Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Pinball Năm 1973
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 10
Đ
êm thứ tư Chuột thiếp đi lúc chín giờ tối, để rồi đến mười một giờ lại tỉnh giấc, không cách nào ngủ lại được. Có thứ gì bóp chặt quanh đầu hắn, như thể hắn đang đội một cái mũ nhỏ quá hai cỡ. Một cảm giác khó chịu vô cùng. Chẳng thể làm gì khác ngoài mò dậy. Chuột đi vào bếp trong bộ áo ngủ, uống ực một cốc nước đá. Xong hắn bắt đầu nghĩ về cô. Trong lúc đứng bên cửa sổ ngắm ánh đèn hải đăng, mắt hắn lần dọc theo cầu tàu cho đến khi nhìn về phạm vi quanh căn hộ của cô. Hắn nghĩ về những con sóng xô bờ trong bóng tối, những hạt cát lấm tấm trên cửa sổ. Nhưng cho dù nghĩ mãi, hắn vẫn không sáng tỏ ra được gì – hắn đang lừa ai cơ chứ?
Kể từ khi gặp người phụ nữ đó, cuộc đời Chuột đã trở thành một chuỗi lặp không dứt, tuần này qua tuần khác. Hắn không nhớ nổi ngày tháng nữa. Giờ là tháng mấy?
Tháng mười, chắc là vậy. Phải không đấy? Thứ bảy hắn sẽ gặp cô, rồi ba ngày từ chủ nhật đến thứ ba hắn sẽ nương vào cái kỷ niệm đó. Thứ năm, thứ sáu, nửa ngày thứ bảy, hắn sẽ lên kế hoạch cho cuối tuần. Thành ra chỉ còn thứ tư để trống, không có việc gì làm. Không tiến triển, không thụt lùi. Những cái ngày thứ tư…
Sau mười phút thảnh thơi hút thuốc, hắn thay ra bộ đồ ngủ, tròng một cái áo gió ngoài áo sơ mi, đoạn đi xuống gara dưới tầng hầm. Sau mười hai giờ, bên ngoài chẳng có lấy bóng dáng một ai. Chỉ có những ngọn đèn rọi sáng con đường u tối. Cửa chớp ở quán Jay’s Bar đã kéo xuống hết, nhưng Chuột đẩy lên đến nửa, luồn qua, rồi đi xuống cầu thang.
Jay ngồi một mình sau quầy hút thuốc lá, khoảng một tá khăn đã giặt đang để phơi trên những cái lưng ghế cho khô.
“Một chai bia thôi, có được không ạ?”
“Thoải mái,” Jay hào hứng đáp lại.
Đấy là lần đầu Chuột đến Jay’s Bar sau giờ mở cửa. Mọi ngọn đèn đã tắt hết, trừ mấy cái sau quầy, ngay cả quạt thông gió với điều hòa cũng đã im bặt. Chỉ còn vương lại thứ mùi đã ngấm lên sàn và bốn bức tường qua năm tháng.
Chuột bước ra sau quầy, lấy ra một chai bia trong tủ lạnh, tự đổ cho mình đầy một cốc.
Không khí lơ lửng theo từng lớp tối tăm mụ mị nơi phía trên quầy bar, vừa ấm, vừa ẩm.
“Cháu thực không có ý định đến đây hôm nay,” Chuột phân bua, “nhưng lúc dậy thèm bia quá. Xong cái cháu đi luôn.”
Jay gấp lại tờ báo, để nó lên quầy, phủi ít tàn thuốc rơi trên gấu quần lão.
“Không cần phải uống nhanh làm gì. Nếu cậu đói tôi còn có thể nấu cho cậu món gì nữa cơ.”
“Thôi khỏi chú. Không cần đâu. Ít bia là đủ.”
Bia ngon khiếp. Hắn uống một hơi hết cốc, rồi thở dài thỏa mãn. Xong hắn đổ nửa chai còn lại vào cốc, mắt dán chặt vào đám bọt xẹp dần.
“Uống với cháu không chú?” Chuột thử mời.
Jay đáp bằng một nụ cười không thoải mái. “Cảm ơn, nhưng tôi không động vào thứ đó. Dù là một giọt.”
“Ủa, cháu không biết đấy.”
“Người nó vậy. Không uống được.”
Chuột gật đầu đôi lần, im lặng nhấm nháp chỗ bia của mình. Một lần nữa hắn lại giật mình nhận ra hắn chẳng biết tí gì về lão pha rượu người Trung Hoa. Jay là một người đàn ông cực kỳ kín tiếng. Lão không bao giờ tự nói ra một câu gì về bản thân, và nếu ai có hỏi, lão sẽ cho họ một câu đáp đã chuẩn bị sẵn, trôi chảy và vô thưởng, như vừa lấy ra từ ngăn kéo.
Mọi người đều biết Jay là người Trung Hoa thuần, cũng chẳng phải điều gì hiếm hoi trong số những người ngoại quốc ở thị trấn này. Trong câu lạc bộ bóng đá cấp ba của Chuột có một tiền đạo và một trung vệ là người Trung. Chẳng có ai nói gì mấy về chuyện đó.
“Không có tí nhạc cũng buồn nhỉ?” Jay nói, ném cho Chuột chìa khóa để mở máy hát.
Chuột chọn năm bài, đoạn trở lại quầy và quay về với cốc bia. Một bài hát cũ của Wayne Newton tuôn ra từ mấy cái loa.
“Chú không phải về thăm nhà à?” Chuột hỏi.
“Không cần. Thì đấy, cũng có ai đang đợi cửa đâu.”
“Sống một mình hả chú?”
“Ờ.”
Chuột rút ra một điếu thuốc trong túi, vuốt cho thẳng, rồi châm lửa.
“Có mỗi một con mèo,” Jay bỗng dưng nói, “Một con mèo già, nhưng vẫn là một người bạn tốt để nói chuyện cùng.”
“Chú bàn đủ chuyện với nó nhỉ?”
Jay gật gù mấy cái. “Ờ. Sống với nhau đủ lâu để biết được tâm trạng của nhau rồi. Tôi hiểu cách con mèo cư xử, con mèo cũng hiểu tôi.”
Chuột ậm ừ một tiếng trong lúc ngậm điếu thuốc. Cái máy hát khò khè, để bài “MacArthur Park” lạch cạch chạy vào vị trí.
“Thế chú nói xem con mèo nghĩ về chuyện gì nào?”
“Đủ thứ. Giống như cậu và tôi vậy.”
“Ối chao, cũng khổ nhỉ,” Chuột bật cười.
Jay cũng cười, rồi ngẫm một thoáng và lần ngón tay của lão trên quầy. “Bị què một chân.”
“Què á?” Chuột hỏi.
“Con mèo ấy, què rồi. Mùa đông bốn năm trước, tôi nhớ vậy. Nó về nhà, toàn thân là máu. Bàn chân của nó bị dập nát như mứt, tội nghiệp.
Chuột đặt cốc xuống quầy và nhìn mặt Jay hỏi. “Chuyện quái gì xảy ra vậy?”
“Không biết. Tôi đoán nó bị xe tông. Nhưng có điều, có khi còn tệ hơn thế. Bị lốp xe cán ngang không thành ra thế được. Ý tôi là trông như nó bị nghiền nát bởi một cái kìm ê tô. Dẹp lép như bánh kếp. Tôi thiếu điều cho rằng đó là ý tưởng chơi khăm của một kẻ nào đó.”
“Thôi nào,” Chuột lắc đầu ra vẻ không tin. “Ai lại muốn làm thế với một cái chân mèo chứ?”
Jay nhồi đi nhồi lại một trong những điếu thuốc không đầu lọc của lão lên mặt quầy, rồi đưa lên miệng và châm lửa.
“Đúng như cậu bảo đấy. Trên đời chẳng có lý do gì để nghiền nát một cái chân mèo cả. Nó là một con mèo rất biết lễ độ, chưa bao giờ làm gì sai. Nghiền nát chân nó chẳng mang lợi lộc gì cho ai. Chỉ có bất nhân tính và tàn độc. Nhưng thấy không, thế gian này đầy những ác ý vô căn cứ như vậy. Tôi sẽ không bao giờ hiểu được, cả cậu cũng không bao giờ hiểu được. Nhưng nó vẫn tồn tại. Thậm chí có thể nói nó bủa vây quanh ta.”
Chuột gật đầu lần nữa, mắt hắn dán vào cốc bia. “Chỉ là cháu không thể hiểu tại sao.”
“Nếu cậu coi đó là một việc không thể hiểu nổi thì cũng không sao hết, ai cũng chỉ mong đợi đến thế.”
Nói rồi, Jay thổi khói thuốc vào khoảng tối phía trên quầy bar. Lão nhìn theo làn khói trắng cho đến khi nó biến mất hoàn toàn vào không khí.
Một khoảng lặng dài trôi qua giữa hai người họ. Chuột nhìn cốc hắn, chìm trong suy tư, Jay thì vẫn lần ngón tay tới lui trên mặt quầy như mọi ngày. Máy hát bắt đầu chơi đến bài cuối. Một bản soul ballad giọng gió.
“Chú Jay này,” Chuột nói, mắt vẫn dán vào cốc, “cháu đã sống ở đây hai mươi lăm năm rồi, và cháu có cảm tưởng mình chưa học được điều gì cả.”
Jay không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào mấy ngón tay. Sau đó lão khẽ nhún vai. “Còn tôi, tôi đã qua bốn mươi lăm năm, mà mới chỉ ngộ ra một điều. Là thế này: một người chỉ cần cố gắng thì có thể học hỏi từ bất kỳ điều gì. Thậm chí từ những thứ bình dị, thông thường nhất, luôn luôn có một bài học. Tôi đọc ở đâu đó rằng trong dao cạo còn tồn tại cả những triết lý khác nhau. Sự thật là, nếu không nhờ thế thì sẽ chẳng có ai sống nổi.”
Chuột gật đầu, đoạn uống nốt mấy phân bia còn lại trong cốc. Đĩa nhạc ngừng chạy, máy hát lạch cạch tắt đi, và xung quanh lại im ắng.
“Cháu nghĩ là cháu hiểu chú muốn nói gì, nhưng mà,” Chuột bắt đầu nói, rồi nuốt ngược vào trong. Nhưng mà – lời nói đã dâng lên đến miệng, nhưng hắn không còn gì để nói. Thế nên hắn cười và đứng dậy, cảm ơn Jay và bảo, “Để cháu chở chú về nhà nhé?”
“Thôi khỏi. Nhà tôi ở ngay đây, hơn nữa tôi thích đi bộ.”
“Được rồi, vậy chú ngủ sớm đi. Cho cháu gửi lời hỏi thăm con mèo.”
“Cảm ơn.”
Chuột leo lên cầu thang và bước ra ngoài trời thu khô hanh. Chuột đi đến bãi xe, dùng nắm tay gõ nhẹ lên những thân cây trồng dọc bên đường. Hắn đứng lại trước đồng hồ đậu xe, nhìn nó chằm chằm không vì lý do gì cả, rồi mới vào trong xe. Sau vài lần rẽ nhầm, hắn thấy mình đang lướt về phía biển. Hắn dừng xe cạnh con đường ven bờ nhìn về phía khu căn hộ của cô. Một nửa số căn hộ vẫn còn sáng đèn. Sau vài bức rèm có bóng người đang di chuyển.
Căn hộ của người phụ nữ tối om. Ngay cả đèn cạnh giường cũng tắt. Chắc đã ngủ. Cảm giác đó cực kỳ cô đơn.
Tiếng sóng dường như ngày càng lớn dần. Gần như thể bất cứ phút giây nào sóng sẽ trào qua con đê và cuốn trôi – cả người cả xe hắn – tới một nơi thật xa. Hắn bật đài trong xe và ngả người lên chiếc ghế gập ra đằng sau, mắt nhắm lại, tay đặt lên gáy, lắng nghe một bên tai những lời lảm nhảm của một tay DJ nào đó. Hắn mệt muốn chết, cũng là nhờ những cảm xúc mà hắn đã từng có, cứ đến rồi đi mà không lưu lại lâu. Chuột bắt đầu thư giãn và tựa cái đầu trống rỗng của hắn lên hỗn hợp âm thanh của sóng và DJ cho tới khi giấc ngủ lẻn vào tâm trí.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Pinball Năm 1973
Haruki Murakami
Pinball Năm 1973 - Haruki Murakami
https://isach.info/story.php?story=pinball_nam_1973__haruki_murakami