Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tiếng Vọng Tình Yêu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 11
S
áng ngày thứ Hai...
"Thật hoàn hảo!" Anna đứng trước cửa ngôi nhà, đưa mắt nhìn mảnh đất canh tác trải ngút ngàn ra biển lấp lánh dưới màn sương mù. Cô nghe thấy tiếng chim chiền chiện hót rền trời, một âm thanh mà lâu rồi cô không được nghe ở Buckinghamshire. Sau lưng cô, St Catherine"s Down vẫn yên bình với những đàn cừu nhẩn nha gặm cỏ. Felix và Anna đã đến từ hôm trước nhưng cô có cảm giác đã cách hàng triệu dặm xa khỏi nỗi muộn phiền và áp lực từ phía gia đình.
"Có cả tuần để làm những việc chúng mình muốn," Felix hoan hỉ. Anh bước ra đằng sau vòng tay ôm lấy cô và cắn nhẹ vành tai phải. "Bây giờ ra biển, em thấy thế nào?"
"Thế còn những người khác?"
"Jamie và Phoebe đang cãi nhau, còn Zac và Sula đã trèo lên ngọn đồi tay trong tay môi kề môi!"
Chiều hôm qua lúc gặp Ursula, Anna nhận thấy cô nàng thật là giống Gaby, như thể chị em sinh đôi vậy. Đều mắt đen, làn da trắng ngà với mái tóc dài óng ả được bờm lên. Nhưng vẫn có điểm khác biệt; Sula, như tên bạn bè thường gọi, kiệm lời hơn và rõ ràng rất thích Zac, luôn miệng khen anh chàng thật tuyệt vời. Zac cũng mê đắm Sula như với Gaby.
Ba giờ đồng hồ sau, khi nằm dài trên bãi cát ở vịnh Compton trong lúc Felix uể oải bôi kem chống nắng vào lưng cho mình, Anna cảm thấy có thể chết ngất vì hạnh phúc. Vài cô gái đắm đuối nhìn Felix khi anh chạy xuống biển, lặn dưới những con sóng dữ tợn, rồi ngoi lên tung về phía cô một nụ hôn gió. Cơ thể cường tráng và rám nắng của anh lung linh trong ánh nắng hè. Bọn họ ghen nổ đom đóm mắt khi cô đi về phía anh, rồi bị anh bế xoay tít và ném xuống nước. Cô thấy mình hoàn toàn tự do và thư thái.
"Cứ mãi thế này thì thích nhỉ," cô thở dài, lùa tay vào mái tóc dài sũng nước. "Em không muốn thay đổi."
"Nhưng sẽ phải thay đổi," Felix trầm ngâm. "Anh lo là... "Anh ngập ngừng, nhặt vỏ sò lên rồi tung qua tung lại giữa hai lòng bàn tay.
"Anh lo gì?"
"Chuyện gì sẽ xảy ra khi khoá huấn luyện kết thúc và bọn anh triển khai quân ở đâu đó. "Chuyện gì xảy ra nếu anh phải ra nước ngoài? Lúc đó em sẽ thế nào?"
"Nếu ý anh là em sẽ chia tay, thì anh biết câu trả lời rồi đấy."
"Anh biết - chỉ là - ừm, anh không ngu ngốc. Em có cả cuộc đời phía trước, em cách xa anh hàng dặm đường, năm sau em sẽ đi học đại học, gặp gỡ nhiều bạn trai, điều đó dễ dàng hơn với em khi... "
"Thôi nào! Sẽ không ai sánh bằng anh đâu... "
"Em biết anh nghĩ gì mà. Những anh chàng cùng tầng lớp xã hội, những anh chàng mà gia đình em ưng thuận."
"Em chỉ muốn anh thôi, không một ai khác," giọng Anna tha thiết. "Em không quan tâm gia đình nghĩ gì. Anh có thể bỏ ngay ý nghĩ đó được không?"
"Anh... "
Cô đẩy anh về phía bãi cát và đặt lên môi anh một nụ hôn nồng cháy. Rất lâu sau đó, không ai nói thêm một lời nào nữa.
Chiều muộn tối hôm đó mọi việc đột ngột trở nên tồi tệ. Sáu người bọn họ đang thơ thẩn trong khu vườn nhỏ của ngôi nhà, cảm thấy no nê sau bữa tiệc nướng và uống khá nhiều rượu Pimm. Jamie và Pheobe đang nói chuyện với nhau bằng những câu cộc lốc. Sula gẩy đàn ghita và Zac đắm đuối nhìn cô nàng. Anna đang khơi lại than hồng sắp tàn, sâu những thanh kẹo dẻo vào xiên nướng. Đột nhiên điện thoại bàn đổ chuông ầm ỹ.
"Ai nghe máy giùm đi," Zac ngáp lên ngáp xuống. "Tớ no quá không đi nổi nữa."
"Có phải người giúp việc cuối cùng của cậu đã chết vì làm việc quá sức?" Felix trêu nhưng vẫn đứng dậy. "Tớ sẽ đi."
Mãi về sau này, nhiều lần Anna cố nhắm mắt hình dung lại khoảnh khắc cuối cùng mà cô thực sự thấy hạnh phúc. Nhưng lúc này, cô chỉ nghĩ làm thế nào món kẹo dẻo không bị cháy xém.
"Alô?" Cô vẫn nghe thấy giọng Felix lẫn trong tiếng ghita bập bùng. "Không - cháu là Felix. Felix Wentworth. Chú hỏi cháu đang làm gì ở đây á?"
Anna cứng đờ vì sợ hãi.
"Cháu sẽ gọi cô ấy." Tiếng điện thoại đặt cộp trên bàn. Felix ló ra khỏi cửa kính ban công mặt hầm hầm.
"Điện thoại của em. Bố gọi." Anh nhìn cô. "Người mà không biết con gái yêu của mình đang ở cùng ai."
Năm cặp mắt nhìn Anna chằm chằm khi cô bước vào nhà nghe điện thoại. Cô hít một hơi thật sâu, cố tình bước vào bếp để mọi người không nghe thấy.
"Alô, bố ạ? Có chuyện gì không ạ?"
Một tràng chửi rủa tra tấn lỗ tai cô, đúng theo chuẩn mực cư xử của bố cô.
"Ừm, con đã phản bội bố. Thế thôi chưa đủ - con đã nói dối, đi mà không nói cho bố biết... "
Cứ thế ông nói liên hồi cho đến khi hết hơi.
"Con có gì để nói không?" ông tra hỏi.
"Con - con không hiểu ý bố," cô lắp bắp.
"Thật sao? Để bố giúp con nhé," ông mỉa mai. "Bố bật TV và thấy con trên kênh South Today xuất hiện cùng mụ Cassandra Wentworth nham hiểm cứ như thể mụ ta là người mẹ đỡ đầu thiên thần của con chứ không phải kẻ đã huỷ hoại công việc của bố. Rồi còn hôn con mụ chết dẫm đấy như thể họ hàng thân thiết lắm! Làm sao con có thể làm vậy? Làm sao con dám!"
"Đây chỉ là hoạt động từ thiện thôi mà," Anna choáng váng trước những lời lẽ băm bổ của ông. "Nhằm giúp những bệnh nhân Alzheimer."
"Anna, con có biết mình vừa làm gì không? Bố đang trong trận chiến pháp lý, và con thì lên truyền hình dính chặt lấy kẻ đã vu khống và phỉ báng bố. Con không ủng hộ bố đúng không?"
"Con không nghĩ là... "
"Không, rõ ràng là con không!" bố cô nổi điên "Con biến bố thành kẻ ngu ngốc - bây giờ bố chỉ dám xem điểm tin, chuyện này khiến bố phát ốm mỗi khi nghĩ về nó."
"Bố đang làm lớn chuyện rồi."
"Và bây giờ thế vẫn chưa đủ, con đã dấu bố lén lút đi nghỉ ở một nơi nhớp nhúa bẩn thỉu với con trai của... "
"Con không lén lút và đây không phải kỳ nghỉ nhớp nhúa!" Anna hét lên. "Con đã nói với bố rồi, và bố cho phép và còn chúc con vui vẻ."
"Con bảo Pheobe mời cơ mà," bố cô đáp lại giận dữ không kém. "Nói cứ như thể đây là kỳ nghỉ chỉ toàn con gái. Con nghĩ có thể giấu bố, tắt điện thoại... "
"Con không tắt, chỉ là mất sóng thôi... "
"Vì thế bố gọi cho mẹ Phoebe và phát hiện ra - con đang ở cùng thằng đó. Thế mà bố cứ ngỡ nó đang ở Devon."
"Con xin lỗi nhưng... "
"Quá muộn để xin lỗi rồi," bố cô la lối. "Chỉ có một điều khiến bố hài lòng."
"Chuyện gì ạ?" Anna khấp khởi.
"Người mẹ tội nghiệp của con không ở đây chứng kiến các con làm gì," ông đáp ráo hoảnh.
"Bố không được nói thế!"
"Về nhà ngay, Anna!"
"Không đời nào, bố ạ," cô kìm nén những giọt nước mắt. "Chúng con mới đến và còn rất nhiều kế hoạch khác."
"Để xem điều gì quan trọng với con - các kế hoạch hay gia đình."
"Nhưng bố... "
Đã quá muộn để lên tiếng phản kháng vì bố cô đã dập cụp máy.
"Em đã nói dối."
Felix ngồi yên lặng từ đầu cho đến cuối nghe Anna giải trình về cú điện thoại. Anh nhìn cô bằng đôi mắt hoài nghi. Những người khác đã bỏ đi, nhằm tạo khoảng cách giữa họ và Felix đang mím môi mím lợi trong cơn giận dữ.
"Em không nói dối," Anna phản ứng lại. "Em chỉ không kể toàn bộ sự thật."
"Anh không quan tâm em nói gì với bố em," anh bật lại. "Anh chỉ quan tâm đến những gì em đã lừa dối anh."
"Em chưa bao giờ lừa dối anh."
"Trí nhớ em ngắn thật đấy," anh trả miếng. "Chỉ sáng nay thôi trên bãi biển, em nói là không quan tâm gia đình nghĩ gì. Đúng không? Còn giờ em lo lắng vì không dám thừa nhận đang đi nghỉ cùng với anh. Một gã da màu có một người mẹ đáng xấu hổ."
"Đừng chỉ trích em!" Anna bật khóc. "Vì Chúa, bỏ ngay thái độ thích gây sự đi! Em yêu anh và muốn ở bên anh."
"Nhưng em lại giấu nhẹm gia đình chuyện hai đứa mình đi cùng nhau." Anh tự đấm vào lòng bàn tay. "Anh cũng yêu em, Anna ạ - rất nhiều. Nhưng em không thể để người khác điều khiển cuộc đời mình."
"Họ không làm vậy," cô cãi lại. "Bố muốn em về nhà ngay bây giờ. Em sẽ không đi đâu cả, sẽ ở lại đây cùng anh."
Khuôn mặt Felix trở nên nhẹ nhõm. "Em đã nói gì? Không về à?"
Anna gạt đầu, lấy tay gặt nước mắt.
"Em có thể chịu đựng được không? Những cuộc cãi vã khi em về nhà?" Felix gặng hỏi.
"Dĩ nhiên là được."
Anna thấy nhẹ lòng khi Felix vòng tay qua ôm ghì lấy cô. "Anh rất vui," Felix nói. "Anh xin lỗi vì làm em khóc - chỉ vì anh ghen tỵ thôi. Anh muốn là người quan trọng nhất trong cuộc đời em."
"Anh biết không," Anna thì thầm. "Anh chính là người quan trọng nhất."
"Con yêu, con đã hứa chăm sóc bố... Mẹ tin ở con, Anna tình yêu của mẹ, mẹ biết có thể... Bố vui vì người mẹ tội nghệp của con không ở đây... "
"Không! Mẹ ơi, bố ơi... " Anna bừng tỉnh, ngồi bật dậy, mồ hôi túa ra đầm đìa, và trống ngực đập liên hồi. Cô với tay bật đèn ngủ và hồi tưởng lại những chuyện xảy ra. Nằm trên ghế sô fa, cô đã trằn trọc mãi không ngủ được. Sau đó cô đã xuống dưới nhà pha cà phê. Cô liếc nhìn bàn cà phê; cốc nước chè vẫn còn ở đó, lạnh ngắt từ đời nào. Chắc hẳn cô đã ngủ gà ngủ gật mà không hay biết.�
Câu nói trong giấc mơ lại dội về. Cứ như ở đời thực - khiến cô cảm giác mình có thể chạm vào mẹ. Cơn giận của bố cô mãnh liệt như thể ông đang hiện hữu ở đây.
Cô vùi đầu vào gối, để mặc nước mắt tuôn trào. Sao lại như thế này? Có lúc cô căm giận bố vì tính cố chấp và thiển cận, lúc sau cô lại dày vò khi chính mình là nguyên nhân đem đến mọi rắc rối. Giọng nhẹ nhàng của mẹ cô lại vang lên, "Con hãy chăm sóc bố, hãy chăm sóc bố."
Đây là lần đầu tiên sau khi mẹ mất, đột nhiên cô cảm thấy cáu giận vô cùng. Mẹ đã đòi hỏi quá đáng: chăm sóc Walter không phải việc của cô. Cô mới mười bảy tuổi, còn cả tương lai phía trước mà tính khí bố cô có đến chết vẫn thất thường không ai suy đoán nổi.� Cô có nên giam cầm cuộc đời mình mãi mãi không?
Anna rời khỏi ghế sô fa và rón rén đi về phía cửa bếp. Cô hoảng sợ khi thấy cửa sau mở toang. Giật mình nhưng rồi cô thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Phoebe đang đứng quay lưng lại, ngước mắt lên bầu trời.
"Feebs à?"
Cô bạn quay lại, và ngay lập tức Anna thấy Phoebe đang khóc.
"Cậu cũng buồn à?" Phoebe bước vào, nở một nụ cười rầu rĩ. "Mình thấy cậu nằm trên ghế sô fa nhưng không muốn làm phiền - trông cậu có vẻ không được thư thả. Có chuyện gì à?"
"Cậu không muốn biết đâu," Anna định bụng kể hết cho cô bạn. "Cậu thì sao?"
"Chuyện mình và anh Jamie - đúng là thảm hoạ," Phoebe nghẹn ngào, "Đáng nhẽ không nên đến đây. Ngày mai mình sẽ nói chuyện với anh ấy."
"Nói chuyện gì cơ?"
"Nghe này, cậu đừng hé răng nói với ai nhé," Phoebe hạ giọng. "Mình vừa gặp một người."
Mười phút sau, khi Phoebe hết khóc lóc ầm ĩ, lại nói oang oang, lại ca ngợi hết lời và bật cười khanh khách, Anna biết rằng cô bạn mới đi thăm bà ở Morpeth vài tuần trước, khi trở về đã gặp một anh tên là Cameron trên tàu. Cô nàng đã chết mê chết mệt anh chàng ngay khi họ tới York.
"Ôi Anna ơi, anh ấy tuyệt vời lắm," Phoebe nhắc đi nhắc lại. "Cơ bắp, hài hước và thông minh. Chúng tớ đi chơi với nhau được năm lần từ đó đến nay... "
"Thế còn Jamie thì sao?" Anna chen ngang.
"Đó mới là điều kinh khủng nhất," Phoebe thở dài thườn thượt, nét thanh tú trên khuôn mặt thay bằng vẻ cau có. "Mình phải đến đây vì Zac không biết gì về Cameron. Đáng lẽ có thể tiệc tùng chè chén với Cameron ở Luân Đôn - ôi, đúng là sự tra tấn." Cô nàng nhắm nghiền mắt lại. "Cameron có căn hộ riêng, có xe mui trần, và là thành viên của nhiều câu lạc bộ thời thượng mà các tạp chí sành điệu vẫn hay nhắc đến... "
"Nhưng Jamie yêu cậu và mình nghĩ hai người đẹp đôi đấy," Anna nói.
"Mình không còn cảm thấy thích anh ấy nữa," Phoebe thú nhận. "Không phải bây giờ khi mình biết hẹn hò với những người đàn ông trưởng thành sẽ như thế nào."
Anna cố cười để cảm thấy phấn chấn hơn. "Mình cho là chẳng có chàng trai nào ở tầm tuổi chúng ta đủ trưởng thành cả," cô trêu. "Đó là một nửa của vấn đề."
"Anh Cameron ba mươi tuổi rồi."
Ngay lúc đó, Anna không thốt lên lời. "Ba mươi á? Nhưng Phoebe này... "
"Đừng nói nữa," Phoebe đáp trả. "Anh ấy tuyệt vời và mình yêu anh ấy, không quan tâm đến tuổi tác."
"Cậu tính thế nào với Jamie?" Anna hỏi.
"Mình sẽ phải nói chuyện với anh ấy. Sáng sớm ngày mai. Mình không thể nói dối Jamie suốt cả tuần được, và hơn nữa, mình cũng nhớ Cameron quay quắt. Thật là ngang bằng tra tấn khi không thể gọi điện cho anh ấy chỉ vì sợ Jamie phát hiện ra." Cô nàng thong thả đi về phía bồn rửa. "Uống trà không?"
Anna gật đầu.
"Chuyện cậu và Felix OK chứ?" Phoebe hỏi. "Mình nghĩ phụ huynh đúng là rắc rối, nhưng chốt lại họ không thể điều khiển cuộc đời của chúng ta. Cậu sắp mười tám tuổi rồi - bố cậu nghĩ gì khi cho rằng có thể bắt cậu làm việc này việc nọ?"
"Chuyện phức tạp lắm." Anna trả lời.
"Chỉ vì chuyện liên quan đến buổi phát sóng đó à? Đó là vấn đề của bố cậu, chẳng phải của cậu. Mẹ mình thế nào cũng phát điên khi mình kể về Cameron; nhưng đây là cuộc sống của mình và sẽ sống theo ý mình. Cậu cũng nên thế."
Anna thầm nghĩ, cô nàng nói quá đúng. Nửa giờ sau, cô bò về giường và cố gắng ngủ lại. Mình sẽ không nghe lời bố nữa. Chỉ Felix và mình, đó mới là điều quan trọng. Mình sẽ cố gắng để có khoảng thời gian vui vẻ.
Nói thì lúc nào cũng dễ hơn làm.
Vào ngày thứ Ba, lúc đang đứng xếp hàng mua kem sau khi đã chơi một trận bóng chuyền sôi nổi trên bãi biển, điện thoại của Anna phát ra tiếng bip bip. Thêm một thư thoại của Marina, ngoài ba cuộc gọi nhỡ sáng nay. Lén quay lại thấy Felix đang chơi với Frisbee và Jamie, cô vội bật lên nghe.
"Con có thể không nhận điện thoại, nhưng cô sẽ không từ bỏ cho đến khi nào nói chuyện được với con."
Anna chần chừ bấm nút Xoá.
"Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói chuyện này với con," giọng mẹ đỡ đầu vẫn đều đều, "nhưng con rất ích kỷ và không trung thực với bố - và với cả ký ức của mẹ con nữa."
Từng lời nói của mẹ đỡ đầu như gáo nước lạnh dội vào người. Đầu óc cô đang quay cuồng vì hôm qua uống rượu Pimm quá chén, vì một đêm mất ngủ và vì chạy nhảy dưới ánh nắng trong suốt một giờ đồng hồ qua.
"Sáng nay bố con đã khóc, Anna ạ - ông ấy khóc thực sự. Vì những điều con làm. Cô lo cho sức khoẻ của ông ấy; cả tuần nay ông ấy hốt hoảng lo sợ, và bây giờ tận cùng của chuỗi bất hạnh mà con mụ độc ác kia đã bắt đầu... cô chẳng biết nói gì hơn."
Rõ ràng không phải vậy vì Marina nói không ngừng nghỉ.
"Hãy nghĩ xem, Anna ạ, mẹ con sẽ nói thế nào."
Từng lời, từng lời nói ấy như lưỡi dao cứa sâu vào lòng tự trọng của Anna.
"Gọi lại ngay nhé. Trừ phi muốn cô đến đó và đưa con về. Hãy tin cô vì cô đã quyết rồi."
Anna đóng máy, lê bước ra chỗ xếp hàng.
"Sáu kem ốc quế và một bánh," cô nói khẽ, mặc dù bây giờ chắc cô không thể nuốt nổi thứ gì.
Cố gắng giữ những que kem cho khỏi rơi, cô men theo bậc thang bằng gỗ tiến về phía bãi biển thì điện thoại lại kêu bíp bíp.
"Ôi...!" Tại sao cô phải huỷ hoại một ngày đẹp trời bằng cách gọi cho Marina? Nhưng nếu bố cô thực sự hốt hoảng lo sợ... không, chỉ là Marina cường điệu quá thôi. Nhưng Marina không bao giờ cường điệu. Mẹ cô thường nói bố khoe khoang khoác lác là vì thiếu tự tin.
Chuyện gì xảy ra nếu Marina đến đây, dĩ nhiên là không rồi - nhưng đó là một lời đe doạ... chuyện gì nếu...?
"Anna!" Phoebe cầm lấy hai que kem từ tay cô. "Kem chảy khắp nơi rồi. Ê, sao vây? Trông cậu như vừa nhìn thấy ma."
"À, không có gì."
"Tốt, cậu sắp phải an ủi Jamie rồi," Phoebe thì thào. "Tớ chuẩn bị kể hết đây. Sau đó sẽ bắt chuyến phà lúc năm rưỡi về nhà."
Cả ngày hôm đó, Anna tìm mọi cách rũ bỏ những chuyện gia đình ra khỏi óc. Ban đầu không quá khó. Jamie cũng lặn đâu mất sau khi Phoebe bỏ về, và đến mười giờ tối vẫn chưa thấy anh chàng quay lại. Felix và Zac đến quán rượu tìm xem Jamie có chôn vùi nỗi buồn trong men rượu không, nhưng vô ích. Anh chàng cũng không trả lời điện thoại, ví tiền vẫn còn ở trên giường.
Anna tắt máy ngay từ khi nhận được cuộc điện thoại giận dữ của Marina. Bây giờ cô bật máy lại gửi tin nhắn cho Phoebe.
"Phòng khi anh ấy đuổi theo Phoebe," cô nói với những người còn lại.
Tất cả những gì nhận được từ Phoebe là một tin nhắn cộc lốc, theo cô có phần nhẫn tâm dù trong hoàn cảnh nào, Anh ta đủ lớn để có thể tự giải quyết chuyện của mình.
"Anh ấy không thể làm gì khi không có tiền," Sula lên tiếng. "Em nghĩ là anh ấy cần thời gian suy nghĩ. Nếu Zac làm vậy, em cũng sẽ bỏ đi đâu đó, thu mình lại và chỉ muốn chết quách đi cho rồi."
"Anh không bao giờ làm vậy," Zac đáp, dịu dàng hôn lên cổ Sula. Anh quay sang phía Anna. "Con bé là bạn em, nó có nói gì không? Điều duy nhất nó bảo với anh là không thích kỳ nghỉ này và sẽ giải thích khi về nhà."
"Chọn đúng thời điểm," Felix lẩm bẩm. "Làm sao con bé có thể bỏ rơi Jamie ngay giữa kỳ nghỉ cơ chứ?"
Điện thoại của Anna lại kêu bíp bíp.
Một tin nhắn mới.
"Jamie à?" cả ba đồng thanh hỏi.
Không phải Jamie mà là Mallory.
Bố đang ở bệnh viện. Gọi lại cho em ngay. M.
"Ôi chúa ơi!" Anna ngồi thụp xuống chiếc ghế gần nhất, bấm số gọi Mallory.
"Có sao không?" Felix lo lắng.
"Bố em, ông ấy... Mallory hả? Chị đây. Có chuyện gì thế?"
Cô lắng nghe, cảm thấy vừa lo sợ vừa mặc cảm tội lỗi khi Mallory kể chuyện chiều tối nay sau khi ca thán về cuộc sống bất công, về thái độ láo xược của Anna, bố cô ra vườn hút xì gà rồi ngã lăn bất tỉnh ở bãi cỏ.
"Họ nghĩ là bố bị tim," Mallory nức nở. "Chị Gaby thì đang ở Pháp, không thể liên lạc được. Chị về nhà đi. Chuyện ra cơ sự này tất cả là lỗi của chị."
"Tối nay thì muộn mất rồi," Felix nói ngay khi Anna gác máy. "Chuyến phà cuối cùng đã rời bến."
Anh ôm chặt lấy cô còn cô ngả đầu lên ngực anh.
"Mallory cho rằng đó là lỗi của em," cô thở dài.
"Mallory muốn nghĩ gì cũng được," Felix đáp. "Không thể đổ tội cho em vì những chuyện không hay xảy ra với bố em. Em phải luôn ghi nhớ điều này."
"Em phải về nhà thôi," giọng cô buồn bã. "Sáng sớm mai."
"Dĩ nhiên là vậy, và anh sẽ đi cùng em. Kỳ nghỉ này," anh đáp cộc lốc, "đã thất bại ngay từ đầu. Hy vọng Zac và Sula tận hưởng nốt khoảng thời gian mà không có vấn đề gì xảy ra."
Jamie trở về lúc nửa đêm, say khướt và thể hiện cho mọi người thấy, điều này thì ai cũng biết, đóng phim là một nghề thích hợp nhất dành cho anh ta. Sáng sớm hôm sau, Anna, Felix và Jamie - người đã quyết tâm đuổi theo Phoebe mà anh chàng gọi đùa là "bông hoa giữa cánh đồng cỏ dại"- quay về Fleckford.
Càng về gần tới nhà, Anna càng cảm thấy lo lắng. Felix đã rất chu đáo, lo vụ đi phà, lái xe cả chặng đường còn lại và nhất quyết bắt cô phải dừng lại ăn trưa bởi vì không thể đến bệnh viện với cái dạ dày trống rỗng. Anh thả Jamie ở ga Southampton và liên tục nói chuyện khi lái xe nhằm giúp Anna bình tâm.
"Em biết là mình quá đòi hỏi," cô liều mình đề nghị khi anh dừng ở bãi đỗ của bệnh viện, tắt máy và mở cửa xe, "anh vào cùng em nhé? Em sợ bệnh viện và... "
"Tất nhiên rồi," anh đáp rồi siết chặt bàn tay cô.
Walter điều trị ở phòng riêng, từ hành lang Anna đã nghe thấy giọng ông oang oang.
"Dấu hiệu tốt," Felix thở dài. "Bố em chưa mất năng lực ngôn ngữ."
Cô rón rén đẩy cửa bước vào. Một người đàn ông cao ráo, tóc muối tiêu mặc bộ vét màu đen, theo cô suy đoán đó là bác sĩ tham vấn, đang đứng ở đầu giường. Walter nom yếu ớt trong bộ quần áo bệnh nhân, đang dựa lưng vào gối.
"... không phải do đau tim," vị bác sĩ nói. "Mà ông uống quá nhiều rượu... "
"Ngài đang khuyên tôi...?"
"... và không còn nghi ngờ gì nữa chứng đau thắt ngực đã khiến ông bất tỉnh. Ông lại còn bị cao huyết áp... " giọng bác sỹ tham vấn đều đều.
Đúng lúc đó, Walter quay ra nhìn thấy Anna và Felix, đang lảng vảng gần cửa ra vào.
"Cao huyết áp á? Ồ, nó sẽ tốt hơn rất nhiều nếu ông lôi cổ thằng kia ra khỏi phòng cho tôi!"
"Bố, thật bất công - nếu không có Felix, con không thể về đây nhanh như thế này... "
"Nếu không phải vì chuyện tình lãng mạn nhưng ích kỷ của con với hắn, bố đã không gặp mụ đàn bà đó và không ở đây," Walter nổi giận đùng đùng, quay sang phía bác sĩ.
"Căng thẳng thần kinh - ngài nói tôi mắc chứng này à?"
"Rõ ràng đó cũng là một nhân tố, nhưng rượu bia, thuốc lá... "
"Con hài lòng chưa?" Ông nhìn Anna hằm hằm.
"Thôi tôi sẽ để ngài ở lại với khách," bác sĩ nói. "Tôi đã ký giấy ra viện. Nhưng ngài cần phải gặp bác sĩ đa khoa chữa chứng đau thắt ngực và nên thay đổi lối sinh hoạt."
"Con nghe bác sĩ nói rồi đấy? Thay đổi lối sinh hoạt, không thì tình trạnh sức khoẻ của bố sẽ đi xuống."
Ba giờ sau, Walter về tới nhà và lại bắt đầu nói chuyện như khướu. Aramita, khi biết tin đã phóng hết tốc lực đến ngay, bây giờ đang ngồi trên ghế sô fa vuốt ve cái đầu hói, coi Walter như đứa trẻ hai tuổi.
"Ông uống rượu ít thôi," giọng Marina nghiêm khắc. "Tiệc tùng ít đi và chấp nhận sự thật ông không còn trẻ trung nữa."
"Ồ, nếu không vì cô con gái yêu quý đã khiến tôi đau đớn phải uống rượu quên sầu, mọi chuyện có thể dễ dàng hơn," ông thở dài, ra vẻ mình là một người cha bị hiểu nhầm và bị ngược đãi. "Bố muốn con tránh xa anh ta, Anna - ít nhất cho đến khi chuyện của mẹ anh ta được giải quyết. Đám luật sư sẽ gặp nhau vào tháng tới và bố không có đủ tiền... "
Ông ấp a ấp úng. Hai mắt ngân ngấn lệ.
"Nếu tất cả chuyện này trở nên tồi tệ, bố sẽ làm mẹ con thất vọng và bố không thể chịu nổi điều đó."
Ngay lúc đó, Anna hiểu rằng dù gì đi chăng nữa, cô phải giúp bố vượt qua chuyện này. Như ông đã nói " cho đến khi vấn đề được giải quyết."
Cô biết mình phải làm gì. Và làm thế nào để nó trở nên dễ chịu nhất, bất chấp tất cả.
"Bố em khoẻ không?"
Felix lái xe tới địa điểm hẹn hò của hai người ở khu rừng, ngay sau khi Anna gọi điện cho anh vào buổi sáng ngày hôm sau vì cô biết rằng bố cô và Marina tới chỗ bác sĩ đa khoa cũng mất ít nhất một tiếng đông hồ. Anh bế bổng cô lên, xoay tròn và đặt lên môi cô một nụ hôn nồng thắm.
"Bố em về nhà rồi, chúng mình bù đắp cho khoảng thời gian vừa qua nhé? Không phải là quay lại ngôi nhà đó, nhưng anh nghĩ chúng mình có thể... "
"Chúng mình không thể làm gì," giọng cô run rẩy. "Tạm thời, chúng ta nên hạn chế gặp nhau."
Trong giây lát, âm thanh duy nhất có thể nghe thấy là tiếng chim hót líu lo và tiếng lá xào xạc trên những cây sồi.
"Em nhắc lại xem nào?" Giọng Felix nghèn nghẹn.
"Ôi, em sẽ không chia tay với anh," Anna nắm lấy tay anh và vội vàng trấn an. "Chỉ có điều chúng mình nên bí mật gặp nhau. Em nói với bố là sẽ làm theo ý ông - không gặp anh cho đến khi chuyện với mẹ anh được giải quyết êm thấm - và sau đó chúng mình sẽ xem gặp nhau như thế nào khi bố không còn ngăn cản nữa... "
"Gượm đã, phải làm rõ chuyện này." Felix buông tay ra. "Em muốn chúng mình có một mối quan hệ bí mật? Không ai biết tới?"
"Vâng, em vẫn có thể nói là đi tập nhạc hoặc đi dự tiệc với bạn bè... "
"Ôi, lại nói dối à? Che dấu cảm xúc chỉ vì người khác muốn thế? Em thật không chịu nổi!" anh tức giận. "Em có biết điều này khiến anh cảm thấy thế nào không?"
"Không có nghĩa là em không yêu anh."
"Nghe này, anh cố gắng trở thành một người hiểu lý lẽ, thực lòng là vậy. Anh biết em buồn bã vì những chuyện xảy ra với bố em, nhưng có nghe thấy nói gì không? Về rượu bia, và bệnh cao huyết áp và -"
"Nhưng nếu em có thể giúp bố bình tâm... " Anna yếu ớt nói.
"Em sẽ không làm vậy? Bố em phải tự làm việc đó. Vì nếu em làm, chuyện gì sẽ xảy ra? Cứ cho là chúng ta tiếp tục bí mật trong hai năm nữa. Rồi em quyết định và rồi bố lại không đồng ý?"
Anna nắm lấy tay anh. "Em hứa, chỉ vài tuần thôi. Khi vụ kiện cáo này xong xuôi... "
"Nếu vụ này bố em thua kiện? Chuyện sẽ thế nào?"
Trong giây lát, Anna cứng họng.
"Anh yêu em. Em biết điều đó. Nhưng anh không thể và sẽ không nói dối - không muốn là kẻ hai mặt. Và anh cũng không làm theo ý của người khác." Anh khẽ chạm vào má cô. "Em đã từng nói anh là người quan trọng nhất trong cuộc đời."
"Đúng vậy, nhưng... "
"Có vẻ không phải vậy. Anh không thể làm được việc này, Anna. Tốt nhất là phải đối diện với sự thật. Chuyện giữa chúng mình chấm hết rồi."
Nói đoạn anh quay lưng bỏ đi. Cô chạy theo van nài, khóc lóc và nói rằng anh đã hiểu sai. Cô tin chỉ trong chốc lát anh sẽ quay lại, ôm cô trong vòng tay và thề thốt nếu giữ bí mật chuyện tình cảm có thể khiến cô hạnh phúc, anh sẽ làm.
Nhưng chuyện chẳng bao giờ được như mong muốn.
Khi anh đi ra xe, cô chạy theo nắm lấy tay. Anh dừng lại, quay sang nhìn cô trực diện, đôi mắt ngân ngấn lệ. "Anh đã yêu em, Anna," anh thì thầm. "Cứ ngỡ em cũng vậy."
Nén những giọt nước mắt, cô muốn nói điều gì đó nhưng trước khi kịp cất lời anh đã phóng xe đi mất.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tiếng Vọng Tình Yêu
Rosie Rushton
Tiếng Vọng Tình Yêu - Rosie Rushton
https://isach.info/story.php?story=tieng_vong_tinh_yeu__rosie_rushton