Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ruồng Bỏ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 12
E
ttinger là một ông già cáu bẳn, nói tiếng Anh đặc giọng Đức. Vợ ông ta đã mất, con cái ông đã trở về Đức, một mình ông ở lại châu Phi. Ông đến cùng Lucy trong chiếc xe tải ba trăm phân khối, để ngay cạnh ông ta và đợi trong lúc động cơ vẫn nổ giòn.
- Phải, tôi chưa bao giờ đi đâu mà không có khẩu Beretta của tôi – ông ta nhận xét lúc họ đang trên đường đến Grahamstown. Ông ta vỗ vào bao súng ngắn bên hông – cách tốt nhất là các vị phải tự cứu lấy mình, vì cảnh sát không đến cứu các vị đâu, các vị cứ chắc như thế đi.
Liệu Ettinger có đúng không? Nếu ông có một khẩu súng, liệu ông có cứu được Lucy không? Ông không tin điều đó. Nếu ông có súng, chắc bây giờ ông đã chết rồi, cả ông và Lucy.
Ông để ý thấy hai bàn tay ông vẫn run nhè nhẹ. Lucy khoanh hai tay trước ngực. Hay là cô cũng đang run?
Ông tưởng Ettinger đưa họ đến đồn cảnh sát. Nhưng hóa ra Lucy bảo ông ta lái đến bệnh viện.
- Cho con hay cho bố? – ông hỏi cô.
- Cho bố.
- Cảnh sát không muốn gặp bố sao?
- Bố đừng kể với họ những điều con không thể - cô nhắc lại – Hay là đến đấy?
Tại bệnh viện, Lucy sải dài bước qua cánh cửa đề TAI NẠN, điền vào giấy tờ cho ông, đặt ông ngồi trong phòng đợi. Cô hoàn toàn khỏe khoắn,quả quyết, trong khi toàn thân ông run rẩy.
- Nếu họ làm xong cho bố, bố cứ đợi ở đây nhé – cô dặn ông – Con sẽ về đây đón bố. - Thế còn con?
Cô nhún vai. Nếu cô đang run, cô cũng không lộ ra tý gì.
Ông kiếm một chỗ ngồi giữa hai cô gái khỏe mạnh, có lẽ là hai chị em, một cô bế một đứa bé đang rên rỉ, và một người đàn ông đầu quấn băng đẫm máu. Ông là người thứ mười hai. Đồng hồ trên tường chỉ 5 giờ 45. Ông nhắm con mắt lành lại và thiếp đi, trong khi hai chị em vẫn tiếp tục thì thầm với nhau. Nó bị hỏng? Không, kim phút đang nhảy sang con số 5 giờ 46.
Hai giờ trôi qua, một y tá gọi tên ông, và chẳng còn gì phải đợi hơn nữa khi đến lượt ông. Bác sĩ duy nhất đang làm việc là một phụ nữ trẻ người Ấn độ.
Bác sĩ nói vết cháy trên da đầu ông không nghiêm trọng lắm, tuy vậy ông phải đề phòng nhiễm trùng. Cô mất nhiều thời gian hơn vì mắt ông. Mí trên và mí dưới dính chặt lấy nhau; tách chúng ra chắc hẳn quá đau.
- Ông gặp may đấy – cô bình luận sau khi khám – Mắt không bị hư hại gì. Nếu chúng dùng xăng thì lại là chuyện khác.
Ông ra khỏi phòng, đầu quấn băng, một mắt che kín, một túi chườm đá buộc trên cổ tay.Ông ngạc nhiên thấy Bill Shaw trong phòng đợi. Bill thấp hơn ông một cái đầu, nắm lấy vai ông:
- Thật tồi tệ, tệ quá mức – ông ta nói – Lucy sắp xong ở chỗ chúng tôi. Cô ấy định đến đón ông nhưng Bev không nghe. Ông thế nào rồi?
- Tôi ổn thôi. Bỏng nhẹ, không có gì nghiêm trọng. Tôi rất tiếc đã làm hỏng buổi tối của ông bà.
- Nhảm nào! – Bill Shaw nói – Bạn bè để làm gì? Ông cũng sẽ làm như thế thôi.
Ông ta nói không hề mỉa mai, chắc như đinh đóng cột. Bill Shaw tin rằng nếu ông ta, Bill Shaw, bị đánh và đầu và bị đốt, thì ông, David Lurie sẽ lái xe đưa ông ta đến bệnh viện và ngồi đợi, không có lấy một tờ báo để đọc, rồi đón ông về nhà. Bill Shaw tin như thế, vì có lần ông và Bill Shaw uống trà với nhau, vậy David Lurie là bạn ông, họ phải có nghĩa vụ với nhau. Bill Shaw đúng hay sai nhỉ? Bill Shaw sinh trưởng ở Hankey cách đây hai trăm cây số, làm việc trong một cửa hiệu ngũ kim, hiểu đời ít đến mức không biết rằng có những người chẳng sẵn lòng kết bạn, họ chẳng nghĩ tình bạn đang bị chủ nghĩa hoài nghi xói mòn đó sao?
Trong tiếng Anh hiện đại, từ bạn bè xuất xứ từ tiếng Anh cổ là freond, từ freon nghĩa là yêu thương. Trong con mắt của Bill Shaw, uống trà là đánh dấu một mối quan hệ yêu thương sao? Nhưng giờ đây, nếu không có Bill và Bev Shaw, không có ông già Ettinger, ông sẽ ở đâu? Ở cái nông trại bị hủy hoại, với máy điện thoại bị đập nát, giữa đàn chó đã chết.
- Một việc tệ hại – Bill Shaw lại nói lúc ở trong xe – Tàn bạo quá. Cứ đọc báo thấy chuyện ấy xảy ra với người quen của ông cũng đủ tệ lắm rồi, đằng này lại xảy ra ở giữa nhà ông – ông ta lắc đầu – Giống như trong hồi chiến tranh vậy.
David không buồn đáp lại. Ngày chưa tắt hẳn, nên vẫn còn sinh động. Chiến tranh, tàn bạo: mỗi từ người ta đều cố gói ghém ngày hôm nay, cái ngày mà những thứ nuốt xuống bẩn cả cổ họng.
Bev Shaw đón họ ở cửa. Bà nói Lucy đã uống thuốc an thần và đang nằm nghỉ, tốt nhất là đừng làm phiền cô.
- Nó đã đến cảnh sát chưa?
- Rồi, đã thông báo về chiếc xe của ông.
- Thế nó đã đi gặp bác sĩ chưa?
- Mọi thứ đã xong. Còn ông thế nào? Lucy nói ông bị bỏng nặng lắm. - Tôi bị bỏng, nhưng không đến nỗi nặng như lúc họ nhìn.
- Bây giờ ông ăn và nghỉ một chút nhé.
- Tôi không đói.
Bà vặn nước vào cái bồn tắm lớn bằng gang, kiểu cổ cho ông. Ông duỗi hết chiều dài tấm thân xanh xao trong làn nước bốc hơi mù mịt và cố thư giãn. Nhưng đến lúc ra, ông trượt chân và suýt ngã: ông yếu như một đứa trẻ, và mê mụ. Ông phải gọi Bill Shaw và chịu nỗi nhục yêu cầu ông ta giúp ra khỏi bồn tắm, giúp lau khô người và cho ông mượn bộ pyjamas. Lát sau, ông nghe tiếng Bill và Bev nói chuyện khe khẽ, chắc là nói về ông.
Bệnh viện đã cấp cho ông một ống thuốc giảm đau, một túi bông băng cho vết bỏng và một dụng cụ bằng nhôm để đỡ đầu ông. Bev xếp ông nằm trên chiếc xôpha sặc mùi mèo, và lạ thay ông ngủ ngay. Nửa đêm, ông thức giấc trong một trạng thái cực kỳ rõ ràng. Ông mơ thấy Lucy nói với ông; tiếng cô “Đến với con, cứu con với!” vẫn vang trong tai ông. Trong giấc mơ cô đứng trong một cánh đồng ánh sáng trắng lóa, hai bàn tay xòe rộng, mớ tóc ướt chải lật ra sau.
Ông bật dậy, dò dẫm động vào một cái ghế làm nó lạng đi. Có ánh đèn đi đến và Bev Shaw đứng trước ông, mặc áo choàng ngủ.
- Tôi phải nói chuyện với Lucy – ông lẩm bẩm; miệng ông khô khốc, lưỡi ông dày cộp.
Cửa phòng Lucy bật mở, Lucy không giống trong giấc mơ chút nào. Mặt cô sưng lên vì ngủ, cô đang thắt dây lưng chiếc áo choàng ngủ rõ ràng không phải của cô.
- Bố xin lỗi, bố vừa ngủ mơ – ông nói. Từ giấc mộng bỗng trở nên quá cổ lỗ, quá kỳ quặc – Bố tưởng con gọi bố.
Lucy lắc đầu:
- Con không gọi. Bây giờ bố đi ngủ đi.
Tất nhiên là cô đúng. Lúc đó là ba giờ sáng. Nhưng ông không thể không chú ý rằng lần thứ hai trong ngày, cô nói với ông như nói với một đứa trẻ, một đứa trẻ hoặc một ông già.
Ông cố ngủ lại mà không được. Chắc là hiệu ứng của thuốc, ông tự nhủ: không phải là một giấc mộng, thậm chí không phải là giấc mơ, mà chỉ là một ảo giác do hóa chất. Dù sao đi nữa, hình dáng người đàn bà trên cánh đồng ngập ánh sáng vẫn như đứng trước ông. “Cứu con với!” con gái ông kêu, tiếng cô rõ ràng, trong trẻo, gần ngay bên cạnh. Biết đâu linh hồn cô chẳng lìa khỏi thân xác và đến với ông? Nhiều người không tin là có thể có linh hồn, và chúng có thể có một cuộc sống độc lập chăng?
Vẫn còn nhiều giờ nữa mặt trời mới mọc. Cổ tay ông đau nhức, mắt ông bỏng rát, da đầu ông nhức nhối và nhạy cảm. Ông thận trọng bật đèn và đứng dậy. Quấn tấm mền quanh người, ông đẩy cửa phòng Lucy và bước vào. Bên giường cô có một cái ghế; ông ngồi xuống. Giác quan cho ông biết cô vẫn thức.
Ông đang làm gì đây? Ông ngắm đứa con gái bé bỏng của ông, canh chừng cho cô khỏi bị xúc phạm, tránh cho cô khỏi suy sụp tinh thần. Một lúc lâu sau, ông cảm thấy cô bắt đầu thư thái và ngáy nhè nhẹ.
Buổi sáng. Bev Shaw dọn bữa ăn sáng cho ông gồm bánh ngô và trà, rồi biến vào trong phòng Lucy.
- Nó ra sao rồi? – ông hỏi lúc bà quay lại.
Bev Shaw chỉ đáp lại bằng một cái lắc đầu ngắn gọn. Dường như bà muốn nói không phải việc của ông. Kinh nguyệt, sinh nở, hãm hiếp và hậu quả của nó: những vấn đề máu thịt; gánh nặng của một người đàn bà, lĩnh vực riêng biệt của phụ nữ.
Chẳng phải lần đầu ông tự hỏi phụ nữ sống trong một cộng đồng toàn đàn bà, chỉ tiếp nhận những chuyến thăm hỏi của đàn ông khi họ lựa chọn, liệu có hạnh phúc hơn không? Có lẽ ông đã nhầm khi tưởng Lucy là người đồng tính luyến ái. Có lẽ chỉ vì cô thích bầu bạn với những
người phụ nữ hơn mà thôi. Hoặc biết đâu tất cả đều là những người đàn bà thích đồng dục nữ: những người phụ nữ không cần đến đàn ông.
Lẽ tất nhiên, cả Lucy và Helen đều kịch liệt chống bị cưỡng dâm. Cưỡng dâm, chúa trời của những hỗn mang và lộn xộn, của người bị cưỡng hiếp và những điều riêng tư. Cưỡng hiếp một người đồng dục nữ còn tệ hơn cưỡng hiếp một cô gái đồng trinh, nó xúc phạm hơn. Chúng có biết việc chúng làm không, bọn đàn ông ấy? Có một lời nào vòng vo không?
Đến chín giờ, sau khi Bill Shaw đi làm, ông gõ cửa phòng Lucy. Cô nằm, quay mặt vào tường. Ông ngồi xuống cạnh cô, sờ lên má cô. Đôi má ướt nước mắt.
- Đây là một việc khó nói – ông nói – nhưng con đã đến bác sĩ chưa? Cô ngồi dậy và xỉ mũi:
- Tối hôm qua, con đã đến GP[9].
- Ông ấy có dè chừng những kết quả có thể xảy ra không?
- Bà ấy, chứ không phải ông ấy – Lucy nói – Không – Lúc này giọng cô vỡ ra vì giận dữ - Làm sao bà ấy có thể? Làm sao một bác sĩ có thể dè chừng những kết quả có thể xảy ra? Thật vô lý!
Ông đứng dậy. Nếu cô muốn cáu kỉnh, ông cũng có thể cáu.
- Bố xin lỗi đã hỏi – ông nói – Kế hoạch hôm nay của chúng ta là gì vậy?
- Kế hoạch của chúng ta? Về nông trại và dọn dẹp cho sạch sẽ.
- Rồi sau đó?
- Sau đó lại tiếp tục như trước.
- Ở nông trại?
- Tất nhiên rồi. Ở nông trại.
- Con hãy biết điều nào, Lucy. Mọi sự đã thay đổi. Chúng ta không thể vớt vát ở chính nơi chúng ta đã bỏ đi.
- Sao lại không?
- Vì đó không phải là một ý tưởng hay. Vì nơi ấy không an toàn.
- Nơi đó chẳng bao giờ an toàn, và đấy cũng chẳng phải là một ý tưởng dù tốt hay xấu. Con không trở về vì lợi ích của một ý tưởng. Con chỉ sắp trở về thôi.
Ngồi thẳng lên trong chiếc áo choàng ngủ đi mượn, cô đối mặt với ông, cổ cứng đờ, mắt lấp lánh. Cô không còn là đứa con gái bé bỏng của ông nữa, không một chút nào.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ruồng Bỏ
John Maxwell Coetzee
Ruồng Bỏ - John Maxwell Coetzee
https://isach.info/story.php?story=ruong_bo__john_maxwell_coetzee