Chương 12: Bước Đầu Tiên!
òn không mau cút đi.
Giọng nói của Bùi Đông Lai không lớn, lại bị tiếng vỗ tay cùng tiếng reo hò của đám người kia lấn áp nhưng mà Trịnh Phi cùng đồng đội của hắn lại nghe rõ.
- Ta đếu mợ mày, Bùi Đông Lai ngươi nói cái gì đó?
Lúc này Trịnh Phi đang tức giận nghe được lời nói như thế của Bùi Đông Lai thì giống như một con heo bị chọc tiết, nắm chặt hai nắm đấm, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai.
- Thế nào? Trịnh Phi, ngươi muốn ăn quịt ư?
Đối mặt với lửa giận của Trịnh Phi thì Bùi Đông Lai cũng không hề sợ hãi chút nào.
Thầy thể dục thấy hai người đối chọi gay gắt với nhau vì vội quát lên:
- Hai đứa làm gì dó? Tất cả im miệng cho ta!
Hiển nhiên hắn cũng biết nếu để hai người phát sinh xung đột mà nhà trường biết được truy cứu trách nhiệm thì hắn cũng khó mà tránh khỏi tội.
- Đông Lai không cần chắp nhặt cùng với một người như thế, hắn chính là một tên không biết giữ lời.
Tào Băng thấy thế liền vội vàng kéo Bùi Đông Lai lại, hắn sợ Bùi Đông Lai tức giận lên thì sẽ hành hung Trịnh Phi. Ở hắn xem ra tuy rằng hiện giờ ở trên sân bóng rổ này Bùi Đông Lai đã tìm lại được tự tin nhưng mà thành tích học tập thì lại không đúng sự thật, nếu thật sư hắn cùng Trịnh Phi xảy ra xung đột thì tạm thời không đề cập đến bối cảnh của hai bên mà trường học cũng sẽ đứng về phía của Trịnh Phi, còn nếu về phần bối cảnh thì Bùi Đông Lai tuyệt đối sẽ gặp bi kịch.
- Chơi bóng rổ giỏi thì có thể kiếm cơn ăn sao?
Đồng đội của Trịnh Phi cũng kéo hắn lại, bình thường bọn chúng đều đi theo Trịnh Phi chiếm được không ít tiện nghi của hắn. Vì vậy, ngay tại thời khắc mấu chốt này tụi hắn liền muốn ra mặt giùm cho Trịnh Phi, hơn nữa một châm thấy máu trực tiếp hạ thủ xuống Bùi Đông Lai.
Tên thành viên lớp 12/6 vừa nói xong thì Tào Băng và đám người lớp 12/1 vội lo lắng nhìn về phía Bùi Đông Lai, hắn sợ lời nói của đối phương sẽ làm mất sự tự tin của Bùi Đông Lai mà thật vất vả lắm Bùi Đông Lai mới giành lại được.
Thậm chí ngay cả tên thầy giáo dạy thể dục cũng có vẻ đồng tình nhìn về phía Bùi Đông Lai.
- Chơi bóng rổ có thể kiếm được cơm hay không thì ta không biết, ta chỉ biết là trận đấu này Trịnh Phi đã thua thì cũng nên thực hiện lời ước định đi.
Vượt ra ngoài dự đoán của bọn hắn, đối mặt với lời châm chọc như vậy Bùi Đông Lai chỉ cười nhạt, nói:
- Đương nhiên, nếu Trịnh Phi ngay trước mặt mọi người nói hắn không phải là một người đàn ông thì ta có thể bỏ qua lần đánh cược này.
- Bùi Đông Lai, ngươi câm miệng lại cho ta.
Bùi Đông Lai vừa nói xong thì không đợi Trịnh Phi tức giận, mà cách đó không xa lại truyền đến một tiếng bực tức.
Người mở miệng chính là Vương Hồng, cô chủ nhiệm của lớp 12/1.
Nàng mới làm giáo viên chủ nhiệm lớp 12/1 chưa đến một năm, trước kia nàng là chủ nhiệm lớp 12/6 lúc ấy Trịnh Phi là bảo bối trong lòng bàn tay của nàng.
Dưới tình hình như thế, bây giờ nàng lại thấy đứa con ghẻ Bùi Đông Lai cùng Trịnh Phi xảy ra xung đột vì thế nàng liền tập tức rống lên, thiên vị cho ai thì cũng không cần nói thì mọi người cũng biết.
- Vương lão sư là do Trịnh Phi không giữ lời.
Mắt thấy sắc mặt của Vương Hồng không tốt, mấy người Tào Băng liền có chút bất mãn vì vậy liền ra mặt giùm Bùi Đông Lai.
- Tất cả im miệng cho ta! Ta nghe nói việc này là do Bùi Đông Lai khiêu khích trước.
Vương Hồng lạnh lùng nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai, gằn từng chữ:
- Chơi bóng rổ thì chơi bóng rổ chứ không nên làm ra nhiều chuyện hư hỏng như vậy? Có bản lĩnh thì mau đi đọc sách đi?
Đối mặt với rời răn dạy và quở mắng của Vương Hồng thì Bùi Đông Lai cũng không có động đậy, hắn chỉ cười tự giễu một chút rồi xoay người rời đi.
- Bùi Đông Lai ngươi hãy nhớ kỹ, xế chiều ngày mai nhất định ba của ngươi phải có mặt tại trường học.
Hành động của Bùi Đông Lai làm cho Vương Hồng không được thoải mái, nàng có cảm giác như Bùi Đông Lai đang khiêu chiến quyền uy của mình vì vậy giọng nói liền trở nên lạnh lùng.
- Không muốn là cho hai cha con chúng ta mất mặt sao? Yên tâm đi, ta sẽ lmaf theo mong muốn của các ngươi.
Bùi Đông Lai cũng không quay đầu lại, giọng nói cũng vô cùng bình tĩnh, ánh mắt cũng không có chút uy khuất hay cam lòng nào mà thay vào đó là vẻ khinh thường.Trịnh Phi cũng không thấy được vẻ khinh thường trong mắt của Bùi Đông Lai mà vẻ mặt của hắn tươi cười, đắc ý, giống như là đang nói: Trận đấu này ngươi thắng thì như thế nào? Ngươi còn không phải bị lão tử cho xoay vòng vòng sao?
- Đông Lai..
Sắc mặt mấy người Tào Băng liền tức giận, liếc mắt nhìn Trịnh Phi một cái vội vàng đuổi theo Bùi Đông Lai.
Mà Tần Đông Tuyết thấy được một màn vừa rồi thì nhíu mày nói:
- Vương lão sư, cô hơi quá đáng rồi đó!
Quá đáng?
Nghe được hai chữ này Vương Hồng vốn định phát hỏa thêm một lần nữa nhưng lại thấy là Tần Đông Tuyết nên vội vàng đem lửa giận trong lòng ép xuống, miễn cưỡng lộ ra một khuôn mặt tươi cười nói:
- Đông Tuyết a, không phải là cô quá đáng mà là thành tích học tập của Bùi Đông Lam thật sự làm cho mọi ngươi thất vọng. Nếu thành tích học tập của hắn giống như Trịnh Phi thì cô làm sao lại nói hắn như thế?
Bên tai vang lên lời nói của Vương Hồng, Tần Đông Tuyết rất muốn nói cho Vương Hồng biết: Thành tích học tập của Bùi Đông Lai trước đây đủ để cho nàng và Trịnh Phi phải ngước mặt mà nhìn lên.
Cuối cùng, Tần Đông Tuyết cũng nhịn được, Vương Hồng quả thực làm cho nàng cảm thấy không được thoải mái, nàng cũng không có tiếp tục dây dưa với Vương Hồng nữa mà dùng ánh mắt khinh thường nhìn vào Trịnh Phi, chậm rãi nói:
- Trịnh Phi, ngươi thật không phải là một người nam nhân.
Bá!
Nguyên bản Trịnh Phi đang đắc ý, nghe được lời nói của Tần Đông Tuyết thì thân thể liền run lên, khuôn mặt cũng nóng lên.
Mặt hắn đỏ lên muốn há miệng giải thích cái gì đó tuy nhiên một chữ cũng nói không nên lời.
Không để ý để vẻ mặt xấu hổ của Trịnh Phi cũng không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Vương Hồng, Tần Đông Tuyết liền đuổi theo Bùi Đông Lai.
Trịnh Phi vốn bị Tần Đông Tuyết nói như vậy lúc này lại thấy nàng đuổi theo Bùi Đông Lai thì tức giận xém chút nữa mà hộc mái, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bóng dáng Bùi Đông Lai, trong lòng nảy sinh ác độc nói:
- Bùi Đông Lai, việc này lão tử sẽ không để yên cho ngươi đâu.
Trịnh Phi dễ dàng nhận thấy nếu như không phải bởi vì Bùi Đông Lai thì hắn cũng sẽ không bị Tần Đông Tuyết ngay ở trước mặt mà vũ nhục mình.
Đối với tất cả mọi chuyện Bùi Đông Lai cũng không biết, hắn trực tiếp đi ra khỏi sân bóng rỗ.
Ngay sau khi Bùi Đông vừa đi ra khỏi sân bóng rổ thì đám người Tào Băng đã đuổi theo kịp.
- Bùi Đông Lai, ngươi không sao chứ?
Tào Băng có chút lo lắng nhìn Bùi Đông Lai, ở hắn xem ra khi Bùi Đông Lai thi chỉ được 280 điểm thì những lời nói của Vương Hồng quả thật giống như xát muối vào vết thương của hắn.
- Không có việc gì!
Bùi Đông Lai nhè nhẹ lắc đầu, hiện lên một khuôn mặt tươi cười.
- Đông Lai, ngươi chơi bóng rổ tốt như vậy thì nếu như sau này không thi vào được trường Đại Học thì cũng có thể đi làm cầu thủ.
Một gã khác trong lớp 12/1 vội vàng mở miệng an ủi.
Hắn vừa mới nói xong thì sắc mặt của đám người Tào Băng vội biến đổi liền trừng mắt với hắn, giống như đang trách cứ hắn tự nhiên lại vạch áo cho người xem lưng.
Đồng thời bọn hắn cũng lo lắng lời nói này sẽ ảnh hưởng đến Bùi Đông Lai.
Ngoài dự đoán của bọn hắn chính là Bùi Đông Lai cũng không có tức giận mà ngược lại còn cười to nữa:
- Ân, đề nghị này cũng tốt a, nếu đạt tới trình độ như Kobe hay Jodan thì đừng nói là không cần lo ăn mặc mà ngay cả tìm nữ nhân thì cũng….
Mắt thấy vào lúc này Bùi Đông Lai còn có thể vui đua thì đám người Tào Băng đều âm thầm cảm thán Bùi Đông Lai, nếu sự việc này mà phát sinh trên người bọn họ thì có thể khẳng định bọn họ sẽ không có được bình tĩnh như Bùi Đông Lai.
Bón hắn cũng không biết và cũng sẽ không biết được rằng trong vòng một năm qua, Bùi Đông Lai đã gặp phải không biết bao nhiêu là lời châm chọc.
Đối với hắn khi đó mà nói, hắn vẫn cứ cắn răng chịu đựng cho đến bây giờ, hiện nay hắn đã nhân họa đắc phúc thì hắn còn để ý đến cái gọi là trào phúng này sao?
Đi ra sân bóng rổ còn có Tần Đông Tuyết nhưng mà nàng cũng không có đuổi theo mấy người Bùi Đông Lai mà đứng ở cửa sân lẳng lặng nhìn thấy vẻ mặt sáng lạn của Bùi Đông Lai đang tươi cười nói chuyện cùng đám người Tào Băng.
- Bùi Đông Lai, ta biết được ngươi đánh bại Trịnh Phi trên sân bóng rổ chỉ là bước đầu tiên, tiếp theo ngươi sẽ làm cho đám người kia biết được hai chữ " Ngu muội " được viết như thế nào!
Dưới trời chiều, bím tóc đuôi ngựa bình thản nằm trên vai của nàng, nàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia, dùng một loại âm thanh thì thào mà chỉ có nàng mới có thể nghe được, vẻ mặt tự tin mà kiên định.
Siêu Cấp Cường Giả Siêu Cấp Cường Giả - Phong Cuồng