Chương 12
hững ngày sau đó, Ân Vũ không gặp Lâm Vỹ, cũng không thấy anh làm việc trong công tỵ Cô không biết anh làm gì và ở đâu? ý nghĩ anh đang ở một nơi nào đó cùng với Khả Vi làm cô cảm thấy khó chịu. Và cô thật đau khổ mỗi khi cố gắng thoát khỏi cái cảm giác ấy. Để cuối cùng là sự giận dữ, giận dữ với chính bản thân mình. Cô trách mình tại sao không nghĩ gì đến Lâm Huy, người đàn ông sẽ là chồng của cô trong những tháng ngày sắp tới? Càng sợ đối diện với Lâm Huy bao nhiêu, cô càng thấy nhớ da diết Lâm Vỹ bấy nhiêu. Tại sao cô yêu một người mà phải lấy một người khác mà cô không yêu? Quyết định đó có thể thật dại dột, thật có lỗi với con tim. Nhưng Ân Vũ tin rằng cô sẽ có những năm tháng yên ổn bên người chồng tốt của mình.
Cô luôn cảnh tỉnh mình rằng Lâm Vỹ không hề yêu cô, nhưng không hiểu động lực nào cứ thúc đẩy cô rung động vì anh.
Cô thật sự không thể nào chịu đựng nổi, mỗi khi hình ảnh anh hiện lên trong cô, thì càng lúc nụ cười Khả Vi lại ám ảnh cô.
Ân Vũ gạt nước mắt, tự nhủ, mọi việc qua rồi, họ là của nhau và cô không nên suy nghĩ gì về họ. Phải, cô không cần phải suy nghĩ thêm nữa khi mà mọi việc đã quyết định rồi. Làm vợ Lâm Huy có nghĩa là đã khép lại vĩnh viễn một đoạn đời trong cuộc đời của cô.
Với quyết tâm ấy Ân Vũ lao vào công việc như một cái máy. Cô làm việc không ngừng nghỉ, làm việc quên cả thời gian và gần như quên cả bản thân mình. Lâm Huy và Lâm Linh có can ngăn thì cô cương quyết nói: "Hãy cho cô một chút tự do để làm việc theo sở thích của mình". Và như thế họ chỉ còn biết nhìn cô với cặp mắt băn khoăn và ái ngại.
Tuy nhiên những ngày sau đó Ân Vũ thấy vui dược một chút khi mà công sức lao động của cô đã được đền bù. Ông Gia Lập liên tiếp chuyển cô từ phòng này sang phòng khác trong công ty để học tập và làm việc. Những lần như thế cô đều cảm ơn ông, nhưng ông chỉ nhìn cô thán phục rồi nói:
- Tôi chúc mừng cô! Cô được thăng chức là do nghị lực của cô, do tài năng của cô, tôi chỉ có nhiệm vụ báo cáo kết quả làm việc của cô cho Lâm Vỹ, và quyền quyết định thuộc về ông ấy.
Buổi tối khi về đến ngôi biệt thự, Ân Vũ chỉ muốn buông người xuống chiếc nệm êm ái để ngủ thật ngon. Nhưng cô chưa kịp nhắm mắt thì đã có tiếng gõ cửa và người quản gia đứng ngay ở đó:
- Cô Ân Vũ, cô có điện thoại. Tôi vừa nhấc máy trong phòng khách và bảo họ đợi cộ Có lẽ có ai đó từ xa gọi đến, họ có vẻ rất vội.
Ân Vũ chạy nhanh xuống những bậc thang, cô ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh máy điện thoại, hồi hộp cầm ống nghe lên:
- Alô, tôi là Ân Vũ đây!
- Trời ơi, Ân Vũ! Em biến xuống địa ngục ấy à? - Giọng Bá Kiện vang lên, mặc dù cách xa nhưng giọng anh vẫn rõ ràng, như anh đang ở bên cạnh cô - Em đã hứa cho tôi và Tiểu Bình biết những gì diễn ra ở cái công ty mỹ phẩm cùng gã đàn ông quỷ quyệt ở một nơi xa ấy. Thế mà chúng tôi đã nghe được những gì nào? Chẳng có gì cả. Thậm chí không có cả một tấm bưu thiếp. Em có biết là phải vất vả thế nào chúng tôi mới có được số điện thoại của em không? Chúng tôi đang lo lắng cho em đây!
Trong một giây thoáng qua, cổ họng Ân Vũ như nghẹn lại. Thật dễ chịu biết bao khi nghe thấy một giọng nói thân quen từ ở nhà. Cô phải khó nhọc nuốt khan trước khi có thể nói được.
- Tôi xin lỗi Bá Kiện. Tôi biết điều đó không thể tha thứ được. Thật sự quá nhiều chuyện xảy ra với tôi. Tôi nghĩ tôi sẽ quay về, sẽ có biết bao nhiêu chuyện kể cùng anh và Tiểu Bình. Nhưng bây giờ thật khó mà thực hiện điều đó. Tôi đang làm việc ở công ty mỹ phẩm. Tôi muốn trở thành một nhà kinh doanh, muốn tiếp nối sự nghiệp của cha mẹ mình! Bá Kiện, đó là mong ước của tôi!
- Thế em làm việc gì ở đó?
- Nhiều việc lắm. Nhưng anh và Tiểu Bình hãy tin rằng tôi đã làm việc rất tốt. Những thử thách khắc nghiệt của sự khởi đầu tôi đã vượt quạ Họ đã nhìn nhận tôi là thành viên thật sự của công ty.
Bá Kiện có vẻ phẫn nộ:
- Công việc vất vả lắm à?
- Vâng, có vất vả, nhưng tôi chịu đựng được. Tôi rất vui với công việc của mình.
- Họ đối xử với em ra sao?
- Vâng, tôi sống trong ngôi biệt thự nhà họ Lâm, những người ở đây rất tốt và thương mến tôi!
- Tôi và Tiểu Bình cũng đoán như vậy. Em xứng đáng được mọi người thương yêu!
- Anh và Tiểu Bình hãy tin rằng tôi dang sống những ngày bình yên, tốt đẹp và không lúc nào tôi quên được hai người.
- Chúng tôi cũng vậy và Tiểu Bình thường khóc mỗi khi nhắc đến em.
- Cô ấy đâu rồi? Tôi có cảm giác cô ấy đang đứng bên cạnh anh đúng không?
Giọng Bá Kiện trầm xuống:
- Lẽ ra là như thế, nhưng bây giờ cô ấy đang ở bên giường bệnh.
- Anh nói cái gì? Tiểu Bình ra làm sao? Ân Vũ kinh ngạc kêu lên - Cô ấy sao rồi?
- Ân Vũ, đừng bận tâm. Tiểu Bình chỉ bị cảm cúm, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe lại ngay, đừng lo lắng quá đã có tôi ở đây rồi!
Giọng Ân Vũ thành khẩn:
- Anh hứa với tôi là phải hết lòng chăm sóc cô ấy nhé, Bá Kiện!
- Vâng, tôi hứa. Thật ra Tiểu Bình là một cô gái tốt và dễ thương. Vừa rồi cha mẹ tôi từ nước ngoài về, như tôi đã nói với em, ông bà muốn gặp nàng dâu tương lai. Em có biết không, lúc đó tôi chỉ muốn có em thôi... Nhưng cuối cùng tôi đành phải nghĩ đến Tiểu Bình. Tôi đã nhờ cô ấy giúp bằng cách đóng vai người yêu của tôi cho cha mẹ tôi được vui lòng. ấy thế mà cô ấy vẫn chấp nhận làm. Không những thế mà còn đóng kịch rất khá nữa chứ. Lắm lúc làm tôi cứ ngỡ Tiểu Bình xem tôi là người yêu thật sự của cô ấy. Cô ấy đã vì tôi bây giờ lại ngã bệnh. Nếu không hứa với em tôi vẫn thấy mình có bổn phận phải giúp đỡ cô ấy, phải tốt với cô ấy với những gì cô ấy đã làm vì tôi!
Ân Vũ mỉm cười, cô nghĩ bên đầu dây bên kia Bá Kiện cũng nhận ra sự vui sướng của cô:
- Anh sẽ không hối tiếc về những gì mình đã làm Bá Kiện ạ. Anh đúng là người bạn tốt của tôi.
- Thôi được rồi, bây giờ em hãy yên tâm làm việc. Tôi cũng chúc em trở thành một nhà kinh doanh như em mong muốn. Lại là một nhà kinh doanh giỏi nhất thế giới, đẹp nhất thế giới. Để không thẹn là một Ân Vũ kiên cường và không bao giờ khuất phục trước nghịch cảnh.
- Cảm ơn anh Bá Kiện! Và cho tôi gởi lời thăm Tiểu Bình, nói rằng tôi rất nhớ cô ấy.
- Có chuyện gì thì cũng gọi điện báo cho chúng tôi biết - Ngập ngừng một lúc anh nói thêm - Và nếu như em muốn quay về, tôi sẽ liên hệ với hãng hàng không lấy vé cho em vào bất cứ lúc nào.
- Vâng, có gì tôi sẽ gọi điện cho anh. Nhưng...
Rồi Ân Vũ cảm thấy lưỡng lự. Trước khi gác máy cô có nên nói với Bá Kiện về cuộc hôn nhân sắp tới của mình không? Cô thật sự không vui khi nghĩ đến nó. Nhưng rồi cô nghĩ mình phải nói cho anh biết:
- Bá Kiện à. Tôi nghĩ... tôi sắp lấy chồng...
Đầu dây bên kia hoàn toàn yên lặng. Ân Vũ tưởng như họ bị đứt liên lạc.
Rồi Bá Kiện bật ra một câu hỏi hoài nghi:
- Lấy chồng à? Em làm tôi quá bất ngờ. Mà lấy ai? Tôi muốn biết người đàn ông may mắn hạnh phúc nào được em chọn?
- Lấy người làm chung công ty và ở chung một mái nhà với tôi. Anh lấy là Lâm...
- Đợi một chút. Anh ta với người đàn ông quỷ quyệt muốn có bằng được cổ phần của em chỉ là một phải không? Trời ơi, em đừng có nói với tôi là đúng như thế. Tôi nhìn nhận là anh ta đẹp trai và hấp dẫn. Nhưng một người như thế không đáng tin lắm!
- Không phải là anh ta đâu Bá Kiện ạ - Ân Vũ nói trong nghẹn ngào. Cái ý nghĩ về cuộc hôn nhân với Lâm Vỹ làm tim cô đau nhói, sau đó lại đập dồn, cô tiếp tục nói với Bá Kiện, hy vọng lần này có thể bình thản hơn - Là em trai của anh ta, Lâm Huy.
- Tình cảm hai người thế nào?
- Anh ấy rất thương và tốt với tôi!
- Còn em?
- Tôi... có thể... có thể là...
- Đừng nói nữa! - Giọng Bá Kiện có vẻ vỗ về - Ân Vũ, em đang làm sao thế? Nếu như em cảm thấy việc lấy chồng là một quyết định đúng đắn và mãn nguyện thì tôi chúc em hạnh phúc. Nhưng tôi khuyên em, hãy suy nghĩ thật kỹ, để đừng hối tiếc về quyết định của mình trước khi nó quá muộn. Em nói với tôi "tôi nghĩ tôi sẽ lấy chồng", rồi lại có thể.. có thể là... " Em muốn nói rằng "có thể là tôi cũng yêu anh ta" phải không? Tất cả làm cho tôi thấy rằng em chưa có sự dứt khoát. Và đấy không phải là một Ân Vũ mà tôi đã biết.
- Bá Kiện à, hoàn cảnh đã làm cho con người ta có nhiều thay đổi. Và biết đâu sự thay đổi đó là một điều tốt đẹp. Rồi anh sẽ thấy tôi sẽ gởi thiệp mời hai người đến dự hôn lễ của tôi!
- Như vậy thì tôi chỉ biết chúc mừng em! Và em luôn nhớ rằng chúng tôi rất nhớ em và luôn mong đợi em trở về!
- Vâng. Tôi sẽ quay về thăm anh và Tiểu Bình. Tôi hứa như thế.
- Tạm biệt Ân Vũ!
- Tạm biệt anh Bá Kiện!
Khi đặt ống nghe xuống. Ân Vũ ngồi thẫn thờ, mắt đẫm lệ. Thật nhiều cảm xúc. Tuy nhiên có một điều cô cảm thấy vui là Bá Kiện và Tiểu Bình đã trở thành một đôi. Từ lâu cô vẫn ước mong như thế. Màn kịch mà họ đang trình diễn sẽ không bao giờ kết thúc, bởi vì Tiểu Bình đã diễn xuất với tất cả tấm lòng, với tất cả trái tim mình. Sự chân thành và duyên dáng của cô ấy, đủ làm rung động trái tim một người đàn ông. Và Ân Vũ tin tưởng tình yêu của họ.
- Có chuyện gì làm em không vui phải không?
Ân Vũ ngẩng đầu lên và thấy Lâm Huy đang đứng bên cạnh cộ Tay thọc vào túi áo khoác. Đôi mắt nhìn cô dò hỏi.
Ân Vũ trả lời:
- Không có gì, đó chỉ là một cú điện thoại của một người bạn ở quê nhà. Và em xúc động... Thế thôi.
- Em có thích đi dạo cùng anh một lúc không? Đêm nay, ánh trăng bên ngoài rất đẹp!
- Không. - Ân Vũ chậm rãi trả lời - Em chỉ muốn về phòng em. Em cảm thấy thèm một giấc ngủ!
Lâm Huy cầm tay Ân Vũ và dịu dàng nói:
- Vậy thì chúc em ngủ ngon cô dâu bé nhỏ của anh.
o O o
Ân Vũ thu xếp giấy tờ cùng những dụng cụ làm việc trong phòng lại một cách ngay ngắn.
Đã hết giờ làm việc lâu rồi, tuy không muốn về nhà cô cũng không thể nán lại thêm được nữa.
Bên ngoài, những tiếng sấm vang rền, trời đất đang chuyển cơn vần vũ, có lẽ sắp có một cơn mưa lớn.
Ân Vũ đi nhanh ra cửa, cô sợ không về tới ngôi biệt thự trước khi trời đổ mưa. Ngay khi cô vừa nắm lấy tay nắm cửa, thì gần như nó bị giật ra khỏi tay cô, từ phía bên ngoài. Lâm Vỹ đứng như trời trồng trước mặt cô.
Đôi mắt cô mở to nhìn anh và lặng người đi. Cô không biết mình đã mong đợi anh từng ngày từng phút như thế nào và cảm giác đó đã làm cô lo sợ ra sao? Để giờ đây khi anh đứng trước mặt cô, thì cô cảm thấy dường như khoảng cách giữa họ quá xạ Có biết bao nhiêu điều để nói, nhưng lại không thể nói được. Cô không biết anh đang nghĩ gì và tại sao anh lại có mặt ở đây vào đúng lúc này? Ân Vũ thật quá ngỡ ngàng.
Hai người lặng nhìn nhau... Sự yên lặng dường như cứ kéo dài mãi.
Rồi cũng thật bất ngờ Lâm Vỹ cầm lấy tay Ân Vũ và kéo cô đi theo anh. Sự va chạm của anh vẫn làm cho cô rung động và xao xuyến như ngày nào. Ân Vũ không ý thức được mình đã đi theo anh như thế nào, cho đến khi anh đẩy cô ngồi vào xe, khởi động cho xe nổ máy và lao vút đi.
Ân Vũ quay sang Lâm Vỹ, khuôn mặt nhìn nghiêng của anh trông sắc lạnh và ngạo nghễ. Cô cố kiềm hãm niềm ao ước được đưa đôi tay mình vuốt ve khuôn mặt hằn sâu những nếp nhăn suy tư ấy.
Thật khó mà dự đoán được sự việc gì sẽ xảy ra. Càng suy nghĩ cô thấy mình càng khó thoát khỏi những điều rắc rối.
Cô không đủ sức chống chọi lại cái cảm giác được ở bên cạnh anh. Cô không thể chối bỏ được một sự thật là cô quan tâm sâu sắc đến người đàn ông đầy rắc rối này. Cô thật sự yêu anh tạ Yêu tha thiết với tất cả tấm lòng. Anh ta đã tràn ngập trong trái tim cộ Đó là một cái gì đó mà cô sợ rằng khó có thể vượt qua nổi.
Ân Vũ thả hồn với những ý nghĩ về Lâm Vỹ. Đôi mắt vô vọng của cô nhìn vào cõi xa xăm. Cô thật là một con ngốc khi cảm nghĩ như vậy về một người đàn ông không quan tâm gì đến cô.
Trời bắt đầu đổ mưa, ào ào như trút nước, gió thổi mạnh làm nghiêng ngả những cành cây, sấm chớp chói lòa trong đêm đen mù mịt Ân Vũ không biết Lâm Vỹ đã đưa cô đi đâu? Để khi anh đột ngột dừng xe lại cô mới nhận ra "chuồng bồ câu" trên bãi biển, nó hiện ra trước mắt cô qua màng mưa mờ đục.
Ân Vũ sửng sốt nhìn anh, cũng là lúc anh quay lại nhìn cộ Hai tay anh đưa ra xiết chặt lấy đôi vai nhỏ đang run rẩy của cộ Anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng anh khàn đi:
- Đó là sự thật phải không Ân Vũ?
- Tôi... tôi không hiểu anh đang nói gì?
- Hôn nhân của cô với Lâm Huy?
- Điều đó chúng tôi đã nói với mọi người rồi kia mà!
- Nhưng tôi muốn được nghe chính miệng cô nói và chỉ với riêng một mình tôi thôi!
Ngập ngừng một lúc Ân Vũ nói:
- Vâng, tôi và Lâm Huy sẽ làm đám cưới với nhau.
- Vì sao?
Giọng Lâm Vỹ căng thẳng và nếu ở một người khác có lẽ Ân Vũ còn nhận ra sự đau đớn.
"Vì anh! Tất cả là vì anh."
Ân Vũ muốn gào lên như thế, nhưng cô đã cố đi nén cơn giận bằng một nụ cười nhạt:
- Tôi không phải là một đứa trẻ. Anh cũng không phải là người thân của tôi. Tôi có cần phải giải thích với anh vì sao không?
- Nhưng tôi rất nghi ngờ về cuộc hôn nhân này - Lâm Vỹ nóng nảy đáp lại - Cô có thể thật lòng khi nói rằng cô tin cuộc hon nhân này sẽ đem đến hạnh phúc không? Thạt ra cô không có một chút gì nôn nao để chuẩn bị cho cuộc hôn lễ. Cô lại lao vào công việc ở công ty như một cái máy không biết ngừng nghỉ. Cô nhìn lại mình xem, người cô xanh xao và bệnh hoạn. Tôi phải nói rằng cô là một cô dâu kém tươi nhất mà tôi từng thấy. Lâm Huy cứ sôi sùng sục, còn cô thì buồn thiu lặng lẽ.
Cái cảm giác bị Lâm Vỹ lột trần sự thật làm Ân Vũ cảm thấy lo sợ. Cô quay mặt đi nơi khác để anh đừng nhìn thấy ánh mắt phản bội của mình.
- Lâm Vỹ, đây là một cuộc hôn nhân đẹp. Và tình yêu của chúng tôi sẽ bền vững. Tôi tin như thế!
- Tình yêu? Thế cô đã không từng nói yêu tôi ư? Cũng chính tại nơi này…
à ra thế. Ân Vũ đang băn khoăn không biết anh đưa cô đến đây để làm gì? Bây giờ thì anh lại ngang nhiên nhắc lại chuyện hôm nọ. Anh khơi lại sự thật đau lòng mà cô đã cố gắng quên đi. Và cơn giận bỗng bùng lên trong cộ Cô gạt đôi tay anh trên vai mình. Giọng sắc lạnh giận dữ:
- Tôi không ngờ anh tàn nhẫn và nhớ dai đến thế! Đúng! Tôi không quên đã từng nói yêu anh, cũng như không quên những gì anh đã ban cho tôi lúc đó. Và có lẽ còn hơn thế nữa. Lâm Vỹ, tiện đây, tôi cũng nói cho anh biết. Tôi đã tình cờ nghe được những lời nói của anh với Lâm Huy về tôi. Một loại gái làm tiền, một hạng đàn bà tùy tiện với đàn ông, cùng vô số những tồi tệ khác.
Ân Vũ im lặng một giây và rồi không kiềm chế được nữa. Tiếng khóc bật khỏi đôi môi mím chặt của cô, cô nấc lên trong nghẹn ngào:
- Và tôi đã hiểu tại sao anh đối xử với tôi lạ lùng như vậy. Tôi không giải thích với anh, nhưng tôi nói cho anh biết rằng sự đánh giá của anh về tôi là hoàn toàn sai lầm.
Không khí chìm trong yên lặng, chỉ còn nghe tiếng khóc của cô và tiếng mưa rơi bên ngoài khung kính cửa xe.
Rồi cũng thật bất ngờ, Ân Vũ thấy Lâm Vỹ vòng tay ôm lấy cô, kéo cô vào lòng anh. Trước khi Ân Vũ kịp phản ứng thì anh đã ôm chặt lấy cô và môi anh gắn vào môi cô.
Ân Vũ cố gắng thoát khỏi đôi môi của Lâm Vỹ, đồng thời cũng cố gắng kiềm chế cảm giác ấm áp ngọt ngào đang trỗi dậy trong cộ Trong lý trí cô cố dựng lên một hàng rào chắn. Cô nghĩ ra đủ mọi thứ nguyên nhân để cấm mình đáp lại.
Cô đẩy Lâm Vỹ ra, đầu cô quay hết bên này sang bên kia, cố thoát khỏi anh. Cô thở hổn hển, giọng nói lạc đi:
- Dừng lại Lâm Vỹ! Tôi cấm anh… Nếu xanh xúc phạm tôi anh sẽ có lỗi với người em của mình!
Ngay tức khắc cô cảm thấy mình được thoát ra bởi đôi tay buông lỏng của anh. Giọng anh trùng xuống:
- Xin lỗi! Cho tôi xin lỗi!
Ân Vũ ngồi cứng người trên nệm ghế. Đầu óc cô căng ra, nhưng cô không đủ lý trí để lý giải hành động của Lâm Vỹ. Chỉ biết rằng cô vừa thoát khỏi một cảnh ngộ mà tưởng chừng như không tài nào thoát nổi.
Bây giờ thì mọi chuyện đã qua rồi. Lâm Vỹ đã xin lỗi cộ Và có một điều mà cô không sao hiểu nổi là tại sao cô vẫn không thấy giận và ghét anh. Chỉ thấy tận cùng sâu thẳm trong con tim nỗi đau đớn và tuyệt vọng đang dâng lên. Cuồn cuộn dâng lên.
Lâm Vỹ lại nói:
- Lúc nãy… Tôi thật sự không hiểu tại sao mình lại hành động như vậy. Ân Vũ, cô không sao chứ? Cô có còn giận tôi không?
Ân Vũ tránh nhìn Lâm Vỹ. Cô phải nuốt nước bọt trước khi nói và thấy cổ họng mình không đắng:
- Không…
Cô chỉ nói được có thế.
- Còn bây giờ tôi muốn nói chuyện với cô về công ty mỹ phẩm của chúng ta!
Ân Vũ thấy Lâm Vỹ đã chuyển hướng cuộc nói chuyện. Cô đưa tay lau vội những giọt nước mắt và bình thản nhìn anh, khi anh nói tiếp:
- Từ nay trở đi cô sẽ làm việc ở phòng thí nghiệm, nơi các thử nghiệm được tiến hành. Và tôi là người trực tiếp hướng dẫn cộ Sau khi nhận biết được tất cả những kiến thức cần thiết, cô sẽ đứng vào hàng ngũ lãnh đạo của chúng tôi, trở thành một thành viên trụ cột của công ty và mãi mãi như thế!
Ân Vũ há hốc mồm ngạc nhiên, điều này cô không bao giờ dám mơ tới. Cô lắp bắp:
- Tại sao… Anh… tử tế với tôi như vậy?
- Tử thế à? Cô đừng nghĩ là vì cô sắp làm vợ Lâm Huy, sắp trở thành người nhà của chúng tôi. Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Cô được như vậy là vì chính bản thân cộ Vì nghị lực của cộ Trong thời gian qua cô đã làm việc rất tốt. Cô có quyết tâm và ý chí ngoan cường. Cô nhẫn nại làm công việc nặng nhọc nhất tồi tệ nhất mà không hề có một lời ca thán. Tôi quý trọng cộ Tôi thán phục tinh thần của cộ Đó là những lời rất thật lòng của tôi!
Đôi mắt ấm áp của Lâm Vỹ nhìn cô với vẻ hài lòng, một nụ cười hiếm hoi nở trên đôi môi vẫn thường mím chặt của anh.
Ân Vũ nhìn anh nói:
- Vậy tôi có thể tin chắc rằng tôi làm việc tốt. Tôi xứng đáng?
- Đúng như vậy!
Rồi anh chìa tay ra phía trước:
- Từ nay chúng ta là những đồng nghiệp tốt. Được chứ?
Ân Vũ chầm chậm đặt tay mình vào tay anh. Cô nói trong xúc động.
- Vâng! Và tôi cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều Lâm Vỹ ạ!
Anh xiết nhẹ tay cô một lúc rồi buông ra. Anh cầm chắc lấy vô lăng và cho xe nổ máy.
- Chúng ta về thôi!
Rồi anh cho xe lao vút đi trong màn mưa dày đặc.
Sắc Màu Nỗi Nhớ Sắc Màu Nỗi Nhớ - Dạ Miên Sắc Màu Nỗi Nhớ