Chương 12
zô... dzô...
Tiếng reo hò và tiếng cụng ly chan chát làm cho không khí càng thêm náo nhiệt hơn. Mọi người vây quanh Trọng Khôi với những lời chúc:
- Chúc mừng Trọng Khôi nhé!
- Chúc thành công!
- Nhất định kỳ này, cậu sẽ được thăng chức.
Người giám đốc đến bên vỗ vai anh và nói, giọng rất hài lòng:
- Cậu đã mang vinh quang về cho công ty. Lần này công ty được lợi nhuận và là lợi nhuận cao nhất từ trước đến nay. Này, cậu đã làm rạng danh của công ty chúng ta rồi đó. Sáng nay, ban giám đốc bàn bạc có ý định thăng chức cho cậu đấy. Hy vọng cậu tiếp tục cố gắng. Vinh quang này, tôi không muốn chỉ dừng lại ở đây. Mong cậu cố gắng lên nhé. Cần gì cứ nói, chúng tôi sẽ hết lòng ủng hộ cậu.
Trọng Khôi cười khiêm tốn:
- Dạ, em biết rồi ạ.
- Còn nữa nhé. Cậu sẽ được một số tiền thưởng không nhỏ đâu. Chúc mừng nhé!
- Dạ, em cám ơn anh.
- Thôi, cùng chơi với mọi người đi, tôi có chuyện một lát. Chúc mọi người vui vẻ!
Vâng, hy vọng của mọi người đã toại nguyện. Bản thiết kế của Trọng Khôi đã hoàn toàn chinh phục được những đối tác. Không những họ chấp nhận hợp tác mà còn đưa ra giá rất cao, cao đến ngoài sự mong đợi. Đây cũng là lần đầu tiên ở công ty này có một kiến trúc sư thiết kế ra một công trình xuất sắc như thế. Bản thiết kế của anh rất hiện đại, đẹp và táo bạo, đã làm cho giới kiến trúc phải xôn xao và tìm hiểu về anh.
Đang nhấp nháp từng ngụm bia thì Bảo Huy đến vỗ vào vai anh:
- Chúc mừng mày, Trọng Khôi.
Trọng Khôi cười thật tươi:
- Thật sự tao cũng không ngờ lần này tao thành công đến thế. Tao vui quá.
Rồi Trọng Khôi kéo bạn lại một góc khuất hấp tấp hỏi:
- Sao, hôm ấy thế nào? Mày có gặp Hải Du không?
Vì đã chuẩn bị từ trước, nên Bảo Huy trả lời rất tự nhiên:
- Có gặp.
- Thế cô ấy có giận tao không?
- Không. Khi nghe tao nói lý do riêng của mày, cô ấy bảo không sao.
- Mày nói thật chứ?
- Đã bao giờ tao nói dối mày chưa?
Trọng Khôi gãi gãi đầu:
- Xin lỗi. À, phải rồi! Buổi tọa đàm thế nào, mày có góp nhặt được gì không?
- Thì cũng chút chút.
- Thế có ai để ý đến mày không?
- Cũng có vài người hỏi. Tao cũng có gởi danh thiếp cho họ, nhưng chưa có kết quả gì.
Trọng Khôi vỗ vài bạn trấn an:
- Gì mà bi quan thế. Chỉ là chưa phải lúc thôi. Tao tin nhất định mày cũng sẽ thành công cho xem.
Câu chuyện của họ bị gián đoạn bởi tiếng của ai đó:
- Trọng Khôi ơi! Có người tìm bên ngoài đấy.
Quay lại, cả Trọng Khôi và Bảo Huy đều mừng rỡ gọi:
- Hải Du!
- Hải Du!
Nhưng khi thấy ánh mắt Hải Du thật nồng nàn và cười thật tươi với Trọng Khôi thì gương mặt Bảo Huy tối sầm, ánh mắt ánh lên thật dữ dằn.
Trọng Khôi đã không nhận ra điều ấy, anh nói với bạn:
- Mày ở đây chơi với mọi người, tao đi với Hải Du một lát.
Rồi Trọng Khôi đến nắm tay Hải Du, nói:
- Chúng ta đi dạo một lát nhé.
Hải Du tươi cười ngoan ngoãn bước theo anh. Nàng nói:
- Em chúc mừng anh!
Chàng siết nhẹ tay nàng:
- Nhưng trước tiên, anh muốn biết em có giận anh không?
Nàng dừng lại nhìn anh nũng nịu:
- Vậy anh nghĩ em là đứa con gái ích kỷ và bảo thủ như thế sao?
- Ồ không! Anh tin em. Nhưng anh chỉ muốn nghe chính miệng em nói thôi.
- Anh thật là đáng ghét! Nhưng Trọng Khôi này, anh có biết em mừng và sung sướng đến mức độ nào không?
- Về chuyện gì?
- Thì thành công của anh đấy.
- Thật thế à?
- Vâng. Anh có biết vì sao không? Vì anh là người yêu của em. Có người yêu nổi tiếng như thế, em cũng được thơm lây.
Anh bẹo má nàng:
- Em thật là lém lỉnh, chưa gì đã lo dựa hơi anh rồi.
- Chứ sao nữa, phải tận dụng triệt để cơ.
Dù nói như thế nhưng thật ra Trọng Khôi mang bản thiết kế giới thiệu với người khác, có lẽ Hải Du là người lo lắng và cầu mong anh thành công nhất. Vì hơn ai hết, nàng biết rõ hoàn cảnh gia thế của nàng và anh.
Trọng Khôi là một thanh niên có bản lĩnh và lòng tự trọng. Lâu nay, điều nàng lo lắng nhất vì là sự cách biệt quá xa giữa 2 gia đình. Thực tế phía nàng thì không lo gì, nhưng nếu Trọng Khôi biết được gì... Nàng chỉ sợ anh tự ti mặc cảm. Nhưng bây giờ gánh nặng xem như đã trút hết, nàng thấy thật nhẹ lòng.
Thật ra bao lâu nay nàng cố nén lòng mình, ít tìm đến anh, bỏ bớt những cuộc dạo chơi vô nghĩa, ngay cả điện thoại, nàng cũng bảo anh bớt gọi cho nàng để anh có nhiều thời gian cho bản thiết kế. Cuối cùng những hy sinh thầm lặng của nàng đã có kết quả. Nàng thấy vui quá. Và bây giờ nàng muốn làm những việc làm mà bấy lâu nay luôn ấp ủ.
- Trọng Khôi à!
- Gì em?
- Mình quen nhau cũng đã lâu rồi. Hôm nào rảnh, em đưa anh về nhà để ra mắt ba em nhé. Sau đó em cũng sẽ về quê để biết mẹ anh luôn. Anh nghĩ thế nào?
Trong ánh sáng mờ mờ, Trọng Khôi tỏ ra ngập ngừng:
- Anh nghĩ chưa được đâu em à.
- Tại sao thế? Hay là anh...
Anh đưa tay che miệng người yêu:
- Em đừng nghĩ ngợi nhiều. Thật ra... Em biết không, sắp tới đây anh bận lắm. Vì bản thiết kế vừa rồi và những đơn đặt hàng tới tấp, cho nên cấp trên chỉ cho anh nghỉ phép vỏn vẹn có mấy giờ đồng hồ chiều nay thôi. Bắt đầu từ ngày mai, bọn anh lao đầu vào công việc rồi. Hải Du! Thời gian này chắc chắn anh sẽ bận lắm, chúng ta sẽ có rất ít thời gian gặp nhau lắm. Anh xin lỗi em nhé.
Nàng xoa má anh, tỏ vẻ thông cảm:
- Em hiểu mà. Anh còn trẻ nên nắm bắt những cơ hội đang có. Biết anh như thế, em cũng mừng lắm. Đừng lo cho em. Em lúc nào cũng ủng hộ cho anh.
Anh hôn nhẹ lên má nàng:
- Em ngoan lắm! Em cố gắng thêm một thời gian nữa. Cấp trên có nói rồi, sau những công trình này, anh sẽ được ưu đãi. Lúc đó, anh sẽ dành tất cả thời gian cho em.
Dù nghĩ đến những lúc không được gặp người yêu nàng thấy buồn và trống vắng, nhưng khi nghĩ đến thành công của anh thì nàng càng phấn khởi hơn. Vì khi anh đã thành danh rồi, thì anh càng có nhiều tự tin hơn về bí mật gia thế của nàng, về người cha oai phong và danh tiếng của nàng.
Thấy nàng im lặng, Trọng Khôi hỏi:
- Em sao thế? Sao không nói gì cả?
- Ồ... à, em đang cầu nguyện cho anh.
- Cầu nguyện ư?
- Em cầu nguyện cho anh sẽ thành công. Nhưng anh hãy ghi nhớ những lời đã hứa đấy nhé.
- Chắc chắn rồi. Anh đã ghi tất cả vào trái tim mình rồi, em có đồng ý không? Mà này! Anh đã chiến thắng trở về, nhưng em vẫn chưa thưởng gì cho anh đấy nhé.
Hải Du tỏ ra bối rối:
- Em xin lỗi. Vì vừa nghe tin anh, em mừng quá nên vội vã chạy đến tìm anh liền, nên chưa kịp chuẩn bị gì cả. Hay là cho em khất lại nhé.
- Anh không chịu. Anh muốn em thưởng liền thôi.
- Nhưng bây giờ... bây giờ em... À phải rồi, đi với em một lát nhé.
Trọng Khôi chưng hửng:
- Đi đâu?
- Đi mua quà thưởng cho anh. Anh thích gì, em sẽ tặng anh thứ ấy.
- Không đâu, như thế thì phí lắm, vả lại lương thư ký của em còn phải lo nhiều thứ. Anh chỉ thích em tặng một thứ thôi.
- Là cái gì? Anh nói đi, em sẽ chiều.
Giọng anh thì thầm:
- Là đôi môi của em đó.
Trong bóng tối, gương mặt nàng đỏ bừng. Nàng ngoan ngoãn nhắm nghiền đôi mắt và... anh cúi xuống... Xung quanh họ, tất cả như dừng lại, chỉ có họ cả 2 như đang hòa một.
Nhưng... khuất sau một góc tối, có một đôi mắt chứng kiến toàn bộ sự việc. Đôi mắt như nảy lửa, ghen hờn và đang đong đầy trong đó nhiều toan tính.
Hải Du thật sự hài lòng về những món điểm tâm mà sáng nay nàng đã cố gắng làm thật ngon và bây giờ tất cả đã được dọn trên bàn bốc khói và thơm ngát. Hải Du có thói quen là những ngày cuối tuần không phải đến công ty, thì tự tay nàng xuống bếp làm những món thật ngon mà nàng và ba mình thích. Hải Du luôn hãnh diện và thích thú với công việc đó.
Xem nào... Thiếu 2 phút... một giây... OK... Ông Hải Phi đã tươi cười xuất hiện. Mừng rỡ, Hải Du reo lên:
- Ba! Chào buổi sáng, chúc ba sức khỏe.
- Chào con, chúc con gái của ba luôn xinh đẹp.
Nàng chạy đến bên lông, đưa tay lên miệng giả làm máy ghi âm của phóng viên nhà báo:
- Xin chào ông Lâm! Xin cho hỏi, bí quyết nào mà bao năm nay vào những buổi điểm tâm cuối tuần, ông luôn có mặt rất đúng giờ, không thiếu một giây, một khắc?
Ông cũng trịnh trọng, đằng hắng:
- À! Đơn giản thôi. Vì nó xuất phát từ tấm lòng yêu thương của con gái rượu của tôi ấy mà. Tôi muốn con gái tôi bao giờ cũng vui vẻ và hạnh phúc.
- Xin cám ơn ông. Bây giờ thì xin mời nhập tiệc ạ.
Chỉ chờ có thế, ông Hải Phi sà ngay vào bàn:
- Ái chà! Toàn là món ngon cả. Nhưng con gái à, hơi nhiều đấy.
- Dứt khoát con với ba sẽ "cưa" hết chỗ này, không để rơi rớt.
- Xin tuân lệnh!
Thế là vừa ăn, ông vừa xuýt xoa khen hết món này đến món khác. Hải Du cũng huyên thuyên đủ thứ. Thế đó. Nhà tuy chỉ có 2 cha con, nhưng họ luôn tạo ấm cúng cho nhau.
Ông Hải Phi rất thương con gái, ngược lại nàng cũng rất ngoan ngoãn. Đôi lúc nàng cũng hơi ngông cuồng một chút nhưng chưa bao giờ làm cho ông thất vọng.
Đang ăn ngon lành, bỗng ông hơi chồm về phía Hải Du:
- Này con gái! Lần trước chị Trúc Chi đã nói rõ với ba về người thanh niên... à là bạn trai của con đó. Tiếc thật, hôm buổi tọa đàm người thì đông, ba lại chưa kịp nhìn kỹ mặt người ta thì con đã kiếm cớ đuổi ba đi rồi. Nhưng mà xem ra thì cậu ta cũng sáng sủa lắm. Này! Người lọt vào mắt xanh của con thì không tầm thường, phải không con gái?
- Ba! Ý ba muốn gì đây?
- Thì 2 con đã quen nhau khá lâu rồi, con mau đưa cậu ta về ăn cơm một bữa đi.
Chuyện ba hiểu lầm hôm đó, bây giờ nàng định giải thích, nhưng nhớ lại ba nàng vừa nói ông cũng chưa nhìn rõ mặt Bảo Huy. Thôi thì cứ để tự nhiên vậy. Vả lại nàng biết bây giờ công việc của ba nàng rất nhiều, rất bận rộn. Nàng chỉ sợ ông quá quan tâm chuyện này nên nói:
- Chuyện này chúng con chỉ hơn mức tình bạn một chút thôi.
- Không phải thế chứ. Rõ ràng hôm đó con cứ nằng nặc đòi ba bằng được tấm thẻ cho cậu ta mà.
- Vì anh ấy còn trẻ, có đầy năng lực, con chỉ muốn anh ấy có cơ hội học hỏi để phát triển sự nghiệp thôi.
- Chà! Bọn con có nhiều dự tính nhỉ. Có cần ba giúp gì không, cứ nói, ba rất sẵn sàng.
Hải Du mỉm cười:
- Con cám ơn ba. Nhưng con nghĩ chưa cần thiết đâu. À, ba này! Ba đứng đầu ngành kiến trúc, thế mấy hôm nay, ba có nghe nói một công trình kiến trúc do một kiến trúc sư trẻ ở công ty Thiên Tân thiết kế không.
- Có, ba đã từng nghe nói và cũng hơi lấy làm tiếc vì mình đã không có cơ hội sở hữu nó, vì đúng ngày đó là buổi tọa đàm nên... À, phải rồi! Con cũng có hứng thú đến công trình đó à.
- Dạ... không. Nhưng ba có biết bản thiết kế đó của ai không?
- Ba cũng có nghe nói tên, nhưng... Bận rộn quá, ba không nhớ rõ. Sao hả?
- Bản thiết kế đó chính là của anh ấy.
- Là bạn trai con.
- Dạ.
Ông Hải Phi thích thú:
- Ôi trời ơi! Con thật tuyệt vời. Dù chưa gặp mặt rõ cậu ta, nhưng ba tin đây là một thanh niên giỏi, đầu óc rất sáng tạo. Chàng trai ấy đã chinh phục được mọi người thì không tầm thường chút nào. Nhất định tương lai sẽ rất xạn lạn.
Nghe cha khen thế, Hải Du lấy làm thích thú. Nàng hỏi:
- Theo kinh nghiệm của ba, anh ấy sẽ tiến xa hơn nữa không?
- Chắc chắn như thế. Nói thật nhé, bây giờ ba chỉ muốn gặp ngay cậu thanh niên ấy thôi. Những thanh niên cần mẫn sáng tạo như thế, ba rất thích làm tri kỷ.
- Nhưng anh ấy trẻ hơn ba rất nhiều.
- Có sao đâu, nếu họ tốt thì luôn là bạn tốt. Con đồng ý chứ?
Nàng thấy ba phấn khởi như thế nên tỏ ra áy náy.
- Không phải con không muốn đưa anh ấy về gặp ba. Nhưng sau thành công ấy, công ty anh ấy bận lắm. Bây giờ, anh ấy bận lo thiết kế. Bao giờ xong, con sẽ đưa anh ấy về gặp ba.
- Giỏi lắm! Đó là một thanh niên có óc cầu tiến. Hy vọng sự lựa chọn của con là chính xác.
- Con cám ơn ba. Nhưng ba à.
- Sao thế, có chuyện gì khó nói à?
- Nhưng theo con biết, gia cảnh của anh ấy chỉ bình thường, nếu không muốn nói là nghèo.
Ông cười lớn:
- Thế con tưởng ba là người cổ hủ lắm à, nhất thiết phải chọn môn đăng hộ đối sao? Vả lại con đã quên là cha con ta xuất thân từ đâu sao?
- Vâng, con làm sao quên được ba.
- Thế thì tốt rồi. Ở con người, điều quý giá nhất là đạo đức và ý chí. Tất cả chúng ta chỉ cần như thế thôi. Có đúng không con gái?
- Con hiểu rồi ba. Hy vọng người mà con chọn sẽ không làm cho ba thất vọng.
- Ba cũng tin như thế. Con gái ba là người tốt. Sau này con sẽ là người hạnh phúc nhất.
Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn - Dạ Miên Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn