Thế Giới Nhỏ epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 12: Nhật Ký Rời Nhà Trốn Đi
rải qua vài lần diễn tập, buổi tối hôm đó, rốt cuộc Tiễn Phiêu Phiêu cũng thành công rời nhà trốn đi một cách oai phong lẫm liệt. Nguyên nhân trốn đi không đáng nhắc tới, đều là những chuyện vụn vặt mà thôi, nói ra thật là xấu hổ.
Quá trình Tiễn Phiêu Phiêu rời đi là như thế này.
Cô lộn tung quần áo, lấy ra vali du lịch, dọn đồ trước mặt Lý Miêu, lấy hết nội y áo ngủ bít tất điện thoại dây sạc.. cùng mười mấy đĩa DVD chưa kịp xem bỏ vào vali, mặc áo bông thật dày, tay cầm áo khoac mỏng, chuẩn bị kĩ càng từ đầu tới chân, sau đó ngang nhiên đi ra khỏi nhà.
Trước khi đi, Tiễn Phiêu Phiêu còn ném lại thẻ ngân hàng cho Lý Miêu, miễn cho anh không có tiền mua cơm ăn phải đi vay mượn. Vì hai ngày trước cô tới ngân hàng rút tiền, Lý Miêu liền đưa thẻ lương cho cô.
Xuống đến dưới lầu, Tiễn Phiêu Phiêu phát hiện ra không khí ngoài trời rất trong lành, bèn tìm một ghế đã trong khu nhà để ngồi xuống, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận cách ứng phó với bố Phiêu và mẹ Phiêu lúc về nhà. (Còn lâu cô mới chịu thừa nhận là, kỳ thực cô đang đợi Lý Miêu xuống lầu đuổi theo cô.)
Sau đó Tiễn Phiêu Phiêu lại phát hiện mình không cầm theo kính sát tròng, bắt buộc phải quay về nhà lấy. Thực ra cô vẫn hi vọng Lý Miêu sẽ nói một câu thế này: “Ấy, em đừng đi, đừng làm loạn nữa.” làm bậc thang cho cô hạ hỏa, để cô mau chóng kết thúc trò đùa tẻ nhạt này. Dù sao nửa đêm chạy về nhà mẹ đẻ cũng là một chuyện quá kinh khủng.
Để tạo nên một bầu không khí bi tráng hào hung, Tiễn Phiêu Phiêu cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt, trước khi chúng bốc hơi bèn xông vào thang máy lên nhà, để khi Lý Miêu mở cửa thì chúng vẫn còn vương trên mắt. Lúc Lý Miêu mở cửa, cô vừa nói: “Em không mang kính sát tròng, anh đưa cho em đi.”, vừa nức nở nấc lên mấy tiếng, thế nhưng đồ ngốc không hiểu phong tình không có nhân tính- Lý Miêu lại còn đi lấy hộp kính sát tròng đưa cho cô thật.
Sao có thể như thế! Sao có thể như thế được! Lần này thực sự phải về nhà mẹ sao, nếu không cô còn mặt mũi nào nhìn Lý Miêu nữa. Bởi vậy, một năm sau khi chính thức kết hôn, Tiễn Phiêu Phiêu trong đêm hôm khuya khoắt, bỏ về nhà mẹ.
Về nhà mẹ rồi còn phải chịu áp lực dằn vặt khác. Trước những câu truy hỏi của bố mẹ, Tiễn Phiêu Phiêu phải giả bộ ngớ ngẩn, ba phải, giả bộ bình thường, không thể nói xấu Lý Miêu một cách quá đáng, cũng không thể nói bản thân ương ngạnh bướng bỉnh, không thể miêu tả Lý Miêu đến mức quá đáng thương, cũng không thể nói bản thân chịu nhiều uất ức…
“Bố mẹ đáng kính của con ơi, thứ nhất, chúng con không hề cãi nhau. Đây chỉ là tình thú vợ chồng thôi. Thứ hai, con rể quý của bố mẹ cho là về nhà mẹ đẻ tĩnh dưỡng rất tốt, đề nghị con về nghỉ vài ngày. Thứ ba, đây là nhà con, bố mẹ không thể đuổi con đi được. Thứ tư, bố ơi mẹ ơi, con gái thực sự rất nhớ bố mẹ…”
Mặt dày mày dạn đến mức ấy suốt một phút đồng hồ, cuối cùng Tiễn Phiêu Phiêu cũng có được quyền tự do và quyền đi ngủ.
Trời ơi, rời nhà trốn đi quả là một công việc vừa đòi hỏi sức khỏe, vừa đòi hỏi kỹ thuật cao mà.
Vào sáng ngày hôm sau, Lý Miêu gửi cho cô tin nhắn đầu tiên: “Ở nhà ngủ có ngon không?”
Tiễn Phiêu Phiêu nhắn lại: “Ngủ ngon lắm.”
Buổi trưa, Lý Miêu gửi tới tin nhắn thứ hai: “Tối nay về nhà đi thôi.”
Tiễn Phiêu Phiêu nhắn lại: “Anh nghĩ hay nhỉ.”
Lý Miêu không nhắn lại nữa….
Đến giữa trưa, Tiễn Phiêu Phiêu không kiềm chế nổi, chủ động nhắn tin cho anh: “Muốn em về nhà, thì tự mình đến nhà mẹ đón em.”
Lý Miêu tiếp tục không nhắn lại….
Đối phương không có lòng thành, đàm phán hoàn toàn hỏng bét. Lúc tan tầm, Tiễn Phiêu Phiêu bình tĩnh ngồi lên xe bus về nhà mẹ.
Tiễn Phiêu Phiêu ở nhà mẹ tròn một tuần, ngoại trừ việc hay bị mẹ Phiêu tra hỏi linh tinh, buổi sáng chỉ cần dậy sớm nửa tiếng để ra trạm xe bus. Ở nhà mẹ vốn rất sung sướng, áo đưa tận tay, cơm đưa tận mồm, trước khi ngủ còn có người trải giường rũ chăn, quả thực là sướng như tiên!
Tuy sống rất sung sướng, Tiễn Phiêu Phiêu vẫn hi vọng Lý Miêu có thành ý một chút, ngoan ngoãn đến nhà mẹ đón cô về, nhưng bằng cái đạo đứa kia của anh thì…Thôi, mỗi ngày gọi điện thăm hỏi cũng là tốt lắm rồi.
Ngày thứ nhất: “Mai em về nhé?” Đáp: “Hừ.”
Ngày thứ hai: “Còn chưa ở đủ sao?” Đáp: “Haizz”
Ngày thứ ba: “Em định ở bao lâu” Đáp: “Tùy tâm trạng.”
Ngày thứ tư: “Em phải có chừng mực thôi chứ.” Đáp: “Anh tới đón em đi.”
Lý Miêu từ chối: “Không được, nhỡ bố mẹ em đuổi anh ra thì xấu hổ lắm!”
Tiễn Phiêu Phiêu: “Ừ, anh cũng biết là anh sai trước!”
Lý Miêu ngụy biện: “Anh không sai, nhưng mà, ai biết được em có ở trước mặt bố mẹ đổi trắng thay đen khiến anh mang tiếng xấu không chứ!”
Ngày thứ năm,….Là những bậc cha mẹ vợ hiểu được nghĩa lớn, lấy đại cục làm trọng, mẹ phiêu chủ động đuổi Tiễn Phiêu Phiêu ra khỏi nhà: “Này, tối nay con còn dám quay lại đây thử xem!”
Bởi vậy, Lý Miêu không đánh mà thắng. Mẹ Phiêu thực sự là ô dù to lớn của Lý Miêu….
PS:
Tuy Lý Miêu mạnh miệng không chịu thừa nhận sai lầm, khiến Tiễn Phiêu Phiêu phải về nhà mẹ đẻ, phá hỏng không khí hài hòa trong gia đình, nhưng buổi tối ngày hôm sau, anh đã chủ động làm lành, còn chịu khó giặt sạch một đống quần áo. Vậy cũng coi như hối lỗi rồi, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy. Vì thế, Tiễn Phiêu Phiêu quyết định, người lớn không thèm chấp trẻ con, cô sẽ không tranh chấp với Lý Miêu nữa….
Chuyện rời nhà trốn đi đến đây là kết thúc.
Thế Giới Nhỏ Thế Giới Nhỏ - Phiêu A Hề Thế Giới Nhỏ