Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tận Cùng Nỗi Nhớ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 12: Chàng
T
rời bắt đầu mưa, Saigon vào mưa thật buồn. Phố xá lướt thướt những hạt mưa đan nhau, bàng bạc. Viễn búng tàn thuốc ra ngoài … Chàng như mờ hồ nghe tiếng kêu xèo xèo của mồi lửa bị tắt ngúm. Có cái gì vừa chết! Viễn nói một mình và cười thầm. Mình đâm ra lẩn thẩn mất rồi. Lại giống tính Khôi An rồi. Hôm nọ đưa cô bé đi chơi … Hai đứa vào quán nước, Viễn hút thuốc, Viễn thấy Khôi An nhìn đăm đăm vào khói thuốc, Viễn hỏi:
- An nghĩ gì mà nhìn mãi điếu thuốc?
Khôi An mơ màng:
- An nghĩ đến một sự sống đang tàn dần.
Viên ngạc nhiên:
- Sự sống của ai?
Khôi An thản nhiên:
- Của điếu thuốc anh đang hút.
Viễn mỉm cười. Khôi An có những ý nghĩ thật ngộ nghĩnh, thật kỳ lạ và cũng thật bất ngờ ở cô bé này, luôn luôn mình bị lôi cuốn. Viễn âu yếm nhìn khuôn mặt trắng hồng với đôi mắt to, đen láy … Một lát sau, khi Viễn dụi tàn thuốc lá, Khôi An bỗng ngăn lại:
- Đừng anh!
Viễn dừng tay:
- Sao vậy An?
Khôi An mỉm cười:
- Cho nó sống thêm chút xíu nữa.
Viễn nhìn vào mắt thiếu nữ:
- An nghĩ gì khi nói thế?
Khôi An hồn nhiên:
- An nghĩ rằng, tất cả những sự sống dù mong manh tới đâu cũng cần được bảo vệ, bảo vệ cho đến phút cuối cùng.
Viễn lắc đầu nhè nhẹ:
- Anh không hiểu nổi An?
Trên khuôn mặt cô bé, vẫn có tất cả hồn nhiên vô tư lự và yêu đời. Tư tưởng của Khôi an kỳ lạ lắm … Một lần khác, Viễn đưa Khôi An đi trên một đoạn đường. Khôi An hỏi Viễn:
- Anh thường đi như thế này, anh có bao giờ nghĩ đến những viên đá cuội dưới chân không?
Viễn lắc đầu:
- Không. An để ý chúng làm gì?
Khôi An tròn mắt:
- Phải để ý chứ. Anh không thấy gì sao?
Viễn tò mò:
- Vậy An thấy gì?
Khôi An cười thật dễ thương:
- An thấy thế này há viên sỏi nằm đây, nằm mãi một nơi. Viên sỏi nhìn thấy tất cả mọi người đi qua nó. Nó nhìn thấy, nó nhận xét, nó bình phẩm. Nó là chứng nhân âm thầm của bước chân mình. Cho nên mỗi lần dẫm một viên sỏi. An đều phải xin lỗi đó.
Viễn phì cười:
- An khéo nhân cách hóa nó.
Khôi An phụng phịu không thích Viễn nói thế. Cô bé nhiều óc tưởng tượng kinh khủng, đầu óc Khôi An phong phú nhưng hồn nhiên quá và Viễn hiểu là chàng yêu Khôi An nhiều lắm … Yêu trong sự khắc khoải chờ đợi ngày mình mất Khôi An … Nhiều lần, rất nhiều lần, Viễn muốn chống lại với tình yêu Khôi An đang đốt cháy tâm tư mình, Viễn muốn trốn lánh Khôi An nhưng chàng đành chịu. Viễn không làm nổi việc đó, đành xuôi tay chờ một định mệnh chắn ngang xuống …
Cơn mưa bỗng dứt một cách bất ngờ như khi kéo đến. Viễn trả tiền và bước ra khỏi quán café. Hơi mưa đọng lại trong không gian vương vướng trên tóc, trên aó Viễn. Viễn nghĩ, mình đến Khôi An hay về nhà? Bước chân như theo một thói quen nào đó, dẫn đến nhà người con gái dễ thương …
Khôi An ra mở cửa, cô bé kêu lên:
- Kìa anh, bụi mưa vướng đầy tóc áo anh.
Viễn mỉm cười:
- Chỉ là bụi mưa.
Khôi An nghiêm mặt:
- Nhưng đi trong hơi mưa bịnh chết.
Viễn làm bộ rút vai:
- Sợ quá, Khôi An hôm nay làm bác sĩ nữa.
Họ đi trong nhà Viễn hỏi:
- Đang làm gì Khôi An?
Khôi An nhỏ giọng:
- An học bài.
Viễn chậm rãi:
- Gần đến ngày thi rồi, An nhỉ?
- Dạ còn một tuần.
- Vậy An nên nghỉ ngơi. Học thi, đừng học cận ngày quá như thế không tốt đâu.
Khôi An ngạc nhiên:
- Sao vậy anh?
- Bởi vì gần ngày thi, mình có nhét thêm cho nhiều, cũng khó vô lắm. Vậy tốt hơn hết An nên để đầu óc thảnh thơi, thoải mái, để lúc vào phòng thi không nhầm lẫn.
Khôi An lolắng:
- An vẫn sợ ghê đi … sao sao ấy.
Viễn trấn an cô bé:
- Không sao đâu An. Anh tin An sẽ đậu.
Khôi An phụng phịu:
- Anh Yên cứ bảo An … đậu đỏ bánh lọt hoài hà, An sùng ghê.
Viễn cười:
- Anh Yên trêu An đó. Học như An sao hỏng được.
Khôi An nhăn mặt:
- Anh ngạo An. Lúc nào anh đến cũng thấy An khơi khơi mà.
- An đâu có khơi khơi. Bằng cớ là An đang lo gạo bài đó thôi.
Khôi An cười Viễn thương nụ cười của Khôi An quá. Nụ cười tươi thật tươi mà hồn nhiên nữa. Viễn không hiểu một mai mình mất Khôi An đời sống sẽ ra sao …
Viễn cáo từ khi trời sẩm tối. Viễn đi bộ về nhà. Viễn vẫn thích đi bộ vào khoảng tối như thế này. Thấy được mình gần gũi với chính mình. Đi bộ, vào lúc hoàng hôn, để cho đời còn chút gì nhàn tản. Có lẽ mình chỉ được cái cảm giác đó vào những lúc này …
Viễn bước vào nhà, bà chủ nhà nói ngay:
- Lúc nãy có hai ông bà nào đến tìm cậu.
Viễn ngạc nhiên:
- Tìm cháu?
- Vâng, tôi bảo cậu đi vắng. Họ có để giấy lại cho cậu.
Bà quay trở vào và mang ra cho Viễn tấm carte visite với dòng chữ ghi vội: "Nam ba mẹ đến tìm con nhưng không gặp. Ngay lúc về, con đến nhà ba mẹ gấp."
Tấm carte visite của ông bà Nguyễn. Viễn nhìn đăm đăm vào mảnh giấy nhỏ rồi quay ra cửa. Bà chủ nhà hỏi theo:
- Cậu không ăn cơm à?
Viễn lắc đầu, chàng nghĩ chắc chắn mình phải ăn cơm ở nhà ông bà Nguyễn rồi.
- Dạ không, cháu về muộn.
Viễn gọi taxi. Chàng bấm chuông ngôi biệt thự song lập trên con đường sang trọng. Người vú già ra mở cửa cho Viễn:
- Ông bà có ý đợi cậu.
Viễn không đáp Chàng đi thẳng vào nhà. Chính ông Nguyễn đích thân ra đón Viễn. Chàng biết rõ chuyện gì quan trọng lắm. Thường, thỉnh thoảng chàng ghé qua đây chứ ông bà Nguyễn không tìm chàng.
Bà Nguyễn hỏi:
- Con dùng cơm tối chưa? Dùng cơm với ba mẹ luôn nhé?
Viễn gật đầu:
- Thưa mẹ … vâng.
Và rồi... chàng như trôi trong cảm giác kỳ lạ … cái gì đã xảy đến bất ngờ quá … Viễn không tưởng là sớm đến như vậy.
Giọng bà Nguyễn sũng ướt:
- Chính bác sĩ Thanh khuyên như thế đấy con ạ. Thôi thì con cũng thương em tội nghiệp nó không biết còn bao ngày nữa …
Bà lại sụt sùi khóc. Ông Nguyễn an ủi vợ:
- Mình nín đi mình, đừng làm cho nó buồn lây. Chính Nam đây, nó cũng buồn đâu thua mình.
Ông quay sang Viễn:
- Ba mẹ hiểu, con hy sinh nhiều với Niệm. Ba mẹ trót sinh ra nó mệnh bạc, ba mẹ cũng buồn lắm nhưng biết làm sao hơn. Chỉ ước mong sao trong những ngày tháng về với nó, con tạo cho nó nguồn hạnh phúc cuối đời.
Viễn nghe như trong giấc miên du … Viễn không hiểu bằng động lực nào đã giúp mình về được đến nhà … ngã mình xuống mặt nệm với bao nhiêu ý nghĩ ngổn ngang trong đầu. Còn hơn một tháng! Hơn một tháng nữa, mình sẽ vĩnh viễn giả từ cuộc sống này, vĩnh biệt Viễn! Viễn! Cái tên bạn bè đặt cho mình, cái tên mình rất thích. Viễn! Cái tên sẽ chôn sâu vào quá khứ. Mình sẽ trở lại là Nam, Trần Đình Nam của giấy tờ, của sách vở xa xưa và của Vân Niệm. Khôi An! … Viễn đưa tay ôm đầu. Khôi An! Và mình sắp vĩnh biệt Khôi An! An, đôi mắt to đen láy, An môi cười tươi như hoa! An, mà cả một tình yêu rất thật của mình trao gởi … Viễn hiểu Niệm cần mình như thế nào. Viễn biết chàng là của Niệm. Nhưng Khôi An! Khôi An! Làm sao chàng nói cho An hiểu, chàng vĩnh biệt An không phải vì tình cảm chàng muốn thế mà chính vì lương tâm và khối óc bắt buộc chàng muốn thế. Chàng không thể cướp đi của Niệm, cái hy vọng mơ ước cuối cùng của một đời sống quá trẻ … Nhưng Khôi An! Nụ cười hồn nhiên yêu đời. Nhưng Khôi An đôi mắt dễ thương đen láy. Làm sao nói cho Khôi An hiểu … Chỉ còn hơn một tháng nữa, vĩnh viễn xa Saigon … thuộc về một thế giới khác, đi vào một đời sống khác, trở thành một con người khác. Vĩnh biệt bạn hữu, những con đường lang thang; vĩnh biệt ngày sống tự do không chút ràng buộc; và Khôi An! Viễn muốn nổ tung đầu. An sắp đến ngày thi. Chàng đâu có quyền làm rộn đầu óc non nớt của cô bé. Khôi An còn một tương lai rực rỡ quá! Tươi đẹp quá! Mình không có quyền làm khổ An … Viễn ân hận nhưng chàng hiểu mình đã làm hết sức mình, vẫn không cưỡng lại được tình cảm chàng dành cho An …
Viễn đốt thuốc liên miên. Khôi An! Khôi An! Đôi mắt, nụ cười …
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tận Cùng Nỗi Nhớ
Ntl
Tận Cùng Nỗi Nhớ - Ntl
https://isach.info/story.php?story=tan_cung_noi_nho__ntl