Chương 11
ike hốt hoảng chạy dọc hành lang Tập đoàn Quái vật. Khi dừng lại để thở, Randall lù lù hiện ra từ bức tường ngay sát bên cậu.
“Oái!” Mike rú lên.
Randall chộp lấy Mike và ép cậu sát vào tường. “Con nhóc đâu rồi?” Gã gầm gừ.
“Đừng có gắp lửa bỏ tay người!” Mike đáp trả. “Tối qua nếu anh không giở trò bịp bợm thì đời nào nó bước qua cánh cửa đó được!”
Randall nở nụ cười xảo quyệt. Vậy hóa ra tên Mike này tưởng rằng vụ việc chỉ có thế. “Gian lận. Đúng thế. Được rồi, tôi biết cách để giải quyết đống rắc rối này. Năm phút nữa mọi người đều sẽ đi ăn trưa; lúc đó không có ai ở tầng Hù Dọa hết. Thấy chiếc đồng hồ kia không?” Gã chộp lấy tay Mike để nhấn mạnh lời mình. “Khi cả kim dài lẫn kim ngắn đều hướng lên trên, cánh cửa của đứa trẻ sẽ được đưa tới trạm của tôi.” Gã kéo mạnh cánh tay Mike hướng mười hai giờ. “Nhưng khi kim dài chỉ xuống…” Gã vặn xoắn cánh tay Mike khiến cậu nhăn mặt. “… cánh cửa sẽ bị trả lại. Cậu có từng đó thời gian để trả con bé về.” Randall lại vặn cánh tay Mike thêm một lần nữa, rồi biến mất.
Trong lúc đó, Sulley đang đuổi theo Boo. Khi chỉ còn thiếu chút nữa là cậu bắt kịp thì bỗng cô nhóc bị ngã vào một thùng rác! Trước khi kịp đến cứu cô bé, hai quái vật đã đổ rác trong thùng vào máy ép rác. Sulley vội lao vào phòng chứa rác thải, nhưng đã quá muộn. Cậu nhặt một khối rác đã được nén chặt lên. Một nhãn cầu mắt từ bộ đồ quái vật của Boo bật ra.
Khi Mike tìm thấy Sulley, cậu ta đang ôm khối rác khóc nức nở. “Tớ như vẫn còn nghe thấy giọng nói của bé,” Sulley sụt sùi.
“Mike Wazowski!” Giọng một cô bé vang lên.
“Này,” Mike thốt lên, áp tai vào khối rác hình lập phương. “Tớ cũng nghe được tiếng cô bé nữa.”
“Mike Wazowski!” Vài giọng nói trẻ con đồng thanh vang lên.
“Cậu có bao nhiêu đứa trẻ trong này vậy hả?” Mike hỏi, nhìn chằm chằm vào khối rác vuông vức.
Sulley ngó nhìn quanh. Boo − thiếu một con mắt trên bộ đồ quái vật, đang chập chững nhập bọn với một đám quái vật nhỏ trong lớp mẫu giáo. Thì ra cô bé không bị ép vào với đống rác! Sulley vội vàng chạy đến và bế thốc cô nhóc lên.
“Đừng bao giờ chạy đi đâu lần nữa đấy, bé con!” Cậu dặn dò, ôm chặt lấy cô nhóc.
“Được rồi, Sulley. Thế là đủ rồi đấy. Đi thôi,” Mike nghiến răng giục. Bỗng một quái nhí cắn phập vào cánh tay Mike khiến cậu đau điếng hét ầm ĩ, và Boo phá lên cười.
Dãy đèn trên trần nhà bỗng sáng rực rồi bắt đầu nổ tung. Cả lớp mẫu giáo hét lên và bỏ chạy hết.
“Đừng làm cho Boo cười mãi thế!” Sulley bảo Mike trong lúc họ vội vàng quay trở lại Tầng Hù Dọa.
Khi đến nơi, họ thấy cánh cửa của Boo đã ở trạm. “Nó đây rồi! Đúng y như Randall đã nói!” Mike nhẹ nhõm kêu lên.
“Randall!” Sulley bối rối nhắc lại. Boo giãy ra khỏi tay cậu và chạy đến nấp dưới một chiếc bàn. “Mike, cậu nghĩ gì vậy?” Sulley hỏi khi đang dỗ dành Boo chui ra. “Chúng ta không được tin Randall! Gã đang săn lùng Boo mà!”
“Nhìn đi, Sulley. Cậu muốn cánh cửa của cô bé, giờ thì chẳng phải nó đang ở đây sao,” Mike nói. “Đi nhanh nào.”
“Không, Mike,” Sulley từ chối, vẫn ôm chặt lấy Boo.
“Cậu muốn tớ chứng minh không có gì mờ ám ở đây chứ gì?” Mike hỏi. “Được thôi!” Cậu băng qua cánh cửa của Boo và bước vào phòng. Trong lúc Sulley và Boo đứng nhìn theo, Mike bắt đầu nhún nhảy tưng tưng trên giường. Một cú. Hai cú. Đến cú nhảy thứ ba, một chiếc hộp nhựa lớn chụp lên trên giường và nhốt kín cậu bên trong. Đây đúng thực là một cái bẫy!
Tập Đoàn Quái Vật Tập Đoàn Quái Vật - Nhiều Tác Giả Tập Đoàn Quái Vật