
Chaz ngay lập tức dịu xuống. “Lần tới hãy chờ em được chứ?”
“Chắc chắn đấy,” anh nói với vẻ ăn năn.
Cô ta bắt đầu xé nhiều mẩu giấy ăn rồi chìa ra. “Chùi chân anh đi kẻo không lại lê cái mớ bầy nhầy này khắp nhà đấy.”
Cô ta từ chối mọi đề nghị giúp đỡ và bắt đầu xử lý đống lộn xộn với sự tập trung tuyệt đối. Khi họ rời bếp, Georgie nhớ lại sự nhiệt tình của Chaz đối với việc lau dọn các đống lộn xộn và ước gì cô có sẵn máy quay.
Thay vào đó cô quyết định chọn Meg, thế rồi vào buổi chiều khi họ ngồi cạnh bể bơi, cô quay Meg và bắt đầu hỏi về những trải nghiệm của cô nàng ở Ấn Độ. Nhưng không giống Chaz, Meg đã lớn lên bên máy quay và cô nàng chỉ trả lời những câu mình chọn. Khi Georgie cố thúc ép, Meg nói mình đã chán kể chuyện bản thân rồi và muốn bơi.
Một thoáng sau Bram xuất hiện. Anh đóng điện thoại, duỗi người trên cái ghế cạnh Georgie, và nhìn Meg trong bể bơi. “Có cô bạn thân của cô ở quanh không phải một ý hay đâu. Tôi vẫn nóng lên vì cô ấy.”
“Chẳng có chuyện đó đâu. Anh chỉ muốn chọc tức tôi thôi.” Anh vẫn chưa mặc áo vào, thế là dục vọng bắn trực diện lên khắp cơ thể bé nhỏ phóng đãng của cô. Bram nghĩ cô đang làm trò khi cứ cấm cản anh lại, nhưng chuyện phức tạp hơn nhiều. Cô chưa từng xem tình dục là trò giải trí tầm thường. Cô luôn thấy phải xem trọng nó. Cho tới tận bây giờ.
Cô rốt cuộc có đủ sáng mắt và kiên định để cho phép mình lao vào một cuộc tình hời hợt hay không? Chút khoái lạc đắm say và rồi, “Tạm biệt cưng, nhớ đừng để cửa đập vào người trên đường cưng ra nhé.” Nhưng kịch bản đó có một khiếm khuyết lớn. Làm sao cô có thể yêu đương hời hợt với một người mà sau đấy cô không thể đuổi về nhà? Bất kể xem xét dưới góc độ nào, cô đều thấy sống dưới cùng một mái nhà là một tình thế phức tạp mà cô không thể xử lý được.
“Anh chưa kể về buổi hẹn ở Mandarin sáng nay,” cô gợi chuyện để làm mình phân tâm.
“Chẳng có gì mà nói. Tên đó chủ yếu muốn nghe chuyện xấu trong cuộc hôn nhân của chúng ta.” Bram nhún vai. “Ai quan tâm chứ? Đây là một buổi chiều tuyệt đẹp, và chẳng ai trong chúng ta khốn khổ hết. Cô phải thú nhận đây là một buổi hẹn thứ ba tuyệt vời.”
“Có cố gắng đấy.”
“Đầu hàng đi nào, Georgie. Tôi đã nhận thấy cách cô nhìn tôi. Cô làm đủ mọi thứ chỉ thiếu mỗi liếm môi nữa thôi đấy.”
“Thật không may, tôi là con người, mà anh lại nóng bỏng hơn hồi trước nhiều. Giá mà anh là một con người thực sự thay vì một con búp bê nam to lớn...”
Anh buông chân xuống khỏi ghế rồi đứng sừng sững bên cô như một vị thần Apollo vàng rực, người vừa tản bộ từ đỉnh Olympus xuống để nhắc nhở phụ nữ phàm trần về hậu quả của việc gây hấn với các vị thần. “Một tuần nữa thôi, Georgie. Đó là tất cả những gì cô có.”
“Không thì sao?”
“Cô sẽ thấy.”
Chẳng hiểu sao câu đó nghe không hề giống một lời đe dọa vu vơ.
Laura Moody ăn hết xa lát rồi ném hộp vào thùng rác cạnh bàn làm việc nằm trong một văn phòng tường kính ở tầng ba Công ty Quản lý Nghệ sĩ Starlight. Bà đã bốn mươi chín tuổi, độc thân, và đang không ngừng ăn kiêng để cố gắng giảm đi mười cân thừa luôn biến bà thành kẻ mập mạp theo tiêu chuẩn Hollywood. Bà có mái tóc mây màu nâu, chưa hề có sợi bạc, đôi mắt màu rượu brandy, và cái mũi dài cân xứng với khuôn cằm mạnh mẽ. Bà không đẹp không xấu, điều này khiến bà trở nên vô hình ở L.A. Bộ vest và áo khoác hàng hiệu vốn là trang phục quen thuộc bắt buộc của một người đại diện ở Hollywood không bao giờ trông ổn trên dáng người thấp bé của bà, và ngay cả khi bà mặc đồ Armani, vẫn luôn có người bảo bà đi lấy cà phê.
“Xin chào, Laura.”
Bà suýt đập mặt vào chai Diet Pepsi của mình khi nghe tiếng Paul York. Một tuần lẩn tránh các cuộc gọi của ông cuối cùng cũng làm bà bị phạt. Paul là một người đàn ông đẹp trai với mái tóc xám dày và những đường nét bình thản, nhưng ông lại có tính cách của một tay cai ngục. Hôm nay ông mặc bộ đồ quen thuộc thường ngày của mình: quần âu xám và áo sơ mi màu xanh dương nhạt với cặp kính Ray-Bans giắt ở túi áo ngực. Dáng đi thong dong, nhàn nhã của ông không đánh lừa được bà. Paul vô tư lự như một con rắn hổ mang vậy. “Dạo này cô có vẻ có rắc rối với việc trả lời điện thoại nhỉ,” ông nói.
“Mọi chuyện điên rồ quá.” Bà đưa đôi chân trần dò dẫm dưới bàn để tìm đôi giày cao gót mà lúc nãy bà đã hẩy ra. “Tôi vừa định gọi điện cho anh đây.”
“Muộn mất năm ngày.”
“Viêm dạ dày.” Khi bà định vị được một chiếc giày, bà bắt mình nhớ lại tất cả những gì bà ngưỡng mộ ở ông. Ông có thể là người bố độc đoán điển hình, nhưng ông cũng đã nuôi dạy Georgie rất tử tế. Không giống vô số ngôi sao nhí khác, Georgie chưa bao giờ phải cai nghiện. Cô ấy không đổi bạn trai mỗi tuần một lần hay “quên béng” là mình không mặc quần lót khi ra khỏi ô tô. Paul cũng cực kỳ thận trọng trong việc xử lý tiền bạc của con gái, chỉ lấy một khoản phí quản lý khiêm tốn để bản thân có thể sống thoải mái chứ không phô trương. Điều duy nhất ông không làm là bảo vệ Georgie khỏi tham vọng của chính ông.
Ông đi đến bức tường sau chiếc ghế dài trong văn phòng bà và từ tốn nghiên cứu các tấm bằng và ảnh được trưng bày - bằng khen công dân, chứng chỉ nghề nghiệp, ảnh bà chụp cùng nhiều ngôi sao khác nhau, không ai trong số đó thực sự do bà đại diện. Georgie là khách hàng nổi tiếng duy nhất và cũng là nguồn thu nhập chính của bà.
“Tôi muốn Georgie tham gia dự án Greenberg,” ông nói.
Bằng cách nào đó bà giữ được nụ cười bình tĩnh. “Câu chuyện ma cà rồng lẳng lơ hả? Một ý tưởng thú vị.” Một ý tưởng khủng khiếp.
“Đó là một kịch bản tuyệt vời,” ông nói. “Tôi ngạc nhiên trước sự tinh quái của nó.”
“Cực kỳ thú vị,” bà đồng ý. “Mọi người đều đang nói về nó.”
“Georgie sẽ mang tới một tầm cao mới cho câu chuyện đó.”
Một lần nữa, Paul lại lờ đi ước nguyện của con gái ông. Ma cà rồng lẳng lơ báo thù, dù có những chi tiết hài hước và lời thoại dí dỏm, vẫn đại biểu cho chính xác loại vai diễn mà Georgie muốn tránh xa.
Laura gõ móng tay lên bàn. “Có thể đúng là vai đó được viết cho cô ấy. Tôi chỉ ước gì Greenberg không quá quyết tâm sử dụng một nữ diễn viên thực lực đóng vai chính.”
“Ông ta chỉ nghĩ ông ta biết mình muốn gì thôi.”
“Chắc là anh đúng.” Bà đảo mắt. “Ông ta tin rằng dùng một nữ diễn viên thực lực sẽ khiến dự án đó thêm uy tín.”
“Tôi đâu có nói việc này sẽ dễ dàng. Làm sao để ông ta gặp con bé đi, cô sẽ kiếm được mười lăm phần trăm. Bảo ông ta rằng con bé yêu kịch bản và muốn có vai diễn đó hơn bất kỳ thứ gì.”
“Rõ rồi. Tôi sẽ nói chuyện với ông ta ngay đây.” Làm thế quái nào mà bà thuyết phục Greenberg gặp Georgie được đây? Nhưng bà rất tin vào khả năng của Paul trong việc bắt cô con gái nhận một vai mà cô không hề muốn.
“Anh biết đấy...” Bà chỉ mới tìm thấy một chiếc giày nên không thể đứng dậy, điều này cho Paul lợi thế là có thể đứng lù lù nhìn xuống bàn bà. “Họ bắt đầu quay vào tháng sau, mà Georgie đòi nghỉ sáu tháng.”
“Tôi sẽ lo phần Georgie.”
“Rõ ràng là cô ấy đang trong tuần trăng mật, và...”
“Tôi đã nói tôi sẽ lo phần con bé. Khi cô nói chuyện với Greenberg, đừng để ông ta quên rằng khả năng tạo cao trào hài hước của con bé hoàn hảo đến thế nào và có biết bao nhiêu khán giả nữ ngưỡng mộ con bé. Cô biết trọng điểm rồi đấy. Và hãy nhắc cho ông ta nhớ về lượng tin tức báo chí mà con bé sẽ nhận được. Điều đó sẽ khiến vé bán chạy đấy.”
Không hẳn. Thành công trên phương diện làm con cưng báo lá cải của Georgie chưa từng chuyển thành doanh thu bán vé lớn. Bà đẩy mạnh quyển sổ ghi chú trên bàn. “Rồi, chà... Anh biết tôi sẽ làm hết sức mình, nhưng chúng ta phải nhớ rằng đây là Hollywood.”
“Không bào chữa. Biến nó thành hiện thực đi, Laura. Và nhanh lên.” Ông gật đầu cộc lốc với bà rồi đi ra.
Đầu bà nhức nhối. Cách đây sáu năm bà đã vô cùng xúc động khi Paul chọn bà thay vì một người đại diện khác ở Starlight để đại diện cho Georgie. Bà đã xem đó là bước chuyển lớn của mình, sự công nhận muộn màng cho cả một thập kỷ làm việc chăm chỉ, suốt khoảng thời gian ấy bà đã bị cả tá bọn Ivy League[9] giỏi làm màu với kinh nghiệm chỉ bằng nửa bà vượt mặt. Lúc ấy bà không hiểu rằng mình vừa lập khế ước với ác quỷ, một tên ác quỷ có tên Paul York.
Ước mơ trở thành một nhân vật Hollywood quyền lực của bà giờ đây dường như trở nên thật đáng buồn cười. Bà không có vẻ tự phụ hay sự hào nhoáng của những người đại diện khác. Lý do duy nhất Paul thuê bà là vì ông muốn một cái loa phát thanh mà ông có thể kiểm soát, mà các đại diện hàng đầu của Starlight sẽ không chơi theo luật của ông. Miếng ăn của bà, giờ còn gồm cả một căn hộ xa hoa nữa, phụ thuộc vào khả năng bà thực hiện được các ước muốn của Paul.
Bà vẫn tự hào về sự chính trực của bản thân. Giờ bà hầu như còn chẳng nhớ nổi từ đó có nghĩa gì nữa.
Trong bốn ngày kế tiếp, Bram gặp một nhà đầu tư tiềm năng khác, người cũng không sẵn lòng đánh cược vào anh hơn số còn lại. Georgie tham gia thêm hai buổi học múa, cắt tóc ngắn đi khoảng ba phân, và lo lắng về tương lai. Khi nỗi lo lắng khiến cô quá mệt mỏi, cô cố thuyết phục Meg đi mua sắm. Nhưng Meg quá rành lề thói của Hollywood.
“Nếu em mà từng muốn chường mặt lên khắp các trang US Weekly thì em đã đi chơi cùng bố mẹ. Hai người bọn chị chọn lối sống này. Em thì không.”
Thay vào đó Meg đi cưỡi ngựa, còn Georgie chịu đựng một bữa trưa mệt mỏi cùng bố cô ở quán ăn trưa được ưa thích mới nhất của L.A., nơi họ ngồi trên ghế da dưới một chùm đèn bằng thép mỏng.
“Ma cà rồng lẳng lơ báo thù được viết rất xuất sắc và rất hài hước nữa,” ông nói, chọc dĩa vào đĩa xa lát thịt nướng. “Con biết chuyện đó hiếm có thế nào rồi đấy.”
Ông đẩy giỏ bánh mì ra chỗ cô, nhưng cô không thèm ăn lắm. Suốt hai tuần qua, Chaz đã cho cô hàng núi macaroni phủ pho mát, hàng tảng lasagna. Đúng vậy, các góc xương cô đã bắt đầu mất vẻ sắc cạnh, và má cô đã không còn trông như hố sâu chết người nữa, nhưng cô khá chắc rằng đó không phải mục đích của Chaz.
“Con chắc chắn nó sẽ có kết quả đáng kinh ngạc. Nhưng...” Cô chọc vào một bát cơm chanh và cố gắng giữ vững quyết tâm. Đây là cuộc sống của cô, sự nghiệp của cô, và cô phải tự tạo ra con đường của riêng mình. “Con cần tạm dừng đóng những vai cảm xúc hời hợt. Con đã đóng đủ những vai ấy rồi bố ạ, và con không muốn ký thêm một phim hài nào nữa. Con muốn thứ gì đó thách thức con, một thứ khiến con thấy phấn khích muốn làm.”
Cô không buồn gợi lại kỳ nghỉ sáu tháng mà cô đã khăng khăng đòi có. Cô cần quay lại làm việc ngay khi có thể chỉ để tránh dành quá nhiều thời gian gần Bram.
Ông tựa lưng vào ghế. “Đừng có sáo rỗng như thế, Georgie - lại thêm một nữ diễn viên hài muốn đóng phu nhân Macbeth à. Làm những gì con giỏi đi.”
Cô không thể cho phép mình chùn bước. “Làm sao con biết mình không giỏi các loại vai khác khi con chưa bao giờ có cơ hội cơ chứ?”
“Con có biết Laura vất vả thế nào mới kiếm được cho con một buổi hẹn với Greenberg không?”
“Lẽ ra cô ấy nên nói chuyện với con trước.” Như thể có lúc Laura nghĩ đến việc hỏi ý kiến cô không bằng.
Ông bỏ kính ra và dụi mắt. Trông ông thật mệt mỏi, điều đó khiến cô cảm thấy có lỗi. Mọi chuyện đã không dễ dàng với ông, góa vợ ở tuổi hai lăm và phải nuôi nấng một đứa nhóc bốn tuổi. Ông đã dành hết cả đời ông cho cô, và tất cả những gì cô có để trao lại cho ông những ngày này chỉ là sự oán giận. Ông đeo kính vào, nhặt dĩa lên chỉ để rồi lại đặt xuống. “Bố đoán sự lười biếng này của con...”
“Câu đó thật không công bằng.”
“Vậy thì sự thiếu tập trung này là ảnh hưởng từ Bram, và nói thẳng thì bố thấy sợ khi anh ta đang chuyển giao cái thái độ thiếu chuyên nghiệp của anh ta sang con.”
“Bram chẳng dính líu gì tới việc này hết.”
Khi chọc chọc quanh đĩa cơm, cô chờ ông chỉ ra rằng cô đã chịu hợp tác hơn biết bao thời còn lấy Lance. Bố cô và Lance đã cùng chung ý kiến về tất cả mọi chuyện, đến mức cô thường nghĩ lẽ ra Lance mới là con ông chứ không phải cô.
Nhưng Paul tiếp tục cuộc tranh luận của ông. “Họ đang lên kế hoạch ra mắt Ma cà rồng lẳng lơ báo thù vào cuối tuần thứ tư của tháng Bảy năm sau. Một bộ phim mùa hè hoàn hảo. Chữ bom tấn bao trùm lấy cả bộ phim đó.”
“Không đâu nếu con tham gia.”
“Đừng làm thế, Georgie. Những ý nghĩ tiêu cực mang lại những kết quả tiêu cực.”
“Cuộc dạo chơi của bánh ngọt sẽ thất bại. Cả bố và con đều biết điều đó mà.”
“Bố đồng ý là họ đã đưa ra vài quyết định dở, và đó là lý do con nên gắn tên mình với Ma cà rồng lẳng lơ báo thù sớm nhất có thể. Tất cả sự chú ý của công chúng lúc này đang trao cho con một cánh cửa cơ hội sẽ không mở ra lần nữa đâu. Nếu con bỏ qua cửa này, con sẽ hối tiếc cả phần đời còn lại cho mà xem.”
Cô nén cơn giận bằng việc nhắc nhở bản thân rằng bố cô luôn nghĩ đến lợi ích cao nhất của cô. Ngay từ đầu, ông đã là chiến sĩ trung thành nhất của cô. Nếu cô không giành được vai diễn nào đó, ông sẽ bảo cô rằng đại diện tuyển vai là những tên thảm hại. Đó chính là cách của ông. Ông luôn làm hết sức để bảo vệ cô. Ông thậm chí đã từ chối để cô nhận vai chính là một gái điếm bé con khi cô mười hai tuổi. Giá mà sự bao bọc của ông được bén rễ từ tình yêu chứ không phải tham vọng.
Một lần nữa, cô lại nghĩ xem mọi chuyện có thể khác biệt thế nào nếu cô không mất mẹ. “Bố à... nếu mẹ không chết, bố có nghĩ bố sẽ tiếp tục sự nghiệp diễn xuất của riêng bố không?”
“Ai biết chứ? Suy đoán cũng chẳng ích gì.”
“Con biết, nhưng...” Món cơm quá mặn, cô đẩy nó sang bên. “Kể lại cho con nghe hai người đã gặp nhau thế nào.”
Ông thở dài. “Bố mẹ đã gặp vào năm cuối đại học. Bố đang đóng vai Becket trong phim Vụ án mạng trong thánh đường, và mẹ con đã phỏng vấn bố cho tờ báo trường. Hấp dẫn từ sự đối lập. Mẹ con là một người rất đãng trí.”
“Bố có yêu mẹ không?”
“Georgie, chuyện đã lâu lắm rồi. Chúng ta cần tập trung vào hiện tại.”
“Có không?”
“Vô cùng nhiều.” Cái cách ông mất kiên nhẫn thốt ra từng từ cho Georgie biết rằng ông chỉ đang nói những gì ông biết là cô muốn nghe.
Khi nhìn xuống đĩa cơm chưa hề động tới, cô thấy thật mỉa mai khi cô càng ngày càng thoải mái với ông chồng ô danh của cô hơn là với bố cô. Nhưng xét cho cùng cô có buồn quan tâm đến ý kiến của Bram đâu.
Có thể một ngày nào đó cô sẽ ngừng quan tâm đến ý kiến của bố cô.
Trước khi bữa trưa kết thúc, cảm giác có lỗi của Georgie lại trào lên, vì vậy cô mời ông đến ăn tối vào cuối tuần này. Cô cũng đã mời Trev và bắt Meg phải tham gia. Có thể cô còn sẽ gọi Laura. Đại diện bù nhìn của cô giỏi giữ cho các cuộc trò chuyện trôi chảy, mà khi Bram và bố cô châm chích nhau, cô sẽ cần một người hòa giải.
Chaz gắt gỏng khi Georgie bảo rằng cô định thuê một đội nấu ăn. “Các bữa ăn của tôi luôn đủ tốt với Bram và bạn bè anh ấy,” Chaz tuyên bố, “nhưng tôi đoán cô quá cao sang.”
“Tốt thôi!” Georgie trả miếng. “Nếu cô muốn nấu thì nấu đi. Tôi chỉ đang cố làm cho mọi chuyện dễ thở hơn với cô thôi.”
“Vậy hãy bảo Aaron giúp tôi phục vụ.”
“Tôi sẽ làm việc đó.” Cô vẫn phải hỏi. “Cô đã nấu ăn cho bạn bè nào của Bram vậy? Anh ấy không có vẻ có nhiều người tới chơi cho lắm.”
“Có nhiều chứ. Tôi đã nấu ăn cho các cô bạn gái của anh ấy. Cho Trevor. Và anh ấy từng có một ông đạo diễn béo tốt đến chơi, ông Peters ấy, cách đây đôi ba tháng.”
Hank Peters thực sự đã gặp gỡ Bram. Thú vị đây.
Những tin đồn tiêu cực do các bức ảnh trên ban công mang lại cuối cùng cũng lắng xuống, nhưng cô và Bram cần xuất hiện trước công chúng thêm lần nữa trước khi nó lại dậy sóng. Vào thứ Năm, hai ngày trước buổi tiệc tối, họ đến Pinkberry ở Tây Hollywood. Bram đã không bình luận gì về việc thiếu đời sống tình dục của họ trong nhiều ngày trời. Chuyện này hơi cụt hứng đây. Anh tỏ vẻ như thể tình dục là thứ thậm chí không đáng quan tâm, trừ chuyện anh dường như không thể giữ áo trên người và thường xuyên chạm vào cánh tay cô bất kỳ lúc nào anh đi ngang qua. Georgie đã bắt đầu cảm thấy như thể cô đang bốc hỏa.
Anh đang trêu đùa cô.
Quán Pinkberry Tây Hollywood đã trở thành một chốn ưa thích của các ngôi sao, điều đó có nghĩa là đám thợ săn ảnh luôn lảng vảng xung quanh. Georgie chọn quần vải màu xanh hải quân và áo trắng cổ vuông với một hàng sáu chiếc khuy nhựa đỏ mang vẻ hoài cổ chạy dọc ngực áo. Cô đã mất đến một tiếng đồng hồ để chuẩn bị. Bram vẫn mặc bộ quần jean và áo phông mà anh mặc lúc sáng.
Georgie gọi sữa chua lạnh rải việt quất và xoài tươi. Bram càu nhàu rằng anh muốn uống một ly Dairy Queen nhưng không gọi gì hết. Khi họ ra khỏi quán, nửa tá thợ chụp ảnh đang tụ tập ngóng chờ.
“Georgie! Bram! Mấy ngày rồi chúng tôi chưa nhìn thấy hai người. Hai người đã ở đâu thế?”
“Chúng tôi mới cưới nhau,” Bram đáp trả. “Anh nghĩ chúng tôi ở đâu nào?”
“Georgie, cô có gì muốn nói về vụ sẩy thai của Jade Gentry không?”
“Cô đã nói chuyện với Lance chưa?”
“Hai người có định sinh con không?”
Các câu hỏi cứ đổ tới cho đến khi một tay thợ ảnh nói giọng Brooklyn hét to, “Bram, anh vẫn chẳng thể nhận được một công việc tử tế à? Tôi đoán Georgie và tiền của cô ấy đến vừa kịp lúc nhỉ.”
Bram cứng đờ người, và Georgie quàng tay anh. “Tôi không biết anh là ai” - cô giữ nguyên nụ cười trên môi - “nhưng cái thời Bram nện những tay thợ ảnh hành xử vô lối chưa rời xa anh ấy lắm đâu. Hay đó chính là những gì anh muốn?”
Vài tay thợ ảnh nhìn gã thợ ảnh kia với vẻ khó chịu, nhưng điều đó chẳng ngăn họ sẵn sàng máy ảnh trong trường hợp Bram nổi giận. Một bức ảnh chụp cảnh anh tung nắm đấm sẽ mang lại hàng nghìn đô la, cùng với khả năng về một vụ dàn xếp theo luật béo bở cho tay thợ ảnh khơi mào cuộc tấn công.
“Tôi sẽ không đánh anh ta,” Bram nói khi họ cuối cùng cũng thoát ra được. “Tôi không ngu ngốc đến mức rơi vào cái trò vớ vẩn đó.”
“Chỉ vì anh đã rơi vào nó quá nhiều lần trong quá khứ rồi.”
Anh nghiêng đầu về hướng đám thợ ảnh, những kẻ đang theo sát phía sau họ. “Hãy cho chúng bức ảnh đáng tiền của chúng nào.”
“Tức là...?”
“Cô sẽ thấy.” Anh nắm tay cô và kéo cô đi dọc vỉa hè, lũ thợ săn ảnh chạy sát đằng sau.
Tình Đầu Hay Tình Cuối Tình Đầu Hay Tình Cuối - Susan Elizabeth Phillips Tình Đầu Hay Tình Cuối